Chu Chính Văn chưa bao giờ nghĩ mình không phải con ruột của Trương thị!

Từ nhỏ đến lớn, dù Trương thị luôn thiên vị Chu Chính Vũ hơn, nhưng Chu Chính Văn hiểu chuyện nên không oán trách.

Đặc biệt sau khi cha mất, anh gánh vác gia đình từ sớm.

Vì nhà, Chu Chính Văn chịu nhiều khổ cực.

Những ngày theo sư phụ làm công trường, gạch rơi trúng chân, thời đó y tế kém, đi viện tốn tiền, anh chỉ nhờ người mua ít thuốc cầm m.á.u rắc lên, băng vải rồi lại tiếp tục làm.

Vì thế, ngón út chân phải đến giờ vẫn dính vào ngón đeo nhẫn.

Tiền kiếm được những năm ấy anh đều gửi về nhà, lo cho anh em ăn học.

Nhưng Chu Chính Vũ không phải loại chịu học, lại còn học đòi hút thuốc.

Bắt gặp, Chu Chính Văn tức giận định đánh em, nhưng bị Trương thị ngăn lại.

Trương thị tát Chu Chính Văn một cái đánh bốp, ôm Chu Chính Vũ khóc lóc, vừa khóc vừa chửi: "Đồ vô ơn, dám đánh em trai, mày muốn c.h.ế.t à?"

"Đồ súc sinh, dám ra tay với em ruột."

"Giá như năm xưa tao g.i.ế.c mày luôn!"

Đó là lần đầu Chu Chính Văn đánh em, kết quả nhận về trận mắng kinh hoàng.

Có lẽ vì quá lâu rồi, hoặc do công việc bận rộn, anh đã quên khuấy chuyện này.

Nhưng giờ đây, ký ức ấy ùa về rõ mồn một.

Lúc đó anh không hiểu.

Chỉ đơn giản nghĩ mẹ thiên vị con út, vì từ nhỏ đã quá quen với điều này.

Nhưng giờ nghĩ lại, có bà mẹ nào lại dùng lời lẽ độc địa như chửi súc vật để mắng con ruột? Hóa ra, anh không phải con đẻ của bà!

"Không, con lớn, đừng nghe con điên này," Trương thị hoảng hốt gào lên, "nó bịa chuyện, đồ đào mả vô lại, đừng tin nó."

"Đáng đời nhà mày không cưới được vợ, đẻ không ra con trai!"

Không cưới được vợ, không có con trai!

Câu nói vô ý của Trương thị chạm đúng nỗi đau của Chu bà. Vốn định che giấu sự thật, nhưng giờ chẳng cần thiết nữa.

Nhưng Chu bà vẫn khôn ngoan hơn.

Dù giận dữ, bà nhanh chóng suy tính lợi hại, tìm ra cách có lợi nhất.

"Chu Chính Văn, muốn biết sự thật không?" Bà nắm tay anh, "Chỉ cần đưa con trai tôi ra khỏi đồn, và không để Vương Diễm Bình ly hôn."

"Tôi sẽ nói cho anh biết."

"Chu bà, đồ điên, tao g.i.ế.c mày!" Trương thị cuống cuồng xông tới.

Hai người lại vật lộn.

Đám đông xung quanh sững sờ, nhìn Chu Chính Văn đứng im, rồi nhìn hai bà lão đánh nhau.

Nhưng trong lòng ai cũng có câu trả lời.

Và đều tin lời Chu bà.

Đơn giản vì Trương thị thiên vị quá lộ liễu, giờ thì đã rõ.

Hóa ra không phải con đẻ, thảo nào!

Hai bà đánh mệt, thở hổn hển nhìn nhau.

"Rốt cuộc là sao?" Trưởng thôn mặt đen như mực, "Các bà coi mình là gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Chu Chính Văn, nếu đồng ý, tôi sẽ nói bí mật thân thế của anh," Chu bà nhìn anh, "Nếu muốn bị lão già trơ trẽn này lừa cả đời, không nhận mẹ ruột, thì thôi."

"Con tôi chỉ bị giam vài ngày, còn anh?" Bà ngửa mặt cười lớn, "Nhận giặc làm mẹ."

"Tao g.i.ế.c mày!" Trương thị gào thét.

"Kéo bà ấy ra." Trưởng thôn ra lệnh, mấy người lập tức giữ Trương thị lại.

"Con lớn, Văn à," Trương thị khóc lóc, "Con là má mang nặng đẻ đau, đừng nghe lời con điên này."

"Năm đó má có bầu, cả làng đều thấy."

Phiêu Vũ Miên Miên

Đúng vậy.

Năm đó bà ta thật sự mang thai, nên chẳng ai nghi ngờ.

Vậy vấn đề là, mẹ ruột Chu Chính Văn là ai?

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Chu bà.

Lúc này mọi người mới thực sự nhìn rõ bà ta.

Xuất thân đào mả, tâm lý vững vàng hơn người, không những không hoảng, còn bình tĩnh chỉnh lại mái tóc rối.

So với Trương thị hốt hoảng, càng thấy rõ ai là kẻ nói dối.

Vậy, Chu Chính Văn sẽ chọn thế nào?

"Chuyện Chu Đại Chí, tôi không can thiệp." Anh lên tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu bà, khiến kẻ đào mả cũng phải run sợ.

Chu bà mất bình tĩnh.

Bà tưởng đã nắm được tính tò mò của Chu Chính Văn, nhất là khi Trương thị hoảng loạn thế kia, lẽ nào anh không muốn biết mẹ ruột?

Nhưng không ngờ, ngay cả vậy, Chu Chính Văn vẫn không giúp con trai bà.

"Cho bà cơ hội cuối." Chu Chính Văn tiếp tục, "Bà có thể nói ra, tôi cam kết không can thiệp vào chuyện Chu Đại Chí."

Anh nhấn mạnh lập trường.

Chu bà hiểu.

Chu Chính Văn không giúp bà, nhưng chỉ cần anh không nhúng tay, mỗi Chu Chiêu Chiêu cũng không làm nên chuyện.

Nhưng bà vẫn cố vớt vát.

"Anh không tò mò về thân thế mình sao?"

Đây cũng là điều mọi người muốn hỏi.

"Tôi có thể tự điều tra." Chu Chính Văn nói.

Dù Chu bà có nói hay không, anh nhất định sẽ tìm hiểu.

Câu nói này, như một ân huệ dành cho Chu bà.

"Chu Chính Văn, đồ bất hiếu, tao vất vả nuôi mày khôn lớn, mày đối xử với tao thế này?" Trương thị khóc lóc thảm thiết, "Nghe vài lời xúi giục đã không nhận mẹ."

"Bố mày ơi, nhìn xem con trai ngươi đây," bà vừa khóc vừa lao đầu vào tường, nhưng bị ngăn lại.

Muốn dùng kế "khóc lóc đòi chết" không dễ!

"Tôi nói," Chu bà sợ Chu Chính Văn mềm lòng, vội hét lên, "Trương thị không phải mẹ đẻ anh, năm đó bà ta sinh thai chết, trùng ngày với mẹ ruột anh."

"Bà ta dùng đứa c.h.ế.t thay anh."

"Còn mẹ anh vì chuyện này mà phát điên."

Phát điên?!

Vậy người này chính là...!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện