Không thể không nói, vẻ mặt diễn kịch lần này của Tần Thiên Nham rất tốt, vẻ mặt mang theo tủi thân, lên án, và ai oán đã thật sự đả động đến trái tim nhỏ bé của Mạc Yên.

Cô lấy giọng nói hiếm khi được dịu dàng của mình nói, "Được rồi, tôi không bỏ anh! Anh mau ngồi dậy uống thuốc đi rồi ngủ một giấc thật ngon."

"Vợ à, anh muốn em ngủ cùng anh!" Cánh tay dài của Tần Thiên Nham vòng qua xiết chặt eo và cổ của cô, đầu của anh dùng sức cộ lên cổ và lên người cô, mùi rượu này làm cho Mạc Yên sắp ngất.

Mạc Yên đang muốn đẩy anh ra, thì đột nhiên Tần Thiên Nham lại nôn khan một tiếng. Sau đó thì một đống vật dơ bẩn liền phun thẳng lên người Mạc Yên.

Mạc Yên không thể tin nhìn một đống dơ bẩn trên người mình, thật sự muốn tát cho con ma men này một cái, nhưng Tần Thiên Nham lại cố ý làm như mình chẳng làm ra việc gì sai, còn đang không ngừng cọ trên người cô, kết quả trên người của hai người đều dính đầy vật dơ bẩn làm người ta buồn nôn.

Dạ dày Mạc Yên vốn rất yếu, bị mùi thối khó ngửi này làm cho dạ dày cô cuồn cuộn lên, rốt cuộc cô không chịu được, nôn một tiếng, cũng phun một đống ra.

Lần này thì tốt rồi! Hai người giống như mới chui từ trong thùng nước thúi ra, vừa thúi vừa ẩm ướt. Cho dù trong phòng có máy sưởi, Mạc Yên vẫn cảm thấy rất khó chịu, làm cho ngay cả lòng muốn chết cũng có.

"Tần Thiên Nham, cái con heo này, mau buông tôi ra!" Hiện tại cô chỉ có một lòng muốn chạy nhanh vào phòng tắm, tẩy rửa tất cả những thứ dơ bẩn ở trên người này cho sạch sẽ.

Nhưng Tần Thiên Nham lại sống chết ôm cô không buông, trong miệng lại không ngừng ồn ào kêu, "Vợ à, em đừng đi, đừng bỏ lại anh, đừng bỏ lại anh mà..."

Bị cánh tay anh ghìm chặt, Mạc Yên tức giận dùng sức đánh vào mặt anh, tức giận mắng, "Tần Thiên Nham, anh mau đứng dậy, toàn thân đều bốc mùi thúi, khó ngửi chết đi được, nhanh vào phòng tắm rửa sạch đi."

Sống chết kéo anh, không dễ gì Mạc Yên mới kéo anh vào phòng tắm, nhưng anh lại như bùn nhão mà ngã xuống sàn nhà, người đang ngon giấc, lại bắt đầu ở dưới đất ngáy khò khò.

Vẻ mặt của Mạc Yên không nói được nên lời, nâng chân lên đạp nhẹ anh vài cái, "Tần Thiên Nham, con heo này, anh mau đứng lên cho tôi! Mau đứng dậy!"

Anh cũng không phản ứng lại, rơi vào đường cùng, đành phải xoay người xả nước vào bồn tắm trước, nhưng lại không có phát hiện người đàn ông đang nằm ở trên đất kia, lúc này khoé môi anh đang giương lên một nụ cười xấu xa.

Chờ Mạc Yên pha nước xong, lại thấy Tần Thiên Nham nằm như heo chết, đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt để tỉnh rượu.

Cô nở nụ cười giả tạo, trực tiếp múc một chậu nước lạnh ở trong bồn, nói với Tần Thiên Nham, "Tần Thiên Nham, nếu anh còn giả bộ, tôi sẽ không khách khí đâu."

Nhưng Tần Thiên Nham vẫn không có phản ứng, làm bộ dáng như thật sự đã ngủ đến chết rồi vậy.

Mạc Yên khẽ hừ nhẹ, một khi đã như vậy thì cô cũng không cần khách khí nữa.

Cô giơ chậu nước lạnh lên, hắt thẳng vào mặt Tần Thiên Nham.

Tần Thiên Nham bị nước lạnh xối vào, quả nhiên là lạnh run đến cả người, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Cho dù là giả bộ, tới giờ anh đã hiểu, anh nên có chừng mực thôi, nếu như tiếp tục giả bộ, người phụ nữ nhẫn tâm này có thể chỉnh anh tới bệnh luôn.

Anh nhếch nhác lau nước trên mặt mình, làm như đột nhiên phát hiện Mạc Yên đang ở đây, anh ngây ngô cười, "Yên nhi, em đến lúc nào vậy?"

Mạc Yên nhìn anh từ trên cao xuống, lạnh lùng cười, "Anh đang giả bộ mà, tiếp tục giả bộ đi! Tại sao lại không làm tiếp?"

Tần Thiên Nham chống tay lên bồn tắm đứng dậy, toàn thân run rẩy, sắc cũng có chút xanh xao trắng bệch, "Lạnh quá! Yên nhi, tại sao toàn thân em đều là mùi thúi vậy?" Nhìn thấy cô sắp nổi bão, anh nhanh chóng lầm bầm nói, "Mau! Mau cởi quần áo ra, mau ngâm mình trong bồn nước nóng đi, bằng không em sẽ bị cảm lạnh đó. Ách xì..."

Mới vừa nói xong, anh liền đánh một cái ách xì trước.

"Anh tắm trước, rồi tôi sẽ tắm sau!" Mạc Yên nói xong, đang muốn đi ra ngoài, lại bị Tần Thiên Nham nắm lấy tay, giọng nói có chút khàn khàn, "Yên nhi, đừng đi! Chúng ta cùng nhau tắm!"

Mạc Yên liền hất tay anh ra, "Ai muốn tắm với anh chứ!"

Nhưng Tần Thiên Nham lại ôm cô, thân thể mệt mỏi tựa lên người cô, cầu xin, "Đầu anh có chút choáng váng, em giúp anh tắm bây giờ đi, có được không?"

Mạc Yên đang muốn đẩy anh ra, lại cảm thấy nhiệt độ trên người anh có chút không bình thường, nâng tay áp lên trán anh, quả thật là nóng đến doạ người.

"Anh sốt rồi!" Cô la to, bất chấp xấu hổ, lập tức giúp anh cởi quần áo ở trên người ra, cũng không cảm thấy không hợp chỗ nào, một bên cởi quần áo một bên dặn dò, "Mau tắm nước nóng, uống thuốc rồi đi ngủ."

Tần Thiên Nham vui mừng thấy cô đang quan tâm mình. Anh chưa từng cảm thấy, sinh bệnh lại là một chuyện tốt như vậy.

Khi giúp anh cởi đồ chỉ còn cái quần lót, Mạc Yên muốn đứng thẳng lên thì phát hiện thân thể mình bỗng được nâng lên xoay tròn, sợ tới mức cô hét lên theo bản năng, liền ôm lấy cổ của Tần Thiên Nham.

Chờ cô phản ứng kịp, Tần Thiên Nham đã ôm cô ngồi vào trong bồn tắm lớn.

Hai ba cái động tác anh liền cởi sạch đồ trên người cô, chỉ chốc lát, hai người đều trần truồng, lấy tư thế nguyên thủy nhất kề bên nhau.

Mạc yên thấy khuôn mặt tuấn tú hồng hồng của Tần Thiên Nham, cô trừng lớn hai mắt nhìn anh, lẩm bẩm khẳng định, “Tần Thiên Nham, anh nhất định bị cháy tới hỏng não rồi.”

Cô gái nhỏ này, miệng lưỡi thật là độc!

Hai mắt của Tần Thiên Nham nhíu lại, liền không nói gì, mà hành động ngay, hai tay ôm chặt đầu cô, hung hăng hôn xuống.

Nếu không che cái miệng này lại, anh sợ câu nói kế tiếp của cô sẽ càng bức chết người!

Vốn Tần Thiên Nham sốt đến có chút choáng váng, khẽ đụng vào mềm mại và ngọt ngào kia, trong nháy mắt biến thành sói đói bụng mấy trăm năm, liều mạng mút, gặm cắn, bá đạo quấn lấy lưỡi cô, điên cuồng quấn quýt, gần như là điên cuồng đói khát cướp lấy ngọt ngào trong miệng cô, như hận không được muốn một ngụm nuốt chửng lấy cô.

Đôi tay không an phận của anh cũng không nhàn rỗi, dao động theo đường cong của cô, cảm thấy thứ trong tay mình mềm mại và có lực đàn hồi, trong nháy mắt thân thể anh căng chặt, nóng lòng muốn chết dưới thân cô.

Mạc yên dựa vào người anh, ngâm thân thể mình trong nước ấm áp, cảm thấy đôi bàn tay thô ráp đang tạo ra từng đợt điện ở trên người cô, Mạc Yên muốn khống chế mình, nhưng nhịn không được bị anh trêu chọc mà cũng run rẩy, muốn kêu tên anh không ngừng, nhưng miệng lại đang bị anh che lại, chỉ có thể nức nở bày tỏ kháng nghị mỏng manh của cô.

Hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, khi vành tai mẫn cảm của cô bị cắn nuốt, Mạc Yên không chịu được sự đùa giỡn này, chỉ cảm thấy thân thể lại run lên, ngay sau đó liền cảm giác anh đã bá đạo chiếm lấy cô.

Nhiệt độ sau đó tăng cao, dòng nước bởi vì hoạt động của bọn họ mà bồng bềnh lúc lên lúc xuống.

Hai trái tim tựa hồ cũng đi theo thân thể hai người cùng hòa hợp, dần dần càng ngày càng gần.

Mạc Yên không biết khi nào mình trở lại giường, chỉ biết lúc mình tỉnh lại, thì đã trần truồng cuộn tròn trong ngực của Tần Thiên Nham, mà ngủ cũng thật là ngon và quen thuộc.

Cho dù cô ngu dốt thì cũng đã biết mình mắc mưu của anh.

Mạc Yên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, than nhẹ một tiếng, đưa tay áp lên trán anh, tạm được, nhiệt độ đã giảm xuống.

Ngay khi cô muốn rút tay mình lại, lại bị Tần Thiên Nham nhanh tay bắt được, sau đó áp tay mềm mại của cô lên mặt mình.

Mạc Yên chống cự lại cặp mắt thâm thúy và sáng ngời như có một ngọn lửa ẩn sâu dưới đó, rõ ràng thấy trong mắt anh có phản chiếu mặt mình, đột nhiên cô cảm thấy có chút e lệ rụt rè, cúi mắt xuống nhẹ giãy giụa, “Anh mau buông ra!”

“Yên nhi, cho dù em có đâm vào thịt trên người anh, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông em ra, em là của anh một ngày, thì sẽ là của anh cả đời!” Anh bá đạo ôm sát eo cô, biểu thị công khai chủ quyền của anh.

Mạc Yên khe khẽ chế nhạo, “Tần Thiên Nham, có vẻ anh vẫn còn chưa tỉnh? Cả đời, nói thật dễ nghe, không chừng tới thời điểm nào đó, lúc cần hy sinh, anh sẽ liền vứt bỏ tôi!”

Tần Thiên Nham đau xót, vội vàng nói, “Sẽ không! Anh bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống như vậy nữa. Yên nhi, vì tránh loại tình huống này, anh sẽ rời khỏi quân đội. Bây giờ anh chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi! Em hiểu chưa? Yên nhi, nếu như em cảm thấy còn chưa đủ, vậy thì em nói đi, muốn anh làm gì bảo đảm thì em mới bằng lòng tin tưởng anh?”

“Được rồi! Tần Thiên Nham, tôi thừa nhận là mình không bỏ anh xuống được, nhưng hôm nay tôi cũng muốn nói trắng ra với anh, muốn tôi đội lên đầu họ của anh, là chuyện không thể nào! Nếu như anh bằng lòng, chúng ta có thể bảo trì quan hệ hiện tại, nếu như anh không đồng ý, không sao cả, bước ra khỏi cửa, chúng ta đường ai nấy đi, ok?”

Tần Thiên Nham vừa nghe xong giọng điệu đã thanh toán xong của cô, trong lòng có một ngọn lửa bốc lên, người phụ nữ này tại sao lại cứng rắn như vậy.

“Yên nhi…”

Mạc Yên trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, “Tần Thiên Nham, đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi, chẳng lẽ… anh vẫn chưa thỏa mãn? Hử?”

Nghe tiếng ‘hử’ mang theo uy hiếp của cô, Tần Thiên Nham cắn chặt răng, “Được rồi bà cô của tôi, chuyện gì anh cũng nghe em, em nói cái gì anh nghe cái đó, như vậy được chưa?”

Chỉ cần cô đồng ý cho anh ngu ngốc ở bên cạnh, chỉ cần cô đồng ý cho anh ngủ trên giường, về phần kết hôn gì đó, thì về sau sẽ từ từ giải quyết, anh không tin mình không bắt được cô.

Quan hệ bây giờ của bọn họ nhìn chung thì cũng đã tiến được một bước dài.

Ít nhất Mạc Yên không bài xích ở cùng anh, anh lại có thể như trước đây ôm cô tiến vào giấc ngủ. Tần Thiên Nham đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ngày tháng khổ sở của anh hình như cũng sắp vượt qua rồi.

********

Nói về Đoàn Kiều Thành ngồi trên xe của Đoàn Ninh, rốt cuộc Đoàn Ninh không nhịn được mà phải hỏi, “A Thành, em biết Tần Thiên Nham sao?”

Đoàn Kiều Thành gật đầu, “Ừ, trước kia anh ta có tới Nam Cương, từng có vài lần gặp nhau, cảm thấy người ta cũng tốt, đáng để kết bạn. Đoán chừng, qua vài ngày nữa em và anh ta sẽ có cơ hội được chạm mặt!”

Đoàn Ninh có chút ngạc nhiên, “Tần Thiên Nham ở thủ đô là nhân vật nổi tiếng, hầu như không ai không nhìn mặt mũi của cậu ta. Anh nghe nói hội sở cũng có quan hệ với cậu ta, cho nên đặc biệt mang em qua đó xem chút. A Thành theo ý em, nếu chuyện bại lộ có thể xin cậu ta ra mặt được không? Chỉ cần cậu ta đồng ý ra mặt, chuyện này có khả năng sẽ thành công.”

Đoàn Ninh ôm chút hi vọng nhìn Đoàn Kiều Thành.

Sau một lúc lâu Đoàn Kiều Thành vẫn không nói gì, chỉ nhẹ tay nhịp trên đùi mình, làm cho tim của Đoàn Ninh lúc lên lúc xuống như tay của anh.

Một lúc sau, Đoàn Kiều Thành mới phun ra một câu, “Để em suy nghĩ đã!”

Đoàn Ninh là con nuôi mà ba của Đoàn Kiều Thành nhận nuôi, tuy không phải là anh em ruột, nhưng từ nhỏ Đoàn Ninh đã cực kỳ quan tâm và chăm sóc Đoàn Kiều Thành, tình cảm với Đoàn Kiều Thành cũng rất tốt.

Đoàn Ninh là thị trưởng kinh tế ở thủ đô, đang điều tra công ty hữu hạn Phi Đằng có một màn giao dịch liên quan nghiêm trọng tới kinh tế, nhưng đối phương lại có bối cảnh hậu phương vững chắc, tổng giám đốc Lôi Hổ lại là một nhân vật trong hai giới hắc bạch đều có tiếng.

Khi Lôi Hổ biết Đoàn Ninh đang tra bọn họ, liền muốn đút lót Đoàn Ninh, nhưng Đoàn Ninh lại không muốn thông đồng với bọn họ. Hắn sợ sau khi bọn họ thông đồng, một khi có chuyện gì xảy ra, sẽ gặp tai họa rất lớn, thậm chí tai họa này sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Đoàn ở Nam Cương cũng nên.

Hắn nghĩ muốn cùng Lôi Hổ gặp nhau để nói chuyện, Lôi Hổ thấy Đoàn Ninh không chịu cắn câu, liền sai người quyến rũ hắn lên giường, chụp được rất nhiều hình giường chiếu của hắn, còn có cả video, lại cho hắn một tấm chi phiếu có số tiền khổng lồ, tạo đó là chứng cứ Đoàn Ninh nhận hối lộ. Lôi Hổ lại bắt ép hắn phải bỏ qua cho công ty Phi Đằng, không lập án điều tra nữa, nếu không hắn sẽ làm cho Đoàn Ninh thân bại danh liệt.

Đoàn Ninh bị người nắm được điểm yếu, không có cách gì giải quyết đành phải gọi cho Đoàn Kiều Thành, vì hắn không có ai chống đỡ ở bên này nên nhờ Đoàn Kiều Thành nghĩ biện pháp cứu hắn.

Cho nên lần này Đoàn Kiều Thành vào thủ đô, một là vì muốn gặp Mạc Yên, hai là giải quyết chuyện của Đoàn Ninh.

Mặc dù Đoàn Kiều Thành biết Tần Thiên Nham là nhân vật đầy thủ đoạn ở thủ đô, nhưng anh thật sự không muốn đi cầu xin Tần Thiên Nham.

Nếu một khi anh thiếu Tần Thiên Nham một phần ân huệ này, vậy khi anh ở trước mặt của Tần Thiên Nham sẽ cảm thấy thấp hơn một bậc. Nếu như Tần Thiên Nham đề ra yêu cầu, chỉ sợ lấy phần ân huệ này ra anh cũng không cách nào làm theo yêu cầu của anh ta.

Kỳ thật Đoàn Kiều Thành biết rất rõ, chỉ cần anh mở miệng Tần Thiên Nham nhất định sẽ giải quyết chuyện phiền toái này giúp anh, mà yêu cầu của Tần Thiên Nham khẳng định chỉ có một, đó chính là mời anh cách xa Mạc Yên, từ nay về sau xóa bỏ suy nghĩ về Mạc Yên của anh.

Mà anh, đời này anh rung động cũng chỉ có một lần, mà đã vứt bỏ như vậy, làm sao anh có thể cam tâm đây? Làm sao anh có thể bằng lòng? Cho nên anh rất do dự! Anh cần phải suy nghĩ và cân nhắc thật tốt, cần phải lựa chọn như thế nào.

Đoàn Kiều Thành suy nghĩ một đêm, vẫn cảm thấy anh cần gặp Mạc Yên trước để có thể đưa ra quyết định thỏa đáng.

Ngày hôm sau thấy đã chín giờ rồi, suy nghĩ về Mạc Yên lại dâng lên trong đầu, Đoàn Kiều Thành liền trực tiếp gọi điện thoại cho Mạc Yên.

Điện thoại vang lên ba tiếng, liền có người nhận, giọng nói lười biếng của Mạc Yên như vừa mới tỉnh ngủ truyền vào trong tai anh, “Ai đấy?”

Nhớ đến cô gái nhỏ trong sáng và lạnh lùng, thật không ngờ cô cũng có giọng nói mê người như vậy. Chỉ cần nghe giọng nói của cô thì mọi phiền muộn dường như tan biến.

Đoàn Kiều Thành không nhịn được môi hơi nhếch lên, “Yên nhi, anh là Đoàn Kiều Thành, muốn mời em đi ăn cơm, em có thời gian không?”

“Anh tới thủ đô rồi à?” Mạc Yên vui mừng hỏi. Cô vẫn thiếu anh một phần nợ tình, nếu đã trở lại thì dĩ nhiên cần phải trả lại nó thật tốt.

“Đúng!”

Mạc Yên do dự một hồi, “Vậy tối nay đi! Anh muốn mấy giờ và ăn ở đâu?”

“Không bằng ăn ở Cẩm Hoa Hiên đi! Sáu giờ, em thấy có được không?”

“Không thành vấn đề! Anh Đoàn, tối nay gặp!”

“Ừ, tối gặp!”

Mạc Yên để điện thoại xuống, liền chống lại ánh mắt âm u của Tần Thiên Nham, “Tiểu Yên, em muốn đi ăn cơm với người đàn ông khác sao? Là Đoàn Kiều Thành?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện