Giang Hạo nén giận, cố gắng bình tĩnh nói: “Buổi diễn tập thực chiến vừa kết thúc, ngày mai con còn phải tham dự Đại hội Tổng kết, tối nay phải viết báo cáo” Nói xong, anh bỏ đi lên lầu hai.
“Đừng có nói láo, mai là cuối tuần thì ai lại mở Đại hội Tổng kết, chưa nói chuyện xong thì mày chỉ biết chạy chạy, mày xuống đây cho tao! Khụ khụ khụ, khụ khụ...”
Giang Chí Trung vỗ vỗ ngực từ từ ngồi xuống, ông từng bị địch bắn trúng ngực khi thực hiện nhiệm vụ ở biên giới. Ông dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho hòa bình của Tổ quốc, viên đạn đó cũng là niềm vinh dự cao nhất minh chứng cho những năm tháng tham gia chiến đấu, đồng thời cũng là phát sóng kết thúc quá trình hoạt động ở quân đội của ông.
Bây giờ, bất đắc dĩ ông mới phải xin nghỉ hưu sớm. Ông biết mình sống không thọ, ước muốn duy nhất của ông chính là nhìn thấy Giang Hạo có thể thành gia lập nghiệp trong một ngày không xa, sau đó toàn tâm toàn ý đền đáp công ơn cho Tổ quốc. Thế nhưng, Giang Hạo luôn không hài lòng với những cô gái mà hai vợ chồng ông đã chọn lựa cẩn thận.
Lâm Thái m nói: “Ôi trời ông xã à, ông đừng vội, ông không thể nóng nảy được, không tốt cho sức khỏe của ông, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Giang Chí Trung nhìn vợ, ánh mắt ống ngập tràn nỗi âu lo, ông nói: “Aizz, bà xem thằng con của chúng ta có phải vẫn canh cánh chuyện trước đây hay không? Năm năm, đã năm năm rồi, chẳng lẽ nó có vấn đề gì đó?”
“Vấn đề gì?” Lúc đầu Lâm Thái m không để ý gì cả, nhưng nghe chồng nhắc, bà đột nhiên trợn tròn: “A, lão trọc đầu, ý của ông là... Trời ạ, gia đình của chúng ta không thể xảy ra vụ bê bối mất hết thuần phong mỹ tục như vậy được”
Ngay lập tức, hai ông bà già rơi vào trạng thái sợ hãi vô cùng.
Chỉ vài ngày trước, một chiến hữu của Giang Hạo gặp chuyện. Đứa bạn của con trai ông bà vừa ôm một người vừa uống rượu trong quán bar, uống say đến nỗi gây ra chuyện lớn. Chuyện này trở thành tin tức nóng hổi nhất được chiếu trong chương trình thời sự. Vấn đề là cậu ta ôm một người đàn ông! Bây giờ lối sống của xã hội đã phóng khoáng hơn trước, bất kì chuyện lạ lùng khác thường nào cũng đều có thể xuất hiện được.
Chuyện đó gây xôn xao trong giới của họ như là một vụ bê bối.
Đã năm năm rồi, bên cạnh Giang Hạo chưa từng xuất hiện bóng dáng của phái nữ. Khó khăn lắm anh mới về sống
thủ đô, gia đình sắp xếp xem mắt giúp mà anh lại tỏ thái độ bài xích như vậy, tại sao một người đàn ông trưởng thành lại không thích tìm vợ chứ?!
Lâm Thái m an ủi chồng: “Ông xã, ông yên tâm, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con trai.”
***
Nếu sớm biết tin Cảnh Thượng về nhà vào hôm nay, Kiểu Tâm Duy tình nguyện đi hẹn hò với Giang Hạo.
Đáng tiếc là đã quá muộn rồi.
“Leng keng Chuông cửa vang lên.
“Tới đây” Kiều Tâm Duy Xoa xoa tay chạy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, hình ảnh Cảnh Thượng đang kéo hai vali lớn và hai cái balo nặng trịch đứng trước cửa nhà đập ngay vào mắt cô.
Cảnh Thượng ăn mặc rất thoải mái, áo len hở cổ màu trắng xanh đan xen và thun trắng ở trong, quần jeans rộng nhưng vừa người. Ánh mắt của anh còn đọng vẻ mệt mỏi, mái tóc ngắn hơn trước đây rất nhiều, kiểu tóc này càng làm gương mặt anh trẻ trung và anh tuấn hơn.
“Anh, anh... phải dọn nhà à? “Ừ, chuyển về đây ở” Tay trái tay phải của anh xách túi vào thẳng trong: Đừng lo, giúp anh kéo vali vào là được.”
“À, vâng”
Ba tháng trước, Cảnh Thượng và ba của anh - Cảnh Trí Thành cãi nhau một trận rất lớn, sau đó anh chuyển ra ngoài sống. Tâm Duy đã không gặp Cảnh Thượng trong một khoảng thời gian khá dài. Hôm nay anh đột ngột chuyển về khiến cô hơi ngạc nhiên. Cô có thể đoán được phần nào lý do hai cha con cãi nhau, thế nhưng cô không dám kiểm tra suy đoán của mình.
“Mẹ, con về rồi” Cảnh Thượng cất hành lí vào phòng mình, sau đó ra ngoài rất nhanh: “Mẹ, có chuyện gì để con giúp mẹ làm một tay không?” Vừa nói, anh vừa kéo tay áo lên, cầm rổ rau trên bàn đi rửa.
“Bỏ xuống bỏ xuống, mới về nhà thì mau nghỉ ngơi đi, mẹ làm một chút là xong
“Con giúp mẹ làm nhanh hơn.”
“Khỏi giúp, con lo cho mình đi, ba con đi câu cá về ngay đó”
Cảnh Thượng bị Hạng Linh đuổi đi. Từ trước đến giờ, anh đều rất hiếu thuận và tôn trọng cha mẹ, dù đó chỉ là mẹ kế của mình. Anh chính là đứa con trai ngoan ngoãn, mẫu đàn ông giỏi giang mà hàng xóm và đồng nghiệp vừa gặp đã khen.
Lúc anh chưa học đứng, mẹ ruột bất hạnh qua đời, Cảnh Trí Thành vừa vào vai cha, vừa đóng vai mẹ nuôi dạy anh khôn lớn. Khi anh bước qua tuổi mười tám, Cảnh Trí Thành mới tái hồn, mẹ kế Hạng Linh vừa dịu dàng vừa hiền lành nên anh nhanh chóng chấp nhận và thích nghi với gia đình mới này.
Cảnh Thượng vào toilet, thấy đầu Kiều Tâm Duy ướt đẫm mồ hôi, anh giật lấy cây lau nhà trong tay cô, nói: “Việc còn lại để anh làm giúp em”
“Không cần đâu... ai da” Chiếc cán dài của cây lau nhà đập “bốc” vì Kiều Tâm Duy cúi người vừa nhanh vừa mạnh nên trán và xương lông mày của cô bất cẩn đập trung vào cán. Đau quá! Có cắn răng nhắm mắt chịu đựng.
Cảnh Thượng quýnh lên, anh đưa một tay giữ chặt gáy cổ, tay khác xoa xoa trán: “Em đừng vội thế chứ, thật bất cần quá... Em đừng nhúc nhích”
Đứng gần sát Cảnh Thượng khiến cô trở nên căng thẳng hơn: “Anh, không sao đâu.”
“Gì mà không sao đâu, sưng lên rồi đây này” Vẻ lo lắng hiện rất rõ trên gương mặt của Cảnh Thượng, sự vội vàng đó hoàn toàn vượt quá tình cảm giữa anh trai và em gái.
Kiều Tâm Duy cuống cuồng đẩy tay anh ra, sau đó cô lui lại đột ngột tạo khoảng cách an toàn với Cảnh Thượng: “Anh, em không có chuyện gì thật mà”
Gương mặt lo lắng quan tâm của Cảnh Thượng hiện lên vẻ đau đớn. Trong thời gian rời nhà ba tháng, anh đã bình tĩnh lại và hiểu rất rõ một chuyện, anh biết lòng mình đang khao khát điều gì.
“Tâm Duy, có một chuyện anh đã giấu trong lòng từ rất lâu rồi. Chờ đợi nhiều năm như thế, cuối cùng anh cũng có cơ hội để nói với em. Anh không muốn làm anh trai em, anh muốn cưới em, chăm sóc cho em thật tốt”
Một lời tỏ tình luôn cần phải có sự dũng cảm, đồng thời cũng yêu cầu một sự thúc đẩy nhỏ. Cảnh Thượng nói một lèo tiếng lòng của mình làm Kiểu Tâm Duy không kịp cản lại.
“Anh, anh nói gì vậy, chúng ta là anh trai em gái, chuyện này hoàn toàn không thể nào”
“Anh đã hỏi người bạn làm luật sư rồi, cậu ấy nói quan hệ của chúng ta vẫn có thể kết hôn. Mặc dù ba phản đối quyết liệt, nhưng nếu hai chúng ta cùng nhau cố gắng thì chắc chắn sẽ thuyết phục được ông ấy”
Ngay lúc đó, Hạng Linh kinh ngạc đứng ở cửa, nghe thấy lời của Cảnh Thượng, bà cau mày nói: “Các con đừng làm chuyện hoang đường đó, Cảnh Thượng, đừng cố chấp như thế, mẹ luôn nghĩ con là con trai ruột của mình. Nếu con kết hôn với Tâm Duy, gia đình chúng ta sẽ tan vỡ... Tâm Duy?” Bà nghi ngờ nhìn con gái mình.
Kiều Tâm Duy sững sờ đến nỗi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu cố rối như tơ vò. Quả nhiên, mối nghi ngờ đã được xác nhận, chuyện cô lo lắng bồn chồn không yên đã trở thành sự thật ngay trước mắt. Cô lắc đầu, bảo đảm với mẹ cô: “Mẹ, con chắc chắn là không, con chỉ xem anh ấy là anh trai mình”
“Tâm Duy...” Cảnh Thượng đau đớn vô cùng.
“Anh, anh đừng như vậy, em sẽ coi như anh chưa nói gì cả” Kiều Tâm Duy quả quyết nói: “Em đã có đối tượng hẹn hò rồi, em quen anh ấy lúc đi xem mắt, mặc dù bọn em chưa xác định quan hệ rõ ràng nhưng lại hợp nhau lắm”
“Đừng có nói láo, mai là cuối tuần thì ai lại mở Đại hội Tổng kết, chưa nói chuyện xong thì mày chỉ biết chạy chạy, mày xuống đây cho tao! Khụ khụ khụ, khụ khụ...”
Giang Chí Trung vỗ vỗ ngực từ từ ngồi xuống, ông từng bị địch bắn trúng ngực khi thực hiện nhiệm vụ ở biên giới. Ông dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho hòa bình của Tổ quốc, viên đạn đó cũng là niềm vinh dự cao nhất minh chứng cho những năm tháng tham gia chiến đấu, đồng thời cũng là phát sóng kết thúc quá trình hoạt động ở quân đội của ông.
Bây giờ, bất đắc dĩ ông mới phải xin nghỉ hưu sớm. Ông biết mình sống không thọ, ước muốn duy nhất của ông chính là nhìn thấy Giang Hạo có thể thành gia lập nghiệp trong một ngày không xa, sau đó toàn tâm toàn ý đền đáp công ơn cho Tổ quốc. Thế nhưng, Giang Hạo luôn không hài lòng với những cô gái mà hai vợ chồng ông đã chọn lựa cẩn thận.
Lâm Thái m nói: “Ôi trời ông xã à, ông đừng vội, ông không thể nóng nảy được, không tốt cho sức khỏe của ông, bình tĩnh, bình tĩnh.”
Giang Chí Trung nhìn vợ, ánh mắt ống ngập tràn nỗi âu lo, ông nói: “Aizz, bà xem thằng con của chúng ta có phải vẫn canh cánh chuyện trước đây hay không? Năm năm, đã năm năm rồi, chẳng lẽ nó có vấn đề gì đó?”
“Vấn đề gì?” Lúc đầu Lâm Thái m không để ý gì cả, nhưng nghe chồng nhắc, bà đột nhiên trợn tròn: “A, lão trọc đầu, ý của ông là... Trời ạ, gia đình của chúng ta không thể xảy ra vụ bê bối mất hết thuần phong mỹ tục như vậy được”
Ngay lập tức, hai ông bà già rơi vào trạng thái sợ hãi vô cùng.
Chỉ vài ngày trước, một chiến hữu của Giang Hạo gặp chuyện. Đứa bạn của con trai ông bà vừa ôm một người vừa uống rượu trong quán bar, uống say đến nỗi gây ra chuyện lớn. Chuyện này trở thành tin tức nóng hổi nhất được chiếu trong chương trình thời sự. Vấn đề là cậu ta ôm một người đàn ông! Bây giờ lối sống của xã hội đã phóng khoáng hơn trước, bất kì chuyện lạ lùng khác thường nào cũng đều có thể xuất hiện được.
Chuyện đó gây xôn xao trong giới của họ như là một vụ bê bối.
Đã năm năm rồi, bên cạnh Giang Hạo chưa từng xuất hiện bóng dáng của phái nữ. Khó khăn lắm anh mới về sống
thủ đô, gia đình sắp xếp xem mắt giúp mà anh lại tỏ thái độ bài xích như vậy, tại sao một người đàn ông trưởng thành lại không thích tìm vợ chứ?!
Lâm Thái m an ủi chồng: “Ông xã, ông yên tâm, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với con trai.”
***
Nếu sớm biết tin Cảnh Thượng về nhà vào hôm nay, Kiểu Tâm Duy tình nguyện đi hẹn hò với Giang Hạo.
Đáng tiếc là đã quá muộn rồi.
“Leng keng Chuông cửa vang lên.
“Tới đây” Kiều Tâm Duy Xoa xoa tay chạy đi mở cửa, cửa vừa mở ra, hình ảnh Cảnh Thượng đang kéo hai vali lớn và hai cái balo nặng trịch đứng trước cửa nhà đập ngay vào mắt cô.
Cảnh Thượng ăn mặc rất thoải mái, áo len hở cổ màu trắng xanh đan xen và thun trắng ở trong, quần jeans rộng nhưng vừa người. Ánh mắt của anh còn đọng vẻ mệt mỏi, mái tóc ngắn hơn trước đây rất nhiều, kiểu tóc này càng làm gương mặt anh trẻ trung và anh tuấn hơn.
“Anh, anh... phải dọn nhà à? “Ừ, chuyển về đây ở” Tay trái tay phải của anh xách túi vào thẳng trong: Đừng lo, giúp anh kéo vali vào là được.”
“À, vâng”
Ba tháng trước, Cảnh Thượng và ba của anh - Cảnh Trí Thành cãi nhau một trận rất lớn, sau đó anh chuyển ra ngoài sống. Tâm Duy đã không gặp Cảnh Thượng trong một khoảng thời gian khá dài. Hôm nay anh đột ngột chuyển về khiến cô hơi ngạc nhiên. Cô có thể đoán được phần nào lý do hai cha con cãi nhau, thế nhưng cô không dám kiểm tra suy đoán của mình.
“Mẹ, con về rồi” Cảnh Thượng cất hành lí vào phòng mình, sau đó ra ngoài rất nhanh: “Mẹ, có chuyện gì để con giúp mẹ làm một tay không?” Vừa nói, anh vừa kéo tay áo lên, cầm rổ rau trên bàn đi rửa.
“Bỏ xuống bỏ xuống, mới về nhà thì mau nghỉ ngơi đi, mẹ làm một chút là xong
“Con giúp mẹ làm nhanh hơn.”
“Khỏi giúp, con lo cho mình đi, ba con đi câu cá về ngay đó”
Cảnh Thượng bị Hạng Linh đuổi đi. Từ trước đến giờ, anh đều rất hiếu thuận và tôn trọng cha mẹ, dù đó chỉ là mẹ kế của mình. Anh chính là đứa con trai ngoan ngoãn, mẫu đàn ông giỏi giang mà hàng xóm và đồng nghiệp vừa gặp đã khen.
Lúc anh chưa học đứng, mẹ ruột bất hạnh qua đời, Cảnh Trí Thành vừa vào vai cha, vừa đóng vai mẹ nuôi dạy anh khôn lớn. Khi anh bước qua tuổi mười tám, Cảnh Trí Thành mới tái hồn, mẹ kế Hạng Linh vừa dịu dàng vừa hiền lành nên anh nhanh chóng chấp nhận và thích nghi với gia đình mới này.
Cảnh Thượng vào toilet, thấy đầu Kiều Tâm Duy ướt đẫm mồ hôi, anh giật lấy cây lau nhà trong tay cô, nói: “Việc còn lại để anh làm giúp em”
“Không cần đâu... ai da” Chiếc cán dài của cây lau nhà đập “bốc” vì Kiều Tâm Duy cúi người vừa nhanh vừa mạnh nên trán và xương lông mày của cô bất cẩn đập trung vào cán. Đau quá! Có cắn răng nhắm mắt chịu đựng.
Cảnh Thượng quýnh lên, anh đưa một tay giữ chặt gáy cổ, tay khác xoa xoa trán: “Em đừng vội thế chứ, thật bất cần quá... Em đừng nhúc nhích”
Đứng gần sát Cảnh Thượng khiến cô trở nên căng thẳng hơn: “Anh, không sao đâu.”
“Gì mà không sao đâu, sưng lên rồi đây này” Vẻ lo lắng hiện rất rõ trên gương mặt của Cảnh Thượng, sự vội vàng đó hoàn toàn vượt quá tình cảm giữa anh trai và em gái.
Kiều Tâm Duy cuống cuồng đẩy tay anh ra, sau đó cô lui lại đột ngột tạo khoảng cách an toàn với Cảnh Thượng: “Anh, em không có chuyện gì thật mà”
Gương mặt lo lắng quan tâm của Cảnh Thượng hiện lên vẻ đau đớn. Trong thời gian rời nhà ba tháng, anh đã bình tĩnh lại và hiểu rất rõ một chuyện, anh biết lòng mình đang khao khát điều gì.
“Tâm Duy, có một chuyện anh đã giấu trong lòng từ rất lâu rồi. Chờ đợi nhiều năm như thế, cuối cùng anh cũng có cơ hội để nói với em. Anh không muốn làm anh trai em, anh muốn cưới em, chăm sóc cho em thật tốt”
Một lời tỏ tình luôn cần phải có sự dũng cảm, đồng thời cũng yêu cầu một sự thúc đẩy nhỏ. Cảnh Thượng nói một lèo tiếng lòng của mình làm Kiểu Tâm Duy không kịp cản lại.
“Anh, anh nói gì vậy, chúng ta là anh trai em gái, chuyện này hoàn toàn không thể nào”
“Anh đã hỏi người bạn làm luật sư rồi, cậu ấy nói quan hệ của chúng ta vẫn có thể kết hôn. Mặc dù ba phản đối quyết liệt, nhưng nếu hai chúng ta cùng nhau cố gắng thì chắc chắn sẽ thuyết phục được ông ấy”
Ngay lúc đó, Hạng Linh kinh ngạc đứng ở cửa, nghe thấy lời của Cảnh Thượng, bà cau mày nói: “Các con đừng làm chuyện hoang đường đó, Cảnh Thượng, đừng cố chấp như thế, mẹ luôn nghĩ con là con trai ruột của mình. Nếu con kết hôn với Tâm Duy, gia đình chúng ta sẽ tan vỡ... Tâm Duy?” Bà nghi ngờ nhìn con gái mình.
Kiều Tâm Duy sững sờ đến nỗi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu cố rối như tơ vò. Quả nhiên, mối nghi ngờ đã được xác nhận, chuyện cô lo lắng bồn chồn không yên đã trở thành sự thật ngay trước mắt. Cô lắc đầu, bảo đảm với mẹ cô: “Mẹ, con chắc chắn là không, con chỉ xem anh ấy là anh trai mình”
“Tâm Duy...” Cảnh Thượng đau đớn vô cùng.
“Anh, anh đừng như vậy, em sẽ coi như anh chưa nói gì cả” Kiều Tâm Duy quả quyết nói: “Em đã có đối tượng hẹn hò rồi, em quen anh ấy lúc đi xem mắt, mặc dù bọn em chưa xác định quan hệ rõ ràng nhưng lại hợp nhau lắm”
Danh sách chương