Cảnh Trí Thành lên tiếng hỏi trước: “Các con quen nhau bao lâu rồi? Nghe Tâm Duy nói là đồng nghiệp của nó làm mái cho hai đứa à?”
Giang Hạo gật đầu: “Vợ bạn nối khố của cháu là đồng nghiệp với Tâm Duy, trước đây không lâu đã giới thiệu chúng cháu với nhau... Chắc khoảng hai tuần ạ”
Hai người già nhìn nhau, mới quen hai tuần mà đã chạy đi đăng ký kết hôn rồi?!
Hạng Linh lo lắng nhiều hơn vui mừng, bà cười gượng nói: “Ha ha, hai đứa mới quen nhau không lâu mà... Tâm Duy, sao con không nói với người nhà một tiếng? Mẹ con là người không nói đạo lý như thế à? Con đưa Giang Hạo đến cho ba mẹ gặp thử thì có làm sao? Con bé này đúng là xúc động quá, từ nhỏ đến lớn đều như thế? Kiều Tâm Duy cúi đầu thầm nghĩ, còn không phải mẹ giục trên giục dưới con mau tìm một người đàn ông để kết hồn à? Tuy là nghĩ thế, nhưng trước mặt mọi người, cô cũng không phản bác lại gì, đây là sự tôn trọng mẹ mình.
Dưới bàn ăn, Giang Hạo nhẹ nhàng cầm tay cô, chủ động hướng câu chuyện về mình: “Bác gái, bác đừng trách Tâm Duy, là do cháu quá nóng vội” Anh vừa tự nhiên mà lại thâm tình quay sang nhìn cô, rồi mới nói tiếp: “Thật không dám giấu giếm gì, gia đình cháu khá gấp gáp, lúc trước đã xem mắt khá nhiều cô gái rồi. Cháu cảm thấy Tâm Duy chính là người mình tìm kiếm, nếu đã gặp thì không thể buông tay, tránh cho cô ấy chạy mất.”
Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn anh, đúng là nổi hết cả da gà mà, không nhận ra người đàn ông này lại biết ăn nói như thế.
Cảnh Thượng cười khẽ, hừ nhẹ: “Mồm mép dẻo quẹo”
Cảnh Trí Thành trừng sang, dùng ánh mắt cảnh cáo con trai câm miệng.
Hạng Linh cũng là phụ nữ, phụ nữ thì thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mặc kệ là đã bao tuổi. Bà vừa nghe mấy lời này của Giang Hạo thì mặt lại rộ nụ cười xán lạn: “Ha ha ha, được được, sau này Tâm Duy của các bác có thể giao cho cháu rồi”
Cảnh Thượng thấy rất bực bội, cũng nóng vội: “Mẹ, mẹ còn chưa biết điều kiện nhà anh ta thế nào mà đã an tâm rồi? Mẹ đồng ý nhưng còn con thì không!”
“Ở đây không tới phiên con nói chuyện.” Cảnh Trí Thành lấy khuỷu tay huých vào Cảnh Thượng: “Tâm Duy muốn kết hôn còn phải có con đồng ý nữa à? Ba mẹ đồng ý là được rồi? Khó lắm Tâm Duy mới tìm được nơi chốn, thế này Cảnh Thượng chỉ phải hết hy vọng, vậy ông cũng yên tâm rồi.
Giang Hạo là người nhạy cảm, từ lúc vào cửa đã đối mặt với ánh mắt đầu tiên của Cảnh Thượng, anh nhận ra ý thù địch rõ ràng của đối phương. Mà nguyên nhân duy nhất để Cảnh Thượng thù địch với mình, chính là Kiểu Tâm Duy. Nhưng anh không cần phải để ý tới Cảnh Thượng, mục đích của anh hôm nay là giải quyết chuyện ba mẹ Kiều Tâm Duy.
“Bác trai bác gái, cám ơn hai bác đã đồng ý, xin hai người yên tâm, cháu là con trai độc nhất, đám hỏi, hôn lễ, tiệc rượu, những cái người khác có thì chúng cháu cũng sẽ không bỏ sót, hai bác có yêu cầu gì thì cứ việc nói ạ”
Hạng Linh cảm động: “Sao còn gọi chúng ta là bác trai bác gái hả, Giang Hạo, chúng ta chỉ có một yêu cầu thôi, là con phải đối xử thật tốt với con gái của mẹ”
Giang Hạo vỗ ngực bảo đảm: “Phải thế rồi, xin hai người yên tâm, ba, mẹ”
***
Con rể gặp mẹ vợ trăm điều thuận lợi, nhưng con dâu gặp ba mẹ chồng lại là tình cảnh hoàn toàn trái ngược.
Mới sáng sớm, Lâm Thái m đã lượn tới lượn lại trong phòng khách, từ sau khi Giang Hạo khai báo lại tình trạng kết hôn và điều kiện của con dấu, bà đã rầu rĩ đến mức không chợp được mắt.
“Ông nói thử xem, nói thử xem, ông già, ông nói thật đi, Giang Hạo làm vậy là sao? Cái cô Kiểu Tâm Duy này có chỗ nào tốt hơn Kỷ San San chứ? Một người làm công bình thường, tốt nghiệp đại học khoa chính quy mà thôi, kiếm bừa trên đường là có cả đống, so với mấy cô gái mà em giới thiệu cho Giang Hạo thì kém mọi mặt! Ông nói xem có phải đầu con trai mình bị cửa kẹp rồi không, sao chọn tới chọn lui lại chọn phải đứa kém nhất thế?! Nó lại còn tiền trảm hậu tấu đi đăng ký kết hôn, tức chết tôi, đúng là là tức chết tôi mà!”
Giang Hạo gật đầu: “Vợ bạn nối khố của cháu là đồng nghiệp với Tâm Duy, trước đây không lâu đã giới thiệu chúng cháu với nhau... Chắc khoảng hai tuần ạ”
Hai người già nhìn nhau, mới quen hai tuần mà đã chạy đi đăng ký kết hôn rồi?!
Hạng Linh lo lắng nhiều hơn vui mừng, bà cười gượng nói: “Ha ha, hai đứa mới quen nhau không lâu mà... Tâm Duy, sao con không nói với người nhà một tiếng? Mẹ con là người không nói đạo lý như thế à? Con đưa Giang Hạo đến cho ba mẹ gặp thử thì có làm sao? Con bé này đúng là xúc động quá, từ nhỏ đến lớn đều như thế? Kiều Tâm Duy cúi đầu thầm nghĩ, còn không phải mẹ giục trên giục dưới con mau tìm một người đàn ông để kết hồn à? Tuy là nghĩ thế, nhưng trước mặt mọi người, cô cũng không phản bác lại gì, đây là sự tôn trọng mẹ mình.
Dưới bàn ăn, Giang Hạo nhẹ nhàng cầm tay cô, chủ động hướng câu chuyện về mình: “Bác gái, bác đừng trách Tâm Duy, là do cháu quá nóng vội” Anh vừa tự nhiên mà lại thâm tình quay sang nhìn cô, rồi mới nói tiếp: “Thật không dám giấu giếm gì, gia đình cháu khá gấp gáp, lúc trước đã xem mắt khá nhiều cô gái rồi. Cháu cảm thấy Tâm Duy chính là người mình tìm kiếm, nếu đã gặp thì không thể buông tay, tránh cho cô ấy chạy mất.”
Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn anh, đúng là nổi hết cả da gà mà, không nhận ra người đàn ông này lại biết ăn nói như thế.
Cảnh Thượng cười khẽ, hừ nhẹ: “Mồm mép dẻo quẹo”
Cảnh Trí Thành trừng sang, dùng ánh mắt cảnh cáo con trai câm miệng.
Hạng Linh cũng là phụ nữ, phụ nữ thì thích nghe lời ngon tiếng ngọt, mặc kệ là đã bao tuổi. Bà vừa nghe mấy lời này của Giang Hạo thì mặt lại rộ nụ cười xán lạn: “Ha ha ha, được được, sau này Tâm Duy của các bác có thể giao cho cháu rồi”
Cảnh Thượng thấy rất bực bội, cũng nóng vội: “Mẹ, mẹ còn chưa biết điều kiện nhà anh ta thế nào mà đã an tâm rồi? Mẹ đồng ý nhưng còn con thì không!”
“Ở đây không tới phiên con nói chuyện.” Cảnh Trí Thành lấy khuỷu tay huých vào Cảnh Thượng: “Tâm Duy muốn kết hôn còn phải có con đồng ý nữa à? Ba mẹ đồng ý là được rồi? Khó lắm Tâm Duy mới tìm được nơi chốn, thế này Cảnh Thượng chỉ phải hết hy vọng, vậy ông cũng yên tâm rồi.
Giang Hạo là người nhạy cảm, từ lúc vào cửa đã đối mặt với ánh mắt đầu tiên của Cảnh Thượng, anh nhận ra ý thù địch rõ ràng của đối phương. Mà nguyên nhân duy nhất để Cảnh Thượng thù địch với mình, chính là Kiểu Tâm Duy. Nhưng anh không cần phải để ý tới Cảnh Thượng, mục đích của anh hôm nay là giải quyết chuyện ba mẹ Kiều Tâm Duy.
“Bác trai bác gái, cám ơn hai bác đã đồng ý, xin hai người yên tâm, cháu là con trai độc nhất, đám hỏi, hôn lễ, tiệc rượu, những cái người khác có thì chúng cháu cũng sẽ không bỏ sót, hai bác có yêu cầu gì thì cứ việc nói ạ”
Hạng Linh cảm động: “Sao còn gọi chúng ta là bác trai bác gái hả, Giang Hạo, chúng ta chỉ có một yêu cầu thôi, là con phải đối xử thật tốt với con gái của mẹ”
Giang Hạo vỗ ngực bảo đảm: “Phải thế rồi, xin hai người yên tâm, ba, mẹ”
***
Con rể gặp mẹ vợ trăm điều thuận lợi, nhưng con dâu gặp ba mẹ chồng lại là tình cảnh hoàn toàn trái ngược.
Mới sáng sớm, Lâm Thái m đã lượn tới lượn lại trong phòng khách, từ sau khi Giang Hạo khai báo lại tình trạng kết hôn và điều kiện của con dấu, bà đã rầu rĩ đến mức không chợp được mắt.
“Ông nói thử xem, nói thử xem, ông già, ông nói thật đi, Giang Hạo làm vậy là sao? Cái cô Kiểu Tâm Duy này có chỗ nào tốt hơn Kỷ San San chứ? Một người làm công bình thường, tốt nghiệp đại học khoa chính quy mà thôi, kiếm bừa trên đường là có cả đống, so với mấy cô gái mà em giới thiệu cho Giang Hạo thì kém mọi mặt! Ông nói xem có phải đầu con trai mình bị cửa kẹp rồi không, sao chọn tới chọn lui lại chọn phải đứa kém nhất thế?! Nó lại còn tiền trảm hậu tấu đi đăng ký kết hôn, tức chết tôi, đúng là là tức chết tôi mà!”
Danh sách chương