Có lẽ là thật sự bình thường lại rồi nên đêm nay Kiều Tâm Duy ngủ rất yên ổn. Sáng sớm tỉnh lại, âu phục to rộng bay phấp phới trên ban công, cô nhìn cái áo vest kia mỉm cười thỏa mãn. Cái tên Giang Hạo lòng | dạ hẹp hòi kia, có chút nước mũi đó mà cũng so đo thiệt hơn, có điều cô cũng rất vui vẻ giặt quần áo cho anh.

Thật ra điều cô muốn chỉ đơn giản như vậy thôi, ở cùng một người thích hợp, sống một cuộc sống đơn giản.

Lúc này, đột nhiên Cảnh Thượng xuất hiện trên ban công, ban công của phòng hai người thông với nhau. Kiều Tâm Duy hoảng sợ, tối qua quên kéo màn che lại, cô bật dậy nhanh như chớp tròng áo ngoài vào.

Dường như Cảnh Thượng rất thắc mắc về việc có áo đàn ông treo trên ban công, đây không phải đồ của anh, hơn nữa nó chỉ vừa xuất hiện ở đây vào sáng nay thôi. Anh chống nạnh đánh giá âu phục một lát, tư thế này cứ như đang nghi ngờ có phần tử xa lạ xâm nhập bất hợp pháp vào lãnh địa của mình vậy.

“Anh, mới sáng sớm ngày ra sao anh lại ra đấy?”

“Sao anh không thể ở đây?” Cảnh Thượng chỉ vào âu phục: “Ở đâu ra thế?”

“Của bạn trai em, tối qua em mang về giặt”

Cảnh Thượng cười khẽ, anh không cho là đúng: “Người thì không đưa về, mang cái áo này về để chứng minh cái gì thế hả? Tâm Duy, lời bịa đặt của em càng ngày càng lớn rồi đấy”

“Em không nói dối, đây là thật, đó là áo vest của bạn trai em”

“Tối qua mẹ nói em đi liên hoan với đồng nghiệp, sao bây giờ lại đổi thành bạn trai em chứ? Trước khi nói dối, em cũng nên soạn bản nháp sẵn đi”

Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ thở dài: “Anh à, em đâu cần phải nói dối chứ, anh ấy tên Giang Hạo, là một quân nhân ba mươi hai tuổi, nếu anh không tin thì giờ em có thể gọi cho anh ấy”

Nói rồi, cố toan đi vào phòng lấy di động, nhưng Cảnh Thượng đã giơ tay bắt lấy cánh tay cô, nghiêm túc nói: “Anh vừa về thì em đã nói là có bạn trai, đừng lừa anh, em không chấp nhận thì anh sẽ không ép em, hà tất phải tìm một tấm khiên để lừa gạt cả nhà chứ? Ba mẹ vẫn luôn hy vọng em sống vui vẻ, nếu biết em lừa họ như vậy thì sẽ đau lòng thế nào đây, nhân lúc còn chưa quá muộn thì dừng hành động lừa gạt này lại đi.”

Kiều Tâm Duy đúng là muốn điên luôn rồi, có biết Cảnh Thượng lo lắng cho mình, nhưng mà, cô thật sự rất bất đắc dĩ: “Anh, em cho anh xem cái này, nhưng hy vọng anh tạm thời giữ bí mật, em muốn tự nói với ba mẹ”

“Cái gì?” Cảnh Thượng thả lỏng tay.

Kiểu Tâm Duy đi vào phòng, lấy giấy đăng ký kết hôn ra đưa cho Cảnh Thượng xem: “Thế này anh tin rồi chứ?”

Cảnh Thượng không thể ngờ nổi nhìn hai tờ giấy đăng ký kết hôn ấy, Kiều Tâm Duy cũng chẳng lạ gì sự khiếp sợ của đối phương, thế nên lúc anh cầm lấy tờ giấy thì cô cũng không ngăn lại.

“Anh, em thừa nhận em và anh ấy đăng ký nhanh như vậy đúng thật là có hơi vội vàng, không nói trước với ba mẹ cũng là em không đúng, nhưng đây là quyết định của em, xin anh tôn trọng... Á, anh, anh làm cái gì vậy?”

Lần này đến phiên Kiều Tâm Duy trợn trắng cả mắt, hai tờ giấy kết hôn trong tay Cảnh Thượng bị xé toạc ra.

Xé: Xé mất rồi! Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn giấy đăng ký kết hôn bị ném xuống đất, hai tờ biến thành bốn, quá đáng, đúng là quá đáng mà, có chất vấn: “Cảnh Thượng, anh đang làm gì thế hả? Sao anh lại có thể tùy ý xé đồ của em?! Đây... đây là thứ rất quan trọng đấy anh có biết không?” Cô cuống cuồng đến chực khóc, vội vàng ngồi xuống nhặt nó lên.

“Em đứng dậy đi, nhặt cái gì mà nhặt!” Cảnh Thượng không thèm bận tâm, chẳng những nắm lấy cánh tay không cho cổ nhặt mà còn đạp lên giấy chứng nhận đã bị xé: “Kiểu Tâm Duy, sao em lại có thể xúc động như vậy được chứ, em có hiểu người đàn ông đó không? Em đang lấy cả cuộc đời của mình ra đùa giỡn đấy, có phải em bị Kỷ Tiểu Hải kích thích cho mù quáng rồi không hả?!”

“Anh tránh ra đi!” Kiều Tâm Duy đẩy mạnh Cảnh Thượng, cô đau lòng nhặt giấy đăng ký kết hôn lên, giờ thì hay rồi, chẳng những cách mà còn bị bẩn tè le, cả ảnh chụp chung của cô và Giang Hạo cũng dính dấu giày của Cảnh Thượng. Cô dùng lòng bàn tay chà chà, vết bẩn trên ảnh chụp có thể lau, nhưng những chỗ khác càng lau lại càng bẩn: “Anh dựa vào cái gì mà xé giấy đăng ký kết hôn của em chứ, anh dựa vào cái gì hả?”

Mới sáng sớm, tiếng cãi vã của hai người làm ảnh hưởng đến ba mẹ ở phòng cách vách, Cảnh Trí Thành và Hạng Linh vội vội vàng vàng chạy sang: “Ôi trời, hai cái đứa này làm sao đấy?”

Giấu cũng không kịp nữa, Kiều Tâm Duy chán chường trừng Cảnh Thượng.

Cảnh Thượng cũng đang nổi nóng, con người một khi đã giận dữ đến mụ đầu thường sẽ nói năng chẳng nể tình gì ai, trước mặt ba mẹ, anh nói: “Mẹ, con gái ngoan của mẹ không thua tiếng nào đã đi đăng ký kết hôn với người ta kia kìa, mẹ còn ở đó mà nóng ruột tìm đối tượng cho nó, đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm”

Lời này của Cảnh Thượng chẳng những làm tổn thương Kiều Tâm Duy mà cũng khiến Hạng Linh tổn thương: “Tâm Duy... Anh con nói thật à?”

Hạng Linh run rẩy nhìn Tâm Duy, đôi mắt có nhiều nếp nhăn kia chứa đầy sự kinh ngạc, dù thế nào bà cũng không tin nổi đứa con gái mình nuôi nhiều năm như vậy, thế mà lại đi đăng ký kết hôn với người khác mà không được sự đồng ý của mình.

“Mẹ... Con xin lỗi!” Tâm Duy hối lỗi gật đầu: “Vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói với mọi người, con...” Lời còn chưa dứt, cái tát đau điếng đã giáng xuống, má trái có đau rát.

Hạng Linh đánh mà tê cả tay, thế nhưng tim bà còn đau hơn, bà nghẹn ngào nói: “Được lắm, con cái lớn rồi, có thể tự làm chủ rồi, chuyện gì cũng không cần mẹ quan tâm nữa. Chuyện lớn như đăng ký kết hôn, vậy mà người làm mẹ đây phải biết qua miệng của anh con. Tâm Duy, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, mà còn làm mẹ thất vọng

quá!”

Hạng Linh giận đến choáng váng, may là có Cảnh Trí Thành nhanh chóng đỡ lấy. Cảnh Trí Thành cũng rất thất vọng về Kiều Tâm Duy, nhưng ông vẫn nhẹ nhàng hơn, suy cho cùng ông cũng chỉ là ba dượng thôi: “Tâm Duy à, con làm như vậy là tổn thương mẹ con rồi, chuyện thế này sao không nói với gia đình chứ? Nhà trai là người thế nào, điều kiện trong gia đình ra sao, chọn cách kết hôn thế nào, những chuyện đó đều cần hai nhà cùng thương lượng, kết hôn không phải là chuyện của hai người, là chuyện của hai gia đình đấy. Chưa chị mà con đã đăng ký kết hôn, con bảo gia đình nhà trai nhìn mình kiểu gì? Con không nghĩ đến những chuyện này à?”

Kiều Tâm Duy cố nén nước mắt, cúi đầu nhận sai: “Ba, mẹ, con xin lỗi, nhưng con thật sự rất muốn kết hôn, rất muốn rất muốn” Rất muốn thoát khỏi tình trạng phải liên tục đi xem mặt như bây giờ, rất muốn khiến Cảnh Thượng từ bỏ tình cảm với mình, rất muốn rời khỏi đây...

Thấy thế, Cảnh Thượng cũng không đành lòng, có thể như cô em gái ngốc này cũng chỉ bị lừa, bây giờ quay đầu lại còn kịp. Anh ta nói: “Hôm nay em gọi cậu ta tới đây, dù là người hay quỷ thì cũng phải cho cả nhà gặp mặt, mong là đừng như loại cặn bã giống Kỷ Tiểu Hải”

Hạng Linh đã mặt đầy nước mắt, Cảnh Trí Thành quát con trai: “Đi đi, con nói chuyện kiểu gì đấy hả?” Ông nhìn Kiều Tâm Duy, nói lời thấm thía: “Tâm Duy, con đừng để bụng lời nói lúc tức giận của nó. Ba mẹ sống đến chừng tuổi này rồi, kinh nghiệm sống chắc chắn là nhiều hơn con, hôm nay con bảo cậu ta đến nhà mình một chuyến, chúng ta không có ác ý, coi như là để cả nhà kiểm tra cậu con rể này có đủ tư cách không, ba mẹ cũng vì tốt cho con thôi.”

Kiều Tâm Duy cũng không chắc Giang Hạo có thể tới được hay không, nhưng nếu cha dượng đã đề nghị như thế thì cô cũng không có lý do để phản đối: “Dạ, con sẽ gọi hỏi xem hôm nay anh ấy có thể đến đây một chút hay không?”

Cảnh Thượng tức muốn hộc máu: “Không rảnh cũng phải tới, dù thế nào thì cũng phải tới, cậu ta không tới tức là không nghiêm túc với em!”

Cảnh Trí Thành đau đầu: “Được rồi, con bớt nói lại vài câu, về phòng mình đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện