Trước khi đi, bọn họ nhận được tin đường núi đã bị chặn, vì thể chỉ có thể ngồi xe đến thẳng sân bay, thay vì đi một chặng đường hai ba tiếng để vào trấn và ngồi xe về thủ đô.

Tham quan núi tuyết lần này là một chuyến đi khá thú vị với Kiểu Tâm Duy.

Trước đây, cô tưởng Giang Hạo là một kẻ ngạo mạn vô cùng, nhưng thật ra anh là một người nghiêm khắc, và điều đó được tôi luyện nhờ những năm tháng sống trong quân đội, hoàn cảnh gian khổ chính là thứ tốt nhất để rèn luyện ý chí của con người. Hơn nữa, điều cổ kính trọng nhất ở Giang Hạo, chính là chuyện anh đã lựa chọn một công việc gian khổ, mặc dù anh có thể thoải mái hơn.

Đường núi xóc nảy, Kiểu Tâm Duy dựa vào lòng Giang Hạo, hỏi: “Ông xã, anh tập huấn ở núi tuyết mỗi năm khoảng bao lâu vậy?”

“Hai năm trước anh ở đó luôn, ngay cả Tết cũng không được về. Bây giờ anh đã chuyển công tác về thủ đô rồi, lần này chỉ là tạm thời thôi.”

“Những khoảng thời gian tạm thời như thế này có nhiều không?”

Giang Hạo không muốn lừa cô, cũng không cần thiết phải làm điều đó, anh thành thật nói: “Mỗi lần có nhiệm vụ thì sẽ đi đôi với cái này, em cứ coi như anh đang đi công tác, lâu dần sẽ quen thôi.”

“Ừ, em biết rồi, mỗi lần có nhiệm vụ thì em không thể liên lạc với anh, nếu không có chuyện gì quan trọng thì không được phép tìm anh, nếu không có tin gì về anh nghĩa là anh vẫn an toàn, đúng không?”

“Ha ha, chính xác đấy”

Kiều Tâm Duy ngáp dài, cái xe này xóc đến nỗi khiến cô đau đầu.

“Sao vậy?”

“Không sao, say xe ấy mà, cứ một lúc là em bị say xe, nôn hết cả đường đi.

Giang Hạo sờ sờ đầu cô, anh nhớ lúc cô tiểu tụy yếu ớt hôm trước, hối lỗi: “Khổ cho em rồi... Đừng nhúc nhích, để anh sờ thử xem.” Anh nhíu mày: “Ngoài say xe, em còn sốt nhẹ nữa. Tiểu Phương, đến trấn thì ngừng xe lại mua thuốc cảm giúp tôi”

“Vâng, Thủ trưởng”

Kiều Tâm Duy cười hì hì nhìn Giang Hạo, dù đầu cổ vừa đau vừa khó chịu nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào.

Không biết qua bao lâu, cơ thể cô bỗng nghiêng về trước. Xe ngừng mà cô vẫn mơ màng trong giấc ngủ nông. Cô nghe tiếng Giang Hạo vang lên: “Không được, phải đến bệnh viện”

Tiểu Phương nói: “Nhưng mà Thủ trưởng, trong trấn nhỏ này chỉ có trạm y tế thôi, phải đi nửa ngày đường nữa mới đến bệnh viện.

“Tuyết rơi lớn thế này, có khi nửa ngày cũng chưa đến nơi. Không được, không thể chậm như vậy, cô ấy đang sốt rất cao, trạm y tế cũng được, đi mau

Xe lại khởi động, cô dùng hết sức để mở mắt, thấy Giang Hạo đang vừa vỗ mặt cô vừa gọi, cô “t” một tiếng rất nhỏ, sau đó yếu ớt nhắm mắt lại.

Ý thức vẫn còn nhưng cô không thể tỉnh táo được, ngay đến cả sức để mở mắt cũng không có.

“Tâm Duy, Tâm Duy?” Giang Hạo vẫn đang gọi cố, giọng lo lắng không thôi.

Tiểu Phương chạy trở về và nói: “Thủ trưởng Thủ trưởng, trạm y tế không có ai cả, tôi hỏi mấy nhà bên cạnh, họ nói nhân viên đã nghỉ làm về nhà hết rồi.”

“Cái gì?” Giang Hạo vừa kinh ngạc vừa chán chường: “Trong trạm y tế không có bác sĩ nào trực ban hết? Không có một ai?”

Tiểu Phương lắc đầu: “Thủ trưởng, sao có thể so chỗ này với mấy bệnh viện khác được, trạm y tế này nhỏ như hạt vừng ấy, chỉ có một bác sĩ thôi.”

Giang Hạo nhìn khung cảnh phía trước, bông tuyết đang chầm chậm rơi như lông ngỗng, không thể nhìn thấy cảnh vật phía trước, chỉ có một bức tranh màu trắng xóa mờ mờ ảo ảo. Anh ôm cơ thể nóng hổi của Kiều Tâm Duy, bất đắc dĩ nói: “Tìm một nhà nghỉ ở gần đây để nghỉ tạm đã, sau đó cậu đến tiệm thuốc tây mua thuốc hạ sốt.”

Tiểu Phương vẫn lắc đầu trả lời: “Thủ trưởng, tôi đã hỏi người già ở đây rồi, ông ấy nói chỉ có trạm xá này bán thuốc thôi, trấn nhỏ này không có tiệm thuốc tây”

Anh hiểu sự lạc hậu ở đây, nhưng trong khoảnh khắc quan trọng này, anh ước gì mình có thể bay về thủ đô ngay lập tức. Anh cúi xuống nhìn Kiều Tâm Duy đang nằm trong lòng mình, mặt cô tái nhợt, cánh môi khô nứt nẻ nhưng trán lại nóng hầm hập, dù có vỗ mặt thì cô cũng không tỉnh dậy.

Cô là một cô gái yếu đuối được nuôi dưỡng ở thành thị, sao có thể chịu được thời tiết khắc nghiệt ở đây cơ chứ? Đây là do anh bất cẩn.

“Trước cứ tìm chỗ ở rồi tính sau, đi, lái xe vào trong xem thử thế nào?

“Vàng”

Đi thêm một đoạn nữa, may là có quán trọ nhỏ mở cửa, đây kiểu nhà trọ homestay, cả gia đình ông chủ đều sống ở căn nhà này.

Giang Hạo đi theo sự dẫn đường của Tiểu Phương, nếu qua đêm nay cơn sốt của Kiều Tâm Duy vẫn không giảm thì anh sẽ bảo Tiểu Phương trở về quân y. Ngược lại, họ sẽ họp mặt với Tiểu Phương ở điểm hẹn, cùng chuẩn bị về thủ đô.

Vào phòng, anh biết nơi này sẽ không bao giờ thoải mái bằng phòng ở khách sạn suối nước nóng, nhưng trong thời tiết giá lạnh và tuyết rơi mù mịt như ngoài kia, có một nơi để dừng chân là may mắn lắm rồi.

Giang Hạo đặt Kiểu Tâm Duy lên giường. Ở Đại Đông Bắc, nhiệt độ trong phòng luôn luôn ấm áp, hơi nóng sẽ làm nhiệt độ cơ thể tăng lên, vậy cơn sốt này cũng không thể giảm bớt.

Anh quả quyết cởi đồ cổ ra, sau đó bề một chậu nước đá đến, nhúng khăn và chườm lên mặt cổ để hạ nhiệt. Với chậu nước đá không độ và hai chiếc khăn lông cỡ nhỏ, anh hết vắt nước chườm lạnh lại đổi khăn mới khi cần.

Kiều Tâm Duy vẫn mê man, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô thấy một bóng hình đang di chuyển trước giường mình, lúc thì mớm nước cho cô, lúc thì gọi cô vài tiếng. Cô muốn đáp lại, nhưng cổ họng không thể lên tiếng được.

Cơn sốt cao này đến quá đột ngột.

“A lô, mẹ à? Nhà anh gọi điện đến: “Vẫn đang về, nhưng Kiểu Tâm Duy đột nhiên phát sốt nên đêm này không về được, phải đổi sang ngày mai”

Lâm Thái m phàn nàn nói: “Sao con bé dễ ốm vậy, hở một tí là cảm là sốt, mẹ đã chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ hai đứa về rồi”

Vốn đang nôn nóng, nghe mẹ nói thế thì Giang Hạo càng giận thêm: “Mẹ đến Đông Bắc thử đi, mẹ ở doanh trại bộ đội vài ngày xem cảm giác thế nào?”

“...” Lâm Thái m nghẹn lời, đúng là càng lớn càng không bềnh mẹ, cưới vợ về nhà là nghe lời vợ ngay.

“Cô ấy gả vào nhà chúng ta thì cô ấy chính là người nhà, mẹ không quan tâm cô ấy thì đừng nên chế nhạo, gì mà dễ bệnh dễ ốm chứ, dù cô ấy dễ bệnh nhưng cũng đâu có sống an nhàn sung sướng bằng mẹ”

“Rồi rồi rồi, là do cái mồm nói gở của mẹ, mẹ không nói nữa là được chứ gì!” Hết cách rồi, nếu đã cưới thì không thể ly hôn được, bà còn mong đợi con dâu sinh con đẻ cái cho nhà họ Giang nữa: “Thế con bé sao rồi? Bị nặng không?”

Giang Hạo thở dài: “Sốt đến nỗi ngủ li bì, ở đây không có bệnh viện, cũng không có tiệm thuốc, con chỉ biết lấy đá chườm thử xem thế nào?

Lâm Thái m cũng cuống lên: “Nghiêm trọng đến thế hả con, có khi nào sốt đến ngốc luôn không?”

“Đừng nói thế, làm sao dễ sốt đến ngốc chứ, nếu vậy thì con và mẹ đã ngốc mấy lần không biết!”

Lâm Thái Ấm đánh vào miệng mình, bà lại nói gở nữa rồi, đúng là tự chuốc lấy họa mà: “Vậy con chăm sóc con bé cẩn thận, chờ con về thì mẹ bồi bổ cho nó, yếu như vậy thì sao sinh em bé được”

“Mę à...”

“Được rồi, mẹ cúp máy đây, đến giờ hẹn với mấy bà kia chơi mạt chược rồi”

Giang Hạo không nói thêm gì mà ngắt kết nối luôn. Mẹ anh luôn là người chuyên đổ thêm dầu vào lửa, rõ ràng tính của bà rất tốt, không hiểu sao lại ăn nói khó nghe như vậy.

Trời càng về đêm, tuyết rơi càng dày. Tiểu Phương nhắn tin báo với anh là đã đến khu doanh trại bộ đội XX và liên lạc được với quân y, lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh.

Anh cúi người ướm trán mình lên trán Kiều Tâm Duy, chườm đá có vẻ có hiệu quả, dù vẫn còn nóng nhưng không nóng hầm hập như khi nãy nữa.

“Tâm Duy Anh lại khẽ gọi tên cô: “Tâm Duy, tỉnh lại đi, có nghe anh nói không? Tâm Duy?”

Kiểu Tâm Duy cố gắng chớp chớp mắt, lông mi cô khẽ run, cánh môi hơi mở ra. Giọng nói khàn khàn yếu ớt của cô vang lên: “Em khát...” Ngay đến cả trong mơ, cô cũng thấy mình chạy đi tìm nước, bởi cổ khát đến nỗi họng cũng nhói đau.

Giang Hạo vui mừng, coi như cô đã tỉnh. Anh rót một ly nước, thổi vài lần cho bớt nóng, sau đó mới đỡ cô dậy để đút nước.

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ...” Kiều Tâm Duy uống hơi vội nên sặc nước, họng cô trở nên đau rát, nhưng nhờ đó mà đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.

“Uống chậm chút, còn đây mà.”

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Hạo, biết anh đã ở bên cạnh chăm sóc và trông chừng mình: “Ông xã, em muốn uống nước lạnh”

“Được rồi, anh rót nước lạnh cho em, để lát nữa rồi uống” Giang Hạo thở dài: “Đói bụng không, có muốn ăn cơm không?”

Nào có khẩu vị ăn cơm chứ, cô chỉ muốn ăn một thứ gì đó mát lạnh. Cô lắc đầu: “Không đói, em chỉ cảm thấy khó chịu và choáng thôi.”

Giang Hạo dựa vào đầu giường, để cô gối lên bắp đùi mình. Anh ấn vào hai huyệt thái dương của cô, xoa qua xoa lại, dùng lực vừa phải.

Kiều Tâm Duy híp mắt, từ khe hở giữa hai mí mắt, cô nhìn gương mặt dịu dàng và chăm chú của Giang Hạo. Chắc ngoài mẹ ra, đây là người duy nhất vừa thân thiết vừa quan tâm cô như vậy.

Giang Hạo đúng là một người tinh tế và cẩn thận hơn rất nhiều người khác, nhưng anh không dễ dàng thể hiện điều đó. Cô nghĩ, mình phải may mắn bao nhiêu mới có thể gặp được một người đàn ông tốt như thế chứ.

“Mấy giờ rồi?”

“Mười giờ hơn, sao thế?”

“Muộn thế rồi à, anh vẫn luôn chăm sóc em?” Cổ nghiêng qua nhìn chậu rửa mặt và khăn lông ở đầu giường, như có thể chắc chắn đáp án: “Vậy là cả ngày hôm nay anh chưa ăn cơm?”

“Nhịn ăn hai bữa không đến mức đói xỉu đầu, anh chịu được”

“Nếu em để anh nhịn đói, mẹ của anh lại ghi thêm tội cho em”

Giang Hạo nở nụ cười: “Thì ra em nghe hết à, thế mà còn giả vờ ngủ”

“Không có, em không mở mắt ra được, nhưng nghe được hết. Nhưng muốn như vậy, còn đồ ăn không?”

“Để anh nhờ ông chủ nấu chút cháo, hai chúng ta ăn một chút đi.”

“Muộn thể rồi ông chủ có làm không?”

“Cho thêm tiền chắc sẽ đồng ý, em chờ tí, tôi ra ngoài một lát.”

Giang Hạo đứng dậy đi ra ngoài, Kiều Tâm Duy vẫn nằm trên giường. Cô cảm nhận sâu sắc một điều, thì ra bị bệnh cũng là một niềm hạnh phúc.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên bên tai, là di động của Giang Hạo, vẫn là số điện thoại xa lạ đó. Ai da, cố quên nói lại với Giang Hạo rồi, không biết có chuyện gì quan trọng không.

Cố cầm điện thoại lên rồi bắt máy: “A lô, tìm Giang Hạo phải không ạ?”

Lúc này, đầu dây bên kia vẫn im lặng cuối cùng cũng có một giọng nói vang lên: “Vâng, tôi tìm Giang Hạo” Là một giọng nữ êm ái.

“Anh ấy vừa ra ngoài, cô có chuyện gì không?”

Cô gái đó không trả lời mà hỏi một câu: “Khi nào anh ấy về?”

“Anh ấy sẽ về nhanh thôi, nếu không thì cô đợi một lát rồi gọi lại nhé?”

Im lặng, vẫn là im lặng.

“A lô?”

“Cô là gì của anh ấy?” Cô gái đó hỏi.

Não của Kiều Tâm Duy xoắn lại, giác quan thứ sáu mách bảo, đây là một đóa hoa đào của Giang Hạo, cố nghiêm giọng nói: “Tôi là vợ của anh ấy”.

“Vợ... của anh ấy?” Giọng nói của cô khẽ run, cứ lặp đi lặp lại một câu: “Anh ấy kết hôn thật, kết hôn thật...”

Kiều Tâm Duy đã gặp một cô nàng Thẩm Lộ quái dị, nên lúc này vẫn khá bình tĩnh. Cô cắt ngang lời của cô gái đó, nói một cách dứt khoát: “Vâng, tôi đã kết hôn với anh ấy rồi, đừng quấy rối chúng tôi lúc nửa đêm nữa, anh ấy là người đã có vợ, cô...”

Hay thật, bị cúp máy rồi. Cô không mấy vui vẻ cho số này vào danh sách đen, xin mấy vị cô hồn sống này đừng làm phiền nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện