Rawson vừa nói những lời này, cả phòng họp đột nhiên trở nên im lặng.

Trong số các đại tướng quân Quân bộ, người cố chấp nhất đối với chủ quyền của thiên hà Isville cũng chỉ có Rawson.

Thiên hà này vốn dĩ là nơi không có người sinh sống, ở phụ cận biên giới đế quốc, trên tinh cầu chứa đựng nguồn năng lượng dự trự có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của đế quốc. Nguyên soái tiền nhiệm vẫn luôn muốn chiếm được thiên hà Isville, lại bởi vì các loại nguyên nhân khiến cho nhiệm vụ đánh lén năm đó thất bại, sĩ quan tổng chỉ huy Lăng Vũ bị khai trừ quân tịch, nguyên soái tiền nhiệm cũng mắc bệnh qua đời, chuyện này liền được gác lại.

Trong vài năm sau khi Rawson tiếp nhận chức vụ nguyên soái, đã từng nhiều lần đưa ra đề án lấy lại tinh cầu Namics, lại bị những vị quân đoàn trưởng khác bỏ phiếu phủ quyết.

Tinh cầu kia không những có thể cung cấp cho đế quốc nguồn năng lượng phong phú, mà vị trí địa lý cũng nằm ở nơi trọng yếu trong vũ trụ, là vùng giao tranh giữa hai quân đội. Quyết tâm muốn lấy lại tinh cầu Namics của Rawson vẫn vô cùng kiên định, nếu không phải Quân bộ có quy định “Những quyết định trọng đại cần phải thông qua các quân đoàn trưởng bỏ phiếu biểu quyết”, Rawson đã sớm mang quân đoàn Vinh Quang của mình đánh đến đó.

Qua hai năm, làm tốt công tác chuẩn bị, Rawson lại đem đề án từng bị phủ quyết này trình lên hội nghị một lần nữa.

Udyr vẫn mang vẻ mặt tươi cười như trước, ngồi trong đại hội cơ mật cấp cao của các quân đoàn trưởng Quân bộ, y lại bình tĩnh nhàn nhã chẳng khác nào đang ở trong phòng ăn bánh uống cà phê, đôi mắt màu lam liếc nhìn Rawson, xoay xoay bút điện tử dùng để bỏ phiếu trong tay, mỉm cười nói. “Nội dung đề án lần này của nguyên soái, cùng với lần bị phủ quyết hai năm trước, hình như không khác một chữ nào?”

Rawson gật gật đầu, bình tĩnh nói. “Lý do tôi đã viết rất rõ ràng trong đề án, tầm quan trọng của tinh cầu Namics đối với đế quốc không cần nói cũng biết, chúng ta cần phải nhanh chóng chiếm lấy nó.”

Ánh mắt Rawson thản nhiên đảo qua gương mặt của năm vị tướng quân khác. “Đầu năm nay, phi thuyền chở khách Trân Châu số hiệu 731 đột nhiên bị quân liên bang uy hiếp, theo như kết quả điều tra của tôi, quân đoàn Tham Lang của liên bang đã chui qua trùng động(*) vũ trụ phụ cận tinh cầu Namics, trực tiếp thực hiện bước nhảy tới thiên hà Cezar của đế quốc — nếu còn tiếp tục như vậy, những thiên hà ở biên cảnh đế quốc, đến cả sự an toàn của người dân cũng không thể bảo đảm được!”

(*)Trùng động (lỗ sâu): là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và, đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.

Xuất chinh đến tinh cầu Namics, ngoài việc muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Lăng Vũ năm đó chưa hoàn thành ra, chuyện quân liên bang lợi dụng tinh cầu Namics làm bàn đạp, không ngừng gây rối dân chúng ở phía bên này mới là điều khiến cho Rawson không thể nhịn được nhất.

Thái độ của Rawson cực kỳ kiên quyết, thanh âm khi nói chuyện cũng vang vang hữu lực.

Vị chiến thần bất bại lãnh khốc nổi danh hậu thế này, từ khi tiếp nhận chức vụ nguyên soái tới nay chưa từng bị đánh bại một lần nào, hắn rất có tự tin sẽ lấy được tinh cầu Namics, thế nhưng, quy tắc đã truyền thừa mấy trăm năm của Quân bộ, mỗi vị tướng quân khi đưa ra chương trình nghị sự cần phải thông qua sự bàn bạc và biểu quyết của năm vị tướng quân khác, hắn không thể tự tiện làm chủ.

Mỗi đề án trước đây, đều là ba phiếu phản đối, một phiếu tán thành, một phiếu trung lập…. Tán thành là người bạn duy nhất ở Quân bộ của Rawson, tướng quân Drew Birch của quân đoàn Trường Xà, người duy trì thái độ trung lập tất nhiên là vị đang đem phòng họp trở thành tiệc trà xã giao, Udyr Sarman.

Ba người khác đều nhất trí phản đối.

Ánh mắt Rawson chuyển đến trên mặt vị tướng quân đang ngồi bên phải mình.

— Quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình, người thừa kế gia tộc Olav, August.

Nam nhân này đã hơn một trăm tám mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất trong số các vị tướng quân của Quân bộ hiện giờ. Thế nhưng, một trăm tám mươi tuổi trong thời đại này chỉ mới được coi là trung niên, tướng quân Olav vẫn cực kỳ có tinh thần, nam nhân có ngũ quan sâu sắc như được đẽo gọt, cùng với một đôi mắt màu nâu lợi hại như chim ưng. Quân trang tím thẫm gần với màu đen khiến cho dáng vẻ của y càng thêm to lớn, bốn ngôi sao vàng song song trên vai lấp lánh tỏa sáng, chỉ là lẳng lẳng ngồi ở đó, cũng đã cho người ta một loại cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt.

August quay đầu, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Rawson, hiếm khi mỉm cười một chút, thấp giọng nói. “Xem ra, việc chiếm lấy tinh cầu Namics của nguyên soái là tình thế bắt buộc? Một khi đã như vậy, tôi tin nguyên soái có thể tiếp tục duy trì chiến tích bất bại.”

Dứt lời, y liền ấn lên máy bỏ phiếu trong tay.

Trên màn hình lớn của phòng họp lập tức xuất hiện một ô vuông màu xanh lục, đại biểu một phiếu này là…. phiếu tán thành.

Rawson ngưng một chút, không nghĩ tới tướng quân Olav hôm nay cư nhiên sẽ bỏ phiếu tán thành.

Drew là bạn cùng ký túc xá với Rawson thời đại học, ở Quân bộ, những đề án Rawson đưa ra chỉ cần không vi phạm đến vấn đề nguyên tắc, Drew luôn luôn bỏ phiếu tán thành, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ, rất dứt khoát gật đầu đồng ý.

Hai vị tướng quân của quân đoàn Tinh Thần và quân đoàn Ảo Ảnh tiếp tục bỏ phiếu chống, lý do là mấy năm đế quốc và liên bang giao chiến, hao tốn của cải, Quân bộ đế quốc nên lấy phòng thủ làm trọng, không nên chủ động đi tấn công tinh cầu Namics.

Hai phiếu tán thành, hai phiếu phản đối, chỉ còn phụ thuộc vào một phiếu cuối cùng.

Rawson ném một ánh mắt về phía Udyr, Udyr mỉm cười sờ sờ cằm, nói. “Xem ra, tôi không thể tiếp tục trung lập được nữa?”

Khi số phiếu tán thành và số phiếu phản đối ngang bằng nhau, phiếu cuối cùng sẽ không được phép trung lập hoặc bỏ quyền, bằng không sẽ phải biểu quyết đề án lại lần nữa.

Udyr như có chút đăm chiêu cúi đầu, nhìn lại đề án trong máy điện tử, rốt cuộc, dưới ánh nhìn chăm chú lợi hại của Rawon, cười tủm tỉm ấn xuống nút tán thành.

Rawson rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tiếp theo là biểu quyết đề án của Udyr, đề án điều động quân đoàn Sắc Vi đến khu vực Phá Quân tinh được cả năm phiếu thông qua, các vị tướng quân đều không có ý kiến gì đối với việc này. Ngay sau đó, từng quân đoàn trưởng lại báo cáo sơ lược một chút về phương hướng của các đại quân đoàn trong khoảng thời gian này, hội nghị rất nhanh liền kết thúc.

Khi rời khỏi phòng họp, thượng tướng Byron Warwick của quân đoàn Tinh Thần đột nhiên đi đến trước mặt Rawson, biểu tình nghiêm túc nói. “Tuy rằng tôi vẫn không tán thành việc anh xuất chinh đến tinh cầu Namics, bất quá, nếu đề án đã được thông qua, hi vọng lần này anh dẫn dắt quân đoàn Vinh Quang xuất chinh, có thể chiến thắng rực rỡ.”

Rawson gật gật đầu, nói. “Cảm ơn lời chúc của anh.”

Sáu vị tướng quân nối tiếp nhau rời đi, bên trong phòng họp 3D hư cấu được thành lập qua Internet, rất nhanh đã không còn một bóng người.

***

Lúc này, Caesar và Lâm Viễn đã thu thập xong mấy chiếc huy hiệu, tiếp tục đi về phía trước, dọc đường đi nhiều lần hóa nguy thành an, rốt cuộc cũng thuận lợi ra khỏi rừng rậm Cologne vào bốn rưỡi chiều.

Điều làm cho Lâm Viễn không ngờ tới là, mấy người Becker, Carl, Bosa cư nhiên đã đi tới đích, cậu và Caesar coi như tương đối chậm.

Sau khi nhìn thấy Lâm Viễn, Becker đồng học rất hưng phấn đi tới nói. “Lão đại, tôi và Carl nhanh hơn các cậu mười phút, lấy được hạng nhất! Có phải cậu và Caesar gặp chuyện gì hay không? Với trình độ của hai người thì không nên chậm như vậy mới đúng.”

Lâm Viễn cười cười nói. “Ừ, gặp phải bầy rắn nên hơi chậm trễ một chút.”

Trên thực tế, cậu và Caesar đã tốn rất nhiều thời gian để tìm huy hiệu, nếu không thì bọn họ đã có thể ra ngoài từ trước bốn giờ. Bất quá, chuyện huy hiệu Lâm Viễn cũng không muốn nói với những người khác, đành phải lấy bầy rắn làm cớ.

Carl cũng đi đến trước mặt Lâm Viễn, mỉm cười nói. “Thế nào rồi? Hai ngày một đêm này vẫn thuận lợi chứ?”

Lâm Viễn quay đầu liếc mắt nhìn Caesar, vừa vặn Caesar cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Viễn đột nhiên nhớ tới đêm qua hai người nằm trong cùng một lều trại, đắp cùng một cái chăn, trong chăn cầm lấy bộ vị mẫn cảm của đối phương, dùng tay giúp nhau….

Nhớ đến những hình ảnh kia, cảm giác hai bên tai nóng lên, Lâm Viễn vội vàng dời tầm mắt khỏi gương mặt Caesar.

Caesar đi tới, giống như tuyên bố chủ quyền nhẹ nhàng ôm chặt bả vai Lâm Viễn, mỉm cười nói với Carl. “Hoàn hảo, rất thuận lợi.”

— Thuận lợi đến mức hai người còn chui vào trong một ổ chăn dùng tay giải quyết vấn đề sinh lý cho nhau.

Lâm Viễn tựa hồ hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn, lỗ tai hơi hơi đỏ lên.

***

Hai ngày tập huấn dã ngoại rốt cuộc cũng chấm dứt, cả 50 học viên của hệ chỉ huy đều thuận lợi hoàn thành khảo hạch, đám người dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên Knox lên xe huyền phù trở lại trường học. Lúc xuất phát thì tinh thần phấn chấn, khi về lại đồng loạt cúi đầu mất hết cả sức sống.

Hai ngày dã ngoại sinh tồn vừa mệt lại vừa đói, mọi người thật sự không còn hứng thú nói chuyện phiếm, đa phần đều ngủ ở trên xe.

Lâm Viễn không ngủ được, ngược lại đói bụng muốn chết, bụng cứ ọt ọt kêu vang.

Đối với dạ dày đại vương như cậu mà nói, phải ăn loại cá nướng hoang dã không có bất cứ gia vị gì suốt hai ngày, thật sự là không đủ nhét kẽ răng. Cậu gấp gáp nghĩ sau khi về trường học nhất định phải đến nhà ăn chén một bữa no đủ, không ngờ, vừa về đến trường đã đột nhiên nhận được tin của chủ nhiệm lớp, huấn luyện viên Eileen gửi đến, bảo cậu lập tức đến văn phòng của cô một chuyến.

Xe huyền phù đúng sáu giờ về tới học viện quân sự St. Romia, các bạn học khác vội vã đến nhà ăn ăn cơm — bởi vì thời gian cung cấp thức ăn của trường quân đội cực kỳ quy củ, bữa tối được bán từ 5 giờ đến 6 giờ, quá thời gian này chỉ có thể đợi đến 9 giờ ăn khuya, các học viên đang đói sắp chết tự nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà ăn.

Bởi vì huấn luyện viên Eileen có chuyện tìm Lâm Viễn, cậu đành phải kìm nén sự đói khát trong bụng, một mình đi đến văn phòng của huấn luyện viên Eileen.

Gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến thanh âm trong trẻo của nữ huấn luyện viên. “Vào đi!”

Lâm Viễn đẩy cửa đi vào, huấn luyện viên Eileen đang ngồi trước bàn làm việc sắp xếp lại văn kiện, vẫn mặc một thân quân trang như trước, Beta nữ dáng người cao gầy, anh tư hiên ngang.

Lâm Viễn luôn có loại cảm giác thân thiết rất kỳ lạ đối với vị nữ huấn luyện viên này và huấn luyện viên Knox chồng cô, có lẽ là bởi vì bọn họ đã từng phục vụ trong quân đoàn Ám Dạ.

Thấy Eileen ngẩng đầu lên, Lâm Viễn lập tức đứng nghiêm trước mặt cô, hành lễ nói. “Huấn luyện viên! Cô tìm em?”

Eileen mỉm cười một chút, nói. “Trường học muốn chọn một số học viên ưu tú, trao tặng bằng khen và học bổng, mỗi ban chỉ có thể chọn một người, để đảm bảo công bằng, sau khi cậu về hãy để cho các học viên tiến hành bỏ phiếu kín, tập hợp kết quả trước cuối tuần này rồi mang đến cho tôi.”

Lâm Viễn gật gật đầu. “Vâng.”

Eileen tiếp tục đưa một phần văn kiện cho cậu. “Còn có cái này, đây là thông báo mới nhất của trường học, trường chúng ta xưa nay vẫn áp dụng chế độ năm học, từ năm nay bắt đầu tiến hành chương trình cải cách, đổi thành chế độ học kỳ, thời khóa biểu, thời gian thi và ngày nghỉ tương ứng đều được đăng trên mạng, sau khi cậu về hãy thông báo cho các học viên tải lịch học và lịch thi mới nhất của trường xuống.”

Lâm Viễn gật đầu nói. “Vâng, huấn luyện viên!”

Lúc ra khỏi văn phòng của huấn luyện viên Eileen, Lâm Viễn cúi đầu nhìn thông báo trong tay, đi về phía nhà ăn.

Trên công văn này có con dấu của khoa quản lý trường, là thông báo điều chỉnh chương trình học mới nhất. Trước kia trường quân sự St. Romia đều theo chế độ năm học, mỗi năm mười tháng, sau đó nghỉ hai tháng, tốt nghiệp sau ba năm học. Hiện giờ muốn đổi thành chế độ học kỳ, mỗi kỳ năm tháng, tiếp đó nghỉ một tháng, sau sáu tháng thì tốt nghiệp.

Bởi vì đổi thành chế độ học kỳ, rất nhiều chương trình học được phân ra làm nhiều kỳ khác nhau, ngoài ra cũng tăng thêm kha khá môn học tự chọn. So với việc phải học và thi nhiều môn liên tục trong mười tháng, loại cơ chế học kỳ kiểu này đã giúp giảm bớt không ít áp lực tâm lý cho các học viên.

Lâm Viễn có chút hưng phấn nghĩ, thay đổi như vậy, qua ba tháng nữa là cậu có thể về nhà rồi.

Lâm Viễn lập tức nói tin tốt này cho mẹ, Lâm phu nhân và Lâm Diêu đều có vẻ cực kỳ kích động, Lâm Diêu còn nói đợi sau khi em trai trở về sẽ làm cho cậu một loại điểm tâm mới được nghiên cứu…..

Nghe chị nhắc tới điểm tâm, lúc này Lâm Viễn mới phát hiện, bụng cậu đã đói đến xẹp lép.

Tắt máy truyền tin bước nhanh đến cửa nhà ăn, Lâm Viễn nhất thời trợn tròn mắt — chỉ thấy bên trong nhà ăn rỗng tuếch, hiển nhiên, thời gian bữa tối đã qua, muốn ăn cái gì, chỉ có thể đợi đến bữa khuya lúc chín giờ.

Lâm Viễn xoa xoa bụng đói, ủ rũ gục đầu quay về ký túc xá.

Không ngờ, vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận hương thơm ngào ngạt, Lâm Viễn theo mùi thơm nhìn qua, liền thấy Caesar đang đeo tạp dề nấu cơm trong phòng bếp, Brian đứng bên cạnh hỗ trợ, vừa làm động tác chỉ trỏ gì đó cho Caesar.

Snow vẻ mặt bình tĩnh ngồi đọc sách trong phòng ăn, thấy Lâm Viễn đi vào, liền quay đầu nói. “Đến ngồi đi, sắp xong cơm chiều rồi.”

Lâm Viễn khiếp sợ ngồi xuống đối diện cậu, chỉ chỉ phòng bếp. “Hai người bọn họ đang tự nấu cơm?”

Snow thản nhiên nói. “Ừ. Caesar nói, hai ngày ăn cá nướng trong rừng rậm, giờ muốn cải thiện bữa ăn một chút, mua cả đống thực phẩm về, Brian đang dạy hắn làm, sắp xong rồi, chỉ còn chờ cậu về ăn cơm.”

Lâm Viễn. “……….”

Biết cậu có việc nhất định là không kịp giờ ăn, cho nên Caesar mới cố ý mua đồ trở về ký túc xá làm cơm chiều. Cái gọi là cải thiện bữa ăn, rõ ràng chỉ muốn chờ tiểu quái thú đã đói muốn chết về ăn cơm mà thôi.

Lâm Viễn quay đầu lại, nhìn bộ dáng Caesar đeo tạp dề bận rộn trong bếp, cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời đáy lòng cũng nhịn không được có chút cảm động.

Giống như một dòng nước ấm áp đang chậm rãi chảy xuôi trong cơ thể, cảm giác nóng ấm dạt dào nhất thời tràn ngập cả trái tim.

Lúc đói bụng trở về ký túc xá, lại có người đang chuẩn bị cơm chiều cho mình….

Loại cảm giác này thật tốt.

Rất nhanh, Caesar và Brian đã mang ra một bàn đồ ăn phong phú, thấy Lâm Viễn đang nuốt nước miếng, Caesar liền đưa đôi đũa cho cậu, mỉm cười nói. “Nhanh ăn cơm đi.”

Lâm Viễn vội vàng thử mấy miếng, tán thưởng hỏi. “Mấy món này là cậu làm?”

Caesar gật gật đầu. “Ừ, lần đầu tiên nấu ăn, mùi vị có được không?”

Lâm Viễn vội vàng nói. “Ăn rất ngon!”

Caesar ánh mắt ôn nhu gắp đồ ăn cho cậu, Lâm Viễn đói bụng chỉ lo vùi đầu ăn cơm, cái bát trước mặt bị Caesar đắp lên thật cao.

Brian nghi hoặc nhìn nhìn Caesar, lại nhìn nhìn Lâm Viễn, đột nhiên cảm thấy –

Không khí giữa hai người này có phải thân mật hơn so với trước kia hay không a? Cái loại cảm giác “thế giới hai người không coi ai ra gì” này là sao đây? Những người khác dường như hoàn toàn không thể hòa nhập vào thứ ăn ý kỳ quái này giữa bọn họ…. Chẳng lẽ trong lúc tập huấn dã ngoại sinh tồn đã xảy ra “chuyện tốt” gì sao?

***

Sau khi cơm nước xong, Caesar và Brian đi vào phòng bếp sắp xếp lại mấy thứ rau dưa còn thừa, Lâm Viễn thì cầm văn kiện của huấn luyện viên Eileen đi thông báo đến từng ký túc xá, thuận tiện dặn mọi người gửi một cái mail giấu tên vào hòm thư của mình để bầu chọn học viên ưu tú.

Lúc thông báo xong tới tất cả các phòng thì đã là bảy giờ tối, Lâm Viễn trở lại ký túc xá, gõ cửa phòng ngủ của Caesar, Caesar vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, ngọn tóc còn nhỏ nước, Lâm Viễn đưa thông báo đến trước mặt hắn, kiên nhẫn giải thích một chút, còn cẩn thận nói với hắn, phải lên trang web tải thời khóa biểu mới xuống.

Caesar thấy bộ dáng nghiêm túc của Lâm Viễn, nhịn không được mỉm cười nói. “Được, tôi biết rồi, đội trưởng đại nhân.”

Lâm Viễn cũng biết mình nói chuyện công thức hóa như vậy với Caesar có hơi buồn cười, liền thu lại văn kiện, xoay người ngồi xuống sô pha trong phòng ngủ của Caesar, ngẩng đầu nói. “Đúng rồi Caesar, huy hiệu tìm thấy hôm nay, chúng ta có cần gọi Chu Tước ra xem không?”

Caesar cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, quay đầu nói. “Cậu hỏi Chu Tước một chút, xem nó có nhớ hay không.”

Lâm Viễn gọi Chu Tước ra, Chu Tước nhìn thấy huy hiệu, vội vàng nói. “Chủ nhân, ta nhớ rõ, đây là huy hiệu của quân đoàn Lôi Đình.”

Caesar hỏi. “Năm đó người phụ trách đuổi bắt ngươi là ai, ngươi có ấn tượng gì không?”

Chu Tước nghĩ nghĩ nói. “Cơ giáp Lưu Quang của thượng tướng August Olav, cơ giáp Ảo Ảnh của thượng tướng Evan Stoke, ngoại trừ hai đài cơ giáp đó, còn có một ít quân cận vệ đi theo bọn họ, những người đó ta không biết, cũng không nhận ra.”

Lâm Viễn và Caesar đưa mắt nhìn nhau, dựa theo suy đoán của Caesar, huy hiệu này hẳn là do các quân nhân của quân đoàn Lôi Đình lưu lại lúc đến Phá Quân tinh đuổi bắt Chu Tước năm đó, nhưng cụ thể là ai, hỏi Chu Tước cũng không thu hoạch được gì, chỉ biết rằng, có thể tham dự vào hành động đuổi bắt Chu Tước, những người đó nhất định là thân tín của thượng tướng Olav… Muốn tra ra có lẽ sẽ tương đối khó khăn.

Hai người cùng trầm mặc trong chốc lát, đúng lúc này, máy truyền tin của Lâm Viễn đột nhiên sáng lên.

— Là lời mời kết nối từ Rawson.

Lâm Viễn lập tức kết nối máy truyền tin, trên màn hình 3D trước mặt nhanh chóng xuất hiện gương mặt của nguyên soái Rawson, nam nhân mặc một thân quân trang màu đen mặt vẫn không chút thay đổi, sau khi nhìn thấy Lâm Viễn, ánh mắt của nam nhân rõ ràng trở nên ấm áp hơn.

Rawson nhìn con trai mình, thấp giọng nói. “Tiểu Viễn, ngày mai ta muốn mang theo quân đoàn Vinh Quang xuất chinh, không biết lúc nào mới trở về. Con ở trường phải chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ tới máy truyền tin của Hắc Long.”

Lâm Viễn sửng sốt một chút. “……. Xuất chinh?”

Tuy rằng biết rõ là quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang, cha không thể không xông pha chiến trường, hơn nữa danh tiếng Chiến thần bất bại của ông cũng chứng minh quân đoàn Vinh Quang luôn bách chiến bách thắng, khó có thể bị đánh gục…..

Nhưng cảm giác bất an kỳ quái vừa đột ngột xuất hiện, lại khiến Lâm Viễn có chút lo lắng.

Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn cha mình, nghiêm túc nói. “Cha, người nhất định phải cẩn thận, con chờ người trở về.”

Rawson mỉm cười. “Không cần lo lắng, lần xuất chinh này ta có phần thắng rất lớn.”

Caesar cũng đứng lên, cung kính nói. “Nguyên soái, xin hãy bảo trọng.”

Lâm Viễn vốn muốn nói chuyện huy hiệu cho cha mình, nhưng việc này chỉ là suy đoán của cậu và Caesar, không hề có căn cứ. Cha sắp xuất chinh, cũng không thể để mấy việc vặt vãnh đó làm ông phân tâm. Lâm Viễn đành phải tạm thời nhịn xuống, nói. “Người cứ làm việc của mình đi, con sẽ cẩn thận. Thuốc ức chế tiêm vào đúng hạn, thân thể cũng đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì.”

Rawson gật gật đầu với hai người, lúc này mới tắt máy truyền tin đi.

Trong phòng nhất thời trở nên an tĩnh, thấy sắc mặt Lâm Viễn có chút khó coi, Caesar thấp giọng hỏi. “Sao vậy?”

Lâm Viễn nhẹ giọng nói. “Tôi có một dự cảm không tốt… Luôn cảm thấy lần này cha sẽ xảy ra chuyện…..”

Caesar vội vàng ôm nhẹ bả vai cậu, dịu dàng an ủi. “Đừng lo, nếu nguyên soái chủ động xuất chinh, nhất định là đã nắm chắc, chúng ta nên tin tưởng ông ấy. Năng lực chiến đấu của quân đoàn Vinh Quang là mạnh nhất đế quốc, ông ấy cũng chưa từng chịu thua…. Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, ông ấy sẽ bình an trở về.”

Lâm Viễn trầm mặc một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng gật gật đầu, nói. “Hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi.”

***

Cùng lúc đó, tại căn cứ quân sự dưới lòng đất ở tinh cầu Namics.

Máy truyền tin của Lăng Vũ đột nhiên sáng lên, một hàng ký tự mật mã phức tạp, trải qua nhiều lần chuyển giao giữa các trạm không gian thiên hà, rốt cuộc thuận lợi truyền đến trong tay hắn.

Phía sau hàng mật mã được phiên dịch, chỉ có một dòng chữ —

Rawson sắp dẫn quân đoàn Vinh Quang xuất chinh tới tinh cầu Namics, chuẩn bị che giấu cho tốt.

Lăng Vũ hơi hơi nhíu mày, xóa mật mã, xoay người đi về phòng chỉ huy.

Rất nhanh, một thanh âm lãnh đạm mà bình tĩnh đồng thời truyền đến tai của toàn bộ sĩ quan trong căn cứ dưới đất, từng câu từng chữ rõ ràng nói. “Sĩ quan cấp bậc trên thượng tá, trong ba phút lập tức tới tổng bộ chỉ huy! Căn cứ tiến vào trạng thái phòng ngự cấp một!”

Thời gian đếm ngược 10, 9, 8…..

Căn cứ dưới lòng đất đột nhiên vang lên một tiếng kêu chói tai của cảnh báo cấp một.

Hết chương 76.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện