Lâm Viễn đối với Caesar, kỳ thật cũng không tính là đặc biệt chán ghét.

Ngược lại, Caesar bộ dạng cực kỳ anh tuấn, lúc mỉm cười lên rất có phong độ, còn không có mấy tật xấu của quý tộc mắt cao hơn đầu coi rẻ thường dân, tính tình hắn lại rất tốt, tự mình đem thức ăn đến đây, mặc dù trong lòng Lâm Viễn không thoải mái, nhưng cũng không thể nhốt người ở ngoài cửa.

Mới đầu có mâu thuẫn với Caesar, hoàn toàn là vì phản ứng xa lạ của cơ thể khiến Lâm Viễn vô cùng khó chịu, may mà sau khi uống xong viên thuốc đã khôi phục lại bình thường, loại khí tức Alpha mãnh liệt trên người Caesar cũng sẽ không tạo thành phản ứng quá lớn đối với Lâm Viễn. Chỉ là, bị cặp mắt thâm thúy kia của hắn nhìn chăm chú vào, sẽ khiến Lâm Viễn có chút không thoải mái thôi.

Lâm Viễn mời Caesar vào phòng ngủ, chỉ chỉ cái ghế nói. “Cậu ngồi đi.”

Caesar ngồi xuống, đặt toàn bộ quả ngũ tinh mang đến lên trên bàn, nhìn Lâm Viễn nói. “Nếm thử xem.”

Lâm Viễn gãi gãi đầu. “Ừ…..”

Từ nhỏ cậu đã đặc biệt thích ăn, mới trước đây còn thường xuyên ăn vụng bánh ngọt của chị làm, còn bị Lâm Diêu bắt được vài lần. Nhìn loại hoa quả chưa từng thấy qua, Lâm Viễn tất nhiên vô cùng hiếu kỳ, nhịn không được đi đến bên cạnh Caesar, cầm lấy một quả ngũ tinh nói. “Cái này ăn như thế nào?”

Caesar mỉm cười một chút, nhận lấy quả trong tay cậu. “Để tôi chỉ cho cậu.”

Ngón tay thon dài của nam sinh kẹp ở giữa quả ngũ tinh, nhẹ nhàng bẻ, chỉ thấy vỏ ngoài cứng rắn màu xám bạc nứt ra một khe nhỏ, Caesar đem trả lại cho Lâm Viễn, nói. “Từ đây bóc vỏ ngoài ra, ăn thịt quả bên trong.”

“À.”

Lâm Viễn cầm lấy, nghiêm túc cắt một phần vỏ ngoài, vươn đầu lưỡi nếm thử một chút, hương vị chua chua ngọt ngọt nhất thời tràn ngập cả khoang miệng, không khác mấy vị dâu tây cậu yêu thích nhất, thậm chí còn ngon miệng hơn so với dâu tây.

“…. Ăn rất ngon!”

Lâm Viễn đánh giá một chút về quả ngũ tinh, rất nhanh liền ăn xong một quả, lại cầm tiếp một quả lên, nhanh chóng bóc ra ăn luôn. Lại cầm lấy một quả nữa, nhanh chóng ăn tiếp.

Một quả, hai, ba, bốn…..

Caesar: “……..”

Bộ dạng người này cúi đầu ăn sao lại giống con sóc nhỏ bị bỏ đói như vậy? Hobbit. “……”

Chủ nhân quên để lại cho tôi một quả a!

Quả ngũ tinh bình thường chỉ lớn bằng bàn tay của trẻ nhỏ, đối với Lâm Viễn háu ăn mà nói, căn bản đều được giải quyết trong một miếng. Lâm Viễn không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Caesar và Hobbit, rất nhanh liền ăn sạch số quả ngũ tinh mà Caesar mang đến, còn chưa hết thèm liếm liếm môi, nhìn Caesar hỏi. “Loại quả này là đặc sản của thiên hà Cepheus sao? Trước giờ tôi chưa từng được ăn.”

Caesar gật gật đầu nói. “Loại quả này chỉ sinh trưởng được ở tinh cầu Rumsfeld. Cây của nó cũng có màu trắng bạc, vào buổi tối quả ngũ tinh còn có thể phát sáng, giống như treo những ngôi sao trên cây vậy.”

Lâm Viễn hiếu kỳ nói. “Nghe cậu nói như vậy, tôi cũng muốn đi xem.”

“Về sau sẽ có cơ hội.” Caesar dừng một chút. “Đúng rồi, chỗ tôi còn có rất nhiều đặc sản mang từ thiên hà Cepheus đến, nếu cậu có hứng thú thì hãy nếm thử xem.”

“…… Còn có sao?”

Nhìn thiếu niên hai mắt tỏa sáng, Caesar nhịn không được mỉm cười một chút, thấp giọng nói.

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem.”

Đột nhiên lại có cảm giác, vương hậu Anna đưa đến một xe thực phẩm như vậy, kỳ thực cũng rất có ích.

Tỷ như, thời điểm muốn thu phục một kẻ tham ăn nào đó, thiên ngôn vạn ngữ so ra đều kém mấy loại hoa quả đơn giản mà hữu hiệu.

Caesar mang Lâm Viễn đi tới phòng ăn, Brian trên mắt có quầng thâm đang ở đấy ăn cái gì đó, nhìn thấy Lâm Viễn, cười tủm tỉm vẫy tay.

“Bạn học, làm quen một chút, tôi tên là Brian, là học viên hệ kỹ thuật quân sự…. A, vừa rồi thực xin lỗi, tôi xoa tóc cậu chỉ là vì bộ dạng cậu đặc biệt giống với của tôi…”

“Khụ khụ.” Caesar vội vàng ho khan một tiếng, bắn về phía Brian một ánh mắt.

Brian lập tức thu lại lời thiếu chút nữa nói ra khỏi miệng “Đặc biệt giống con gấu mà tôi nuôi”, thông minh đổi thành: “Bộ dạng cậu đặc biệt giống em họ của tôi! Vì thế vừa thấy cậu tôi liền có cảm giác đặc biệt thân thiết!”

Caesar. “………”

Đã sớm biết lời Brian nói ra căn bản không phải là những từ có thể nghe được.

“Xin chào.” Lâm Viễn vươn tay cầm lấy tay y, cười nói. “Tôi tên là Lâm Viễn.”

Vừa rồi bị Brian coi như sủng vật mà xoa đầu một chút, Lâm Viễn lập tức vung quyền đánh người, lúc ấy cũng không hiểu vì sao trạng thái thân thể lại như thế, chỉ là bản năng kinh hoảng khi có Alpha tới gần, cho nên mới phản ứng quá độ.

Hiện tại nhớ lại, Lâm Viễn cũng cảm thấy rất xấu hổ. Brian động thủ sờ đầu cậu, có lẽ chỉ là động tác vui đùa thân mật của nam sinh mà thôi. Nếu đã là xá hữu, về sau còn ở cùng nhau tới ba năm, Lâm Viễn cũng không muốn khiến quan hệ trở nên căng thẳng như thế.

Lâm Viễn cười cười với Brian, xem như là hóa giải hận thù.

May mà Brian hoàn toàn không ngại, mắt bị Snow đánh sưng vù, cười tủm tỉm tiếp tục ăn.

Caesar kéo ghế ra cho Lâm Viễn ngồi xuống, chỉ vào một đống thực phẩm trên bàn nói.

“Đây đều là đặc sản mà cha mẹ tôi bắt tôi mang tới, một mình tôi ăn cũng không hết, tủ lạnh ở trong bếp còn để rất nhiều, về sau cậu cứ tùy tiện lấy mà ăn.”

“…….”

Lâm Viễn nhìn đủ loại thức ăn chưa từng thấy qua, nhịn không được vụng trộm nuốt nuốt nước miếng.

Hobbit lại càng cao hứng vươn móng vuốt ra, lập tức đoạt lấy một hộp pho mát nó thích ăn nhất.

Lâm Viễn vô cùng xấu hổ đối với phản ứng của Hobbit. Thật may là Caesar cũng không để ý, nhẹ nhàng sờ lỗ tai Hobbit nói. “Đây là pho mát mà Gela thích ăn nhất, tôi cũng mang rất nhiều tới, về sau lúc cậu cho nó ăn thì cứ lấy là được.”

Lâm Viễn liếc mắt nhìn Hobbit không hề khách khí xé mở chiếc hộp vùi đầu ăn, đành phải xấu hổ cười cười nói. “Cảm ơn.”

Caesar mỉm cười. “Về sau chính là xá hữu của nhau, không cần phải khách khí như thế.”

Lâm Viễn đột nhiên có cảm giác, nụ cười của Caesar hình như thuận mắt hơn rất nhiều so với trước đây?

Cũng đúng, về sau chính là xá hữu, tuy rằng không muốn đắc tội mấy nhóm Alpha thân phận hiển hách huyết thống tinh thuần kia, nhưng mà tính tình Caesar và Brian đều không tệ, cũng không phải loại con cháu quý tộc kiêu ngạo khiến người ta chán ghét, cho nên….

Cho nên vui vẻ ở chung cùng bọn họ, trở thành bạn bè cũng không sao, đúng không?

Nghĩ như vậy, Lâm Viễn liền bình thường trở lại, về sau cùng ở một nhà cũng không cần phải ngại ngùng, vì thế Lâm Viễn lập tức không khách khí chọn rất nhiều thức ăn mà mình thấy thích từ trên bàn, ngẩng đầu cười nói. “Vậy tôi đây liền không khách khí a!”

Caesar nói. “Không cần khách khí, cứ tùy tiện lấy đi.”

Lâm Viễn thật cao hứng ôm một đống lớn đồ ăn xoay người trở về phòng ngủ.

Cho đến tận khi bóng dáng cậu biến mất tại cửa, Brian mới hạ giọng, ý vị thâm trường nói. “Này, Caesar, sao đột nhiên cậu lại đối tốt với cậu ta như vậy a? Vừa cho hoa quả vừa để cậu ta đến chọn ăn?”

Caesar ngẩng đầu nhìn quầng thâm trên mắt Brian. “Bởi vì tôi không muốn mỗi ngày ký túc xá đều có người bị đánh.”

Brian. “………”

Caesar mỉm cười một chút, bĩu môi, chỉ chỉ phòng Snow.

“Nếu muốn ở cùng nhau ba năm, cậu không cảm thấy quan hệ tốt với xá hữu là điều cần thiết sao?”

Brian. “………………”

Ba phút sau, Brian ôm một hộp quả ngũ tinh, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Snow, cười tủm tỉm nói. “Snow? Có đây không? Có muốn ăn chút hoa quả hay không? Đây là quả ngũ tinh tôi mang đến từ nhà, cho cậu vài quả nếm thử đó.”

Cửa bị mở ra.

Brian nhất thời ngây dại.

Có lẽ Snow vừa mới tắm xong, mái tóc nâu mềm mại hơi xoăn dán ở bên tai, ngọn tóc còn ướt sũng không ngừng nhỏ nước, dáng người thon dài cân xứng bọc ở trong áo tắm, lộ ra một mảng lồng ngực trắng nõn bóng loáng, giọt nước chảy dọc theo xương quai xanh tinh xảo trượt xuống dưới, tiếp tục trượt vào trong vạt áo.

Brian sững sờ nhìn Snow.

Snow đưa mắt nhìn quả ngũ tinh trong tay y, thản nhiên nói. “Tôi không thích ăn cái này, rất ngọt, cảm ơn.”

Cánh cửa trước mắt lại nhẹ nhàng khép lại.

“……..”

Brian chán nản trở lại phòng ăn, nhìn Caesar, không cam lòng nói. “Sao cậu ấy lại chán ghét tôi như vậy a? Vừa nhìn thấy tôi liền đầy mặt ghét bỏ, nhìn ánh mắt của cậu ấy xem, quả thực như hận không thể cách xa tôi ba mét!”

Caesar bình tĩnh nói. “Không phải lúc trước cậu ấy đã nói rồi đó sao? Bởi vì cậu ấy có bệnh sạch sẽ.”

“…..”

Một câu của Caesar liền trực tiếp miểu sát Brian, bị Snow coi như thứ nhiễm bẩn gì đó khiến Brian gặp đả kích trầm trọng, sắc mặt âm trầm xoay người quay về phòng ngủ của mình.

Khinh thường tôi giống mấy thứ đồ không sạch sẽ nên cố ý tránh tôi?

Được lắm! Snow!

Một ngày nào đó tôi muốn đem cậu…

Như vậy như vậy… còn như vậy như vậy nữa….

Nghĩ đến hình ảnh thiếu niên sắc mặt băng lãnh bị mình áp đảo, gắt gao ôm lấy mình, đỏ mặt liều mạng thở dốc, khóc lóc cầu xin tha thứ, khóe miệng Brian không nhịn được giương lên một nụ cười đắc ý.

Sau một lúc, tươi cười trên mặt Brian đột nhiên cứng đờ!

Khoan đã!

Cái phương thức tưởng tượng này hình như có chỗ nào không đúng?

Oh My God! Vì sao y lại sinh ra loại ý tưởng tà ác này đối với một thiếu niên Beta? Nhất định là vì y đã ăn quá nhiều loại quả loạn thất bát tao, cho nên đại não đột nhiên trúng độc đi?

*******

Vì thế, Brian sau khi đột nhiên sinh ra ý tưởng kỳ quái, cả một buổi tối quả thật ngủ không yên.

Trong mộng của y thậm chí còn thật sự xuất hiện hình ảnh mình đem Snow cởi sạch áp đảo, sắc mặt băng lãnh của thiếu niên ở trong mộng đỏ lên gắt gao ôm lấy y, thở hổn hển kêu tên y, quả thực là….. mê người tới cực điểm!

Brian ác liệt ôm hôn thân thể đối phương, lưu lại vô số hôn ngân trên làn da trắng nõn của cậu, một bên còn tà ác nghĩ: bộ dạng Snow đỏ mặt thật là đẹp mắt, dáng người cũng siêu tốt, phần eo không có một chút thịt thừa, đôi chân lại vừa dài vừa thẳng.

Trong mộng cảnh cuối cùng, Snow đột nhiên siết chặt nắm tay, một quyền chuẩn xác đánh trúng vào mắt Brian, lạnh lùng nói. “Bạn học Brian, tôi có bệnh khiết phích nghiêm trọng, mời cậu cách tôi xa một chút.”

Brian. “……….”

Brian bừng tỉnh che con mắt vẫn còn đau nhức, chán nản chạy đến phòng tắm tắm nước lạnh, tiêu trừ dục hỏa trên người, sau đó vẻ mặt âm trầm, giống như thể đã đến ngày tận thế, gục đầu ngồi ở bên giường.

— Đáng chết, y cư nhiên lại mộng xuân, đối tượng trong mộng lại là xá hữu mới quen biết không lâu!

— Cái này còn đáng sợ hơn so với tận thế a?

Sau một lúc lâu, Brian hữu khí vô lực lấy xuống một khuyên tròn phát sáng màu xanh da trời ở trên cổ tay, ấn một cái nút nhỏ trong đó, thấp giọng nói. “Tiểu Lam, đi ra!”

“………”

“Mau ra đây! Có tin ta đập ngươi thành từng mảnh không?”

“……”

Khuyên tròn kia rốt cuộc sáng lên, không tình nguyện biến thành một người máy trí năng cao hơn Brian một cái đầu, ủy khuất cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Ngươi có thể sửa lại tên cho ta một chút được không ….”

Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cái tên Tiểu Lam này hoàn toàn không phù hợp với một một người máy trí năng khổng lồ hay sao?

Brian nhếch nhếch mi. “Ngươi có chỗ nào không hài lòng? Bởi vì ngươi là tác phẩm đầu tiên của ta, ta đã vắt hết óc mới nghĩ ra cho ngươi một cái tên hay như vậy đấy!”

“……”

Tiểu Lam nghe rất êm tai sao? Bởi vì toàn thân có màu lam, cho nên liền gọi là Tiểu Lam?

Cơ giáp thứ hai Brian làm toàn thân màu đỏ, gọi là Tiểu Hồng. Cái thứ ba là màu vàng, gọi Tiểu Hoàng. Cái thứ tư là trắng đen lẫn lộn…. gọi là Ngựa Vằn.

Làm cơ giáp mà Brian chế tạo ra, nó thật muốn rơi lệ đồng tình với các huynh đệ của mình một phen. So với Sư Vương của bệ hạ Trand, Hắc Long của nguyên soái Rawson, Chu Tước của tướng quân Lăng Vũ….. Cơ giáp tên Tiểu Hồng Tiểu Lam Tiểu Hoàng như bọn họ quả thật là quá yếu đuối a!

Thử tưởng tượng khi hai bên đang giao chiến, chủ nhân bắt đầu triệu hồi cơ giáp, lại nghe thấy tiếng một người rống lớn: “Tiểu Lam!”

….. Không phải sẽ bị cười đến chết sao?

Tuy rằng mình chỉ là một cơ giáp cấp D, bởi vì được Brian chế tạo năm mười ba tuổi, trình độ còn rất thấp, có nhiều hạn chế nên không thể dùng trong chiến đấu, chỉ có thể ở lại bên người Brian như một người máy trí năng [kỳ thật chính là bảo mẫu toàn năng]. Nhưng mà Tiểu Lam vẫn cảm thấy gặp phải một chủ nhân như vậy, hắn thật sự rất muốn ôm lấy các cơ giáp huynh đệ nhà mình mà khóc lớn một phen!

Brian hoàn toàn không để ý tới người máy của mình nội tâm đang gào khóc, cười tủm tỉm nói. “Về sau ta nhất định sẽ trở thành chuyên gia chế tạo cơ giáp vĩ đại nhất đế quốc, ta sẽ chế tạo nên những cơ giáp hàng đầu, đáng lẽ ngươi phải thấy vinh hạnh mới đúng!” Brian đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nó. “Còn dong dài nữa là ta đập ngươi thành từng mảnh đó.”

“……” Tiểu Lam ngoan ngoãn gục đầu xuống. “Chủ nhân, ngươi bảo ta đi ra, là muốn làm gì a?”

Brian sờ sờ mũi, chột dạ hạ giọng. “Khụ khụ, ngươi giúp ta thống kê một chút, một Alpha nam lại nhất kiến chung tình với một Beta nam thì xác suất khoảng bao nhiêu?”

Trung tâm trí năng của Tiểu Lam lập tức bắt đầu thống kê số liệu, rất nhanh liền có kết quả.

“Chủ nhân, tình huống này xác suất thấp đến gần như không có, chính xác là chỉ có 0,00001%.”

Brian nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười thoải mái. “Phù, quá tốt, xác suất thấp như vậy chắc chắn sẽ không thể phát sinh trên người ta. Được rồi, ta đây đi ngủ một giấc, ngươi biến trở về đi.”

“………”

“Đúng rồi, thuận tiện giúp ta trị liệu cái quầng thâm đáng chết này một chút.”

“………”

Brian được chữa khỏi quầng thâm một lần nữa trở lại trên giường đi ngủ, tâm tình rốt cuộc cũng tốt lên, một đêm không mộng mị ngủ thẳng đến sáng.

Ngày tiếp theo tỉnh lại, sau khi rửa mặt xong xuôi ra cửa, vừa vặn gặp được Snow ở cách vách cũng đi ra.

Hôm nay Snow mặc một chiếc quần dài màu xanh đậm, ống quần vừa vặn bao lấy đôi chân thẳng tắp, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, một chiếc cúc mở rộng để lộ cần cổ tuyết trắng, áo được sơ vin trong quần, phần eo có đeo một dây lưng màu đen khiến cho dáng người thon dài cân xứng càng được tôn thêm hoàn mỹ.

Thật…. Thật là đẹp….

Tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng mà eo nhỏ chân dài, quả thực chính là một cái giá áo a!

Nhớ tới cảnh tượng mê loạn đem cậu ta áp đảo trong mộng tối qua, lại đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Snow, Brian không khỏi hơi hơi đỏ mặt, gãi gãi mái tóc màu vàng, cười nói. “Snow…. Dậy sớm như vậy a?”

Snow đi ngang qua bên người y, ngẩng đầu tà tà liếc mắt nhìn, thản nhiên nói. “Bảy giờ năm mươi, sắp muộn rồi.”

Dứt lời liền trực tiếp vòng qua Brian, xoay người đi ra cửa.

“……..”

Brian cúi đầu nhìn nhìn thời gian, ta dựa vào, thật sự là sắp muộn rồi a!

Chưa kịp ăn bữa sáng, Brian lập tức luống cuống tay chân xoay người tìm quân phục của mình.

Người máy trí năng màu lam bị ngụy trang thành đồng hồ trên cổ tay, nhịn không được nghi hoặc nghĩ. “Có cần nói cho chủ nhân biết, vừa rồi khi nhìn thấy người tên Snow kia, tim y đột nhiên sinh ra dao động mãnh liệt hay không a?”

“…..Ách, hay là thôi đi. Chỉ số thông minh của chủ nhân và trí não của y đều như nhau, trước này chưa lúc nào bình thường hết.”

Hết chương 13.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện