Buổi chiều hôm nay, các kênh truyền hình ở đế quốc Lacey đồng thời truyền hình trực tiếp lễ tang được cử hành tại thủ đô thiên hà Cepheus.
Nhóm binh lính thuộc quân đoàn Vinh Quang dưới sự dẫn đầu của trung tướng Victor, hộ tống chiếc xe vận tải chứa đầy mảnh vỡ cơ giáp “Hắc Long”, thong thả bước dọc theo các ngã tư thành thị ở trung tâm thủ đô, chỉnh tề đi về hướng mộ viên dành cho liệt sĩ của đế quốc, giữa hai hàng xe huyền phù quân dụng chỉnh tề có đặt vòng hoa với viền đen trắng, bên trong là di ảnh của nguyên soái Rawson.
Nam nhân trong di ảnh dung mạo anh tuấn, ánh mắt bình tĩnh, ảnh chụp rất chân thật tựa như đích thân nguyên soái tới đây vậy.
Rất nhiều dân chúng ở thủ đô đều nhớ rõ phong thái của tướng quân mỗi lần khải hoàn trở về suất lĩnh quân đoàn Vinh Quang đi qua khu vực trung tâm, thế mà nay, vẫn là quân đoàn Vinh Quang, vẫn là cảnh sắc này, nhưng rốt cuộc không còn niềm vui khi chiến thắng trở về, thay vào đó là những mảnh xác cơ giáp nhìn mà đau thương cùng di ảnh đen trắng bên trong, binh lính biểu tình nặng nề, trên cánh tay trái của quân trang màu đen phẳng phiu đều quấn lên một miếng vải đen chói mắt.
Bản nhạc tiễn đưa buồn bã vang vọng trong không trung, không khí lễ tang vô cùng áp lực, rất nhiều dân chúng còn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lúc này, Lăng Vũ và Rawson cũng đang ở căn cứ dưới lòng đất trên tinh cầu Namics xem trực tiếp trên TV.
Mắt Lăng Vũ nhìn vào di ảnh đen trắng trong màn hình, lại liếc qua nam nhân thần sắc bình tĩnh bên cạnh, khẽ cười cười nói. “Nguyên soái, trong cảm nhận của dân chúng đế quốc, anh đã là người chết rồi.”
Rawson cũng không để ý di ảnh của mình xuất hiện trong TV, nhìn tấm ảnh chụp đen trắng kia, còn rất có tâm tình nói đùa. “Nếu trong lễ tang tôi đột nhiên xác chết vùng dậy, biểu tình của đám August bọn họ nhất định sẽ thực phấn khích.”
Lăng Vũ như có chút đăm chiêu. “August Orlando, quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình – anh cảm thấy phản đồ của Quân bộ là gã sao?”
Rawson trầm mặc một lát, mới nói. “Có lẽ, không chỉ là gã.”
Sau khi hai người trở về không lâu, Lâm Viễn đã đem mấy chiếc huy hiệu nhặt được trong rừng rậm Cologne trên Phá Quân tinh lúc trước đưa cho hai người xem xét.
Rawson khẳng định. “Nếu ba chiếc huy hiệu này thật sự bị đánh rơi mười chín năm, như vậy, chất liệu kim loại làm huy hiệu sẽ không giống với mấy năm gần đây.”
Tuy rằng bề ngoài nhìn qua không hề khác biệt, nhưng những huy hiệu từ hơn mười năm trước trong quá trình chế tác luôn có thói quen trộn vào một loại kim loại hiếm đặc thù.
Lăng Vũ để thuộc hạ cầm huy hiệu đi cẩn thận kiểm tra phân tích thành phần, quả nhiên xác định được niên đại chế tác ra huy hiệu chính là mười chín năm trước.
Kết hợp với tình cảnh Chu Tước bị đuổi bắt năm đó, có thể khẳng định, ba chiếc huy hiệu này chính là do các quân nhân của quân đoàn Lôi Đình phụ trách truy đuổi lúc ấy đánh rơi bên trong rừng rậm Cologne trên Phá Quân tinh, về phần nguyên nhân đánh rơi thì còn phải chờ kiểm chứng.
Bởi vậy, Lăng Vũ và Rawson mới có thể cho rằng, thượng tướng August của quân đoàn Lôi Đình chính là tên phản đồ muốn trừ bỏ Lăng Vũ năm đó.
August thân là quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình, lại là người thừa kế gia tộc Orlando có thế lực lớn nhất đế quốc, sức ảnh hưởng tất nhiên không cần nói cũng biết, Lăng Vũ cũng không ngờ phản đồ Quân bộ cư nhiên lại là một thượng tướng cấp bậc tối cao.
Mà Rawson lại nói: Không chỉ là gã? Lăng Vũ nhíu mày nói. “Ý của anh là, August còn có đồng lõa?”
Rawson gật gật đầu. “Quân đoàn Trường Xà bị điều đến tinh cầu Namics, hiện giờ xung quanh thủ đô còn có ba quân đoàn, chỉ dựa vào sức của một mình August, gã sẽ không tự tin như vậy…. Cho nên tôi đoán rằng, nhất định gã còn có đồng bọn.”
Một trong năm vị thượng tướng đế quốc August nếu như có đồng bọn, đối phương rất có thể cũng là nhân vật lớn thuộc cấp bậc quân đoàn trưởng.
Ngoại trừ Drew và Udyr, còn lại quân đoàn Tinh Thần và quân đoàn Ảo Ảnh đều có khả năng.
Nếu có hai quân đoàn lớn liên thủ phong tỏa các cứ điểm không gian của thiên hà Cepheus, như vậy, cho dù dựa vào sức mạnh của cậu và Rawson lại thêm Drew, muốn đánh vào thiên hà Cepheus cũng sẽ khó khăn trùng trùng – thiên hà Cepheus là đầu mối kinh tế, chính trị trọng yếu nhất của đế quốc, lực phòng ngự quân sự cực kỳ vững chắc, địa hình lại dễ thủ khó công, các cứ điểm không gian hình ngũ giác xung quanh thiên hà Cepheus còn nguy hiểm hơn cả trùng động vũ trụ, không thông qua được tầng tầng kiểm tra, căn bản là không thể tiến vào.
Nhất là thủ đô, luôn được lưới phòng ngự và lực lượng vũ trang của Quân bộ bao vây như một thành lũy kiên cố.
Lăng Vũ và Rawson liếc nhau, đồng thời nhìn thấy sự lo lắng nặng nề trong mắt đối phương.
***
Thủ đô, mộ viên liệt sĩ.
Trung tướng Victor của quân đoàn Vinh Quang rốt cuộc cũng đưa di ảnh của nguyên soái đến trước mộ bia, bởi vì tìm không thấy hài cốt của nguyên soái, trong huyệt chỉ mai táng huy hiệu và quân phục tượng trưng cho thân phận nguyên soái, cùng với một phần mảnh vỡ của cơ giáp Hắc Long.
Đem di ảnh an trí trên mộ bia, khúc nhạc buồn lại vang lên, không khí tại hiện trường càng trở nên áp lực.
Thượng tướng August đã 180 tuổi lại vẫn vô cùng cao lớn, mặc một thân quân phục thượng tướng màu tím sẫm, xoay người đối mặt với mọi người, hiển nhiên, gã muốn đại diện Quân bộ bày tỏ chút thương tiếc đối với cái chết của Rawson –
“Hôm nay, chúng ta trang trọng tụ họp ở nơi này, mang theo tâm tình nặng nề và bi thương, thương tiếc cho nguyên soái đời thứ bảy của đế quốc, quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang – Rawson Bessemer.”
“Rawson ra đời vào ngày 1 tháng 12 năm 742 lịch vũ trụ, sinh ra trong một gia đình bình thường ở thủ đô thiên hà Cepheus. Vào năm 770 theo lịch vũ trụ, Rawson lấy thành tích tối đa trong cả ba môn thi xuất sắc đỗ vào học viện quân sự St. Romia, bắt đầu kiếp sống của một quân nhân đế quốc.”
“Ngày 1 tháng 7 năm 773, Rawson lấy thành tích đứng đầu toàn trường thuận lợi tốt nghiệp, dựa trên biểu hiện xuất sắc khi còn trong trường, Quân bộ đã trao tặng quân hàm thiếu tá, phân tới sư đoàn số mười của quân đoàn Vinh Quang, trong ba năm ngắn ngủi, Rawson đã thể hiện được tài chỉ huy ưu tú và thiên phú bẩm sinh, đi theo quân đoàn trưởng tiền nhiệm nhiều lần lập chiến công, vào ba năm sau đã thăng lên làm đại tá, cũng được điều đến đội tiên phong của quân đoàn Vinh Quang, nhận chức chỉ huy trưởng của đội tiên phong….”
Lễ tang lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm trầm thấp của thượng tướng August thông qua micro phóng đại lên, liên tục vang vọng trong mộ viên yên tĩnh….
Đoạn diễn văn này đã thuật lại chi tiết cuộc đời của Rawson, dùng ngữ khí nặng nề đều đặn, kể ra tất cả những điều Rawson đã trải qua trong mấy năm nay.
Kỳ quái là, trong đoạn diễn văn của gã lại cố ý xóa đi tất cả chiến sự được ghi lại sau khi Rawson đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang, cùng hợp tác với quân đoàn Ám Dạ của Lăng Vũ, thậm chí hoàn toàn gạt bỏ sự tồn tại của quân đoàn Ám Dạ, quy toàn bộ công lao cho Rawson –
Ngay cả chiến dịch Lăng Vũ lấy ít thắng nhiều đánh cho sư đoàn số bảy của quân đoàn Tham Lang toàn quân bị diệt ở khu không người Hilt nổi tiếng năm đó, cũng không hề đề cập chút nào đến tên của quân đoàn Ám Dạ, hoàn toàn biến thành công lao của Rawson.
Rawson nhịn không được hơi hơi nhíu mày –
Diễn văn trong lễ tang tận lực nói tốt về cuộc đời người đã chết là chuyện bình thường, nhưng bài diễn thuyết của August cũng quá khoa trương chuyện này, thậm chí nâng Rawson đến vị thế gần như thần thánh. Nghe cách nói của gã, giống như Rawson là một kỳ tài chỉ huy quân sự trăm năm khó gặp, bách chiến bách thắng, không có gì là không hạ gục được, thậm chí thành trụ cột tinh thần của Quân bộ đế quốc?
Nhóm dân chúng cũng không biết rõ chuyện cũ năm xưa, lại thêm August trước sau biểu tình đều rất nghiêm túc, ngữ khí nặng nề, nhóm dân chúng đều nhịn không được tin vào lời của gã, cảm xúc cũng hoàn toàn bị bài diễn văn xúc động lòng người này lôi kéo, nhịn không được tiếc hận và đau xót vì nguyên soái đế quốc hi sinh, thậm chí có người còn rơi lệ trong TV.
Lăng Vũ nghe đoạn diễn văn khoa trương này, nhịn không được nói. “Vì sao August lại muốn khen anh như vậy trong lễ tang?”
Rawson cũng vô cùng khó hiểu, hắn còn nhớ rõ lúc ấy khi thống lĩnh quân đoàn xuất chinh đến tinh cầu Namics, August vẫn phản đối đột nhiên bỏ phiếu tán thành, biểu tình bình tĩnh nói. “Ta tin nguyên soái có thể duy trì thành tích bất bại.”
Kết quả chính là, Rawson ở thiên hà Isville gặp phải mai phục của hai quân đoàn lớn liên bang.
….. Người đàn ông này quả thực tâm cơ thâm trầm đến đáng sợ.
Rawson bình tĩnh nhìn về phía màn hình TV, biểu tình của August vẫn bình tĩnh như trước, vừa nói xong chiến dịch trên tinh cầu Namics, đang thừa nhận chiến công vĩ đại hi sinh tính mạng để lấy lại tinh cầu Namics của nguyên soái, hiển nhiên, bài diễn văn trong lễ tang đã nhanh chóng đi đến hồi kết.
Đúng lúc này, August đột nhiên tạm dừng vài giây, ánh mắt sắc bén trực tiếp nhìn chăm chú về phía máy ghi hình, bình tĩnh nói. “Cuộc đời nguyên soái Rawson coi trọng nhất chính là dân chúng đế quốc, muốn nhìn thấy nhất, chính là đế quốc có thể thực hiện dân chủ tự do chân chính! Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay, đế quốc lại vẫn áp dụng chế độ quân chủ lập hiến cổ xưa, điều này hoàn toàn không có lợi cho sự phát triển của đế quốc.”
Lăng Vũ quay đầu nhìn về phía Rawson, mày Rawon nhăn lại càng chặt. “Bọn họ muốn làm gì?”
Lăng Vũ lạnh lùng thốt lên. “Cuối cùng tôi cũng hiểu được mục đích Quân bộ tổ chức lễ tang công khai!”
Quả nhiên, August cất cao thanh âm, ngữ khí kiên định nói. “Những năm gần đây vương thất vẫn tầm thường không có chí tiến thủ, khi nguyên soái ở tiền tuyến liều chết giết địch, bệ hạ và vương hậu lại ở trong cung nhàn nhã qua ngày, vương cung xa hoa mỗi ngày đều tiêu dùng số tiền vượt quá một năm thu nhập của dân chúng bình thường! Vương thất như vậy, căn bản không có tư cách đại diện cho ý nguyện của dân chúng đế quốc! Hôm nay, ngay tại đây, ta hi vọng tất cả quân nhân đế quốc, có thể kế thừa di nguyện của nguyên soái, hủy bỏ vương thất, chiến đấu vì nền dân chủ chân chính!”
Ánh mắt lạnh lùng của August đảo qua mọi người, cất cao giọng nói. “—Hành lễ!”
Một tiếng ra lệnh, hàng vạn quân nhân đế quốc đồng thời đặt bàn tay đeo găng màu trắng lên cạnh vành mũ.
Cùng với bản nhạc tang lễ buồn bã vang lên, còn có lửa đạn chiến tranh do Quân bộ khai hỏa!
Bang bang bang bang –
Mấy trăm quả pháo mini đồng thời phóng lên cao, trên bầu trời thủ đô tràn ra từng đoàn từng đoàn pháo hoa đẹp mắt!
***
Ngày 9 tháng 7 năm 799 lịch vũ trụ, tháng thứ tư sau buổi lễ kỉ niệm 600 năm đế quốc Lacey, trong lễ tang của nguyên soái Rawson, thượng tướng August công khai tuyên bố hủy bỏ vương thất, khai hỏa cuộc nội chiến giữa Quân bộ và vương tộc.
Một chính quyền trung ương mới được thành lập, đế quốc đổi tên thành nước cộng hòa, do August làm tổng thống lâm thời.
Quân đoàn Lôi Đình bao vây vương cung đế quốc Lacey, đội hộ vệ hoàng gia tử thương nặng nề, bệ hạ Trand và vương hậu Anna đóng cửa không ra, vương cung vốn hoa lệ tinh xảo, dưới sự oanh kích của lửa đạn, nháy mắt biến thành một mảnh phế tích.
***
Lúc ấy Caesar đang cùng bọn Lâm Viễn xem trực tiếp trên TV, khi thượng tướng August tuyên bố hủy bỏ vương thất, Lâm Viễn và Caesar đều khiếp sợ mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin nổi biến cố bất ngờ này!
— Hóa ra là như vậy!
Quân bộ tổ chức lễ tang công khai, vin vào lực ảnh hưởng của nguyên soái Rawson đối với dân chúng đế quốc, lấy cớ là nguyện vọng vủa nguyên soái Rawson, nhân cơ hội tuyên chiến với vương thất!
Cái gọi là di nguyện của nguyên soái, cái gọi là vì dân chủ thực sự — căn bản chỉ là cái cớ bọn họ bịa đặt ra!
Thế nhưng, ai sẽ quản chuyện này chứ?
Bọn họ chẳng qua chỉ cần một cái cớ, mượn danh nghĩa một người có tiếng nói mà thôi!
Sau bài diễn thuyết của August, nội chiến chính thức khai hỏa, đài truyền hình cũng ngừng trực tiếp, về phần tình huống ở vương cung như thế nào, không có bất cứ ai biết. Caesar liên tục gọi vào máy truyền tin trong vương cung, nhưng lại hoàn toàn không thể kết nối được.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu nguyên nhân phụ vương dặn hắn ngày nghỉ không cần trở lại thủ đô –
Bởi vì phụ vương đã sớm dự liệu Quân bộ sẽ phát sinh binh biến, là bệ hạ, Trand không thể rời khỏi vương cung, cho nên ngay khi nhận thấy được nguy hiểm, ông chỉ có thể lập tức đưa con mình đi, để tránh Caesar cũng lâm vào khốn cảnh….
Mặc dù đội hộ vệ hoàng gia có rất nhiều bộ hạ tinh anh trung thành với vương tộc, nhưng nếu so với toàn bộ binh lực của quân đoàn Lôi Đình, thì căn bản không thể đánh đồng. Tình cảnh của phụ vương mẫu hậu lúc này nhất định vô cùng nguy hiểm, thậm chí có khả năng đã bị Quân bộ bắt đi….
Móng tay Caesar gắt gao bấm vào lòng bàn tay, hốc mắt trong giây lát nóng lên!
Thân là tiểu vương tử bệ hạ thương yêu nhất, nhưng hắn không thể làm được gì cả! Chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ vương và mẫu hậu lâm vào nguy nan!
Caesar sắc mặt khó coi xoay người ra khỏi phòng, Brian muốn đuổi theo an ủi hắn, Snow lại nhẹ nhàng kéo Brian lại, chỉ chỉ bóng dáng Lâm Viễn, lắc lắc đầu.
Brian ngẩn người, quay đầu, chỉ thấy Lâm Viễn cũng vội vã theo ra ngoài.
Brian trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói. “Không ngờ sẽ trở thành như vậy, hiện giờ trong lòng Caesar nhất định rất khó chịu, còn có baba tôi, ba tôi cũng là vương tử, là em trai của bệ hạ, hiện giờ trong lòng ông nhất định không dễ chịu…”
Snow nhẹ giọng nói. “Cậu trước hết đừng nóng lòng, có nguyên soái bọn họ ở đây, rồi sẽ nghĩ được cách thôi, chúng ta đi tìm baba cậu trước đi?”
Brian gật đầu nói. “Được.”
***
Khi Lâm Viễn ra khỏi phòng thì đã không thấy Caesar đâu, Lâm Viễn sốt ruột tìm thật lâu, cuối cùng tìm được hắn trong một góc phòng quan sát.
Phòng quan sát này dùng để theo dõi động thái trên mặt đất tinh cẩu Namics, bởi vậy có cả kính viễn vọng cao cấp và thiết bị điều tra có thể quan sát được tình cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này đang là hoàng hôn, hoàng hôn trên tinh cầu Namics sẽ được đến hai vệ tinh chiếu sáng, xuyên qua tầng cửa sổ có thể nhìn thấy, khắp nơi trên mặt đất đều bị ánh sáng kỳ dị chiếu thành một màu vàng óng ánh, những đám mây trên bầu trời cũng được mạ lên một quầng sáng rực rỡ viền vàng.
Caesar đứng ở đó quay lưng về phía cửa, bóng lưng thẳng tắp có vẻ cứng ngắc, ngón tay gắt gao siết lại, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, thể hiện rõ áp lực cực độ và bi thương phẫn nộ trong lòng hắn.
Hắn nhất định đang rất lo lắng cho phụ vương và mẫu hậu của mình…..
Tiểu vương tử luôn luôn ôn hòa bình tĩnh, bóng dáng lúc này lại có vẻ vô cùng cô độc và bất lực, đầu ngón tay hơi hơi phát run để lộ nội tâm bất an mãnh liệt của chủ nhân, Lâm Viễn nhìn Caesar như vậy, trái tim giống như bị hung hăng siết lại, đau lòng đến không nói nên lời.
Trầm mặc thật lâu, Lâm Viễn mới thở sâu, đi ra phía trước, nhẹ nhàng tách ngón tay đang siết chặt của Caesar ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, mười ngón giao nhau.
Caesar cứng ngắc một chút, dùng sức nắm chặt tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhẹ giọng nói. “Caesar, đừng buồn….”
Thấy Caesar vẫn không nói lời nào, Lâm Viễn liền tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, một bàn tay nắm chặt ngón tay hắn, tay còn lại không ngừng vuốt ve sống lưng cứng đời của Alpha nhà mình.
Caesar thở sâu, dùng sức ôm chặt Lâm Viễn, kê cằm lên vai cậu, thanh âm khàn khàn nói. “Tôi rất lo cho phụ vương và mẫu hậu, đội hộ vệ hoàng gia căn bản không phải đối thủ của quân đoàn Lôi Đình, phụ thân bọn họ có lẽ đã….”
Lâm Viễn đau lòng sờ tóc của hắn, nhẹ giọng nói. “Cậu đừng nghĩ tới hướng xấu, có lẽ bệ hạ đã sớm nghĩ ra đường lui thì sao? Hơn nữa…. hơn nữa cậu còn có tôi, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu.”
Caesar đột nhiên ngẩn ra, không dám tin cúi đầu nhìn về phía Lâm Viễn, lại chạm phải đôi mắt nghiêm túc của tiểu quái thú.
Trong ánh mắt đen láy trong veo, là tràn đầy kiên định và tín nhiệm, Lâm Viễn cứ nghiêm túc nhìn Caesar như vậy, từng câu từng chữ nói. “Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu.”
Một câu, lại nặng tựa ngàn cân, khiến Caesar cảm động đến không biết trả lời thế nào.
Trong thời khắc nguy nan cận kề sinh tử, khi mỗi người đều suy xét đến lợi ích của mình mà lựa chọn lập trường, August phát động binh biến, vương thất đế quốc vốn đã không còn bao nhiêu thực quyền, căn bản không thể chống lại Quân bộ, rất có thể từ nay về sau, vương tộc đế quốc sẽ vĩnh viễn diệt vong.
Là người thừa kế vương vị đế quốc, nhưng Caesar mới chỉ 18 tuổi, ngoại trừ thân phận vương tử, thì không có bất cứ quyền lực gì trong tay, cũng không có bất cứ sức mạnh gì có thể chống lại.
Dưới loại tình huống nguy nan này, Lâm Viễn lại không chút do dự nói: Tôi sẽ đứng bên cạnh cậu!
Tuy rằng tiểu quái thú của hắn có chút trì độn, nhưng một câu trong thời khắc quan trọng này, lại khiến trong lòng Caesar nhất thời tràn đầy sức mạnh.
Không sai, hắn không phải một vương tử tứ cố vô thân, hắn còn có Lâm Viễn.
Có thể đồng cam với hắn, cũng nguyện ý cộng khổ cùng hắn –
Omega của hắn, Lâm Viễn.
Đứng đối diện với nhau thật lâu, Caesar rốt cuộc điều chỉnh tốt cảm xúc, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cậu đã nguyện ý đứng bên cạnh tôi không chút do dự, trong thời khắc quan trọng này cho tôi ấm áp và sức mạnh lớn như vậy.
Lâm Viễn khẽ cười cười, ánh mắt nhìn Caesar vẫn nghiêm túc như cũ. “Cậu đừng lo lắng, bệ hạ có ơn cứu mạng với baba tôi, baba nhất định cũng sẽ ủng hộ bệ hạ… Cái lão già August kia, cư nhiên dám lên làm tổng thống, chúng ta đánh đến đó phế lão đi là xong!”
Lâm Viễn nói những lời này đơn giản mà thẳng thắn, lại khiến tâm tình Caesar không khỏi trở nên tốt hơn.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu quái thú nhà mình, tâm tình vốn khổ sở và tuyệt vọng cũng dần bình ổn trở lại, Caesar rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Viễn nói. “Trở về đi, baba cậu có lẽ đang đi tìm cậu.”
***
Lúc này, Lăng Vũ quả thật đang đi tìm Tiểu Viễn, bởi vì ông muốn nói cho con trai một tin tức quan trọng.
— Cơ giáp song cấp S “Cửu Vĩ Thiên Hồ” rốt cuộc cũng hoàn thành, đang chờ chủ nhân ghép đôi lần đầu tiên với nó.
Hết chương 109.
Nhóm binh lính thuộc quân đoàn Vinh Quang dưới sự dẫn đầu của trung tướng Victor, hộ tống chiếc xe vận tải chứa đầy mảnh vỡ cơ giáp “Hắc Long”, thong thả bước dọc theo các ngã tư thành thị ở trung tâm thủ đô, chỉnh tề đi về hướng mộ viên dành cho liệt sĩ của đế quốc, giữa hai hàng xe huyền phù quân dụng chỉnh tề có đặt vòng hoa với viền đen trắng, bên trong là di ảnh của nguyên soái Rawson.
Nam nhân trong di ảnh dung mạo anh tuấn, ánh mắt bình tĩnh, ảnh chụp rất chân thật tựa như đích thân nguyên soái tới đây vậy.
Rất nhiều dân chúng ở thủ đô đều nhớ rõ phong thái của tướng quân mỗi lần khải hoàn trở về suất lĩnh quân đoàn Vinh Quang đi qua khu vực trung tâm, thế mà nay, vẫn là quân đoàn Vinh Quang, vẫn là cảnh sắc này, nhưng rốt cuộc không còn niềm vui khi chiến thắng trở về, thay vào đó là những mảnh xác cơ giáp nhìn mà đau thương cùng di ảnh đen trắng bên trong, binh lính biểu tình nặng nề, trên cánh tay trái của quân trang màu đen phẳng phiu đều quấn lên một miếng vải đen chói mắt.
Bản nhạc tiễn đưa buồn bã vang vọng trong không trung, không khí lễ tang vô cùng áp lực, rất nhiều dân chúng còn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lúc này, Lăng Vũ và Rawson cũng đang ở căn cứ dưới lòng đất trên tinh cầu Namics xem trực tiếp trên TV.
Mắt Lăng Vũ nhìn vào di ảnh đen trắng trong màn hình, lại liếc qua nam nhân thần sắc bình tĩnh bên cạnh, khẽ cười cười nói. “Nguyên soái, trong cảm nhận của dân chúng đế quốc, anh đã là người chết rồi.”
Rawson cũng không để ý di ảnh của mình xuất hiện trong TV, nhìn tấm ảnh chụp đen trắng kia, còn rất có tâm tình nói đùa. “Nếu trong lễ tang tôi đột nhiên xác chết vùng dậy, biểu tình của đám August bọn họ nhất định sẽ thực phấn khích.”
Lăng Vũ như có chút đăm chiêu. “August Orlando, quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình – anh cảm thấy phản đồ của Quân bộ là gã sao?”
Rawson trầm mặc một lát, mới nói. “Có lẽ, không chỉ là gã.”
Sau khi hai người trở về không lâu, Lâm Viễn đã đem mấy chiếc huy hiệu nhặt được trong rừng rậm Cologne trên Phá Quân tinh lúc trước đưa cho hai người xem xét.
Rawson khẳng định. “Nếu ba chiếc huy hiệu này thật sự bị đánh rơi mười chín năm, như vậy, chất liệu kim loại làm huy hiệu sẽ không giống với mấy năm gần đây.”
Tuy rằng bề ngoài nhìn qua không hề khác biệt, nhưng những huy hiệu từ hơn mười năm trước trong quá trình chế tác luôn có thói quen trộn vào một loại kim loại hiếm đặc thù.
Lăng Vũ để thuộc hạ cầm huy hiệu đi cẩn thận kiểm tra phân tích thành phần, quả nhiên xác định được niên đại chế tác ra huy hiệu chính là mười chín năm trước.
Kết hợp với tình cảnh Chu Tước bị đuổi bắt năm đó, có thể khẳng định, ba chiếc huy hiệu này chính là do các quân nhân của quân đoàn Lôi Đình phụ trách truy đuổi lúc ấy đánh rơi bên trong rừng rậm Cologne trên Phá Quân tinh, về phần nguyên nhân đánh rơi thì còn phải chờ kiểm chứng.
Bởi vậy, Lăng Vũ và Rawson mới có thể cho rằng, thượng tướng August của quân đoàn Lôi Đình chính là tên phản đồ muốn trừ bỏ Lăng Vũ năm đó.
August thân là quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình, lại là người thừa kế gia tộc Orlando có thế lực lớn nhất đế quốc, sức ảnh hưởng tất nhiên không cần nói cũng biết, Lăng Vũ cũng không ngờ phản đồ Quân bộ cư nhiên lại là một thượng tướng cấp bậc tối cao.
Mà Rawson lại nói: Không chỉ là gã? Lăng Vũ nhíu mày nói. “Ý của anh là, August còn có đồng lõa?”
Rawson gật gật đầu. “Quân đoàn Trường Xà bị điều đến tinh cầu Namics, hiện giờ xung quanh thủ đô còn có ba quân đoàn, chỉ dựa vào sức của một mình August, gã sẽ không tự tin như vậy…. Cho nên tôi đoán rằng, nhất định gã còn có đồng bọn.”
Một trong năm vị thượng tướng đế quốc August nếu như có đồng bọn, đối phương rất có thể cũng là nhân vật lớn thuộc cấp bậc quân đoàn trưởng.
Ngoại trừ Drew và Udyr, còn lại quân đoàn Tinh Thần và quân đoàn Ảo Ảnh đều có khả năng.
Nếu có hai quân đoàn lớn liên thủ phong tỏa các cứ điểm không gian của thiên hà Cepheus, như vậy, cho dù dựa vào sức mạnh của cậu và Rawson lại thêm Drew, muốn đánh vào thiên hà Cepheus cũng sẽ khó khăn trùng trùng – thiên hà Cepheus là đầu mối kinh tế, chính trị trọng yếu nhất của đế quốc, lực phòng ngự quân sự cực kỳ vững chắc, địa hình lại dễ thủ khó công, các cứ điểm không gian hình ngũ giác xung quanh thiên hà Cepheus còn nguy hiểm hơn cả trùng động vũ trụ, không thông qua được tầng tầng kiểm tra, căn bản là không thể tiến vào.
Nhất là thủ đô, luôn được lưới phòng ngự và lực lượng vũ trang của Quân bộ bao vây như một thành lũy kiên cố.
Lăng Vũ và Rawson liếc nhau, đồng thời nhìn thấy sự lo lắng nặng nề trong mắt đối phương.
***
Thủ đô, mộ viên liệt sĩ.
Trung tướng Victor của quân đoàn Vinh Quang rốt cuộc cũng đưa di ảnh của nguyên soái đến trước mộ bia, bởi vì tìm không thấy hài cốt của nguyên soái, trong huyệt chỉ mai táng huy hiệu và quân phục tượng trưng cho thân phận nguyên soái, cùng với một phần mảnh vỡ của cơ giáp Hắc Long.
Đem di ảnh an trí trên mộ bia, khúc nhạc buồn lại vang lên, không khí tại hiện trường càng trở nên áp lực.
Thượng tướng August đã 180 tuổi lại vẫn vô cùng cao lớn, mặc một thân quân phục thượng tướng màu tím sẫm, xoay người đối mặt với mọi người, hiển nhiên, gã muốn đại diện Quân bộ bày tỏ chút thương tiếc đối với cái chết của Rawson –
“Hôm nay, chúng ta trang trọng tụ họp ở nơi này, mang theo tâm tình nặng nề và bi thương, thương tiếc cho nguyên soái đời thứ bảy của đế quốc, quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang – Rawson Bessemer.”
“Rawson ra đời vào ngày 1 tháng 12 năm 742 lịch vũ trụ, sinh ra trong một gia đình bình thường ở thủ đô thiên hà Cepheus. Vào năm 770 theo lịch vũ trụ, Rawson lấy thành tích tối đa trong cả ba môn thi xuất sắc đỗ vào học viện quân sự St. Romia, bắt đầu kiếp sống của một quân nhân đế quốc.”
“Ngày 1 tháng 7 năm 773, Rawson lấy thành tích đứng đầu toàn trường thuận lợi tốt nghiệp, dựa trên biểu hiện xuất sắc khi còn trong trường, Quân bộ đã trao tặng quân hàm thiếu tá, phân tới sư đoàn số mười của quân đoàn Vinh Quang, trong ba năm ngắn ngủi, Rawson đã thể hiện được tài chỉ huy ưu tú và thiên phú bẩm sinh, đi theo quân đoàn trưởng tiền nhiệm nhiều lần lập chiến công, vào ba năm sau đã thăng lên làm đại tá, cũng được điều đến đội tiên phong của quân đoàn Vinh Quang, nhận chức chỉ huy trưởng của đội tiên phong….”
Lễ tang lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm trầm thấp của thượng tướng August thông qua micro phóng đại lên, liên tục vang vọng trong mộ viên yên tĩnh….
Đoạn diễn văn này đã thuật lại chi tiết cuộc đời của Rawson, dùng ngữ khí nặng nề đều đặn, kể ra tất cả những điều Rawson đã trải qua trong mấy năm nay.
Kỳ quái là, trong đoạn diễn văn của gã lại cố ý xóa đi tất cả chiến sự được ghi lại sau khi Rawson đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang, cùng hợp tác với quân đoàn Ám Dạ của Lăng Vũ, thậm chí hoàn toàn gạt bỏ sự tồn tại của quân đoàn Ám Dạ, quy toàn bộ công lao cho Rawson –
Ngay cả chiến dịch Lăng Vũ lấy ít thắng nhiều đánh cho sư đoàn số bảy của quân đoàn Tham Lang toàn quân bị diệt ở khu không người Hilt nổi tiếng năm đó, cũng không hề đề cập chút nào đến tên của quân đoàn Ám Dạ, hoàn toàn biến thành công lao của Rawson.
Rawson nhịn không được hơi hơi nhíu mày –
Diễn văn trong lễ tang tận lực nói tốt về cuộc đời người đã chết là chuyện bình thường, nhưng bài diễn thuyết của August cũng quá khoa trương chuyện này, thậm chí nâng Rawson đến vị thế gần như thần thánh. Nghe cách nói của gã, giống như Rawson là một kỳ tài chỉ huy quân sự trăm năm khó gặp, bách chiến bách thắng, không có gì là không hạ gục được, thậm chí thành trụ cột tinh thần của Quân bộ đế quốc?
Nhóm dân chúng cũng không biết rõ chuyện cũ năm xưa, lại thêm August trước sau biểu tình đều rất nghiêm túc, ngữ khí nặng nề, nhóm dân chúng đều nhịn không được tin vào lời của gã, cảm xúc cũng hoàn toàn bị bài diễn văn xúc động lòng người này lôi kéo, nhịn không được tiếc hận và đau xót vì nguyên soái đế quốc hi sinh, thậm chí có người còn rơi lệ trong TV.
Lăng Vũ nghe đoạn diễn văn khoa trương này, nhịn không được nói. “Vì sao August lại muốn khen anh như vậy trong lễ tang?”
Rawson cũng vô cùng khó hiểu, hắn còn nhớ rõ lúc ấy khi thống lĩnh quân đoàn xuất chinh đến tinh cầu Namics, August vẫn phản đối đột nhiên bỏ phiếu tán thành, biểu tình bình tĩnh nói. “Ta tin nguyên soái có thể duy trì thành tích bất bại.”
Kết quả chính là, Rawson ở thiên hà Isville gặp phải mai phục của hai quân đoàn lớn liên bang.
….. Người đàn ông này quả thực tâm cơ thâm trầm đến đáng sợ.
Rawson bình tĩnh nhìn về phía màn hình TV, biểu tình của August vẫn bình tĩnh như trước, vừa nói xong chiến dịch trên tinh cầu Namics, đang thừa nhận chiến công vĩ đại hi sinh tính mạng để lấy lại tinh cầu Namics của nguyên soái, hiển nhiên, bài diễn văn trong lễ tang đã nhanh chóng đi đến hồi kết.
Đúng lúc này, August đột nhiên tạm dừng vài giây, ánh mắt sắc bén trực tiếp nhìn chăm chú về phía máy ghi hình, bình tĩnh nói. “Cuộc đời nguyên soái Rawson coi trọng nhất chính là dân chúng đế quốc, muốn nhìn thấy nhất, chính là đế quốc có thể thực hiện dân chủ tự do chân chính! Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển như hiện nay, đế quốc lại vẫn áp dụng chế độ quân chủ lập hiến cổ xưa, điều này hoàn toàn không có lợi cho sự phát triển của đế quốc.”
Lăng Vũ quay đầu nhìn về phía Rawson, mày Rawon nhăn lại càng chặt. “Bọn họ muốn làm gì?”
Lăng Vũ lạnh lùng thốt lên. “Cuối cùng tôi cũng hiểu được mục đích Quân bộ tổ chức lễ tang công khai!”
Quả nhiên, August cất cao thanh âm, ngữ khí kiên định nói. “Những năm gần đây vương thất vẫn tầm thường không có chí tiến thủ, khi nguyên soái ở tiền tuyến liều chết giết địch, bệ hạ và vương hậu lại ở trong cung nhàn nhã qua ngày, vương cung xa hoa mỗi ngày đều tiêu dùng số tiền vượt quá một năm thu nhập của dân chúng bình thường! Vương thất như vậy, căn bản không có tư cách đại diện cho ý nguyện của dân chúng đế quốc! Hôm nay, ngay tại đây, ta hi vọng tất cả quân nhân đế quốc, có thể kế thừa di nguyện của nguyên soái, hủy bỏ vương thất, chiến đấu vì nền dân chủ chân chính!”
Ánh mắt lạnh lùng của August đảo qua mọi người, cất cao giọng nói. “—Hành lễ!”
Một tiếng ra lệnh, hàng vạn quân nhân đế quốc đồng thời đặt bàn tay đeo găng màu trắng lên cạnh vành mũ.
Cùng với bản nhạc tang lễ buồn bã vang lên, còn có lửa đạn chiến tranh do Quân bộ khai hỏa!
Bang bang bang bang –
Mấy trăm quả pháo mini đồng thời phóng lên cao, trên bầu trời thủ đô tràn ra từng đoàn từng đoàn pháo hoa đẹp mắt!
***
Ngày 9 tháng 7 năm 799 lịch vũ trụ, tháng thứ tư sau buổi lễ kỉ niệm 600 năm đế quốc Lacey, trong lễ tang của nguyên soái Rawson, thượng tướng August công khai tuyên bố hủy bỏ vương thất, khai hỏa cuộc nội chiến giữa Quân bộ và vương tộc.
Một chính quyền trung ương mới được thành lập, đế quốc đổi tên thành nước cộng hòa, do August làm tổng thống lâm thời.
Quân đoàn Lôi Đình bao vây vương cung đế quốc Lacey, đội hộ vệ hoàng gia tử thương nặng nề, bệ hạ Trand và vương hậu Anna đóng cửa không ra, vương cung vốn hoa lệ tinh xảo, dưới sự oanh kích của lửa đạn, nháy mắt biến thành một mảnh phế tích.
***
Lúc ấy Caesar đang cùng bọn Lâm Viễn xem trực tiếp trên TV, khi thượng tướng August tuyên bố hủy bỏ vương thất, Lâm Viễn và Caesar đều khiếp sợ mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin nổi biến cố bất ngờ này!
— Hóa ra là như vậy!
Quân bộ tổ chức lễ tang công khai, vin vào lực ảnh hưởng của nguyên soái Rawson đối với dân chúng đế quốc, lấy cớ là nguyện vọng vủa nguyên soái Rawson, nhân cơ hội tuyên chiến với vương thất!
Cái gọi là di nguyện của nguyên soái, cái gọi là vì dân chủ thực sự — căn bản chỉ là cái cớ bọn họ bịa đặt ra!
Thế nhưng, ai sẽ quản chuyện này chứ?
Bọn họ chẳng qua chỉ cần một cái cớ, mượn danh nghĩa một người có tiếng nói mà thôi!
Sau bài diễn thuyết của August, nội chiến chính thức khai hỏa, đài truyền hình cũng ngừng trực tiếp, về phần tình huống ở vương cung như thế nào, không có bất cứ ai biết. Caesar liên tục gọi vào máy truyền tin trong vương cung, nhưng lại hoàn toàn không thể kết nối được.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu nguyên nhân phụ vương dặn hắn ngày nghỉ không cần trở lại thủ đô –
Bởi vì phụ vương đã sớm dự liệu Quân bộ sẽ phát sinh binh biến, là bệ hạ, Trand không thể rời khỏi vương cung, cho nên ngay khi nhận thấy được nguy hiểm, ông chỉ có thể lập tức đưa con mình đi, để tránh Caesar cũng lâm vào khốn cảnh….
Mặc dù đội hộ vệ hoàng gia có rất nhiều bộ hạ tinh anh trung thành với vương tộc, nhưng nếu so với toàn bộ binh lực của quân đoàn Lôi Đình, thì căn bản không thể đánh đồng. Tình cảnh của phụ vương mẫu hậu lúc này nhất định vô cùng nguy hiểm, thậm chí có khả năng đã bị Quân bộ bắt đi….
Móng tay Caesar gắt gao bấm vào lòng bàn tay, hốc mắt trong giây lát nóng lên!
Thân là tiểu vương tử bệ hạ thương yêu nhất, nhưng hắn không thể làm được gì cả! Chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ vương và mẫu hậu lâm vào nguy nan!
Caesar sắc mặt khó coi xoay người ra khỏi phòng, Brian muốn đuổi theo an ủi hắn, Snow lại nhẹ nhàng kéo Brian lại, chỉ chỉ bóng dáng Lâm Viễn, lắc lắc đầu.
Brian ngẩn người, quay đầu, chỉ thấy Lâm Viễn cũng vội vã theo ra ngoài.
Brian trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói. “Không ngờ sẽ trở thành như vậy, hiện giờ trong lòng Caesar nhất định rất khó chịu, còn có baba tôi, ba tôi cũng là vương tử, là em trai của bệ hạ, hiện giờ trong lòng ông nhất định không dễ chịu…”
Snow nhẹ giọng nói. “Cậu trước hết đừng nóng lòng, có nguyên soái bọn họ ở đây, rồi sẽ nghĩ được cách thôi, chúng ta đi tìm baba cậu trước đi?”
Brian gật đầu nói. “Được.”
***
Khi Lâm Viễn ra khỏi phòng thì đã không thấy Caesar đâu, Lâm Viễn sốt ruột tìm thật lâu, cuối cùng tìm được hắn trong một góc phòng quan sát.
Phòng quan sát này dùng để theo dõi động thái trên mặt đất tinh cẩu Namics, bởi vậy có cả kính viễn vọng cao cấp và thiết bị điều tra có thể quan sát được tình cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này đang là hoàng hôn, hoàng hôn trên tinh cầu Namics sẽ được đến hai vệ tinh chiếu sáng, xuyên qua tầng cửa sổ có thể nhìn thấy, khắp nơi trên mặt đất đều bị ánh sáng kỳ dị chiếu thành một màu vàng óng ánh, những đám mây trên bầu trời cũng được mạ lên một quầng sáng rực rỡ viền vàng.
Caesar đứng ở đó quay lưng về phía cửa, bóng lưng thẳng tắp có vẻ cứng ngắc, ngón tay gắt gao siết lại, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, thể hiện rõ áp lực cực độ và bi thương phẫn nộ trong lòng hắn.
Hắn nhất định đang rất lo lắng cho phụ vương và mẫu hậu của mình…..
Tiểu vương tử luôn luôn ôn hòa bình tĩnh, bóng dáng lúc này lại có vẻ vô cùng cô độc và bất lực, đầu ngón tay hơi hơi phát run để lộ nội tâm bất an mãnh liệt của chủ nhân, Lâm Viễn nhìn Caesar như vậy, trái tim giống như bị hung hăng siết lại, đau lòng đến không nói nên lời.
Trầm mặc thật lâu, Lâm Viễn mới thở sâu, đi ra phía trước, nhẹ nhàng tách ngón tay đang siết chặt của Caesar ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, mười ngón giao nhau.
Caesar cứng ngắc một chút, dùng sức nắm chặt tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhẹ giọng nói. “Caesar, đừng buồn….”
Thấy Caesar vẫn không nói lời nào, Lâm Viễn liền tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, một bàn tay nắm chặt ngón tay hắn, tay còn lại không ngừng vuốt ve sống lưng cứng đời của Alpha nhà mình.
Caesar thở sâu, dùng sức ôm chặt Lâm Viễn, kê cằm lên vai cậu, thanh âm khàn khàn nói. “Tôi rất lo cho phụ vương và mẫu hậu, đội hộ vệ hoàng gia căn bản không phải đối thủ của quân đoàn Lôi Đình, phụ thân bọn họ có lẽ đã….”
Lâm Viễn đau lòng sờ tóc của hắn, nhẹ giọng nói. “Cậu đừng nghĩ tới hướng xấu, có lẽ bệ hạ đã sớm nghĩ ra đường lui thì sao? Hơn nữa…. hơn nữa cậu còn có tôi, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu.”
Caesar đột nhiên ngẩn ra, không dám tin cúi đầu nhìn về phía Lâm Viễn, lại chạm phải đôi mắt nghiêm túc của tiểu quái thú.
Trong ánh mắt đen láy trong veo, là tràn đầy kiên định và tín nhiệm, Lâm Viễn cứ nghiêm túc nhìn Caesar như vậy, từng câu từng chữ nói. “Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu.”
Một câu, lại nặng tựa ngàn cân, khiến Caesar cảm động đến không biết trả lời thế nào.
Trong thời khắc nguy nan cận kề sinh tử, khi mỗi người đều suy xét đến lợi ích của mình mà lựa chọn lập trường, August phát động binh biến, vương thất đế quốc vốn đã không còn bao nhiêu thực quyền, căn bản không thể chống lại Quân bộ, rất có thể từ nay về sau, vương tộc đế quốc sẽ vĩnh viễn diệt vong.
Là người thừa kế vương vị đế quốc, nhưng Caesar mới chỉ 18 tuổi, ngoại trừ thân phận vương tử, thì không có bất cứ quyền lực gì trong tay, cũng không có bất cứ sức mạnh gì có thể chống lại.
Dưới loại tình huống nguy nan này, Lâm Viễn lại không chút do dự nói: Tôi sẽ đứng bên cạnh cậu!
Tuy rằng tiểu quái thú của hắn có chút trì độn, nhưng một câu trong thời khắc quan trọng này, lại khiến trong lòng Caesar nhất thời tràn đầy sức mạnh.
Không sai, hắn không phải một vương tử tứ cố vô thân, hắn còn có Lâm Viễn.
Có thể đồng cam với hắn, cũng nguyện ý cộng khổ cùng hắn –
Omega của hắn, Lâm Viễn.
Đứng đối diện với nhau thật lâu, Caesar rốt cuộc điều chỉnh tốt cảm xúc, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Lâm Viễn, thấp giọng nói. “Cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cậu đã nguyện ý đứng bên cạnh tôi không chút do dự, trong thời khắc quan trọng này cho tôi ấm áp và sức mạnh lớn như vậy.
Lâm Viễn khẽ cười cười, ánh mắt nhìn Caesar vẫn nghiêm túc như cũ. “Cậu đừng lo lắng, bệ hạ có ơn cứu mạng với baba tôi, baba nhất định cũng sẽ ủng hộ bệ hạ… Cái lão già August kia, cư nhiên dám lên làm tổng thống, chúng ta đánh đến đó phế lão đi là xong!”
Lâm Viễn nói những lời này đơn giản mà thẳng thắn, lại khiến tâm tình Caesar không khỏi trở nên tốt hơn.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của tiểu quái thú nhà mình, tâm tình vốn khổ sở và tuyệt vọng cũng dần bình ổn trở lại, Caesar rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Viễn nói. “Trở về đi, baba cậu có lẽ đang đi tìm cậu.”
***
Lúc này, Lăng Vũ quả thật đang đi tìm Tiểu Viễn, bởi vì ông muốn nói cho con trai một tin tức quan trọng.
— Cơ giáp song cấp S “Cửu Vĩ Thiên Hồ” rốt cuộc cũng hoàn thành, đang chờ chủ nhân ghép đôi lần đầu tiên với nó.
Hết chương 109.
Danh sách chương