Học kỳ mới khai giảng không bao lâu, Chu Kiến Quốc tổ chức một buổi tiệc, mời Lưu Vĩ Hồng tham gia.

Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng, Hiệu trưởng Chu còn mời ba bốn người, đều là nòng cốt của trường Trung cấp Nông nghiệp. Nhìn qua, đây chỉ là một buổi tiệc bình thường. Chu Kiến Quốc có thói quen này, mỗi khi học kỳ mới bắt đầu, đều ở nhà mở mấy buổi tiệc, mời cán bộ tầng trung và giáo viên nòng cốt của trường học cùng nhau tụ hội, uống rượu chúc mừng, kết nối tình cảm một chút.

Cách giao lưu tình cảm này là học được từ bộ đội. Vào thời đó, vẫn chưa thịnh hành đi khách sạn uống rượu ăn mừng, tuy rằng dấu hiệu đã có chút manh mối, nhưng không mãnh liệt bằng đời sau.

Trường Trung cấp Nông nghiệp lại hẻo lánh, đi vào nội thành không tiện, Chu Kiến Quốc liền đem tiệc tùng tổ chức tại nhà. Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy, nếu thật ra là muốn kết nối tình cảm, tiệc nhà so với tiệc rượu thì thích hợp hơn. Nếu bàn về không khí náo nhiệt, tiệc nhà có lẽ không bằng tiệc rượu, nhưng nếu luận tình cảm thân thiết thì tiệc nhà hơn hẳn.

Lưu Vĩ Hồng đi khá sớm, là người đầu tiên đến nhà Hiệu trưởng Chu.

Hiệu trưởng Chu hiển nhiên không ngờ Lưu Vĩ Hồng tới sớm như vậy, hơi sửng sốt giật mình, liền cười nói:

- Vĩ Hồng đến đây, mau mời ngồi… Ngọc Hà, pha trà cho chủ nhiệm Lưu.

Chu Ngọc Hà nghe vậy từ trong phòng bếp đi ra, rót một ly trà cho Lưu Vĩ Hồng.

Thời tiết đầu tháng chín dương lịch, đúng là giữa tiết mùa thu, ôn hoà, Chu Ngọc Hà mặc áo váy hoa màu trắng, khá mộc mạc. Tuy nhiên trên mặt cũng tô chút son phấn, lông mi vẽ nhàn nhạt và môi tô chút son, nhìn qua rất là nhẹ nhàng khoan khoái. Kỳ thật bộ dạng Chu Ngọc Hà khá xinh, mi mắt mang theo vài phần xinh đẹp, chỉ là tính tình hơi lạnh, hơn nữa dáng người gầy gò, làm cho người ta có cảm giác là không biết điều, khá cao ngạo.

Từ khi Lưu Vĩ Hồng giúp cô một đại ân, khiến luận văn của cô được bình chọn giải nhì toàn tỉnh, chức danh trung cấp của Chu Ngọc Hà được giải quyết rất thuận lợi, lúc này đã là bác sĩ chỉ định, vì vậy đối với Lưu Vĩ Hồng cũng không còn lạnh như băng nữa, nhưng cũng không có tỏ vẻ gì đặc biệt, giống như Lưu Vĩ Hồng chỉ là một cấp dưới bình thường của cha cô. Sau khi mời chén trà lời, thản nhiên cười, rồi liền xoay người rời đi.

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nói:

- Bác sĩ Chu, tôi có chút đồ muốn tặng cho cô.

Chu Ngọc Hà không khỏi có chút kinh ngạc, dừng bước, hỏi:

- Anh muốn tặng đồ cho tôi?

- Đúng vậy...

Lưu Vĩ Hồng vừa nói, vừa lấy ra một hộp quà tặng được gói rất tinh xảo

- Cái gì vậy?

Thấy hộp quà tặng được gói tinh xảo, Chu Ngọc Hà lập tức đã bị thu hút, liền chạy tới. Đến Chu Kiến Quốc cũng có chút tò mò. Hộp quà tặng được gói tinh xảo như vậy, ở thị xã Thanh Phong là không thể thấy được, vừa thấy thì biết chính là đồ rất cao cấp.

- Đây là một bộ trang phục Chanel, thời gian trước tôi đi Giang Khẩu một chuyến, cảm thấy trang phục này mặc trên người cô người mẫu rất đẹp, liền mua một bộ. Dáng người của cô khá cao, cỡ bằng người mẫu kia, tôi nghĩ hẳn là cô mặc vừa.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, giọng điệu vô cùng tùy ý, thật giống như hắn và Chu Ngọc Hà là bạn bè rất tốt, đúng ra thì không cần nói giọng khách khí này.

- Anh đi Giang Khẩu?

Chu Ngọc Hà rất kinh ngạc. Lúc ấy, những nơi như thành phố Nam Phương, thành phố Giang Khẩu, với người trong nước mà nói là không khác gì so với Hongkong, tóm lại phần lớn đều là vô cùng tiên tiến, vô cùng thời thượng. Muốn đi một chuyến thật không dễ.

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu.

- Chỗ đó chơi vui chứ?

Chu Ngọc Hà lại hỏi, cũng không vội nhận lấy hộp quà tinh xảo kia

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, Chu Ngọc Hà nhìn qua bề ngoài lãnh đạm, kỳ thật bên trong cũng là tính tình bình thường của cô mái mới lớn, vừa mở miệng liền hỏi chơi vui không.

- Cũng được, đó là đặc khu, thành thị phát triển khá nhanh, đã có hơi hướng của thành phố lớn. Tuy nhiên muốn nói đến chơi vui không, tôi thấy cũng là bình thường, tuy nhiên vật chất rất là phong phú, đủ loại cửa hàng độc quyền với thương hiệu nổi tiếng đều có thể tìm được.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, đem hộp quà tặng đưa cho Chu Ngọc Hà.

Chu Ngọc Hà do dự một chút, dường như muốn hỏi cái gì, rồi lại không hỏi, giơ tay nhận lấy hộp quà tặng kia, mỉm cười nói một tiếng "Cảm ơn", liền vào phòng ngủ của mình.

Chu Kiến Quốc cười nói:

- Vĩ Hồng à, chỉ là ăn bữa cơm rau dưa, cậu khách khí vậy làm gì?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:

- Hiệu trưởng, đây cũng không phải là lễ vật tặng cho thầy, là tặng cho bác sĩ Chu.

- Được được, chuyện thanh niên các cậu, tôi sẽ không hỏi.

Chu Kiến Quốc cười ha hả, nhưng lập tức lại hỏi:

- Quần áo này mắc lắm không?

- Cũng không mắc, hơn một ngàn tệ thôi.

Lưu Vĩ Hồng vẫn là rất tùy ý đáp.

- Cái gì? Hơn một ngàn tệ? Một… một… ngàn mấy?

Hiệu trưởng Chu chấn động, há to miệng không thể ngậm lại.

Lúc này, Chu Ngọc Hà cũng vừa đúng lúc từ trong phòng đi ra, nghe cái giá như thế, cũng kinh hãi như vậy, lập tức trở lại phòng, đóng cửa lại.

- Một ngàn năm sáu trăm tệ. Hiệu trưởng, Chanel được coi là thương hiệu rất nổi tiếng trên thế giới, giá cả quả thật là hơi mắc một chút, tuy nhiên cũng không được xem là mắc lắm.

Theo Lưu Vĩ Hồng biết, trước khi quay ngược thời gian, cũng là trước sau năm 2011, quần áo Chanel đều mắc tới mức rất quá đáng, áo khoác lớn phải mất một hai trăm ngàn, áo khoác bình thường cũng mất sáu bảy chục ngàn, áo lông và váy thì rẻ hơn, cũng là khoảng ba mươi ngàn. Theo giá cả mà so sánh, một ngàn năm sáu trăm vào thời này, cũng tương đương với hai ba chục ngàn ở đời sau. Vũ Thường đặc biệt yêu thích trang phục thương hiệu này, trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, gần như mỗi lần gặp mặt Vũ Thường, cô đều là mặc trang phục Chanel với kiểu dáng khác nhau. Trang phục nữ Chanel lấy chủ đề đơn giản cổ điển, nghe nói trong giới phụ nữ xã hội thượng lưu ở Âu Châu lưu truyền một câu như thế này: "Nếu cô không biết nên mặc gì, vậy hãy mặc Chanel".

Nói cách khác, mặc trang phục Chanel, vĩnh viễn cũng không sẽ lạc hậu.

Lưu Vĩ Hồng mấy ngày ở Giang Khẩu, công ty Hoành Du vừa mới khai trương, liền nhận được mấy đơn đặt hàng, lợi nhuận rất khả quan. Vũ Thường hết sức hưng phấn, cứ lôi kéo Lưu Vĩ Hồng đi theo, đi dạo cửa hàng trang phục, kết quả cuối cùng diễn biến thành một cuộc mua sắm lớn. Cửa hàng độc quyền Chanel trở thành "chiến trường chính" của Vũ Thường. Bộ trang phục mùa thu này, chính là Lưu Vĩ Hồng tiện tay mua. Đường Thu Diệp dáng người rất cao lớn lại đẫy đà, Lưu Vĩ Hồng không dám mua cho cô. Cô mua quần áo phải tự mình đi thử, bằng không rất khó mua được bộ vừa người. Chu Ngọc Hà dáng người khá cao, Lưu Vĩ Hồng đoán chừng trang phục size này là vừa cô mặc.

- Một bộ quần áo một ngàn năm sáu trăm tệ còn không mắc? Một tháng tiền lương của cậu bao nhiêu?

Chu Kiến Quốc trố mắt một hồi lâu, gần như là dùng thanh âm để "hét" lên, hai mắt trợn tròn, nhìn Lưu Vĩ Hồng, thật giống như nhìn một quái thú từ ngoài hành tinh tới.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Tiền của bạn tôi, tôi chỉ nhặt lấy của hời. Nếu là chính tôi, không ăn không uống, hai ba năm cũng mua không nổi một bộ quần áo mắc như vậy.

Lời này cũng không khoa trương, Lưu Vĩ Hồng tuy rằng thăng lên Phó phòng, phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ, toàn bộ tiền lương tiền thưởng mỗi tháng cộng lại với nhau cũng không hơn một trăm tệ, thật muốn là bằng tiền lương thì trang phục Chanel Lưu Nhị Ca cũng chỉ là nhìn thôi, còn không dám giơ tay sờ, làm dơ còn phải bồi thường.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lúc này đây trở về, mang theo hai mươi ngàn tiền mặt. Lúc này ngành ngân hàng vẫn chưa phát đạt, mạng lưới chi nhánh gửi tiền và rút tiền vẫn chưa mở rộng trên cả nước. Lưu Vĩ Hồng chỉ có thể mang theo tiền mặt đi trên đường, đến thị xã Thanh Phong mới gửi ngân hàng.

Đây là Vũ Thường chia cho hắn phần tiền lãi đầu tiên. Mặc dù hai người ai cũng không có nói rõ công ty Hoành Du nên xem như một dạng tính chất hùn vốn gì đó, Vũ Thường cũng là chia hoa hồng theo tỉ lệ 5-5 cho hắn. Lưu Vĩ Hồng tự bản thân thật ra không sao cả, ngoại trừ 20 ngàn tiền mặt này, hắn còn ủy thác Quý Tiểu Xuyên đổi 20 ngàn tệ cổ phiếu ban đầu cho hắn, không tới mấy năm, đó đã là một khoản lớn, ít nhất hơn chục triệu. Sau này công ty Hoành Du nếu có lợi nhuận thì cổ phiếu ban đầu này còn có thể thu mua được nhiều thêm một chút. Lưu Vĩ Hồng xem xét những khoản này cũng đủ để cho mình chi tiêu, hạ quyết tâm thi triển tay chân trên con đường làm quan. Tiền, đối với Lưu Vĩ Hồng sẽ không còn qua quan trọng như vậy nữa.

- Cái này… Vĩ Hồng à, cái này không được, cậu mua đồ mắc như vậy cho Ngọc Hà, chậc chậc...

Hiệu trưởng Chu vừa nói vừa lắc đầu, không biết nên nói cái gì mới tốt. Làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hiệu trưởng Chu nhận được lễ vật quý trọng như vậy, dù là tặng cho Chu Ngọc Hà, nhưng Hiệu trưởng Chu trong lòng hiểu được, không phải bởi vì quan hệ của ông ta, Lưu Vĩ Hồng dựa vào cái gì tặng quần áo đắt tiền như vậy cho Chu Ngọc Hà?

Tuy nhiên Hiệu trưởng Chu vẫn là cảm thấy quá đắt tiền, ông ta có chút tiếp nhận không nổi.

- Hiệu trưởng, không nói chuyện này nữa, tôi đến trường học đã hơn một năm, nhận được sự chăm sóc của thầy nhiều như vậy, tôi rất cảm ơn… Nào nào, hiệu trưởng, hút thuốc.

Lưu Vĩ Hồng lại đưa ra hai cây Hilton vàng óng ánh, giao cho Hiệu trưởng Chu.

Thuốc ngoại rất mạnh, Lưu Vĩ Hồng hút không quen. Nhưng thời đó rất thịnh hành loại này, rất có đẳng cấp, so với thuốc Đại Trung Hoa và Mỗ Mỗ Vương còn cao cấp hơn. Hiệu trưởng Chu hôm nay mời khách ăn cơm, loại này đúng là dùng được.

Đối mặt với thế công "Đút lót" một đợt tiếp một đợt của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc có chút nghênh đón không kịp, cười khổ nói:

- Vĩ Hồng, cậu đây là phát tài lớn? Mới đi Giang Khẩu mấy ngày, chẳng lẽ nơi đó thật sự khắp nơi là vàng miếng?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Khắp nơi là vàng miếng thật ra cũng không phải, chỉ là bạn tôi có bản lĩnh, phát tài lớn, tôi đi tới chỗ nào chơi cũng là được dính chút tiếng thơm, nếu không nhận thì thật là thất lễ!

Hắn càng nói tùy ý, Chu Kiến Quốc càng cảm thấy hắn trọng tình trọng nghĩa, là mầm tốt.

- Ha ha, Vĩ Hồng à, cậu luôn dẻo miệng như vậy… Được, nếu cậu đem đến đây, tôi xin nhận lấy. Sau này chỉ cần Chu Kiến Quốc tôi còn thì không thiếu phần của cậu đâu.

Chu Kiến Quốc nghiêng người về phía trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cảm thán nói.

Trong phòng ngủ, Chu Ngọc Hà đối mặt với bộ trang phục mùa thu tuyệt hảo mà ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, trong chốc lát cắn môi, mặt hơi ửng hồng, như là nhớ tới điều gì tốt đẹp, trong chốc lát thì ánh mắt sáng choang lại bắn ra bốn phía, dường như nghĩ tới chuyện gì đó rất không vui, muốn đem người nào bóp chết.

Cho đến khi bà xã Hiệu trưởng Chu là cô Vu đến gõ cửa, kêu con gái tới bếp giúp đỡ, Chu Ngọc Hà mới vội vội vàng vàng cất bộ quần áo kia đi, sửa sang lại váy áo trên người, lượn lờ đi ra, cũng không thèm nhìn Lưu Vĩ Hồng, lập tức đi thẳng xuống bếp, tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng liếc thấy khóe miệng cô dường như là mang theo một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện