Trong bữa tiệc, mọi người nói với nhau những câu chuyện vui. Chủ yếu là Lý Hâm nói. Vũ Thường cũng muốn trêu đùa Lưu Vĩ Hồng, nhưng ngại Đường Thu Diệp nên chỉ im lặng ngồi nghe.

Lý Hâm ăn nói nhanh nhẹn, lại hài hước. Khi kể những câu chuyện vui đều khiến cho Đường Thu Diệp cảm thấy thích thú. Lý Hâm ý thức được cô gái "thôn quê" cao lớn, đầy đặn bên cạnh Lưu Vĩ Hồng nhất định là có mối quan hệ không bình thường. Vừa có người động đến cô ấy thì đã nhảy ra bảo vệ. Về phần mối quan hệ ấy đã đi đến đâu thì Lý Hâm không đoán ra được.

Ngay từ đầu, Lý Hâm cho rằng "khẩu vị" của Lưu Vĩ Thường là đúng, cảm thấy nó không được bình thường. Luận về phong độ, khí chất thì Đường Thu Diệp và Vũ Thường hoàn toàn khác xa nhau. Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc lại càng thấy hứng thú hơn với Đường Thu Diệp. Hơn nữa, có thể nhận thấy sự ngưỡng mộ của cô đối với Lưu Vĩ Hồng là xuất phát từ nội tâm. Lý Hâm lại có điểm khâm phục Lưu Vĩ Hồng. Không hổ danh là đại thiếu gia ở Bắc Kinh, ánh mắt nhìn con gái cũng khác thường.

Vị Lưu công tử này xem ra là điển hình của người theo chủ nghĩa thực dụng.

Đường Thu Diệp là cô gái nông thôn. Chưa nói đến cái gì là phong độ, khí chất nhưng tuyệt đối là "dùng tốt", lại biết nghe lời, ở bên cạnh sẽ không có điều gì nguy hiểm.

Lý Hâm càng nghĩ càng cảm thấy khâm phục Lưu Vĩ Hồng.

Về phần có được những cô gái có khí chất tốt lại xinh đẹp thì khẳng định Lưu công tử cũng không thiếu.

Vũ Thường cũng không lạnh nhạt với Đường Thu Diệp, thỉnh thoảng lại nói nhỏ với cô hai ba câu. Đường Thu Diệp thì vẫn còn rụt rè, hỏi cái gì thì trả lời cái ấy, cũng không chủ động mở miệng. Chỉ có điều là hay chú ý đến thời điểm Lý Hâm cụng ly với Lưu Vĩ Hồng.

Vũ Thường mỉm cười nói:

- Không cần phải lo lắng. Người này tửu lượng cao lắm. Một bình rưỡi rượu Ngũ Lương cũng không quật ngã được cậu ta đâu.

Đường Thu Diệp liền ngượng ngùng cười, ánh mắt rời khỏi Lưu Vĩ Hồng. Trong đầu cô đang cân nhắc lại mối quan hệ giữa Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng. Giữa hai người cực kỳ quen thuộc, điều này không cần phải nói. Tuy nhiên cũng không nhìn ra được mối quan hệ nam nữ giữa họ, không có cái sự liếc mắt đưa tình. Chỉ có điều là đôi bên quan tâm lẫn nhau. Vũ Thường quan tâm Lưu Vĩ Hồng, ngẫu nhiên cũng sẽ toát ra ý không muốn xa rời.

Uống được mấy ly rượu, cửa phòng riêng bị đẩy ra. Đồng Lệnh Uyên bưng ly rượu vào, cười ha hả bước đến, phía sau là một thư ký nam. Ngoại trừ người đó ra thì không còn ai khác.

- Sếp Lý, mọi người, tôi xin kính mọi người một ly.

Đồng Lệnh Uyên giơ ly rượu lên, cười nói.

Bốn người liền đứng dậy, cụng ly cùng với Đồng Lệnh Uyên. Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng mỗi người cũng uống cạn nửa ly. Còn Vũ Thường và Đường Thu Diệp thì chỉ uống nước giải khát cầm chừng.

- Mời Phó chủ tịch Đồng ngồi.

Lý Hâm cười tiếp đón Đồng Lệnh Uyên và thư ký của ông ta.

Đồng Lệnh Uyên ngồi xuống, hỏi:

- Sếp Lý, hôm nay ngài có trở về Đai Ninh không?

- Haha, bây giờ trễ rồi, không quay về kịp.

- Tốt lắm, tốt lắm. Bất kể như thế nào, cũng phải nể mặt sếp Lý chứ. Đêm nay tôi sẽ gọi đến hai người bạn để tiếp đãi sếp Lý đánh vài ván bài giải trí.

Cuối thập niên 80, không có karaoke, lại không có dịch vụ massage. Một cái thị xã Thanh Phong lớn như vậy, chỗ ăn chơi cũng chỉ có hai câu lạc bộ khiêu vũ và hai rạp chiếu phim. Phòng khiêu vũ thì lộn xộn, phần lớn là giới trẻ. Phó chủ tịch Đồng tự trọng thân phận nên không thể mời Lý Hâm đến những chỗ đó. Lãnh đạo mà xuống đây thị sát, công việc rất nhiều, nếu không tổ chức khiêu vũ quy mô nhỏ thì cũng là đánh bài.

Lý Hân mỉm cười nói:

- Đêm nay tôi muốn nói chuyện với bạn bè nên không thể đánh bài. Xin cảm ơn ý tốt của Phó chủ tịch Đồng.

Đồng Lệnh Uyên thấy Lý Hâm là muốn nói chuyện với Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng, cho nên cũng không miễn cưỡng, cười gật đầu:

- Được rồi, được rồi. Không quấy rầy sếp Lý và bạn bè tâm sự. Buổi trưa ngày mai tôi mời ngài một bữa cơm.

Lý Hâm cười nói:

- Được, Phó chủ tịch Đồng, nghe nói địa khu của ngài có một nhà máy tinh luyện kim loại đang tuyển dụng nhân sự?

Đồng Lệnh Uyên hơi chút sửng sốt, trong bụng thầm nghĩ không biết tại sao Lý Hâm lại hỏi chuyện này. Nhà máy tinh luyện kim loại tuyển dụng nhân sự như thế nào cũng không có liên can đến Lý Hâm, lập tức đáp:

- Đúng vậy, mà có chuyện gì không?

Nói xong, ánh mắt lại hướng về thư ký của mình.

Nhà máy tinh luyện kim loại có tuyển dụng lao động hay không, thật đúng là Phó chủ tịch Đồng không quan tâm, tự dưng cũng không biết.

Người thư ký vội gật đầu đáp:

- Đúng vậy, Phó chủ tịch, là có chuyện như vậy.

- Sếp Lý?

Phó chủ tịch Đồng nhìn về phía Lý Hâm, chờ câu trả lời của y.

- Là như thế này, thân thích một người bạn của tôi muốn đi làm ở nhà máy tinh luyện kim loại. Phó chủ tịch Đồng có thể đánh tiếng với bộ phận có liên quan, sắp xếp một vị trí hay không?

Lý Hâm cũng không quanh co, lòng vòng, lập tức đưa ra yêu cầu.

Đường Thu Diệp lập tức mở to hai mắt ra nhìn.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.

Lý Hâm người này đúng là người bạn chí cốt. Ngay tại trường Nông nghiệp nghe Lý Tiểu Cúc nói như vậy thì liền ghi nhớ việc này trong đầu. Lưu Vĩ Hồng còn chưa nhắc nhở y thì y đã đề cập với Đồng Lệnh Uyên rồi.

Hóa ra là có chuyện như vậy.

Đồng Lệnh Uyên đang lo không có cơ hội làm quen với Lý Hâm, thì một cơ hội từ đâu lại đến, lập tức cười nói:

- Đâu có, đâu có. Nếu thật sự có chuyện như vậy thì tôi nhất định sẽ sắp xếp.

Nói xong, liền hướng mắt về phía thư ký ra hiệu.

Viên thư ký lập tức lấy quyển sổ nhỏ mang theo, mở ra rồi nhìn Lý Hâm.

Lãnh đạo bình thường khi làm việc, nếu lãnh đạo bật cười ha hả, nói nghiên cứu thì có đợi ba năm mười năm cũng chưa có kết quả. Nếu trầm ngâm khó quyết, muốn nói còn phải suy nghĩ thì phải có điểm hấp dẫn. Tuy nhiên còn có động tác không đúng chỗ, còn phải xem ngộ tính của anh nữa. Nắm đúng lãnh đạo cần, phục vụ đúng chỗ đúng lúc thì việc này đến chín mươi phần trăm là thành công. Ở đây, Phó chủ tịch Đồng không nói một lời nào, còn khiến viên thư ký lấy bản ghi chép ra. Đây là không phải là làm bộ cho Lý Hâm xem mà là Đồng Lệnh Uyên sợ mình việc nhiều mà quên đi mất. Một việc nhỏ như vậy mà để cho Lý Hâm hỏi lại lần thứ hai thì không có ý nghĩa gì. Ngộ tính của Phó chủ tịch Đồng quả nhiên là cao.

Quyển sổ ghi chép của viên thư ký, so với văn kiện của Đảng thì còn đáng tin hơn nhiều.

Lý Hâm liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bạn của sếp Lý tên là Đường Thu Thật, trước kia là viên chức của nhà máy kim khí. Nhà máy kim khí này nay đã ngừng sản xuất.

Đồng Lệnh Uyên vôi vàng nói:

- Hóa ra là viên chức? Cái này thì dễ làm thôi, trực tiếp xử lý một số thủ tục điều chuyển.

Lý Hâm cười nói:

- Kỳ thật thì tôi thấy nhà máy tinh luyện kim loại cũng là một đơn vị xí nghiệp. Nhà máy kim khí ngừng sản xuất thì nhà máy tinh luyện kim loại có phải hay không rất an toàn nhỉ?

Đồng Lệnh Uyên là người khôn khéo, vừa nghe đã biết là biết Lý Hâm đề cập đến chỉ tiêu của nhà máy tinh luyện kim loại chỉ là sự ngụy trang. Nếu là giúp bạn bè thì phải làm cho tốt. Đường đường là con trai của Phó chủ tịch tỉnh nhờ vả thì không thể làm việc gà mờ được.

- Haha, đúng vậy, hiện tại thì xí nghiệp đều là hướng ra thị trường, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Điều này quả thật không dám giấu giếm. Nếu không thì như vậy đi, sếp Lý, tôi đến lúc đó sẽ nhìn xem đơn vị sự nghiệp còn thiếu hay không?

Mặc kệ là đơn vị xí nghiệp hay xí nghiệp đơn vị thì chỉ cần là làm công ăn lương thì không thể còn ghế trống nào cả. Người nào cũng tìm cách cho mình vào biên chế. Nhưng nếu đường đường một Phó chủ tịch địa khu sắp xếp một viên chức tại một đơn vị sự nghiệp thì cho dù đã hết biên chế thì cũng sẽ có biện pháp.

Ân tình này khá lớn. Không phải mỗi một con trai của Phó chủ tịch tỉnh đều có thể diện lớn như vậy. Cũng vì Lý Hâm có mạng lưới quan hệ rộng lớn, đến đâu cũng có thể nhờ được nên Đồng Lệnh Uyên mới sảng khoái như vậy.

Viên thư ký liền ghi chép điều này vào trong quyển sổ.

Lý Hâm mỉm cười nói:

- Vậy làm phiền Phó chủ tịch Đồng rồi.

- Haha, sếp Lý đừng nói như vậy? Chúng tôi là ai chứ? Mỗi lần đi tỉnh không phải đều nhờ đến sếp Lý chiếu cố sao?

- Đó là Phó chủ tịch Đồng đã để mắt đến Lý Hâm. Phó chủ tịch Đồng, nghe nói báo cáo về việc thành lập địa khu Hạo Dương, Quốc vụ viện đã phê chuẩn?

- Đúng vậy, đúng vậy. Đã phê rồi. Lần này muốn đem địa khu Thanh Phong chúng tôi chia thành hai.

Đồng Lệnh Uyên lắc đầu, có chút cảm thán nói, dường như không cam lòng.

Lý Hâm liền cười.

Việc tỉnh cố ý thành lập một địa khu mới, tất cả các cán bộ của địa khu Thanh Phong đều đứng ngồi không yên.

Đó là cơ hội!

Địa khu Thanh Phong, một phân thành hai, đại biểu cho việc phải cho ra một cơ cấu địa khu đầy đủ. Cố nhiên, tất cả các cán bộ của địa khu mới không phải toàn bộ được điều nhiệm từ địa khu Thanh Phong, nhưng khả năng cán bộ từ địa khu Thanh Phong là nhiều nhất. Dù sao thì địa khu Hạo Dương cũng là sự hợp lại từ ba huyện của địa khu Thanh Phong. Cán bộ địa khu Thanh Phong được điều đến thì trong thời gian ngắn sẽ quen thuộc hoàn cảnh và triển khai công tác tốt.

Đương nhiên là có lý do bên ngoài.

Lý do còn lại là cấp cho lãnh đạo chủ chốt của địa khu Thanh Phong để an ủi. Ba huyện được cấp đều là những huyện có tài nguyên khoáng sản phong phú, là nguồn thu nhập chính của địa khu Thanh Phong. Nếu cấp cho một vài cán bộ một số vị trí thì lẽ nào lại không được.

Còn vị trí khác thì Đồng Lệnh Uyên không thèm để ý.

Chủ tịch địa khu Thanh Phong Lục Đại Dũng sắp đảm nhiệm Bí thư địa ủy của địa khu Hạo Dương, trên cơ bản đã được định sẵn. Còn cái chức Chủ tịch địa khu còn bỏ trống kia sẽ rơi xuống đầu ai, đó mới là Đồng Lệnh Uyên quan tâm nhất.

Đồng Lệnh Uyên lúc này vẫn chưa tiến vào bộ máy của Ủy viên địa ủy. Nếu tiếp nhận chức vụ của Lục Đại Dũng làm Chủ tịch địa khu thì có chút không thực tế. Nhưng nếu chức Chủ tịch địa khu không được tỉnh đề bạt thì chức Phó chủ tịch thường trực địa khu nhất định là sẽ có hy vọng lấp chỗ trống cho Lục Đại Dũng. Cho nên Đồng Lệnh Uyên toàn lực chú ý, tập trung vào cái chức Phó chủ tịch thường trực địa khu.

Đồng Lệnh Uyên ở tỉnh không có hậu trường quá mạnh, cạnh tranh chức vụ này quả là hơi khó. Nếu ba của Lý Hâm là Lý Dật Phong có thể có được chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh hoặc Trưởng ban tổ chức cán bộ thì có thể nói vài lời giùm cho Đồng Lệnh Uyên. Vậy thì ông ta sẽ còn có hy vọng. Tuổi của Lý Dật Phong chỉ mới năm mươi, vẫn còn được xem là lớp trẻ của bộ máy chính quyền tỉnh. Đồng Lệnh Uyên nếu có thể dựa vào thì có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Cho nên chuyện nhỏ như vậy mà Lý Hâm đã nhờ thì Đồng Lệnh Uyên khẳng định sẽ giải quyết thỏa đáng. Bẳng không thì Phó chủ tịch tỉnh Lý làm sao mà biết Đồng Lệnh Uyên ông làm việc giỏi giang chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện