Đường Thu Thật và Lý Tiểu Cúc xin chào tạm biệt. Đường Thu Diệp nói là đưa tiễn hai người, rồi cũng nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Chuyện này cũng thật là kỳ lạ. Khách vào đến cửa phòng của mình nhưng tâm trạng của chủ nhân lại không ổn, lại chạy ra bên ngoài, hoàn toàn quên mất đó là nhà của mình.
Nhìn theo bóng dáng vội vã của Đường Thu Diệp, Vũ Thường trêu ghẹo nói:
- Vệ Hồng, chị biết tại sao em không chịu về Bắc Kinh rồi. Chắc là muốn làm "kim ốc tàng kiều" (nhà vàng giấu người đẹp) chăng?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thu Diệp là một cô gái tốt. Cô ấy đối với em tốt lắm.
Vũ Thường cười:
- Nhìn thôi cũng có thể đoán được cô ấy để ý đến em. Cho nên mới khẩn trương để chúng ta lại.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Con mắt của lãnh đạo có khác, nhìn rõ tất cả mọi việc. Không có gì qua được con mắt của chị.
Vũ Thường cười nói:
- Quả thật là một cô gái tốt. Tuy nhiên, nếu muốn qua được cửa của cô Lâm thì không phải dễ đâu.
Vũ Thường đối với tâm tư của Lâm Mỹ Như cũng có chút hiểu rõ. Kỳ thật thì không chỉ có Lâm Mỹ Như mà phu nhân các nhà quyền quý tại Bắc Kinh đều cũng như vậy. Ai mà lại muốn con mình lấy một cô gái xuất thân nông thôn chứ? Quả là có chút mất mặt.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, lắc đầu im lặng.
Cửa ải của Lâm Mỹ Như không khó mà cũng không dễ. Trừ phi Lưu Vĩ Hồng lại giống như kiếp trước, trở thành đứa con phản nghịch, làm náo loạn cả gia đình.
Vũ Thường cũng biết việc này sẽ làm cho Lưu Vĩ Hồng đau đầu cho nên không nói gì nữa, quan sát xung quanh căn phòng rồi nói:
- Vệ Hồng, điều kiện ở ở đây cũng khá đơn sơ. Chị khó mà tưởng tượng được, tính cách bây giờ của em lại được hình thành từ chỗ này?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Điều này thì chị nói sai rồi. Phần lớn trí thức của quốc gia chúng ta đều có cuộc sống thanh bần, đạo hạnh. Em tuy là học về nông nghiệp nhưng tốt xấu gì cũng là một môn sinh của thánh nhân, sống một cuộc đời thanh bần đạo hạnh thôi. Chỉ cần mình đồng ý với những gì của bản thân mình hiện giờ thì có thể làm được tất cả mọi việc.
Vũ Thường liền bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Lưu Nhị Ca không ngờ có ngày lại nói mình là môn sinh của thánh nhân, sống cuộc sống thanh bần đạo hạnh. Quả là điên rồ! Không nên hơi một tí là đem danh tiếng của người ta ra để thắp hương cúng bái.
Lý Hâm mỉm cười:
- Lời nói của Vệ Hồng rất là triết lý. Không làm chủ được người khác thì làm chủ bản thân mình.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu tán thành.
Kỳ thật trên thế giới này có mấy người có thể làm chủ bản thân mình? Cái gọi là người trong giang hồ không thể tự quyết định (nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ). Lý Hâm nói như vậy chính là muốn kéo gần mối quan hệ với Lưu Vĩ Hồng. Y có thể nhìn rất rõ hai vị trước mặt mình không phải là tầm thường. Đừng nhìn họ còn trẻ nhưng sau lưng lại ẩn chứa tài năng. Lý Hâm tuyệt không nghĩ đến, hôm nay chẳng những có thể đi chung với Vũ Thường một đoạn đường, lại còn có thể kết bạn với cháu ruột của Lưu gia. Chuyến đi này thật sự là thu hoạch không nhỏ.
- Vệ Hồng đề cập đến cuộc sống thanh bần cũng là có đạo lý. Cũng chỉ trong hoàn cảnh gian khổ mới có thể vận dụng tài năng của mình mà viết ra những điều rộng lớn. Lý luận "Trường kỳ kháng chiến" cũng là được viết trong một cái hầm trú ẩn ở cao nguyên hoàng thổ khiến cho toàn bộ thế giới phải khiếp sợ. Bài văn của Vệ Hồng ít nhất cũng khiến cho cả nước khiếp sợ, cũng có tác dụng như nhau.
Lý Hâm tuy nói một cách thong thả nhưng dường như có không khí nịnh bợ ở đây. Điểm này chắc y phải hơn hẳn Lưu Vĩ Hồng. Xem ra thì cũng là một nhân vật khéo léo, khó trách anh họ của chị Thường lại giới thiệu anh ta cho chị. Mà chị Thường cũng không ngại dẫn y đến kết bạn với Lưu Vĩ Hồng.
Tuy Lý Hâm đem bài văn của Vĩ Hồng ra đánh đồng với các lãnh tụ thì quả thật là hơi bị kiêu ngạo. Lưu Vĩ Hồng tuy rằng là người tái sinh, trước biết năm nghìn năm, sau biết hai mươi năm, lại không dám kiêu ngạo ngông cuồng như vậy. Những chuyện như vậy nhất định phải khiêm nhường mới được.
- Anh Lý đã quá khen, tôi chỉ là tự cảm nhận mà thôi. Không dám so sánh với các vị lãnh tụ.
Lưu Vĩ Hồng liên tục xua tay, khiêm tốn nói.
- Có cảm nhận tốt mà phát ra những tiếng hay thì cũng đáng. Bài văn của cậu, ba của tôi cũng đã xem qua, không ngừng tấm tắc khen là hiểu biết chính xác, tuyên truyền giác ngộ. Còn nói rằng, nếu sớm cọi trọng bài văn này thì về sau sẽ không phát sinh những sự tình lớn.
Lý Hâm nói. Tuy rằng cố ý ca tụng Lưu Vĩ Hồng nhưng lại tỏ vẻ giả vờ thật làm người ta vô tình sẽ tin lời y. Hơn nữa, y lại làm như vô ý mà đề cập đến cha của mình Lý Dật Phong, rõ ràng là muốn kết giao bằng hữu với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Sếp Lý, hôm nay là bạn bè gặp mặt, chỉ bàn chuyện tình yêu, không nên bàn luận về chuyện đại sự.
Lý Hâm hơi chột dạ trong lòng. Đúng là con cháu quý tộc có khác. Đừng nhìn Lưu Vĩ Hồng còn trẻ mà lòng dạ nông cạn. Lần đầu tiên gặp mặt, tự nhiên cũng sinh ra sự so sánh, rất mẫn cảm với lời nói. Quả thật là không nên đi quá sâu.
Vũ Thường hé miệng cười, nói:
- Em đúng là tên tiểu tử thối tha, cái gì là bàn chuyện tình yêu?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi đau đầu.
Tâm lý hơn tuổi bốn mươi của Vũ Thường lại bị một tên tiểu tử thối tha xem thường, quả thật là không coi Vũ Thường ra gì. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không muốn tranh cãi, chỉ im lặng mà thôi.
Ba người ở trong phòng "bàn chuyện tình yêu", còn Lý Tiểu Cúc ở bên ngoài thì lại "bàn chuyện quốc sự".
- Thu Diệp, thật nhà Chủ nhiệm Lưu ở Bắc Kinh sao?
Lý Tiểu Cúc đi xuống lầu, liền khẩn trương hỏi han.
Đường Thu Diệp gật đầu, một chút cũng không muốn nói chuyện với Lý Tiểu Cúc. Cái gọi là đưa tiễn cũng chỉ là cảm thấy mình ở trong phòng không được tự nhiên, nên mượn cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí thôi.
- Em nói, cậu ấy....cậu ấy thật sự có thể giúp cho anh hai của em vào nhà máy tinh luyện kim loại làm việc hay sao?
Đây mới chính là chuyện mà Lý Tiểu Cúc quan tâm. Còn về phần Chủ nhiệm Lưu có phải nhà ở Bắc Kinh hay không, hoặc là người ngoại quốc nào thì cô ta không quan tâm.
Đường Thu Diệp lãnh đạm nói:
- Anh ấy nói có thể giúp là có thể giúp mà.
Kỳ thật Đường Thu Diệp không biết rốt cuộc Lưu Vĩ Hồng có bao nhiêu năng lực. Chỉ là một sự tín nhiệm mù quáng đối với Lưu Vĩ Hồng mà thôi.
Lý Tiểu Cúc lại yên tâm cười:
- Thu Diệp này, dạo này nhà cũng khó khăn quá. Nếu không cũng không làm phiền đến em. Em đừng để ý nhé. Chị và anh trai của em đều không có ý gì xấu.
Lý Tiểu Cúc sự thật thì luôn xem thường Đường Thu Diệp, cảm thấy cô ấy rất ngốc và khờ khạo. Lúc trước, ba nói gả cô cho một thằng ngốc cũng không than thở một tiếng liền gả đi ngay. Chỉ có điều, Đường Thu Thật muốn vào nhà máy tinh luyện kim loại làm việc thì tin tức phải lấy từ Đường Thu Diệp. Lý Tiểu Cúc không thể không cố gắng tạo mối quan hệ tốt với Đường Thu Diệp.
Cô ta hiện tại trong lòng đã nhận định Đường Thu Diệp và vị Chủ nhiệm Lưu kia nhất định là có gian tình. Nhìn thấy vị Chủ nhiệm Lưu cao lớn, uy phong, trong lòng Lý Tiểu Cúc lại tràn đầy sự ganh tỵ. Đường Thu Diệp được gả cho một thằng ngốc, rồi có được công ăn việc làm. Hiện giờ lại câu được một anh chàng bảnh bao, vấn đề sinh lý cũng được giải quyết.
Lý Tiểu Cúc trong lòng cảm thấy chua chát, càng thêm xem Đường Thu Thật không vừa mắt chút nào.
Đường Thu Diệp gật đầu nói:
- Yên tâm đi, anh ấy sẽ giúp chị giải quyết chuyện này. Anh hai, chị hai, các người về sau nếu không có việc gì thì ít chạy đến Vương gia. Người ta sẽ không chào đón đâu.
- Biết rồi, biết rồi!
Lý Tiểu Cúc liên tiếp gật đầu.
Nếu không phải có việc muốn nhờ thì Lý Tiểu Cúc quả thật cũng không muốn đi Vương gia làm gì. Người thành phố có một thần thái luôn tự cao nhưng không phải ai cũng đều chịu được.
Tiễn Đường Thu Thật và Lý Tiểu Cúc đi rồi thì Đường Thu Diệp cũng không vội trở về phòng mà đứng ngẩn người ra ở cầu thang.
Lưu Vĩ Hồng là người ở Bắc Kinh, chuyện này trước kia không mang đến áp lực quá lớn cho Đường Thu Diệp. Cô cảm thấy người ở Bắc Kinh thì cũng là người, cũng hai mắt và một cái lỗ mũi, cũng không có nhiều hơn ai. Nhưng hôm nay thấy Vũ Thường và Lý Hâm đến đây, Đường Thu Diệp cảm thấy có một sự chênh lệch. Nhất là Vũ Thường, từ dáng đứng cho đến cách đi đều đẹp vô cùng. Loại phong thái này một cô gái nông thôn hoàn toàn không có. Lưu Vĩ Hồng ở Bắc Kinh đều tiếp xúc với những cô gái như vậy thì làm sao mà để ý đến mình?
Khó trách, khó trách anh ấy không cần mình!
Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Thu Diệp cảm thấy bi ai. Những gì mà Lưu Vĩ Hồng trước kia đã nói qua với Đường Thu Diệp, cô rất tin tưởng, nhưng bây giờ lại cảm thấy dao động. Có lẽ chỉ là cái cớ, sợ mình bị tổn thương nên mới nói uyển chuyển như vậy.
Người đàn ông này nhất định sẽ không thể kết đôi với mình.
Còn nữa, còn có người chị kia của anh ấy, hình như là họ Vân.
Đường Thu Diệp bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, lập tức cả người chấn động. Anh ấy họ Lưu, tại sao chị lại họ Vân? Nhất định là có vấn đề. Bọn họ rất có khả năng không phải là chị em chân chính.
Nếu không phải là chị em thì ngàn dặm xa xôi như vậy chạy đến nơi này làm gì? Nhất định là có vấn đề.
Nhớ tới Vũ Thường khí chất xinh đẹp, Đường Thu Diệp hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu cô ấy thật sự là bạn gái của Lưu Vĩ Hồng thì mình lấy cái gì để cạnh tranh? Song phương thật sự là quá chệnh lệch.
Mà cũng chỉ có hạng con gái như vầy mới xứng đôi với Lưu Vĩ Hồng, mình còn tính toán cái gì nữa?
Đường Thu Diệp nghĩ ngợi lung tung, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra, tựa vào vách tường, hai chân giống như là đang đeo hai quả tạ, cũng không dám quay trở lại phòng của mình.
- Thu Diệp, cùng đi thành phố ăn cơm đi!
Không biết từ khi nào, Lưu Vĩ Hồng từ trong phòng đi ra, kêu lên.
- A, em...em không đi đâu, anh đi đi!
Đường Thu Diệp không đoán được Lưu Vĩ Hồng lại bỗng nhiên đến đây, và dường như tâm tư của mình đều bị anh ta nhìn thấu, nên trong khoảng thời gian ngắn, tay chân có chút luống cuống, cúi đầu xuống, lí nhí nói.
Lưu Vĩ Hồng dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì nên nhẹ nhàng sờ mặt của cô, dịu dàng nói:
- Đồ ngốc, có cái gì phải lo lắng, đi thôi!
Đường Thu Diệp lập tức mặt đỏ bừng lên, tim đập loạn xạ, cắn chặt môi.
Vũ Thường và Lý Hâm cũng đi tới, mỉm cười gật đầu với Đường Thu Diệp.
- Đi thôi!
Lưu Vĩ Hồng nói!
- Dạ!
Đường Thu Diệp trong lòng không muốn đi nhưng lại không dám không tuân theo ý tứ của Lưu Vĩ Hồng, chỉ dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn theo sau.
Vũ Thường lại liếc nhìn Đường Thu Diệp, rồi liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, hé miệng cười, dường như cảm thấy rất thú vị.