Cúp điện thoại cô Tiêu, Lưu Vĩ Hồng trong lòng đã chắc chắn, biết việc này đã thành. Tuy nhiên Giám đốc sở Liêu bên đó, vẫn là nên gọi cú điện thoại liên lạc trước mới được. Giám đốc sở người ta cũng không thể không có việc làm mà ngồi đợi anh đến thăm viếng

Cô Tiêu mới vừa cùng Giám đốc sở Liêu nói chuyện điện thoại xong, lúc này hẳn là còn tại văn phòng.

Lưu Vĩ Hồng một bên gọi điện thoại cho Giám đốc sở Liêu một bên nghĩ, qua hai năm nữa thì chắc là có di động rồi. Trước kia quen dùng di động, bỗng nhiên trở lại thời đại này, trong khoảng thời gian ngắn thật là có chút không thích ứng. Cũng may trí nhớ hắn tốt, số điện thoại của Giám đốc sở Liêu chỉ nghe một lần là có thể nhớ kỹ.

- Xin chào!

Điện thoại vừa gọi là có người nhấc máy, bên kia truyền tới thanh âm uy nghiêm của một người đàn ông trung niên, tuy rằng chỉ là hai chữ rất tầm thường, nhưng cũng không thể tránh khỏi mang theo một giọng quan. Người ở trong thể chế đã lâu, đều là cái dạng này. Đến cô Tiêu cười hì hì nói chuyện, cũng tránh không được ý tứ này.

- Chào ngài, Giám đốc sở Liêu. Tôi là tiểu Lưu, vừa nãy cô Tiêu có gọi điện thoại cho ngài… A, đúng đúng, chính là tôi chính là tôi... Ha ha, đa tạ Giám đốc sở Liêu quan tâm, chúng tôi ở tại nhà khách Bát Nhất của khu cảnh giới… A, đúng đúng, không biết Giám đốc sở Liêu sáng ngày mai khi nào thì rảnh, tôi muốn cùng hai người bạn đến thăm hỏi một chút? Ồ, chín giờ... được được, vậy đa tạ Giám đốc sở Liêu quan tâm, được được, ngày mai gặp ngày mai gặp!

Lưu Vĩ Hồng tươi cười đầy mặt

Không cần nghi ngờ, vừa rồi khi cô Tiêu và Giám đốc sở Liêu nói chuyện điện thoại, nhất định chỉ nhắc tới tên Lưu Vĩ Hồng, về phần Hiệu trưởng Chu và Chu Ngọc Hà, cô Tiêu không cần phải nhớ tới. Đây là cô nể mặt Lưu Vĩ Hồng, về phần Lưu Vĩ Hồng nói đỡ cho ai, con chó con mèo, đều không quan hệ tới, cô Tiêu

Dù sao đây cũng không phải là chuyện gì lớn, giúp cũng không phạm sai lầm.

Cho dù phạm sai lầm, cũng phải giúp!

Tên tuổi Lưu gia có thể không có tác dụng sao?

Nghe xong điện thoại này, Hiệu trưởng Chu mới bớt lo, rốt cục cũng yên tâm hơn. Xem ra người cô kia của Lưu Vĩ Hồng ở thủ đô, đúng là nhân vật khó lường, một câu nói có thể sai khiến cả Giám đốc sở

Giám đốc sở y tế, có vẻ như ngang hàng ngang vế với nhân vật lớn là Bí thư địa khu Thanh Phong Thái và Chủ tịch Địa khu Lục

- Ây da, Vĩ Hồng, không thể tưởng được cậu có biện pháp như vậy, đây… Thật sự là cảm tạ...

Chu Kiến Quốc xoa xoa tay, vui mừng thích thú. Đừng thấy ông ta ngày thường ở nông trường uy phong lẫm lẫm, chỉ là bị chuyện bình chọn chức danh của con gái mài dũa không còn tính khí, mắt thấy "Thắng lợi trong tầm mắt", không kìm nổi mở cờ trong bụng.

- Hiệu trưởng, ngài đừng khách khí, ngài quan tâm tôi như vậy, đúng dịp tôi lại có chút quan hệ như vậy, có thể không cố hết sức sao?

Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không kể công, khẽ cười nói.

- Tốt lắm tốt lắm, tôi đi nói với Ngọc Hà một tiếng, để nó yên tâm... cậu vừa mới xuống xe lửa? Cũng vất vả, nghỉ ngơi trước đi, đợi chút cùng nhau ăn một bữa cơm, uống vài ly rượu, vui vẻ vui vẻ!

Hiệu trưởng Chu liên tiếp nói

- Được, hết thảy đều phục tùng lãnh đạo an bài

Hiệu trưởng Chu vô cùng vui vẻ ra đi.

Lưu Vĩ Hồng nghĩ cách bữa cơm chiều cũng không còn lâu, kế hoạch đi thăm bạn học chỉ có thể tạm thời thay đổi, dứt khoát tựa vào giường, mở ra cuốn "Hồ Văn Trung Công Phủ Ngạc ký" mang theo bên người ra xem

Quyển sách này là Vũ Thường tỷ tặng cho hắn, bản Hongkong, viết bằng chữ phồn thể. Theo Vũ Thường tỷ nói, ông cụ Vân Hán Dân nhà cô khi ở nhà thường xuyên xem quyển sách này. Kể lại một số sự việc khi Hồ Lâm Dực một trong bốn vị đại thần phục hưng cuối triều đại nhà Thanh tuần phủ Hồ Bắc

Tác giả Uông Sĩ Đạc của "Hồ Văn Trung Công Phủ Ngạc ký" chính là phụ tá Hồ Lâm Dực, có thời gian đi theo Hồ Lâm Dực rất lâu, đối với thủ đoạn làm quan, cai trị tỉnh của Hồ Lâm Dực, bội phục sát đất.

Vân Hán Dân vì sao xem quyển sách này, Lưu Vĩ Hồng cũng có thể đoán được đại khái. Vân Hán Dân ở các bộ và uỷ ban trung ương trong nước đảm nhiệm chức vụ, cấp bậc giống với Lưu Thành Thắng, cũng là cấp Thứ trưởng, trước khi gió lốc chính trị chưa bùng nổ, tục truyền ông ta có khả năng điều ra ngoài, đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch tỉnh nào đó. Tìm hiểu một chút thủ đoạn thống trị địa phương của Hồ Lâm Dực, cũng là một loại tham khảo.

Hồ Lâm Dực tuần phủ Hồ Bắc, đem tỉnh Ngạc chỉnh đốn rất gọn gàng ngăn nắp, trở thành hậu phương lớn kiên định nhất của Tương quân, đến Tằng Quốc Phiên cũng vô cùng khâm phục, nghe nói khi Tổng đốc Lưỡng Giang đảm nhiệm, thường xuyên tham khảo thủ pháp thống trị địa phương của Hồ Lâm Dực

Mà Hồ Lâm Dực xử lý quan hệ cùng Tổng đốc quan văn Hồ Quảng, cũng là nét bút thần, rất là có ý nghĩa tham khảo. Hồ Lâm Dực có thể gọi là chuyên gia tinh thông quy tắc quan trường Thanh triều

Chỉ tiếc, thay đổi bất ngờ, Vân Hán Dân lúc này cố gắng đạt tới việc tự bảo vệ mình còn có một khó khăn nhất định, nguyện vọng đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh là hoàn toàn thất bại.

Trong quan trường là như thế, có người đắc ý, thì có người không được như ý, chính cái gọi là "Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu"

Lưu Vĩ Hồng xem say mê, tất nhiên không thể tưởng được Hiệu trưởng Chu bên kia, lại là một quang cảnh khác

- Ba, thật hay giả? Lưu Vĩ Hồng này bản lĩnh lớn vậy sao?

Nghe xong lời Hiệu trưởng Chu, Chu Ngọc Hà nửa tin nửa ngờ, xem vẻ mặt, thì phần không tin chiếm đa số. Lưu Vĩ Hồng đúng thật là hơi trẻ tuổi một chút, lại không đem bản hiệu "cháu ruột Lưu gia" khắc lên trên trán, cũng khó trách Chu Ngọc Hà không tin hắn.

- Hứ, cô Tiêu kia của hắn là nhân vật thế nào, con không rõ, nhưng cùng nói chuyện điện thoại với Giám đốc sở Liêu, hẳn là không phải giả. Trò đùa này, phải thấy thực hư. Hắn không thể dụ dỗ con!

Chu Kiến Quốc đối với thái độ này của con gái, cũng có chút đau đầu. Lưu Vĩ Hồng không thể nói là người gặp người mê, ít nhất là chàng đẹp trai, sao con mình có thành kiến nặng với hắn vậy ta? Lưu Vĩ Hồng người ta cũng không làm sự tình gì khác người, nhiều lắm thì đưa điếu thuốc trên xe thôi mà?

Đúng là chỉ vậy!

- Ba, ba cần phải hỏi rõ ràng, đừng mắc bẫy. Nếu chẳng may ngày mai đi sở y tế, đến cửa phòng làm việc Giám đốc sở còn không thể vào được, xem nét mặt già nua của ba đặt vào đâu!

Chu Ngọc Hà như cũ không mặn không nhạt nói.

- Sao lại thế? Ngọc Hà, sao con đối với tiểu Lưu người ta có ý kiến lớn như vậy? Hắn đắc tội con sao?

- Xì!

Chu Ngọc Hà cũng không trả lời vấn đề này

Chu Kiến Quốc đối với con gái vẫn luôn nuông chiều, cũng không thật sự phê bình cô. Cũng may Lưu Vĩ Hồng là thủ hạ của mình, lại không có ý định nhận người ta làm con rể, Chu Ngọc Hà đối với hắn có ý kiến thì kệ có ý kiến. Sau này cũng ít cơ hội gặp mặt.

Tuy nhiên lời Chu Ngọc Hà, lại khiến tâm Chu Kiến Quốc lại dao động. Đúng vậy, nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, hứa hẹn lung tung,không có đường xuống, diễn một vỡ tuồng như vậy cho có lệ với mình thì sao? Chu Kiến Quốc ở trong tiềm thức, cứ cảm thấy chuyện này lớn như vậy, Lưu Vĩ Hồng gọi một cuộc điện thoại thì giải quyết xong, không khỏi rất giống trò đùa.

Thường thường sự tình mà dễ dàng làm được, sẽ không đáng tin.

- Vậy, để ba hỏi lại hắn…

- Ba tốt nhất là hỏi lại cho kỹ, mấy ngày nay, chúng ta mất mặt đủ nhiều rồi

Chu Ngọc Hà lạnh lùng nói, lại thêm một câu:

- Hắn mà thực sự có mối quan hệ này, vậy chi bằng đêm nay đi đến nhà Giám đốc sở Liêu

Chu Kiến Quốc vừa nghe, thấy có đạo lý. Dù sao cũng là cầu người làm việc, nếu có thể đi đến nhà Giám đốc sở Liêu thăm hỏi, tiện thể đưa chút lễ vật, vậy mới hợp quy củ, cũng càng thêm nắm chắc. Xem ra con gái mình chỉ là bề ngoài lạnh như băng, bên trong lại tuyệt không phải không ăn khói lửa nhân gian, đối với thủ đoạn mời tặng lễ này, hiểu biết vô cùng rõ ràng.

Chu Kiến Quốc lại đi đến phòng Lưu Vĩ Hồng, cũng là không biết nên mở miệng như thế nào. Người ta ra sức hỗ trợ như vậy, mình lại luôn nghi thần nghi quỷ, cũng không tốt. Thật sự chọc cho Lưu Vĩ Hồng mất hứng, cũng không dễ làm.

Lưu Vĩ Hồng đối với ý đồ Chu Kiến Quốc đến đây, cũng đoán được vài phần, trong lòng tự nhiên cũng có chút mất hứng, tuy nhiên trên mặt cũng không biểu lộ ra, vẫn rất khách khí mời Chu Kiến Quốc ngồi rồi pha trà

- Vĩ Hồng, đọc sách à, sinh viên đúng là có khác, lúc nào cũng không quên đọc sách...

Chu Kiến Quốc không đề tài tự tìm đề tài đề nói, cười khen Lưu Vĩ Hồng hai câu.

Tuy nhiên cuối những năm 80, sinh viên quả thật vẫn luôn được ngưỡng mộ, chả bù với sinh viên sau này chạy nhảy khắp nơi

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:

- Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đọc sách, để cho qua thời gian cũng tốt.

- Ừ ừ, tốt tốt, người trẻ tuổi nên đọc nhiều sách, học tập nhiều. Giáo viên nông trường chúng ta, cần phải giống cậu ham học hỏi lại cầu tiến, thì hiệu trưởng tôi mới ngồi được thoải mái. Nếu không phải tuổi cậu còn nhỏ, tôi còn muốn cho cậu chủ quản phòng Giáo vụ.

Chu Kiến Quốc thuận miệng nói ra ý nguyện

Trường nông thôn tuy rằng đãi ngộ bình thường, thật ra chỉ là cái mác huyện cấp phòng, chủ nhiệm phòng Giáo vụ chính là cán bộ cấp Trưởng phòng. Chu Kiến Quốc dù coi trọng Lưu Vĩ Hồng, bổ nhiệm này sợ cũng không thể tùy tiện tuyên bố, bằng không trường nông thôn sẽ quậy tung trời, cáo trạng sẽ có bao nhiêu cũng không biết.

Chẳng qua nếu lãnh đạo nói như vậy, cho dù là ngân phiếu khống, cấp dưới cũng nên có tỏ vẻ

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Hiệu trưởng, ông khen tôi dữ quá thật ngượng. Tôi còn kém xa lắm

- Ấy, ngàn vạn lần đừng tự coi nhẹ mình. Người trẻ tuổi, khiêm tốn một chút là tốt, nhưng khiêm tốn quá trớn chẳng khác nào kiêu ngạo…

Chu Kiến Quốc cười ha hả nói. Tung vài câu chuyện tào lao, đang lúc Chu Kiến Quốc muốn quanh co lòng vòng để có thể xác thực tin tức, bỗng nhiên lại vang lên tiếng đập cửa.

- Ai đấy?

Lưu Vĩ Hồng cao giọng hỏi, một bên đứng dậy đi mở cửa.

Cửa phòng mở ra, đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, lưng rộng, áo sơ mi trắng tay ngắn, quần tây đen dài, giày da đen bôi một lớp dầu sáng bóng, thần thái trang nghiêm. Còn có một chàng thanh niên khoảng 30 tuổi đi theo phía sau

- Tôi là Liêu Chính Thanh sở y tế tỉnh, xin hỏi ai là đồng chí Lưu Vĩ Hồng?

Người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi, giọng điệu rất là thân thiết, thậm chí còn lộ ra một ý tứ thật cẩn trọng

Lưu Vĩ Hồng vừa nghe thanh âm, liền biết ông ta là Giám đốc sở Liêu, lập tức tiến lên, vươn tay ra, mỉm cười nói:

- Chào ngài, Giám đốc sở Liêu, tôi chính là Lưu Vĩ Hồng!

Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng, Giám đốc sở Liêu cũng nghe ra thanh âm của hắn, trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười, vươn hai tay ra cầm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, liên tục nói:

- Xin chào xin chào, đồng chí tiểu Lưu. Không thể tưởng được cậu trẻ như thế, phong nhã hào hoa, quả nhiên là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, ha ha...

- Nào dám nào dám, Giám đốc sở Liêu quá khen, không dám nhận không dám nhận!

Trong nháy mắt này, Chu Kiến Quốc quả thực cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Rốt cuộc không thể tưởng được, Giám đốc sở Liêu không ngờ còn gấp gáp hơn bọn họ, không đợi được đến ngày mai, lập tức đích thân tới đây

Lưu Vĩ Hồng sao vẫn luôn che giấu lai lịch xuất thân của mình? Thật sự là nhân vật tài ba

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện