Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1346: Kính Đình gây rối

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Sáng sớm trời đầy sương, mang theo cảm giác se lạnh, nhẹ nhàng mà u ám, che phủ bầu trời Bắc Kinh cuối mùa thu. Tiếng ồn ào huyên náo và bận rộn của xe cộ và người đi đường. Thành phố lớn giống như tỉnh lại từ trong xa xưa, lại dạt dào sức sống tiếp tục toả sáng.

Chẳng qua tất cả bận rộn, đối với người nào đó mà nói, dường như rất xa xôi…

Khách sạn Tùng Đào. Phòng số 66. Trên mặt đất, quần áo và chai bia quẳng lăn lóc. Trên giường lớn, một người đàn ông và hai cô gái với thân thể trơn bóng nằm vắt ngang. Dường như đêm qua, nơi này đã vô cùng điên cuồng và hỗn loạn.

Reng reng reng...

Tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Trên giường, người thanh niên lấy gối bịt tai, căn bản không muốn để ý tới. Đáng tiếc, tiếng chuông điện thoại vẫn bám riết không tha, sau khi ngừng lại vài giây, lại tiếp tục quấy rối thần kinh của người nào đó…

- Cháu trai, mẹ kiếp mày chứ. Nếu ông mày không quen, tao sẽ khiến mày chết cũng không yên…

Trình Tam đầy tức giận sờ tìm di đông ở bên giường, vừa mắng vừa mở máy.

- A lô, ai nha! Mới sáng sớm thế này, anh không biết phép tắc… Nhị ca? Khụ, khụ, tôi tưởng ai chứ. Ôi, không có, không có. Có nói gì đâu. Sáng sớm nay tôi mới đến đây. Cái này, không… đang học tập Nhị ca, luyện tập buổi sáng thôi, ha hả!

Đầu điện thoại bên kia, Lưu Vĩ Hồng hình như không có tâm trạng để nói giỡn, trầm giọng nói:

- Đừng nói linh tinh. Tam nhi, tôi hỏi cậu. Gần đây cậu có gặp Thiên Hậu không?

Trình Tam sờ sờ cái bụng, buồn bực nói:

- Gì? Hồ Thiên Hậu? Nhị ca ơi, sao anh lại hỏi tôi. Tiểu tử này không chơi với tôi mà. Không phải thường đi theo Bảo Nguyên sao?

- Nhưng Bảo Nguyên nói, gần đây Thiên Hậu thường xuyên gọi điện thoại cho cậu?

- Ôi, Nhị ca, anh nói như vậy, tôi mới nhớ.

Trình Tam vừa vuốt vẻ người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh, vừa cười nói:

- Đúng, đúng, tuần trước, anh ta có gọi điện thoại tới… Cũng đùa vài câu thôi. Anh ta hỏi tôi, gần đây các nữ minh tình thường mặc cái gì, dùng cái gì. Tôi đang nghĩ, không lẽ người anh em này đã nghiêm túc rồi? Thực sự coi trọng ai rồi?

- Đừng quan tâm những chuyện vớ vẩn! Nếu anh ta lại gọi điện thoại, anh nói chuyện giữ mồm giữ miệng một chút, đừng chạy loạn như xe lửa!

- Được, được, không thể lộ đâu!

Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, lại dặn dò nói:

- Đúng rồi, chuyện tôi nhờ cậu và Đại Pháo làm cuộn phim kia, hai người các cậu làm nhanh lên. Mặc kệ là tiền hay là vật liệu, không đủ thì nhanh chóng nói cho tôi biết!

- Yên tâm đi, Nhị ca, Đại Pháo rất chú ý mà. Tiến triển rất nhanh…

Trình Tam gật đầu luôn miệng nói.

- A lô, A lô, Nhị ca?

Trình Tam hồ nghi buông điện thoại.

- Bỏ máy rồi?

Y quay quay đầu.

- Thiên Hậu, đây là? . . . Mặc kệ anh ta, Nhị ca bảo mình đừng quan tâm linh tinh.

Anh ta lại nhìn hai người phụ nữ đẹp mê người đang nằm trên giường, nuốt nuốt nước miếng. Lớn tiếng kêu lên:

- Tiểu Hạ, lần này cô trướcTiểu Tạ! Tam gia cũng không tin, không đốn ngã hai người “Hà” “Tạ” các cô…

Kinh Hoa vào sáng sớm, đã không còn là một Bắc Kinh lành lạnh và huyên nháo, mà có phần tiêu điều.

Lưu Vĩ Hồng mặc bộ quần áo thể thao màu xanh da trời, một mình chạy bộ trên đường mòn ở bờ sông công viên

Giữa trưa ngày hôm qua, sau khi biết được sự thật từ Đổng Vĩ, mặc dù điều đó khiến Lưu Vĩ Hồng thoáng kinh ngạc, nhưng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.

Đây là một cục, một cục rất lớn, thậm chí có thể nói là một cục đã được bày sẵn từ rất lâu. Nửa năm trước, Liễu Y Vân bỗng nhiên được Lương Diễm Anh điều từ Minh Châu đến Kinh Hoa. Lưu Nhị Ca đến Kinh Hoa, cũng là nửa năm trước. Siêu thị điện máy Đường Nhân của Đường Thu Diệp gặp chuyện không may. Ngày hôm sau, Lương Diễm Anh và Liễu Y Vân xuất hiện. Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu gặp chuyện không may, ngày hôm sau, Lương Diễm Anh và Liễu Y Vân lại xuất hiện.

Hiện tại, Liễu Y Vân tự nhiên lại sống cùng Hồ Thiên Hậu? Hồ Thiên Hậu là anh họ của Lưu Vĩ Hồng. Mấy người đã cùng nhau lớn lên. Tính cách của Hồ Thiên Hậu thế nào, Lưu Nhị Ca rõ nhất. Có chút chất phác, có chút thẳng thẳn, có chút mơ hồ! Đã ba mươi, vẫn chưa thực sự yêu ai. Tuy nói mấy năm nay, vẻ bề ngoài của anh ta đã lịch lãm, trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng bản tính cũng không thay đổi. Vì Liễu Y Vân, tự nhiên vắt óc tìm kế mua vui cho người khác. Ngay cả Trình Tam cơ bản cũng không trộn lẫn với đám con ông cháu cha, vậy mà anh ta cũng gọi điện nhờ tới. Không thể nghi ngờ, điều này chứng tỏ anh ta thật sự động tâm.

Lưu Vĩ Hồng dừng lại, ngồi xuống một cái ghế dài, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.

Càng khó giải quyết hơn chính là, việc này còn liên lụy tới Đổng Vĩ… Cha Đổng Vĩ, là cháu trai lão Đổng, Khai quốc nguyên lão, Tư lệnh viên Không quân Quân khu phía nam - Trung tướng Đổng Triều Dương. Năm đó, ông cũng là bạn tốt của Lưu Thành Gia trong quân đội.

Lúc đầu, ý của Lưu Thành Gia là, sau khi buổi diễn tập lớn kết thúc, sẽ thu xếp cho Đổng Vĩ kết hôn với Lưu Hoa Anh. Mặc dù Lâm Mỹ Như rất không cao hứng, cảm thấy nên dời lại nửa năm. Nhưng chuyện lớn như vậy, cũng khó lòng lay chuyển được ông.

Chỉ cần việc hôn nhân này thành công, phe cánh của nhà họ Đổng cũng trở thành trợ thủ cho nhà họ Lưu.

Bởi vậy, hiện tại Hồ Thiên Hậu cũng chẳng khác nào anh họ của Đổng Vĩ.

Buổi diễn tập lớn là quân quốc đại sự. Vụ án gián điệp là vấn đề mẫn cảm. Trong thời khắc mấu chốt như vậy, nếu Hồ Thiên Hậu nhất thời cố ý hoặc vô tình không cẩn thận bị liên lụy vào, vậy hậu quả…

Còn thân thế của Liễu Y Vân, Đổng Vĩ đã úp mở về điều này. Tất cả đều khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hoang mang...

Lưu Vĩ Hồng mở hai mắt, phun ra một làn khói thuốc. Trong lòng đã suy tính. Mình đang tự lập thân, cười ngạo trước bốn phương tám hướng. Hắn đứng dậy, bước về phía trước...

...

Gần đây, Tô Mộc bề bộn nhiều việc. Viện tuyển chọn nơi sản xuất thức ăn gia súc đã phải xác định. Bản dự thảo quy hoạch chỉnh thể căn bản đã được hoàn thành trước kế hoạch. Tô Mộc xuất thân là dân kỹ thuật, rất có ý thức, chuyên cần nghiên cứu. Nhị ca nói, thời gian không đợi người. Bởi vậy, Tô Mộc liền hết ngày dài lại đêm thâu sửa chữa hoàn thiện phương án quy hoạch. Cuối cùng, việc khởi công xây dựng đã được tiến hành sớm hơn so với thời gian dự định ban đầu là nửa tháng.

Thời tiết Kinh Hoa ẩm ướt hơn so với Sở Nam. Tô Mộc cầm bản vẽ, vừa so sánh với kết cấu cơ bản, vừa suy nghĩ. Chỉ cần tiếp tục đẩy mạnh tiến độ, hẳn là có thể hoàn thành trước, công tác căn cứ theo ba thông một bình.

Tít tít tít.

Một tin nhắn, ngắt dòng suy nghĩ của Tô Mộc.

- Có thời gian không? Có chút vấn đề về cải cách giáo dục, vẫn muốn ban bạc với anh một chút.

Là tin nhắn của Đổng Thư Ngữ.

- Được, vẫn chỗ cũ đi, tan tầm gặp.

Tô Mộc nhanh chóng nhắn tin lại.

Không biết vì sao, mỗi lần Tô Mộc nhận được thông tin của Đổng Thư Ngữ, tim tự nhiên cũng đập nhanh hơn một chút. Tuy rằng số lần gặp Đổng Thư Ngữ không tính là nhiều, nhưng khuôn mặt thanh lệ, tao nhã luôn mỉm cười của cô, đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của Tô Mộc.

Đổng Thư Ngữ vốn không phải là người thích trang điểm. Nhất là hai tháng gần đây, Bí thư Lưu Vĩ Hồng đột ngột bổ nhiệm cô làm Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục khu Ninh Dương. Trong tình trạng hỗn loạn này mà đi nhậm chức, có chút ý tứ như nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Mỗi ngày đều bận bịu đến khi trời tối mò mới trở về.

Nhìn mình trong gương, Đổng Thư Ngữ cười khổ một tiếng, có phải có xu hướng giống thời học sinh để mặt mộc không cơ chứ?

Chẳng qua hôm nay có chút không giống với với mọi khi. Sau khi tan tầm, Đổng Thư Ngữ lại thoáng dậm một ít phấn. Không nói ra được là vì nguyên nhân gì, nhưng tưởng tượng đến khi gặp mặt Tô Mộc, mà để mặt mộc thì không nên? Đổng Thư Ngữ tự an ủi mình. Từ buồng vệ sinh đi ra…

Chờ một chút, có gì không đúng thì phải? Sao tất cả đồng nghiệp ở Ủy ban giáo dục đều vội vàng chạy xuống dưới lầu vậy. Đổng Thư Ngữ cảm thấy buồn bực.

- Đổng Thư Ngữ, cô lăn ra đây! Lăn ra đây…

Đột nhiên có một tiếng hét lớn, vang vọng giữa không gian yên lặng của trụ sở Ủy ban giáo dục!

- Chủ nhiệm Đổng, mau quay lại! Con trai của Vương Mặc Trai lại tới đây gây sự. Lần này động tĩnh cũng không nhỏ. Cô đừng đi xuống!

Phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Tề Yến tóc đã hoa râm, đột nhiên nhìn Đổng Thư Ngữ thét lên.

Trong lòng Đổng Thư Ngữ thấy nao nao. Hai hàng lông mày chợt nhíu chặt lại, khẽ quát:

- Vương Kính Đình này cũng chẳng ra sao. Anh ta làm như vậy cũng xứng đáng với thái độ của một giáo viên sao? Thật tiếc thay cho cha anh ta!

- Không được, tôi phải xuống.

Nói xong, cô đẩy tay Tề Yến ra, chạy xuống dưới lầu.

- Chủ nhiệm Đổng! Chủ nhiệm Đổng… Ôi, sao những người tuổi trẻ lại chẳng chịu nghe lời gì cả?

Tề Yến vừa dậm chân, vừa đi theo xuống dưới.

Khi Tô Mộc chạy tới cửa Ủy ban giáo dục, nhìn thấy dân thành phố đang kéo nhau tới Ủy ban. Trong lòng Tô Mộc biết có biến, cũng bất chấp lách qua đám người tiến về phía trước.

Chỉ thấy ở cửa Ủy ban giáo dục đã lộ ra biển ngữ màu trắng thật dài, mặt trên dùng bút son viết chữ to:

- Cả đời đã dốc lòng dốc sức trồng người, Ủy ban giáo dục đang tâm cắn xương hút tủy!

Đầu mười mấy người đứng dưới biểu ngữ đều quấn khăn tang, mặc áo tang. Người cầm đầu là một thanh niên tuổi còn trẻ đang khàn cả giọng chỉ vào trụ sở Ủy ban giáo dục mà chửi bới. Mấy người thân bên cạnh anh ta đang nước mắt nước mũi giàn dụa, khóc lóc kể lể tình cảnh của mình với mọi người xung quanh!

Tô Mộc không kịp nghe nội tình trong đó, đang định chen vào gần trụ sở Ủy ban giáo dục. Bỗng nhiên thoáng ngửi được mùi rượu, trong lòng Tô Mộc cảm thấy buồn bực. Bỗng nhiên đám người đang đứng đầy ngoài cửa xôn xao:

- Đổng Thư Ngữ đến, Đổng Thư Ngữ đi ra rồi…

Tô Mộc cả kinh, dừng lại. Anh ta nhìn thấy dáng người cao gầy mảnh khảnh của Đổng Thư Ngữ xuất hiện ở cửa trụ sở!

- Vương Kính Đình! Anh lại tới đây gây sự rồi. Nhìn bộ dạng anh xem. Sao không có chút khí khái của cha anh vậy? Anh làm vậy còn xem như một người có học sao?

Phong cách Đổng Thư Ngữ dịu dàng, thuần chất. Mặc dù là đàn bà con gái, nhưng mở miệng la rầy, lại vô cùng khí thế, chính trực nghiêm nghị!

Người thanh niên cầm đầu, dáng người cao gầy, hai mắt đỏ quạch, người đầy mùi rượu là Vương Kính Đình. Gã lạnh lùng cười, nói:

- Đổng Thư Ngữ, cô đừng chụp mũ cho tôi. Đừng tưởng rằng chụp cái mũ của ba tôi lên đầu tôi, thì tôi sẽ chịu thua! Cha tôi quá thật thà. Cả đời phục vụ Chính phủ, dạy học cho người. Nhưng đến cùng thì sao? Mấy người ngay cả bát cơm của con ông ta cũng muốn cướp đi! Mấy người không có một chút nhân tính sao?

Phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Tề Yến đi theo Đổng Thư Ngữ xuống tới nơi, cũng nóng nảy, cao giọng nói:

- Tiểu Vương à. Cha cậu khi còn sống cần cù giữ lễ, dạy học cho người, biết sách vở lễ nghĩa. Nếu ông ấy còn sống, Sao có thể đứng nhìn cậu làm càn như vậy chứ? Có có gì muốn nói, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện. Không cần làm như thế, ảnh hưởng tới nhiều người cũng không tốt.

Vương Kính Đình tiến nhanh về phía trước, lạnh lùng nói:

- Hiệu trưởng Tề, Phó chủ nhiệm Tề, Kính Đình vì nể cô là trưởng bối, chuyện này cô không cần lo. Tôi chỉ muốn nói lý với Đổng Thư Ngữ!

Đổng Thư Ngữ ngang nhiên nhìn Vương Kính Đình nói:

- Phó chủ nhiệm Tề, có cái gì phải nói chứ? Anh ta nát rượu như vậy, cho dù học vấn cao tới đâu, cũng không xứng làm giáo viên. Rõ ràng, loại anh ta ra khỏi đội ngũ giáo viên, hoàn toàn không có gì sai cả!

Đổng Thư Ngữ chậm rãi nói tiếp:

- Vương Kính Đình, anh cũng là người có học, hẳn biết trái phải trắng đen. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Cải cách giáo dục là muốn bồi dưỡng trụ cột của quốc gia, nền tảng không thể mục nát. Tôi hiểu tâm tình của anh, cũng hiểu được nỗi khổ của anh. Anh là một nhân tài, cũng rất có học vấn. Nhưng liên tiếp uống rượu say, gây ra bao nhiêu tai họa? Trong lòng anh rõ nhất…

Nhìn thấy sắc mặt Vương Kính Đình hơi hòa hoãn. Đổng Thư Ngữ lại nói:

- Tình hình trong nhà anh, tôi cũng đã biết. Nếu anh có thể nghe theo người vợ đã mất của anh, sớm bỏ được rượu, như vậy…

- Cô nói cái gì? Cô không được phép nhắc tới vợ tôi… Cô căn bản không xứng, cô căn bản không hiểu!

Vương Kính Đình vốn đã dần dần ổn định lại cảm xúc, lại nghe đến hai “người vợ”, đột nhiên muốn đốt thuốc súng, tức giận lại dâng lên!

- Cô, nếu cô còn dám nói tới vợ tôi. Tôi… tôi chém chết cô…

Nói thì chậm, nhưng thực tế lại nhanh. Chỉ thấy Vương Kính Đình đột nhiên rút một con dao từ bên hông ra, lao về phía Đổng Thư Ngữ.

Dù sao Đổng Thư Ngữ cũng là đàn bà con gái. Trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc, nhưng lại không thể di chuyển được chút nào…

- Đừng!

Bỗng nhiên, không biết Tô Mộc lấy sức mạnh từ đâu, nháy mắt đã vọt tới bên cạnh!

- Dừng tay!

Gần như cùng lúc đó, từ phía bên trái đám đông cũng vang lên một tiếng quát. Một bóng người nhanh như chớp đánh về phía Vương Kính Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện