Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1335: Bí thư Lưu bắt đầu chiêu mộ binh sĩ

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Thời gian thấm thoát trôi qua, trong một phòng tại nhà khách Ninh Dương, Lưu Vĩ Hồng đang trong một bữa tiệc tiếp khách.

Khách gồm bốn người, hai cặp vợ chồng.

Hai vợ chồng Hướng Vân, Uyển Hồng Thu và hai vợ chồng Hồ Ngạn Bác, Tạ Vũ Hân.

Trước đó không lâu, Hồ Ngạn Bác, Tạ Vũ Hân ở Bắc Kinh cử hành hôn lễ. Nghe nói mẹ Hồ Ngạn Bác là Chu Lệ Phân, không thực sự hài lòng về Tạ Vũ Hân. Xét về nhân phẩm cũng như dáng vẻ bề ngoài của Tạ Vũ Hân thật không thể chê được, dịu dàng hiền lành. Chu Lệ Phân bất mãn chủ yếu là thân thế của Tạ Vũ Hân. Cô xuất thân từ một gia đình cán bộ nhỏ, và cũng không môn đăng hộ đối với nhà họ Hồ. Chu Lệ Phân vẫn muốn tìm cho đứa con một tiểu thư con nhà thế gia, “liên kết kẻ mạnh với kẻ mạnh” mà thôi. Con cháu quý tộc Bắc Kinh cưới nhau là hiện tượng nhiều đếm không xuể. Tất nhiên, Chu Lệ Phân cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng Hồ Ngạn Bác lại là người rất có chủ kiến. Trong việc này, anh ta tuyệt đối không nghe theo mẹ, kiên trì muốn kết hôn với Tạ Vũ Hân. Bố anh ta là Hồ Vĩ Thành cũng không phản đối. Chu Lệ Phân “Thế đơn lực cô”, không lay chuyển được Hồ Ngạn Bác, đành phải đồng ý trước cuộc hôn sự này.

Hiện tại, Hồ Ngạn Bác và Tạ Vũ Hân đến Giang Nam hưởng tuần trăng mật. Hai người tính ở lại vùng sông nước Giang Nam vui vẻ một hồi. Tạ Vũ Hân là người con gái lớn lên ở phương bắc, chưa từng chứng kiến phong cảnh thanh tú xinh đẹp của vùng sông nước Giang Nam. Hồ Ngạn Bác rất thích thú trước cảnh đẹp nơi đây. Mặc dù không Tạ Vũ Hân trang điểm mấy nhưng vẫn thấy được sự điềm đạm khéo léo. Ngược lại chỉ cần trang điểm vào, lại có vẻ dịu dàng ý nhị khác thường và có thái độ thẹn thùng trước người mới gặp.

Hướng Vân và Uyển Hồng Thu thì vừa đến Ninh Dương để nhận trọng trách mới.

Lưu Vĩ Hồng thân là chủ nhà, tự nhiên phải mở tiệc tiếp đón bạn bè từ phương xa đến. Trên thực tế, trước đó không lâu, khi Hồ Ngạn Bác kết hôn, Lưu Vĩ Hồng đã ở từng gặp bọn họ ở Bắc Kinh. Hồ Ngạn Bác là một trong những người anh em tốt nhất của Lưu Vĩ Hồng. Anh ta kết hôn, Bí thư Lưu không quản ngàn dặm xa xôi, cũng muốn chạy tới tham dự tiệc cưới.

- Ngạn Bác, anh và Hướng Vân đều chạy đến đây, không phải trong công việc đã xảy ra vấn đề gì chứ?

Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Nhị ca, hiện tại tôi đang hưởng tuần trăng mật, rất hạnh phúc. Loại công tác này chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không để ý đến làm gì.

Tạ Vũ Hân liền lườm hắn một cái.

Người này vốn khá đứng đắn, cũng thâm trầm, sao giờ ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng tính tình lại vòng vo, miệng lại như xe lửa đang chạy vậy?

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Mình à, mình đừng trừng mắt. Mình không biết chứ, anh và Nhị ca là bạn bè từ thời còn mặc quần yếm, đến giừo cũng đã hai mươi, ba mươi năm. Nói cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều quá làm gì. Thư giãn, thư giãn đi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Thư giãn chút cũng tốt, suốt ngày ép mình như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày không chịu nổi.

- Đúng vậy. Cho nên, trong một tháng này, tôi mới tính đi du lịch thăm thú vài nơi.

- Anh làm như vậy không phải là nghỉ ngơi, mà là vô cùng mệt mỏi. Trên thế giới này, vất vả nhất chính là du lịch. Huống gì hai người vất vả lăn lộn làm cùng ở một chỗ, vậy càng thêm quá sức.

Hướng Vân ngồi ở bên cạnh, nói xen vào.

Cô ấy và Hồ Ngạn Bác cùng hợp tác, ngày thường khi nói chuyện cũng không mấy kiêng kị.

Lúc này, đến lượt Uyển Hồng Thu trừng mắt nhìn Hướng Vân.

Mọi người đều đã cấp Cục trưởng cán bộ lãnh đạo, nói chuyện lại quá “lưu manh”.

Tạ Vũ Hân liền đỏ mặt, xoay đi ... hé miệng cười khẽ. Thật ra, Hướng Vân nói vậy cũng không sai. Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối đều phải đối phó với những trò ầm ĩ của Hồ Ngạn Bác, so với du lịch ban ngày thì càng mệt hơn. Thật sự nhìn không ra, thân hình nhỏ con như vậy khi lên giường, lại có thể gây sức ép lớn như vậy, dường như không bao giờ dừng lại. Tạ Vũ Hân nhút nhát như vậy, nhiều lúc thực sự cảm thấy không đối phó được.

Hồ Ngạn Bác liếc mắt nhìn Hướng Vân một cái, khinh thường nói:

- Hướng Vân, anh cho là ai cũng có thân thể nhỏ bé giống như anh sao?

- Ái chà, còn cứng đầu à, Trưởng phòng Hồ muốn khoe sức lực sao.

Vừa nghe được câu đó, tất cả mọi người đều bật cười ha hả. Không khí trong căn phòng nhỏ thật sự là vui vẻ.

Cười đùa một hồi, Lưu Vĩ Hồng Thuận miệng nói:

- Hướng Vân, cho anh và Hồng Thu nghỉ ngơi hai ngày. Tạm thời hai người cứ lo việc gia đình trước, qua hai ngày sau sẽ chính thức đi làm.

Lần này, hai vợ chồng Hướng Vân đều được điều tới Ninh Dương. Văn kiện bổ nhiệm Hướng Vân đã được ban bố. Anh ta sẽ đảm nhiệm chức Tổng giám đốc Công ty mua bán nông sản mới được thành lập. Theo cơ cấu của đơn vị tương đương với cấp Cục trưởng, sẽ do Ủy ban nhân dân khu trực tiếp phụ trách. Mà Uyển Hồng Thu, cũng được điều từ Sở Nam lại đây, đảm nhiệm Phó chánh văn phòng Khu ủy, vị trí để trống sau khi Đổng Thư Ngữ được điều nhiệm tới làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục. Trong thời gian Hướng Vân công tác trong Cục giám sát, hai vợ chồng ở hai nơi cũng hơn một năm. Lần này, Hướng Vân lại từ Bắc Kinh điều đến Ninh Dương. Bbọn họ tiếp tục làm ở hai chỗ khác nhau, cũng không phải là chuyện lạ. Bí thư Lưu cũng quá không quan tâm đến cán bộ cấp dưới. Dứt khoát điều Uyển Hồng Thu lại đây.

Lại nói tiếp, Uyển Hồng Thu cũng từng là cấp dưới của Lưu Vĩ Hồng. Khi Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Hạo Dương, Uyển Hồng Thu chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Hiện giờ đưa cô tới Văn phòng Khu ủy cũng là thích hợp.

Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Bí thư Khu ủy Ninh Dương gần nửa năm, suy cho cùng cũng cần phải có cấp dưới thân tín của mình ở văn phòng Khu ủy mới được. Hậu viện không yên, có đôi khi thực sự sẽ ảnh hưởng tới công tác.

Con của Hướng Vân và Uyển Hồng Thu, lại nhỏ tuổi, tạm thời ở lại Sở Nam, do cha mẹ Uyển Hồng Thu chăm sóc. Mẹ Uyển Hồng Thu đã không cần phải chăm sóc cho cháu nội nữa. Bà lại có thời gian chiếu cố đến cháu ngoại, cũng chính là mang lại niềm vui cho bà. Đây là một công đôi việc.

- Được.

Hướng Vân vội vàng gật đầu trả lời.

- Bí thư, Tô Mộc còn ở Kinh Hoa không?

Anh ta và Tô Mộc cũng là bạn cũ, lần này tiến đến Ninh Dương quản lý công ty mua bán nông sản, sự ủng hộ Tô Mộc nhiều hay ít cũng đặc biệt liên hệ trực tiếp đến thành tích sau này.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Hai ngày trước thì còn ở đây, nhưng vừa mới rồi đã quay lại Sở Nam. Hiện tại anh ta chạy đi chạy lại giữa hai bên, cũng là người rất bận rộn.

Sau một thời gian vất vả chọn địa điểm, cuối cùng Tô Mộc cũng xác định được địa điểm để xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Thất Tinh. Tương đối mà nói, vấn đề ô nhiễm là khá nhỏ, miễn cưỡng đạt tới yêu cầu xây dựng nhà máy thức ăn gia súc. Ban đầu Tô Mộc nhất quyết không chịu, và thương lượng với Lưu Vĩ Hồng, phải xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Ninh Dương. Vẫn là do Lưu Vĩ Hồng làm công tác tư tưởng, anh ta mới đưa ra quyết định cuối cùng xây dựng này nhà máy thức ăn gia súc ngay tại Khu Thất Tinh.

Lúc trước, khi Lưu Vĩ Hồng tự mình giới thiệu Tô Mộc cho lãnh đạo khu Thất Tinh, Bí thư Khu ủy Thôi Vĩ và Chủ tịch khu Lý Như Quân, đều rất cao hứng, long trọng tiếp đãi. Hiện giờ Tô Mộc bỗng nhiên “thay đổi”, bảo Thôi Vĩ và Lý Như Quân phải nghĩ như thế nào chứ? Trong lòng không phải sẽ ngầm mắng Lưu Vĩ Hồng là kẻ “Đại lừa dối” sao?

Bí thư Lưu, anh chơi chúng tôi sao?

Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng kiên trì cho rằng, càng ngày sẽ có càng nhiều các xí nghiệp khác, tiến vào Khu Thất Tinh, mới có thể thực sự đóng cửa được toàn bộ các nhà máy giấy kiểu cũ ở khu Thất Tinh. Để kiểm soát được ô nhiễm môi trường, tất nhiên cần đưa ra chỉ thị hình chính mang tính cưỡng chế. Nhưng cũng cần nghĩ biện pháp từ phía kinh tế, kết hợp cả hai cùng lúc, mới có thể thực sự giải quyết được vấn đề.

Hiện tại, việc chọn địa điểm xây dựng nhà máy thức ăn gia súc đã xong, đang tiến hành công tác chuẩn bị xây dựng nhà máy. Tô Mộc còn đang vội thì Trụ sở chính của công ty ở Sở Nam lại xảy ra chuyện lớn, cần anh ta đưa ra quyết định. Quy mô bên nhà máy mới này cũng rất lớn, không thể tùy tiện buông tay giao cho người khác quản lý, Tô Mộc chỉ có thể chạy qua chạy lại cả hai bên.

Hơn nữa, theo Lưu Vĩ Hồng được biết, ngoại trừ việc công, Tô Mộc dường như còn có chút việc riêng. Chỉ có điều việc tư này, tạm thời mới chỉ có một vài dấu hiệu. Dù Lưu Vĩ Hồng có phát hiện ra, cũng không dám trêu Tô Mộc. Da mặt Tô Mộc mỏng, sợ làm không tốt sẽ bị “Kinh sợ mà thối lui”. Bí thư Lưu trở thành người xấu chuyện tốt, thì sẽ có “Tội vô cùng lớn” .

Nếu việc này thật sự thành, cũng coi như giải quyết được tâm sự lớn nhất trong lòng Tào Chấn Khởi.

- Này, Tô Mộc bây giờ hẳn là cũng thay đổi khá nhiều nhỉ. Đã lâu không thấy mặt anh ta, cũng thấy nhớ nhớ. Thật sự là không thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tổng giám đốc Tô Mộc. Năm đó, anh ta lặng lẽ, giống như một cô gái vậy.

Hướng Vân không khỏi xúc động nói.

Việc một ngày nào đó, Tô Mộc có thể làm Tổng giám đốc, Công ty thức ăn gia súc Hạnh Phúc dưới sự quản lý của anh ta, phát triển mạnh mẽ như vậy, quả thật nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Cho nên mới nói đừng trông mặt mà bắt hình dong. Tính tình Tô Mộc chỉ có chút lặng lẽ, quả thật có nét đẹp nội tâm. Anh ta chẳng những có thể quản lý Công ty thức ăn gia súc rất tốt, mà trước đó không lâu Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục của tôi còn nói với tôi, Tô Mộc đối với phương diện cải cách giáo dục, cũng có sự hiểu biết rất sâu sắc, đưa ra rất nhiều ý kiến tốt. Cô ấy cũng đang chuẩn bị viết báo cáo. Tô Mộc học mấy năm để lấy bằng thạc sĩ này, thực sự không chỉ là đọc suông.

Hướng Vân kinh ngạc nói:

- Ha ha, còn cải cách giáo dục sao? Tô Mộc thực sự đa tài nhỉ.

Hàn huyên một hồi, Uyển Hồng Thu nói:

- Bí thư, theo chỉ thị của anh, quy mô Công ty mua bán nông sản Ninh Dương này cũng không phải là bình thường.

Nói xong, cô liền liếc mắt nhìn Hướng Vân một cái, dường như có chút lo lắng cho ông xã.

Mấy năm nay, Uyển Hồng Thu vẫn công tác ở cơ quan, cách đối nhân xử thế, đã lưu loát như nước chảy, hiện giờ được điều nhiệm tới làm Phó chánh văn phòng Khu ủy Ninh Dương, vẫn là công tác như trước đây. Uyển Hồng Thu rất có lòng tin đối với công tác mới này.

- Ừ, đúng là như thế.

Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu.

- Ninh Dương chúng ta có tới sáu mươi mấy vạn người làm nông nghiệp. Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu đều cho rằng xây dựng một nguồn cung cấp rau xanh lớn siêu cấp chính là nhiệm vụ số 1 của nông thôn trong vài năm sắp tới. Năm nay là giai đoạn chuẩn bị xây dựng. Theo kế hoạch phải mất đến ba năm, phát động ít nhất 100.000 đến 150.000 lao động nam và nữ ở nông thôn tham gia vào công tác xây dựng cung cấp nguồn rau xanh này. Chỉ cần làm tốt công tác này, cơ bản có thể giải quyết được vấn đề làm giàu cho nông thôn Ninh Dương. Cho nên này công tác vô cùng quan trọng. Công ty mua bán là vòi nước. Có thể làm tốt công tác này hay không, mấu chốt là phải xem vòi nước này có chảy mạnh hay không. Hướng Vân à, tôi đã ở Chủ tịch khu Ngụy vỗ ngực, nói anh lài nhân tài khó gặp. Anh cũng không thể làm cho tôi một quả bóng xì hơi nhé.

Lưu Vĩ Hồng nhìn Hướng Vân, nói nửa đùa nửa thật.

Hướng Vân co đầu rụt cổ:

- Bí thư, nghe anh nói như vậy, tôi liền cảm thấy lo lắng, áp lực này thật sự quá lớn mà...

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Thôi đi, anh cảm thấy áp lực quá lớn sao? Anh biết không, bình thường Cục giám sát có nhiều Trưởng phòng, Phó cục trưởng như vậy, chỉ có anh là cứng đầu nhất, bầu trời chỉ có một, dưới đất chẳng có hai. Chắc chắn là anh đang giả vờ rồi!

Hướng Vân lập tức đứng lên, nói:

- Đúng vậy, cũng không nhìn xem, tôi là theo ai lăn lộn, không cứng đầu một chút, vậy không phải sẽ làm lãnh đạo mất mặt hay sao?

Mọi người lại mỉm cười.

Tất cả mọi người đều đi theo Lưu Vĩ Hồng mà công tác, đều là người có tính cách lạc quan. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng đã rời khỏi Cục giám sát, nhưng Cục giám sát vẫn là đơn vị Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước có sức sống nhất của Nội các Chính phủ. Mọi người tràn đầy đều tin tưởng, hăng hái hướng về phía trước.

Coi Hướng Vân như vậy, ngoài miệng thì nói là áp lực rất lớn, chỉ sợ trong lòng đã sớm có kế hoạch của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện