Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1333: Nữ Chủ tịch khu

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Buổi tối này, Cung Bảo Nguyên ngủ thật sự rất ngon.

Mấy năm nay, Cung Bảo Nguyên gần như rất ít ngủ một mình, trên giường anh ta sẽ luôn có đủ loại phụ nữ.

Ban đầu còn tưởng rằng ngủ một mình sẽ ngủ không được, ai biết được đầu mới chạm vào gối, lập tức vù vù đi vào giấc ngủ, ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao, mới mở to mắt, thoải mái mà vươn mình một cái.

Sau đó, chậm rãi rời khỏi giường, rửa mặt xong, Cung Bảo Nguyên gọi điện thoại sang cho Hồ Thiên Hậu đang ở phòng bên cạnh. Khéo sao đúng lúc Hồ Thiên Hậu cũng vừa mới rời giường, hai người hẹn đi ăn sáng.

Không ngờ vừa mới đẩy cửa ra, liền giật mình kinh hãi.

Hai bên cửa phòng, có hai nhân viên bảo vệ đang đứng nghiêm, còn có một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp trẻ tuổi mặc đồng phục cũng đứng chờ bên ngoài. Thấy hai người vừa ra khỏi cửa, nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ liền đồng loạt cúi đầu, cùng kêu lên “Buổi sáng tốt lành”.

Cung Bảo Nguyên cười nói:

- Làm trò gì vậy?

- Chủ tịch Cung, chúng tôi nhận lệnh của Chủ tịch Tiếu, ở trong này phục vụ hai vị tiên sinh. Cam đoan hai vị tiên sinh có thể an tâm nghỉ ngơi, không bị bất cứ kẻ nào quấy rầy!

Một vị tuổi đã lớn, hình như là quản lý của nhóm phục vụ nữ, nhẹ nhàng nói.

Cung Bảo Nguyên xem như đã rõ.

Chủ tịch Khách sạn cũng là người thông minh, dùng phương thức này để “nhận lỗi” với bọn họ. Biết tạm thời, bản thân không có biện pháp kéo gần quan hệ, lại sợ nếu để lâu, lửa giận trong lòng Cung Bảo Nguyên càng tích càng lớn, liền xum xoe, hy vọng có thể cầu xin Cung Bảo Nguyên tha thứ.

- Được rồi được rồi, ông ta kinh doanh cũng không dễ dàng gì. Điều này tôi có thể hiểu được. Bảo ông ta sau này chú ý một chút là được, đừng như chỉnh người vợ nhỏ, làm không thấy sức. Đi, Thiên Hậu, chúng ta đi ăn sáng đi.

Quản lý lập tức nho nhã lễ độ nói:

- Chủ tịch Cung, xin hỏi hai vị cần dùng gì vào bữa sáng, chúng tôi sẽ lập tức mang đến phòng cho hai vị.

- Như vậy cũng được. Các cô đưa vào chút cháo hoa, dưa muối, đậu nhự, bánh bao nhỏ, trứng chiên là được.

Hồ Thiên Hậu cười nói:

- Thêm cái bánh rán, sữa đậu nành.

Anh ta lớn lên ở Bắc Kinh, ăn nhiều nhất là bánh rán và sữa đậu nành, cũng đã trở thành thói quen khi ăn sáng.

Quản ký lập tức cúi đầu cung kính lĩnh mệnh mà đi.

Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu cùng nhau trở vào phòng. Hai người đều ở trong một căn phòng xa hoa, phòng khách còn khá rộng, có bàn ăn. Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu ngồi xuống trước bàn ăn, một nhân viên phục vụ khác theo vào, pha trà nóng đưa lên cho bọn họ, phục vụ vô cùng chu đáo.

Cung Bảo Nguyên mỉm cười nói:

- Coi như là người thông minh.

Hồ Thiên Hậu nói:

- Đúng vậy. Ông ta có thể làm ra một khách sạn lớn như vậy khẳng định là không ngốc. Anh tin không, chốc nữa, ông ta nhất định sẽ tự mình đưa bữa sáng lên đây.

Cung Bảo Nguyên cười nói:

- Tin!

Quả nhiên, không đầy vài phút, Chủ tịch khách sạn Tiếu liền tự mình đẩy một xe bàn ăn, cười hì hì đi vào cửa, theo sau là hai nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc gọn gàng. Lại nhìn xe bàn ăn vừa dừng ở trước mặt, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu. điểm một vài đồ ăn sáng, bánh bao hấp, cơm cuộn, bánh mì thịt, sữa, bánh mì, nước ép trái cây tươi. Đầy đủ mọi thứ sợ là phải đến hai mươi, ba mươi loại.

- Hai vị Chủ tịch, buổi sáng tốt lành.

Chủ tịch Tiếu đứng ở một bên xe thức ăn mở mạnh một bên cửa, vẻ mặt tươi cười chào hỏi Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu.

Thật ra, ông ta hoàn toàn không cần phải tự mình đẩy xe thức ăn, nhưng vẫn bảo hai nhân viên phục vụ “Khoanh tay đứng nhìn”. Ông ta làm thế cũng là một cho họ thấy một chút thái độ của mình.

Cung Bảo Nguyên nhíu mày nói:

- Lão Tiếu, đừng giả dạng làm người vợ nhỏ như vậy. Cung Bảo Nguyên tôi không thích như vậy đâu. Đại lão gia sai lầm thì cũng đã sai lầm rồi. Ông nhận sai, lòng tôi thoải mái, việc này xem như đã qua. Nếu tôi không thoải mái, tôi khẳng định muốn trả thù ông một chút. Ông tận lực mà bồi tiếp. Trên thế giới này, không có ai là vĩnh viễn chỉ lợi dụng mà không chịu thiệt. Ông chống đỡ được, việc này coi như qua, tôi cũng sẽ không tìm đến gây phiền toái cho ông. Chống đỡ không được, đó chính là do ông xui xẻo. Hiểu chưa?

Lời nói này khiến Chủ tịch Tiếu sửng sốt, không ngờ Cung Bảo Nguyên lại nói với giọng điệu này. Tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, lời Cung Bảo Nguyên nói cũng có đạo lý. Tuy rằng nói tối hôm qua ông ta phối hợp với Vũ Trường Nghĩa “bắt sống”, cũng là bất đắc dĩ. Nhưng giống như lời anh ta nói, anh đã làm, phải có cái tâm lý chuẩn bị, người ta khẳng định sẽ trả thù. Chống được hay không phải xem bản lĩnh.

Một lát sau, Chủ tịch Tiếu cố ổn định tâm lý, thẳng người lên, nói:

- Chủ tịch Cung, lời này của anh có đạo lý. Chuyện tối hôm qua, là do lão Tiếu tôi bất đắc dĩ phải làm, tôi cũng không đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Nếu anh cảm thấy không thoải mái, muốn đánh muốn giết, lão Tiếu tuyệt đối không chút nhíu mày.

Nhân viên phục vụ nghe được câu này không khỏi sửng sốt trợn mắt há hốc mồm, nhìn Chủ tịch Tiếu giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Khi nào thì Chủ tịch Tiếu trở nên có khí phách đàn ông như thế?

- Vậy thì được rồi, Đại lão gia, nên như vậy. Lão Tiếu, ông ăn bữa sáng chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống, mọi người cùng ăn một chút.

Cung Bảo Nguyên liền cười nói.

Trong lúc này, cho dù lão Tiếu đột nhiên ăn được tới mười bảy bát vào sáng nay, khẳng định cũng muốn ngồi xuống ăn cùng. Cơ hội như vậy nếu không nắm bắt, vậy mấy chục năm lão Tiếu này lăn lộn trong giang hồ, thật sự là bằng không hay sao.

- Ha hả, cảm ơn Chủ tịch Cung, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.

Lão Tiếu nói xong, ngồi xuống một góc bàn ăn, vung tay lên. Nhân viên phục vụ liền nước chảy bậc thang, đưa đồ ăn sáng bưng đặt lên bàn.

Cung Bảo Nguyên cầm lấy thìa, múc một chút cháo hoa đưa vào miệng, nói:

- Lão Tiếu, tôi nói cho ông biết. Hiện tại mời ông cùng ăn sáng, cũng không có nghĩa là sẽ bỏ qua chuyện tối hôm qua. Chỉ có điều tôi muốn cảm ơn ông đã bố trí mấy người gác đêm, khiến tôi có thể an tâm ngủ một giấc. Chuyện tối hôm qua, nếu muốn bỏ qua, vậy còn phải xem tâm tình của tôi. Có lẽ qua vài ngày, tâm tình của tôi sẽ tốt lên, sẽ không truy cứu. Nếu không đúng dịp, tôi lại đụng phải chuyện phiền lòng khác, nói không chừng sẽ tìm ông trút giận, ông phải chuẩn bị tâm lý.

Khi Chủ tịch Tiếu vừa ngồi xuống cạnh bàn ăn, cũng đã biết thay đổi quyết sách như vậy là rất đúng sách. Ông ta biết rằng đối với Cung Bảo Nguyên – một con ông cháu cha lớn như vậy, một mặt giả anh hùng là không đúng, không giải quyết được vấn đề. Nghe Cung Bảo Nguyên nói như thế, liền cười nói:

- Chủ tịch Cung, thành thật mà nói, lão Tiếu tôi coi như là người từng trải, nhưng tính cách ngay thẳng giống như anh vậy, thật sự là cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua. Nếu quen biết anh sớm một chút, tối hôm qua, cho dù Vũ Trường Nghĩa lấy súng chỉa vào đầu tôi, chắc chắn tôi cũng mặc kệ. Cũng sẽ không để cấp dưới làm. Tôi nói như vậy, không biết anh có tin hay không?

Cung Bảo Nguyên cười ha hả, nói:

- Tin!

Chủ tịch Tiếu liền khẽ hắng giọng, nói:

- Chủ tịch Cung, tôi cũng không dám hỏi, tôi chỉ có thể nói thế này. Lúc này đây, mặc kệ anh có coi trọng lão Tiếu tôi hay không, tôi khẳng định vẫn xem anh là bằng hữu. Sau này anh ở Kinh Hoa, hễ là tôi có thể giúp được, chỉ cần nói một tiếng, tôi sẽ tuyệt đối phối hợp. Nếu anh khó chịu, nhất định phải sửa tôi, tôi cũng nhận, không oán thán một lời.

- Được, tôi nhớ kỹ lời nói này của ông. Dù thế nào, tôi tự có chừng mực. Ăn sáng đi, tôi đã đói bụng rồi.

Nói xong, Cung Bảo Nguyên liền cúi đầu húp cháo, lại gắp chút dưa muối ăn.

Chủ tịch Tiếu tất nhiên là biết điều, cũng cùng ăn sáng, không nói nửa lời. Buổi sáng hôm nay, có thể ngồi ở chỗ này cùng ăn bữa sáng với Cung Bảo Nguyên, đã thật sự nằm ngoài dự kiến của ông ta. Trong khoảng thời gian ngắn, muốn kéo quan hệ càng thêm gần, là rất khó khăn, tốt nhất là không nên vội vàng hấp tấp.

Nóng vội thì không thành công.

Ăn bữa sáng xong, Chủ tịch Tiếu cũng không tiếp quấy rầy, tạm biệt Cung Bảo Nguyên Hồ Thiên Hậu, rồi cùng nhân viên phục vụ lui ra.

Hồ Thiên Hậu đưa cho Cung Bảo Nguyên một điếu thuốc, nói:

- Bảo Nguyên, cứ như vậy mà bỏ qua cho ông ta sao?

Anh ta là bạn tốt nhất của Cung Bảo Nguyên, hiểu tính cách của Cung Bảo Nguyên. Nếu Cung Bảo Nguyên không tính tha thứ cho lão Tiếu, sẽ không mời ông ta ngồi xúng cùng ăn cơm, lại càng không nói nhiều với lão Tiếu.

Cung Bảo Nguyên cầm điếu thuốc, hút một hơi, cười nói:

- Coi như xong, bọn họ làm cũng không dễ dàng. Vũ Trường Nghĩa kiêu ngạo như vậy, người bình thường cũng không muốn dính vào đi? So đo với lão và bọn họ, thật không có gì thú vị cả.

Hồ Thiên Hậu gật đầu, nói:

- Nhưng thật ra có chuyện như vậy, Vũ Đỉnh Phong làm vậy vẫn rất có quyết đoán, cũng rất nể mặt. Tất cả đều suy nghĩ cho lợi ích của Vĩ Hồng, cố gắng không gây thêm phiền toái cho hắn.

Cung Bảo Nguyên cười, nói:

- Ha hả, nói là nói như vậy. Tuy nhiên cho tới bây giờ Nhị ca cũng không phải là người sợ phiền toái. Tôi cũng không biết là Vũ Trường Nghĩa có thể đem lại phiền toái gì cho Nhị ca. Chỉ dựa vào anh ta, thật không xứng!

Hồ Thiên Hậu cười nói:

- Ai nói không phải đâu? Loại tiểu tử thối tha không biết trời cao đất rộng này, phải chịu nhiều đau khổ mới có thể hiểu được chút lí lẽ. Tối hôm qua, một cái tát của Vũ Đỉnh Phong, đủ để anh ta nhớ tới già.

- Hy vọng anh ta có thể nhớ kỹ. Bằng không, một ngày nào đó sẽ chịu không nổi.

Hồ Thiên Hậu gật đầu, đang muốn nói chuyện, chuông cửa bỗng nhiên lại vang lên.

- Ai đó?

Hồ Thiên Hậu hỏi một tiếng, đứng dậy, đi tới cửa.

- Xin hỏi, Chủ tịch Cung ở chỗ này ạ?

Ngoài cửa, vang lên một giọng nói nhã nhặn, rất êm tai của một người phụ nữ.

Hồ Thiên Hậu lập tức mở cửa. Ánh mắt lập tức sáng ngời. Chỉ thấy có hai người phụ nữ đang đứng ở ngoài cửa. Người đứng ở phía trước, ước chừng ba mươi tuổi, mặc bộ váy màu xanh da trời vô cùng vừa vặn, vóc dáng cao gầy thon thả, dáng người cực kỳ duyên dáng, đường cong trên cơ thể thật thú vị. Một khuôn mặt trái xoan, tuy rằng chưa nói là vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng rất đoan trang. Trên khuôn mặt thanh tú còn đeo một cái kính mắt. Cả người đều tản ra phong độ nồng đậm của người trí thức, rồi lại lộ ra sự khéo léo, lão luyện, rất có duyên cùng kết hợp một chỗ.

- Xin hỏi cô là...

- Xin chào, anh là Chủ tịch Cung sao?

- Tôi họ Hồ.

- Xin chào. Tôi là Liễu Y Vân, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân khu Lý Ngư. Vị này chính là đồng chí Lương Diễm Anh Chủ tịch khu Lý Ngư chúng tôi. Nghe nói tối hôm qua Chủ tịch Cung ở Khách sạn Kinh Hoa gặp một vài chuyện không thoải mái, Chủ tịch khu Lương cố ý qua thăm hai vị Chủ tịch.

Liễu Y Vân hơi cúi người chào Hồ Thiên Hậu, khẽ cười nói, tốc độ nói không vội vàng không hấp tấp, nghe vào tai, vô cùng dễ chịu. Vừa dứt lời, liền nhẹ nhàng tránh qua một bên, để tránh ngăn cản “Chính chủ” đang đứng ở phía sau.

Hồ Thiên Hậu không khỏi thoáng sửng sốt trố mắt nhìn một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người phụ nữ còn lại.

Thật sự Liễu Y Vân làm cho anh ta có cảm giác kinh diễm, mới làm anh ta hoàn toàn xem nhẹ “Chính chủ”.

Người phụ nữ đứng ở bên cạnh Liễu Y Vân, có thể không đẹp bằng Liễu Y Vân, hơn bốn mươi tuổi tuổi, mặc bộ véc nữ màu đen, nhìn ra được đến, cô ta đã bỏ công sức vào cách ăn mặc, chỉ có điều tuổi đã lớn, dáng người lại có chút mập lên, “Tiền vốn” không có cách nào khác so được với Liễu Y Vân.

Cũng khó trách Hồ Thiên Hậu không để ý tới cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện