Cố Huyên nức nở:

“Phụ thân, mẫu thân mới mất, nữ nhi nào có tâm trạng nói về hôn nhân đại sự? Nữ nhi còn muốn tẫn hiếu với phụ thân thêm mấy năm nữa.”

“Ngốc quá, tuổi của con không còn nhỏ, sao có thể lưu lại? Mẫu thân đã mất, theo lý con phải chịu tang ba năm, nhưng tuổi con nào chờ đợi lâu như thế. Mau chóng định xong hôn sự cho con, chờ con tròn một năm nhiệt hiếu* thì lập tức thành thân, không nên kéo dài.” Cố Hạo Chi nghĩ đến thời gian đó cũng cảm thấy phiền phức, nhưng Minh Tịch trọng hiếu đạo mà nói những phép tắc này không thể không tuân theo, hơn nữa Cố gia lại nổi danh quy củ.

*Nhiệt Hiếu, ngày xưa đối với cha mẹ (hoặc chồng) mất tang lễ được gọi là Nhiệt Hiếu. Thông thường trong vòng trăm ngày, hiếu nam hiếu nữ hiếu tức (con dâu), không cạo đầu, không giải trí, không ra ngoài.

Hai người đã lâu không ngồi kề bên nhau trò chuyện tâm sự. Trải qua cuộc trò chuyện này, tình cảm giữa hai người thân thiết hơn rất nhiều.

....

Hạ Bình tìm nhiều cách lùng sục người bán thuốc nhưng không có kết quả, đành bắt đầu điều tra từ những manh mối khác. Chuyện Cố Nhân và Cố Anh thuê sát thủ giết người, hắn càng hiểu mâu thuẫn giữa Cố Ly và những người khác trong Cố gia, từ những mâu thuẫn khiến Cố Ly bị người Cố gia hãm hại là có khả năng, mà Cố Ly hãm hại Cố gia cũng có khả năng. Hắn lấy được chứng cứ cùng khẩu cung nhân chứng Cố Anh thuê sát thủ từ phí Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu Doãn thấy Hình bộ nhúng tay vào cũng không dám đưa phần giấy tờ giả Cố Hạo Chi lừa người, chỉ giao cho Hình bộ hồ sơ thật.

Hạ Bình sau khi xem xong thầm kinh sợ. Đều là người của Cố gia, rốt cuộc mâu thuẫn thế nào lại trở thành ngươi sống ta chết? Liên quan đến chuyện trưởng công chúa nhận Cố Ly làm nghĩa nữ thì Cố Ly cũng rời khỏi Cố gia, điều đó cho thấy mâu thuẫn đã sâu đậm, nhưng đây không phải là vấn đề hắn quan tâm, hắn chỉ muốn tìm ra hung thủ giết chết Võ Tư Nhiên. Lần lượt gặng hỏi từng gia nhân của Cố gia, nha hoàn tên Xuân Đào vẫn quan trọng nhất. Văn thư phụ trách ghi chép phát hiện mỗi khẩu cung của Xuân Đào đều làm người ta giật mình. Thậm chí cùng trả lời một vấn đề nhưng ngay cả một chữ cũng không sai. Tình huống này trước đây họ đều gặp qua, chín phần là khẩu cung giả, thuộc câu trả lời.

Xuân Đào bị dẫn về Hình bộ. Ở trong đại lao Hình bộ hai ngày, lần thứ hai đối mặt với câu hỏi đưa ra đã bị dọa sợ muốn bể mật, nàng ta bắt đầu nói năng lộn xộn, câu trước không khớp câu sau. Hạ Bình cảm thấy có hi vọng nên càng gặng hỏi Xuân Đào, cuối cùng, Xuân Đào không chống đỡ nổi, nói ra tình hình thực tế khi đó. Nàng thừa nhận phụng mệnh của Cố Hạo Chi dẫn Cố Ly vào trong viện của Võ Tư Nhiên, nhưng nàng sợ Cố Ly cho nên sau khi đưa đến liền vội vàng rời đi, chuyện xảy ra lúc sau nàng ta không biết.

Tại sao Cố Hạo Chi muốn nói dối, điều này tất nhiên có điểm đáng nghi rất lớn. Hạ Bình thở dài trong lòng, trong chuyện này, hắn không hi vọng phải nghi ngờ lão bằng hữu.

Cố Hạo Chi bị dẫn tới Hình bộ, hắn đối mặt với nha môn quen thuộc, ngược lại rất tỉnh táo.

Hạ Bình không có thăng đường nhưng đối thoại giữa hai người vẫn có văn thư ở bên cạnh ghi chép lại:

“Cố đại nhân, với giao tình nhiều năm giữa ta và người, ta hiểu rõ thái độ làm người của ngươi, Xuân Đào đã nhận tội, nói người sai nàng dẫn Toại An quận chúa đến viện của quý phu nhân, điều này trái ngược hoàn toàn với lời biện minh của ngươi. Ngươi có gì giải thích không?”

Cố Hạo Chi im lặng một lúc mới nói: “Đại nhân, từ khi để Cố Ly nhận tổ quy tông đến nay, nàng ở Cố gia khuấy gió tạo mưa, không lúc bình yên. Cố gia quy củ nghiêm ngặt, há mặc cho nàng làm càn? Nhưng dạy mãi nàng không sửa, vì vậy gia mẫu bị chọc tức đến mức bệnh liệt giường, tiện nội bị bức tới điên điên khùng khùng. Thực không dám giấu giếm, từ lâu thuộc hạ đã hận chết Cố Ly. Tuy nàng là nữ nhi của ta, nhưng không có chút nào giống người Cố gia: bướng bỉnh khó thuần phục, vô pháp vô thiên. Độc dược hại chết tiện nội là thuộc hạ mua, nhưng không dùng để sát hại tiện nội mà chỉ định nhân lúc chúc thọ gia mẫu liền hạ độc giết chết Cố Ly.” Cố Hạo Chi thở dài: “Nhưng ta không biết vì sao cuối cùng người chết lại là tiện nội?”

Hạ Bình xử án nhiều năm, cũng không vì những lời này dao động:

“Cảnh ngộ của Cố đại nhân làm người ta đồng tình nhưng ngài cũng không giải thích tại sao lại muốn Xuân Đào gian dối.”

Cố Hạo Chi trầm mặc chốc lát, tựa hồ đang suy tư: “Đại nhân, ngày ấy quả thật ta sai Xuân Đào dẫn Cố Ly đến trong viện của tiện nội. Ta nghĩ tiện nội bị Cố Ly bức điên, nếu ta ở trước mặt tiện nội giết chết Cố Ly, nàng ấy sẽ tỉnh táo lại hay không. Bởi trước đó nàng ấy đã từng tỉnh táo trong một khoảng thời gian. Bất quá ta bị một vào chuyện ngăn trở, chờ khi ta đến viện tiện nội đã bỏ mình.” Hắn nói xong cũng không vội, hắn biết như vậy mới dễ dàng khiến người ta tin tưởng hơn.

“Cố đại nhân, ý của ngươi là ngươi mua độc, phái Xuân Đào đi mời Toại An quận chúa, ban đầu định hạ độc hại chết quận chúa, nhưng không biết quý phu nhân vì sao qua đời, đúng không?” Hạ Bình nhất định lướt qua lần nữa.

“Đúng vậy.” Cố Hạo Chi thừa nhận.

Hạ Bình nhìn Cố Hạo Chi trong giây lát, gật đầu rồi nháy mắt với văn thư, văn thư đưa khẩu cung đến. Cố Hạo Chi nhìn qua một lần rồi ký tên. Hạ Bình không bắt giam Cố Hạo Chi, với tư cách đồng liêu ngày trước, hắn vẫn cho Cố Hạo Chi chút mặt mũi. Bất quá hắn và Cố Hạo Chi đều hiểu, cho dù hắn không phải là hung thủ giết hại Võ Tư Nhiên nhưng hắn mua độc muốn sát hại quận chúa cũng là trọng tội.

Hữu Thị lang phát hiện điểm đáng ngờ bên trong hồ sơ, hắn lấy ra cho Hạ Bình xem. Hạ nhân Cố gia nói thường ngày cửa phòng của Võ Tư Nhiên vẫn khóa, mà khẩu cung của Cố Ly và Hồng Mễ nói ngày gặp chuyện không may, cánh cửa kia không có khóa. Chính bởi vì không khóa, Cố Ly mới nghi ngờ bên trong có chuyện cho nên không có bước vào phòng.

“Cho nên là ai mở khóa cửa, hơn nữa Cố phu nhân đã sớm bị điên mới có thể bị nhốt, người mở khóa tất nhiên cho rằng nàng sẽ không chạy ra ngoài gây chuyện mới mở cửa. Vì sao có thể chắc chắn Cố phu nhân không gây chuyện?” Hạ Bình hỏi.

Hữu Thị Lang:

“Bởi vì người mở khóa đã biết Cố phu nhân đã chết.”

Hai người nhìn nhau:

“Mau lên, tiếp tục thẩm tra hạ nhân của Cố gia!” Hạ Bình ra lệnh, người của Hình bộ một lần nữa hướng về Cố gia.

Tra hỏi theo hướng biến hóa nhanh chóng xuất hiện đột phá, có nha hoàn khai trước đó một ngày Cố Hạo Chi từng xuất hiện lấy chìa khóa phòng Võ Tư Nhiên nhưng sau đó đã trả lại.

Hạ Bình một lần nữa đối diện với lão bằng hữu:

“Cố đại nhân, lần này ngươi giải thích thế nào?”

Cố Hạo Chi không có giải thích, hắn biết mình có sơ hở nhưng Hình bộ tra xét nghiệm, hắn không dám tùy tiện sắp xếp diệt khẩu hạ nhân trong phủ, nhưng vậy chẳng khác nào không đánh mà khai.

Án của Võ Tư Nhiên nhanh chóng có kết quả. Cố Hạo Chi nhận toàn bộ tội giết thê tử rồi giá họa cho Cố Ly. Tuy cả đời hắn đều trốn dưới bóng của gia tộc, nhưng lần này hắn như một nam tử hán, thản nhiên gánh chịu mọi tội danh.

Trong đại lao Hình bộ, Cố Ly nhìn thấy là tù nhân Cố Hạo Chi.

“Giờ đây ngươi đã hài lòng?” Cố Hạo Chi chỉnh lại tóc tai rối bù, hỏi.

Cố Ly lắc đầu: “Từ trước đến nay đều không phải điều ta mong muốn. Tất cả đều xuất phát từ dã tâm của ngươi. Để leo lên phủ Võ Ninh Hầu, ngươi từ bỏ mẫu thân ta. Thậm chí lúc Võ Tư Nhiên hạ độc nàng ngươi cũng không dám nói một câu. Ngươi muốn gả ta cho Thụy Vương đúng không? Đáng tiếc, nhân sinh của Cố Ly ta trước giờ không do ngươi thao túng.” Cách khung gỗ, nàng đến gần nói: “Võ Tư Nhiên độc chết mẫu thân ta, ngươi độc chết Võ Tư Nhiên, đây là báo ứng.”

Cố Hạo Chi lại không tức giận. Hắn gật đầu:

“Đây là báo ứng của ta, ta nhận. Ly Nhi, dù sao ngươi cũng là nữ nhi của ta, ta không cầu xin ngươi tha thứ cho ta, ta chỉ hi vọng ngươi buông tha đệ đệ muội muội của ngươi, chúng không liên quan đến chuyện năm xưa, chúng là vô tội.”

Cố Ly hít sâu một hơi: “Phụ thân, ngài yên tâm. Ta chưa bao giờ muốn liên lụy những người khác của Cố gia, chỉ cần họ không tới tìm ta gây phiền phức thì ta tuyệt đối không đụng đến họ.” Lời này còn có một ý nghĩa khác, chính là nếu họ đến tìm Cố Ly gây phiền phức, Cố Ly sẽ không thủ hạ lưu tình.

Cố Hạo Chi thở dài:

“Ta hiểu rồi.”

Vụ án Cố Hạo Chi giết thê tử đã định, cả triều khiếp sợ, Võ Ninh Hầu chủ trương ra sức buộc nhanh chóng thực hiện phán quyết Cố Hạo Chi để báo thù cho nữ nhi của hắn. Thời gian này Võ Hiền phi ở trong cung sức khỏe không tốt, nghe nói muội muội bị Cố Hạo Chi hại liền ngất xỉu, sau khi tỉnh lại luôn nói muội muội chết oan uổng.

Hình bộ nhanh chóng phán Cố Hạo Chi: chém, hành quyết ngay lập tức. Tấu chương dâng tới triều đình, chỉ đợi Chính Duẫn Đế phê chuẩn. Tuy Cố gia còn có nhị lão gia chống đỡ nhưng xảy ra chuyện như vậy, là thiếp cũng cảm thấy không ngốc đầu lên được. Hôn sự của Cố Huyên vấp phải phản đối từ vương gia. CỐ Nhân vì chuyện của phụ mẫu liền bệnh không dậy nổi. Cố Huyên đành đến vương phủ chăm sóc tỷ tỷ.

Một chuyện khác nhanh chóng tung ra, lúc trước trưởng nữ Cố Nhân trưởng tử Cố Anh của Cố Hạo Chi liên thủ thuê thổ phỉ muốn sát hại Toại An quận chúa Cố Ly, bị Cố Ly giết lại, đó là án Điền gia thổ phỉ diệt môn xôn xao trước đó.

Lần này Chính Duẫn Đế không dám khinh thường. Cố Ly là ai? Là người trong lòng Tần Tê. Hắn yêu cầu nha môn Kinh Triệu gấp rút thẩm tra xử lý việc này. Chuyện này thật sự không có gì phải xác thực vì trong lòng mọi người đều sáng tỏ như gương. Chỉ là Kinh Triệu Doãn vẫn đau đầu như trước. Cố Anh còn đỡ, Cố Nhân lại là trắc phi của Thụy Vương! Hắn đâu dám giải quyết theo lẽ thường. Nhưng bên kia lại là phủ trưởng công chúa, hắn cũng không dám chọc vào. Rơi vào đường cùng, hắn trước sau đi dò xét ý của đôi bên. Ý của Thụy Vương rất đơn giản, trắc phi biểu đệ của hắn đều không được xảy ra chuyện. Ý của Cố Ly cũng rất đơn giản, đều là người trong nhà, phụ thân đã xảy ra chuyện, nàng cũng không có ý định truy cứu.

Kinh Triệu Doãn cảm thấy Toại An quận chúa lui bước này như cứu lấy mạng. Trước đó liên quan đến hồ sơ từng đưa đến Hình bộ, hắn không dám làm giả nữa, cho nên với tội danh mưu hại hoàng thất công danh của Cố Danh bị truất, Cố Nhân hắn không dám xử lý, lấy lý do cùng là hoàng thân nên báo lên Chính Duẫn Đế, chờ lệnh vua.

Chính Duẫn Đế cố ý triệu Cố Ly đến hỏi ý kiến. Cố Ly nói rõ không định truy cứu, Chính Duẫn Đế hạ thánh chỉ, bãi bỏ toàn bộ công danh của Cố Anh, vĩnh viễn không trọng dụng, lưu vong Tây Cương. Niệm tính công lao tổ tiên Cố gia, chuẩn cho năm thứ ba hồi hương. Cố Nhân nếu đã gả vào hoàng thất thì nên tuân thủ nghiêm ngặt cung quy giới luận, hành vi kia phế truất danh phận Trắc phi, hạ xuống làm thị thiếp.

Thánh chỉ ban ra, cả triều điều biết, Cố gia tiêu rồi.

Mấy ngày nay Cố Huyên đều lấy nước mắt rửa mặt. Nàng sau khi nhận được tin liền lập tức từ vương phủ trở về Cố gia, chuẩn bị y phục hành lý cho đệ đệ Cố Anh, tiễn ra khỏi thành.

“Nhị tỷ, ngươi phải chăm sóc tốt bản thân, chờ ta trở về.” Cố Anh đã sớm không còn là thiếu niên hoạt bát, giờ đây nét mặt hắn đầy tang thương nhưng ánh mắt rất kiên định: “Cố Ly, chỉ cần ta còn một hơi thở tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Lời này mỗi ngày hắn đều nói trong lòng một lần.

“Đệ cũng phải chăm sóc tốt bản thân, bất luận thế nào cũng phải bảo trọng. Nhị tỷ chờ đệ trở về.” Cố Huyên cho nha dịch áp giải ít bạc, hi vọng bọn họ ở trên đường chiếu cố đệ đệ mình.

Phủ Thụy Vương.

Cố Nhân liệt giường, nàng ta bệnh rất lâu rồi, thái y nói trong lòng nàng ta tích tụ quá nhiều, chung quy phải từ từ dưỡng mới khỏe lại, nhưng khỏe lại có lợi ích gì? Cửa nát nhà tan, danh phận của mình bị sụt giảm, tương lại còn trông chờ điều gì? Trình Kiệt đối xử với nàng cũng không tệ. Tuy rằng thân phận của nàng đã là thị thiếp, nhưng vẫn ở trong viện vốn của Trắc phi, đãi ngộ trước sau như nhau. Trong khoảng thời gian nàng ta sinh bệnh, Trình Kiệt cũng thường xuyên đến đây trông nom. Chỉ là Trình Kiệt đối với nàng càng hữu lễ, nàng càng cảm giác được Trình Kiệt xa lạ, bởi vì Trình Kiệt chưa từng xem nàng là thê tử cho nên mới khách sáo như vậy.

“Đến nay vương gia vẫn thích Cố Ly à?” Nàng ta nằm trên giường, nhìn Trình Kiệt vẫn tuấn tú như ngọc phong thái hơn người, nàng ta nhìn lại dung nhan tiều tụy của mình, tâm trạng nguội lạnh như tro.

Trình Kiệt mím môi:

“Nhân Nhi, ta đã hứa với nhạc phụ, sẽ chăm sóc tốt cho nàng, bất luận xảy ra chuyện gì, bổn vương cũng sẽ bảo đảm bình an cho nàng. Về phần Cố Ly, bổn vương thích nàng ấy, không phải vì dung mạo.”

“Vậy bởi vì điều gì?” Câu trả lời này khiến Cố Nhân giật mình, gương mặt Cố Ly quá mức xinh đẹp kinh người, tại sao có người thích Cố Ly không phải vì nó chứ?

“Bởi nàng ấy đủ mạnh.” Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt Cố Nhân nói ra ý đồ của bản thân đối với Cố Ly. Hắn là người có dã tâm, hắn chưa bao giờ phủ nhận điểm này, cho nên nữ tử có thể sóng vai với hắn tất nhiên phải là người giết người quyết đoán, cho dù thủ đoạn tàn nhẫn hắn cũng chẳng quan tâm. Ngược lại, trải qua biến cố này, hắn càng xem trọng Cố Ly hơn, hoa hồng có gai mới là đóa hoa đẹp nhất.

“Ha ha.” Cố Nhân cười khổ: “Đúng vậy, ta chưa từng thấy nữ tử mạnh mẽ như nàng ta. Nàng ta là người khiến cho Cố gia chúng ta tan nhà nát cửa, rất thủ đoạn, mười người như ta cũng không phải là đối thủ.” Cố Nhân hoàn toàn phục. Nàng không nên không biết lượng sức mình, đi khiêu khích Cố Ly, cũng không nên tự cho là tài giỏi muốn diệt trừ Cố Ly, Nàng nghĩ phụ thân cũng nghĩ như vậy. Mỗi người trong Cố gia đều muốn trừ khử Cố Ly, nhưng dù họ có gộp lại cũng không phải là đối thủ của Cố Ly.

“Lúc này, sức khỏe của nàng quan trọng hơn. Đừng nghĩ những thứ khác.” Trình Kiệt sau khi an ủi vài câu rồi rời đi.

Cố Nhân mất hết hi vọng, trong lòng chỉ dựa vào nỗi căm hận với Cố Ly để mạnh mẽ chống đỡ. Bất luận thế nào, nàng vẫn phải sống. Nàng muốn nhìn thấy ngày Cố Ly bị báo ứng.

....

Ngày đó Cố Ly bị Chính Duẫn Đế gọi vào hoàng cung hỏi về thái độ đối với tỷ đệ Cố gia, sau khi xuất cung nàng gặp phải đại thiếu gia Vệ gia Vệ Tử Việt và nhị tiểu thư Vệ Hàm Anh. Cố Ly không biết Vệ Tử Việt, trải qua giới thiệu của Vệ Hàm Anh nàng liền gật đầu chào rồi rời đi.

Mấy ngày nay, bởi vì chuyện Cố gia rối tung lên, nàng không có tâm tư khác. Chính Duẫn Đế niệm tình dòng dõi Cố gia nên ban cho Cố Hạo Chi ly rượu độc, cuối cùng cũng giữ thể diện cho Cố gia. Nhị lão gia Cố gia đứng ra nhận thi thể Cố Hạo Chi, nhưng cũng vì tội danh này cả lễ tang đều được làm cực kỳ đơn giản. Cố Ly cả người đồ trắng, lấy thân phận nữ nhi đến đó, sắc mặt nhị lão gia rất khó coi, lại không dám ngăn cản. Cố Huyên ban đầu muốn liều mạng với Cố Ly nhưng bị những người khác kéo lại.

“Hôm nay ta đến đây để làm tròn phần hiếu đạo của nữ nhi, sau ngày hôm nay, ta không nợ gì Cố gia, Cố gia cũng không nợ gì ta. Ân oán giữa ta và Cố gia đã giải quyết xong, không còn liên quan nữa.” ở từ đường, Cố Ly bái tế Cố Hạo Chi xong liền nói câu này, sau đó mang bài vị của Diêu Sơ Tuyết đi.

Cố gia không ai ngăn cản nàng, chỉ nhìn nàng đến nhìn nàng đi. Không thể không nói, khi nàng nói ra "ân oán đã giải quyết xong" tất cả mọi người đều thở phào trong lòng.

Cố Ly ra khỏi Cố gia, Tần Tê đã ở trên xe ngựa chờ nàng. Nhìn thấy nàng ôm bài vị của mẫu thân liền lo lắng nói:

“Ly tỷ tỷ, tỷ đừng quá đau lòng.”

Cố Ly cười cười:

“Ta ân oán giữa ta và Võ Tư Nhiên, cả Cố gia đều đã qua. Ta không đau lòng, ngược lại thoải mái hơn nhiều.”

Lúc này Tần Tê mới yên tâm, nàng nhìn bài vị trong lòng Cố Ly, suy nghĩ một lúc mới nói:

“Ly tỷ tỷ, để muội ôm Tuyết nương được không?”

“Tuyết nương?” Cố Ly cảm thấy mỗi lần Tần Tê xưng hô với người khác đều rất thú vị. Nàng đặt bài vị của Diêu Sơ Tuyết vào lòng Tần Tê: “Mẫu thân, đây là con rể của người.”

Tần Tê ngượng ngùng cúi đầu:

“Ly tỷ tỷ, ở trước mặt Tuyết nương không nên nói lung tung nha!”

“Ồ.” Cố Ly nói lại: “Mẫu thân, đây là con dâu của người.”

Tiểu Mễ và Hồng Mễ ở bên cạnh muốn cười lại cảm thấy không nghiêm túc lắm, nghẹn cười muốn nội thương.

Tần Tê ôm bài vị của Diêu Sơ Tuyết, phớt lờ những lời không đứng đắn của Cố Ly, nghiêm túc nói:

“Tuyết nương, con là Tê Tê. Con sẽ chăm sóc thật tốt cho Ly tỷ tỷ.”

Cố Ly nhìn con thỏ nhỏ nghiêm túc giới thiệu bản thân, khóe miệng nàng vẽ nên đường cong.

Chuyện của Cố gia Cố Ly xem như tuyên bố kết thúc. Nàng nhớ đến chuyện vào cung nhìn thấy người Vệ gia trước đó, không khỏi nghĩ tới Vệ Hàm Kỳ ở Lăng quốc xa xôi. Lần này động cơ hòa thân của Lăng quốc không hề đơn thuần, như vậy Vệ Hàm Kỳ đi Lăng quốc có phải cũng là một cái bẫy không? Liên quan đến dáng vẻ tâm sự nặng nề gần đây của Vệ gia, có thể thấy chắc họ đã biết được điều gì rồi.

Nhưng người của Vệ gia không muốn nói, Cố Ly cũng không quen ép hỏi. Nàng vốn định buông bỏ chuyện này, nhưng lại không ngờ nhìn thấy Vệ gia đến cửa cầu kiến, người tới là nhị tiểu thử Vệ Hàm Anh và tam tiểu thử Vệ Hàm Giác.

Cố Ly ở Khang Viên tiếp đãi hai người:

“Nhị vị, có chuyện gì đừng ngại, cứ nói thẳng.”

Tần Tê ở bên cạnh chơi đùa với Đậu Tím trên vai Cố Ly, lúc này mới hỏi:

“Kỳ tỷ tỷ ở Lăng quốc xảy ra chuyện sao?”

Vệ Hàm Anh và Vệ Hàm Giác nhìn nhau, Vệ Hàm Anh nói:

“Thật không dám giấu giếm, trong lúc Phụng An quận chúa gặp chuyện không may thì đại tỷ của ta phái người chuyển đến một phong thư nhà. Trong thư nói rõ nàng ở Lăng quốc bị giam lỏng, không được tự do. Nàng sợ Lăng quốc gây bất lợi cho Minh Tịch cho nên mới tìm cách gởi thư đi. Sau khi nhận được thư, chúng ta đã tổ chức một nhóm thủ hạ bí mật đến Lăng quốc cứu đại tỷ. Đáng tiếc, chúng ta dù tìm được vị trí của đại tỷ nhưng vì võ công quá thấp nên không thể cứu được đại tỷ ra. Lần này, phủ Vệ Quốc Công bẩm báo lên hoàng thượng, một lần nữa được sự cho phép của hoàng thượng liền nghĩ cách cứu viện. Nhưng chuyện này liên quan đến giao bang của hai nước, chúng ta thấy nên lấy danh nghĩa cá nhân để hành động. Một khi xảy ra nguy hiểm, triều đình sẽ không ra mặt. Bây giờ chúng ta... không có đủ lòng tin nên mới đến cầu Toại An quận chúa, ngài có đồng ý hỗ trợ cứu đại tỷ ta hay không?” Vệ gia gia thế võ gia, nữ nhi Vệ gia nói chuyện cũng rất đơn giản, lời của Vệ Hàm Anh nói đã nói rõ chân tướng.

Tần Tê nhìn Cố Ly, ánh mắt phức tạp. Lấy quan hệ với tỷ muội Vệ gia thì nàng đương nhiên hi vọng Cố Ly có thể đi cứu Vệ Hàm Kỳ. Nhưng nghe Vệ Hàm Giác miêu tả, phía Lăng quốc có cao thủ, nàng lo lắng an toàn của Cố Ly. Điều này khiến nàng cực kỳ mâu thuẫn.

“Ta sẽ đi.” Cố Ly không hề nghĩ ngợi đã đồng ý. Điều này làm cho ba người còn lại đều kinh ngạc.

Tỷ muội Vệ gia tất nhiên vui vẻ nhưng cũng phải nhắc nhở lần nữa:

“Quận chúa, lần này hành trình vạn phần lành ít dữ nhiều.”

“Cho nên ta mới đồng ý đi.” Cố Ly thản nhiên nói: “Quan hệ thân thiết giữa các ngươi và Tê Tê, đồng thời Vệ gia cũng vì Minh Tịch trấn giữ biên cương nhiều năm, về công hay tư ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Tần Tê chợt nói:

“Muội cũng muốn đi.”

Điều này lại làm ba người kia sợ hãi. Cố Ly là người đầu tiên không đồng ý: “Không được, lần này đi rất nguy hiểm, muội không thể đi.” Nơi phải đi là Lăng quốc, phãi nghĩ lại xem tại sao Giang Niệm Vi lại tới Minh Tịch? Tần Tê đi chuyến này có khác nào đưa dê vào miệng cọp?

“Muội mặc kệ! Muội không muốn cách xa Ly tỷ tỷ!” Tần Tê cũng biết lần này đi quá nguy hiểm, nhưng dù có thế để nàng ở kinh thành chờ đợi, mỗi ngày lo lắng an nguy của Cố Ly, nàng cảm thấy mình sẽ không chịu nổi. Nàng cam tâm cùng Cố Ly trải qua nguy hiểm: “Ly tỷ tỷ, tỷ đã nói sẽ không rời xa muội.”

Cố Ly bị những lời này khiến cho không biết nói gì. Lời này đúng là nàng nói, nàng nhìn hai tỷ muội Vệ gia, nét mặt của hai tỷ muội này cùng là "Ta chỉ là người qua đường*". Cố Ly thấy không thể trông cậy vào hai người này, chỉ đành nói: “Nói chung ta sẽ tham gia, các người định ngày rồi sớm báo cho ta biết là được.”

*Câu gốc là 打酱油 /dǎ jiàngyóu/ nghĩa đen là “mua nước tương“. Đúng ra, 打酱油 phải tạm gọi là “đánh” - là 打 - chứ không phải “mua” - 买. Trước đây, khi người Trung Quốc chưa bán nước tương đóng chai, người mua cầm bình đến cửa hàng, muốn mua bao nhiêu thì người bán đong bấy nhiêu, gọi là đánh nước tương. Hiểu theo nghĩa lóng, “mua nước tương” là từ dùng chỉ việc không liên quan đến mình, mình chỉ là người qua đường. (Tiếng Trung LiuLi)

Sau khi hai tỷ muội Vệ gia đi rồi, Cố Ly bắt đầu tận tình khuyên nhủ Tần Tê ở lại. Nhưng một Tần Tê luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời lần này giống như ăn quả cân, sống chết muốn ở cùng Cố Ly. Cuối cùng chuyện này kinh động đến trưởng công chúa. Trưởng công chúa cũng giúp đỡ khuyên Tần Tê, Tần Tê vẫn như cũ không suy chuyển.

“Mẫu thân, người để con theo Ly tỷ tỷ đi. Con cam đoan mình sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối không gây phiền phức.” Tần Tê kéo tay trưởng công chúa đung đưa, rồi lại kéo tay Cố Ly lắc lắc.

Cuối cùng vẫn là Tần Văn Bác nhất gia chi chủ* này giải quyết nhanh gọn:

“Hãy để Tê Tê đi, rèn luyện một chút cũng tốt.”

*Nhất gia chi chủ: là chỉ người đứng đầu trong gia đình, gánh vác quyết định mọi thứ

“Phụ thân, người tuyệt nhất!” Tần Tê chạy đến ôm Tần Văn Bác làm nũng một phen.

Mặc dù lời xin dùm này của Tần Văn Bác được trưởng công chúa và Cố Ly miễn cưỡng đồng ý nhưng Cố Ly không dám xem thường. Một mình nàng ra sao cũng được, lần này dẫn theo Tần Tê, nếu đến nước khác cũng không sao, nàng đều có các công chúa quận chúa từng là sư tỷ muội. Hết lần này tới lần khác lại là Lăng quốc, một đồng môn cũng không có. Nàng viết một tờ giấy, lần trước Giang Phong Mẫn đến cố ý cho nàng một đôi bồ câu Chưởng Viện nuôi, để nàng dùng khi khẩn cấp nhất có thể tin dùng đưa thư về sư môn. Nàng nhét tờ giấy vào ống trức trên chân con chim bồ câu rồi để nó tung bay.

Tần Tê nhìn thấy bèn hỏi:

“Ly tỷ tỷ, tỷ viết thư cho thư viện Phi Diệp Tân sao?”

“Còn không phải vì muội sao.” Cố Ly cam chịu: “Ta cầu viện sư môn, nếu thư viện có thể phái cao thủ đến, ta cũng yên tâm.”

“Cao thủ?” Tần Tê liền nghĩ: “Cao thủ như tỷ sao?”

“Khụ...” Cố Ly lúng túng ho khan. Cao thủ như nàng trong viện đại khái chỉ có hai đệ tử của Chưởng Viên là Dịch Già Thần Như và Cảnh Hàm U sư tỷ, nhưng Chưởng Viện và sư phụ đã xuống núi, cũng không biết khi nào trở về, nếu không về, hai người kia cũng không có cách nào đến giúp nàng.

“Ta không biết, nói chung ai tới cũng được. Người của thư viện ta yên tâm hơn.” Không phải nàng không yên tâm người của Vệ gia, chỉ là nàng lo lắng võ công của họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện