Ngày hôm sau Tần Tê hẹn Trình Yên. Lúc hai người đi thỉnh an trưởng công chúa, ánh mắt của trưởng công chúa thường xuyên nhìn về phía Tần Tê tìm tòi nghiên cứu. Tần Tê không để ý chỉ cười cười nói nói như bình thường, Cố Ly thì phát hiện trưởng công chúa dùng ánh mắt ra hiệu cho lão ma ma ở bên cạnh, lão ma ma khẽ gật đầu.
Ba người sau khi dùng xong điểm tâm sáng, trưởng công chúa kéo tay Tần Tê nói: “Tê Tê, hôm nay con không được ra ngoài chạy nhảy. Trở về Khang Viên nghỉ ngơi nhiều hơn.” sau đó căn dặn Tú Như: “Dặn dò trù phòng nấu ít thuốc bổ mang đến Khang Viên, hơn nữa để ma ma qua bên Tê Tê.”
Tần Tê dùng ánh mắt không hiểu nhìn trưởng công chúa:
“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng công chúa nhìn nữ nhi đầy yêu thương, cười nói:
“Không có, Tê Tê của ta đã trưởng thành, mẫu thân đương nhiên phải để ma ma dạy bảo cho con nhiều hơn, con trở về trước, mẫu thân có đôi lời muốn nói với Ly Nhi.”
Tần Tê nhìn Cố Ly, có chút không nỡ. Cố Ly xoa đầu nàng nói:
“Ngoan, ta sẽ về ngay.”
“Dạ.” Tần Tê dẫn theo Đại Mễ và Tiểu Mễ rời đi.
Trưởng công chúa cho tất cả nha hoàn cung nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người. Cố Ly đã đoán được trưởng công chúa muốn nói gì, chỉ là nàng chờ người mở miệng.
“Ly Nhi, Tê Tê còn nhỏ, không hiểu gì cả. Chuyện trong khuê phòng, con phải yêu thương nàng nhiều hơn.” Lời này của trường công chúa đủ thẳng thắng.
Cố Ly đỏ mặt:
“Mẫu thân, con...”
“Con không cần vội vàng giải thích. Từ ngày các con ở chung ta đã biết chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra. Con có thể chờ đến khi Tê Tê cập kê, ta rất vui. Giờ đây Tê Tê đã thành người của con, sính lễ dù sao ta cũng phải thu.” Câu cuối cùng trưởng công chúa mỉm cười trong đó mang theo chút ma mãnh.
“Sính lễ?” Cố Ly sửng sốt.
“Sao đây? Tê Tê là quận chúa được sủng ái nhất Minh Tịch quốc, nếu con đã chọn ở bên nàng thì không cần sính lễ sao? Dù các con đều là nữ tử, không thể cứ hành đại hôn, nhưng sính lễ này nọ riêng tư không thể tiết kiệm.”
Đuôi lông mày của Cố Ly giật giật:
“Tất cả mọi thứ của con đều ở phòng kho Khang Viên, nếu mẫu thân không chê, con nguyện dúng tất cả mọi thứ được ban thưởng làm sính lễ.” Nàng biết mục đích của trưởng công chúa không phải muốn vàng bạc này nọ.
Không ngờ trưởng công chúa lắc đầu nói:
“Mấy thứ này cũng không đủ, ta muốn một câu nói của con.”
“Một câu nói?” Cố Ly không hiểu.
“Tê Tê của ta từ khi sinh ra đã chịu mọi giày vò của Viêm Độc. Đây là lỗi của người làm mẹ như ta, cho nên ta hi vọng con đường sau này của nàng sẽ bình yên thuận lợi. Ly Nhi, từ ngày đầu tiên ta nhìn thấy con, ta biết con là một đứa trẻ ngoan. Con xuất thân từ Phi Diệp Tân, dù không dựa vào thân phận hoàng thất cũng đủ khả năng bảo vệ Tê Tê cho nên ta yên tâm giao Tê Tê cho con. Người làm mẫu thân như ta không cầu gì hơn là mong Tê Tê có thể vui vẻ hạnh phúc, cho dù nàng không phải quận chúa, cho dù chúng ta mất đi, ta cũng hi vọng nàng hạnh phúc bình an. Ly Nhi, lời cam đoan này con có thể cho ta không?”
Cả cuộc đời trưởng công chúa trả qua nhiều khúc chiết, cũng là người quả đoán sát phạt, bằng không trước đây làm sao nàng lại thay huynh trưởng uống cạn chén rượu độc kia? Sao có đủ năng lực từng bước từng bước trong hậu cung hiểm trở trợ giúp hoàng huynh lên ngôi? Chỉ là khi tất cả đều thành công chỉ để Tần Tê chịu thiệt. Chỉ cần Tần Tê có thể hạnh phúc, nàng không còn bận tâm gì.
“Mẫu thân.” Cố Ly trịnh trọng quỳ xuống đất, ngẩng đầu nói: Hôm nay Cố Ly xin cam đoan với ngài đời này con nhất định thật lòng bảo vệ Tê Tê, làm cho nàng cả đời vui vẻ không lo, bất luận tương lai đối mặt với cảnh khốn cùng, chỉ cần con còn sống, nhất định lo cho nàng chu toàn.”
Trưởng công chúa nghe xong lời của Cố Ly mới đưa tay đỡ nàng dậy: “Như vậy, ta trịnh trọng giao Tê Tê cho con.” Hai người nắm tay nhau, đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời Tần Tê, họ cùng nhau làm cho cả đời nàng vui vẻ không lo.
Trên đường trở về Khang Viên, Cố Ly dặn dò Hương Mễ giao sổ sách ghi chép đồ vật được ban thưởng cho trưởng công chúa xem qua, mặc dù nói thì nói vậy nhưng thực tế vẫn phải có sính lễ thật sự. Tuy những thứ đó đều là vật quý giá, nhưng để làm sính lễ cưới Tần Tê thì vẫn thiếu. Trưởng công chúa không để ý, chỉ nhìn sơ qua, cười nói với Hương Mễ:
“Ngươi là cánh tay đắc lực bên cạnh ta, trước đây ta đưa người cho Ly Nhi là muốn ngươi làm quản sự cô cô, Đại Mễ, Tiểu Mễ còn nhỏ, Giang Mễ thông minh có thừa nhưng thiếu trầm ổn. Sau này chuyện trong Khang Viên đều do người phụ trách, Hương Mễ, đừng làm ta thất vọng.”
Hương Mễ vội quỳ xuống đất, nói:
“Nô tỳ nhất định tận tâm, tạ điện hạ ưu ái.”
Lúc Cố Ly trở lại Khang Viên Tần Tê đang chơi cùng Đậu Tím, một người một chồn ở trong phòng chạy tới chạy lui, chốc lại lại yên tĩnh.
Tần Tê vừa nhìn thấy Cố Ly đã lập tức bỏ lại Đậu Tím chạy đến chỗ nàng. Đậu Tím nhìn thấy Cố Ly cũng chạy tới phóng lên vai nàng.
“Mẫu thân nói gì với tỷ?” Tần Tê hỏi.
“Mẫu thân nói gả muội cho ta.” Cố Ly cười nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ lên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Cố Ly:
“Sao đó thì sao? Ly tỷ tỷ đồng ý?”
Cố Ly nhìn dáng vẻ mong chờ của nàng ý xấu lại trổi dậy:
"Tất nhiên là không rồi. Muội đã nói xuất giá đúng không? Còn từng thề độc.”
“Muội...” Tần Tê hoang mang. Quả thật nàng từng thề độc vĩnh viễn không xuất giá, nhưng ở đây thành thân là chỉ gả cho nam nhân, nàng gả cho Ly tỷ tỷ thì không tính, đúng không? “Gả cho nữ nhân không tính đúng không?” Tần Tê cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ giọng thì thầm.
Cố Ly lại giả vờ không nghe thấy: “Vì không để lời thề độc của muội ứng nghiệm, ta chỉ đành cự tuyệt đề nghị của mẫu thân.” Cố Ly buông tay, dáng vẻ "Ta cũng hết cách".
Nước mắt đã dần dần dâng lên trong mắt Tần Tê, nàng chợt giơ tay phải lên, vươn hai ngón tay chỉ lên trời nói:
“Ông trời, trước đó Tê Tê nói không thành thân gả cho nam tử, ngài nhất định phải nghe rõ, nữ nhân không tính.”
Cố Ly đã rất kiềm chế để bản thân không bật cười. Tần Tê quay đầu lại, vẻ mặt ấm ức:
“Như vậy đã được chưa?”
Cố Ly vừa phát hiện trong mắt con thỏ nhỏ đã có nước mắt liền vội vàng xốc con thỏ nhỏ lên ôm vào lòng mình, Đậu Tím đã nhảy qua bên kia bàn nằm. Cố Ly vừa cầm khăn lau nước mắt vừa nói:
“Sao muội ngốc vậy? Sao ta có thể từ chối? Đã lâu rồi tâm của muội vẫn không biết sao?”
Tần Tê vốn đã có nước mắt được Cố Ly dỗ dành như vậy thì lại thút thít hít hít mũi, kết quả hít đến nổi khóc nấc lên.
“Tê Tê sợ... sợ bản thân không... đủ tốt... sợ Ly tỷ tỷ... chán ghét muội. Ly tỷ tỷ... như vậy Tê Tê sẽ... sợ...” Tần Tê vừa nấc cụt vừa nói chuyện đứt quãng.
“Được rồi, là lỗi của ta. Muội ngoan nha, đừng khóc nữa.” Cố Ly ân cần vuốt lưng cho nàng, cẩn thận nhẹ nhàng an ủi.
Lại một buổi chiều trôi qua, Trình Yên xuất cung đi đến chỗ hẹn ở lâm viên hoàng thất ngoài thành.
“Tê Tê, ta có vài lời muốn hỏi công chúa.” Cố Ly nói.
“Dạ được.” Tần Tê ngoan ngoãn gật đầu, dẫn theo ba Mễ đi qua bên cạnh chơi, Hương Mễ trở thành quản sự cô cô, bình thường sẽ không cùng đi ra ngoài.
Ánh mắt của Trình Yên cũng theo Cố Ly đặt trên người Tần Tê đã đi xa: “Sư tỷ muốn cưng chiều một người, quả là cưng tận trời.” Không cần hành động, chỉ là một ánh mắt đã làm cho lòng người ta tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
“Là ngươi hạ độc phải không?” Cố Ly không vòng vo, hỏi trực tiếp.
Trình Yên hít sâu một hơi:
“Là ta.”
Rốt cuộc Cố Ly cũng quay sang nhìn Trình Yên:
“Ngươi có lời gì muốn nói không?”
“Nếu ta nói không thì sao?” Trình Yên đứng thẳng người, khiêu khích: “Ngươi sẽ giết ta sao?”
“Quy tắc của Phi Diệp Tân ngươi cũng biết, làm hại đồng môn thì quy tắc của thư viện khó tha thứ.” Trong mắt Cố Ly vẫn thản nhiên như thường, nhưng Trình Yên biết, lúc Cố Ly giết người cũng như vậy.
Trình Yên cúi đầu nở nụ cười:
“Thật ra chết trên tay sư tỷ cũng không tệ lắm.”
Cố Ly nhíu mày, nghĩ gì vậy? “Cho ta một lời giải thích có thể hiểu được.”
Trình Yên thu lại nụ cười: “Hạ độc tỷ là ta làm nhưng chuyện Thụy Vương ta hoàn toàn không biết.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Ly: “Sư tỷ tin lời của ta không?”
“Ta tin.”
Câu trả lời của Cố Ly khiến Trình Yên giật mình:
“Tỷ tin ta?”
“Ta tin ngươi sẽ không hi vọng thấy ta và Thụy Vương ở chung.” Cố Ly lạnh lùng nói: “Chuyện Thụy Vương là sao? Ngươi có manh mối?”
Trình Yên ngẫm lại:
“Chuyện này ta và Diệu Song liên thủ.”
“Diệu Song quận chúa?” Cố Ly nghĩ không ra Diệu Song sẽ dính dáng tới chuyện này.
“Ta...” Trình Yên dường như muốn nói tiếp như lại khó mở miệng, nàng do dự thật lâu mới nói: “Ý định ban đầu của ta là hạ độc để sư tỷ sinh ra ảo giác sau đó cùng ta... cho dù xem như chưa từng xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng làm rạng nứt quan hệ giữa tỷ và Phụng An.” Trình Yên ngẩng đầu lên, không chịu khuất phục: “Ta không cam tâm.”
Điều bây giờ Cố Ly muốn làm là chẻ đầu Trình Yên ra xem chứa gì trong đó? Năm lần bảy lượt ra tay rốt cuộc là vì cái gì? Vì có được nàng sao? Trình Yên và nàng ở chung năm năm chẳng lẽ không rõ tính cách của nàng? Nàng là người dễ dàng bị uy hiếp sao? Cho dù diễn ra như Trình Yên mong muốn, nàng cũng sẽ không theo sự chi phối đó, mà Trình Yên càng là người bị Phi Diệp Tân truy cứu trách nhiệm. Đến lúc đó, e là danh tiếng công chúa của Trình Yên cũng không che lấp được.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã không thành công. Bằng không chưởng viện nổi trận lôi đình, ngươi gành nổi sao?” Cố Ly tự nghĩ đến dáng vẻ nổi giận của chưởng viện cũng run rẩy.
Đương nhiên Trình Yên biết rõ hậu quả nhưng vẫn là câu nói kia, nàng không cam tâm.
“Diệu Song quận chúa làm gì?” Cố Ly tiếp tục hỏi.
“Nàng chịu trách nhiệm đánh lạc hướng Phụng An để ta có thể trong tình huống không ai để ý đi ra hậu điện tìm tỷ, nhưng lúc ta muốn đi tìm tỷ thì nàng lại ngăn cản ta.”
Trình Yên không phải kẻ ngốc, lúc đó nàng bị Trình Yên ngăn cản thì đã hiểu được tình hình có biến. Trình Vân ngáng chân nàng, sau đó Cố Ly chắc chắn gặp nguy hiểm. Nàng tự mình hạ độc nên chính nàng hiểu rõ phân lượng phấn toái tâm người bình thường đã sớm mất đi ý thức, ngay cả võ công cao cường như Cố Ly muốn giữ được tỉnh táo cũng rất khó khăn, cho nên nàng nhân lúc người khác không chú ý, liền dùng võ công ép buộc Trình Vân đi theo nàng. Không ngờ đẩy cửa đi vào lại nhìn thấy Thụy Vương và Cố Nhân.
“Cho nên điều này cho thấy Diệu Song quận chúa có vấn đề. Nàng đổi sang hạ độc Thụy Vương, đưa Thụy Vương đến, khả năng này rất cao.” Cố Ly phân tích.
“Sư tỷ, ngươi không tin ta?” Trình Yên nghe ra tầng ý khác trong câu sau cùng của Cố Ly.
Cố Ly nhìn Tần Tê đang chơi đùa trong bụi cỏ ở phía xa xa, nàng quay sang nhìn thẳng vào Trình Yên nói:
“Trình Yên sư muội, lời của người ta có thể tin không?”
Nàng không gọi "công chúa" mà đổi thành "sư muội", nàng dùng thân phận sư tỷ để hỏi. Trình Yên biết điều này có nghĩa là gì. Nó có nghĩa là Cố Ly nguyện ý đưa mối quan hệ của họ trở về khoảng thời gian còn ở thư viện, trở lại những năm tháng tươi đẹp, điều này cho thấy Cố Ly tin tưởng nàng rất nhiều.
“Sư tỷ, ta cam đoan từ giờ phút này lời của ta đều là thật.” Trình Yên từng cảm thán trong lòng vô số lần, đối với gương mặt này nàng không đành lòng lừa dối.
“Được, ta tin tưởng ngươi.” Sau đó Cố Ly lại hỏi: “Tại sao Diệu Song quận chúa muốn cùng ngươi liên thủ? Tại sao nàng dùng Thụy Vương hại ta?”
“Ta chỉ có thể trả lời tỷ vấn đề đầu tiên.” Trình Yên không hề do dự, quay sang nói: “Bởi vì nàng.”
“Tê Tê?” Cố Ly nhíu mày, sự việc lại dính đến Tần Tê.
“Diệu Song bởi vì liên quan đến phụ thân của nàng nên từ nhỏ đã không có bạn. Hoàng thất chúng ta mỗi năm đều vài lần tụ hội, nàng tham dự nhưng lại không được ưa thích cho nên thường trốn một góc xem chúng ta chơi đùa với nhau. Mãi cho đến khi Phụng An phát hiện ra nàng, lần nào Phụng An cũng kéo nàng đến chơi chung, quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt. Nhưng tính cách của Phụng An tỷ cũng biết, thích nào nhiệt, chơi chung với Diệu Song một hồi sẽ đi tìm tỷ muội khác chơi. Nàng lại được sủng ái, chúng tỷ muội đều thích chơi với nàng nên Diệu Song bị bỏ qua một bên. Sau này... lần đầu tiên nàng muốn độc chiếm Phụng An cho nên sử dụng một thủ đoạn nhỏ bị mẫu hậu phát hiện, cũng không biết dùng cách gì khiến Diệu Song không dám...ra tay nữa. Sau khi ta từ Phi Diệp Tân trở về mới phát hiện, Diệu Song bắt đầu oán hận Phụng An. Lần trước nàng đẩy Phụng An xuống nước cũng vì nguyên nhân này. Nhưng nàng không có ý hại chết Phụng An. Nàng biết Phụng An bơi cũng không tệ nên mới làm vậy. Sư tỷ, Diệu Song thích Phụng An, chỉ là phần yêu thích này không được bình thường.” Trình Yên nói cho Cố Ly nghe những điều mình biết, ngay lúc này liền cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Vốn dĩ một người chất chứa quá nhiều thứ sẽ rất mệt.
“Cảm ơn người đã nói cho ta biết những chuyện này.” Cố Ly nghe xong chỉ cảm thấy sợ. Vị Diệu Song quận chúa này tuổi tác cũng xấp xỉ Tê Tê, thân thế cũng đáng thương nhưng trưởng thành tính cách không thể đến gần.
Trình Yên cười cười:
“Sư tỷ đừng quên, là ta hạ độc ngươi. Xử lý ta thế nào, ngươi nói đi, cho dù muốn cái mạng này ta cũng sẽ cho ngươi.”
Cố Ly chỉ lắc đầu. Trong ánh mắt đầy ý không đồng tình: “Tuổi còn trẻ tại sao nói ra lời sinh tử dễ dàng đến vậy? Sư muội, chuyện lần này bỏ qua nhưng nếu có lần sau ta sẽ báo về thư viện, đến lúc đó có trách có phạt, không phải ta quyết định.” Nàng đã hỏi những điều cần biết nên chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện này, nàng xoay người nói: “Một mình Diệu Song quận chúa không thể hoàn thành việc này. Ngươi ở trong cung hành sự thuận tiện, có ngại tra xem ai là người phối hợp với nàng không?”
Cố Ly đi về phía Tần Tê, tấm lưng thẳng tắp như thanh tre thanh trúc, sinh ra đã vươn thẳng lên trời cao, phiêu diêu theo gió nhưng vẫn luôn giữ mình.
Trình Yên mỉm cười, không hổ là người mình thích nhiều năm. Bỏ qua như vậy tuy rằng đáng tiếc nhưng cũng hết cách. Nàng biết mình sẽ không làm như vậy lần nữa. Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Thụy Vương xuất hiện trong hậu điện, trong lòng nàng hoảng loạn tột cùng. Nàng sợ Cố Ly sẽ gặp chuyện không may, nếu như lúc đó Cố Ly xảy ra chuyện bất trắc, nàng mãi mãi cũng không tha thứ cho chính mình.
Nữ tử như Cố Ly nên giống như trúc, thẳng đuột cao ngất, mặc dù trải qua mưa gió vẫn thanh cao giữ được mình.
“Công chúa...” Cung nữ thân cận của Trình Yên nhìn thấy hai người đã nói chuyện xong nên đến gần chờ dặn dò.
“Hồi cung thôi.”
Trình Yên nhìn Cố Ly đang cùng chơi đùa với Tần Tê sau đó xoay người rời đi.
Tần Tê nhìn thấy Cố Ly đến, nàng dừng bước lau mồ hôi trên mặt:
“Tỷ và Ngọc Thiến biểu tỷ nói chuyện xong rồi à?”
“Phải, hỏi vài vấn đề cũng đã có chút đáp án.” Cố Ly nhận lấy khăn từ trên tay Giang Mễ sau đó kéo con thỏ nhỏ qua giúp con thỏ nhỏ lau mặt.
“Đáp án gì?” Tần Tê tò mò.
“Trở về sẽ nói cho muội biết. Hiếm khi được ra khỏi thành, cùng muội đi chơi.” Cố Ly nghĩ lại lời vừa rồi của Trình Yên, nàng cảm thấy con thỏ nhỏ nên được cưng chìu, không thể chịu ấm ức.
“Hay quá.” Tần Tê vui vẻ, gọi ba Mễ tới, năm người cùng chơi đuổi bắt.
Tần tê cố gắng chạy, "Không thể để Ly tỷ tỷ bắt được!". Nàng chạy một đường đến trên đỉnh một sườn núi nhỏ, bất ngờ bị trượt chân, cả người té xuống.
“Ây da!” Tần Tê kêu lớn. Lúc trời đất quay cuồng thì được một người ôm lấy nhảy lên trên sườn núi.
“Muội xem nguy hiểm cỡ nào, muội ra sức chạy làm gì?” Cố Ly ôm chặt Tần Tê, bắt đầu dạy dỗ.
Tần Tê cúi đầu, vùi mặt vào lòng Cố Ly:
“Người ta biết sai rồi, Tê Tê không muốn bị Ly tỷ tỷ bắt được cho nên mới chạy thiệt nhanh.”
Dường như Cố Ly có thể thấy đôi tai của con thỏ nhỏ cụp xuống: “Muội đó... ai bảo muội chạy nhanh?” Cố Ly cực kỳ hoài nghi.
“Muội... muội... Ly tỷ tỷ không được ăn hiếp Tê Tê!” Nếu nói không lại vậy làm nũng là được.
Cố Ly nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ kia, sau đó kéo tay nàng trở về.
“Ly tỷ tỷ, lát nữa trở về thành chúng ta đi tửu lâu Thái Gia ăn bánh bao được không?” Tần Tê cảm thấy đói bụng rồi.
“Đều nghe muội.” Cố Ly không quá quan tâm ăn mặc ngủ nghỉ, Tần Tê ăn gì nàng đều chìu theo.
Tửu lâu Thái Gia ở Đông Thành mặt tiền cửa tiệm không quá lớn, Tần Tê lại cực kỳ thích ăn bánh bao thịt ở chỗ này, cắn một miếng nước sốt đã đầy khoang miệng, nghĩ tới đã chảy nước miếng.
Khi xe ngựa của Tần Tê chạy đến cửa tửu lâu vẫn chưa tới giờ cơm. Người trong tửu lâu cũng không tính là nhiều, vẫn còn mấy bàn trống thưa thớt.
Chủ tớ Cố Ly năm người đi lên lầu hai, tìm một bàn gần cửa sổ. Tần Tê chọn hai xửng bánh bao, lại chọn thêm vài món thanh đạm, cùng với một bình trà. Tiểu nhị ghi nhớ sau đó lui xuống làm việc. Không lâu lắm, nước trà được đưa lên trước.
Tiểu Mễ rót đầy nước trà cho hai người rồi tự mình rót cho những người còn lại. Từ nhỏ Tần Tê đi ra ngoài ăn đã theo phép tắc như vậy, nha hoàn được phép cùng ngồi ăn với nàng. Giờ đây có Cố Ly càng không cần để ý những thứ đó, mỗi lần ra ngoài ăn, nha hoàn đều không cần đứng hầu hạ, lại càng không cần phải ra ngoài dùng bữa.
“Ly tỷ tỷ! Ly tỷ tỷ!” Tần Tê luôn nhìn cảnh đường xá bên ngoài cửa sổ chợt kéo tay Cố Ly nói: “Tỷ xem mấy người kia kìa.”
Cố Ly nhìn theo ngón tay của nàng về phía đường xá đối diện dưới lầu, nhưng thấy nam tử mặc trang phục ngoại tộc đang mua đồ. Tần Tê nhìn trang phục ngoại tộc cảm thấy rất ngạc nhiên, Cố Ly nhận ra kiểu trang phục đó, là trang phục trong cung đình Lăng Quốc. Sư phó dạy lễ nghi trong thư viện đã từng dạy các trang phục cung đình của mỗi nước.
“Là người của Lăng Quốc.” Cố Ly nói, chỉ là tại sao người Lăng Quốc lại đến Minh Tịch?
Giang Mễ là người tinh thông tin tức:
“Nô tỳ nghe nói sứ giả Lăng Quốc hôm qua mới đến kinh thành.”
“Đến làm gì?” Cố Ly hỏi.
“Hình như là hòa thân.” Giang Mễ trả lời.
“Hòa thân?” Lời này không chỉ có Cố Ly và Tần Tê mà ngay cả Đại Mễ và Tiểu Mễ cũng đều hỏi.
“Là gả đến hay cưới về?” Đại Mễ hỏi. Hòa thân đơn giản có hai loại: một là tặng quý nữ tiến cung, hoặc là cưới quý nữ về nước.
Giang Mễ buông tay:
“Cái này sao ta biết được?”
Lúc này tiểu nhị mang thức ăn lên tiếp lời:
“Các vị cô nương có hứng thú với người Lăng Quốc à, tiểu nhân nghe nói lần này Lăng Quốc đưa một vị công chúa của họ đến hòa thân. Hôm qua tất cả mọi người trên đường đều đến xem công chúa hòa thân, các vị không biết sao?”
Đúng lúc này Tần Tê mới nhớ tới, thảo nào hôm qua trưởng công chúa không cho nàng ra ngoài, thì ra biết trong kinh thành có náo nhiệt, sợ nàng xảy ra nguy hiểm.
“Thật muốn đi xem vị công chúa hòa thân này.” Tần Tê nói.
Tiểu nhị cười nói:
“Vị cô nương này nói phải lắm. Công chúa hòa thân ai mà không muốn xem, đúng không? Nhưng hôm qua xe ngựa che đậy nghiêm ngặt, trực tiếp đi vào dịch quán, chẳng ai thấy được.” Hắn nói xong cũng lui xuống làm việc.
“Dù sao cũng có cơ hội.” Cố Ly cũng không quá hứng thú. Công chúa các nước nhìn thì như kim tôn ngọc quý* nhưng đa phần đều phải gả đi hòa thân, cho nên nàng chưa bao giờ ước ao thân phận và xuất thân công chúa, đó là một loại quyền lục cũng là một loại nghĩa vụ.
*Ý chỉ thân phận cao quý
Tần Tê vừa cầm bánh bao thịt vừa suy nghĩ, thật tò mò dáng vẻ của công chúa hòa thân nha!
Tần Tê ăn xong bánh bao, đi dạo một vòng chợ đêm từ đầu đến cuối, sau đó vui vẻ trở về phủ công chúa.
Hai người tắm rửa xong lau tóc cho nhau. Tần Tê nói:
“Ly tỷ tỷ, hôm nay tỷ đã nói gì với Ngọc Thiến biểu tỷ vậy?”
Cố Ly không trả lời, hỏi ngược:
“Diệu Song quận chúa thích muội, muội biết không?”
“Dạ?” Tần Tê rất ngạc nhiên, vò đầu mình nửa ngày lại không nói chuyện, qua một lúc mới cười nói: “Ly tỷ tỷ lại dọa muội, sao Diệu Song thích muội chứ? Lần trước nàng còn đẩy muội xuống nước nữa, tỷ đã quên à?”
Cố Ly kể chuyện Trình Yên nghe được về lúc bé Trình Vân và Tần Tê chơi với nhau cho Tần Tê nghe, kết quả dường như Tần Tê đã quên. Nàng cố hết sức nhớ lại, rất lâu mới nhớ được một chút ký ức kia.
“Khi đó Trình Nghiệp cữu cữu vừa bị giam, Diệu Song vốn không muốn nói chuyện, tính tình rất quái gở. Muội thấy Diệu Song đáng thương nên rủ nàng cùng chơi. Sau này muội thấy nàng không còn như vậy nên yên tâm thả lỏng đi chơi với tỷ muội khác. Như sao lại như vậy?” Tần Tê không nghĩ ra.
Cố Ly cũng hiểu được cảm nhận của Trình Vân, tuy trong người Tần Tê có Viêm Độc nhưng tấm lòng giống như ánh dương. Nàng luôn dùng thiện chí nhất đối đãi với mỗi người, nàng giúp Trình Vân chẳng qua là một cái nhấc tay. Thậm chí giúp xong sẽ quên mất, hoàn toàn không có để trong lòng nhưng đối với Trình Vân mà nói: khi nàng cô độc nhất bất lực nhất chỉ có nàng là người duy nhất giơ tay ra, cứu vớt nàng. Cho nên nàng không thể không có Tần Tê, vì để níu giữ Tần Tê, nàng có thể làm ra rất nhiều chuyện không thể giải thích.
Ba người sau khi dùng xong điểm tâm sáng, trưởng công chúa kéo tay Tần Tê nói: “Tê Tê, hôm nay con không được ra ngoài chạy nhảy. Trở về Khang Viên nghỉ ngơi nhiều hơn.” sau đó căn dặn Tú Như: “Dặn dò trù phòng nấu ít thuốc bổ mang đến Khang Viên, hơn nữa để ma ma qua bên Tê Tê.”
Tần Tê dùng ánh mắt không hiểu nhìn trưởng công chúa:
“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?”
Trưởng công chúa nhìn nữ nhi đầy yêu thương, cười nói:
“Không có, Tê Tê của ta đã trưởng thành, mẫu thân đương nhiên phải để ma ma dạy bảo cho con nhiều hơn, con trở về trước, mẫu thân có đôi lời muốn nói với Ly Nhi.”
Tần Tê nhìn Cố Ly, có chút không nỡ. Cố Ly xoa đầu nàng nói:
“Ngoan, ta sẽ về ngay.”
“Dạ.” Tần Tê dẫn theo Đại Mễ và Tiểu Mễ rời đi.
Trưởng công chúa cho tất cả nha hoàn cung nữ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người. Cố Ly đã đoán được trưởng công chúa muốn nói gì, chỉ là nàng chờ người mở miệng.
“Ly Nhi, Tê Tê còn nhỏ, không hiểu gì cả. Chuyện trong khuê phòng, con phải yêu thương nàng nhiều hơn.” Lời này của trường công chúa đủ thẳng thắng.
Cố Ly đỏ mặt:
“Mẫu thân, con...”
“Con không cần vội vàng giải thích. Từ ngày các con ở chung ta đã biết chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra. Con có thể chờ đến khi Tê Tê cập kê, ta rất vui. Giờ đây Tê Tê đã thành người của con, sính lễ dù sao ta cũng phải thu.” Câu cuối cùng trưởng công chúa mỉm cười trong đó mang theo chút ma mãnh.
“Sính lễ?” Cố Ly sửng sốt.
“Sao đây? Tê Tê là quận chúa được sủng ái nhất Minh Tịch quốc, nếu con đã chọn ở bên nàng thì không cần sính lễ sao? Dù các con đều là nữ tử, không thể cứ hành đại hôn, nhưng sính lễ này nọ riêng tư không thể tiết kiệm.”
Đuôi lông mày của Cố Ly giật giật:
“Tất cả mọi thứ của con đều ở phòng kho Khang Viên, nếu mẫu thân không chê, con nguyện dúng tất cả mọi thứ được ban thưởng làm sính lễ.” Nàng biết mục đích của trưởng công chúa không phải muốn vàng bạc này nọ.
Không ngờ trưởng công chúa lắc đầu nói:
“Mấy thứ này cũng không đủ, ta muốn một câu nói của con.”
“Một câu nói?” Cố Ly không hiểu.
“Tê Tê của ta từ khi sinh ra đã chịu mọi giày vò của Viêm Độc. Đây là lỗi của người làm mẹ như ta, cho nên ta hi vọng con đường sau này của nàng sẽ bình yên thuận lợi. Ly Nhi, từ ngày đầu tiên ta nhìn thấy con, ta biết con là một đứa trẻ ngoan. Con xuất thân từ Phi Diệp Tân, dù không dựa vào thân phận hoàng thất cũng đủ khả năng bảo vệ Tê Tê cho nên ta yên tâm giao Tê Tê cho con. Người làm mẫu thân như ta không cầu gì hơn là mong Tê Tê có thể vui vẻ hạnh phúc, cho dù nàng không phải quận chúa, cho dù chúng ta mất đi, ta cũng hi vọng nàng hạnh phúc bình an. Ly Nhi, lời cam đoan này con có thể cho ta không?”
Cả cuộc đời trưởng công chúa trả qua nhiều khúc chiết, cũng là người quả đoán sát phạt, bằng không trước đây làm sao nàng lại thay huynh trưởng uống cạn chén rượu độc kia? Sao có đủ năng lực từng bước từng bước trong hậu cung hiểm trở trợ giúp hoàng huynh lên ngôi? Chỉ là khi tất cả đều thành công chỉ để Tần Tê chịu thiệt. Chỉ cần Tần Tê có thể hạnh phúc, nàng không còn bận tâm gì.
“Mẫu thân.” Cố Ly trịnh trọng quỳ xuống đất, ngẩng đầu nói: Hôm nay Cố Ly xin cam đoan với ngài đời này con nhất định thật lòng bảo vệ Tê Tê, làm cho nàng cả đời vui vẻ không lo, bất luận tương lai đối mặt với cảnh khốn cùng, chỉ cần con còn sống, nhất định lo cho nàng chu toàn.”
Trưởng công chúa nghe xong lời của Cố Ly mới đưa tay đỡ nàng dậy: “Như vậy, ta trịnh trọng giao Tê Tê cho con.” Hai người nắm tay nhau, đây là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời Tần Tê, họ cùng nhau làm cho cả đời nàng vui vẻ không lo.
Trên đường trở về Khang Viên, Cố Ly dặn dò Hương Mễ giao sổ sách ghi chép đồ vật được ban thưởng cho trưởng công chúa xem qua, mặc dù nói thì nói vậy nhưng thực tế vẫn phải có sính lễ thật sự. Tuy những thứ đó đều là vật quý giá, nhưng để làm sính lễ cưới Tần Tê thì vẫn thiếu. Trưởng công chúa không để ý, chỉ nhìn sơ qua, cười nói với Hương Mễ:
“Ngươi là cánh tay đắc lực bên cạnh ta, trước đây ta đưa người cho Ly Nhi là muốn ngươi làm quản sự cô cô, Đại Mễ, Tiểu Mễ còn nhỏ, Giang Mễ thông minh có thừa nhưng thiếu trầm ổn. Sau này chuyện trong Khang Viên đều do người phụ trách, Hương Mễ, đừng làm ta thất vọng.”
Hương Mễ vội quỳ xuống đất, nói:
“Nô tỳ nhất định tận tâm, tạ điện hạ ưu ái.”
Lúc Cố Ly trở lại Khang Viên Tần Tê đang chơi cùng Đậu Tím, một người một chồn ở trong phòng chạy tới chạy lui, chốc lại lại yên tĩnh.
Tần Tê vừa nhìn thấy Cố Ly đã lập tức bỏ lại Đậu Tím chạy đến chỗ nàng. Đậu Tím nhìn thấy Cố Ly cũng chạy tới phóng lên vai nàng.
“Mẫu thân nói gì với tỷ?” Tần Tê hỏi.
“Mẫu thân nói gả muội cho ta.” Cố Ly cười nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tê đỏ lên, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Cố Ly:
“Sao đó thì sao? Ly tỷ tỷ đồng ý?”
Cố Ly nhìn dáng vẻ mong chờ của nàng ý xấu lại trổi dậy:
"Tất nhiên là không rồi. Muội đã nói xuất giá đúng không? Còn từng thề độc.”
“Muội...” Tần Tê hoang mang. Quả thật nàng từng thề độc vĩnh viễn không xuất giá, nhưng ở đây thành thân là chỉ gả cho nam nhân, nàng gả cho Ly tỷ tỷ thì không tính, đúng không? “Gả cho nữ nhân không tính đúng không?” Tần Tê cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ giọng thì thầm.
Cố Ly lại giả vờ không nghe thấy: “Vì không để lời thề độc của muội ứng nghiệm, ta chỉ đành cự tuyệt đề nghị của mẫu thân.” Cố Ly buông tay, dáng vẻ "Ta cũng hết cách".
Nước mắt đã dần dần dâng lên trong mắt Tần Tê, nàng chợt giơ tay phải lên, vươn hai ngón tay chỉ lên trời nói:
“Ông trời, trước đó Tê Tê nói không thành thân gả cho nam tử, ngài nhất định phải nghe rõ, nữ nhân không tính.”
Cố Ly đã rất kiềm chế để bản thân không bật cười. Tần Tê quay đầu lại, vẻ mặt ấm ức:
“Như vậy đã được chưa?”
Cố Ly vừa phát hiện trong mắt con thỏ nhỏ đã có nước mắt liền vội vàng xốc con thỏ nhỏ lên ôm vào lòng mình, Đậu Tím đã nhảy qua bên kia bàn nằm. Cố Ly vừa cầm khăn lau nước mắt vừa nói:
“Sao muội ngốc vậy? Sao ta có thể từ chối? Đã lâu rồi tâm của muội vẫn không biết sao?”
Tần Tê vốn đã có nước mắt được Cố Ly dỗ dành như vậy thì lại thút thít hít hít mũi, kết quả hít đến nổi khóc nấc lên.
“Tê Tê sợ... sợ bản thân không... đủ tốt... sợ Ly tỷ tỷ... chán ghét muội. Ly tỷ tỷ... như vậy Tê Tê sẽ... sợ...” Tần Tê vừa nấc cụt vừa nói chuyện đứt quãng.
“Được rồi, là lỗi của ta. Muội ngoan nha, đừng khóc nữa.” Cố Ly ân cần vuốt lưng cho nàng, cẩn thận nhẹ nhàng an ủi.
Lại một buổi chiều trôi qua, Trình Yên xuất cung đi đến chỗ hẹn ở lâm viên hoàng thất ngoài thành.
“Tê Tê, ta có vài lời muốn hỏi công chúa.” Cố Ly nói.
“Dạ được.” Tần Tê ngoan ngoãn gật đầu, dẫn theo ba Mễ đi qua bên cạnh chơi, Hương Mễ trở thành quản sự cô cô, bình thường sẽ không cùng đi ra ngoài.
Ánh mắt của Trình Yên cũng theo Cố Ly đặt trên người Tần Tê đã đi xa: “Sư tỷ muốn cưng chiều một người, quả là cưng tận trời.” Không cần hành động, chỉ là một ánh mắt đã làm cho lòng người ta tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
“Là ngươi hạ độc phải không?” Cố Ly không vòng vo, hỏi trực tiếp.
Trình Yên hít sâu một hơi:
“Là ta.”
Rốt cuộc Cố Ly cũng quay sang nhìn Trình Yên:
“Ngươi có lời gì muốn nói không?”
“Nếu ta nói không thì sao?” Trình Yên đứng thẳng người, khiêu khích: “Ngươi sẽ giết ta sao?”
“Quy tắc của Phi Diệp Tân ngươi cũng biết, làm hại đồng môn thì quy tắc của thư viện khó tha thứ.” Trong mắt Cố Ly vẫn thản nhiên như thường, nhưng Trình Yên biết, lúc Cố Ly giết người cũng như vậy.
Trình Yên cúi đầu nở nụ cười:
“Thật ra chết trên tay sư tỷ cũng không tệ lắm.”
Cố Ly nhíu mày, nghĩ gì vậy? “Cho ta một lời giải thích có thể hiểu được.”
Trình Yên thu lại nụ cười: “Hạ độc tỷ là ta làm nhưng chuyện Thụy Vương ta hoàn toàn không biết.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn Cố Ly: “Sư tỷ tin lời của ta không?”
“Ta tin.”
Câu trả lời của Cố Ly khiến Trình Yên giật mình:
“Tỷ tin ta?”
“Ta tin ngươi sẽ không hi vọng thấy ta và Thụy Vương ở chung.” Cố Ly lạnh lùng nói: “Chuyện Thụy Vương là sao? Ngươi có manh mối?”
Trình Yên ngẫm lại:
“Chuyện này ta và Diệu Song liên thủ.”
“Diệu Song quận chúa?” Cố Ly nghĩ không ra Diệu Song sẽ dính dáng tới chuyện này.
“Ta...” Trình Yên dường như muốn nói tiếp như lại khó mở miệng, nàng do dự thật lâu mới nói: “Ý định ban đầu của ta là hạ độc để sư tỷ sinh ra ảo giác sau đó cùng ta... cho dù xem như chưa từng xảy ra chuyện gì thì ít nhất cũng làm rạng nứt quan hệ giữa tỷ và Phụng An.” Trình Yên ngẩng đầu lên, không chịu khuất phục: “Ta không cam tâm.”
Điều bây giờ Cố Ly muốn làm là chẻ đầu Trình Yên ra xem chứa gì trong đó? Năm lần bảy lượt ra tay rốt cuộc là vì cái gì? Vì có được nàng sao? Trình Yên và nàng ở chung năm năm chẳng lẽ không rõ tính cách của nàng? Nàng là người dễ dàng bị uy hiếp sao? Cho dù diễn ra như Trình Yên mong muốn, nàng cũng sẽ không theo sự chi phối đó, mà Trình Yên càng là người bị Phi Diệp Tân truy cứu trách nhiệm. Đến lúc đó, e là danh tiếng công chúa của Trình Yên cũng không che lấp được.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã không thành công. Bằng không chưởng viện nổi trận lôi đình, ngươi gành nổi sao?” Cố Ly tự nghĩ đến dáng vẻ nổi giận của chưởng viện cũng run rẩy.
Đương nhiên Trình Yên biết rõ hậu quả nhưng vẫn là câu nói kia, nàng không cam tâm.
“Diệu Song quận chúa làm gì?” Cố Ly tiếp tục hỏi.
“Nàng chịu trách nhiệm đánh lạc hướng Phụng An để ta có thể trong tình huống không ai để ý đi ra hậu điện tìm tỷ, nhưng lúc ta muốn đi tìm tỷ thì nàng lại ngăn cản ta.”
Trình Yên không phải kẻ ngốc, lúc đó nàng bị Trình Yên ngăn cản thì đã hiểu được tình hình có biến. Trình Vân ngáng chân nàng, sau đó Cố Ly chắc chắn gặp nguy hiểm. Nàng tự mình hạ độc nên chính nàng hiểu rõ phân lượng phấn toái tâm người bình thường đã sớm mất đi ý thức, ngay cả võ công cao cường như Cố Ly muốn giữ được tỉnh táo cũng rất khó khăn, cho nên nàng nhân lúc người khác không chú ý, liền dùng võ công ép buộc Trình Vân đi theo nàng. Không ngờ đẩy cửa đi vào lại nhìn thấy Thụy Vương và Cố Nhân.
“Cho nên điều này cho thấy Diệu Song quận chúa có vấn đề. Nàng đổi sang hạ độc Thụy Vương, đưa Thụy Vương đến, khả năng này rất cao.” Cố Ly phân tích.
“Sư tỷ, ngươi không tin ta?” Trình Yên nghe ra tầng ý khác trong câu sau cùng của Cố Ly.
Cố Ly nhìn Tần Tê đang chơi đùa trong bụi cỏ ở phía xa xa, nàng quay sang nhìn thẳng vào Trình Yên nói:
“Trình Yên sư muội, lời của người ta có thể tin không?”
Nàng không gọi "công chúa" mà đổi thành "sư muội", nàng dùng thân phận sư tỷ để hỏi. Trình Yên biết điều này có nghĩa là gì. Nó có nghĩa là Cố Ly nguyện ý đưa mối quan hệ của họ trở về khoảng thời gian còn ở thư viện, trở lại những năm tháng tươi đẹp, điều này cho thấy Cố Ly tin tưởng nàng rất nhiều.
“Sư tỷ, ta cam đoan từ giờ phút này lời của ta đều là thật.” Trình Yên từng cảm thán trong lòng vô số lần, đối với gương mặt này nàng không đành lòng lừa dối.
“Được, ta tin tưởng ngươi.” Sau đó Cố Ly lại hỏi: “Tại sao Diệu Song quận chúa muốn cùng ngươi liên thủ? Tại sao nàng dùng Thụy Vương hại ta?”
“Ta chỉ có thể trả lời tỷ vấn đề đầu tiên.” Trình Yên không hề do dự, quay sang nói: “Bởi vì nàng.”
“Tê Tê?” Cố Ly nhíu mày, sự việc lại dính đến Tần Tê.
“Diệu Song bởi vì liên quan đến phụ thân của nàng nên từ nhỏ đã không có bạn. Hoàng thất chúng ta mỗi năm đều vài lần tụ hội, nàng tham dự nhưng lại không được ưa thích cho nên thường trốn một góc xem chúng ta chơi đùa với nhau. Mãi cho đến khi Phụng An phát hiện ra nàng, lần nào Phụng An cũng kéo nàng đến chơi chung, quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt. Nhưng tính cách của Phụng An tỷ cũng biết, thích nào nhiệt, chơi chung với Diệu Song một hồi sẽ đi tìm tỷ muội khác chơi. Nàng lại được sủng ái, chúng tỷ muội đều thích chơi với nàng nên Diệu Song bị bỏ qua một bên. Sau này... lần đầu tiên nàng muốn độc chiếm Phụng An cho nên sử dụng một thủ đoạn nhỏ bị mẫu hậu phát hiện, cũng không biết dùng cách gì khiến Diệu Song không dám...ra tay nữa. Sau khi ta từ Phi Diệp Tân trở về mới phát hiện, Diệu Song bắt đầu oán hận Phụng An. Lần trước nàng đẩy Phụng An xuống nước cũng vì nguyên nhân này. Nhưng nàng không có ý hại chết Phụng An. Nàng biết Phụng An bơi cũng không tệ nên mới làm vậy. Sư tỷ, Diệu Song thích Phụng An, chỉ là phần yêu thích này không được bình thường.” Trình Yên nói cho Cố Ly nghe những điều mình biết, ngay lúc này liền cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Vốn dĩ một người chất chứa quá nhiều thứ sẽ rất mệt.
“Cảm ơn người đã nói cho ta biết những chuyện này.” Cố Ly nghe xong chỉ cảm thấy sợ. Vị Diệu Song quận chúa này tuổi tác cũng xấp xỉ Tê Tê, thân thế cũng đáng thương nhưng trưởng thành tính cách không thể đến gần.
Trình Yên cười cười:
“Sư tỷ đừng quên, là ta hạ độc ngươi. Xử lý ta thế nào, ngươi nói đi, cho dù muốn cái mạng này ta cũng sẽ cho ngươi.”
Cố Ly chỉ lắc đầu. Trong ánh mắt đầy ý không đồng tình: “Tuổi còn trẻ tại sao nói ra lời sinh tử dễ dàng đến vậy? Sư muội, chuyện lần này bỏ qua nhưng nếu có lần sau ta sẽ báo về thư viện, đến lúc đó có trách có phạt, không phải ta quyết định.” Nàng đã hỏi những điều cần biết nên chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện này, nàng xoay người nói: “Một mình Diệu Song quận chúa không thể hoàn thành việc này. Ngươi ở trong cung hành sự thuận tiện, có ngại tra xem ai là người phối hợp với nàng không?”
Cố Ly đi về phía Tần Tê, tấm lưng thẳng tắp như thanh tre thanh trúc, sinh ra đã vươn thẳng lên trời cao, phiêu diêu theo gió nhưng vẫn luôn giữ mình.
Trình Yên mỉm cười, không hổ là người mình thích nhiều năm. Bỏ qua như vậy tuy rằng đáng tiếc nhưng cũng hết cách. Nàng biết mình sẽ không làm như vậy lần nữa. Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Thụy Vương xuất hiện trong hậu điện, trong lòng nàng hoảng loạn tột cùng. Nàng sợ Cố Ly sẽ gặp chuyện không may, nếu như lúc đó Cố Ly xảy ra chuyện bất trắc, nàng mãi mãi cũng không tha thứ cho chính mình.
Nữ tử như Cố Ly nên giống như trúc, thẳng đuột cao ngất, mặc dù trải qua mưa gió vẫn thanh cao giữ được mình.
“Công chúa...” Cung nữ thân cận của Trình Yên nhìn thấy hai người đã nói chuyện xong nên đến gần chờ dặn dò.
“Hồi cung thôi.”
Trình Yên nhìn Cố Ly đang cùng chơi đùa với Tần Tê sau đó xoay người rời đi.
Tần Tê nhìn thấy Cố Ly đến, nàng dừng bước lau mồ hôi trên mặt:
“Tỷ và Ngọc Thiến biểu tỷ nói chuyện xong rồi à?”
“Phải, hỏi vài vấn đề cũng đã có chút đáp án.” Cố Ly nhận lấy khăn từ trên tay Giang Mễ sau đó kéo con thỏ nhỏ qua giúp con thỏ nhỏ lau mặt.
“Đáp án gì?” Tần Tê tò mò.
“Trở về sẽ nói cho muội biết. Hiếm khi được ra khỏi thành, cùng muội đi chơi.” Cố Ly nghĩ lại lời vừa rồi của Trình Yên, nàng cảm thấy con thỏ nhỏ nên được cưng chìu, không thể chịu ấm ức.
“Hay quá.” Tần Tê vui vẻ, gọi ba Mễ tới, năm người cùng chơi đuổi bắt.
Tần tê cố gắng chạy, "Không thể để Ly tỷ tỷ bắt được!". Nàng chạy một đường đến trên đỉnh một sườn núi nhỏ, bất ngờ bị trượt chân, cả người té xuống.
“Ây da!” Tần Tê kêu lớn. Lúc trời đất quay cuồng thì được một người ôm lấy nhảy lên trên sườn núi.
“Muội xem nguy hiểm cỡ nào, muội ra sức chạy làm gì?” Cố Ly ôm chặt Tần Tê, bắt đầu dạy dỗ.
Tần Tê cúi đầu, vùi mặt vào lòng Cố Ly:
“Người ta biết sai rồi, Tê Tê không muốn bị Ly tỷ tỷ bắt được cho nên mới chạy thiệt nhanh.”
Dường như Cố Ly có thể thấy đôi tai của con thỏ nhỏ cụp xuống: “Muội đó... ai bảo muội chạy nhanh?” Cố Ly cực kỳ hoài nghi.
“Muội... muội... Ly tỷ tỷ không được ăn hiếp Tê Tê!” Nếu nói không lại vậy làm nũng là được.
Cố Ly nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ kia, sau đó kéo tay nàng trở về.
“Ly tỷ tỷ, lát nữa trở về thành chúng ta đi tửu lâu Thái Gia ăn bánh bao được không?” Tần Tê cảm thấy đói bụng rồi.
“Đều nghe muội.” Cố Ly không quá quan tâm ăn mặc ngủ nghỉ, Tần Tê ăn gì nàng đều chìu theo.
Tửu lâu Thái Gia ở Đông Thành mặt tiền cửa tiệm không quá lớn, Tần Tê lại cực kỳ thích ăn bánh bao thịt ở chỗ này, cắn một miếng nước sốt đã đầy khoang miệng, nghĩ tới đã chảy nước miếng.
Khi xe ngựa của Tần Tê chạy đến cửa tửu lâu vẫn chưa tới giờ cơm. Người trong tửu lâu cũng không tính là nhiều, vẫn còn mấy bàn trống thưa thớt.
Chủ tớ Cố Ly năm người đi lên lầu hai, tìm một bàn gần cửa sổ. Tần Tê chọn hai xửng bánh bao, lại chọn thêm vài món thanh đạm, cùng với một bình trà. Tiểu nhị ghi nhớ sau đó lui xuống làm việc. Không lâu lắm, nước trà được đưa lên trước.
Tiểu Mễ rót đầy nước trà cho hai người rồi tự mình rót cho những người còn lại. Từ nhỏ Tần Tê đi ra ngoài ăn đã theo phép tắc như vậy, nha hoàn được phép cùng ngồi ăn với nàng. Giờ đây có Cố Ly càng không cần để ý những thứ đó, mỗi lần ra ngoài ăn, nha hoàn đều không cần đứng hầu hạ, lại càng không cần phải ra ngoài dùng bữa.
“Ly tỷ tỷ! Ly tỷ tỷ!” Tần Tê luôn nhìn cảnh đường xá bên ngoài cửa sổ chợt kéo tay Cố Ly nói: “Tỷ xem mấy người kia kìa.”
Cố Ly nhìn theo ngón tay của nàng về phía đường xá đối diện dưới lầu, nhưng thấy nam tử mặc trang phục ngoại tộc đang mua đồ. Tần Tê nhìn trang phục ngoại tộc cảm thấy rất ngạc nhiên, Cố Ly nhận ra kiểu trang phục đó, là trang phục trong cung đình Lăng Quốc. Sư phó dạy lễ nghi trong thư viện đã từng dạy các trang phục cung đình của mỗi nước.
“Là người của Lăng Quốc.” Cố Ly nói, chỉ là tại sao người Lăng Quốc lại đến Minh Tịch?
Giang Mễ là người tinh thông tin tức:
“Nô tỳ nghe nói sứ giả Lăng Quốc hôm qua mới đến kinh thành.”
“Đến làm gì?” Cố Ly hỏi.
“Hình như là hòa thân.” Giang Mễ trả lời.
“Hòa thân?” Lời này không chỉ có Cố Ly và Tần Tê mà ngay cả Đại Mễ và Tiểu Mễ cũng đều hỏi.
“Là gả đến hay cưới về?” Đại Mễ hỏi. Hòa thân đơn giản có hai loại: một là tặng quý nữ tiến cung, hoặc là cưới quý nữ về nước.
Giang Mễ buông tay:
“Cái này sao ta biết được?”
Lúc này tiểu nhị mang thức ăn lên tiếp lời:
“Các vị cô nương có hứng thú với người Lăng Quốc à, tiểu nhân nghe nói lần này Lăng Quốc đưa một vị công chúa của họ đến hòa thân. Hôm qua tất cả mọi người trên đường đều đến xem công chúa hòa thân, các vị không biết sao?”
Đúng lúc này Tần Tê mới nhớ tới, thảo nào hôm qua trưởng công chúa không cho nàng ra ngoài, thì ra biết trong kinh thành có náo nhiệt, sợ nàng xảy ra nguy hiểm.
“Thật muốn đi xem vị công chúa hòa thân này.” Tần Tê nói.
Tiểu nhị cười nói:
“Vị cô nương này nói phải lắm. Công chúa hòa thân ai mà không muốn xem, đúng không? Nhưng hôm qua xe ngựa che đậy nghiêm ngặt, trực tiếp đi vào dịch quán, chẳng ai thấy được.” Hắn nói xong cũng lui xuống làm việc.
“Dù sao cũng có cơ hội.” Cố Ly cũng không quá hứng thú. Công chúa các nước nhìn thì như kim tôn ngọc quý* nhưng đa phần đều phải gả đi hòa thân, cho nên nàng chưa bao giờ ước ao thân phận và xuất thân công chúa, đó là một loại quyền lục cũng là một loại nghĩa vụ.
*Ý chỉ thân phận cao quý
Tần Tê vừa cầm bánh bao thịt vừa suy nghĩ, thật tò mò dáng vẻ của công chúa hòa thân nha!
Tần Tê ăn xong bánh bao, đi dạo một vòng chợ đêm từ đầu đến cuối, sau đó vui vẻ trở về phủ công chúa.
Hai người tắm rửa xong lau tóc cho nhau. Tần Tê nói:
“Ly tỷ tỷ, hôm nay tỷ đã nói gì với Ngọc Thiến biểu tỷ vậy?”
Cố Ly không trả lời, hỏi ngược:
“Diệu Song quận chúa thích muội, muội biết không?”
“Dạ?” Tần Tê rất ngạc nhiên, vò đầu mình nửa ngày lại không nói chuyện, qua một lúc mới cười nói: “Ly tỷ tỷ lại dọa muội, sao Diệu Song thích muội chứ? Lần trước nàng còn đẩy muội xuống nước nữa, tỷ đã quên à?”
Cố Ly kể chuyện Trình Yên nghe được về lúc bé Trình Vân và Tần Tê chơi với nhau cho Tần Tê nghe, kết quả dường như Tần Tê đã quên. Nàng cố hết sức nhớ lại, rất lâu mới nhớ được một chút ký ức kia.
“Khi đó Trình Nghiệp cữu cữu vừa bị giam, Diệu Song vốn không muốn nói chuyện, tính tình rất quái gở. Muội thấy Diệu Song đáng thương nên rủ nàng cùng chơi. Sau này muội thấy nàng không còn như vậy nên yên tâm thả lỏng đi chơi với tỷ muội khác. Như sao lại như vậy?” Tần Tê không nghĩ ra.
Cố Ly cũng hiểu được cảm nhận của Trình Vân, tuy trong người Tần Tê có Viêm Độc nhưng tấm lòng giống như ánh dương. Nàng luôn dùng thiện chí nhất đối đãi với mỗi người, nàng giúp Trình Vân chẳng qua là một cái nhấc tay. Thậm chí giúp xong sẽ quên mất, hoàn toàn không có để trong lòng nhưng đối với Trình Vân mà nói: khi nàng cô độc nhất bất lực nhất chỉ có nàng là người duy nhất giơ tay ra, cứu vớt nàng. Cho nên nàng không thể không có Tần Tê, vì để níu giữ Tần Tê, nàng có thể làm ra rất nhiều chuyện không thể giải thích.
Danh sách chương