Thương Khâu dừng một chút, biểu tình nhàn nhạt nói:

“Đường Nhất Bạch có thai.”

Tạ Nhất đã nghẹn họng nhìn trân trối. Tuy rằng có chuẩn bị, nhưng vẫn cảm giác lượng tin tức quá lớn, dung lượng não cùng mạch não đã không đủ dùng.

May mắn Đường Nhất Bạch bởi vì đau đớn đã ngất đi, hẳn là không có nghe thấy Thương Khâu nói gì.

Đường Giảo chấn kinh nhìn qua Đường Nhất Bạch nằm trên giường. Đường Nhất Bạch bệnh rất nặng, đau đến sắc mặt tái nhợt, ra rất nhiều mồ hôi. Bác sĩ tới cũng nhìn không ra nguyên do. Nếu không nói là ngộ độc thức ăn, thì nói có khả năng cần rửa ruột, không thì nói có thể là trào ngược dạ dày, vân vân... nói chung đều là không xác định được bệnh.

Thương Khâu vừa nhìn lại nói người đàn ông như Đường Nhất Bạch mang thai!

Đường Giảo nói:

“Chuyện này không có khả năng.”

Thương Khâu mặt vô biểu tình nói:

“Tôi phải biết các người làm khi nào, ở nơi đâu.”

Tạ Nhất:

“……”

Vấn đề này mà Thương Khâu có thể vô biểu tình hỏi ra. Đổi lại là người khác sẽ phải mặt đỏ rồi. Dù sao cũng là chuyện riêng tư, hơn nữa vẫn là phi thường phi thường riêng tư.

Đường Giảo tựa hồ cũng có chút do dự. Bất quá bởi vì Đường Nhất Bạch đau phi thường lợi hại, một chút cũng không giống như là ngộ độc thức ăn hay tiêu hóa có vấn đề. Đường Giảo chưa thấy qua người mang thai, nhưng mà không ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy. Hắn cũng chỉ nghe nói người mang thai khổ cực nhưng hẳn là sẽ không thống khổ như thế này. Đường Giảo hơi chút do dự nói:

“Cách đây hai ngày, ở quán bar của Phùng Tam.”

Thương Khâu nhíu nhíu mày, biểu tình tựa hồ muốn nói "quả nhiên".

Đường Giảo tuy rằng thực lạnh nhạt, thoạt nhìn bộ dạng hung ác, nhưng rất để ý Đường Nhất Bạch. Hắn liền đem chuyện của mình cùng Đường Nhất Bạch nói cho Thương Khâu nghe.

Kỳ thật Đường Giảo cùng Đường Nhất Bạch là việc ngoài ý muốn.

Thương Khâu nói không sai, Đường Giảo là một dị thú, cũng không phải người thường. Hắn là một giảo thú. Rất nhiều năm trước, khi Đường Nhất Bạch vẫn là đứa nhỏ, đã cứu một con chó đốm. Con chó kia dơ hề hề, toàn thân đều là vết thương, thoạt nhìn sắp chết.

Khi đó Đường Nhất Bạch tuổi còn nhỏ, cũng không giống hiện tại xấu xa như vậy, là đứa bé ngây thơ đáng yêu. Con chó nằm ở cửa nhà bọn họ, người hầu tính toán xử lý. Dù gì con chó trên người đều là vết thương, rất có thể có bệnh truyền nhiễm linh tinh. Đường Nhất Bạch lại cứu con chó. Hắn đem con chó đi bệnh viện thú ý chữa trị, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc. Mà thiếu chút nữa hắn đã nghe theo lời bác sĩ kiến nghị, giải phẫu triệt sản cho con chó…

Sau đó con chó hồi phục, vào một ngày kia khi không ai để ý con chó liền chạy mất, không còn trở về. Đường Nhất Bạch thương tâm một thời gian, người hầu đều khuyên thiếu gia nuôi một con thú cưng khác, tỷ như mèo Ba Tư, hà tất vì một con chó “đốm” xấu xí mà thương tâm. Dù sao cũng chỉ là con chó hoang ngoài đường cái gì cũng không hiểu.

Bất quá sau đó con chó đã trở lại, chỉ là mọi người đều không biết Đường Giảo chính là “con chó đốm” kia. Đường Giảo thành vệ sĩ cho Đường Nhất Bạch.

Từ khi Đường Nhất Bạch học cao trung hắn liền vẫn theo bên cạnh. Lúc ấy Đường Nhất Bạch đã có tiền, cũng có rất nhiều phiền toái. Đường Giảo ở trên đường cứu Đường Nhất Bạch trói gà không chặt, liền thuận lợi được Đường Nhất Bạch thuê mướn.

Khi vào đại học, Đường Giảo cũng đi theo bảo vệ hắn. Tuy rằng thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng Đường Giảo cũng coi như là cẩn thận tỉ mỉ. Đường Giảo là loại miệng dao găm tâm đậu hủ, trùng hợp Đường Nhất Bạch cũng vậy.

Đường Nhất Bạch bởi vì cùng người trong nhà có quan hệ không tốt, sinh hoạt có chút phóng túng, cũng không phải thật sự hư, chỉ là có chút hận đời thôi.

Ngày Hồ trưởng phòng ăn sinh nhật, nhất định phải mời mọi người tụ tập ở quán bar của Phùng Tam còn thuê hai phòng.

Hiện giờ trong Đường gia người có vị thế cao nhất chính là Đường Nhất Bạch cùng em trai là Đường Ngẫu Xuyên, Đường lão gia cơ hồ sắp lui về phía sau màn, không quản lý nữa. Hai anh em ngầm phân cao thấp, nhưng Đường Ngẫu Xuyên không có khả năng vượt qua được Đường Nhất Bạch. Bọn họ chênh lệch quá lớn. Mà trong đó một phần là vì Đường Giảo. Đường Giảo tuy rằng là dã thú, nhưng hắn có thể mang tài phú cho người hắn bảo hộ. Rất nhiều tài phú của Đường Nhất Bạch đều là Đường Giảo mang đến.

Đường Ngẫu Xuyên muốn cùng Đường Nhất Bạch phân cao thấp, thu mua một đám người, trong đó bao gồm Hồ trưởng phòng. Kỳ thật lần này tụ tập chỉ là cái cớ, Đường Ngẫu Xuyên muốn tính kế Đường Nhất Bạch.

Hắn tìm một cô gái làng chơi đến, chuẩn bị dàn dựng một cái bẫy dành cho Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch sẽ cùng cô gái làng chơi làm bậy làm bạ. Nếu có thai, như vậy liền có thể danh chính ngôn thuận tìm tới Đường gia. Thời điểm đó Đường Ngẫu Xuyên sẽ thêm dầu vào lửa, Đường Nhất Bạch dù không nghĩ cưới gái làng chơi, Đường lão gia khẳng định muốn ôm cháu cũng làm Đường Nhất Bạch sứt đầu mẻ trán.

Đường Nhất Bạch không nghĩ tới Đường Ngẫu Xuyên bỉ ổi như vậy. Hắn cũng đi tụ tập, uống vài ly rượu, đột nhiên liền say. Hắn căn bản không biết trong rượu có bỏ thuốc.

Đường Ngẫu Xuyên sắp xếp để Đường Giảo lúc ấy bị điều đi nơi khác, cô gái làng chơi liền mang theo Đường Nhất Bạch đi sang phòng bên. Sau đó Đường Giảo mới biết được. Hắn nghe được Hồ trưởng phòng cùng Đường Ngẫu Xuyên đối thoại, tức khắc giận không thể át, vội vàng chạy đi tìm người.

Cô gái sợ Đường Giảo. Đường Giảo là vệ sĩ, hơn nữa diện mạo thực hung dữ. Cô gái biết sự tình bại lộ liền bỏ chạy.

Đường Nhất Bạch trúng thuốc, vừa say vừa khó chịu…

Đường Giảo mặt vô biểu tình, thời điểm nói chuyện thực trấn định. Nếu không phải bởi vì nghe rõ nội dung hắn nói, Tạ Nhất đã cho rằng bọn họ đang nói công việc đứng đắn.

Kết quả Đường Giảo cùng Đường Nhất Bạch đã xảy ra quan hệ.

Đường Giảo nhàn nhạt nói:

“Lúc ấy thiếu gia trúng thuốc…”

Tạ Nhất trong lòng bổ sung một câu.

Cho nên anh liền đem người ta ăn…

Thương Khâu nghe xong một chút cũng không có bát quái như Tạ Nhất, chỉ là nói:

“Quả nhiên.”

Đường Giảo nói:

“Thương tiên sinh, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Thương Khâu nói:

“Còn nhớ rõ Triệu Á không?”

Đường Giảo gật đầu nói:

“Thư ký của thiếu gia, tôi biết cô ta. Thương tiên sinh không phải nói cô ta đã chết sao? Việc này cùng Triệu Á có quan hệ gì?”

Thương Khâu nói:

“Triệu Á đích xác đã chết. Hơn nữa ở trong nhà cô ta, chúng tôi phát hiện thuốc dưỡng thai. Triệu Á lúc ấy hẳn là mang thai.”

Đường Giảo tựa hồ bị kinh ngạc. Triệu Á là cấp dưới bên cạnh Đường Nhất Bạch, nếu có thai báo cáo lên như vậy có thể được cho kỳ nghỉ cùng chiếu cố linh tinh. Dù sao công tác thư ký áp lực rất lớn, sự tình gì cũng phải thông qua Triệu Á xử lý phân phối. Nhưng Triệu Á một chút động tĩnh cũng không có, làm việc bình thường. Lượng công việc lớn như vậy đối với một người chuẩn bị làm mẹ vẫn là quá lớn.

Thương Khâu lại nói:

“Thời điểm Triệu Á chết, đứa con trong bụng cũng chết theo. Nói cách khác, nếu thai nhi trong bụng có cầu sinh mãnh liệt, hoặc là người mẹ có hi vọng mãnh liệt, như vậy…”

Đường Giảo sắc mặt trầm xuống, nói:

“Quỷ thai…”

Thương Khâu gật gật đầu. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Cái gì? Quỷ thai? Ở trong người Đường Nhất Bạch?”

Tạ Nhất nói làm sắc mặt Đường Giảo càng trầm trọng. Thương Khâu lại nói:

“Đích xác có loại khả năng này. Hơn nữa theo ý tôi, phản ứng của Đường tiên sinh có chín phần là loại khả năng này. Rốt cuộc thời điểm thai nhi chết, các người làm ở quán bar, hơn nữa khoảng cách không xa, vừa vặn tạo cơ hội cho quỷ thai chuyển sinh.”

Tạ Nhất nghe muốn ngốc.

Tóm lại một câu, Đường Nhất Bạch thật sự có thai, hơn nữa không phải thai bình thường mà là một đứa bé chết chuyển sinh quỷ thai!

Thương Khâu nhìn nhìn Đường Nhất Bạch, nói:

“Hắn đột nhiên đau đớn là bởi vì quỷ thai bị chấn kinh. Quỷ thai cùng thai bình thường không giống nhau. Quỷ thai chỉ có âm khí, không có dương khí, nếu quỷ thai bị chấn kinh sẽ hấp thu Tinh Nguyên cơ thể mẹ, nói chính xác hẳn là ký chủ.”

Nghe ra quỷ thai rất đáng sợ!

Đường Giảo trầm tư một chút, thấp giọng nói:

“Có thể phá hay không?”

Phá? Tạ Nhất phát ngốc.

Tuy rằng là quỷ thai, bất quá nói như thế nào cũng coi như là con Đường Nhất Bạch cùng Đường Giảo. Đường Giảo câu đầu tiên nói không hề chần chờ muốn phá!

Tạ Nhất cảm thấy Đường Giảo cũng khá tàn nhẫn.

Thương Khâu còn chưa trả lời, Đường Nhất Bạch đã có chút chuyển tỉnh. Hắn vừa rồi là đau đớn ngất xỉu đi, ý thức có chút hôn mê, hiện tại đã tỉnh lại. Đường Giảo thấy hắn tỉnh, vội vàng cầm tay Đường Nhất Bạch, nói:

“Thiếu gia, ngài cảm giác thế nào? Tốt hơn không?”

Đường Nhất Bạch cố hết sức gật gật đầu, há miệng thở dốc, âm thanh thực mỏng manh. Đường Giảo ngay lập tức quỳ xuống, một đầu gối chỉa xuống đất, khom người qua nghe Đường Nhất Bạch nói chuyện. Đường Nhất Bạch cố hết sức nói:

“Tôi… Tôi muốn uống nước, cổ họng đau quá.”

Đường Giảo vừa nghe, vội vàng đi lấy một ly nước ấm. Hắn đem Đường Nhất Bạch hơi chút bế lên cho dựa vào trên người mình. Động tác thực ôn nhu đút nước cho Đường Nhất Bạch.

Tạ Nhất cảm thấy Đường Giảo như vậy xem ra cũng không phải thực hung ác.

Đường Nhất Bạch nói:

“Tôi bị làm sao vậy?”

Đường Giảo tựa hồ còn suy xét nên nói như thế nào với Đường Nhất Bạch. Dù sao Đường Nhất Bạch là đàn ông bình thường. Kết quả Thương Khâu đã nhàn nhạt nói:

“Cậu có thai.”

“Phụt!!”

Đường Nhất Bạch đem nước vừa uống phun ra, một phần còn phun ở trên người Đường Giảo. Đường Giảo cũng không chê, chạy nhanh túm khăn giấy lau cho Đường Nhất Bạch.

“Thiếu gia, nóng phải không?”

Đường Nhất Bạch cũng đã bất chấp phun nước ra, chấn kinh nhìn Thương Khâu, nói:

“Anh… anh nói cái gì? Anh là thầy lang Mông Cổ sao?!”

Thương Khâu trên cao nhìn xuống Đường Nhất Bạch, khóe miệng hơi chút cong một ít, nhưng cũng không phải thật sự cười, có điểm như là trào phúng, nói:

“Tôi không phải thầy lang Mông Cổ. Tôi là người bắt ma. Cậu mang thai, chính xác chín phần, dư lại một phần, trừ phi cậu không làm cùng Đường Giảo, hoặc là cậu không phải bên thừa nhận.”

Đường Nhất Bạch lúc này không phải phun nước, thiếu chút nữa phun máu. Hắn tức khắc mặt đỏ bừng, chấn kinh nhìn Thương Khâu. Ánh mắt kia tựa hồ đang dò hỏi Thương Khâu làm sao mà biết được.

Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu khẳng định là cố ý. Vì vừa mới rồi Đường Nhất Bạch trong lúc vô tình nghi ngờ “trình độ chuyên nghiệp” của Thương Khâu, cho nên Thương Khâu “trả thù”. Dù gì Thương Khâu là muộn tao, hơn nữa vẫn là trong nóng ngoài lạnh.

Đường Nhất Bạch tựa hồ nếm mùi vị, lập tức ngẩng đầu nhìn Đường Giảo, hung hăng trừng mắt một cái, nói:

“Anh… Có phải anh nói hay không!”

Thương Khâu còn e sợ thiên hạ không loạn, nói:

“Là anh ta nói.”

Đường Nhất Bạch thiếu chút nữa tức chết, đặc biệt là làm trò trước mặt Tạ Nhất. Lúc trước hắn còn muốn theo đuổi Tạ Nhất, kết quả hiện tại Tạ Nhất biết mình bị người làm, thể diện tất cả đều ném hết. Hắn tức giận nghĩ vẫn là ngất xỉu còn tốt hơn HunhHn786.

Đường Giảo thấy Đường Nhất Bạch mặt đỏ bừng, nhanh nói:

“Thiếu gia, đừng kích động, cẩn thận bụng lại đau.”

Đường Nhất Bạch nói:

“Đường Giảo, tổ tông nhà anh, làm sao không kích động!?”

Thương Khâu nhướng mày.

Anh trả thù thật ác!

Tạ Nhất nghĩ chỉ đúng một phần. Một mặt là bởi vì Đường Nhất Bạch vừa rồi nghi ngờ trình độ chuyên môn của Thương Khâu, mặt khác cũng là vì Đường Nhất Bạch trước đó nói muốn theo đuổi Tạ Nhất.

Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:

“Cậu tốt nhất nghe lời Đường Giảo, đừng quá kích động, cẩn thận động thai khí.”

“Cái gì?!”

Đường Nhất Bạch hô to một tiếng, phỏng chừng bụng đã không còn đau, cũng phỏng chừng là bởi vì bụng cảm giác đau đớn đã không bằng chấn kinh. Thiếu chút nữa hắn từ giường nhảy xuống, hô to:

“Động cái gì khí?”

Thương Khâu cúi đầu nhìn hắn, thực đứng đắn lặp lại.

“Thai khí.”

Đường Nhất Bạch thiếu chút nữa bị tức giận đến trợn trắng mắt. Đường Giảo chạy nhanh đỡ hắn nằm xuống. Thoạt nhìn Đường Nhất Bạch là đánh chết cũng không tin.

Tạ Nhất thấy hắn dáng vẻ này, ngăn lại Thương Khâu, hảo tâm giải thích cho Đường Nhất Bạch một lần. Thời điểm Triệu Á chết đang mang thai. Khi xảy ra chuyện, Đường Nhất Bạch cùng Đường Giảo làm tình ở gần đó, mà Đường Nhất Bạch là bên thừa nhận. Hơn nữa dục vọng cầu sinh của thai nhi rất lớn, cho nên chuyển sinh thành quỷ thai.

Đường Nhất Bạch nghe xong chấn kinh trừng lớn đôi mắt, nói:

“Không… Không có khả năng, tôi cùng Đường Giảo đều là nam!”

Ngày đó sau khi tỉnh lại Đường Nhất Bạch phát hiện mình cùng Đường Giảo đã xảy ra quan hệ, trong đầu một mảnh lộn xộn. Hắn mơ hồ nhớ rõ chính mình đặc biệt nhiệt tình, vẫn luôn cầu Đường Giảo. Đường Nhất Bạch cảm thấy thực mất mặt, an ủi chính mình chỉ là bị chó cắn một ngụm. Kết quả…

Kết quả bị chó cắn một ngụm, thế nhưng còn mang thai!?

Thương Khâu thực bình tĩnh nói:

“Cậu phải, Đường Giảo không phải.”

Hắn nói lời này lại làm Đường Nhất Bạch kinh ngạc.

Đường Giảo không phải? Không phải cái gì? Không phải đàn ông sao?

Đường Nhất Bạch chấn kinh nhìn về phía Đường Giảo, vẻ mặt giật mình.

Chẳng lẽ anh là phụ nữ?

Nhưng nhìn Đường Giảo kia cao lớn, cơ bắp đầy người, còn có gương mặt cương nghị, thấy thế nào cũng không giống như là phụ nữ. Còn nữa, buổi tối đó sự tình phát sinh, Đường Nhất Bạch đến nay nhớ lại còn cảm thấy mặt sau không quá thoải mái.

Đường Giảo nhìn Đường Nhất Bạch chấn kinh, thở dài, nói:

“Thiếu gia đừng lo lắng, Thương tiên sinh là cùng ngài nói giỡn. Ngài chỉ là ăn đồ hỏng rồi đau bụng, nghỉ ngơi một chút liền không có việc gì.”

Đường Nhất Bạch liếc Đường Giảo một cái. Thương Khâu như vậy một chút cũng không giống nói giỡn. Dù cho Thương Khâu nói giỡn, Tạ Nhất cũng sẽ không nói giỡn. Đường Nhất Bạch nói:

“Ăn đồ hư bụng đau như vậy à, hay viêm ruột thừa!? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Thương Khâu nhún vai, nói:

“Đường Giảo không phải đàn ông.”

Đường Nhất Bạch càng chấn kinh, tròng mắt thiếu chút nữa trừng rơi ra. Hắn đánh giá cẩn thận Đường Giảo.

Đường Giảo cảm giác chuyện này nếu như bị Thương Khâu nói ra, phỏng chừng có thể đem thiếu gia tức chết, vội vàng nhận tội.

“Tôi là dị thú, cũng không phải người bình thường. Có lẽ thiếu gia nghe xong sẽ cảm thấy vô căn cứ, nhưng đây là thật. Tôi là giảo thú.”

Thương Khâu “hảo tâm” phổ cập chút kiến thức cho Đường Nhất Bạch biết cái gì là giảo thú.

Đó là một loại dã thú hung hãn, xảo trá. Tuy rằng không có điển tịch ghi lại giảo thú ăn thịt người, nhưng sự thật có giảo thú ăn thịt người. Trước kia Thương Khâu từng tiếp nhận một ủy thác như vậy.

Đường Nhất Bạch mở to hai mắt nhìn nhìn Đường Giảo, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Đường Giảo thấy Đường Nhất Bạch nhìn mình như vậy, cười khổ một tiếng, nói:

“Thiếu gia không phải sợ. Tôi vĩnh viễn sẽ không thương tổn cậu.”

Bất quá Đường Giảo hiểu sai ý rồi. Hắn cho rằng Đường Nhất Bạch là sợ hãi hắn, kỳ thật cũng không phải. Đường Nhất Bạch đột nhiên nói:

“Anh không phải là con cún Tiểu Hoa tôi nuôi khi còn nhỏ đó chứ!?”

“Phốc”

Lúc này là Tạ Nhất phun. Tạ Nhất chỉ là muốn uống miếng nước mà thôi. Kết quả liền nghe được Đường Nhất Bạch nói lời kinh hãi thế tục, Tạ Nhất tức khắc phun nước, còn sặc, không ngừng ho khan.

“Khụ khụ khụ”

Thương Khâu đi tới vỗ vỗ phía sau lưng Tạ Nhất, nói:

“Không có việc gì chứ?”

Tạ Nhất ho vài tiếng, nói:

“Thiếu chút nữa sặc chết tôi.”

Đường Giảo đích xác được Đường Nhất Bạch nuôi dưỡng qua. Bất quá khi kể lại chuyện này, Đường Giảo đã tỉnh lược một đoạn, đó chính là tên Đường Nhất Bạch đặt cho hắn.

Vì con chó có đốm lấm tấm, cũng có vẻ như là hổ, khoẻ mạnh nhanh nhẹn, thoạt nhìn đặc biệt ngốc manh. Đường Nhất Bạch chọn một cái tên đáng yêu. Gọi là Tiểu Hoa.

Tạ Nhất thiếu chút nữa cười lăn lộn, cảm thấy bụng cũng đau. Rất khó tưởng tượng Đường Giảo thân hình cao to, vẻ mặt lãnh ngạnh cương nghị, nhũ danh thế nhưng gọi là Tiểu Hoa. Thiếu chút nữa Tạ Nhất cười chết ở chỗ này.

Đường Nhất Bạch ho khan một tiếng, nói:

“Trở lại chuyện chính, nhanh giải thích. Tôi sao có thể… có khả năng…”

Thương Khâu nói:

“Rất đơn giản, Đường Giảo cũng không phải người bình thường. Hắn là một con giảo thú giống đực. Năng lực sinh dục của giảo thú rất mạnh.”

Đường Nhất Bạch chưa từ bỏ ý định nói:

“Cái gì? Năng lực sinh dục rất mạnh? Có thể làm đàn ông… đàn ông…”

Đường Nhất Bạch thật sự nói không được nữa, quá mất mặt. Thương Khâu lại còn “thiện ý giúp đỡ” bổ sung.

“Đích xác có thể làm đàn ông mang thai.”

Đường Nhất Bạch:

“……”

Tạ Nhất hiểu tâm tình Đường Nhất Bạch hiện tại, khẳng định rất muốn chết. Bất quá Đường Nhất Bạch trước khi chết, có lẽ sẽ lôi kéo Đường Giảo cùng Thương Khâu đồng quy vu tận…

Quả nhiên Đường Nhất Bạch ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Giảo, rồi nhìn sang Thương Khâu “thiện ý giúp đỡ”.

Tạ Nhất sửa lại ý nghĩ một chút, nói:

“Này… Tôi có vấn đề muốn hỏi. Đứa nhỏ này… rốt cuộc là con Đường Nhất Bạch cùng Đường Giảo, hay là Triệu Á?”

Tạ Nhất nói như vậy, tựa hồ đã hỏi tới trọng điểm. Đường Nhất Bạch cũng nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Thai nhi sinh thời khẳng định là của Triệu Á, bất quá đã chết, chuyển thành quỷ thai.”

Hắn dừng một chút, mặt vô biểu tình lại nói:

“Chúc mừng, là của các người.”

Đường Nhất Bạch:

“……”

Vẻ mặt xám tro, Đường Nhất Bạch căn bản không có biểu tình vui sướng.

Đường Giảo lại là nhíu nhíu mày.

Đường Nhất Bạch lẩm bẩm nói:

“Như thế nào… Tại sao lại như vậy? Mẹ nó, mình thật sự có thai!?”

Thương Khâu vẫn là thực “thiện ý giúp đỡ”, nhún vai, nói:

“Lần sau các người làm tình đừng để t*ng trùng lưu lại trong thân thể.”

Tạ Nhất xấu hổ.

Sao nói trắng ra như vậy? Thật đúng là phong cách Thương Khâu!

Đường Nhất Bạch đầy mặt đỏ bừng, cảm giác đã không nghĩ nói chuyện. Giọng Đường Giảo khàn khàn nói:

“Có thể xoá sạch không?”

Đường Nhất Bạch vốn dĩ đầy mặt đỏ bừng, nghe được Đường Giảo nói, vẻ mặt chấn kinh nhìn Đường Giảo. Sắc mặt nháy mắt có chút trắng, hắn tựa hồ có chút kích động, cái trán đột nhiên lại toát ra mồ hôi lạnh.

Tạ Nhất thấy tình huống không đúng, nhanh nói:

“Đừng kích động, đừng kích động, quỷ thai có phải sợ hãi hay không?”

Đường Giảo cũng hoảng sợ, vội vàng nói:

“Thiếu gia, thả lỏng…”

Hắn còn chưa nói xong.

“Bốp!”

Đường Nhất Bạch đánh bay tay Đường Giảo, nói:

“Đừng chạm vào tôi.”

Thương Khâu nhướng mày, hiện tại chỉ có hắn là nhàn nhã nhất. Hắn đứng ở bên cạnh ôm cánh tay, thực nhẹ nhàng nói:

“Có thể xoá sạch, nhưng nguy hiểm rất lớn.”

Hắn nói, nhìn về phía Đường Giảo, lại nói:

“So với lưu lại nguy hiểm còn lớn hơn.”

Đường Giảo trên mặt lộ ra lo âu, nói:

“Quỷ thai là âm phách, tôi không thể để thiếu gia bị nguy hiểm. Một khi khống chế không tốt, quỷ thai sẽ hút Tinh Nguyên của thiếu gia, tất cả đều hút khô.”

Đường Nhất Bạch có chút mê mang nghe bọn họ nói chuyện. Hắn cũng không biết quỷ thai là cái gì, Tinh Nguyên là cái gì. Bất quá nghe Đường Giảo nói như vậy, hình như là đang quan tâm mình, cũng không phải muốn thoát khỏi trách nhiệm. Cái này làm cho Đường Nhất Bạch cảm giác tốt hơn một chút rồi.

Thương Khâu nói:

“Quỷ thai nếu ổn định là có thể thuận lợi sinh ra. Nếu không ổn định, khả năng sẽ đối với Đường tiên sinh tạo thành uy hiếp. Có thể khẳng định chính là quỷ thai bởi vì có dục vọng cầu sinh mãnh liệt mới chuyển đến ở trên người Đường tiên sinh. Cho nên muốn xoá sạch nguy hiểm rất lớn, các người tự mình quyết định đi.”

Cổ họng Đường Giảo lăn lộn vài cái, nhìn về phía Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch đỏ mặt lên, lại trừng mắt nhìn hắn một cái, tỏ vẻ hùng hồn nhưng thật ra là làm bộ dáng.

Tạ Nhất nói khẽ với Thương Khâu.

“Anh còn kiêm chức bác sĩ phụ khoa?”

Thương Khâu cười một tiếng, nhướng mày.

Đường Nhất Bạch thấp giọng nói:

“Tôi… Tôi suy xét một chút.”

Thương Khâu gật gật đầu, còn hung hăng cắm một đao, ngữ khí bình tĩnh nói:

“Dù sao cũng là cậu sinh, suy xét cho kỹ, đừng để cho mình hối hận.”

Đường Nhất Bạch cảm giác đầu gối bị cắm nát, trong đầu óc đều là "cậu sinh... cậu sinh... cậu sinh...". Đường Nhất Bạch còn chưa có nghĩ tới cưới vợ sinh con, càng đừng nói là tự mình sinh con. Đường Nhất Bạch hít một, quyết đoán lên, nói:

“Tôi hiện tại có mấy câu hỏi. Triệu Á rốt cuộc chết như thế nào? Còn nữa, con cô ấy là của ai? Hiện tại tôi cái dạng này, Triệu Á chết cùng tôi có quan hệ gì không?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Còn nữa, thi thể ở nơi nào, đến nay chưa có tìm được.”

Mọi người đều là một mảnh trầm mặc, không biết nên thảo luận vấn đề này như thế nào.

Thương Khâu đột nhiên nói:

“Tôi đã nhờ Phùng Tam gia đi hỏi thăm về Triệu Á. Triệu Á là cấp dưới của Đường tiên sinh, mong Đường tiên sinh cũng giúp tra về việc này, tra xem Triệu Á có bạn trai hay không, hoặc là gần đây cùng ai đi lại.”

Đường Nhất Bạch gật gật đầu, nói:

“Được, tôi sẽ đi hỏi.”

Bọn họ nói chuyện, đột nhiên có người hầu gõ cửa.

“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia tới, đang ở phòng khách, nói là muốn thăm bệnh.”

Đường Nhất Bạch vừa nghe, tức khắc nhíu mày, tựa hồ có chút không kiên nhẫn. Đường Giảo nói:

“Thiếu gia, tôi đi tống cổ hắn.”

Đường Nhất Bạch nói:

“Không cần, tôi tự mình đi.”

Đường Giảo tựa hồ có chút lo lắng. Đường Nhất Bạch nói:

“Tôi hiện tại không có việc gì.”

Vừa lúc Thương Khâu cùng Tạ Nhất phải đi về, rốt cuộc thời gian không còn sớm, bọn họ còn phải lái xe trở về cũng tốn thời gian.

Đường Giảo đỡ Đường Nhất Bạch chuẩn bị đưa Tạ Nhất cùng Thương Khâu ra cửa, vừa lúc đi tới phòng khách.

Trong phòng khách, trên sô pha ngồi một người trẻ tuổi, bộ dáng đối lập Đường Nhất Bạch. Hắn càng giống tay ăn chơi hơn Đường Nhất Bạch, hơn nữa là loại triệt để hư hỏng lộ ra mặt.

Nói vậy đây chính là Đường Ngẫu Xuyên, em trai cùng cha khác mẹ với Đường Nhất Bạch.

Đường Ngẫu Xuyên thấy có người ra tới, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Thương Khâu. Bởi vì Thương Khâu diện mạo quá xuất sắc, thập phần kinh diễm. Nhưng Đường Ngẫu Xuyên cũng nhìn ra Thương Khâu là người không dễ chọc, ánh mắt thực lạnh nhạt, hơn nữa thân hình cao lớn, điển hình mặc quần áo hiện gầy thoát y thì đầy cơ bắp.

Đường Ngẫu Xuyên liền đem tầm mắt dừng ở Tạ Nhất. Tạ Nhất cũng không tồi, thanh tú cao gầy, đặt ở trong đám người tuyệt đối là thượng đẳng, hơn nữa thoạt nhìn tính tình thực ôn nhu, ngẫu nhiên có chút tạc mao. Tóm lại so với Thương Khâu, Tạ Nhất ôn nhu hơn nhiều, dễ ở chung hơn nhiều, cũng thú vị hơn nhiều HunhHn786.

Ánh mắt Đường Ngẫu Xuyên liền dính ở trên người Tạ Nhất. Tạ Nhất hoàn toàn không cảm thấy gì, còn đánh giá Đường Ngẫu Xuyên. Thương Khâu lại là lạnh lùng nhìn qua Đường Ngẫu Xuyên.

Đường Ngẫu Xuyên còn muốn bắt chuyện cùng Tạ Nhất, nhưng đột nhiên đảo mắt lại bị làm cho run lên, tức khắc cũng không dám mở miệng, cổ giọng như là bị cái gì chặn lại.

Đường Nhất Bạch trước đưa hai người ra cửa. Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi ra còn nghe thấy Đường Ngẫu Xuyên nói cái gì đó về Hồ trưởng phòng. Thoạt nhìn là Đường Nhất Bạch muốn cắt chức Hồ trưởng phòng. Ảnh hưởng ích lợi, cho nên Đường Ngẫu Xuyên trên danh nghĩa đến thăm bệnh còn lại đây cùng Đường Nhất Bạch lý luận.

Hai người từ biệt thự Đường Nhất Bạch đi ra, Tạ Nhất lái xe, Thương Khâu ngồi ở ghế phụ, chuẩn bị về nhà. Vốn tưởng rằng hôm nay không đi quán ăn, về nhà có thể đi ngủ sớm một chút, kết quả hiện tại đã khuya. Tạ Nhất lái xe, nói:

“Con của Đường Nhất Bạch có thể thuận lợi sinh ra không? Vậy sinh ra là cái gì? Người? Cục bông?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Rất khó nói.”

Tạ Nhất cho rằng hắn nói thuận lợi sinh sản hay không rất khó nói, kết quả liền nghe Thương Khâu tiếp tục nói:

“Có lẽ là chó con.”

Tạ Nhất:

“……”

Thương Khâu lại nói:

“Vì Đường Giảo là dị thú.bất quá cũng có thể là người. Nhưng mặc kệ là cái gì, âm khí đều sẽ rất mạnh.”

Ban đêm không kẹt xe, Tạ Nhất cùng Thương Khâu thực mau đã tới nhà.

Đẩy cửa ra đi vào trong nhà, bọn họ liền nghe được có người nói chuyện.

“Chỉ thiếu vài bước, lập tức liền đến đích. Con thỏ đâu? Nó còn đang ngủ đó! Con thỏ tỉnh lại vừa nhìn phía sau... Á, rùa đen như thế nào không thấy? Lại nhìn phía trước... Ai nha không được! Rùa đen đã bò tới đích rồi!”

Rùa và thỏ thi chạy?

Tạ Nhất nghe giọng trầm thấp đang nói, đang kể rất sinh động câu chuyện rùa và thỏ thi chạy, tức khắc thái dương nhảy dựng.

Kia không phải là giọng Phùng Tam sao?

Trước khi bọn họ ra cửa, không yên tâm Tiểu Bạch ở nhà một mình, cho nên kêu Phùng Tam tới “trông trẻ”. Quả nhiên là trông trẻ, Phùng Tam thế nhưng kể chuyện rùa và thỏ thi chạy cho Tiểu Bạch nghe.

Tạ Nhất đi qua, đẩy ra cửa phòng dành cho khách, liền nhìn thấy Tiểu Bạch đã ngủ rồi.

Tiểu Bạch ghé vào trong lòng ngực Phùng Tam ngủ. Hắn mặc đồ ngủ ngắn, bất quá áo ngủ có chút hỗn độn, quần ngắn lộ ra chân, còn có một đoạn eo nhỏ phơi ra. Không biết Phùng Tam đã ăn bao nhiêu đậu hủ. Phùng Tam vừa kể chuyện ngụ ngôn vừa quang minh chính đại ăn đậu hủ. Quả thực là một con sói đuôi to.

Phùng Tam thấy bọn họ đi vào, nâng tay đặt ở trên môi một chút, ý bảo bọn họ im lặng, đừng đánh thức Tiểu Bạch. Động tác thật là ôn nhu săn sóc. Phùng Tam giống một người đàn ông tốt, đem Tiểu Bạch nhẹ nhàng bế lên, đặt ở trên giường. Sau đó hắn đứng lên, kéo chăn đắp lên người Tiểu Bạch, còn hôn một cái trên trán đối phương.

Tiểu Bạch “hừ” một tiếng, không có tỉnh lại, ngủ đến rất thơm ngọt, trong miệng lẩm bẩm.

“Chú xấu, chú thật xấu nga… xấu…”

Tạ Nhất nheo mắt, thấp giọng nói:

“Phùng Tam gia thế nhưng còn có tài trông trẻ?”

Phùng Tam cười cười, ý bảo bọn họ ra ngoài lại nói.

Phùng Tam sau khi đóng cửa lại, lúc này mới cười tủm tỉm nói:

“Tiểu Bạch thực ngoan, chúng tôi ở chung thật sự rất vui vẻ.”

Mí mắt Tạ Nhất càng nhảy dựng.

Vui vẻ? Tiểu Bạch sẽ không bị ăn hiếp chứ?

Phùng Tam lấy di động ra tới, quơ quơ. Trên màn hình biểu hiện chính là app Tấn Giang màu xanh lục mà Tạ Nhất có ấn tượng khắc sâu. Hơn nữa Phùng Tam mở ra đúng trang cá nhân “Hề”, mặt trên có hai tác phẩm: "Hành trình cổ tích" cùng "ABO hấp dẫn trí mạng". Phùng Tam cười tủm tỉm nói:

“Tiểu Bạch còn đem tiểu thuyết giới thiệu cho tôi xem... Ừ, Viết không tồi.”

Tạ Nhất:

“……”

Hay, hay muốn chết, không biết hiện tại chết còn kịp hay không!

Phùng Tam còn mở ra một truyện, nói:

“Vai chính đều tên Tạ Nhất đó. Truyện này Tạ Nhất là Omega? Ô, cặp đôi thầy trò?”

Tạ Nhất vội vàng ngăn cản Phùng Tam, nói:

“Phùng Tam gia, thời gian không còn sớm, anh vẫn là nhanh trở về đi.”

Phùng Tam cười tủm tỉm nói:

“Đúng rồi, hôm nay tôi muốn ngủ lại ở chỗ này.”

Phùng Tam nói còn nhìn thoáng qua phòng dành cho khách. Tạ Nhất nói:

“Đây là nhà Thương Khâu.”

Phùng Tam nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu nói:

“Ngủ lại… chỉ là ngủ sô pha.”

Phùng Tam lại cười tủm tỉm vui vẻ tiếp nhận, nói:

“Tốt, đã lâu cũng chưa ngủ sô pha.”

Phùng Tam gia cũng thật là quá dễ dãi nha!

Tiểu Bạch là bị Phùng Tam thôi miên bằng những câu chuyện mà ngủ mất. Sáng ngày hôm sau thức dậy hắn còn có chút mê mang, đẩy ra cửa phòng đi ra. Thấy Phùng Tam ngủ ở trên sô pha, căn bản chưa có đi, hắn lập tức hưng phấn chạy tới, nói:

“Chú còn ở nha!”

Giọng Tiểu Bạch đặc biệt ngọt, làm Phùng Tam vừa nghe, tức khắc cảm giác thân thể không ổn lắm. Phùng Tam cười nói:

“Dậy rồi? Sao? Không tới hôn chào buổi sáng?”

Tạ Nhất từ phòng đi ra, liền nghe thấy sói đuôi to Phùng Tam nói. Tiểu Bạch vẻ mặt ngây thơ, bất quá vẫn là nhón chân tới, duỗi tay ôm cổ Phùng Tam.

"Chụt"

Hắn hôn một cái lên môi Phùng Tam. Phùng Tam gia sao có thể từ bỏ cơ hội này, hung hăng hôn lại Tiểu Bạch một chút. Tiểu Bạch còn chủ động vươn lưỡi đưa đến bên trong miệng Phùng Tam. Quả thực phục vụ tri kỷ.

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy đêm qua Phùng Tam khẳng định không chỉ là kể chuyện cho Tiểu Bạch nghe, còn dạy rất nhiều việc không đứng đắn.

Thời điểm Tạ Nhất chinh lăng, Tiểu Bạch cùng Phùng Tam đã “hôn chào buổi sáng” xong. Liền thấy được Tạ Nhất, Tiểu Bạch nhảy nhót chạy tới, mỉm cười ngọt ngào nói:

“Chủ nhân!”

Tạ Nhất nhìn tiểu thiên sứ chạy tới, vội vàng tiếp được hắn. Nói thật ra, Tiểu Bạch dáng người nhỏ nhắn như thiếu nữ, Tạ Nhất phải cúi đầu mới nhìn được.

Tiểu Bạch nhiệt tình chạy tới, nhón chân, cũng lập lại bộ dáng vừa rồi ôm cổ Tạ Nhất, ngọt ngào nói:

“Chủ nhân, hôn chào buổi sáng là chú xấu dạy đó!”

Hắn nói liền phải đi hôn Tạ Nhất. Tạ Nhất phát ngốc, thậm chí thấy được đầu lưỡi hồng hồng của Tiểu Bạch đưa ra.

Đâu chỉ Tạ Nhất ngốc, bên kia Phùng Tam cũng ngốc. Hắn không nghĩ tới Tiểu Bạch nhiệt tình chạy tới hôn Tạ Nhất.

Khi Tạ Nhất cho rằng chính mình phải bị Tiểu Bạch hôn, Tiểu Bạch đột nhiên đã bị người túm hổng chân. Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn thấy là Thương Khâu.

Thương Khâu cũng từ trong phòng đi ra, mặc phi thường chỉnh tề, sắc mặt không vui xách Tiểu Bạch như xách một con gà, phi thường nhẹ nhàng.

Thương Khâu đem Tiểu Bạch ném cho Phùng Tam. Phùng Tam nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh tiếp được, sau đó ân cần nói:

“Tiểu Bạch, chào người khác không thể hôn miệng nha, nhiều nhất hôn ở trên mặt, cũng có thể không cần hôn.”

Tiểu Bạch vẻ mặt mê mang, nói:

“Vì cái gì? Nhưng... nhưng chú nói phải hôn miệng?”

Phùng Tam tiếp tục ân cần chỉ dạy.

“Bởi vì tôi là đặc biệt, đã hiểu chưa?”

“Đặc biệt?”

Phùng Tam cười nói:

“Không sai, Tiểu Bạch biết tôi đặc biệt như thế nào không? Em nghĩ xem.”

Tiểu Bạch đột nhiên đôi mắt liền sáng lên, bừng tỉnh nói:

“Tôi biết! Chú là đặc biệt xấu!”

Phùng Tam.

“……”

Tạ Nhất đi rửa mặt, nghe được Tiểu Bạch nói vậy, thiếu chút nữa trượt chân té trên mặt đất.

Tạ Nhất hôm nay tan tầm liền đến quán ăn, chuẩn bị giúp xem cửa hàng. Thời điểm Tạ Nhất đến, Thương Khâu đã ở đó, không chỉ như vậy, Phùng Tam cũng thành khách quen, đương nhiên là bởi vì có Tiểu Bạch.

Quán ăn vẫn cứ kín người hết chỗ, đặc biệt là sau 12 giờ đêm tới rất nhiều khách quen.

“Đinh đang”

Chuông gió treo ở cửa bị đụng vào vang lên, đi vào là một thực khách, thoạt nhìn có chút suy yếu. Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, thế nhưng là người quen, hơn nữa đang mang thai, là Đường Nhất Bạch.

Tạ Nhất hoảng sợ, vội vàng thăm dò đi xem. Đường Nhất Bạch chỉ có một mình, phía sau không có Đường Giảo. Tạ Nhất chạy nhanh đón người vào, nói:

“Đường tiên sinh?”

Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm nói:

“Ai, quả nhiên ở chỗ này a. Tôi nghe nói cậu mở quán ăn, cho nên cố ý lại đây nhìn xem.”

Hắn nói, ngồi xuống một bàn vừa trống, nói:

“Ông chủ, cho tôi thực đơn.”

Tạ Nhất đem thực đơn đưa cho hắn, lại nhìn nhìn cửa, vẫn không có thấy Đường Giảo.

Đường Nhất Bạch tựa hồ nhìn ra Tạ Nhất hồ nghi, phất tay nói:

“Đừng nhìn, Đường Giảo không đi theo. Hắn gần đây thực phiền, tôi đem hắn quăng rồi. Hắn tìm không thấy tôi đâu, cậu xem di động tôi cũng tắt máy.”

Đường Nhất Bạch nói, đem điện thoại đặt lên bàn, quả nhiên là tắt máy. Đường Nhất Bạch còn thực khoe khoang từ trong túi lấy ra một thứ nho nhỏ như là cúc áo.

“Đường Giảo này là trứng thúi, xem tôi như phạm nhân, còn gắn thiết bị định vị ở trên người tôi.”

Hắn nói, đem vật nho nhỏ kia trực tiếp ném vào ly nước.

“Tõm”

Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, nói:

“Một mình? Đường Giảo khẳng định sẽ lo lắng, rốt cuộc…”

Đường Nhất Bạch nhanh phất tay, nói:

“Cậu cũng không biết tôi hôm nay trải qua như thế nào đâu. Đường Giảo một bước không rời, đi theo tôi như canh giữ phạm nhân. Tôi đi tiểu hắn hận không thể đứng bên cạnh xé giấy lau!! Cậu thấy có thể nhẫn được sao?!”

Tạ Nhất:

“……”

Cái này……

Đường Nhất Bạch oán trách Đường Giảo, lại nói:

“Còn nữa còn nữa, hắn mang cho tôi một đống đồ bổ mùi vị kỳ kỳ quái quái. Tôi uống vào quả thật muốn phun, hiện tại trong miệng vẫn còn đắng.”

Tạ Nhất tự nhủ trong lòng.

Không phải uống đồ bổ mới phun đâu, là nôn nghén!

Tóm lại Đường Nhất Bạch muốn cắt đuôi Đường Giảo, tự mình tới điểm sống về đêm. Tạ Nhất thấy thực may mắn khi hắn tới quán nhà mình, không đi quán bar uống rượu.

Đường Nhất Bạch nhìn nhìn thực đơn, liền bắt đầu gọi món ăn.

“A, cái này nhìn liền muốn ăn, ngó sen nhồi gạo nếp sốt mật ong, mứt blueberry củ từ, khoai tây xào chua ngọt, bông cải xanh xào tôm bóc vỏ… Còn nữa, cái này, thêm canh chua cay... Chờ, tôi chọn thêm món thịt.”

Đường Nhất Bạch chọn một bàn lớn. Tạ Nhất nghĩ Đường Nhất Bạch hiện tại thân thể đặc thù, hơn nữa là đàn ông mang thai. Cho nên Đường Nhất Bạch gọi xong món, Tạ Nhất tự mình vào sau bếp làm.

Mứt blueberry củ năng cùng ngó sen gạo nếp thực mau liền bưng lên, là hai món tươi mới ngon miệng, đặc biệt thanh đạm.

Đường Nhất Bạch hôm nay cơ hồ chưa ăn cái gì, ăn cũng phun, dạ dày vẫn luôn không thoải mái. Nhìn hai món ăn vừa bưng lên, cảm giác nước bọt chảy ra, đặc biệt thèm ăn.

Củ năng màu trắng như tuyết được cắt thành thanh nhỏ dài, mặt trên là mứt blueberry màu tím bắt mắt. Đừng xem thường món này, mứt blueberry cũng không phải mua ở siêu thị, mà do chính Tạ Nhất tự mình làm. Dù sao Tạ Nhất nấu ăn có chút tay nghề, tuyệt đối không cần mua bán thành phẩm. Mứt blueberry bán sẵn bên trong toàn hương liệu sao có thể bộc lộ sự ngọt lành tươi mát của củ năng?

Đường Nhất Bạch gắp lên một miếng củ năng bọc một ít mứt blueberry, trực tiếp đưa vào miệng. Ngọt mát, có chút lạnh răng, nhưng cái lạnh vừa phải, đồng thời giúp Đường Nhất Bạch sạch miệng, quá thích hợp khai vị. Mứt blueberry chua ngọt tuyệt đối không phải dùng tinh dầu cùng hương liệu, mùi trái cây tràn ngập ở trong miệng, trước chua sau ngọt, còn có dư vị tươi mát. Quả thực rất tuyệt.

Đường Nhất Bạch ăn củ năng trộn mứt blueberry, rồi lại ăn gạo nếp ngó sen. Từng lát ngó sen được nhồi gạo nếp trắng như tuyết, mặt trên xối nước sốt. Nước sốt này là hỗn hợp nước đường hoa quế mật ong, vừa ngọt vừa thơm.

Đường Nhất Bạch ăn rất mạnh. Tạ Nhất thực mau lại bưng tới bông cải xanh xào tôm bóc vỏ. Món này cũng là ngon miệng, ăn nhiều tuyệt đối không ngán.

Bàn bên cạnh cũng là khách quen. Đại Thánh mặc tây trang cùng Giang Lưu Nhi mặc đồ thỏ tới ăn cơm. Giang Lưu Nhi túm tay áo Đại Thánh, nói:

“Đại Thánh, Đại Thánh, ngài xem ca ca kia có em bé!”

Đại Thánh vội vàng che lại miệng Giang Lưu Nhi, nói:

“Đừng nói bậy, kia rõ ràng là đàn ông, sao có em bé?”

Giang Lưu Nhi nói:

“Đại Thánh, Đại Thánh, ta không có nói bậy, ca ca chính là mang thai!”

Đại Thánh nói:

“Nói bừa cẩn thận người ta đánh ngươi.”

Giang Lưu Nhi nói:

“Thật sự đó, Đại Thánh! Lần trước Quan Âm Tống Tử đã dạy ta nhận biết người mang thai!”

Đại Thánh vẻ mặt chấn kinh nói:

“Các người lên lớp học những thứ lung tung rối loạn như thế sao? Thiên Môn là như vậy?”

Giang Lưu Nhi thực tự hào nói:

“Đại Thánh không hiểu, thầy nói Thiên Môn dạy rộng rãi về sau dễ tìm công việc. Dù sao nhân tài chuyên nghiệp thiếu, cạnh tranh áp lực cũng nhỏ.”

Đại Thánh:

“……”

Tạ Nhất xào đồ ăn, còn tự mình mang tới. HunhHn786 Đường Nhất Bạch thấy Tạ Nhất vẫn luôn bận bịu, vội vàng nói:

“Ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn, nhiều như vậy tôi cũng ăn không hết.”

Tạ Nhất cũng là sợ Đường Nhất Bạch một mình thực sự có cái gì xấu, vì thế liền ngồi ở trước mặt Đường Nhất Bạch.

A Lương đem đến một bộ chén đũa, Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch ăn bữa khuya.

“Ngài một mình chạy ra đây, Đường Giảo khẳng định sốt ruột, ăn xong liền trở về đi. Tôi lái xe đưa về.”

Đường Nhất Bạch cười nói:

“Sốt ruột? Là nên để hắn sốt ruột, đều là hắn làm hại tôi, hiện tại ăn cái gì cũng muốn phun.”

Đường Nhất Bạch hung tợn nghĩ.

Nếu không phải Đường Giảo nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hơn nữa còn đem đồ vật để ở bên trong, thì mình sao có thể biến thành như vậy!

Nhớ đến cái này, Đường Nhất Bạch liền muốn phun lửa.

Đường Nhất Bạch cùng Tạ Nhất vừa trò chuyện vừa ăn. Cũng phải nói, Tạ Nhất tay nghề thật tốt, Đường Nhất Bạch một ngày không ăn cái gì, hiện tại lại ăn thật nhiều, cảm thấy ăn ngon lại không ngán, một chút cũng không nghĩ phun, ngược lại ngon miệng khai vị. Đường Nhất Bạch liên tiếp khen Tạ Nhất, Tạ Nhất bị hắn khen cũng ngượng ngùng.

Đường Nhất Bạch lại nói:

“Đúng rồi, ngày mai công ty cậu có hạng mục hợp tác cùng công ty chúng tôi phải không? Có quảng cáo giao cho các cậu.”

Tạ Nhất nói:

“Hình như vậy, bất quá là quảng cáo lớn, giám đốc còn chưa có quyết định phân cho tổ nào đâu.”

Đường Nhất Bạch đặc biệt hảo sảng nói:

“Tôi quyết định để cho tổ của cậu, lần trước các người thiết kế hàng mẫu tôi cảm thấy không tồi. Sàng ngày mai tôi tự mình đến công ty các cậu một chuyến.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Ngài muốn đích thân tới, không phải…”

Đường Nhất Bạch phất tay nói:

“Không được, tôi phải đi, bằng không sẽ nghẹn chết. Còn nữa, tôi không tự mình đi, phỏng chừng Hồ trưởng phòng lại quấy rối.”

Đây chính là hạng mục lớn, nếu có thể nhận Tạ Nhất cũng được lợi rất nhiều. Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, nói:

“Vậy cảm ơn.”

Đường Nhất Bạch hào sảng nói:

“Cảm ơn cái gì. Còn nữa ý tưởng cùng thiết kế của tổ các cậu đều là tốt nhất, cậu sao phải khách khí. Nếu vậy làm nhiều món ngon cho tôi, tay nghề cậu quá tuyệt vời!”

Hai người nói chuyện càng ngày càng hưng phấn. Thương Khâu từ sau bếp đi ra bưng một mâm nhỏ, đi tới trước mặt Tất Bắc.

“Rầm!”

Hắn đem mâm buông xuống, sau đó quay đầu liền đi.

Tất Bắc bị hoảng sợ. Những người phía sau cũng giật nảy mình, còn tưởng rằng phục vụ quán muốn đánh nhau.

Thương Khâu sắc mặt lãnh đạm, buông mâm xoay người đi trở về sau quầy. Lúc này Thanh Cốt cười tủm tỉm đi tới, nói:

“U, Tạ Nhất cùng người khác nói đến khí thế ngất trời. Anh có phải ghen hay không?”

Thương Khâu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Thanh Cốt lại nói:

“Tôi nghe nói Đường Nhất Bạch kia chính là kim cương vương lão ngũ, người đàn ông độc thân hoàng mỹ, có tiền, có địa vị, bộ dạng cũng không tồi. Ai nha còn theo đuổi Tạ Nhất có phải hay không?”

Thương Khâu lại nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thanh Cốt. Ánh mắt kia lạnh căm căm, Thanh Cốt lại không hề gì, như cũ nói:

“Anh là đàn ông nha, đừng do dự, phải hành động! Nếu không Tạ Hương Hương thơm như vậy, rất nhiều đàn ông cùng quỷ quái mơ ước a, sớm muộn gì cũng bị người đoạt đi nga. Anh đúng là đại muộn tao!”

Thương Khâu nãy giờ không nói gì, chỉ là cúi đầu nhìn di động, còn nhắn tin.

Thanh Cốt tự quyết định cũng không có một chút xấu hổ, nói:

“Nè, anh như vậy, có phải chưa hôn Tạ Hương Hương hay không?”

Thương Khâu liếc mắt nhìn Thanh Cốt một cái. Thanh Cốt cười nói:

“Hì hì, có phải bị tôi nói trúng, bực bội xấu hổ thành nổi giận?”

Kết quả Thương Khâu vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng nói lại lộ ra nồng đậm khoe khoang.

“Hôn rồi.”

Thanh Cốt cũng chưa nghe rõ, còn đang nói:

“Tôi biết chưa hôn… Cái gì?! Hôn rồi? Khi nào?!”

Thương Khâu khóe miệng có chút hơi cong lên, mang theo ý cười cao thâm khó đoán, không có trả lời Thanh Cốt, mà là nói:

“Đã hôn lưỡi.”

Thanh Cốt:

“……”

Thanh Cốt một trận bóp cổ tay.

Đây là chuyện khi nào, sao mình không biết. Hơn nữa xem Thương Khâu muộn tao trình độ kia, tuyệt đối là hôn rất sâu rất ướt át!

Đường Nhất Bạch còn đang cùng Tạ Nhất thân thiện nói chuyện phiếm.

“Ngày mai giữa trưa nói xong chuyện hợp tác, tôi mời cơm, thế nào?”

Tạ Nhất nói:

“Đừng đừng, tôi mời đi, bằng không rất ngượng ngùng.”

Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm nói:

“Ai mời ai đều có thể, chúng ta…”

Hắn còn chưa nói xong liền nhìn thấy một người ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhất. Chính là Thương Khâu. Thương Khâu ngồi xuống xong, nhàn nhạt nhìn Đường Nhất Bạch, mặt mang “thiện ý” mỉm cười, nói:

“Cậu mang thai còn muốn theo đuổi Tạ Nhất?”

Đường Nhất Bạch:

“……”

Trong nháy mắt, Đường Nhất Bạch đặc biệt muốn xốc bàn.

Ở thời điểm Đường Nhất Bạch không bình tĩnh thì cửa quán lại bị đẩy ra.

Đường Giảo mặt đầy đầu mồ hôi nóng, từ bên ngoài chạy vào. Nhìn thấy Đường Nhất Bạch, hắn tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Đường Nhất Bạch quay đầu lại nhìn, phát hiện là Đường Giảo, tức khắc mở to hai mắt, lại quay đầu nhìn về phía Thương Khâu.

Thương Khâu nhướng mày, cầm lấy di động quơ quơ. Trên màn hình di động còn sáng, mặt trên rõ ràng có tin nhắn gửi Đường Giảo. Nội dung tin nhắn nói cho Đường Giảo biết Đường Nhất Bạch ở quán ăn đêm, nói hắn cấp tốc đến.

Đường Giảo mồ hôi đầy đầu, nhìn Đường Nhất Bạch nhẹ nhàng thở ra, nói:

“Thiếu gia, ngài sao đột nhiên chạy mất, di động còn tắt máy.”

Đường Nhất Bạch mắt trợn trắng. Đường Giảo vội vàng hạ giọng ôn nhu nói:

“Thiếu gia cùng tôi trở về đi, thời gian không còn sớm, ngài nên nghỉ ngơi.”

Đường Nhất Bạch nhìn về phía Tạ Nhất, cười tủm tỉm nói:

“Vậy chúng ta ngày mai gặp.”

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

“Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đường Nhất Bạch nói Đường Giảo thanh toán tiền, liền thong thả ung dung đi ra cửa. Thời điểm đi còn cảm thấy sau lưng có tầm mắt âm trầm nhìn chăm chú vào mình. Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Thương Khâu. Đường Nhất Bạch khiêu khích hất cằm lên, sau đó thong thả ung dung đi.

Thanh Cốt nhảy nhót chạy tới thu dọn cái bàn, cười tủm tỉm đẩy nhẹ Tạ Nhất, nói:

“Tạ Hương Hương.”

Tạ Nhất:

“……”

Thanh Cốt nói, rồi nhìn thoáng qua Thương Khâu, lại nói:

“Thương Khâu muốn theo đuổi anh đó!”

Tạ Nhất sửng sốt, cũng nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu không nói chuyện, biểu tình không có biến, vẫn cứ một bộ bình tĩnh.

Tim Tạ Nhất đập nhanh chóng, bất quá nhìn Thương Khâu bình tĩnh, còn tưởng rằng là Thanh Cốt nói giỡn. Tạ Nhất cười một tiếng, nói:

“Có rảnh nói giỡn, mau đi thu dọn bàn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện