Hình như cô ta tên là Dương Tiểu Ngọc.

Người chết từng nằm viện nhiều lần, thân là y tá, Dương Tiểu Ngọc không thể không biết. Nói không chừng anh có thể tìm ra manh mối khác từ trên người cô ta.

Sau khi chào từ biệt lão Trương, Trần Mặc đi về phía phòng nghỉ của khoa Nội tim mạch trên tầng 5. Có điều anh còn chưa đi đến gần thì đã thấy trên hành lang có một đám người tụ tập. Có mấy người thấy Trần Mặc thì vẻ mặt trắng bệch, đưa tay gọi anh: “Chủ nhiệm Triệu, xảy ra chuyện lớn rồi. Mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!”

Trong lòng Trần Mặc giật thon thót. Anh tách đám đông ra, ra chen tới cửa phòng làm việc của mình. Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, thứ đập vào mắt anh là một thi thể đầu thân chia lìa. Máu tươi chảy thành vũng lớn, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Người chết không phải ai khác, chính là Dương Tiểu Ngọc.

Anh đang chuẩn bị tìm cô gái Dương Tiểu Ngọc này để dò la tình hình, không ai ngờ đối phương lại bị giết hại trong phòng làm việc của bản thân trước rồi.

Không chỉ như thế, quá trình Dương Tiểu Ngọc gặp nạn cũng tương đối bất thường. Phải biết rằng chỗ này có phải núi rừng hoang vu gì đâu, đây chính là bệnh viện người ra kẻ vào tấp nập đấy. Tuy vụ án xảy ra vào thời gian nghỉ trưa nhưng trong hành lang vẫn có không ít người qua lại, hung thủ làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay giết chết Dương Tiểu Ngọc, rồi phanh thây một cách thần không biết quỷ không hay, rồi còn chặt xác thế này chứ? Đã thế còn khiến nạn nhân im thin thít, không phát ra bất kỳ tiếng động nào chứ?

Bản thân đang đứng lẫn trong đám đông ồn ào nhưng Trần Mặc lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, đáp án dường như đã được miêu tả vô cùng sống động.

Thứ giết chết Dương Tiểu Ngọc chính là sức mạnh linh dị!

Thế nhưng tại sao cô lại gặp nạn?

Còn nữa, tại sao cô lại bị giết trong phòng làm việc của mình chứ?



Trần Mặc đứng sững ở cửa vài giây, sau đó cấp tốc phục hồi tinh thần: “Mọi người tránh ra! Đừng phá hỏng hiện trường!”

Người phía trước lui về phía sau nửa bước, Trần Mặc nhân cơ hội này đóng cửa phòng làm việc lại. Hành động này thoạt nhìn rất giống đang bảo vệ hiện trường, nhưng dự tính thật sự của anh lại là lợi dụng khoảng thời gian ngắn chờ phía cảnh sát đến để tìm thử xem có phát hiện được manh mối nào ở hiện trường án mạng hay không.

Trần Mặc lia mắt quan sát bốn phía xung quanh, chỗ cách thi thể của Dương Tiểu Ngọc không xa có một vài trang giấy vứt tán loạn. Anh lại gần, nhặt mấy tờ lên xem thử thì thấy bên trên có vài vết cắt, giống như đã bị thứ gì đó cứa mạnh qua.

Trần Mặc tiếp tục tìm kiếm trong mấy tờ giấy này, quả nhiên tìm được một tờ giấy có viết chữ. Nét nào nét đấy đều cực kỳ dùng sức viết, cho nên còn hằn cả lên trang sau.

Chữ viết trên đó cực kỳ nguệch ngoạc, khiến người đọc nhìn mà phát bực. Trần Mặc cẩn thận phân biệt một hồi, hình như nội dung viết là: Có phải anh ta không?”

Phía dưới mấy chữ này còn dính vài vết máu.

Lúc Trần Mặc định đặt tờ giấy xuống thì đột nhiên phát hiện, hình như chỗ dính máu cũng có một vài chữ, hơi bất cẩn tí thôi là rất dễ bỏ qua nó.

Đây là một hàng chữ số, nét bút nguệch ngoạc giống như được viết trong lúc rất vội vàng.

2F081215

Hàng chữ số này, có ý nghĩa gì?

Trần Mặc gấp tờ giấy này lại rồi bỏ vào túi áo. Anh lặng lẽ đi đến gần cửa phòng, nghe loáng thoáng được mấy câu bàn luận.



“Vẫn là bác sĩ Triệu lợi hại, gặp nguy mà không loạn, xử lý mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng.”

“Nếu không thì sao có thể lên chức chủ nhiệm khi còn trẻ được chứ.”

“Chậc, tôi thấy chưa chắc đã là như thế đâu. Tôi nghe nói, lần này bệnh viện chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, có quan hệ không nhỏ đến tên họ Triệu kia đâu.”

“Không biết đằng sau có nội tình gì không nữa… chậc chậc!”

Trần Mặc tỉnh rụi mở cửa phòng, mấy người đang đứng tám chuyện ầm ĩ, chưa kịp chuẩn bị gì đã nhìn thấy chính chủ, trên mặt lập tức lộ vẻ lúng túng.

Nói bậy sau lưng người ta lại bị người ta bắt tại trận, kiểu gì trên mặt cũng có tí lúng túng khó coi.

Có điều trên mặt Trần Mặc lại không có bất kỳ biểu cảm gì.

Lúc này trên hành lang chợt vang lên tiếng bước chân vội vã, mấy anh cảnh sát nghe báo án chạy đến rồi.

Trần Mặc gật đầu với đối phương, hoàn thành việc bàn giao hiện trường rồi đi về phía hành lang.

Trong ấn tượng của Trần Mặc, lúc trước, khi đi qua hành lang anh đã từng nhìn xuyên qua cánh cửa phòng nghỉ đang hé mở, trông thấy một loạt tủ chứa đồ. Phía trên mỗi cái tủ đều in một chữ số rất lớn.

Chính mấy con số này đã nhắc nhở Trần Mặc.

Chẳng có lẽ dãy số trên tờ giấy dính máu kia lại là số tủ đồ mà Dương Tiểu Ngọc cố tình để lại?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện