Ý tưởng này khiến cho nàng nhất thời chấn động, không khỏi nhanh chóng cúi đầu nhìn về khung ảnh ở trong tay, lại phát hiện ảnh ở trong khung không phải là ảnh của nàng cùng Tiểu Anh chụp chung, mà là Học Tiệp cùng Tiểu Anh chụp ảnh chung.
Căn cứ vào ấn tượng trong trí nhớ nào đó, nàng nhanh chóng xoay người, nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, bắt đầu sưu tầm từng cái khung ảnh hắn đặt ở trong phòng –
"Thích Lan?"
"Vì sao đều không có?" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, rất kinh ngạc nghĩ mình đang phát hiện ra điều gì. Trong phòng đầu tiên thế nhưng không cái ảnh nào chụp chung của hắn cùng Tiểu Anh, tất cả ảnh đều là ảnh chụp chung của Tiểu Anh cùng Học Tiệp.
"Không có gì?" Hắn hỏi.
"Vì sao trong phòng của anh không có ảnh chụp chung của anh với Tiểu Anh? Vì sao tất cả ảnh đều là ảnh chụp của Học Tiệp và Tiểu Anh?" Nàng trợn to mắt hỏi.
Phạm Học Ôn lại rơi vào trầm mặc.
Hắn vẫn biết rằng nàng tương đối thông minh, nhưng đối với các tình tiết nhỏ thì không để ý đến, hắn nghĩ rằng nàng sẽ không phát hiện ra điểm nhỏ ấy, nhưng nàng vẫn là phát hiện.
"Sao anh không nói lời nào, rõ ràng là nói Học Tiệp có liên quan đến chuyện này, chuyện anh cưới Tiểu Anh rõ ràng có liên quan đến học Tiệp!" Nàng cũng không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ trả lời, bởi vì nàng cơ hồ chắc chắc chính mình là đúng.
Tiểu Anh từ trung học liền nhận thức Học Tiệp, các nàng vẫn luôn là bạn tốt, có chụp ảnh chung là chuyện đương nhiên, nhưng nếu chỉ là bạn tốt, Tiểu Anh cùng Học Tiệp chụp ảnh chung cũng không tránh khỏi nhiều lắm đi? Càng đừng nói từng đấy ảnh chụp đều để ở phòng nàng đi.
Tiểu Anh là em gái thương yêu nhất, cho nên nàng mới có thể để ảnh chụp của nàng ở trong phòng, còn Học Tiệp thì sao? Nhiều chụp ảnh chung như vậy, có phải hay không còn đại biểu cho Tiểu Anh với Học Tiệp quá mức thân mật, thậm chí — thậm chí liền giống như người yêu, dùng chụp ảnh chung kỷ niệm lại hồi ức tốt đẹp!
Ý tưởng này, làm cho nàng hung hăng hít phải một hơi lạnh, khiếp sợ đến cực điểm nhìn vào con ngươi đen của hắn.
Thẳng đến giờ khắc này, nàng mới nhìn thấy hắn thủy chung giấu mọi thứ ở đáy mắt, một cảm giác chua xót không nói nên lời, mà hắn cũng thấy rõ trên mặt nàng là bừng tỉnh đại ngộ cùng khiếp sợ.
"Tiểu Anh cùng Học Tiệp là –"
"Đừng nói." Hắn xoa môi của nàng, nhanh chóng nhìn nàng lắc đầu.
Nàng không thể phản ứng, trong não cơ hồ trống rỗng, mọi thứ đều đã qua đi, một màn rồi một màn hiện lên, sau đó hình ảnh dừng lại ở lúc hắn hôn lên tấm ảnh –
"Anh đã không yêu Tiểu Anh, vào cái đêm liên hoan kia, vì sao còn hôn ảnh của Tiểu Anh?"
Mặt nàng tái nhợt, run rẩy hỏi, thật sự để ý đến chuyện kia.
Hắn nhìn nàng thật sâu, hoàn toàn không biết nàng đã nhìn thấy lúc đó, nhưng cũng rốt cục hắn hiểu được, đến tột cùng là làm sao lại có khúc mắc với nàng.
"Anh hôn không phải Tiểu Anh." Hắn nhanh chóng phủ nhận. "Người anh hôn là em."
Nàng sửng sốt thật mạnh.
"Em cùng La Lãng cùng nhau ôm ấp, thậm chí từng vì hắn đi học lớp nấu ăn, anh ghen tị đến độ sắp phát điên, trong đầu tất cả đều nghĩ làm như thế nào đoạt lại em, giữ lấy em, nếu anh không hôn ảnh chụp, anh không thể xác định chính mình sẽ làm chuyện gì với em ở trên giường." Hắn ánh mắt đen kịt, nhớ tới chuyện đêm đó vẫn như cũ cảm thấy phẫn nộ không thôi.
"Cái gì?" Nàng lại hít không khí, không phải bởi vì khiếp sợ, mà là kinh ngạc cùng ngượng ngùng.
Người hắn hôn là nàng? Hắn thế nhưng từng nghĩ tới muốn chiếm…… chiếm, giữ lấy nàng?
Thanh lệ khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt hiện lên một mảnh lạt hồng, nàng ôm cái miệng nhỏ nhắn, nhưng lại không có pháp tiếp tục thừa nhận của hắn nhìn chăm chú, khẩn trương đã nghĩ xoay người rời đi –
"Em còn không có nói cho anh biết, em vì sao đột nhiên không đi cao hùng?" Hắn nháy mắt nhanh tay giữ chặt nàng, không cho nàng chạy trốn.
"Em…… em vừa mới đã nói, nói, là vì ba mẹ em." Nàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Anh thì sao?" Hắn giữ lấy cằm của nàng, bức bách nàng đối mặt hắn.
Nàng lắc đầu, không chịu mở miệng trả lời, cả người bởi vì ánh mắt thâm tình của hắn mà bối rối không thôi, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn choáng váng rõ ràng đang ửng hồng.
Sự thẹn thùng rõ ràng kia, nháy mắt hòa tan phẫn nộ trong lòng hắn, làm cho hắn xác định nàng vẫn như trước để ý hắn, thích hắn, thậm chí quyến luyến hắn, hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng, nhưng không cách nào quên được nàng cùng La Lãng trong lúc đó thân mật.
"Cho nên em cùng La Lãng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Em yêu hắn?" Hắn tiếp tục chất vấn.
"Làm sao có thể!" Nàng lập tức phản bác.
"Vậy vì sao học nấu ăn vì hắn? Em thật sự muốn gả cho hắn?" Hắn ngữ khí óan hận.
"Chúng em chỉ là bạn tốt, ai mà muốn cùng hắn kết hôn? Đây là La Lãng cố ý nói ra cho anh giận, huống hồ em cũng không phải vì hắn mà học nấu ăn, em là vì anh cho nên mới –" Tiếng cãi lại biến mất trong nháy mắt, Thích Lan ôm miệng mình lại, nhanh chóng dưới đáy lòng rên rỉ.
Trời, nàng là đồ ngu ngốc, thật sự là đồ ngu ngốc! Chuyện gì không làm, cố tình nếu không đánh tự khai, xung quanh đây làm gì có chỗ nào để nàng có thể trốn được đây? Bộ dạng nàng ảo não, Phạm Học Ôn lại cười đến hảo kinh hỉ, vạn vạn không dự đoán được nàng học nấu ăn, tất cả đều là vì hắn.
Công việc của nàng nhiều như vậy, lại vì hắn, đến lớp nấu ăn để học?
Kiềm chế không được trong lòng mừng như điên, hắn không khỏi nhanh chóng đem nàng kéo vào trong lòng.
Hắn muốn cúi đầu hôn nàng, muốn vuốt ve từng nơi mềm mại trên cơ thể nàng, khiến cho nàng chân chính thuộc về hắn, trong lòng lại vẫn tồn tại một chút nghi hoặc.
"Người lái xe đưa em về nhà, nam nhân đưa em vào trong đại sảnh thì sao?" Hắn nhanh chóng lại hỏi.
"Ai?" Nàng đem mặt chôn ở trong ngực của hắn, thanh âm có vẻ có chút mơ hồ.
Tuy rằng trái tim bùm bùm cũng sắp muốn nhảy ra ngực, nhưng nàng không có cự tuyệt ôm của hắn, ngược lại nắm chặt quần áo của hắn, kích động cơ hồ muốn rơi lệ.
Rốt cục…… nàng rốt cục có thể không hề băn khoăn mà nhận ôn nhu của hắn, sự thật chứng minh, nàng cho tới bây giờ vốn không có tự mình đa tình, cũng không có thương tổn qua bất luận kẻ nào.
Nàng không bao giờ nữa phải mang cảm giác tội lỗi để bảo trì khoảng cách với hắn, rốt cục có thể quang minh chính đại mà yêu hắn.
"Một nam nhân ngoại quốc, lúc ấy em còn nghỉ ba ngày để ở bên hắn, cùng hắn đi du ngoạn thưởng cảnh khắp nơi." Hắn dấm chua mười phần nồng nặc, đối với chuyện nàng một mình đi du lịch với nam nhân kia, thủy chung cảm thấy canh cánh trong lòng.
Quá nhiều cảm động làm cho Thích Lan có chút không thể tự hỏi, vài giây sau mới nhớ tới người hắn nói là ai.
"Anh là nói Ôn Lôi Đặc? Anh làm sao có thể đột nhiên nhắc tới hắn? Hắn đã sớm trở về nước, hơn nữa đó cũng là chuỵên trước kia." Nàng nháy mắt mấy cái, hảo kinh ngạc khi hắn còn nhớ rõ Ôn Lôi Đặc, càng kinh ngạc hắn trong giọng nói lên sự đố kỵ.
Hắn luôn ôn nhu ổn liễm như vậy, cứ như ngọn gió nhẹ nhàng lay động, không nghĩ tới lại biết ghen.
"Hai người còn có liên lạc?" Hắn hừ lạnh.
"Chuyện công việc tất nhiên là phải có liên lạc."
Con ngươi của hắn đen lại, nháy mắt quyết định muốn dùng tốc độ nhanh nhất đem nàng chiếm làm của riêng.
Nàng quá mức xinh đẹp, mà ong bướm vĩnh viễn sẽ không bỏ qua bông hoa yêu kiều xinh đẹp.
Ý niệm trong đầu hiện ra, hắn cơ hồ là lập tức đem mặt vùi vào gáy trắng nõn của nàng, nửa là hôn nhẹ, nửa còn lại là liếm lên da thịt mịn nàng của nàng, khiến nàng liên tục hít lấy không khi, thậm chí tinh tế run run.
"Học Ôn?" Thích Lan không tự chủ được giữ lấy cánh tay của hắn.
"Hư……" Hắn cảm giác được nàng cứng ngắc cùng không thể tự chủ, lại không hề bị cự tuyệt, nàng tựa hồ như đều biết sau đó phát sinh chuyện gì, thủy chung tùy ý hắn làm càn vuốt ve mơn trớn, thậm chí hắn đem tay vào trong áo của nàng, có thể chạm vào được phần mềm mại tròn đầy của nàng.
Nàng run run hút không khí, lại không ngừng tỏa ra mùi hương mê người, làn da trắng như tuyết cũng dần dần chuyển thành đỏ ửng đầu mê người, tựa như một đóa kiều hoa nở rộ, dụ hoặc hắn tiếp nhận toàn bộ của nàng.
Nàng ngầm đồng ý cho hắn xâm nhập, thậm chí ngầm đồng ý hắn yêu nàng, tuy rằng ngượng ngùng, lại mềm mại hầu hạ.
Phản ứng của nàng không thể nghi ngờ chính là xuân dược mãnh liệt của hắn, làm cho hắn rốt cuộc không thể bảo trì lý trí, một tay ôm lấy nàng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng phóng tới trên giường.
Hắn nhanh chóng cởi áo, cả người phủ ở trên cơ thể của nàng.
"Thích Lan, mở mắt ra nhìn anh." Hắn thô ách yêu cầu, tay phải yêu thương không thôi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nhưng mà đôi mắt trước mặt vẫn thủy chung không động đậy, như trước ngượng ngùng nhắm chặt, thật sự không dám mở.
"Nhìn anh." Hắn thúc giục, cúi đầu hôn lên mi, mắt của nàng, cùng với môi của nàng, dùng lời lẽ nóng cháy khiêu khích hương của nàng, cướp đi hô hấp của nàng, làm cho nàng nhịn không được phát ra tiếng yêu kiều.
Nàn chịu không nổi kích thích của hắn, nàng mới rốt cục thở hổn hển mở mắt ra, ngượng ngùng không thôi nhìn về phía hắn.
"Anh muốn em thuộc về anh." Hắn tươi cười một cách nàng chưa từng thấy bao giờ, sự bá đạo này tà mị, thoạt nhìn như là nam nhân hư hỏng.
Nàng toàn thân nóng lên, hoài nghi chính mình như thế nào còn không có xấu hổ, nhưng không cách nào không chờ mong chuyện sẽ phát sinh kế tiếp.
Từ ngày đó yêu hắn, nàng liền vẫn khát vọng có thể được nhận được hắn yêu, mà nay nguyện vọng của nàng rốt cục được thực hiện.
Người yêu vui sướng, cùng với được người yêu làm cho hạnh phúc, làm cho nàng tạm thời quên e lệ, nhịn không được chủ động vòng ấy sau gáy của hắn, dũng cảm hiến hôn.
"Em yêu anh." Phấn môi cong lên, nàng nở rộ tươi cười, nở rộ xinh đẹp ngượng ngùng chỉ thuộc về hắn.
"Anh cũng yêu em." Con ngươi đen u ám, hắn cơ hồ lập tức cúi đầu niêm phong đôi môi của nàng lại.
Hắn yêu nàng, nàng cũng yêu hắn, từ hôm nay trở đi, bọn họ trong lúc sẽ không bao giờ còn có khoảng cách, cũng không sợ hãi đến chữ yêu, hay là mất đi lẫn nhau.
Trong lòng tâm tư được gỡ rối, bọn họ rốt cục tìm được lẫn nhau, sau đó trường tồn vĩnh viễn chẳng thể biệt ly xa cách.
---Hoàn----
Căn cứ vào ấn tượng trong trí nhớ nào đó, nàng nhanh chóng xoay người, nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, bắt đầu sưu tầm từng cái khung ảnh hắn đặt ở trong phòng –
"Thích Lan?"
"Vì sao đều không có?" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, rất kinh ngạc nghĩ mình đang phát hiện ra điều gì. Trong phòng đầu tiên thế nhưng không cái ảnh nào chụp chung của hắn cùng Tiểu Anh, tất cả ảnh đều là ảnh chụp chung của Tiểu Anh cùng Học Tiệp.
"Không có gì?" Hắn hỏi.
"Vì sao trong phòng của anh không có ảnh chụp chung của anh với Tiểu Anh? Vì sao tất cả ảnh đều là ảnh chụp của Học Tiệp và Tiểu Anh?" Nàng trợn to mắt hỏi.
Phạm Học Ôn lại rơi vào trầm mặc.
Hắn vẫn biết rằng nàng tương đối thông minh, nhưng đối với các tình tiết nhỏ thì không để ý đến, hắn nghĩ rằng nàng sẽ không phát hiện ra điểm nhỏ ấy, nhưng nàng vẫn là phát hiện.
"Sao anh không nói lời nào, rõ ràng là nói Học Tiệp có liên quan đến chuyện này, chuyện anh cưới Tiểu Anh rõ ràng có liên quan đến học Tiệp!" Nàng cũng không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ trả lời, bởi vì nàng cơ hồ chắc chắc chính mình là đúng.
Tiểu Anh từ trung học liền nhận thức Học Tiệp, các nàng vẫn luôn là bạn tốt, có chụp ảnh chung là chuyện đương nhiên, nhưng nếu chỉ là bạn tốt, Tiểu Anh cùng Học Tiệp chụp ảnh chung cũng không tránh khỏi nhiều lắm đi? Càng đừng nói từng đấy ảnh chụp đều để ở phòng nàng đi.
Tiểu Anh là em gái thương yêu nhất, cho nên nàng mới có thể để ảnh chụp của nàng ở trong phòng, còn Học Tiệp thì sao? Nhiều chụp ảnh chung như vậy, có phải hay không còn đại biểu cho Tiểu Anh với Học Tiệp quá mức thân mật, thậm chí — thậm chí liền giống như người yêu, dùng chụp ảnh chung kỷ niệm lại hồi ức tốt đẹp!
Ý tưởng này, làm cho nàng hung hăng hít phải một hơi lạnh, khiếp sợ đến cực điểm nhìn vào con ngươi đen của hắn.
Thẳng đến giờ khắc này, nàng mới nhìn thấy hắn thủy chung giấu mọi thứ ở đáy mắt, một cảm giác chua xót không nói nên lời, mà hắn cũng thấy rõ trên mặt nàng là bừng tỉnh đại ngộ cùng khiếp sợ.
"Tiểu Anh cùng Học Tiệp là –"
"Đừng nói." Hắn xoa môi của nàng, nhanh chóng nhìn nàng lắc đầu.
Nàng không thể phản ứng, trong não cơ hồ trống rỗng, mọi thứ đều đã qua đi, một màn rồi một màn hiện lên, sau đó hình ảnh dừng lại ở lúc hắn hôn lên tấm ảnh –
"Anh đã không yêu Tiểu Anh, vào cái đêm liên hoan kia, vì sao còn hôn ảnh của Tiểu Anh?"
Mặt nàng tái nhợt, run rẩy hỏi, thật sự để ý đến chuyện kia.
Hắn nhìn nàng thật sâu, hoàn toàn không biết nàng đã nhìn thấy lúc đó, nhưng cũng rốt cục hắn hiểu được, đến tột cùng là làm sao lại có khúc mắc với nàng.
"Anh hôn không phải Tiểu Anh." Hắn nhanh chóng phủ nhận. "Người anh hôn là em."
Nàng sửng sốt thật mạnh.
"Em cùng La Lãng cùng nhau ôm ấp, thậm chí từng vì hắn đi học lớp nấu ăn, anh ghen tị đến độ sắp phát điên, trong đầu tất cả đều nghĩ làm như thế nào đoạt lại em, giữ lấy em, nếu anh không hôn ảnh chụp, anh không thể xác định chính mình sẽ làm chuyện gì với em ở trên giường." Hắn ánh mắt đen kịt, nhớ tới chuyện đêm đó vẫn như cũ cảm thấy phẫn nộ không thôi.
"Cái gì?" Nàng lại hít không khí, không phải bởi vì khiếp sợ, mà là kinh ngạc cùng ngượng ngùng.
Người hắn hôn là nàng? Hắn thế nhưng từng nghĩ tới muốn chiếm…… chiếm, giữ lấy nàng?
Thanh lệ khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt hiện lên một mảnh lạt hồng, nàng ôm cái miệng nhỏ nhắn, nhưng lại không có pháp tiếp tục thừa nhận của hắn nhìn chăm chú, khẩn trương đã nghĩ xoay người rời đi –
"Em còn không có nói cho anh biết, em vì sao đột nhiên không đi cao hùng?" Hắn nháy mắt nhanh tay giữ chặt nàng, không cho nàng chạy trốn.
"Em…… em vừa mới đã nói, nói, là vì ba mẹ em." Nàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
"Anh thì sao?" Hắn giữ lấy cằm của nàng, bức bách nàng đối mặt hắn.
Nàng lắc đầu, không chịu mở miệng trả lời, cả người bởi vì ánh mắt thâm tình của hắn mà bối rối không thôi, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn choáng váng rõ ràng đang ửng hồng.
Sự thẹn thùng rõ ràng kia, nháy mắt hòa tan phẫn nộ trong lòng hắn, làm cho hắn xác định nàng vẫn như trước để ý hắn, thích hắn, thậm chí quyến luyến hắn, hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng, nhưng không cách nào quên được nàng cùng La Lãng trong lúc đó thân mật.
"Cho nên em cùng La Lãng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Em yêu hắn?" Hắn tiếp tục chất vấn.
"Làm sao có thể!" Nàng lập tức phản bác.
"Vậy vì sao học nấu ăn vì hắn? Em thật sự muốn gả cho hắn?" Hắn ngữ khí óan hận.
"Chúng em chỉ là bạn tốt, ai mà muốn cùng hắn kết hôn? Đây là La Lãng cố ý nói ra cho anh giận, huống hồ em cũng không phải vì hắn mà học nấu ăn, em là vì anh cho nên mới –" Tiếng cãi lại biến mất trong nháy mắt, Thích Lan ôm miệng mình lại, nhanh chóng dưới đáy lòng rên rỉ.
Trời, nàng là đồ ngu ngốc, thật sự là đồ ngu ngốc! Chuyện gì không làm, cố tình nếu không đánh tự khai, xung quanh đây làm gì có chỗ nào để nàng có thể trốn được đây? Bộ dạng nàng ảo não, Phạm Học Ôn lại cười đến hảo kinh hỉ, vạn vạn không dự đoán được nàng học nấu ăn, tất cả đều là vì hắn.
Công việc của nàng nhiều như vậy, lại vì hắn, đến lớp nấu ăn để học?
Kiềm chế không được trong lòng mừng như điên, hắn không khỏi nhanh chóng đem nàng kéo vào trong lòng.
Hắn muốn cúi đầu hôn nàng, muốn vuốt ve từng nơi mềm mại trên cơ thể nàng, khiến cho nàng chân chính thuộc về hắn, trong lòng lại vẫn tồn tại một chút nghi hoặc.
"Người lái xe đưa em về nhà, nam nhân đưa em vào trong đại sảnh thì sao?" Hắn nhanh chóng lại hỏi.
"Ai?" Nàng đem mặt chôn ở trong ngực của hắn, thanh âm có vẻ có chút mơ hồ.
Tuy rằng trái tim bùm bùm cũng sắp muốn nhảy ra ngực, nhưng nàng không có cự tuyệt ôm của hắn, ngược lại nắm chặt quần áo của hắn, kích động cơ hồ muốn rơi lệ.
Rốt cục…… nàng rốt cục có thể không hề băn khoăn mà nhận ôn nhu của hắn, sự thật chứng minh, nàng cho tới bây giờ vốn không có tự mình đa tình, cũng không có thương tổn qua bất luận kẻ nào.
Nàng không bao giờ nữa phải mang cảm giác tội lỗi để bảo trì khoảng cách với hắn, rốt cục có thể quang minh chính đại mà yêu hắn.
"Một nam nhân ngoại quốc, lúc ấy em còn nghỉ ba ngày để ở bên hắn, cùng hắn đi du ngoạn thưởng cảnh khắp nơi." Hắn dấm chua mười phần nồng nặc, đối với chuyện nàng một mình đi du lịch với nam nhân kia, thủy chung cảm thấy canh cánh trong lòng.
Quá nhiều cảm động làm cho Thích Lan có chút không thể tự hỏi, vài giây sau mới nhớ tới người hắn nói là ai.
"Anh là nói Ôn Lôi Đặc? Anh làm sao có thể đột nhiên nhắc tới hắn? Hắn đã sớm trở về nước, hơn nữa đó cũng là chuỵên trước kia." Nàng nháy mắt mấy cái, hảo kinh ngạc khi hắn còn nhớ rõ Ôn Lôi Đặc, càng kinh ngạc hắn trong giọng nói lên sự đố kỵ.
Hắn luôn ôn nhu ổn liễm như vậy, cứ như ngọn gió nhẹ nhàng lay động, không nghĩ tới lại biết ghen.
"Hai người còn có liên lạc?" Hắn hừ lạnh.
"Chuyện công việc tất nhiên là phải có liên lạc."
Con ngươi của hắn đen lại, nháy mắt quyết định muốn dùng tốc độ nhanh nhất đem nàng chiếm làm của riêng.
Nàng quá mức xinh đẹp, mà ong bướm vĩnh viễn sẽ không bỏ qua bông hoa yêu kiều xinh đẹp.
Ý niệm trong đầu hiện ra, hắn cơ hồ là lập tức đem mặt vùi vào gáy trắng nõn của nàng, nửa là hôn nhẹ, nửa còn lại là liếm lên da thịt mịn nàng của nàng, khiến nàng liên tục hít lấy không khi, thậm chí tinh tế run run.
"Học Ôn?" Thích Lan không tự chủ được giữ lấy cánh tay của hắn.
"Hư……" Hắn cảm giác được nàng cứng ngắc cùng không thể tự chủ, lại không hề bị cự tuyệt, nàng tựa hồ như đều biết sau đó phát sinh chuyện gì, thủy chung tùy ý hắn làm càn vuốt ve mơn trớn, thậm chí hắn đem tay vào trong áo của nàng, có thể chạm vào được phần mềm mại tròn đầy của nàng.
Nàng run run hút không khí, lại không ngừng tỏa ra mùi hương mê người, làn da trắng như tuyết cũng dần dần chuyển thành đỏ ửng đầu mê người, tựa như một đóa kiều hoa nở rộ, dụ hoặc hắn tiếp nhận toàn bộ của nàng.
Nàng ngầm đồng ý cho hắn xâm nhập, thậm chí ngầm đồng ý hắn yêu nàng, tuy rằng ngượng ngùng, lại mềm mại hầu hạ.
Phản ứng của nàng không thể nghi ngờ chính là xuân dược mãnh liệt của hắn, làm cho hắn rốt cuộc không thể bảo trì lý trí, một tay ôm lấy nàng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng phóng tới trên giường.
Hắn nhanh chóng cởi áo, cả người phủ ở trên cơ thể của nàng.
"Thích Lan, mở mắt ra nhìn anh." Hắn thô ách yêu cầu, tay phải yêu thương không thôi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nhưng mà đôi mắt trước mặt vẫn thủy chung không động đậy, như trước ngượng ngùng nhắm chặt, thật sự không dám mở.
"Nhìn anh." Hắn thúc giục, cúi đầu hôn lên mi, mắt của nàng, cùng với môi của nàng, dùng lời lẽ nóng cháy khiêu khích hương của nàng, cướp đi hô hấp của nàng, làm cho nàng nhịn không được phát ra tiếng yêu kiều.
Nàn chịu không nổi kích thích của hắn, nàng mới rốt cục thở hổn hển mở mắt ra, ngượng ngùng không thôi nhìn về phía hắn.
"Anh muốn em thuộc về anh." Hắn tươi cười một cách nàng chưa từng thấy bao giờ, sự bá đạo này tà mị, thoạt nhìn như là nam nhân hư hỏng.
Nàng toàn thân nóng lên, hoài nghi chính mình như thế nào còn không có xấu hổ, nhưng không cách nào không chờ mong chuyện sẽ phát sinh kế tiếp.
Từ ngày đó yêu hắn, nàng liền vẫn khát vọng có thể được nhận được hắn yêu, mà nay nguyện vọng của nàng rốt cục được thực hiện.
Người yêu vui sướng, cùng với được người yêu làm cho hạnh phúc, làm cho nàng tạm thời quên e lệ, nhịn không được chủ động vòng ấy sau gáy của hắn, dũng cảm hiến hôn.
"Em yêu anh." Phấn môi cong lên, nàng nở rộ tươi cười, nở rộ xinh đẹp ngượng ngùng chỉ thuộc về hắn.
"Anh cũng yêu em." Con ngươi đen u ám, hắn cơ hồ lập tức cúi đầu niêm phong đôi môi của nàng lại.
Hắn yêu nàng, nàng cũng yêu hắn, từ hôm nay trở đi, bọn họ trong lúc sẽ không bao giờ còn có khoảng cách, cũng không sợ hãi đến chữ yêu, hay là mất đi lẫn nhau.
Trong lòng tâm tư được gỡ rối, bọn họ rốt cục tìm được lẫn nhau, sau đó trường tồn vĩnh viễn chẳng thể biệt ly xa cách.
---Hoàn----
Danh sách chương