Editor: Apple

Trò chơi chính thức bắt đầu, Đóa Miên đem toàn lực chú ý đặt lên màn hình.

Một bên, Hổ ca vắt chéo hai chân ngồi trên ghế salon, trên đều gối đặt một quyển notebook, nhìn phát sóng trực tiếp.

"Chúng ta nhảy chỗ nào?" Đại Sơn hỏi.

Cận Xuyên mở bản đồ lớn nhìn hai giây, tỉnh táo đáp lại: "Ký túc xá trường học."

"Ừ." Ba người còn lại gật đầu.

Khi máy bay đi qua nơi gần trường học, Đóa Miên nhảy xuống, một mặt khống chế phương hướng, một mặt nhìn về phía xung quanh.

Trừ bọn họ ra, còn có một đội cũng đang nhảy xuống khu vực trường học.

"Có một đội khác." Cô mở dù ra rơi xuống đất, chạy vào tòa cao ốc gần nhất, vừa nhặt trang bị vừa nói nhanh: "Bên cạnh tớ có hai tòa nhà, nhưng cũng không biết rơi ở đâu."

Hổ ca nhìn khu bình luận:

[Giọng Vương tiểu muội thật ngọt nha]

[Không biết kĩ thuật thế nào.]

[Một nữ, trình độ còn có thể thế nào?]

[Chỉ mong cô đừng chết]

...

"Số 3 có nhặt được súng không?" Mặt Cận Xuyên không thay đổi, nhìn chằm chằm vào màn hình.

[Aaaa! Lỗ tai của em mang thai rồi, mau đem mình thưởng cho em đi.]

[Giọng nói đại thần cũng quá êm tai đi, thật muốn nhìn dáng dấp của anh một chút mà.]

...

"... Chỉ có một thanh bình xịt* (Đạn ria, súng) cùng một thanh UMP9" Đóa Miên lúng túng trả lời. Tha thứ cho cô, vận khí trong vài phút đầu thật sự rất quan trọng.

(Mình không hiểu nên đành để nguyên convert.)

Cận Xuyên im lặng ba giây, nhàn nhạt nói: "Đợi ở đó, đừng đi ra. Tớ đến tìm cậu."

"Ừ." Đóa Miên hơi nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu.

Không bao lâu, Cận Xuyên mở cửa lên bậc thang, đến gần cô mấy bức, đứng vững, sau đó vứt xuống một thanh M416, một thanh Scar, cùng 90 viên đạn 5.56mm.

"???" Đóa Miên bị hành động của anh làm cho mờ mịt, khó hiểu ní: "Đây là..."

Cận Xuyên nói: "Nhặt."

Cái cảnh này có hơi quen quen... Mặt cô hơi nóng, có chút ngượng ngùng nói: "Cậu vẫn nên giữ lại dùng đi, trang bị ban đầu của mọi người cũng không tính là quá tốt. Cậu cho tớ những thứ này cậu dùng cái gì? Mà lại..."

"Bảo cậu nhặt thì cậu nhặt, làm sao mà nói nhiều thế?" Anh có chút không nhịn được: "Vứt NMP9 ra."

"..." Được thôi. Đóa Miên im lặng, hoàng mệnh không dám cãi, chỉ có thể ngoan ngoãn ném UMP9 xuống, nhặt trang bị cùng đạn lên.

Sau đó Cận Xuyên cầm UMP9 của cô lên, đi ra ngoài.

Bình luận:

[Tình huống gì đây?... Broken thế mà lại đem M410 cùng Scar tặng cho một cô gái, chính mình cầm UMP9?]

[Chiếu cố cô gái này như thế? Là thân thích của SHEN sao?]

[Ảo giác?]

[Ảo giác + 10086]

[Broken rất phong độ, tốt nhaa]

[M416 đưa cho cô gái này thật là lãng hí, đoán chừng cũng không bắn được mấy phát.]

"Lão đại, tớ nhìn thấy địch rồi." Um Tùm nhìn kính quan sát, trầm giọng nói: "Tòa nhà cạnh cậu có hai người, bên tớ có hai người."

Cận Xuyên lạnh nhạt nói: "Bắn."

"Được." Um tùm trả lời, nhắm đầu đối phương, trên màn hình lập tức hiện lên dòng nhắc nhở: Sen sử dụng K98 đánh bại PinkDad.

"Đại Sơn, cùng tớ xông lên." Um Tùm cực nhanh nhảy ra ngoài.

Đại Sơn mang một khẩu AKM theo sát phía sau.

Rất nhanh, khu vực trường học liền vang lên hai trận tiếng súng. Một trận đến từ phía Um Tùm và Đại Sơn đánh vào cao ốc, một trận thì đến từ vị trí của Cận Xuyên. Trận chiến bộc phát.

Đóa Miên giật mình. Đối diện có hai người, nhưng chỉ có Cận Xuyên đối phó, cô hẳn phải đến tiếp viện. Suy tư, Đóa Miên đập vỡ cửa sổ, chạy đến chỗ anh.

Vừa chạy, cô vừa nghe thấy một trận công kích. Tiếng súng vang dội.

Hệ thống nhắc nhở: Broken sử dụng UMP9 đánh bại Bobchen.

Broken sử dụng UMP9 đánh bại dfghj.

Đóa Miên: "..."

Bình luận:

[Hay lắm!]

[Nói giết một người cho mười cái du thuyền, đã tặng hai mươi cái du thuyền, huynh đệ nhớ nhận hàng nha. Khai trương đại cát!]

[Lão tử chết cười, cảm giác Vương tiểu muội không hề tồn tại.]

[Chỉ cầu nguyện bạn nữ kia không cản đường.]

Trò chơi tiếp tục tiến hàng, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cận Xuyên đi cùng Um Tùm và Đại Sơn, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, gần như không tốn sức lực tiến vào vòng chung kết.

Đóa Miên từ đầu đến cuối yên lặng đi theo ba người họ.

Cận Xuyên ngẫu nhiên lên tiếng, bố trí lần tiến công hoặc phòng ngự kết tiếp, trừ những lúc đó ra, toàn bộ team có thể nói là lặng ngắt như tờ.

"Lão đại, đã đến vòng chung kết." Um Tùm đưa mắt nhìn bản đồ, phán đoán, nhíu mày: "Chúng ta cách khu vực an toàn tầm 500m. Là một cái sườn dốc, có bụi cỏ, dễ thủ nhưng khó công, đến lúc đó có thể hơi khó đánh."

"..." Đóa Miên tâm xiết chặt, mắt nhìn số người còn sống: 10.

Cũng liền nói, trừ bọn họ ra, bên ngoài còn ít nhất hai đội.

"Ngoài vòng tròn hẳn là không có người." Đại Sơn nói: "Lão đại, đi vào sao?"

"Ừ." Cận Xuyên lạnh nhạt nhìn bản đổ, chỉ đạo: "Lái xe, đi từ phía đông vào."

Bốn người ngồi lên chiếc xe Jeep rách rưới.

Mới vừa vào vòng chung kết, tiếng súng từ bốn phương tám hướng vang lên. Đạn có trúng vào thân xe,.

Đóa Miên nín hơi, cẩn thận phân biệt hướng truyền tới tiếng súng và phương hứng cụ thể.

Nếu như nhớ không lầm.

145 độ phía Nam có hai người, 160 độ Nam một người, còn mấy người hẳn là trong bụi cỏ góc 30 độ phía Bắc.

"Vòng chung kết, cũng không cần quá nhiều chiến thuật rõ ràng." Bỗng nhiên, Cận Xuyên thản nhiên nói một câu, ánh mắt rơi vào thiếu nữ trắng nõn với gương mặt tinh xảo ở bên cạnh.

Đóa Miên như nhận ra được, nghiêng đầu sang nhìn anh,

Bốn mắt nhìn nhau.

Qua hai giây,

"It"s your show time!" Cận Xuyên nhìn cô cười: "Apple."

Đóa Miên nhìn chằm chằm cặp mắt đen sâu thẳm kia, có chút xuất thần.

Đột nhiên cô phát hiện ra, trận đấu này, cô không phải ở vị trí đột kích, cũng không phải Vương tiểu muổi, cô chỉ di theo anh, cũng vì anh không chút kiêng kỵ thịnh phóng.

...

Trận này, không nghi ngờ gì, MYS dành được thắng lợi.

Mà ở giây phút cuối cùng, Hổ ca mở to hai mắt nhìn, cũng quên đem miệng khép lại, nhìn vào khu bình luận cơ hồ bị phá nát:

[Vừa rồi tôi có phải bị mù hay không?...]

[Tôi hình như cũng mù..]

[Cũng mù...]

[Đây cũng quá kinh hãi đi... Vòng chung kết lại có thể 1 đấu 4, giết chết cả một đội, thật là chưa thấy bao giờ.]

[Mẹ nó đây là cái tốc độ gì... Muốn nghịch thiên?]

[Hunter có người kế tục?]

[Thần linh ơi Vương tiểu muội thế mà đáng sợ vậy ư?]

[Xin hỏi vừa rồi nói Vương tiểu muội chơi PUBG không ra gì là ai vậy? Bị vả có đau không?]

"..." Hổ ca dùng tay nâng lên, che miệng lại.

Trước máy tính, Đóa Miên còn chưa biết mình đã làm nên một trận mưa bão ở khu bình luận, cô một tay nhấn bàn phím, một tay nắm chuột, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

... Đã kết thúc? ... Cô vừa rồi đã làm gì? Hình như cầm khẩu súng xông vào xử lý cả một đội? Nhưng mà... ai bảo đội kia cũng quá cùi bắp đi, cô xông vào lộ liễu như vậy mà cũng chỉ làm cô bị thương, đã thế còn bị cô phản kích giệt sạch... Kỳ thật cô còn ôm hi vọng quyết chết xông vào, coi là giúp ích được một phần cho bọn Cận Xuyên, nhưng vạn nhất không nghĩ rằng... đoán được mở đầu nhưng chệch mất phần kết...

Một giọng nói làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Um Tùm cười nói: "Nice, rất tuyệt Apple."

"..." Đóa Miên cười khô khan: "Quá khen."

"Còn khiêm tốn cái gì." Đại Sơn cười hì hì đứng cạnh cô, thần sắc hiếu kì: "Này, tốc độ phản ứng của cậu là bao nhiêu vậy? Xuất thần thế?"

"Hình như là... trên 0.145?" Đóa Miên cũng không nhớ rõ lắm.

"Ôi trời ơi!" Đại Sơn cả kinh hô lên: "Thật trâu bò, tớ hỏi này. Cậu thật sự chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp?"

"Chưa có..." Đóa Miên trả lời, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Cận Xuyên bỏ tai nghe xuống bàn, đứng lên đi vào toilet.

"Cứ đợi đấy, tớ đưa cậu về." Cô nghe thấy anh từ tốn nói mấy chữ.

"..." Nhịp tim tăng nhanh, Đóa Miên có cảm giác vui sướng chưa từng thấy. Loại cảm giác này rất kì diệu, chưa nói tới kiêu ngạo, cũng chưa nói đến dương dương tự đắc, cảm giác này giống như mình một mực chạy theo con đom đóm, vừa quay đầu lại phát hiện có đom đóm ở ngay sau lưng mình."

"Apple đúng không?" Đột nhiên một giọng nam vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô.

Đóa Miên quay đầu, thấy Hổ ca còn đang ngồi trên ghế nay đã đi tới, nụ cười trên khuôn mặt anh xán lạn, xoa xoa bàn tay: "Nghe nói em là bạn học của Broken, vậy năm nay em cũng 18 rồi, đúng không?"

Đóa Miên không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, chỉ gật đầu: "Vâng, em giống Cận Xuyên, đều đã năm ba."

"Em có hứng thú với nghề thi đấu chuyên nghiệp này không?"

"..." Đóa Miên sững sờ: "Nghề...?"

"Đúng. Em chơi PUBG cũng không tệ, nhìn ra có thiên phú." Hổ ca lấy từ trong túi áo tờ bưu thiếp, đưa cho cô: "Không phải gấp gáp cho anh câu trả lời, cứ tự mình nghĩ lại kĩ càng, cùng người nhà thương lượng một chút, rồi liên lạc với anh. Tiền lương gì đó đều có thể đàm phán."

"..." Đoa Miên xiết chặt tờ bưu thiếp, im lặng một lát, cười cười: "Được rồi. Chờ em suy nghĩ rồi sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn."

Hai người đang nói chuyện thì Cận Xuyên đi ra.

"Tớ đưa cậu về." Anh tiện tay ném tờ giấy vào thùng giác, cầm chìa khóa xe trên bàn, nhìn Đóa Miên một chút: "Đi thôi."

"... Ừ." Đóa Miên ngoan ngoãn gật đầu, chào mọi người trong phòng: "Tớ đi trước, gặp lại."

Mọi người vẫy tay: "Gặp lại."

Một cao một thấp nhanh chóng rời đi.

Cửa đóng lại.

Um Tùm híp mắt, sờ cằm: "Này, vòng chung kết hồi nãy, mọi người có chú ý không?"

"Chú ý cái gì?" Đại Sơn nhét miếng khoai tây chiên vào trong miệng, nhai xột xoạt.

"Cô nương kia một mình đánh bốn, lão đại ở phía sau một mực bảo vệ cô, không chỉ giúp cô giết một đội người khác ở đằng sau. Còn một mực giúp cô nổ súng. Chính là kĩ thuật của cô không sai, nhưng cũng không đến mức trên mạng đồn thổi như thần."

"Cậu nói chuyện thật đúng là..." Đại Sơn nhíu mày: "Xuyên ca vì sao nhỉ? Chiếu cố cô ấy như vậy, còn cho cô cơ hội thể hiện nữa."

Um Tùm nói một cách đầy ý vị: "Nguyên nhân sao? Chỉ có lão đại mới biết thôi."

***

Lúc ra khỏi quán game cũng đã chín giờ đêm.

Gió mát thổi vi vu.

Đóa Miên cốn cho rằng Cận Xuyên sẽ đón xe đưa cô về, cũng không nghĩ rằng anh trực tiếp đưa cô xuống bãi đỗ xe dưới hầm. Một lát, nhấn chìa khóa xe.

Một chiếc xe màu đen lúc đó nhấp nháy đèn liên tục.

"..." Đóa Miên kinh ngạc mở to hai mắt.

Cận Xuyên mở cánh cửa xe bên trên, nhàn nhạt nói: "Đã không còn sớm rồi. Đừng có đứng ngây ngốc như thế, lên xe."

Đóa Miên chần chừ vài giây, ngồi xuống, hiếu kì hỏi: "Đây là xe của ai thế?"

"Tớ."

"... @#$"

Cận Xuyên liếc nhìn cô một cái: "Thế nào? Có ý kiến gì?"

"... Không có." Đóa Miên ho một cái. Trong lòng tự nhủ lão nhân ngài là ai cơ chứ, nổi danh là quái thú PUBG, phát trực tiếp còn có fan hâm mộ can tâm tình nguyện tặng hai chục cái du thuyền, mua xe sang trọng thì có là gì? Đại gia anh có mua cả mặt trăng cô cũng không dám có ý kiến.

Đường Bạch Mã cách nhà cô cũng không xa, đã thế ban đêm đường còn vắng vẻ, lái xe cũng không tới hai mươi phút.

Cận Xuyên dừng xe lại.

Đóa Miên đưa mắt nhìn. Chỗ này đèn đường màu da cam, anh lấy bật lửa đốt thuốc, nửa gương mặt được ánh đèn chiếu xuống, nhìn qua, làn da tinh tế, ngũ quan thâm thúy tỏa ra ánh sáng lung linh.

Cai bật lửa lóe ánh lửa lên rồi biến mất.

Trong xe lại lâm vào bóng tối.

Đen sì, lại yên tĩnh.

... Thật sự quá yên tĩnh. Đóa Miên có chút không tự nhiên nuốt nước bọt, nghe thấy rất rõ ràng lồng ngực như đang nhảy, giống như vừa chạy Marathon.

Cũng không biết anh có nghe thấy không... Chắc là không đâu. Nếu anh nghe thấy tim cô đập, hẳn phải có siêu năng lực. Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ.

Đúng lúc này, vị đại gia bênh cạnh bỗng nhiên mở lời, phá vỡ không gian im lặng. Anh thản nhiên nói: "Không có gì muốn nói với tớ?"

"..." Đóa Miên lặng lẽ hít sâu một hơi: "...Cảm ơn."

Cận Xuyên nhíu mày, ánh mắt nghiềm ngẫm mà nhìn chằm chằm vào cô: "Cảm ơn tớ cái gì?"

"... Cảm ơn cậu cho tớ một cơ hội, để tớ phát triển mình, chứng minh mình..." Làm sao lại có cảm giác thấy giống học sinh tiểu học vừa nhận thưởng rồi nêu cảm nghĩ thế này?... Đóa Miên không biết phải làm thế nào, kiên trì tiếp tục: "Tóm lại, thật sự rất cảm ơn cậu."

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Một giây, năm giây...

Đóa Miên cúi đầu cắn cắn môi, ngón tay vô thức chà sát, thấp thỏm khẩn trương.

Đột nhiên, người bên cạnh đang hút thuốc bỗng cười một tiếng.

"..." Đóa Miên đỏ mặt, càng không biết làm sao.

Cười cái chuột chũi. Mặc dù có hơi buồn cười. Nhưng cô thật sự thành tâm thực lòng cảm ơn anh, anh lại trực tiếp cười ra tiếng thế, cũng quá không nể mặt cô rồi.

Bên kia, Cận Xuyên cười trọn vẹn nửa phút mới dừng lại.

"Ừ." Anh uể oải nói, còn có vài ý cười: "Còn không?"

"..." Đóa Miên lắc đầu. Chẳng lẽ anh còn muốn cái gì khác?

"Được rồi. Cậu đã nói xong, đến lượt tớ."

"... Cái gì?" Đóa Miên có chút kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn anh.

Anh còn muốn nói gì nữa?

Cận Xuyên dụi tàn thuốc ném ra cửa sổ, nghiêng đầu, ánh mắt thật khiến cô muốn cho anh ăn đấm vài quả. Đóa Miên cứ thế bị anh nhìn, có hơi khẩn trương. Nét mặt của anh vẫn rất hững hờ, ánh mắt vẫn rất lạnh nhạt, nhưng không biết tại sao, cô lại thấy có gì không đúng.

Có gì không đúng...

Cũng không rõ. Chỉ biết bóng đêm cùng anh, đều khiến người ta kinh hãi run rẩy.

Đóa Miên nhìn anh chằm chằm, tim đập nhanh hơn.

"Quả táo..." Cận Xuyên trầm thấp nói một câu, nhìn cô, ngón trỏ như có như không chạm vào khuôn mặt cô. Mùi thuốc lá nồng nặc xâm lấn hô hấp của cô.

Sau đó anh nâng cằm cô lên, nghiêng người sát gần: "Tớ có chút muốn ăn cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện