Trương lão thái bị sự thẳng thắn lớn mật của Khương Niệm làm tức giận đến muốn ngất xỉu, có quả phụ nào mà không sinh sống một cách kín kẽ, chưa thấy ai không biết xấu hổ như Khương Niệm. Không chỉ lộ đầu lộ mặt mà còn nói mấy lời khó nghe như vậy, không hề có một chút dáng vẻ nên có của quả phụ: “Hạ Hà mượn, bảo nàng ta trả cho cô.”
Khương Niệm nhìn thoáng qua Hạ Hà uất ức đến có rúm lại như chim cút: “Nếu nàng ấy có tiền thì tôi đã tìm nàng ấy rồi, không phải là do nàng ấy không có tiền sao? Các người là chủ gia đình này, cho nên tôi chỉ có thể tìm các người thôi.”
Trương lão thái giảo biện nói: “Nhưng cũng không phải chúng tôi mượn tiền cô”
Khương Niệm nhướng mày cười, nhìn Hạ Hà và Trương Tứ Lang nằm ở trong phòng, bĩu môi nói: “Vậy nàng không phải con dâu của bà? Trương Tứ Lang không phải nhi tử của bà? Nếu không phải thì để tôi đi tìm bọn họ.”
Trương lão thái vẫn không muốn trả, 200 văn không phải số tiền nhỏ: “Trương Tứ Lang đúng là nhi tử của tôi, nhưng...”
Khương Niệm ngắt lời nói của lão thái thái “Đừng nói nhưng gì cả. Bà thừa nhận Trương Tứ Lang là nhi tử của bà là được, các người chưa phân gia, tôi không đi tìm bà thì đi tìm ai?”
Khương Niệm buông sọt xuống, sau đó ngồi ở trên sọt, khoanh tay bắt chéo chân: “Lúc trước Hạ Hà đã hứa hẹn về nhà sẽ trả lại tiền cho tôi ngay, hôm nay nếu bà không trả cho tôi thì tôi sẽ không rời đi.”
Khương Niệm nói rồi lại nhìn thùng gỗ trong sân, mơ hồ nghe thấy tiếng cá bơi lội: “Tôi thấy mấy ngày nay ngày nào Trương đại gia cũng đến bờ sông câu cá. Đêm nay chắc là có cá ăn nhỉ? Tôi đây cũng không khách sáo nữa”
Trương lão thái cứng đờ từ chối: “Không có cá.”
Đây là lần đầu tiên hai nam hài gặp phải tiểu nha đầu không ra bài theo lẽ thường như vậy. Hừ, không cho ta ăn thì ta cướp, bọn họ lập tức cướp bánh bao thịt của Đậu Giá rồi xoay người bỏ chạy.
Đậu Giá cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, òa lên khóc nức nở: “Bánh bao thịt của ta…”
Chưởng quầy tửu lầu nhíu mày nhìn Đậu Giá ngồi ở cửa tửu lầu khóc nức nở, bảo tiểu nhị trong điếm đuổi người đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tửu lầu.
Tiểu nhị nhận lệnh: “Bé con đừng khóc, mau đi đi”
Đậu Giá tủi thân nhìn tiểu nhị hung dữ, khóc càng thảm thương hơn: “Bánh bao thịt của cháu bị cướp đi rồi…”
Tiểu nhị nghe tiếng khóc này thì rất bực bội, duỗi tay đẩy Đậu Giá: “Mau cút đi, trẻ con nhà ai, đừng đứng chặn trước cửa hàng của chúng ta”
Một vị khách từ bên ngoài trở về đỡ lấy Đậu Giá bị đẩy đến ngã ngồi trên mặt đất lên, bất mãn nói: “Ngươi làm gì vậy? Sao lại đẩy trẻ con như vậy chứ?”
Tiểu nhị cũng rất vô tội, nói: “Quý khách, cô bé này ngồi khóc ở cửa tửu lầu chúng tôi, như vậy sẽ không may mắn.”
Vị khách vừa đen vừa gầy nói: “Dù là vậy thì cũng không được đẩy người.”
Đậu Giá ngửa đầu lên nhìn người kéo mình dậy, tinh mắt phát hiện thúc thúc bên cạnh thật đẹp trai, lập tức lau sạch nước mắt và nói: “Đẹp thúc thúc, cháu nhớ thúc”
Vị khách đen gẩy đỡ Đậu Giá đứng lên nhịn không được mà bật cười: “Vừa thấy đẹp thúc thúc là không khóc nữa sao?”
“Khóc lóc sẽ rất xấu” Đậu Giá di chuyền đôi chân ngắn nhỏ tới ôm chặt lấy đùi của đẹp thúc thúc: “Đẹp thúc thúc, ôm một cái”
Nam nhân tuấn tú cúi đầu nhìn tiểu cô nương cột búi tóc, lại nhìn dấu tay dầu trên áo ngoài của mình, cảm thấy đau đầu, giọng điệu hơi trầm xuống: “Buông ra.”
Đậu Giá sợ tới mức lập tức buông lỏng đôi tay: “Hu hu hu, cháu thật đáng thương…”
“Bánh bao thịt bị cướp mất, đẹp thúc thúc còn quát cháu…”
Nam nhân tuấn tú thở dài ở trong lòng, sao trẻ con lại phiền phức như vậy nhỉ? “Được rồi, đừng khóc nữa, muốn ăn bánh bao thịt sao?”
Đậu Giá gật đầu: “Muốn ăn bánh bao thịt.”
“Sao lại tham ăn như vậy chứ?” Nam tử tuấn tú trẻ tuổi bảo tiểu nhị đưa mấy cái bánh bao thịt và một cái đùi gà lên, dùng giấy dầu bao lại rồi đưa cho Đậu Giá: “Đừng khóc.”
Khương Niệm nhìn thoáng qua Hạ Hà uất ức đến có rúm lại như chim cút: “Nếu nàng ấy có tiền thì tôi đã tìm nàng ấy rồi, không phải là do nàng ấy không có tiền sao? Các người là chủ gia đình này, cho nên tôi chỉ có thể tìm các người thôi.”
Trương lão thái giảo biện nói: “Nhưng cũng không phải chúng tôi mượn tiền cô”
Khương Niệm nhướng mày cười, nhìn Hạ Hà và Trương Tứ Lang nằm ở trong phòng, bĩu môi nói: “Vậy nàng không phải con dâu của bà? Trương Tứ Lang không phải nhi tử của bà? Nếu không phải thì để tôi đi tìm bọn họ.”
Trương lão thái vẫn không muốn trả, 200 văn không phải số tiền nhỏ: “Trương Tứ Lang đúng là nhi tử của tôi, nhưng...”
Khương Niệm ngắt lời nói của lão thái thái “Đừng nói nhưng gì cả. Bà thừa nhận Trương Tứ Lang là nhi tử của bà là được, các người chưa phân gia, tôi không đi tìm bà thì đi tìm ai?”
Khương Niệm buông sọt xuống, sau đó ngồi ở trên sọt, khoanh tay bắt chéo chân: “Lúc trước Hạ Hà đã hứa hẹn về nhà sẽ trả lại tiền cho tôi ngay, hôm nay nếu bà không trả cho tôi thì tôi sẽ không rời đi.”
Khương Niệm nói rồi lại nhìn thùng gỗ trong sân, mơ hồ nghe thấy tiếng cá bơi lội: “Tôi thấy mấy ngày nay ngày nào Trương đại gia cũng đến bờ sông câu cá. Đêm nay chắc là có cá ăn nhỉ? Tôi đây cũng không khách sáo nữa”
Trương lão thái cứng đờ từ chối: “Không có cá.”
Đây là lần đầu tiên hai nam hài gặp phải tiểu nha đầu không ra bài theo lẽ thường như vậy. Hừ, không cho ta ăn thì ta cướp, bọn họ lập tức cướp bánh bao thịt của Đậu Giá rồi xoay người bỏ chạy.
Đậu Giá cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình, òa lên khóc nức nở: “Bánh bao thịt của ta…”
Chưởng quầy tửu lầu nhíu mày nhìn Đậu Giá ngồi ở cửa tửu lầu khóc nức nở, bảo tiểu nhị trong điếm đuổi người đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tửu lầu.
Tiểu nhị nhận lệnh: “Bé con đừng khóc, mau đi đi”
Đậu Giá tủi thân nhìn tiểu nhị hung dữ, khóc càng thảm thương hơn: “Bánh bao thịt của cháu bị cướp đi rồi…”
Tiểu nhị nghe tiếng khóc này thì rất bực bội, duỗi tay đẩy Đậu Giá: “Mau cút đi, trẻ con nhà ai, đừng đứng chặn trước cửa hàng của chúng ta”
Một vị khách từ bên ngoài trở về đỡ lấy Đậu Giá bị đẩy đến ngã ngồi trên mặt đất lên, bất mãn nói: “Ngươi làm gì vậy? Sao lại đẩy trẻ con như vậy chứ?”
Tiểu nhị cũng rất vô tội, nói: “Quý khách, cô bé này ngồi khóc ở cửa tửu lầu chúng tôi, như vậy sẽ không may mắn.”
Vị khách vừa đen vừa gầy nói: “Dù là vậy thì cũng không được đẩy người.”
Đậu Giá ngửa đầu lên nhìn người kéo mình dậy, tinh mắt phát hiện thúc thúc bên cạnh thật đẹp trai, lập tức lau sạch nước mắt và nói: “Đẹp thúc thúc, cháu nhớ thúc”
Vị khách đen gẩy đỡ Đậu Giá đứng lên nhịn không được mà bật cười: “Vừa thấy đẹp thúc thúc là không khóc nữa sao?”
“Khóc lóc sẽ rất xấu” Đậu Giá di chuyền đôi chân ngắn nhỏ tới ôm chặt lấy đùi của đẹp thúc thúc: “Đẹp thúc thúc, ôm một cái”
Nam nhân tuấn tú cúi đầu nhìn tiểu cô nương cột búi tóc, lại nhìn dấu tay dầu trên áo ngoài của mình, cảm thấy đau đầu, giọng điệu hơi trầm xuống: “Buông ra.”
Đậu Giá sợ tới mức lập tức buông lỏng đôi tay: “Hu hu hu, cháu thật đáng thương…”
“Bánh bao thịt bị cướp mất, đẹp thúc thúc còn quát cháu…”
Nam nhân tuấn tú thở dài ở trong lòng, sao trẻ con lại phiền phức như vậy nhỉ? “Được rồi, đừng khóc nữa, muốn ăn bánh bao thịt sao?”
Đậu Giá gật đầu: “Muốn ăn bánh bao thịt.”
“Sao lại tham ăn như vậy chứ?” Nam tử tuấn tú trẻ tuổi bảo tiểu nhị đưa mấy cái bánh bao thịt và một cái đùi gà lên, dùng giấy dầu bao lại rồi đưa cho Đậu Giá: “Đừng khóc.”
Danh sách chương