Lời nói của Khương Niệm khiến Trương lão thái còn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ họng, sặc đến mức suýt nữa thì bà ta không thở nổi.

Hai người con dâu vội vàng vỗ lưng Trương lão thái: “Nương, nương không sao chứ?”

Thê tử của Trương lão đại ngượng ngùng cười với Khương Niệm: “Khương nương tử, sao cô lại tới đây?”

“Tôi đến đòi tiền.” Vốn dĩ Khương Niệm không muốn xen vào chuyện nhà của người khác, nhưng người khác muốn quỵt nợ và muốn bôi nhọ thanh danh của nàng khiến nàng cảm thấy không vui. Vì vậy nàng nói thẳng vào vấn đề: “Từ xa tôi đã nghe thấy có người muốn quỵt nợ.”

Sắc mặt người Trương gia cũng không tốt lắm, vốn chỉ đóng cửa nói vài câu nhưng nào ngờ lại bị nghe thấy hết: “Không có chuyện gì.”

“Không có là tốt nhất.” Khương Niệm cong môi, gõ cây gậy trong tay trông rất hiên ngang giống đại tỷ: “Các người cũng biết tôi là một quả phụ, quả phụ không có bản lĩnh, phải dựa vào thêu thùa và bán chút rau để kiếm tiền, không dễ dàng gì mới tiết kiệm được chút tiền, cũng không thể bị người ta nói quỵt nợ liền quỵt đúng không?”

Khương Niệm vừa nói vừa đưa tay ra, đúng lý hợp tình đòi tiền: “Trả tiền đi”

Trương lão thái bị sự thẳng thắn lớn mật của Khương Niệm làm tức giận đến muốn ngất xỉu, có quả phụ nào mà không sinh sống một cách kín kẽ, chưa thấy ai không biết xấu hổ như Khương Niệm. Không chỉ lộ đầu lộ mặt mà còn nói mấy lời khó nghe như vậy, không hề có một chút dáng vẻ nên có của quả phụ: “Hạ Hà mượn, bảo nàng ta trả cho cô.”

Khương Niệm nhìn thoáng qua Hạ Hà uất ức đến có rúm lại như chim cút: “Nếu nàng ấy có tiền thì tôi đã tìm nàng ấy rồi, không phải là do nàng ấy không có tiền sao? Các người là chủ gia đình này, cho nên tôi chỉ có thể tìm các người thôi.”

Trương lão thái giảo biện nói: “Nhưng cũng không phải chúng tôi mượn tiền cô”

Khương Niệm nhướng mày cười, nhìn Hạ Hà và Trương Tứ Lang nằm ở trong phòng, bĩu môi nói: “Vậy nàng không phải con dâu của bà? Trương Tứ Lang không phải nhi tử của bà? Nếu không phải thì để tôi đi tìm bọn họ.”

Trương lão thái vẫn không muốn trả, 200 văn không phải số tiền nhỏ: “Trương Tứ Lang đúng là nhi tử của tôi, nhưng...”

Khương Niệm ngắt lời nói của lão thái thái “Đừng nói nhưng gì cả. Bà thừa nhận Trương Tứ Lang là nhi tử của bà là được, các người chưa phân gia, tôi không đi tìm bà thì đi tìm ai?”



Khương Niệm buông sọt xuống, sau đó ngồi ở trên sọt, khoanh tay bắt chéo chân: “Lúc trước Hạ Hà đã hứa hẹn về nhà sẽ trả lại tiền cho tôi ngay, hôm nay nếu bà không trả cho tôi thì tôi sẽ không rời đi.”

Khương Niệm nói rồi lại nhìn thùng gỗ trong sân, mơ hồ nghe thấy tiếng cá bơi lội: “Tôi thấy mấy ngày nay ngày nào Trương đại gia cũng đến bờ sông câu cá. Đêm nay chắc là có cá ăn nhỉ? Tôi đây cũng không khách sáo nữa”

Trương lão thái cứng đờ từ chối: “Không có cá.”

Khương Niệm cũng không chọc thủng: “Không có cá? Vậy giết con gà hay con vịt gì cũng được. Cái gì tôi cũng ăn.”

Con dâu cả nhà Trương gia nói: “Khương nương tử, cô làm như vậy thật quá đáng, làm gì có ai đến nhà người khác đòi ăn đòi uống giống như cô?”

“Các người không muốn trả tiền, còn không cho tôi ăn cơm. Tôi ở nhà các người ăn hai bữa thì làm sao?” Khương Niệm cười khẩy một tiếng: “Từ khi nào thiếu tiền còn thành đại gia vậy?”

“Thái độ vay tiền của Trương gia là như vậy, sau này trong thôn còn người nào dám cho các người vay tiền nữa không?”

Hàng xóm chạy đến vây xem đều sôi nổi gật đầu tán đồng nói: “Không dám.”

Gương mặt Trương lão thái đỏ bừng: “Cô...”

Trương lão nhân vội vàng gấp rút trở về nổi giận với Trương lão thái: “Lão bà tử này, bà còn chê không đủ mất mặt sao? Mau lấy tiền trả cho nàng ta đi!”

Trương lão thái: “Nhưng mà tiền đó là để làm quần áo cho lão ngũ.”

Trương lão nhân quát: “Mau đi lấy đi!”

Trương lão thái là thật sự sợ chồng bà ta, đành xám xịt chạy đi lấy tiền, chờ cầm tiền ra, đếm 200 văn đưa cho Khương Niệm, nổi giận đùng đùng nói: “Trả cho cô!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện