Đậu Giá vừa nghe đến bánh bao thịt đã lập tức vứt cảm tình cha con ra sau đầu đến không còn gì, vội không ngừng gật đầu nói: “Muốn đi.”

“Đi giày vào.” Khương Niệm vào trong phòng lén lấy giấy bóng mỏng trong nhẫn không gian ra rồi cắt một đoạn, làm thành cái bao không thấm nước: “Nếu mà sớm biết rằng sẽ đến nơi này, thì nên chuẩn bị nhiều giày đi mưa một chút”

Hai người đều bọc một tầng vỏ bọc không thấm nước ở bên ngoài giày bông, sau đó tay nắm tay đi đến huyện thành.

Đậu Giá đi đường chậm, chờ hai người tới huyện thành thì chợ cũng sắp tan.

Khương Niệm cũng không hoảng, trước tiên đưa Đậu Giá đến tiệm bánh bao mua một cái bánh bao nóng để lấp kín miệng cô bé, sau đó hỏi thăm đại thúc bán bánh bao một chút, người giàu có trên huyện thành đang ở khu nào.

“Ở tại đường phía nam” Đại thúc bán bánh bao nghi hoặc nhìn hai người, trong não hiện lên tiết mục ngoại thất mang nữ nhi tìm tới cửa: “Các ngươi muốn đi làm cái gì?”

“Chúng ta trồng được chút rau dưa, muốn đi bán thử.” Khương Niệm hơi xốc cái sọt của mình lên, lộ ra rau chân vịt xanh mượt, nhìn vô cùng mới mẻ.

Đại thúc bán bánh bao nhìn thấy thì rất thích, bắt đầu mùa đông chỉ trồng được cải trắng và củ cải, ông ấy đều ăn đến buồn nôn rồi: “Rau này của cô bán thế nào?”

“Trời rất lạnh mà trồng ra rau dưa mới mẻ như vậy cũng phải hao phí không ít công sức của ta, cho nên giá cả cũng sẽ đắt một chút.” Khương Niệm nhìn về phía đại thúc bán bánh bao, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ: “Đại thúc, nếu thúc thành tâm muốn, ta tính rẻ cho thúc một chút, chỉ ba mươi văn một cân.”

Khương Niệm đã hỏi thăm người khác, vào đông khó có khi nhìn thấy rau dưa mới mẻ, giá rau dưa sẽ hơi đắt một chút, nếu mà trông ngon mắt thì có thể bán được mười mấy văn.

Vì thế nàng nghĩ rau dưa nhà mình hiếm lạ, nên đã đánh bạo kêu giá cao, nếu mà cảm thấy thích hợp thì nàng có thể giảm giá một chút.

“Đắt như vậy sao?” Đại thúc sợ tới mức lập tức xua tay, ba mươi văn đủ cho ông ấy mua hai cân thịt mỡ để làm mấy lồng bánh bao lớn rồi: “Không muốn, không muốn, đồ ăn đắt như vậy ta không ăn nổi!”

Khương Niệm có chút thất vọng: “Vậy thì thôi vậy, ta sẽ không quấy rầy đại thúc làm buôn bán nữa.”



Chờ Khương Niệm nắm tay Đậu Giá đi rồi, đại thúc mới nhỏ giọng nói thầm: “Đồ ăn đắt như vậy thì chỉ đến chỗ những người giàu có ở đường phía nam mới có thể bán được.”

Con đường phía nam chính là huyện nha đối diện với một cái đường cái, chung quanh đều là nhà giàu có tiền có thân phận ở, con phố này sạch sẽ ngăn nắp, trị an lại tốt, còn tới gần trường tư, là nơi mà dân chúng Trường Dương huyện muốn đi đến nhất.

Khi Khương Niệm dẫn Đậu Giá đi đến đường cái phía nam thì nhìn thấy không ít phụ nhân bán đồ ăn, các nàng đi dọc theo từng nhà sau hẻm rồi gõ cửa, hỏi có cần mua củi lửa hay không? Khương Niệm cũng đi theo, hỏi một câu có cần rau dưa mới mẻ hay không.

Có lẽ là vận may tốt, khi đang hỏi đến nhà thứ ba, một bà tử mở cửa lập tức hỏi rau dưa của Khương Niệm: “Những thứ này của ngươi đều là rau sao? Tại sao trước nay chưa từng thấy qua?”

Khương Niệm giải thích: “Đây là ta mua được hạt giống từ chỗ của những thương nhân khác, đều là đồ ăn hiếm thấy ở chỗ chúng ta.”

Bà tử hỏi: “Rau dưa chưa thấy qua mà ngươi cũng dám bán sao? Sẽ không có độc chứ?”

Khương Niệm nói: “Không có độc, chúng ta đã ăn qua vài lần ở nhà rồi, nấu hay xào đơn giản một chút là đã có thể ăn rồi, hương vị đều rất tốt.”

Đậu Giá gặm bánh bao ở bên cạnh ngoan ngoãn phụ hoạ: “Đặc biệt ngon.”

Bà tử hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”

Khương Niệm nói: “Ba mươi văn một cân.”

Bà tử bị khiếp sợ: “Đắt như vậy? Cướp tiền à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện