Chị Dương ra hiệu cho người ở phía sau đi vào, cô ta nhìn một vòng quanh lớp, tầm mắt ngừng trên người hai học sinh bị rèm cửa trói, không thắc mắc chuyện đang trong phó bản kinh dị lại đi làm bài nữa, mà hỏi: "Hai người bọn họ bị sao vậy?"

Bọn họ này, là chỉ đôi nam nữ học sinh.

"Nói ra thì rất dài dòng..." Nam đeo kính kể lại chuyện của đôi học sinh kia một lần, sau đó nhìn về phía đám người tiến vào, phát hiện bọn họ hết sức uể oải, có người còn run hai chân, trên mặt toát lên vẻ sợ hãi.

Gã đeo kính đếm lại nhân số trong lòng, sau khi đi kiểm tra một vòng, bọn họ thiếu mất bốn người.

Đội của bọn họ có tất cả mười bảy người, có hai không vào trường, mất mất bốn người ở ngoài, bây giờ chỉ còn lại mười một.

Nghe xong chị Dương gật đầu, nói: "Vậy thì đừng đụng đến hai bọn họ, vừa nãy bọn tôi gặp chút chuyện phiền phức ở ngoài kia, cho nên về hơi trễ một chút, thật may là các người không ra ngoài."

Gã đeo kính có chút khó chịu dời tầm mắt, kì thực hắn có suy nghĩ ra ngoài tìm người, dù sao đám chị Dương đi quá lâu, chỉ có điều mải làm bài tập nên quên mất...

Hoặc là nói, thời gian trôi qua khi làm bài nhanh đến mức khiến người ta không trở tay kịp.

"Ngoài kia là một mê cung." Chị Dương nói, "Phòng học này biến mất, chúng tôi không tìm được lớp 11-3, lớp học cứ nối liền không dứt, cũng may, cuối cùng cũng bắt được người mở mê cung ra, đáng tiếc bọn tôi để nó chạy trốn, dù sao thì cũng thoát khỏi mê cung rồi."

Nghe thấy chị Dương kể chuyện như thế, gã đeo kính liên tưởng đến tư liệu mình kiếm được, vội vàng hỏi: "Người mở là nam hay nữ? Là người hay là ma?"

Chị Dương suy tư phút chốc, hình như không chú ý đến vấn đề này, lúc này một cậu trai vóc người nhỏ thó đứng sau cô lên tiếng: "Nam, là ma, cắt cổ tay mà chết, nhìn vết thương chắc hẳn là tự sát, chỗ tự sát là trong bồn tắm, quần áo trên người cậu ta bị nhuộm đỏ, màu máu, nhưng rất nhạt, còn có cả nước nhỏ giọt tí tách rơi xuống."

Chị Dương đem tầm mắt dời về phía Trình Hiên, tên ngốc này vẫn còn đang cắn bút phân tích văn, cô chỉ có thể thu ánh mắt lại, nhìn người xung quanh: "Hẳn là như thế, còn ai có thông tin gì bổ sung thêm không?"

Lại có người nói: "Chắc hẳn hắn phải họ Cao, hoặc là trong tên có chữ Cao, là học sinh của trường cấp ba này, vừa nãy lúc tôi túm lấy góc áo hắn, trên đó có viết một chữ Cao."

Mấy người mồm năm miệng mười bổ sung thông tin xong, gã đeo kính cau mày, nghi ngờ nói: "Không phải nữ?"

Cậu trai có vóc người nhỏ lắc đầu: "Nam, tôi chắc chắn, ngực phẳng, đồng phục nam sinh, tóc ngắn."

"Chuyện này có chút lạ." Nam đeo kính trầm tư giây lát, hắn cho rằng bút tiên trong nhiệm vụ lần này là nữ sinh nhảy lầu tự tử, nhưng xem ra câu chuyện không đơn giản như vậy.

"Chờ đã, Cao?" Cuối cùng thì em gái tóc ngắn cũng làm xong đề lý, đưa cho Long Thiên chữa, sau đó nhìn về chỗ nơi mà nam sinh đã từng ngồi, "Cao Nhạc Du?"

Tay đang chữa bài của Long Thiên hơi dừng một chút, cảm thấy cô bé này không chỉ có bình tĩnh nhanh suy nghĩ sâu, mà còn có thế từ giọng nói của NPC tìm ra tin tức quan trọng, quả thật là một tài năng đáng để mài dũa.

Chỉ là làm đề lý sai hơi nhiều thôi.

Trình Hiên cũng không làm bài nữa, mà đên chỗ nam sinh ngồi, cầm lên tờ giấy hắn vừa viết, nói: "Những ngày không có cậu tớ chỉ có thể nhớ, nếu như được làm lại lần nữa tớ nhất định sẽ dũng cảm đi theo cậu..."

Hắn run lên da gà nổi đầy người: "Buồn nôn quá đi mất, lúc trước tôi còn tưởng Cao Nhạc Du là con gái, không ngờ lại là nam, đây là thứ viết cho một thằng con trai? Không hiểu nổi không hiểu nổi."

Nữ tóc ngắn khẽ mỉm cười: "Tình hữu nghị của các bạn nam."

Gã đeo kinh đánh gãy lời của cô, phân tích: "Thông tin mà chúng ta có bây giờ là có một ma nam, tên là Cao Nhạc Du, cậu ta và nam sinh ở trong phòng học này có quan hệ. Tôi đoán ở đây hẳn là phải có một ma nữ, tên Đinh Tư Nhân, đây là cái tên mà cả hai nam nữ sinh này đều nhắc đến, nhảy lầu tự sát, từ tòa nhà này nhảy xuống, chắc hẳn cũng là nhân vật chủ chốt."

Đoạn phân tích này nghe rất có lý, chị Dương gật gật đầu.

Long Thiên đã chữa bài vật lý xong, đưa cho em gái tóc ngắn, em gái tóc ngắn nhận lấy, nhìn điểm mà sửng sốt một chốc: "Sao lại thấp vậy ạ, lúc em thi đại học điểm lý của em là 240 mà!"

Tiếng này của cô ở trong phòng trở nên rất đột ngột, tất cả mọi người nhìn sang, em gái tóc ngắn thấy không tiện lắm bèn xin lỗi, sau đó nói: "Mọi người tiếp tục đi, tiếp tục đi."

Ánh mắt của chị Dương có chút không vui, nhưng mà cũng không nói gì, mấy người liền phân tích thông tin liên quan đến tình huống bây giờ một chốc, chị Dương nâng quả cầu trắng trên tay lên, nói: "Quả bóng này rất quái lạ, vừa nãy chúng tôi phát hiện ở tất cả các gian phòng học hoặc là văn phòng đều có bóng mờ, mà chỉ riêng căn phòng có quả bóng này thì lại không."

Gã đeo kính hỏi: "Tại sao quả bóng này quái lạ, mà không phải là căn phòng kia?"

Chị Dương nhìn hắn, cân nhắc một chốc, rồi mới lên tiếng: "Các người đều là người mới, còn chưa vào không gian Chủ Thần, không biết hình dáng của Chủ Thần, trong không gian Chủ Thần, Chủ Thần chính là bộ dáng này."

Nhìn người mới tỏ vẻ không hiểu, chị Dương nhấn mạnh: "Giống hệt quả bóng này."

"Cho nên Chủ Thần cũng sẽ xuất hiện ở mỗi một thế giới luân hồi?" Gã đeo kính bắt đầu phân tích.

Lại có người nói: "Chẳng qua chỉ là một quả bóng bình thường mà thôi, có gì đáng kinh ngạc,"

Chị Dương không để ý đến những người khác, chỉ lắc đầu với gã đeo kính: "Trước giờ tôi chưa gặp tình huống này, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra sự hiện diện mơ hồ của Chủ Thần trong thế giới luân hồi."

Gã đeo kính suy tư phút chốc, đã có đủ các loại suy đoán, những người khác cũng dồn dập đưa ra cái nhìn của mình, còn chen nhau sờ mó quả cầu Chủ Thần.

"Xin lỗi quấy rầy chút." Long Thiên giơ tay một cái, "Liệu tôi có thể hỏi rằng các người tìm thấy quả bóng này ở chỗ nào được không?"

Chị Dương nhìn hắn, nói: "Phòng 307."

"Thấy nó ở trong ống đựng bút?"

Chị Dương gật đầu.

"Vậy chắc là mọi người hiểu lầm rồi." Long Thiên đi tới, "Cái này chắc hẳn không phải là cầu Chủ Thần hay gì, nó chỉ là một quả bóng bàn mà thôi."

Long Thiên đưa tay, ra hiệu cho mấy người đưa quả bóng cho hắn, chị Dương không nhúc nhích, có thể thấy rõ là cô ta không tin Long Thiên, trong mắt cô NPC Long Thiên này thoạt nhìn có quá nhiều điểm đáng nghi.

"Bóng bàn?" Chị Dương giơ quả cầu lên, "Quả bóng này không có đường nối, cũng không có in nhãn lên, hay cả một vết xước cũng không có, anh cảm thấy đây là một quả bóng bàn."

Long Thiên bất đắc dĩ: "Cô thử đi thì biết."

Chị Dương nhìn hắn, ném quả bóng lên bàn.

"Bang bang bang..." Quả bóng nảy lên.

Lại có một người khác nói: "Bảo sao lại nhẹ như thế, hóa ra chỉ là một quả bóng bàn thôi!"

"Không phải." Chị Dương lập tức cất quả cầu đi, khẳng định nói: "Đây không phải bóng bàn!"

Những người khác nhìn cô xong biểu cảm trên mặt có chút thay đổi, Long Thiên tiếc nuối, những người còn lại định nói gì nhưng lại sợ, chị Dương là người có thực lực mạnh nhất ở đây, không ai dám phản bác.

"À thì..." Rốt cục em gái tóc ngắn cũng lên tiếng một cách yếu ớt, "Có phải mọi người hơi lạc đề không, tôi nghĩ bây giờ mọi người phải chú ý, chú ý ngoài cửa sổ một chút."

Ngoài cửa sổ? Mọi người quay ra nhìn, chỉ thấy một cô gái vút qua cửa sổ, qua mấy giây, lại một có một cô gái mặc đồ trắng rơi xuống, sau đó là người thứ ba... Thứ tư...

"A!!!!!"

Có người nhát gan gào lên, sắc mặt chị Dương nghiêm túc, mà em gái tóc ngắn cũng coi như là còn tỉnh táo, cô đi ra hai bước, không nhìn chị Dương cũng không nhìn Trình Hiên, mà là nhìn Long Thiên.

Long Thiên vỗ vỗ vai cô, không nói gì, khóe miệng lại mang theo ý cười, như là đang xem hài kịch.

"Tư Tư! Tư Tư cậu đã đến rồi sao?" Nữ sinh bị rèm cửa trói đột nhiên không khóc nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tư Tư cậu chờ tớ với, ngày đó tớ không cố ý, tớ tìm cậu đây, tớ thật sự không thích Tần Phi Văn, Tư Tư cậu chờ tớ một lát."

Cô ngồi lẩm bẩm, nhưng không giãy dụa, nhưng lại như có một đôi bàn tay vô hình giúp cô bé cởi rèm cửa đang trói...

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, lúc này nam sinh đứng sau chị Dương lại vọt ra, rút dây lưng, trói chặt.

"Cậu làm gì!" Chị Dương hô to một tiếng.

Nữ sinh tóc ngắn cũng xông đến, thét lên: "Nhanh tới giúp đỡ, thả cô ta ra sẽ gặp chuyện, các người chỉ đứng nhìn như thế thôi à! Đây là tiêu chuẩn bình thường của phim kinh dị, người này không thể chết được!"

Trong đầu chị Dương bỗng lóe lên một đoạn nói chuyện.

Trên sân thượng.

"Cậu muốn nhảy lầu sao."

"Không."

...Hết phim kinh dị.

"Đi giúp đỡ!" Chị Dương hô lên, đây là đang ngăn cảng chuyện sắp xảy ra, cô trải qua nhiều vòng luân hồi vậy sao còn không nghĩ đến? Tại sao phải chờ người chết rồi mới đánh bại ác quỷ, sao lại không thể cứu người?

Vừa mới chạm vào rèm cửa, nam sinh đã run lên một cái, rèm cửa này quá lạnh, cứ như mới lấy ra từ tủ đông, nhưng hắn cũng không vì thế mà buông tay, thậm chí còn ôm chặt lấy rèm, tránh để nữ sinh trốn thoát.

Thế nhưng nữ sinh kia lại khóc lớn lên, cố giãy dụa để chạy, lại có người lên giúp đỡ, ai ai cũng chú ý đến nữ sinh, chẳng ai nhìn thấy nam sinh đã thoát khỏi rèm cửa, đang im lặng đi về phía cửa sổ.

Nữ sinh chạy mãi không thoát đã bắt đầu há miệng cắn người, lúc này nam sinh đột nhiên lao đến, mấy người bị đụng cho nới lỏng tay, nữ sinh kia lập tức thoát khỏi rèm cửa, chạy đến bên cửa sổ.

Vừa hay bên ngoài có một bóng người rơi xuống, nữ sinh nhào về phía trước, muốn hòa thành một thể với bóng người kia.

Ai cũng không để ý đến thầy Long đạp một chân lên bàn, túm lấy nữ sinh ném ngược lại đám người luân hồi, lại đưa tay ra ngoài tóm một cái, cái bóng nhảy lầu kia xuyên qua tay hắn, bị hắn tóm chặt trong lòng bàn tay.

"Thực sự là rác rưởi." Long Thiên quay đầu lại, nhìn mười người luân hồi còn sót lại, ném cái bóng trắng kia vào phòng học!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện