Mấy chục ngày cuối cùng để lớp mười hai bứt tốc lên trước vô cùng căng thẳng, Thượng Quan Duệ cảm thấy mình và bầu không khí này không hợp chút nào, bởi cậu như học sinh lớp mười, bắt đầu học lại từ đầu.
Hoặc còn không so được với lớp mười, ngay cả một ít tri thức cấp hai cũng phải bổ túc.
Không chỉ một lần Thượng Quan Duệ muốn từ bỏ, mà mỗi khi về nhà lại nhớ tới những câu nói mà Long Thiên nói khi gọi cậu lên phòng giáo viên.
Lúc ấy Thượng Quan Duệ cũng muốn từ bỏ, cậu cảm thấy mình học cũng chẳng có nghĩa lí gì, không bằng quay về kế thừa gia nghiệp sau đó giam giữ Bạch Sở Sở trong lòng bàn tay. Sau chuyện bắt cóc, Thượng Quan Duệ vô cùng tin tưởng thầy Long, trong lòng lạc lối, cũng là tìm thầy Long nói lên suy nghĩ của chính bản thân.
Long Thiên nghe xong suy nghĩ của cậu cũng có mấy phần kinh ngạc: "Thầy bảo em tìm ý nghĩa cuộc sống, em tìm ra ý nghĩa cuộc sống của mình chính là Bạch Sở Sở?"
Thượng Quan Duệ im lặng chốc lát, cậu chưa từng nghĩ đến ý nghĩa cuộc đời mình chính là một người khác, nhưng cậu ngẫm lại sự mưu trí của mình có bao nhiêu, phát hiện ra không có cửa, rồi lại tính xem nếu không thi đại học thật, thì nên cua Bạch Sở Sở kiểu gì.
Vì vậy cậu gật đầu một cách hết sức trịnh trọng: "Đúng, Bạch Sở Sở chính là ý nghĩa cuộc sống của em."
Long Thiên đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào, ánh mắt của hắn có chút mất tập trung, cân nhắc một lúc, mới mở miệng nói: "Đem cuộc đời mình dựa vào người khác, đây là chuyện ngu ngốc nhất, thầy hi vọng em suy nghĩ cho thật kĩ."
Nghe thế Thượng Quan Duệ liền tự hỏi, Long Thiên nhìn sắc mặt cậu, liền không nhịn được mở miệng: "Em không cảm thấy những chuyện khác cũng có ý nghĩa sao? Tỷ như là vì nhân loại cống hiến. Để tên mình được sử sách lưu danh, tốt nhất là có tên trong sách giáo khoa, sau đó liền được học sinh khóc lóc học thuộc ngày sinh tháng đẻ cùng tiểu sử?"
"Nghe như là chuyện rất không tầm thường." Thượng Quan Duệ nói.
Ánh mắt Long Thiên hơi sáng lên.
Thượng Quan Duệ lại nói: "Vậy mục tiêu của em chính là có thể theo đuổi được Bạch Sở Sở, sau đó mới cống hiến cho nhân loại, sau nữa mới để tên mình được viết trên sách giáo khoa."
Long Thiên"... Thầy có thể hỏi em tại sao em lại cố chấp với Bạch Sở Sở đến vậy không?"
"Cô ấy cứu vớt em." Lúc Thượng Quan Duệ nhắc tới Bạch Sở Sở ánh mắt đều rất dịu dàng, "Là cô ấy để em biết mình có bao nhiêu nhơ bẩn, bao nhiêu xấu xa, không có chí tiến thủ thế nào, cô ấy làm em muốn mình ngày càng trở nên tốt hơn."
Khóe miệng Long Thiên giật một cái, không nhịn được phải xả với Chủ Thần: "Đây chẳng phải là những chuyện tôi làm hay sao? Sao về công của Bạch Sở Sở hết rồi, thằng nhóc này phải cảm ơn tôi mới đúng, sao lại là Bạch Sở Sở?"
Lần này Chủ Thần trả lời lại rất nhanh: "Ha"
Đây là cách thức biểu đạt ngắn gọn của Chủ Thần, Long Thiên hiểu là anh ta muốn nói: Ha ha ha ha.
Nhưng mà...
Ánh mắt Long Thiên hơi trầm xuống: "Anh làm cái gì?"
Chủ Thần: "Em đoán."
Tất nhiên Long Thiên sẽ không đi đoán chuyện tẻ nhạt như vậy, gì thì gì cũng phải nói, Thượng Quan Duệ bây giờ với mong muốn của hắn không khớp, mà lại không thể bẻ lại, thế cũng đủ rồi, hắn cũng không có đam mê sai trái như Chủ Thần.
Lấy lại lực chú ý, Long Thiên nhìn Thượng Quan Duệ: "Nếu như em đã nghĩ kĩ, thật sự muốn theo đuổi Bạch Sở Sở, đồng thời coi cô bé là ý nghĩa cuộc đời em, thì em thấy dùng tiền nhốt cô bé lại, là đang sỉ nhục em ấy hay sỉ nhục ý nghĩa cuộc đời mình."
Một câu nói làm Thượng Quan Duệ ủ rũ, cậu suy nghĩ phút chốc rồi mới mở miệng: "Nhưng mà thầy à, em cũng không có chỗ nào có thể để cô ấy thích, em chỉ có tiền thôi."
"Nhưng tiền thì ngay cả em lẫn cô bé đều khinh thường, tiền "bẩn" đến từ chỗ cha em. Em quên thầy dạy làm sao để có thể theo đuổi một cô gái rồi à?" Long Thiên mỉm cười chỉ về ngực cậu nhóc: "Dùng một tái tim chân thành..."
Thượng Quan Duệ nhìn ngực mình, thấp giọng nói: "... Đổi một trái tim chân thành khác."
Giây phút đó cậu đột nhiên hiểu nghĩa của những lời này, chân thành chính là chỉ hành động thực tế, mà không chỉ là yêu thích bên ngoài. Nếu như cậu có một trái tim chân thành, cậu sẽ dùng toàn bộ tấm lòng làm rất nhiều chuyện cho người mình thích, nếu cậu có một trái tim chân thành...
Cậu sẽ càng ngày càng tốt hơn vì chính người mình yêu, trở nên có thể đứng vững bên người cô ấy, để cô ấy chú ý đến mình.
"Em hiểu rồi." Thượng Quan Duệ nở nụ cười, "Cảm ơn thầy, em biết tương lai em muốn thành người như thế nào rồi, em biết mình muốn gì, em... Em thật sự rất vui, hóa ra là cảm giác này."
Khi đó một cơn gió đầu hè thổi vào căn phòng, phất ngang lọn tóc, tiếng ve mơ hồ bên tai, Thượng Quan Duệ vĩnh viễn nhớ lấy chiều ngày hôm ấy, cậu cùng thầy giáo nói chuyện trong phòng giáo viên, cũng là lúc cậu tìm thấy con đường cho tương lại mình.
Cho dù chỉ có một hai tháng để Thượng Quan Duệ nỗ lực học tập, cậu vẫn cứ gắng sức đuổi theo bước chân của các bạn học.
Làm bạn cùng bàn của Thượng Quan Duệ, Trần Khánh Sinh nhìn cậu bắt đầu nghiêm túc học hành, thật ra có chút tiếc nuối, thằng ngốc lắm tiền ngày xưa đi đâu mất rồi? Trần Khánh Sinh còn muốn kiếm thêm chút tiền đây.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Trần Khánh Sinh nhìn cậu làm một bài mà mãi không ra, trầm tư một lúc lâu cũng không có ý định đi ăn cơm, rốt cục có lòng tốt của bạn cùng lớp, hỏi thăm một câu: "Có cần phải mang cơm lên không?"
Thượng Quan Duệ đang làm bài ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, ánh mắt kia kiểu tôi đây không ngốc sẽ không đưa tiền nữa đâu, Trần Khánh Sinh ngượng ngùng sờ mũi một cái, nói: "Không cần..."
Thượng Quan Duệ cầm hai trăm vỗ lên bàn: "Giảng bài cho tôi."
Trần Khánh Sinh nhìn tiền, khuất phục, giảng bài thì cậu cũng tranh thủ ôn tập, bèn ngồi xuống: "Không hiểu chỗ nào?"
Ngoài lúc kéo Trần Khánh Sinh giảng bài ra, Thượng Quan Duệ còn thuê một gia sư, mỗi lần tan học về học phụ đạo đến tận mười hai giờ, sáng hôm sau sáu giờ dậy, đến trường học từ mới.
Thượng Quan Hùng nhìn con mình như biến thành người khác, đột nhiên chăm chỉ như vậy, lại thấy nguy hiểm, giáo viên họ Long này, quả không đơn giản.
Tính toán lợi và hại ở trong lòng một lần, Thượng Quan Hùng quyết định không tính toán với Long Thiên, nếu như bây giờ hắn đụng tới Long Thiên, Thượng Quan Duệ nhất định sẽ trở mặt với mình, dù sao cũng chỉ còn một hai tháng, hắn chờ được.
Hôm nay Thượng Quan Hùng đang "chơi" với vợ mới ở phòng khách, Thượng Quan Duệ vừa hay tan học chiều về nhà, vừa vào nhà đã thấy hình ảnh không phù hợp với thuần phong mỹ tục, nhưng mắt cậu nhìn thẳng rồi đi lên lầu, cứ như là không thấy.
Thượng Quan Hùng cảm thấy con trai mình có gì đó không đúng, bình thường vào lúc này thằng nhóc sẽ tìm môt người phụ nữ đến, sao bây giờ lại ăn chay niệm phật vậy? Đối với đời sống riêng tư của con trai mình, Thượng Quan Hùng vẫn có chút để ý, trước đây Thượng Quan Duệ chơi ác, cảm thấy thiếu niên chơi nhiều chút cũng không sao, mà bây giờ Thượng Quan Duệ đã không chạm qua phụ nữ được một tháng rồi, chuyện này rất quái lạ.
Nghi ngờ ở trong lòng, Thượng Quan Hùng sai thuộc hạ đi điều tra, lần điều tra này, liền tra ra Bạch Sở Sở.
Thượng Quan Duệ cố gắng học tập, đồng thời cũng để ý đến Bạch Sở Sở, không dưng mua nước mua cơm là chuyện rất thường, người trong lớp đều biết Thượng Quan Duệ thích Bạch Sở Sở. Mà bây giờ các bạn học đang ở giai đoạn cuối cùng của cấp ba, thích thì thế nào, có thích cũng xếp sau biển đề thi, những chuyện lãng mạn đều hóa thành cát bụi dưới cái bận của lớp mười hai.
Chút tình cảm này, Bạch Sở Sở cũng không đáp lại dù chỉ một chút, Thượng Quan Duệ cũng rõ ràng, trước khi kết thúc kì thi đại học, Bạch Sở Sở hoàn toàn không có động thái gì, nhưng cậu vẫn cứ một lòng một dạ đối tốt với Bạch Sở Sở.
Nghe thuộc hạ báo cáo, Thượng Quan Hùng hoàn toàn không nghĩ đến thằng con trai càn quấy bất chấp kia của mình, có thể đến nhà ăn xếp hàng, giúp Bạch Sở Sở đưa cơm đưa nước.
Nhìn con trai mình bị một nữ sinh cấp ba mê đến thần hồn điên đảo, Thượng Quan Hùng tức giận, mà đứa con gái kia không quyền không thế, chỉ là một dân thường nhỏ nhoi, chuyện này cũng làm Thượng Quan Hùng lo lắng.
Đứa con gái này không thể mang lại chút lợi ích nào, mà biểu hiện bây giờ của Thượng Quan Duệ đã là không phải cô này thì tuyệt không cưới ai.
Vì "tương lai" của con trai mình, Thượng Quan Hùng quyết định làm chút gì, con trai mình thì tuyệt đối không thể đụng đến rồi, vậy thì cũng chỉ còn cách động tay với con bé kia.
Cho dù là tháng cuối của lớp mười hai, thì các sĩ tử bận rộn vẫn có được ngày nghỉ, đó chính là mỗi tối thứ sáu không phải tự học, chút thời gian đó thành kỳ nghỉ cuối cùng của tụi học sinh.
Mà đã đến lúc này rồi, chút nghỉ như vậy bọn học sinh không hề để mắt đến, nhiều lắm là dùng chút thời gian này ra ngoài ăn một bữa.
Nhà Bạch Sở Sở cách cấp ba Tân Hải cũng không xa, chỉ là vì để tiết kiệm thời gian nhất, cô bé mới chọn nội trú. Cô bé dùng tối thứ sáu được nghỉ về nhà một chuyến, sau đó lại vội vàng bắt bus về trường.
Quanh trường học có trị an khá tốt, bây giờ còn có bảo vệ kiểm tra ở trước cổng trường, trước giờ Bạch Sở Sở rất yên tâm, mà chuyện bất ngờ lại xảy ra ngay lúc này.
Lúc gần tới trường, xe bus đột nhiên chuyển hướng, chạy về một nơi khác, dạo gần đây Bạch Sở Sở thiếu ngủ, đang gà gật ở trên xe, vẫn không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Buổi tối mười một giờ, Long Thiên nhận được điện thoại của một nữ sinh trong lớp, đó là một bạn cùng kí túc của Bạch Sở Sở, trong giọng của cô bé có lẫn sự lo lắng: "thầy Long, Bạch Sở Sở vẫn chưa về, em gọi điện cho bạn ấy cũng không được, em không có số điện thoại của bố mẹ bạn, cho nên em gọi cho thầy báo một tiếng."
"Thầy biết rồi." Long Thiên nói, liền thả tinh thần lực ra tìm.
Cô bé ở đầu kia điện thoại vẫn nói tiếp: "thầy Long, nếu Bạch Sở Sở ở nhà, có thể gọi điện cho em báo một tiếng được không ạ? Em sợ bạn ấy xảy ra chuyện."
"Ừ, sẽ, các em nghỉ ngơi đi, thầy sẽ xử lí tốt."
Giọng của Long Thiên rất có sức mạnh làm các nữ sinh an tâm, cúp điện thoại, Long Thiên đã khóa được vị trí của Bạch Sở Sở.
Đen kịt u ám, đó là một góc của nhà lớn dòng họ Thượng Quan, Bạch Sở Sở hôn mê trên đất, bất tỉnh nhân sự, một người phụ đá cô bé hai đá, cười lạnh: "Chính con này là người mê hoặc cậu chủ? Nhìn cũng ngây thơ đáng thương đấy, không nhìn ra, là một con hồ ly tinh."
Âm thanh của Thượng Quan Hùng vang lên trong bóng tối: "Không cần biết cô làm cái gì, để Thượng Quan Duệ ghét con bé này là được, tốt nhất là chỉ cần nhìn thôi đã thấy buồn nôn."
Người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười: "Lão gia, cũng đơn giản quá, con gái sợ nhất gì nào?"
Long Thiên liếc mắt nhìn đồng hồ.
Mười một giờ hai mươi mốt phút tối.
Bình thường tầm này mọi người đã lên giường nghỉ ngơi cả rồi, hàng quán cũng đã đóng cửa, người đi đường lác đác không có mấy.
Hắn cũng không cần lo lắng bị người phát hiện ra là vừa biến mất đã đột nhiên xuất hiện.
Long Thiên bước về phía trước một bước, thời gian gấp khúc, không gian trùng lặp, hắn đã tới trước cửa nhà lớn dòng họ Thượng Quan.
Đây là năng lực không gian của hắn, cụ thể là lợi dụng tinh thần lực mạnh mẽ để xếp chồng không gian, làm hắn có thể dùng một bước chân để đến nơi mình muốn, đương nhiên nếu như sử dụng ổn thỏa, hắn có thể xé rách không gian, biến thế giới thành mảnh vụn, đây chính là nguyên nhân khiến Chủ Thần sợ hắn làm bậy.
Lần này Long Thiên không đi con đường lần trước nữa, hắn đi vào bằng cổng chính luôn.
Nhìn thấy Long Thiên đột ngột xuất hiện trước mặt, mấy vệ sĩ đứng cổng đột nhiên thấy hoa mắt, bọn họ dụi dụi đôi mắt của mình, nhìn lại về phía Long Thiên, có người thở phào nhẹ nhõm: "Thầy Long, sao thầy lại đột nhiên xuất hiện, dọa chết chúng tôi rồi."
Long Thiên không nói gì, đi thẳng vào trong.
"Thầy Long, thầy đừng vào, không được sự đồng ý của lão gia, bọn tôi không dám để..."
Hắn đột nhiên thấy rất buồn ngủ, như là có đôi tay nhét buồn ngủ vào trong đầu, không chỉ mình hắn, tất cả vệ sĩ ở cổng đều vậy, trước khi bọn họ hôn mê, chỉ còn lại hình ảnh bóng lưng của Long Thiên.
Khóa cổng như không tồn tại, bọn họ thấy người giáo viên này chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, khóa cổng theo thế mà đứt, cổng lớn bị đẩy ra, hắn chậm rãi đi vào.
Dùng tất cả sức mạnh của bản thân, vệ sĩ bấm còi cảnh báo.
Dù còi báo động có vang lên không ngừng, Long Thiên cũng không có chút nào do dự, đi thẳng vào góc kia của nhà lớn dòng họ Thượng Quan.
Rất nhanh đã có vệ sĩ chặn lại hắn, hắn suy nghĩ một chốc thấy những người này quá là phiền phức, ra tay sẽ làm lỡ thì giờ, liền để tất cả mọi người ngủ hết. Cách thức thôi miên hết sức đơn giản, đối phó với những người não vực không phát triển, tinh thần lực là số không mà nói, chẳng qua là một chuyện nhấc tay là có thể làm.
Nhưng sau khi thôi miên chừng mười người, Long Thiên gặp chút phiền toái, Chủ Thần nhắc nhở liên tục trong đầu hắn, việc hắn làm bây giờ đã vượt qua phạm vi của "một người bình thường".
Hình như cũng đúng, Long Thiên nghĩ lại, nhưng vẫn chọn ra tay.
Đánh lộn xem ra thì vẫn khoa học hơn là thôi miên, dù sao ở trong phim một người đánh lại một trăm người cũng không phải chuyện to tát gì đúng chứ?
Tiếng súng vang lên trong nhà lớn nhà Thượng Quan, Thượng Quan Duệ đang làm bài với gia sư, nghe thấy tiếng súng bỗng giật mí mắt, đột nhiên có dự cảm không lành.
"Thiếu gia!" Quản gia vọt vào thư phòng, "Thiếu gia có người xông vào, thiếu gia mau theo tôi, tôi đưa cậu đi."
Thượng Quan Duệ nhìn ra phía ngoài, trong nhà đèn đuốc sáng choang, Thượng Quan Duệ nhìn thấy thầy giáo của mình nhẹ nhàng phất tay một cái, mấy vệ sĩ chưa kịp làm gì, đã bị đánh đến mất hết sức chiến đấu.
Long Thiên đi qua mặt bọn họ, nhặt súng rơi dưới đất lên, bắt đầu xả súng, nhàn nhã cứ như đang đi dạo.
"Thầy Long!" Thượng Quan Duệ kêu to, không đoái hoài đến quản gia đang ngăn cản, vừa chạy vừa gọi: "Thầy Long!"
Long Thiên nghe thấy tiếng cậu, quay đầu nhìn lại, ngoắc ngoắc tay: "Em đi theo thầy, thầy cho em biết rốt cục thì cha em đang làm cái gì."
"Thầy... Long?" Thượng Quan Duệ có chút sững sờ, cậu còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
Có Thượng Quan Duệ ở một bên, đám vệ sĩ cũng không dám xông đến, chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, theo sát phía sau.
Đến nơi giam giữ Bạch Sở Sở rất nhanh, Thượng Quan Hùng đã đi ra từ trong nhà, nhìn Thượng Quan Duệ, trong mắt có mấy phần đau lòng, thằng con mà mình nuôi hóa ra là một đứa ăn cây táo rào cây sung.
Một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Thượng Quan Hùng, cô ta kẹp thuốc trên tay, hút một hơi, nở nụ cười: "Lão gia, lần này không dễ làm đâu."
Giọng Thượng Quan Hùng lạnh xuống: "Người đâu, nhốt thiếu gia lại."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Duệ hỏi, cũng không phải là hỏi Thượng Quan Hùng, mà là hỏi Long Thiên.
Long Thiên đi tới cửa phòng, Thượng Quan Hùng cũng không ngăn, người phụ nữ kia lại lùi về một bước, Long Thiên cười khẽ với cô gái này, cô ta liền phun ra một làn khói, ném qua một ánh mắt quyến rũ.
"Tách." Long Thiên bật đèn làm sáng căn phòng, Bạch Sở Sở đang ngủ ở bên trong, đã bị đổi sang một bộ quần áo hở hang, nhìn như quần áo của loại gái chỉ cần đưa tiền là sẽ theo trong bar.
"Sở Sở?" Thượng Quan Duệ mờ mịt nhìn Long Thiên, muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây.
Long Thiên lùi lại một bước, vẫn giữ nụ cười thân thiện như cũ, sau đó tay hắn ấn một cái lên vai người phụ đang hút thuốc, cô ta làm ra biểu cảm quyến rũ, đang định nói gì, đột nhiên khuôn mặt vặn vẹo, gào lên thảm thiết: "A−−−−"
"Bình thường tôi không đánh phụ nữ." Long Thiên nhìn cô ta, ánh mắt từ từ có sương lạnh len lên, "Nhưng cô, không xứng làm phụ nữ."
Long Thiên buông tay ra, mắt người phụ nữ tối sầm lại, ngã xuống đất, bả vai lõm vào, như là đã nát rồi.
... Vừa nãy chính cô ta thay quần áo cho Bạch Sở Sở.
".., Thầy?" Vệ sĩ khống chế được Thượng Quan Duệ, cậu nhìn về phía Long Thiên, không giãy dụa, chỉ có biểu cảm không thể tin được trên mặt, "Thầy, sao Sở Sở lại ở đây?"
"Em tin cô bé sao?" Long Thiên hỏi ngược lại Thượng Quan Duệ.
Thượng Quan Duệ không có do dự dù chỉ một giây, lập tức nói: "Em tin!"
"Vậy em nên biết đã xảy ra chuyện gì." Long Thiên bỗng nhiên xoay người lại, một viên đạn sượt qua tóc hắn, vẫn còn để lại không khí đang rung động.
Chuyện... gì đã xảy ra?
Đôi mắt Thượng Quan Duệ run rẩy mãnh liệt, cậu tin Bạch Sở Sở, cũng tin giáo viên của mình, vậy thì có chuyện gì đã xảy ra chứ? Vì sao Bạch Sở Sở lại ở đây? Vì sao Bạch Sở Sở lại mặc như thế?
Ngẩng đầu lên lần nữa, Thượng Quan Duệ nhìn về phía cha của mình mang theo tuyệt vọng khôn cùng: "Cha... Con lớn như vậy, chỉ thích một người như vậy, con muốn giữ cô ấy trên đầu quả tim, mà cha lại làm như thế, cha là cha con..."
Thượng Quan Duệ mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Long Thiên, bắt đầu lộ ra sự hung hãn, nghiến ra từng chữ: "Long, Thiên, mày dạy hư con trai tao, lại xông vào nhà lớn dòng họ Thượng Quan, mày còn muốn sống mà đi ra?"
"Thật đáng tiếc." Long Thiên tỏ vẻ tiếc hận, "Tôi sẽ không chết, nhưng mà ông yên tâm, ông cũng sẽ không... Cơ mà rác thải ấy, cần phải đổ đúng nơi quy định."
Hoặc còn không so được với lớp mười, ngay cả một ít tri thức cấp hai cũng phải bổ túc.
Không chỉ một lần Thượng Quan Duệ muốn từ bỏ, mà mỗi khi về nhà lại nhớ tới những câu nói mà Long Thiên nói khi gọi cậu lên phòng giáo viên.
Lúc ấy Thượng Quan Duệ cũng muốn từ bỏ, cậu cảm thấy mình học cũng chẳng có nghĩa lí gì, không bằng quay về kế thừa gia nghiệp sau đó giam giữ Bạch Sở Sở trong lòng bàn tay. Sau chuyện bắt cóc, Thượng Quan Duệ vô cùng tin tưởng thầy Long, trong lòng lạc lối, cũng là tìm thầy Long nói lên suy nghĩ của chính bản thân.
Long Thiên nghe xong suy nghĩ của cậu cũng có mấy phần kinh ngạc: "Thầy bảo em tìm ý nghĩa cuộc sống, em tìm ra ý nghĩa cuộc sống của mình chính là Bạch Sở Sở?"
Thượng Quan Duệ im lặng chốc lát, cậu chưa từng nghĩ đến ý nghĩa cuộc đời mình chính là một người khác, nhưng cậu ngẫm lại sự mưu trí của mình có bao nhiêu, phát hiện ra không có cửa, rồi lại tính xem nếu không thi đại học thật, thì nên cua Bạch Sở Sở kiểu gì.
Vì vậy cậu gật đầu một cách hết sức trịnh trọng: "Đúng, Bạch Sở Sở chính là ý nghĩa cuộc sống của em."
Long Thiên đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào, ánh mắt của hắn có chút mất tập trung, cân nhắc một lúc, mới mở miệng nói: "Đem cuộc đời mình dựa vào người khác, đây là chuyện ngu ngốc nhất, thầy hi vọng em suy nghĩ cho thật kĩ."
Nghe thế Thượng Quan Duệ liền tự hỏi, Long Thiên nhìn sắc mặt cậu, liền không nhịn được mở miệng: "Em không cảm thấy những chuyện khác cũng có ý nghĩa sao? Tỷ như là vì nhân loại cống hiến. Để tên mình được sử sách lưu danh, tốt nhất là có tên trong sách giáo khoa, sau đó liền được học sinh khóc lóc học thuộc ngày sinh tháng đẻ cùng tiểu sử?"
"Nghe như là chuyện rất không tầm thường." Thượng Quan Duệ nói.
Ánh mắt Long Thiên hơi sáng lên.
Thượng Quan Duệ lại nói: "Vậy mục tiêu của em chính là có thể theo đuổi được Bạch Sở Sở, sau đó mới cống hiến cho nhân loại, sau nữa mới để tên mình được viết trên sách giáo khoa."
Long Thiên"... Thầy có thể hỏi em tại sao em lại cố chấp với Bạch Sở Sở đến vậy không?"
"Cô ấy cứu vớt em." Lúc Thượng Quan Duệ nhắc tới Bạch Sở Sở ánh mắt đều rất dịu dàng, "Là cô ấy để em biết mình có bao nhiêu nhơ bẩn, bao nhiêu xấu xa, không có chí tiến thủ thế nào, cô ấy làm em muốn mình ngày càng trở nên tốt hơn."
Khóe miệng Long Thiên giật một cái, không nhịn được phải xả với Chủ Thần: "Đây chẳng phải là những chuyện tôi làm hay sao? Sao về công của Bạch Sở Sở hết rồi, thằng nhóc này phải cảm ơn tôi mới đúng, sao lại là Bạch Sở Sở?"
Lần này Chủ Thần trả lời lại rất nhanh: "Ha"
Đây là cách thức biểu đạt ngắn gọn của Chủ Thần, Long Thiên hiểu là anh ta muốn nói: Ha ha ha ha.
Nhưng mà...
Ánh mắt Long Thiên hơi trầm xuống: "Anh làm cái gì?"
Chủ Thần: "Em đoán."
Tất nhiên Long Thiên sẽ không đi đoán chuyện tẻ nhạt như vậy, gì thì gì cũng phải nói, Thượng Quan Duệ bây giờ với mong muốn của hắn không khớp, mà lại không thể bẻ lại, thế cũng đủ rồi, hắn cũng không có đam mê sai trái như Chủ Thần.
Lấy lại lực chú ý, Long Thiên nhìn Thượng Quan Duệ: "Nếu như em đã nghĩ kĩ, thật sự muốn theo đuổi Bạch Sở Sở, đồng thời coi cô bé là ý nghĩa cuộc đời em, thì em thấy dùng tiền nhốt cô bé lại, là đang sỉ nhục em ấy hay sỉ nhục ý nghĩa cuộc đời mình."
Một câu nói làm Thượng Quan Duệ ủ rũ, cậu suy nghĩ phút chốc rồi mới mở miệng: "Nhưng mà thầy à, em cũng không có chỗ nào có thể để cô ấy thích, em chỉ có tiền thôi."
"Nhưng tiền thì ngay cả em lẫn cô bé đều khinh thường, tiền "bẩn" đến từ chỗ cha em. Em quên thầy dạy làm sao để có thể theo đuổi một cô gái rồi à?" Long Thiên mỉm cười chỉ về ngực cậu nhóc: "Dùng một tái tim chân thành..."
Thượng Quan Duệ nhìn ngực mình, thấp giọng nói: "... Đổi một trái tim chân thành khác."
Giây phút đó cậu đột nhiên hiểu nghĩa của những lời này, chân thành chính là chỉ hành động thực tế, mà không chỉ là yêu thích bên ngoài. Nếu như cậu có một trái tim chân thành, cậu sẽ dùng toàn bộ tấm lòng làm rất nhiều chuyện cho người mình thích, nếu cậu có một trái tim chân thành...
Cậu sẽ càng ngày càng tốt hơn vì chính người mình yêu, trở nên có thể đứng vững bên người cô ấy, để cô ấy chú ý đến mình.
"Em hiểu rồi." Thượng Quan Duệ nở nụ cười, "Cảm ơn thầy, em biết tương lai em muốn thành người như thế nào rồi, em biết mình muốn gì, em... Em thật sự rất vui, hóa ra là cảm giác này."
Khi đó một cơn gió đầu hè thổi vào căn phòng, phất ngang lọn tóc, tiếng ve mơ hồ bên tai, Thượng Quan Duệ vĩnh viễn nhớ lấy chiều ngày hôm ấy, cậu cùng thầy giáo nói chuyện trong phòng giáo viên, cũng là lúc cậu tìm thấy con đường cho tương lại mình.
Cho dù chỉ có một hai tháng để Thượng Quan Duệ nỗ lực học tập, cậu vẫn cứ gắng sức đuổi theo bước chân của các bạn học.
Làm bạn cùng bàn của Thượng Quan Duệ, Trần Khánh Sinh nhìn cậu bắt đầu nghiêm túc học hành, thật ra có chút tiếc nuối, thằng ngốc lắm tiền ngày xưa đi đâu mất rồi? Trần Khánh Sinh còn muốn kiếm thêm chút tiền đây.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Trần Khánh Sinh nhìn cậu làm một bài mà mãi không ra, trầm tư một lúc lâu cũng không có ý định đi ăn cơm, rốt cục có lòng tốt của bạn cùng lớp, hỏi thăm một câu: "Có cần phải mang cơm lên không?"
Thượng Quan Duệ đang làm bài ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, ánh mắt kia kiểu tôi đây không ngốc sẽ không đưa tiền nữa đâu, Trần Khánh Sinh ngượng ngùng sờ mũi một cái, nói: "Không cần..."
Thượng Quan Duệ cầm hai trăm vỗ lên bàn: "Giảng bài cho tôi."
Trần Khánh Sinh nhìn tiền, khuất phục, giảng bài thì cậu cũng tranh thủ ôn tập, bèn ngồi xuống: "Không hiểu chỗ nào?"
Ngoài lúc kéo Trần Khánh Sinh giảng bài ra, Thượng Quan Duệ còn thuê một gia sư, mỗi lần tan học về học phụ đạo đến tận mười hai giờ, sáng hôm sau sáu giờ dậy, đến trường học từ mới.
Thượng Quan Hùng nhìn con mình như biến thành người khác, đột nhiên chăm chỉ như vậy, lại thấy nguy hiểm, giáo viên họ Long này, quả không đơn giản.
Tính toán lợi và hại ở trong lòng một lần, Thượng Quan Hùng quyết định không tính toán với Long Thiên, nếu như bây giờ hắn đụng tới Long Thiên, Thượng Quan Duệ nhất định sẽ trở mặt với mình, dù sao cũng chỉ còn một hai tháng, hắn chờ được.
Hôm nay Thượng Quan Hùng đang "chơi" với vợ mới ở phòng khách, Thượng Quan Duệ vừa hay tan học chiều về nhà, vừa vào nhà đã thấy hình ảnh không phù hợp với thuần phong mỹ tục, nhưng mắt cậu nhìn thẳng rồi đi lên lầu, cứ như là không thấy.
Thượng Quan Hùng cảm thấy con trai mình có gì đó không đúng, bình thường vào lúc này thằng nhóc sẽ tìm môt người phụ nữ đến, sao bây giờ lại ăn chay niệm phật vậy? Đối với đời sống riêng tư của con trai mình, Thượng Quan Hùng vẫn có chút để ý, trước đây Thượng Quan Duệ chơi ác, cảm thấy thiếu niên chơi nhiều chút cũng không sao, mà bây giờ Thượng Quan Duệ đã không chạm qua phụ nữ được một tháng rồi, chuyện này rất quái lạ.
Nghi ngờ ở trong lòng, Thượng Quan Hùng sai thuộc hạ đi điều tra, lần điều tra này, liền tra ra Bạch Sở Sở.
Thượng Quan Duệ cố gắng học tập, đồng thời cũng để ý đến Bạch Sở Sở, không dưng mua nước mua cơm là chuyện rất thường, người trong lớp đều biết Thượng Quan Duệ thích Bạch Sở Sở. Mà bây giờ các bạn học đang ở giai đoạn cuối cùng của cấp ba, thích thì thế nào, có thích cũng xếp sau biển đề thi, những chuyện lãng mạn đều hóa thành cát bụi dưới cái bận của lớp mười hai.
Chút tình cảm này, Bạch Sở Sở cũng không đáp lại dù chỉ một chút, Thượng Quan Duệ cũng rõ ràng, trước khi kết thúc kì thi đại học, Bạch Sở Sở hoàn toàn không có động thái gì, nhưng cậu vẫn cứ một lòng một dạ đối tốt với Bạch Sở Sở.
Nghe thuộc hạ báo cáo, Thượng Quan Hùng hoàn toàn không nghĩ đến thằng con trai càn quấy bất chấp kia của mình, có thể đến nhà ăn xếp hàng, giúp Bạch Sở Sở đưa cơm đưa nước.
Nhìn con trai mình bị một nữ sinh cấp ba mê đến thần hồn điên đảo, Thượng Quan Hùng tức giận, mà đứa con gái kia không quyền không thế, chỉ là một dân thường nhỏ nhoi, chuyện này cũng làm Thượng Quan Hùng lo lắng.
Đứa con gái này không thể mang lại chút lợi ích nào, mà biểu hiện bây giờ của Thượng Quan Duệ đã là không phải cô này thì tuyệt không cưới ai.
Vì "tương lai" của con trai mình, Thượng Quan Hùng quyết định làm chút gì, con trai mình thì tuyệt đối không thể đụng đến rồi, vậy thì cũng chỉ còn cách động tay với con bé kia.
Cho dù là tháng cuối của lớp mười hai, thì các sĩ tử bận rộn vẫn có được ngày nghỉ, đó chính là mỗi tối thứ sáu không phải tự học, chút thời gian đó thành kỳ nghỉ cuối cùng của tụi học sinh.
Mà đã đến lúc này rồi, chút nghỉ như vậy bọn học sinh không hề để mắt đến, nhiều lắm là dùng chút thời gian này ra ngoài ăn một bữa.
Nhà Bạch Sở Sở cách cấp ba Tân Hải cũng không xa, chỉ là vì để tiết kiệm thời gian nhất, cô bé mới chọn nội trú. Cô bé dùng tối thứ sáu được nghỉ về nhà một chuyến, sau đó lại vội vàng bắt bus về trường.
Quanh trường học có trị an khá tốt, bây giờ còn có bảo vệ kiểm tra ở trước cổng trường, trước giờ Bạch Sở Sở rất yên tâm, mà chuyện bất ngờ lại xảy ra ngay lúc này.
Lúc gần tới trường, xe bus đột nhiên chuyển hướng, chạy về một nơi khác, dạo gần đây Bạch Sở Sở thiếu ngủ, đang gà gật ở trên xe, vẫn không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Buổi tối mười một giờ, Long Thiên nhận được điện thoại của một nữ sinh trong lớp, đó là một bạn cùng kí túc của Bạch Sở Sở, trong giọng của cô bé có lẫn sự lo lắng: "thầy Long, Bạch Sở Sở vẫn chưa về, em gọi điện cho bạn ấy cũng không được, em không có số điện thoại của bố mẹ bạn, cho nên em gọi cho thầy báo một tiếng."
"Thầy biết rồi." Long Thiên nói, liền thả tinh thần lực ra tìm.
Cô bé ở đầu kia điện thoại vẫn nói tiếp: "thầy Long, nếu Bạch Sở Sở ở nhà, có thể gọi điện cho em báo một tiếng được không ạ? Em sợ bạn ấy xảy ra chuyện."
"Ừ, sẽ, các em nghỉ ngơi đi, thầy sẽ xử lí tốt."
Giọng của Long Thiên rất có sức mạnh làm các nữ sinh an tâm, cúp điện thoại, Long Thiên đã khóa được vị trí của Bạch Sở Sở.
Đen kịt u ám, đó là một góc của nhà lớn dòng họ Thượng Quan, Bạch Sở Sở hôn mê trên đất, bất tỉnh nhân sự, một người phụ đá cô bé hai đá, cười lạnh: "Chính con này là người mê hoặc cậu chủ? Nhìn cũng ngây thơ đáng thương đấy, không nhìn ra, là một con hồ ly tinh."
Âm thanh của Thượng Quan Hùng vang lên trong bóng tối: "Không cần biết cô làm cái gì, để Thượng Quan Duệ ghét con bé này là được, tốt nhất là chỉ cần nhìn thôi đã thấy buồn nôn."
Người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười: "Lão gia, cũng đơn giản quá, con gái sợ nhất gì nào?"
Long Thiên liếc mắt nhìn đồng hồ.
Mười một giờ hai mươi mốt phút tối.
Bình thường tầm này mọi người đã lên giường nghỉ ngơi cả rồi, hàng quán cũng đã đóng cửa, người đi đường lác đác không có mấy.
Hắn cũng không cần lo lắng bị người phát hiện ra là vừa biến mất đã đột nhiên xuất hiện.
Long Thiên bước về phía trước một bước, thời gian gấp khúc, không gian trùng lặp, hắn đã tới trước cửa nhà lớn dòng họ Thượng Quan.
Đây là năng lực không gian của hắn, cụ thể là lợi dụng tinh thần lực mạnh mẽ để xếp chồng không gian, làm hắn có thể dùng một bước chân để đến nơi mình muốn, đương nhiên nếu như sử dụng ổn thỏa, hắn có thể xé rách không gian, biến thế giới thành mảnh vụn, đây chính là nguyên nhân khiến Chủ Thần sợ hắn làm bậy.
Lần này Long Thiên không đi con đường lần trước nữa, hắn đi vào bằng cổng chính luôn.
Nhìn thấy Long Thiên đột ngột xuất hiện trước mặt, mấy vệ sĩ đứng cổng đột nhiên thấy hoa mắt, bọn họ dụi dụi đôi mắt của mình, nhìn lại về phía Long Thiên, có người thở phào nhẹ nhõm: "Thầy Long, sao thầy lại đột nhiên xuất hiện, dọa chết chúng tôi rồi."
Long Thiên không nói gì, đi thẳng vào trong.
"Thầy Long, thầy đừng vào, không được sự đồng ý của lão gia, bọn tôi không dám để..."
Hắn đột nhiên thấy rất buồn ngủ, như là có đôi tay nhét buồn ngủ vào trong đầu, không chỉ mình hắn, tất cả vệ sĩ ở cổng đều vậy, trước khi bọn họ hôn mê, chỉ còn lại hình ảnh bóng lưng của Long Thiên.
Khóa cổng như không tồn tại, bọn họ thấy người giáo viên này chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, khóa cổng theo thế mà đứt, cổng lớn bị đẩy ra, hắn chậm rãi đi vào.
Dùng tất cả sức mạnh của bản thân, vệ sĩ bấm còi cảnh báo.
Dù còi báo động có vang lên không ngừng, Long Thiên cũng không có chút nào do dự, đi thẳng vào góc kia của nhà lớn dòng họ Thượng Quan.
Rất nhanh đã có vệ sĩ chặn lại hắn, hắn suy nghĩ một chốc thấy những người này quá là phiền phức, ra tay sẽ làm lỡ thì giờ, liền để tất cả mọi người ngủ hết. Cách thức thôi miên hết sức đơn giản, đối phó với những người não vực không phát triển, tinh thần lực là số không mà nói, chẳng qua là một chuyện nhấc tay là có thể làm.
Nhưng sau khi thôi miên chừng mười người, Long Thiên gặp chút phiền toái, Chủ Thần nhắc nhở liên tục trong đầu hắn, việc hắn làm bây giờ đã vượt qua phạm vi của "một người bình thường".
Hình như cũng đúng, Long Thiên nghĩ lại, nhưng vẫn chọn ra tay.
Đánh lộn xem ra thì vẫn khoa học hơn là thôi miên, dù sao ở trong phim một người đánh lại một trăm người cũng không phải chuyện to tát gì đúng chứ?
Tiếng súng vang lên trong nhà lớn nhà Thượng Quan, Thượng Quan Duệ đang làm bài với gia sư, nghe thấy tiếng súng bỗng giật mí mắt, đột nhiên có dự cảm không lành.
"Thiếu gia!" Quản gia vọt vào thư phòng, "Thiếu gia có người xông vào, thiếu gia mau theo tôi, tôi đưa cậu đi."
Thượng Quan Duệ nhìn ra phía ngoài, trong nhà đèn đuốc sáng choang, Thượng Quan Duệ nhìn thấy thầy giáo của mình nhẹ nhàng phất tay một cái, mấy vệ sĩ chưa kịp làm gì, đã bị đánh đến mất hết sức chiến đấu.
Long Thiên đi qua mặt bọn họ, nhặt súng rơi dưới đất lên, bắt đầu xả súng, nhàn nhã cứ như đang đi dạo.
"Thầy Long!" Thượng Quan Duệ kêu to, không đoái hoài đến quản gia đang ngăn cản, vừa chạy vừa gọi: "Thầy Long!"
Long Thiên nghe thấy tiếng cậu, quay đầu nhìn lại, ngoắc ngoắc tay: "Em đi theo thầy, thầy cho em biết rốt cục thì cha em đang làm cái gì."
"Thầy... Long?" Thượng Quan Duệ có chút sững sờ, cậu còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
Có Thượng Quan Duệ ở một bên, đám vệ sĩ cũng không dám xông đến, chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, theo sát phía sau.
Đến nơi giam giữ Bạch Sở Sở rất nhanh, Thượng Quan Hùng đã đi ra từ trong nhà, nhìn Thượng Quan Duệ, trong mắt có mấy phần đau lòng, thằng con mà mình nuôi hóa ra là một đứa ăn cây táo rào cây sung.
Một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Thượng Quan Hùng, cô ta kẹp thuốc trên tay, hút một hơi, nở nụ cười: "Lão gia, lần này không dễ làm đâu."
Giọng Thượng Quan Hùng lạnh xuống: "Người đâu, nhốt thiếu gia lại."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Duệ hỏi, cũng không phải là hỏi Thượng Quan Hùng, mà là hỏi Long Thiên.
Long Thiên đi tới cửa phòng, Thượng Quan Hùng cũng không ngăn, người phụ nữ kia lại lùi về một bước, Long Thiên cười khẽ với cô gái này, cô ta liền phun ra một làn khói, ném qua một ánh mắt quyến rũ.
"Tách." Long Thiên bật đèn làm sáng căn phòng, Bạch Sở Sở đang ngủ ở bên trong, đã bị đổi sang một bộ quần áo hở hang, nhìn như quần áo của loại gái chỉ cần đưa tiền là sẽ theo trong bar.
"Sở Sở?" Thượng Quan Duệ mờ mịt nhìn Long Thiên, muốn biết chuyện gì đang xảy ra đây.
Long Thiên lùi lại một bước, vẫn giữ nụ cười thân thiện như cũ, sau đó tay hắn ấn một cái lên vai người phụ đang hút thuốc, cô ta làm ra biểu cảm quyến rũ, đang định nói gì, đột nhiên khuôn mặt vặn vẹo, gào lên thảm thiết: "A−−−−"
"Bình thường tôi không đánh phụ nữ." Long Thiên nhìn cô ta, ánh mắt từ từ có sương lạnh len lên, "Nhưng cô, không xứng làm phụ nữ."
Long Thiên buông tay ra, mắt người phụ nữ tối sầm lại, ngã xuống đất, bả vai lõm vào, như là đã nát rồi.
... Vừa nãy chính cô ta thay quần áo cho Bạch Sở Sở.
".., Thầy?" Vệ sĩ khống chế được Thượng Quan Duệ, cậu nhìn về phía Long Thiên, không giãy dụa, chỉ có biểu cảm không thể tin được trên mặt, "Thầy, sao Sở Sở lại ở đây?"
"Em tin cô bé sao?" Long Thiên hỏi ngược lại Thượng Quan Duệ.
Thượng Quan Duệ không có do dự dù chỉ một giây, lập tức nói: "Em tin!"
"Vậy em nên biết đã xảy ra chuyện gì." Long Thiên bỗng nhiên xoay người lại, một viên đạn sượt qua tóc hắn, vẫn còn để lại không khí đang rung động.
Chuyện... gì đã xảy ra?
Đôi mắt Thượng Quan Duệ run rẩy mãnh liệt, cậu tin Bạch Sở Sở, cũng tin giáo viên của mình, vậy thì có chuyện gì đã xảy ra chứ? Vì sao Bạch Sở Sở lại ở đây? Vì sao Bạch Sở Sở lại mặc như thế?
Ngẩng đầu lên lần nữa, Thượng Quan Duệ nhìn về phía cha của mình mang theo tuyệt vọng khôn cùng: "Cha... Con lớn như vậy, chỉ thích một người như vậy, con muốn giữ cô ấy trên đầu quả tim, mà cha lại làm như thế, cha là cha con..."
Thượng Quan Duệ mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Long Thiên, bắt đầu lộ ra sự hung hãn, nghiến ra từng chữ: "Long, Thiên, mày dạy hư con trai tao, lại xông vào nhà lớn dòng họ Thượng Quan, mày còn muốn sống mà đi ra?"
"Thật đáng tiếc." Long Thiên tỏ vẻ tiếc hận, "Tôi sẽ không chết, nhưng mà ông yên tâm, ông cũng sẽ không... Cơ mà rác thải ấy, cần phải đổ đúng nơi quy định."
Danh sách chương