"Sau khi vật chất làm thế giới biến đổi rời đi, tôi mới có thể đẩy nhanh tốc độ của dòng chảy thời gian." Âm thanh của Chủ Thần vang lên.
Long Thiên cầm Chủ Thần ở trong tay xoay một vòng, ý của lời nói này hắn đã rõ rồi, chính là hắn phải rời khỏi thế giới này, nếu không Chủ Thần cũng sẽ ở đây, mà Chủ Thần ở đây thì không thể cho hắn biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra được, bởi hai người bọn họ chính là vật chất làm thế giới biến đổi.
"Đám nhóc tốt nghiệp rồi." Long Thiên mở ti vi, thấy phim truyền hình cẩu huyết phải dài đến mấy năm kia cuối cùng cũng đi đến hồi kết, có lẽ đã đến lúc tạm biệt.
"Trở về thôi." Màn hình ti vi xoay một cái, Long Thiên lại nói tiếp một câu, "Chờ tôi xem xong tập này."
Sinh ly tử biệt trong phim, Long Thiên mới xem được một nửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là một dãy số lạ.
Long Thiên tiện tay bấm nhận, bên kia là âm thanh của Từ Du Du: "Thầy Long?"
"Ừ." Long Thiên ôm một cái gối đặt ở bên cạnh vào ngực, khẽ mỉm cười, "Làm sao vậy?"
"Thầy." Bên kia yên tĩnh mấy giây, âm thanh của Từ Du Du có chút khàn, "Cảm ơn thầy nhiều lắm thầy!"
"Được được, thầy biết rồi." Âm thanh của Long Thiên ôn hòa, "Về nhà chưa?"
"Dạ, về đến nhà rồi."
"Chăm sóc bà ngoại cho tốt, lên đại học cũng phải cố gắng, đừng quá ham chơi..."
Long Thiên cảm thấy mình chưa nói được mấy câu, nhưng đã chiếu xong một tập phim, kết thúc phim thế nào hắn không nhớ lắm, chỉ nhớ cuối cùng là đại đoàn viên.
Trong không gian của Chủ Thần trắng xóa như tuyết, một quả cầu trôi nổi giữa không trung, Long Thiên đứng dưới quả cầu, liếc nhìn xung quanh một cái, thấy xung quanh có nhiều thêm mấy cánh cửa, xem ra là người luân hồi mới tới.
Long Thiên tìm tới cánh cửa của mình, đẩy ra, bên trong là một gian phòng ấm áp đơn giản, giống hệt căn phòng của hắn trước khi vào không gian của Chủ Thần.
Đóng cửa lại, máy vi tính trong phòng tự động mở ra, bắt đầu chiếu tương lai từng học sinh của hắn.
Long Thiên ngồi trong phòng mười mấy tiếng, nhìn hết tương lai của từng người, từng học sinh của hắn trải qua mọi chuyện đều rất đa dạng, có người thành tinh anh, cũng có người tuổi trẻ mất sớm, hoặc là có người cùng khổ cả đời.
Xem một lúc, lòng Long Thiên bình tĩnh lại, hắn biết mỗi người đều có một con đường riêng phải đi, mặc dù mình đã vì họ mà dốc hết tâm lực, mà người chọn lựa con đường để đi thì lại là chính bản thân các em học sinh.
Một quả bóng cỡ bóng bàn lăn ra từ trong túi áo hắn, Chủ Thần xoay trên đất một vòng, hóa thành hình người.
Tuy rằng lúc nào cũng dùng hình thái quả bóng trắng đi gặp người khác, mà Long Thiên biết thân thể thực sự của hắn, đã biết từ thật lâu trước kia, bản thể của Chủ Thần là một người, còn là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.
Mái tóc dài đen của Chủ Thần hình người xõa tung ở phía sau, đôi mắt trong suốt như hổ phách, da trắng như ngọc, chỉ nội việc nhìn khuôn mặt đó thôi đã khiến người ta không rời nổi mắt.
Nói đến Chủ Thần và Long Thiên quen nhau tự bao giờ thì phải nhắc đến lúc hắn mới bắt đầu bước vào không gian Chủ Thần, khi đó hắn mới hoàn thành thế giới luân hồi đầu tiên, nhận được thưởng chế tạo ra một người miễn phí.
Lúc đó hắn mới vào luân hồi, cái gì cũng không hiểu, nhìn người xung quanh có người bảo vệ, có bạn tình, hoặc là người mà mình mong nhớ ở trong hiện thực.
Long Thiên cũng theo số đông, muốn có một bạn tình, yêu cầu mà hắn đưa ra lúc đó là: Đẹp, chân dài, sống tốt, năng lực mạnh.
Chủ Thần nhìn một cái, đây chẳng phải là mình đây sao, vì thế hắn bèn tự mình ra trận, đương nhiên, khi ấy phải ngụy trang, làm bộ mình là một người mới được chế tạo ra thật, muốn đi cùng người luân hồi sắp chết này một đoạn đường.
Người luân hồi trong mắt Chủ Thần đều là những người yếu đuối, bọn họ như cánh hoa giữa gió mưa bão táp, chẳng mấy chốc sẽ chết, kết quả trăm ngàn lần hắn cũng không nghĩ tới, Long Thiên không những không chết, lại còn dò ra được bản thể của hắn, hơn nữa lại còn đổi được đủ điểm rời đi.
Bao nhiêu vòng luân hồi mới có thể tạo ra một người như vậy, Chủ Thần cũng không muốn hắn rời đi...
"Ờ," Chủ Thần dùng một tay nâng cằm, liếc trái liếc phải, không dám liếc Long Thiên, "Tôi đến lấy thù lao."
Long Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn Chủ Thần, anh mắt trượt từ đôi môi mỏng xuống áo bào, cười cười: "Đến đây đi."
Được sự đồng ý, Chủ Thần như một con cún bự nhào lên người Long Thiên, hôn lên môi Long Thiên môt cái, Long Thiên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang trôi đi theo theo từng nhịp hôn.
Chủ Thần chần chờ phút chốc, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự được không? Em... Em đừng giận, xin lỗi."
"Không sao." Một tay Long Thiên luồn vào trong tóc Chủ Thần, chủ động hôn một cái, một cái tay khác lại luôn vào trong áo trêu chọc hết sức quen thuộc.
Từ lần đầu tiên đến giờ, Chủ Thần vừa cướp đoạt vừa luôn miệng xin lỗi, Long Thiên quen rồi, dù sao thì có nói xin lỗi bao lần đi chăng nữa thì Chủ Thần cũng sẽ không dừng lại.
Gọi là gì đây? Tình thú sao?
"A... Nhẹ thôi."
"Em không thoải mái sao? Em không thoải mái ở đâu, tôi, tôi chưa trị cho em rồi mình lại tiếp tục?"
Sau mười tiếng.
Chủ Thần đã biến mất, trong phòng có chút bừa bộn, Long Thiên nhắm mắt lại, mặt tái nhợt nằm trên giường.
Sức mạnh trên người hắn bị Chủ Thần cướp đi từng chút một, Chủ Thần như một tên tham lam tột bậc, chút sức mạnh cũng không để lại cho hắn, bây giờ hắn không khác người bình thường mới vào luân hồi là bao.
Nhưng mà sức mạnh của hắn có thể khôi phục, chỉ là cần phải có thời gian mà thôi, cũng chính vì điểm này, Chủ Thần mới chăm sóc hắn rất nhiều, thậm chí từ khi hắn còn là người mới đã lên sẵn kế hoạch thăng cấp cho hắn, cũng chính vì thế, hắn mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Long Thiên liếm môi một cái, nhớ lại cảm xúc lúc này, thấp giọng cười một tiếng.
Nghỉ ngơi nửa giờ, thể lực khôi phục lại một ít, Long Thiên chậm rãi bò từ giường dậy, sửa lại quần áo, rửa mặt, đẩy cửa đi ra.
"Đạo cụ này và năng lực của cậu..."
"Huyết thống cấp C..."
Âm thanh trong không gian Chủ Thần im bặt đi, người luân hồi mới đang bàn bạc về các đạo cụ dồn dập quay đầu lại nhìn Long Thiên, trên mặt có nhiều cũng có ít kinh ngạc.
Trong không gian Chủ Thần, mỗi cánh cửa tương ứng với một người, chủ của mỗi cánh cửa bọn họ đã gặp hết rồi, ngoại trừ cánh cửa này của Long Thiên. Từ lúc họ mới đến không gian Chủ Thần đến giờ, chưa hề thấy nó mở ra, mọi người cũng có rất nhiều suy đoán về cánh cửa này, sau đó những người luân hồi cũ cũng quen với sự tồn tại của nó, không tò mò nữa, điều này dẫn đến chuyện những người luân hồi mới cũng không mở cánh cửa đó ra.
Thế nhưng ngày hôm nay, cánh cửa này lại được mở.
Trong số người luân hồi này không thiếu những người đi qua tầm mười thế giới, cũng được coi là "lão làng", bọn họ cũng đã lọc ra được phương hướng phát triển của bản thân mình, được cường hóa về mọi mặt, hơn nữa dùng kỹ năng "nhìn thấu", là có thể biết được thực lực của đối phương.
Nhưng khi bọn họ sử dụng kỹ năng lên người Long Thiên, lại không hề thấy chút gợn sóng năng lượng nào, hơn nữa cũng không mang theo đạo cụ, thoạt nhìn chẳng khác người thường là bao.
Một người luân hồi "lão làng" đứng dậy, ngẩng cao đầu nhìn từ trên xuống, nó với Long Thiên: "Người mới?"
Long Thiên chớp mắt một cái, cười áy náy: "Làm phiền rồi, đi nhầm."
Nói, hắn đóng cửa kêu cái "cạch", để lại mấy người trong không gian Chủ Thần mắt nhỏ trừng mắt to, người mời này còn không thèm nhìn bọn họ???
Long Thiên đi ra ngoài là để tìm Chủ Thần tiếp tục vào thế giới khác trải nghiệm cuộc đời làm giáo viên, chỉ là hắn quên mất bây giờ trong không gian Chủ Thần không chỉ có mình hắn, còn có những người luân hồi khác, không ngờ lại đụng phải.
Đóng cửa lại, Long Thiên cảm thấy mình là một người luân hồi hết sức già đời, cần phải phổ cập chút kiến thức cho mấy người mới, vì thế hắn lại mở cửa ra.
Chỉ là lúc này không gian Chủ Thần đã trắng xóa như tuyết, không còn bóng người, ở trung tâm trôi nổi một quả cầu.
Long Thiên nở nụ cười: "Anh không cho người khác có thể chiếm chút lợi lộc nào cả."
Quả cầu sáng lên một cái, không lên tiếng.
"Thế giới mới." Long Thiên ngẩng đầu nhìn quả cầu, "Tùy chọn."
Hắn phải tiếp tục trải nghiệm cuộc đời làm giáo viên của hắn, dù cho hắn đã mất hết tinh thần lực.
Một dải ánh sáng từ trên người Chủ Thần quay qua: "Tùy chọn hoàn thành..."
Hết quyển 1: Tổng giám đôc bá đạo và cô nhóc quậy phá
– Quyển 2: Thiếu gia lạnh lùng và cô vợ bé nhỏ.
Long Thiên cầm Chủ Thần ở trong tay xoay một vòng, ý của lời nói này hắn đã rõ rồi, chính là hắn phải rời khỏi thế giới này, nếu không Chủ Thần cũng sẽ ở đây, mà Chủ Thần ở đây thì không thể cho hắn biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra được, bởi hai người bọn họ chính là vật chất làm thế giới biến đổi.
"Đám nhóc tốt nghiệp rồi." Long Thiên mở ti vi, thấy phim truyền hình cẩu huyết phải dài đến mấy năm kia cuối cùng cũng đi đến hồi kết, có lẽ đã đến lúc tạm biệt.
"Trở về thôi." Màn hình ti vi xoay một cái, Long Thiên lại nói tiếp một câu, "Chờ tôi xem xong tập này."
Sinh ly tử biệt trong phim, Long Thiên mới xem được một nửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là một dãy số lạ.
Long Thiên tiện tay bấm nhận, bên kia là âm thanh của Từ Du Du: "Thầy Long?"
"Ừ." Long Thiên ôm một cái gối đặt ở bên cạnh vào ngực, khẽ mỉm cười, "Làm sao vậy?"
"Thầy." Bên kia yên tĩnh mấy giây, âm thanh của Từ Du Du có chút khàn, "Cảm ơn thầy nhiều lắm thầy!"
"Được được, thầy biết rồi." Âm thanh của Long Thiên ôn hòa, "Về nhà chưa?"
"Dạ, về đến nhà rồi."
"Chăm sóc bà ngoại cho tốt, lên đại học cũng phải cố gắng, đừng quá ham chơi..."
Long Thiên cảm thấy mình chưa nói được mấy câu, nhưng đã chiếu xong một tập phim, kết thúc phim thế nào hắn không nhớ lắm, chỉ nhớ cuối cùng là đại đoàn viên.
Trong không gian của Chủ Thần trắng xóa như tuyết, một quả cầu trôi nổi giữa không trung, Long Thiên đứng dưới quả cầu, liếc nhìn xung quanh một cái, thấy xung quanh có nhiều thêm mấy cánh cửa, xem ra là người luân hồi mới tới.
Long Thiên tìm tới cánh cửa của mình, đẩy ra, bên trong là một gian phòng ấm áp đơn giản, giống hệt căn phòng của hắn trước khi vào không gian của Chủ Thần.
Đóng cửa lại, máy vi tính trong phòng tự động mở ra, bắt đầu chiếu tương lai từng học sinh của hắn.
Long Thiên ngồi trong phòng mười mấy tiếng, nhìn hết tương lai của từng người, từng học sinh của hắn trải qua mọi chuyện đều rất đa dạng, có người thành tinh anh, cũng có người tuổi trẻ mất sớm, hoặc là có người cùng khổ cả đời.
Xem một lúc, lòng Long Thiên bình tĩnh lại, hắn biết mỗi người đều có một con đường riêng phải đi, mặc dù mình đã vì họ mà dốc hết tâm lực, mà người chọn lựa con đường để đi thì lại là chính bản thân các em học sinh.
Một quả bóng cỡ bóng bàn lăn ra từ trong túi áo hắn, Chủ Thần xoay trên đất một vòng, hóa thành hình người.
Tuy rằng lúc nào cũng dùng hình thái quả bóng trắng đi gặp người khác, mà Long Thiên biết thân thể thực sự của hắn, đã biết từ thật lâu trước kia, bản thể của Chủ Thần là một người, còn là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.
Mái tóc dài đen của Chủ Thần hình người xõa tung ở phía sau, đôi mắt trong suốt như hổ phách, da trắng như ngọc, chỉ nội việc nhìn khuôn mặt đó thôi đã khiến người ta không rời nổi mắt.
Nói đến Chủ Thần và Long Thiên quen nhau tự bao giờ thì phải nhắc đến lúc hắn mới bắt đầu bước vào không gian Chủ Thần, khi đó hắn mới hoàn thành thế giới luân hồi đầu tiên, nhận được thưởng chế tạo ra một người miễn phí.
Lúc đó hắn mới vào luân hồi, cái gì cũng không hiểu, nhìn người xung quanh có người bảo vệ, có bạn tình, hoặc là người mà mình mong nhớ ở trong hiện thực.
Long Thiên cũng theo số đông, muốn có một bạn tình, yêu cầu mà hắn đưa ra lúc đó là: Đẹp, chân dài, sống tốt, năng lực mạnh.
Chủ Thần nhìn một cái, đây chẳng phải là mình đây sao, vì thế hắn bèn tự mình ra trận, đương nhiên, khi ấy phải ngụy trang, làm bộ mình là một người mới được chế tạo ra thật, muốn đi cùng người luân hồi sắp chết này một đoạn đường.
Người luân hồi trong mắt Chủ Thần đều là những người yếu đuối, bọn họ như cánh hoa giữa gió mưa bão táp, chẳng mấy chốc sẽ chết, kết quả trăm ngàn lần hắn cũng không nghĩ tới, Long Thiên không những không chết, lại còn dò ra được bản thể của hắn, hơn nữa lại còn đổi được đủ điểm rời đi.
Bao nhiêu vòng luân hồi mới có thể tạo ra một người như vậy, Chủ Thần cũng không muốn hắn rời đi...
"Ờ," Chủ Thần dùng một tay nâng cằm, liếc trái liếc phải, không dám liếc Long Thiên, "Tôi đến lấy thù lao."
Long Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn Chủ Thần, anh mắt trượt từ đôi môi mỏng xuống áo bào, cười cười: "Đến đây đi."
Được sự đồng ý, Chủ Thần như một con cún bự nhào lên người Long Thiên, hôn lên môi Long Thiên môt cái, Long Thiên cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang trôi đi theo theo từng nhịp hôn.
Chủ Thần chần chờ phút chốc, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự được không? Em... Em đừng giận, xin lỗi."
"Không sao." Một tay Long Thiên luồn vào trong tóc Chủ Thần, chủ động hôn một cái, một cái tay khác lại luôn vào trong áo trêu chọc hết sức quen thuộc.
Từ lần đầu tiên đến giờ, Chủ Thần vừa cướp đoạt vừa luôn miệng xin lỗi, Long Thiên quen rồi, dù sao thì có nói xin lỗi bao lần đi chăng nữa thì Chủ Thần cũng sẽ không dừng lại.
Gọi là gì đây? Tình thú sao?
"A... Nhẹ thôi."
"Em không thoải mái sao? Em không thoải mái ở đâu, tôi, tôi chưa trị cho em rồi mình lại tiếp tục?"
Sau mười tiếng.
Chủ Thần đã biến mất, trong phòng có chút bừa bộn, Long Thiên nhắm mắt lại, mặt tái nhợt nằm trên giường.
Sức mạnh trên người hắn bị Chủ Thần cướp đi từng chút một, Chủ Thần như một tên tham lam tột bậc, chút sức mạnh cũng không để lại cho hắn, bây giờ hắn không khác người bình thường mới vào luân hồi là bao.
Nhưng mà sức mạnh của hắn có thể khôi phục, chỉ là cần phải có thời gian mà thôi, cũng chính vì điểm này, Chủ Thần mới chăm sóc hắn rất nhiều, thậm chí từ khi hắn còn là người mới đã lên sẵn kế hoạch thăng cấp cho hắn, cũng chính vì thế, hắn mới có thể đi tới ngày hôm nay.
Long Thiên liếm môi một cái, nhớ lại cảm xúc lúc này, thấp giọng cười một tiếng.
Nghỉ ngơi nửa giờ, thể lực khôi phục lại một ít, Long Thiên chậm rãi bò từ giường dậy, sửa lại quần áo, rửa mặt, đẩy cửa đi ra.
"Đạo cụ này và năng lực của cậu..."
"Huyết thống cấp C..."
Âm thanh trong không gian Chủ Thần im bặt đi, người luân hồi mới đang bàn bạc về các đạo cụ dồn dập quay đầu lại nhìn Long Thiên, trên mặt có nhiều cũng có ít kinh ngạc.
Trong không gian Chủ Thần, mỗi cánh cửa tương ứng với một người, chủ của mỗi cánh cửa bọn họ đã gặp hết rồi, ngoại trừ cánh cửa này của Long Thiên. Từ lúc họ mới đến không gian Chủ Thần đến giờ, chưa hề thấy nó mở ra, mọi người cũng có rất nhiều suy đoán về cánh cửa này, sau đó những người luân hồi cũ cũng quen với sự tồn tại của nó, không tò mò nữa, điều này dẫn đến chuyện những người luân hồi mới cũng không mở cánh cửa đó ra.
Thế nhưng ngày hôm nay, cánh cửa này lại được mở.
Trong số người luân hồi này không thiếu những người đi qua tầm mười thế giới, cũng được coi là "lão làng", bọn họ cũng đã lọc ra được phương hướng phát triển của bản thân mình, được cường hóa về mọi mặt, hơn nữa dùng kỹ năng "nhìn thấu", là có thể biết được thực lực của đối phương.
Nhưng khi bọn họ sử dụng kỹ năng lên người Long Thiên, lại không hề thấy chút gợn sóng năng lượng nào, hơn nữa cũng không mang theo đạo cụ, thoạt nhìn chẳng khác người thường là bao.
Một người luân hồi "lão làng" đứng dậy, ngẩng cao đầu nhìn từ trên xuống, nó với Long Thiên: "Người mới?"
Long Thiên chớp mắt một cái, cười áy náy: "Làm phiền rồi, đi nhầm."
Nói, hắn đóng cửa kêu cái "cạch", để lại mấy người trong không gian Chủ Thần mắt nhỏ trừng mắt to, người mời này còn không thèm nhìn bọn họ???
Long Thiên đi ra ngoài là để tìm Chủ Thần tiếp tục vào thế giới khác trải nghiệm cuộc đời làm giáo viên, chỉ là hắn quên mất bây giờ trong không gian Chủ Thần không chỉ có mình hắn, còn có những người luân hồi khác, không ngờ lại đụng phải.
Đóng cửa lại, Long Thiên cảm thấy mình là một người luân hồi hết sức già đời, cần phải phổ cập chút kiến thức cho mấy người mới, vì thế hắn lại mở cửa ra.
Chỉ là lúc này không gian Chủ Thần đã trắng xóa như tuyết, không còn bóng người, ở trung tâm trôi nổi một quả cầu.
Long Thiên nở nụ cười: "Anh không cho người khác có thể chiếm chút lợi lộc nào cả."
Quả cầu sáng lên một cái, không lên tiếng.
"Thế giới mới." Long Thiên ngẩng đầu nhìn quả cầu, "Tùy chọn."
Hắn phải tiếp tục trải nghiệm cuộc đời làm giáo viên của hắn, dù cho hắn đã mất hết tinh thần lực.
Một dải ánh sáng từ trên người Chủ Thần quay qua: "Tùy chọn hoàn thành..."
Hết quyển 1: Tổng giám đôc bá đạo và cô nhóc quậy phá
– Quyển 2: Thiếu gia lạnh lùng và cô vợ bé nhỏ.
Danh sách chương