Edit: Bàn

Tâm sự khiến Khúc Liệu Nguyên vừa khóc vừa cười, thì không thể nào giải thích rõ với Văn Thông.

Ngay cả chính cậu cũng không rõ, đây rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra? Lần này với lần mơ thấy cảnh mỹ lệ kì diệu kia không giống nhau, trong giấc mộng đó, cậu coi Tống Dã là con gái.

Mà hôm nay, Tống Dã say, cậu thì không, không thể nhận lầm Tống Dã thành con gái. Huống gì nhìn Tống Dã kiểu gì cũng không giống một cô gái.

"À! Tao biết rồi!" Văn Thông tự cho là đoán được chân tướng, nhìn có chút hả hê nói, "Mày cãi nhau với con dâu nuôi từ bé chứ gì?"

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Văn Thông nói: "Ai bảo mày giúp nó, còn nói tao đáng ghét, tao vừa đi hai đứa mày cãi nhau luôn chứ gì? Đáng đời."

Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt uể oải, đi ra bàn rút giấy ăn, lau mắt một chút, rồi xì xì nước mũi.

Văn Thông thấy cậu tội nghiệp, đại phát nhân từ, nói, "Được rồi được rồi, chơi game không? Cho mày chơi tài khoản của tao."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Chơi."

Tống Dã ngủ thẳng đến tối, khi tỉnh lại, cửa phòng đang đóng, giường Khúc Liệu Nguyên bên cạnh không có ai, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tin thời sự trêи TV bên ngoài.

Hắn đi ra vẫn mang giày, Cao Tú Nguyệt đeo tạp dề đang làm cơm tối, cười nói với hắn: "Tỉnh rồi? Buổi trưa ở nhà hàng uống trộm rượu đúng không?"

Hắn có chút xấu hổ, gật đầu, hỏi: "Dì Cao, chú Khúc chưa về ạ? Tiểu Khúc đâu?"

"Nhà Tiểu Dương buổi tối lại mời chú cháu sang rồi. Lúc về dì không thấy Tiểu Khúc đâu, chắc là đi chơi cùng Văn Thông?" Cao Tú Nguyệt ôm rổ, bên trong có mấy quả cà chua đã rửa, chuẩn bị dùng để nấu cơm, đưa cho hắn, nói, "Ăn một quả không? Nhà dì Phùng trêи tầng cho, người nhà cổ đưa tới, ngọt lắm."

Bởi vì là công nhân viên cùng xưởng, hàng xóm đều thân quen, có chút trái cây rau dưa gì bình thường cũng đều đem cho lẫn nhau.

Tống Dã nói: "Không ăn ạ. Để cháu giúp dì làm cơm."

"Cháu mau đi đọc sách làm bài, không thì xem TV đi, đừng động vào." Cao Tú Nguyệt vừa nghĩ, vừa nói, "Không thì cháu qua nhà Văn Thông, xem Tiểu Khúc có đấy không, gọi nó về ăn cơm, nó với Văn Thông tụ tập với nhau chơi đến điên rồi."

Nhà Văn Thông bên này, Khúc Liệu Nguyên chơi game cả chiều, chơi đến hoa mắt chóng mặt, không muốn chơi nữa.

Văn Thông lại bắt đầu kể với cậu chuyện của mình, đầu tiên là nói một tràng chuyện học sinh thể ɖu͙ƈ, rồi nói về nỗi buồn phiền khi yêu sớm, nói là thất vọng, còn hút thuốc, làm ra vẻ tang thương khổ sở vì tình.

Văn gia không có người, hai người đóng cửa phòng, Văn Thông rút ra một gói Phù Dung Vương từ chỗ ba hắn, dùng một cái gạt tàn bình thường giấu dưới giường.

"Tinh Tinh của tao xinh xắn, lại tốt với tao, sáng tao không dậy nổi, ẻm ngày nào cũng dậy thật sớm mua cơm đưa đến lớp tao, còn làm bài tập giúp tao nữa, tao thích ẻm quá đi," Văn Thông nói, "Nếu không phải là chưa đủ tuổi, thì giờ đã dẫn ẻm đi lấy giấy chứng nhận rồi."

Mua đồ ăn sáng, làm bài tập, yêu đương đơn giản vậy sao? Khúc Liệu Nguyên mơ mơ hồ hồ hỏi: "Cái này không tốt à? Thế mày còn phiền cái gì?"

Văn Thông buồn rầu nói: "Có một anh em huấn luyện chung với tao, học chung cấp 2 với Tinh Tinh, nói với tao, Tinh Tinh trước đây nổi danh ở trường cấp 2 là ẻm điên cực kì... Mày hiểu không?"

Học sinh trung học miêu tả nữ sinh là "điên," ý nói nữ sinh này hướng ngoại thích chơi đùa, cũng hàm ý chê bai nhỏ không quá chừng mực ý tứ.

"Tao hiểu," Khúc Liệu Nguyên, "Loại đồn đãi kiểu này không tin được, đều là truyền bậy, lớp tao cũng có một nam sinh, tên Diêu Vọng..."

"Diêu Vọng? Của Thập Trung á hả?" Văn Thông cả kinh nói, "Nó học lớp mày à? Tao nghe nói về nó rồi, đều bảo nó đánh nhau cực kì trâu bò, một người có khả năng đánh úp sấp một lớp."

Khúc Liệu Nguyên lơ đễnh nói: "Đấy, đây chính là truyền bậy, ngay cả Tiểu Dã nó cũng không đánh được."

Cậu kể lại "ân ân oán oán" với Diêu Vọng.

Văn Thông nghe xong ngẩn tò te, nói: "Tống Dã trâu bò ghê, trước đây không nhìn ra là nó nghĩa khí với mày như vậy, tao nhìn lầm nó rồi."

Khúc Liệu Nguyên hút xong một điếu, lại châm một điếu.

Văn Thông buồn cười nói: "Sao hôm nay mày hút dữ dội vậy? Thuốc lá này của ba tao hút được không? So với Nhuyễn Trung Hoa lần trước lấy thì thế nào?"

"Hút được hết." Khúc Liệu Nguyên hơi ngẩng đầu lên, muốn thử phun một vòng khói, nhưng không thành công, giữa làn khói mềm mại nói câu, "Tiểu Dã đôi khi nó, tốt với tao quá."

Hai người đang nuốt mây nhả khói mà nói chuyện, cửa phòng không có điềm báo trước mà bị đẩy ra.

Văn Thông luống cuống tay chân giấu nửa gói thuốc lá còn thừa, kêu ầm lên: "Không phải con! Là Tiểu Khúc đòi hút!"

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Tống Dã đẩy cửa: "..."

Văn Thông thấy rõ là hắn, vẫn có chút mất tự nhiên vì sự tình buổi trưa, hơi lúng túng nói: "Là ông à, sao không gõ cửa? Còn tưởng là ba tôi về rồi, doạ tôi hết hồn, ba tôi nói bắt được tôi hút thuốc lần nữa thì phải đánh chết tôi."

Tống Dã không nhớ rõ buổi trưa phát sinh cái gì, giọng điệu như thường nói: "Là muốn doạ mấy ông giật mình đấy, hai ông không khoá cửa phòng trộm bên ngoài, cửa phòng còn đóng kín thế này, nếu trong nhà có trộm vào trộm sạch, hai ông cũng chẳng biết."

"Xưởng mình có trộm ấy hả?" Văn Thông vỗ mạnh Khúc Liệu Nguyên nịnh nọt, vì vừa mới quăng nồi bỏ bạn, nói, "Có chú Khúc với phòng bảo vệ của bọn mình rồi còn gì, đồ rơi trêи đường không ai nhặt, đêm không cần đóng cửa, trị an nhiều năm như vậy vẫn tuyệt vời, làm sao có trộm được?"

Hắn lại mời Tống Dã ngồi, lấy bao thuốc lá kia ra, nói: "Hút một điếu không?"

Tống Dã không ngồi, nói: "Không hút, tôi gọi Tiểu Khúc về nhà ăn."

"Đi." Khúc Liệu Nguyên hút mạnh mấy hơi, điếu thuốc trêи tay rút đến đuôi, ấn vào gạt tàn dập thuốc, rồi mới đứng dậy, lại hỏi Văn Thông, "Cơm tối mày thế nào? Không thì qua nhà tao ăn luôn đi."

Văn Thông nói: "Ba mẹ tao ghé vào xưởng một tí, sắp về rồi, buổi tối nhà tao về nội thành, không ở chỗ này."

Khúc Liệu Nguyên gật đầu, đi cùng Tống Dã. Văn Thông mở cửa sổ cho bay mùi, rồi đổ tàn thuốc vào bồn cầu xả đi, huỷ thi diệt tích ngon nghẻ.

Lúc xuống tầng, Tống Dã đằng trước, Khúc Liệu Nguyên đằng sau, đi tới khúc rẽ, Tống Dã dừng bước, xoay người lại.

Khúc Liệu Nguyên cảm giác linh hồn chấn động, nói: "... Làm gì đấy?"

Tống Dã xích lại gần cậu một chút, hít mũi ngửi cậu một cái.

Khúc Liệu Nguyên: "..."

"Xuống tầng hóng gió mấy phút hẵng về," Tống Dã tự tay giúp cậu phủi đi chút tàn thuốc rơi trêи ngực, nói, "Người cậu toàn mùi thuốc lá, về nhà là dì Cao phát hiện ngay."

Khúc Liệu Nguyên nói: "Ừ, à, được."

Tống Dã đi về phía trước tiếp tục xuống tầng, lại cảm thấy kì quái, quay đầu nhìn cậu, nói: "Chơi với Văn Thông cái gì đấy? Sao biến thành đần rồi?"

Khúc Liệu Nguyên trong đầu nhảy ra một câu: Không phải là vì Văn Thông, là vì, cậu đó.

"Chơi Warcraft cả chiều, đầu hơi choáng váng." Cậu nói như vậy.

Tống Dã lại giáo huấn cậu: "Chơi game ít thôi, hôm nay về nhà không cho bật máy tính nữa."

Khúc Liệu Nguyên: "Được."

Xuống dưới tầng, hai người chậm rãi đi bộ về hướng toà nhà mình, Khúc Liệu Nguyên lắc lư cánh tay qua lại, để gió có thể thổi bớt mùi thuốc lá trêи người nhanh lên một chút. Sau khi cơ thể hoạt động, đầu óc cũng có vẻ linh hoạt hơn lúc nãy một chút.

Cậu hỏi: "Tiểu Dã, không phải cậu bảo từng uống rượu rồi à? Sao uống mỗi hai ngụm đã gục rồi?"

"Uống bia đỏ một lần, chưa uống rượu trắng, ba tớ không uống rượu đế, tớ cũng không biết tửu lượng tớ kém thế." Tống Dã hỏi, "Sau đấy tớ làm gì?"

"Cậu không nhớ gì hết à?" Khúc Liệu Nguyên đi đằng trước, vừa đi giật lùi, vừa thêm mắm thêm muối nói với hắn, "Cậu đánh Văn Thông! Cậu không nhớ sao? Không thấy ánh mắt nó lúc nãy nhìn cậu, như thế à?"

Tống Dã ngẫm nghĩ một lúc, kí ức sau khi say chỉ có cảnh tượng không có từng chi tiết, hoài nghi nói: "Cậu lừa tớ à, tớ chỉ nhớ là đứng trước cửa nhà hàng nói với nó mấy câu, rồi tự nó đi mà, làm gì có chuyện đánh nhau?"

Khúc Liệu Nguyên cả kinh, nói: "Cậu, cậu nhớ kĩ hả? Thế cậu còn nhớ được cái gì nữa?"

Tống Dã nói: "Sau đó cậu kéo tớ về? Bọn mình về nhà luôn à?"

Khúc Liệu Nguyên hai mắt không chớp, nói: "Đúng rồi, tớ đưa cậu về nhà, rồi qua chơi game với Văn Thông luôn, không có gì khác."

Tống Dã cười, nói: "Tửu lượng tớ không tốt, mà hình như rượu cũng ngon."

"Cũng ngon," Khúc Liệu Nguyên xoay người đưa lưng về phía hắn đi về phía trước, thanh âm trở nên hơi buồn bực, nói, "Có điều về sau cậu uống ít rượu thôi, không an toàn."

Kì nghỉ qua 2 ngày, cửa hàng điện thoại gọi điện cho Tống Dã, báo là điện thoại Khúc Liệu Nguyên đã sửa xong.

Hôm ấy Cao Tú Nguyệt trực ban không có ở nhà, Tống Dã gọi điện cho bà, nói muốn dẫn Khúc Liệu Nguyên vào nội thành.

Cao Tú Nguyệt trong điện thoại nói: "Ngăn kéo tủ đầu giường bên trái trong phòng ngủ chính, bên trong có hơn 300 tệ, cháu cầm đi, đi dạo xem có quần áo giày dép nào hợp không, cũng sang thu rồi, nên mua cái gì mặc cho đúng mùa. Trêи đường cất kĩ điện thoại với tiền, cẩn thận Khúc Liệu Nguyên nhé."

Cúp điện thoại, Tống Dã nói với Khúc Liệu Nguyên: "Trong phòng dì Cao, ngăn kéo tủ đầu giường bên trái, có 300 tệ, để cho cậu mua quần áo."

Khúc Liệu Nguyên đi lấy, giao cho Tống Dã, hai người cùng ra ngoài.

Điện thoại sửa xong có thể dùng bình thường, chỉ là có phần nước sơn bên cạnh bị mẻ ra, mua xong rồi thì cũng không còn cách nào, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Tống Dã ở đó lấy hoá đơn. Khúc Liệu Nguyên đi theo hắn, hai tay cầm điện thoại, ngón cái không ngừng sờ chỗ bị mẻ sơn, vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Dịch vụ bảo hành của Sony Ericsson ở tầng 1 trong trung tâm thương mại thành phố, sau khi cầm điện thoại, hai người bọn họ liền lên tầng đi dạo một chút.

Khúc Liệu Nguyên không có kinh nghiệm mua sắm, liền như một cái đuôi nhỏ theo sau Tống Dã, đi dạo một tầng cửa hàng chuyên bán đồ thể thao, Nike, Adidas, Puma các loại.

Sau khi Tống Dã bắt đầu cao lên, quần thì không rõ lắm, nhưng giày lúc trước thì đã không thể đi được nữa, hiện tại đi là đôi Warrior của Khúc Liệu Nguyên - Cao Tú Nguyệt mua giày cho Khúc Liệu Nguyên lúc nào cũng dựa theo nguyên tắc mua lớn không mua nhỏ, đôi này là mua lớn, dự định để sau này đi, vẫn còn mới, cho Tống Dã đi trước.

Giày thể thao Khúc Liệu Nguyên thường đi là Warrior Feiyue Double Star, thậm chí không có nhãn hiệu, Anta hay 361 cậu cũng chưa từng đi. Khi trung tâm thương mại này mới mở, Cao Tú Nguyệt đã dẫn cậu tới một lần, tay không đi vào lại tay không đi ra, đối với chi tiêu của Khúc gia mà nói, giá cả hàng hoá ở đây đều quá đắt.

Thu nhập của Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt ở thành phố này thực ra cũng không tính là thấp, nhưng môi trường xưởng 407 chính là như vậy, tác phong giản dị tập thể trong môi trường khép kín, từ người lớn đến trẻ con đều quen giản dị, bỗng nhiên xuất hiện một thứ không giản dị giống như nhà Văn Thông và nhà Tống Dã, đều là lạc loài.

"Muốn mua giày à?" Khúc Liệu Nguyên hỏi, cậu biết Tống Dã có tiền trong tay, mua những nhãn hiệu này vẫn được.

Nhưng hầu như tất cả nhân viên trong cửa hàng đều rõ ràng không muốn để ý đến hai người bọn họ, nhân viên bán đồ thể thao nhìn khách trước tiên là nhìn giày, hai đứa nhỏ đi Warrior này, đương nhiên không nhân viên cửa hàng nào muốn tiếp đãi, kì nghỉ Quốc khánh là thời điểm lượng khách lớn nhất, ai cũng không muốn bỏ qua khách hàng thật mà tốn thời gian cho khách chỉ xem không mua.

Khúc Liệu Nguyên nghĩ, đúng là liệu cơm gắp mắm, chờ lát nữa Tiểu Dã muốn mua, mấy người đều treo hết nụ cười làm lành lên mặt ngay, quan tâm làm gì.

Tống Dã nói: "Không mua, đi thôi."

Đến cửa thang máy, Khúc Liệu Nguyên mới buồn bực hỏi: "Không thấy thích à?"

Tống Dã nói: "Cậu có đôi nào thích hả?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Cái đôi đen lúc nãy cậu xem ấy, Nike, trông cũng đẹp."

Tống Dã kéo cậu muốn quay lại, nói: "Quay lại, tớ mua cho cậu một đôi."

"Tớ không muốn!" Khúc Liệu Nguyên vội vàng kéo hắn về, nói, "Tớ quen đi giày 10 tệ rồi, giờ đi giày đắt tiền nhìn như đi giày fake, không giống cậu đâu."

Tống Dã nói: "Không giống chỗ nào. Tớ không biết là trung tâm thương mại này chỉ có những hãng đó. Dì Cao bình thường mua quần áo mua giày cho cậu ở đâu?"

Khúc Liệu Nguyên nói tên trung tâm thương mại, là một trung tâm thương mại khá lâu đời, trước giờ vẫn là quốc doanh, cách nơi này không xa.

Hai người đi trung tâm thương mại kia, mua 2 đôi giày thể thao và 2 cái áo khoác giống nhau, đều là hãng nhỏ trong nước, tổng cộng hơn 300.

Tầng trệt trung tâm thương mại chuyên kinh doanh những mặt hàng nhỏ, đang trong thời gian nghỉ lễ, rất nhiều cô gái trẻ đi dạo ở đây, mua chút khuyên tai, chun buộc tóc, kẹp hoa các loại.

Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên cũng xuống đi dạo một chút, mua một miếng sticker trang trí điện thoại trong một cửa hàng nhỏ, ở trêи có 2 cái sticker, một Mickey và một Minnie. Mickey được Khúc Liệu Nguyên dán lên điện thoại, vừa khéo che được vị trí tróc sơn kia. Cái Minnie còn lại, Tống Dã thuận tay dán lên điện thoại của mình.

Tống Dã dán xong, Khúc Liệu Nguyên cầm điện thoại của hắn lên nhìn nhìn, nghĩ thầm, đây là một cặp.

"Oa..." Mấy cô gái ở cửa hàng đối diện đột nhiên nhìn hai người bọn họ vừa cười, vừa hừng hực thảo luận cái gì.

Khúc Liệu Nguyên tưởng là thảo luận hai người bọn họ đẹp trai, thiếu niên được người khác phái khen ngợi luôn thấy thích, vui vẻ nói: "Cậu đoán xem, mấy nhỏ thấy hai đứa mình ai đẹp trai hơn?"

Tống Dã nhìn cửa hàng kia, trêи cửa dán poster mấy nhóm nhạc nam Hàn Quốc, là một cửa hàng liên quan đến idol.

Mà nội dung thảo luận của các cô gái, mơ hồ nghe được chữ là: "Ôi dồi ôi... Tiểu công vừa đẹp trai vừa cao... Áo trắng là tiểu thụ đó..."

Khúc Liệu Nguyên cũng nghe thấy, cậu hôm nay mặc áo khoác trắng, mờ mịt nói: "Là nói tớ gầy à?"

Tống Dã lắc đầu, cũng không hiểu lắm, nói: "Không biết, hội theo đuổi thần tượng đều nói chuyện rất kì quái."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện