Dịch: Hoài Dương
Người trước mắt đã trưởng thành.
Đinh Mật tựa vào lồng ngực nóng hổi của cậu, mọi căm phẫn và đau thương đều lắng lại, tìm thấy cảm giác thuộc về trước nay chưa từng có.
Cô muốn biết bao, cậu ở đâu, cô ở đó.
Đáng tiếc, đôi khi số phận lại bất công như thế.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng rải rác qua khung cửa sổ đáp xuống một chùm sáng sau lưng cậu, con đường phía trước không hẳn mù mịt lắm.
Cô ôm cổ cậu, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, ánh mắt Lục Thời Miễn sâu thăm thẳm, là sự chắc chắn trước nay chưa từng có.
Đinh Mật kiễng chân hôn lên môi cậu, Lục Thời Miễn nhanh chóng đảo khách thành chủ, đè gáy cô, dùng sức hôn đáp lại. Nụ hôn này chân thành hơn bất cứ lần nào khác trong quá khứ, thậm chí khiến cô cảm thấy, đối với việc hôn cô, cậu cực kỳ thành kính.
Cô nhắm mắt, tự nhủ, không sao.
Cô vẫn có thể nhìn rõ con đường phía trước.
Rất lâu sau, Lục Thời Miễn buông Đinh Mật sắp không thở nổi ra, xoa đầu cô như vỗ về.
Trong bóng tối, người trong lòng bỗng yếu ớt hỏi: “Lục Thời Miễn, cậu muốn không?”
Lục Thời Miễn ngẩn ra một giây, nhanh chóng hiểu được não cô nghĩ gì, cậu kéo cô ra, cúi đầu lườm cô. Đinh Mật bị cậu nhìn đỏ cả mặt, nhưng cô cảm thấy, không khí lúc này có lẽ rất thích hợp để làm chuyện gì đó.
Họ đều đã trưởng thành, cậu hứa cho cô một tương lai.
Hình như không có gì là không thể.
Lục Thời Miễn nhìn chằm chằm cô một hồi, bật công tắc trên tường, căn phòng thoáng chốc sáng choang, đôi mắt sưng đỏ của cô lộ dưới ánh đèn, làn môi trơn bóng.
“Không muốn.”
Lần trước mất khống chế là chuyện ngoài ý muốn, lúc nãy cậu thật sự không nghĩ đến chuyện kia, chỉ muốn hôn cô, không ngờ cô lại chủ động nhắc đến. Cậu biết cô quyết định như vậy không phải vì nhất thời xúc động, nhưng cô mới vừa tròn mười tám tuổi được mấy ngày, bởi vì chuyện kia, cô còn không thể vui vẻ chào mừng sinh nhật trưởng thành của mình.
Chung quy tuổi vẫn còn nhỏ, cậu không nỡ để lần đầu tiên của hai người xảy ra dưới tình trạng tồi tệ này.
Cậu trêu cô: “Muốn hiến thân?”
Đinh Mật đấm ngực cậu, thẹn quá hóa giận: “Rốt cuộc cậu muốn hay không?”
Cậu vỗ đầu cô, hạ giọng mắng: “Còn chưa lớn đâu, bỏ mấy ý định đó của cậu đi.”
Đinh Mật: “…”
Cô giụi mắt, có thể tưởng tượng dáng vẻ lúc này của mình xấu xí cỡ nào, nhưng cô vẫn hỏi: “Vì sao vậy, lần trước rõ ràng cậu muốn mà…”
Lục Thời Miễn liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, chợt cúi đầu hôn lên tai cô, Đinh Mật run rẩy, nghe thấy cậu thấp giọng nói: “Tối nay không muốn thấy cậu khóc nữa.”
Ý gì? Đầu Đinh Mật bị người nọ vò, bỗng hiểu ra, mặt đỏ lên.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, nhưng sẽ đau đến nỗi phải khóc ư?
Cô trộm liếc cậu, không ngờ người lạnh nhạt như cậu cũng biết nói những lời này.
“Lục Thời Miễn, cậu giở trò lưu manh.”
“Ừm.”
Cậu thoải mái thừa nhận, chợt nhận ra câu kia quá sỗ sàng, đem lại không gian tưởng tượng quá lớn, nhưng cậu thật sự không muốn thấy cô khóc nữa, khó khăn lắm mới dỗ được một chút. Nắm tay đặt lên miệng ho khan, cậu mở tủ lấy cho cô một đôi dép.
Đinh Mật chăm chú nhìn sườn mặt và thân hình cao lớn của cậu, nhớ đến nụ hôn ban nãy, ngượng ngùng đỏ bừng mặt, tim đập điên cuồng.
Một đôi dép được đặt cạnh chân cô.
Lục Thời Miễn đứng thẳng lại, cúi đầu nhìn cô: “Mấy ngày tới cậu ở đây đi.”
Đinh Mật mím môi, bấy giờ mới quan sát căn hộ được trang trí hiện đại đơn giản này: “Đây là nhà cậu?”
“Coi như vậy, công ty bố tớ mở bán căn hộ, bố tớ giữ lại hai căn.”
“Ồ.”
Lục Thời Miễn quay đầu liếc cô: “Đi rửa mặt đi, xấu muốn chết.”
Đinh Mật cũng cảm thấy bản thân lúc này trông chẳng ra làm sao, xoa mặt đi nhà vệ sinh. Cô mở vòi, hứng nước vỗ lên mặt, ngọn tóc dính nước dán vào gò má.
Lục Thời Miễn tìm cho cô một cái khăn, tựa cửa nhìn cô, đợi cô rửa xong thì đưa khăn tới. Đinh Mật lau khô mặt, nhìn mình trong gương, đôi mắt vẫn hơi sưng, không nhịn được cười tự giễu: “Gần đây chắc tớ đã khóc hết nước mắt của cả đời này quá.”
Lục Thời Miễn mím môi: “Cũng tốt, sau này đừng khóc nữa.”
Đinh Mật nhìn sườn mặt cậu qua tấm gương, cặp mắt một mí hơi xếch lên, luôn có vẻ quyến rũ. Cô vẫn thường nghĩ, một chàng trai mắt một mí sao có thể đẹp trai như thế, rõ ràng trai đẹp truyền thống toàn là người mắt hai mí! Cô lầm bầm: “Nãy cậu vừa nói sẽ làm tớ khóc mà.”
Lục Thời Miễn cúi đầu, trầm giọng cảnh cáo: “Đinh Tiểu Mật, đừng giở trò lưu manh, cậu không gánh nổi hậu quả đâu.”
Đinh Mật hừ một tiếng, rốt cuộc là ai lưu manh trước? Cô vắt khăn lên, quay người nhìn cậu: “Nơi này có ai ở không?”
“Không.”
Vậy nên cậu cố tình dắt cô đến đây?
Cô than thở: “Sao cậu biết tớ không muốn về?”
“Cậu muốn về?”
Xảy ra chuyện như vậy, không cần nghĩ cũng biết, tối nay cô chắc chắn không muốn trở về ngôi nhà đó, cho dù cô muốn về, Lục Thời Miễn cũng không đồng ý.
Rốt cuộc là người mẹ như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện này. Lục Thời Miễn mím chặt môi, cảm giác ức chế lại không kìm được mà trào dâng trong lồng ngực, khó lòng bình tĩnh. Cậu thở dài, vò tóc cô, ôm trọn cô vào lòng: “Khoảng thời gian tới cậu cứ ở đây, sau này được nghỉ nếu cậu không muốn về thì cũng có thể ở đây.”
Lúc Đinh Mật mới chạy ra khỏi cửa, cô thật sự từng nghĩ sẽ không về lại nơi đó nữa, cũng không muốn nhìn thấy Chu Thanh, nói nhỏ: “Cậu nói xem, tại sao lại là mẹ của tớ? Tớ đã chấp nhận số phận rồi, là ai cũng được, nhưng không ngờ lại là mẹ của tớ.”
“Tuy rằng bình thường bà thiên vị bọn họ, nhưng tớ nghĩ mãi cũng không hiểu, sao bà có thể làm như thế, Lục Thời Miễn, khi ấy tớ hận người nọ muốn chết.”
Nửa đêm choàng tỉnh, thật sự hận không thể giết người.
Cô khẽ cọ đầu vào ngực cậu, nỗi hận kia bị chua xót khổ sở vùi lấp, khó chịu vô cùng.
Lục Thời Miễn vò tóc cô, không muốn để cô lại sa vào thứ cảm xúc ấy: “Một thời gian nữa mới nhập học, cậu có thể suy nghĩ thêm, nếu muốn học lại, tớ đợi cậu ở Bắc Kinh.”
Đinh Mật cũng từng nghĩ đến chuyện học lại, nhưng trải qua chuyện này, cô không tìm nổi cảm giác dốc hết sức lực kia nữa, nếu học lại bằng tâm lý này, cô sẽ thi không tốt.
Cô lắc đầu, thì thào: “Tớ không học lại.”
“Được.”
Lục Thời Miễn đã đoán được, thật ra cậu hy vọng cô có thể học lại hơn, nhưng học lại đâu dễ dàng thế, dựa vào trạng thái tâm lý của cô lúc này, sẽ khó khăn hơn học sinh bình thường học lại rất nhiều.
Cậu cậy vào trí thông minh của bản thân, chưa từng gặp khó khăn lớn trong học tập, dù là năm lớp mười hai gian nan nhất cũng không phải thức đêm luyện đề. Nhưng lớp mười hai của Đinh Mật thế nào, không ai rõ ràng hơn cậu. Nói thật, cậu rất mâu thuẫn, vừa muốn cô học lại, thi đến Bắc Kinh, lại không nỡ để cô phải trải qua những năm tháng cuối cấp ấy thêm một lần nào nữa.
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu đợi tớ tốt nghiệp, tớ đến Bắc Kinh tìm cậu.”
Lục Thời Miễn cười khẽ: “Ngoan.”
Sau ngày hôm ấy, Đinh Mật không về nhà họ Tiết lần nào, Lục Thời Miễn cùng cô quay về dọn đồ, nhưng cô không cho cậu lên tầng.
Cô thu dọn tất cả đồ đạc, vốn dĩ đồ của cô cũng không nhiều, không tốn công sức lắm.
Chu Thanh đứng ở cửa nhìn cô hồi lâu, ý thức được cô thật sự muốn bỏ đi, vừa cuống vừa giận đi tới đè tay cô lại, mắt đỏ hoe: “Con làm gì đây! Thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ? Con dọn ra ngoài thì có thể đi đâu?”
Đinh Mật cúi đầu lẳng lặng đẩy tay bà ra, miệt mài dọn đồ tiếp, đồ của cô chủ yếu là sách, cô xếp từng quyển vào thùng.
Chu Thanh bưng mặt kìm nén tiếng khóc bật ra, Đinh Mật nghĩ, Chu Thanh từng khóc trước mặt cô bao giờ? Trước kia bà không quan tâm đến cô nhiều, nhưng cũng không để cô thiếu thốn gì trong cuộc sống, thường hay nghiêm khắc răn dạy cô, bắt cô ngoan ngoãn học hành, đừng ham chơi, đừng yêu sớm.
Con người quả nhiên không thể làm chuyện hổ thẹn với lòng.
Đến mẹ của cô cũng ăn nói nhún nhường trước mặt cô, Đinh Mật cảm thấy thật bi ai, cô ngẩng đầu nhìn bà: “Con không muốn mà cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, nhưng con thật sự không có cách nào tha thứ cho mẹ.”
Người trước mắt đã trưởng thành.
Đinh Mật tựa vào lồng ngực nóng hổi của cậu, mọi căm phẫn và đau thương đều lắng lại, tìm thấy cảm giác thuộc về trước nay chưa từng có.
Cô muốn biết bao, cậu ở đâu, cô ở đó.
Đáng tiếc, đôi khi số phận lại bất công như thế.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng rải rác qua khung cửa sổ đáp xuống một chùm sáng sau lưng cậu, con đường phía trước không hẳn mù mịt lắm.
Cô ôm cổ cậu, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, ánh mắt Lục Thời Miễn sâu thăm thẳm, là sự chắc chắn trước nay chưa từng có.
Đinh Mật kiễng chân hôn lên môi cậu, Lục Thời Miễn nhanh chóng đảo khách thành chủ, đè gáy cô, dùng sức hôn đáp lại. Nụ hôn này chân thành hơn bất cứ lần nào khác trong quá khứ, thậm chí khiến cô cảm thấy, đối với việc hôn cô, cậu cực kỳ thành kính.
Cô nhắm mắt, tự nhủ, không sao.
Cô vẫn có thể nhìn rõ con đường phía trước.
Rất lâu sau, Lục Thời Miễn buông Đinh Mật sắp không thở nổi ra, xoa đầu cô như vỗ về.
Trong bóng tối, người trong lòng bỗng yếu ớt hỏi: “Lục Thời Miễn, cậu muốn không?”
Lục Thời Miễn ngẩn ra một giây, nhanh chóng hiểu được não cô nghĩ gì, cậu kéo cô ra, cúi đầu lườm cô. Đinh Mật bị cậu nhìn đỏ cả mặt, nhưng cô cảm thấy, không khí lúc này có lẽ rất thích hợp để làm chuyện gì đó.
Họ đều đã trưởng thành, cậu hứa cho cô một tương lai.
Hình như không có gì là không thể.
Lục Thời Miễn nhìn chằm chằm cô một hồi, bật công tắc trên tường, căn phòng thoáng chốc sáng choang, đôi mắt sưng đỏ của cô lộ dưới ánh đèn, làn môi trơn bóng.
“Không muốn.”
Lần trước mất khống chế là chuyện ngoài ý muốn, lúc nãy cậu thật sự không nghĩ đến chuyện kia, chỉ muốn hôn cô, không ngờ cô lại chủ động nhắc đến. Cậu biết cô quyết định như vậy không phải vì nhất thời xúc động, nhưng cô mới vừa tròn mười tám tuổi được mấy ngày, bởi vì chuyện kia, cô còn không thể vui vẻ chào mừng sinh nhật trưởng thành của mình.
Chung quy tuổi vẫn còn nhỏ, cậu không nỡ để lần đầu tiên của hai người xảy ra dưới tình trạng tồi tệ này.
Cậu trêu cô: “Muốn hiến thân?”
Đinh Mật đấm ngực cậu, thẹn quá hóa giận: “Rốt cuộc cậu muốn hay không?”
Cậu vỗ đầu cô, hạ giọng mắng: “Còn chưa lớn đâu, bỏ mấy ý định đó của cậu đi.”
Đinh Mật: “…”
Cô giụi mắt, có thể tưởng tượng dáng vẻ lúc này của mình xấu xí cỡ nào, nhưng cô vẫn hỏi: “Vì sao vậy, lần trước rõ ràng cậu muốn mà…”
Lục Thời Miễn liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, chợt cúi đầu hôn lên tai cô, Đinh Mật run rẩy, nghe thấy cậu thấp giọng nói: “Tối nay không muốn thấy cậu khóc nữa.”
Ý gì? Đầu Đinh Mật bị người nọ vò, bỗng hiểu ra, mặt đỏ lên.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, nhưng sẽ đau đến nỗi phải khóc ư?
Cô trộm liếc cậu, không ngờ người lạnh nhạt như cậu cũng biết nói những lời này.
“Lục Thời Miễn, cậu giở trò lưu manh.”
“Ừm.”
Cậu thoải mái thừa nhận, chợt nhận ra câu kia quá sỗ sàng, đem lại không gian tưởng tượng quá lớn, nhưng cậu thật sự không muốn thấy cô khóc nữa, khó khăn lắm mới dỗ được một chút. Nắm tay đặt lên miệng ho khan, cậu mở tủ lấy cho cô một đôi dép.
Đinh Mật chăm chú nhìn sườn mặt và thân hình cao lớn của cậu, nhớ đến nụ hôn ban nãy, ngượng ngùng đỏ bừng mặt, tim đập điên cuồng.
Một đôi dép được đặt cạnh chân cô.
Lục Thời Miễn đứng thẳng lại, cúi đầu nhìn cô: “Mấy ngày tới cậu ở đây đi.”
Đinh Mật mím môi, bấy giờ mới quan sát căn hộ được trang trí hiện đại đơn giản này: “Đây là nhà cậu?”
“Coi như vậy, công ty bố tớ mở bán căn hộ, bố tớ giữ lại hai căn.”
“Ồ.”
Lục Thời Miễn quay đầu liếc cô: “Đi rửa mặt đi, xấu muốn chết.”
Đinh Mật cũng cảm thấy bản thân lúc này trông chẳng ra làm sao, xoa mặt đi nhà vệ sinh. Cô mở vòi, hứng nước vỗ lên mặt, ngọn tóc dính nước dán vào gò má.
Lục Thời Miễn tìm cho cô một cái khăn, tựa cửa nhìn cô, đợi cô rửa xong thì đưa khăn tới. Đinh Mật lau khô mặt, nhìn mình trong gương, đôi mắt vẫn hơi sưng, không nhịn được cười tự giễu: “Gần đây chắc tớ đã khóc hết nước mắt của cả đời này quá.”
Lục Thời Miễn mím môi: “Cũng tốt, sau này đừng khóc nữa.”
Đinh Mật nhìn sườn mặt cậu qua tấm gương, cặp mắt một mí hơi xếch lên, luôn có vẻ quyến rũ. Cô vẫn thường nghĩ, một chàng trai mắt một mí sao có thể đẹp trai như thế, rõ ràng trai đẹp truyền thống toàn là người mắt hai mí! Cô lầm bầm: “Nãy cậu vừa nói sẽ làm tớ khóc mà.”
Lục Thời Miễn cúi đầu, trầm giọng cảnh cáo: “Đinh Tiểu Mật, đừng giở trò lưu manh, cậu không gánh nổi hậu quả đâu.”
Đinh Mật hừ một tiếng, rốt cuộc là ai lưu manh trước? Cô vắt khăn lên, quay người nhìn cậu: “Nơi này có ai ở không?”
“Không.”
Vậy nên cậu cố tình dắt cô đến đây?
Cô than thở: “Sao cậu biết tớ không muốn về?”
“Cậu muốn về?”
Xảy ra chuyện như vậy, không cần nghĩ cũng biết, tối nay cô chắc chắn không muốn trở về ngôi nhà đó, cho dù cô muốn về, Lục Thời Miễn cũng không đồng ý.
Rốt cuộc là người mẹ như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện này. Lục Thời Miễn mím chặt môi, cảm giác ức chế lại không kìm được mà trào dâng trong lồng ngực, khó lòng bình tĩnh. Cậu thở dài, vò tóc cô, ôm trọn cô vào lòng: “Khoảng thời gian tới cậu cứ ở đây, sau này được nghỉ nếu cậu không muốn về thì cũng có thể ở đây.”
Lúc Đinh Mật mới chạy ra khỏi cửa, cô thật sự từng nghĩ sẽ không về lại nơi đó nữa, cũng không muốn nhìn thấy Chu Thanh, nói nhỏ: “Cậu nói xem, tại sao lại là mẹ của tớ? Tớ đã chấp nhận số phận rồi, là ai cũng được, nhưng không ngờ lại là mẹ của tớ.”
“Tuy rằng bình thường bà thiên vị bọn họ, nhưng tớ nghĩ mãi cũng không hiểu, sao bà có thể làm như thế, Lục Thời Miễn, khi ấy tớ hận người nọ muốn chết.”
Nửa đêm choàng tỉnh, thật sự hận không thể giết người.
Cô khẽ cọ đầu vào ngực cậu, nỗi hận kia bị chua xót khổ sở vùi lấp, khó chịu vô cùng.
Lục Thời Miễn vò tóc cô, không muốn để cô lại sa vào thứ cảm xúc ấy: “Một thời gian nữa mới nhập học, cậu có thể suy nghĩ thêm, nếu muốn học lại, tớ đợi cậu ở Bắc Kinh.”
Đinh Mật cũng từng nghĩ đến chuyện học lại, nhưng trải qua chuyện này, cô không tìm nổi cảm giác dốc hết sức lực kia nữa, nếu học lại bằng tâm lý này, cô sẽ thi không tốt.
Cô lắc đầu, thì thào: “Tớ không học lại.”
“Được.”
Lục Thời Miễn đã đoán được, thật ra cậu hy vọng cô có thể học lại hơn, nhưng học lại đâu dễ dàng thế, dựa vào trạng thái tâm lý của cô lúc này, sẽ khó khăn hơn học sinh bình thường học lại rất nhiều.
Cậu cậy vào trí thông minh của bản thân, chưa từng gặp khó khăn lớn trong học tập, dù là năm lớp mười hai gian nan nhất cũng không phải thức đêm luyện đề. Nhưng lớp mười hai của Đinh Mật thế nào, không ai rõ ràng hơn cậu. Nói thật, cậu rất mâu thuẫn, vừa muốn cô học lại, thi đến Bắc Kinh, lại không nỡ để cô phải trải qua những năm tháng cuối cấp ấy thêm một lần nào nữa.
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu đợi tớ tốt nghiệp, tớ đến Bắc Kinh tìm cậu.”
Lục Thời Miễn cười khẽ: “Ngoan.”
Sau ngày hôm ấy, Đinh Mật không về nhà họ Tiết lần nào, Lục Thời Miễn cùng cô quay về dọn đồ, nhưng cô không cho cậu lên tầng.
Cô thu dọn tất cả đồ đạc, vốn dĩ đồ của cô cũng không nhiều, không tốn công sức lắm.
Chu Thanh đứng ở cửa nhìn cô hồi lâu, ý thức được cô thật sự muốn bỏ đi, vừa cuống vừa giận đi tới đè tay cô lại, mắt đỏ hoe: “Con làm gì đây! Thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ? Con dọn ra ngoài thì có thể đi đâu?”
Đinh Mật cúi đầu lẳng lặng đẩy tay bà ra, miệt mài dọn đồ tiếp, đồ của cô chủ yếu là sách, cô xếp từng quyển vào thùng.
Chu Thanh bưng mặt kìm nén tiếng khóc bật ra, Đinh Mật nghĩ, Chu Thanh từng khóc trước mặt cô bao giờ? Trước kia bà không quan tâm đến cô nhiều, nhưng cũng không để cô thiếu thốn gì trong cuộc sống, thường hay nghiêm khắc răn dạy cô, bắt cô ngoan ngoãn học hành, đừng ham chơi, đừng yêu sớm.
Con người quả nhiên không thể làm chuyện hổ thẹn với lòng.
Đến mẹ của cô cũng ăn nói nhún nhường trước mặt cô, Đinh Mật cảm thấy thật bi ai, cô ngẩng đầu nhìn bà: “Con không muốn mà cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, nhưng con thật sự không có cách nào tha thứ cho mẹ.”
Danh sách chương