Các đồng nghiệp biết tin vây lại đây, mỗi người một câu an ủi cậu. Tuy rằng không thay đổi được cái gì, nhưng Lâm Lạc Ninh vẫn cảm kích sự quan tâm của bọn họ.
Sarah đỏ mắt, khóc thút thít, “Tiểu Lâm, tôi sẽ rất nhớ cậu……”
Lâm Lạc Ninh cười vỗ nhẹ lên vai cô, “Nhưng mà tôi sắp thoát khỏi ma trảo của cô rồi……”
Một câu này khiến mọi người đều cười rộ lên, không khí ưu thương cũng dịu đi rất nhiều.
Thu dọn các thứ xong, một đôi bàn tay to lớn đúng lúc chìa ra, giúp cậu ôm đống giấy tờ.
“Anh tiễn em.”
Lâm Lạc Ninh tạm dừng một lát, rồi vẫn mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nếu thời gian ở trong này chỉ còn lại ngắn như thế, thì hãy tạm thời đừng để ý đến ánh mắt của người khác đi.
Thang máy rất nhanh đã xuống tầng dưới cùng, đi ra đại sảnh, anh lại vẫn chưa có ý trả lại cậu đống giấy tờ. Lâm Lạc Ninh cười trêu chọc nói: “Chẳng lẽ chút đồ vật ấy cũng không để tôi mang đi được à?”
Tề Hạo cuối cùng cũng dừng bước, chăm chú nhìn cậu thật sâu.
“Xin lỗi……”
“Anh vẫn luôn tin tưởng tôi mà, không phải sao?”Lâm Lạc Ninh cười cười, “Như vậy là đủ rồi. Chẳng qua sau này…… anh phải cẩn thận đấy.”
“Lạc Ninh……”
Taxi đã ở trước mắt, Tề Hạo đột nhiên kêu lên ở phía sau. “Chúng ta…… vẫn là bạn bè chứ?”
“Đương nhiên.”
Không khó để biến mất hoàn toàn khỏi đáy lòng của một ai đó, nhưng bản thân phải làm sao để không quan tâm, không gặp lại nữa đây? Một lần lại một lần tự thuyết phục, rằng mình đã hết hy vọng, lại không ngờ là giấu đầu hở đuôi.
Nếu thật sự không còn quan tâm lo lắng đến người này, vậy thì tại sao ngay bây giờ lại muốn được ở bên cạnh người ta. Không muốn thừa nhận sự thật, chẳng qua là vì vẫn còn vướng bận.
Lo lắng Lăng Nam có ý đồ khác, lo lắng anh sẽ bị tình yêu khiến cho lạc đường.
Nhưng hiện tại, cái gì cũng làm không được. Cũng may anh là người thông minh, hẳn là có thể điều tra rõ chân tướng.
Ngồi thoải mái trong quán cà phê tao nhã, người đàn ông đối diện mỉm cười bỏ một viên đường vào chén. “Tôi nhớ em không thích vị đắng……”
“Cám ơn.”
Ôn Dật Hàn cười cười, “Em muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, hay là lập tức đến Ôn thị làm việc?”
Lâm Lạc Ninh hạ mắt, thấp giọng nói, “Tin tức của anh thật nhanh nhạy.”
“Lời em muốn nói …… không chỉ có một câu này?”Ôn Dật Hàn uống một ngụm cà phê, giương mắt nhìn cậu.
“…… Chuyện vụ làm ăn kia bị Hằng Thiên cướp mất, rốt cuộc có quan hệ gì với anh không?”
“Đúng là tôi biết chuyện, nhưng…… hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho em.”Đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm, trên khuôn mặt hắn mang một vẻ tươi cười khó hiểu, “Em đã là cái gì của tôi đâu?”
“Nếu thật sự là anh làm, tôi chỉ hy vọng anh có thể dừng những hành vi ấy lại……”
“Một Tề thị nho nhỏ, không cần tôi phải đích thân ra tay.” Ôn Dật Hàn cười một tiếng, “Bất quá tôi có thể nói cho em, cho dù tôi không can thiệp, Tề thị cũng sẽ suy sụp rất nhanh thôi, hay là trước tiên cứ tìm cho em một công việc thỏa đáng đã.”
Lâm Lạc Ninh sửng sốt.
Bản thân hiểu rõ, hắn nói như vậy nhất định không phải bịa đặt. Nhưng cụ thể có âm mưu như thế nào, Lâm Lạc Ninh cũng biết hắn sẽ không kể cho mình.
“Ngày mai tôi đến Ôn thị làm, có thể chứ?”
“Đây là thỏa hiệp, hay là kế hoạch?”Ôn Dật Hàn cười đưa tay vuốt ve gò má cậu, “Bất luận thế nào, tôi cũng thích.”
Ôn thị chỉ cách Tề thị hai quảng trường, mỗi khi sáng sớm chạng vạng, vô luận đi làm hay tan tầm, Lâm Lạc Ninh có thể ngẫu nhiên gặp một vài đồng nghiệp trước đây.
Những ánh mắt hoặc giật mình hoặc hèn mọn hoặc khó hiểu, cậu đều thản nhiên đón nhận. Không khống chế được suy nghĩ của người khác, sẽ không hy vọng có thể thay đổi nó.
Kiên trì đi về phía trước, đó mới là điểm chung duy nhất.
“Em không sợ bị Tề Hạo bắt gặp sao?” Đứng dưới khung cửa rực rỡ của tòa nhà, Ôn Dật Hàn thổi một hơi vào sau tai cậu, cười nói: “Nếu anh ta biết em làm việc ở Ôn thị, không biết sẽ phản ứng ra sao nhỉ……”
“Giữa chúng tôi đã không có vấn đề gì ……”Lâm Lạc Ninh thản nhiên trả lời, “Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Thật chứ? Vậy chẳng còn gì tốt hơn rồi……” Ngón tay hắn nhẹ nhàng miết trên cổ cậu, vuốt lên mạch máu đang không ngừng đập. “Một ngày nào đó, nụ hôn của tôi, sẽ dừng ở nơi này……”
Lâm Lạc Ninh không nói được một lời, đứng ở nơi đó, nhưng không tránh đi.
Sarah đỏ mắt, khóc thút thít, “Tiểu Lâm, tôi sẽ rất nhớ cậu……”
Lâm Lạc Ninh cười vỗ nhẹ lên vai cô, “Nhưng mà tôi sắp thoát khỏi ma trảo của cô rồi……”
Một câu này khiến mọi người đều cười rộ lên, không khí ưu thương cũng dịu đi rất nhiều.
Thu dọn các thứ xong, một đôi bàn tay to lớn đúng lúc chìa ra, giúp cậu ôm đống giấy tờ.
“Anh tiễn em.”
Lâm Lạc Ninh tạm dừng một lát, rồi vẫn mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nếu thời gian ở trong này chỉ còn lại ngắn như thế, thì hãy tạm thời đừng để ý đến ánh mắt của người khác đi.
Thang máy rất nhanh đã xuống tầng dưới cùng, đi ra đại sảnh, anh lại vẫn chưa có ý trả lại cậu đống giấy tờ. Lâm Lạc Ninh cười trêu chọc nói: “Chẳng lẽ chút đồ vật ấy cũng không để tôi mang đi được à?”
Tề Hạo cuối cùng cũng dừng bước, chăm chú nhìn cậu thật sâu.
“Xin lỗi……”
“Anh vẫn luôn tin tưởng tôi mà, không phải sao?”Lâm Lạc Ninh cười cười, “Như vậy là đủ rồi. Chẳng qua sau này…… anh phải cẩn thận đấy.”
“Lạc Ninh……”
Taxi đã ở trước mắt, Tề Hạo đột nhiên kêu lên ở phía sau. “Chúng ta…… vẫn là bạn bè chứ?”
“Đương nhiên.”
Không khó để biến mất hoàn toàn khỏi đáy lòng của một ai đó, nhưng bản thân phải làm sao để không quan tâm, không gặp lại nữa đây? Một lần lại một lần tự thuyết phục, rằng mình đã hết hy vọng, lại không ngờ là giấu đầu hở đuôi.
Nếu thật sự không còn quan tâm lo lắng đến người này, vậy thì tại sao ngay bây giờ lại muốn được ở bên cạnh người ta. Không muốn thừa nhận sự thật, chẳng qua là vì vẫn còn vướng bận.
Lo lắng Lăng Nam có ý đồ khác, lo lắng anh sẽ bị tình yêu khiến cho lạc đường.
Nhưng hiện tại, cái gì cũng làm không được. Cũng may anh là người thông minh, hẳn là có thể điều tra rõ chân tướng.
Ngồi thoải mái trong quán cà phê tao nhã, người đàn ông đối diện mỉm cười bỏ một viên đường vào chén. “Tôi nhớ em không thích vị đắng……”
“Cám ơn.”
Ôn Dật Hàn cười cười, “Em muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, hay là lập tức đến Ôn thị làm việc?”
Lâm Lạc Ninh hạ mắt, thấp giọng nói, “Tin tức của anh thật nhanh nhạy.”
“Lời em muốn nói …… không chỉ có một câu này?”Ôn Dật Hàn uống một ngụm cà phê, giương mắt nhìn cậu.
“…… Chuyện vụ làm ăn kia bị Hằng Thiên cướp mất, rốt cuộc có quan hệ gì với anh không?”
“Đúng là tôi biết chuyện, nhưng…… hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho em.”Đôi mắt đen láy trở nên thâm trầm, trên khuôn mặt hắn mang một vẻ tươi cười khó hiểu, “Em đã là cái gì của tôi đâu?”
“Nếu thật sự là anh làm, tôi chỉ hy vọng anh có thể dừng những hành vi ấy lại……”
“Một Tề thị nho nhỏ, không cần tôi phải đích thân ra tay.” Ôn Dật Hàn cười một tiếng, “Bất quá tôi có thể nói cho em, cho dù tôi không can thiệp, Tề thị cũng sẽ suy sụp rất nhanh thôi, hay là trước tiên cứ tìm cho em một công việc thỏa đáng đã.”
Lâm Lạc Ninh sửng sốt.
Bản thân hiểu rõ, hắn nói như vậy nhất định không phải bịa đặt. Nhưng cụ thể có âm mưu như thế nào, Lâm Lạc Ninh cũng biết hắn sẽ không kể cho mình.
“Ngày mai tôi đến Ôn thị làm, có thể chứ?”
“Đây là thỏa hiệp, hay là kế hoạch?”Ôn Dật Hàn cười đưa tay vuốt ve gò má cậu, “Bất luận thế nào, tôi cũng thích.”
Ôn thị chỉ cách Tề thị hai quảng trường, mỗi khi sáng sớm chạng vạng, vô luận đi làm hay tan tầm, Lâm Lạc Ninh có thể ngẫu nhiên gặp một vài đồng nghiệp trước đây.
Những ánh mắt hoặc giật mình hoặc hèn mọn hoặc khó hiểu, cậu đều thản nhiên đón nhận. Không khống chế được suy nghĩ của người khác, sẽ không hy vọng có thể thay đổi nó.
Kiên trì đi về phía trước, đó mới là điểm chung duy nhất.
“Em không sợ bị Tề Hạo bắt gặp sao?” Đứng dưới khung cửa rực rỡ của tòa nhà, Ôn Dật Hàn thổi một hơi vào sau tai cậu, cười nói: “Nếu anh ta biết em làm việc ở Ôn thị, không biết sẽ phản ứng ra sao nhỉ……”
“Giữa chúng tôi đã không có vấn đề gì ……”Lâm Lạc Ninh thản nhiên trả lời, “Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
“Thật chứ? Vậy chẳng còn gì tốt hơn rồi……” Ngón tay hắn nhẹ nhàng miết trên cổ cậu, vuốt lên mạch máu đang không ngừng đập. “Một ngày nào đó, nụ hôn của tôi, sẽ dừng ở nơi này……”
Lâm Lạc Ninh không nói được một lời, đứng ở nơi đó, nhưng không tránh đi.
Danh sách chương