Cuộc sống vẫn tiếp tục. Mất đi tình cảm, Lâm Lạc Ninh không muốn mất luôn công việc. Mà Tề Hạo cũng không muốn vậy.
Tình yêu chẳng qua là một phần của cuộc sống, không thể để nó trở thành chúa tể được. Dù gì thì cũng là người trưởng thành, không thể không hiểu đạo lý này.
Ở công ty lại lần nữa nhìn thấy Tề Hạo, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng xấu hổ. Nhưng hai người nhìn nhau cười, rồi cả hai cùng thản nhiên sáng tỏ.
Thì ra chia tay cũng không hề khổ sở như mình nghĩ, hoặc là trong lòng đã sớm tưởng tượng thiên biến vạn biến, cho nên khi thật sự đối mặt sẽ không cảm thấy gì.
Buồn cười là, như một vòng tròn, cuối cùng vẫn sẽ trở về điểm xuất phát. Không nếm qua những ngọt ngào cùng chua xót, sẽ không hiểu rằng, lui một bước là trời cao biển rộng.
Chỉ làm bằng hữu, tựa hồ cũng không tồi.
Từ hồi đại học cho đến giờ, hai người luôn hợp tác thuận buồm xuôi gió, mà Tề Hạo cũng quả thật có thiên phú, liên tiếp vài cuộc làm ăn đều thập phần thành công, khách hàng lớn cũng tiếp tục hợp tác.
Không nói chuyện đã qua, không nói chuyện cảm tình, hai người bọn họ, có lẽ như thế là tốt nhất.
Mùa xuân ở thành phố này luôn hơi lạnh. Tan việc, Lâm Lạc Ninh bước nhanh về trạm xe buýt, muốn mau chóng trở về căn phòng nhỏ ấm áp của mình.
Đó là chỗ cậu gọi là “nhà”.
Đi qua chỗ rẽ thứ nhất, ánh mắt lập tức dừng lại ở một chiếc Porsche Carrera GT đỗ ven đường. Người đàn ông cười đến kiêu ngạo không ngại ánh mắt người qua đường, ngồi ở trong xe nhíu mày nhìn cậu.
Lâm Lạc Ninh thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Người đàn ông xuống xe, gác tay lên thân xe chờ cậu đi đến trước mặt.
“Nếu cậu cứ bước đi tiếp, tôi sẽ đi theo cậu khắp mọi nơi sau đó…… Tôi thích làm vậy đấy.”
Lâm Lạc Ninh dừng bước, nhìn hắn một cái.”Ôn tiên sinh hình như rất nhàn rỗi.”
Ôn Dật Hàn cười mở cửa xe cho cậu,”Đi ăn đồ Nhật Bản chứ?”
Không trả lời câu hỏi của hắn, Lâm Lạc Ninh bình tĩnh ngồi vào xe, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đến tận lúc xuống xe cũng không thèm liếc nhìn hắn chút nào.
Nơi xe đi vào là một vùng yên tĩnh xa trung tâm thành phố, phong cách kiến trúc kiểu kinh đô, từ xa nhìn lại như là giấu ở trong cây cối, lộ ra một góc mái hiên.
“Tuy rằng chỗ này hơi xa, nhưng hương vị đồ ăn mới là chính thống……” Ôn Dật Hàn không để ý tới sự lạnh nhạt của cậu, cười cười giới thiệu,”Vậy chúng ta sẽ thử mỗi loại một chút nhé.”
Lâm Lạc Ninh không yên lòng gật đầu, theo bồi bàn đi vào phòng. Bên trong thiết kế hòa nhã, nhưng cậu chẳng có tâm tình để ý, chỉ vì không có cách nào thoát thân, nên đành ngồi giết thời gian vậy.
Từ lần gặp người này ở quán bar, hắn cứ như ác mộng bò lên người mình. Luôn nói những lời trống rỗng lại khó hiểu khiến người ta hoảng hốt, cùng với ánh mắt thường xuyên không có chút thiện ý nào.
Cứ nghĩ sau khi về nước sẽ không gặp lại hắn, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, trên khuôn mặt tà mị là ý cười giảo hoạt.”Tôi chuyển công ty đến đây, là vì em.”
Trong ánh mắt rõ ràng không có sự chân thành, nhưng lời nói lại cứ như thành thật.
Khi đó Lâm Lạc Ninh có chút kinh hãi, cậu không biết người đàn ông kia sẽ làm gì mình trong cái bối cảnh hắc đạo này, rồi sắp xếp gì đó.
Vài ngày sau, đối phương vẫn chẳng có hành vi đáng ngờ nào.
Tâm trạng đề phòng dần dần lơi lỏng, nhưng Lâm Lạc Ninh không muốn có quan hệ gì với người này.
Cho dù không phải bởi vì Tề Hạo.
Hắn toát ra một hơi thở đầy nguy hiểm, ánh mắt thâm thúy không nhìn rõ tâm tư. Người này che giấu quá sâu, sâu đến nỗi khiến người ta không dám tới gần.
Có đôi khi Lâm Lạc Ninh chợt hiện ra ảo giác ── chưa ai từng nhìn thấy bộ mặt thật của người kia.
Ngẫu nhiên và bất đắc dĩ mà ngồi ăn tối với hắn, nhưng chỉ đơn giản là ăn cơm, ngoài mấy câu nói tán tỉnh, thì không có hành động gì khiến mình chán ghét.
Nhưng, cứ lâu dài như vậy, cũng không có gì hay.
“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
Suy nghĩ bị chặt đứt, bị hắn mỉm cười nhìn chằm chằm, Lâm Lạc Ninh lúc này mới phát hiện bàn gỗ trước mặt đã bày đầy đồ ăn ── nhiều đến nỗi không còn chỗ để đặt ly rượu.
“Anh……”
Thấy cậu giật mình, Ôn Dật Hàn cười cười,”Không phải đã nói thử mỗi loại một chút sao? Chỗ này còn chưa được một nửa……”
Cậu thiếu chút nữa không nhớ rõ đối phương là người như vậy. Bất luận tốt xấu, nói là làm, hơn nữa không để tâm đến chuyện lãng phí cùng xa xỉ.
Bao gồm cá chín trăm chín mươi chín bông hồng bạch trước kia. Làm hại cậu hiểu lầm đó là quà sinh nhật của Tề Hạo.
Cậu không rõ vì sao hắn lại biết sinh nhật mình, tựa hồ chẳng có gì qua nổi mắt người này.
Vô luận là một khoảnh khắc nho nhỏ, hay là một đoạn tình cảm thầm mến xưa kia.
Tình yêu chẳng qua là một phần của cuộc sống, không thể để nó trở thành chúa tể được. Dù gì thì cũng là người trưởng thành, không thể không hiểu đạo lý này.
Ở công ty lại lần nữa nhìn thấy Tề Hạo, vốn tưởng rằng sẽ vô cùng xấu hổ. Nhưng hai người nhìn nhau cười, rồi cả hai cùng thản nhiên sáng tỏ.
Thì ra chia tay cũng không hề khổ sở như mình nghĩ, hoặc là trong lòng đã sớm tưởng tượng thiên biến vạn biến, cho nên khi thật sự đối mặt sẽ không cảm thấy gì.
Buồn cười là, như một vòng tròn, cuối cùng vẫn sẽ trở về điểm xuất phát. Không nếm qua những ngọt ngào cùng chua xót, sẽ không hiểu rằng, lui một bước là trời cao biển rộng.
Chỉ làm bằng hữu, tựa hồ cũng không tồi.
Từ hồi đại học cho đến giờ, hai người luôn hợp tác thuận buồm xuôi gió, mà Tề Hạo cũng quả thật có thiên phú, liên tiếp vài cuộc làm ăn đều thập phần thành công, khách hàng lớn cũng tiếp tục hợp tác.
Không nói chuyện đã qua, không nói chuyện cảm tình, hai người bọn họ, có lẽ như thế là tốt nhất.
Mùa xuân ở thành phố này luôn hơi lạnh. Tan việc, Lâm Lạc Ninh bước nhanh về trạm xe buýt, muốn mau chóng trở về căn phòng nhỏ ấm áp của mình.
Đó là chỗ cậu gọi là “nhà”.
Đi qua chỗ rẽ thứ nhất, ánh mắt lập tức dừng lại ở một chiếc Porsche Carrera GT đỗ ven đường. Người đàn ông cười đến kiêu ngạo không ngại ánh mắt người qua đường, ngồi ở trong xe nhíu mày nhìn cậu.
Lâm Lạc Ninh thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Người đàn ông xuống xe, gác tay lên thân xe chờ cậu đi đến trước mặt.
“Nếu cậu cứ bước đi tiếp, tôi sẽ đi theo cậu khắp mọi nơi sau đó…… Tôi thích làm vậy đấy.”
Lâm Lạc Ninh dừng bước, nhìn hắn một cái.”Ôn tiên sinh hình như rất nhàn rỗi.”
Ôn Dật Hàn cười mở cửa xe cho cậu,”Đi ăn đồ Nhật Bản chứ?”
Không trả lời câu hỏi của hắn, Lâm Lạc Ninh bình tĩnh ngồi vào xe, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đến tận lúc xuống xe cũng không thèm liếc nhìn hắn chút nào.
Nơi xe đi vào là một vùng yên tĩnh xa trung tâm thành phố, phong cách kiến trúc kiểu kinh đô, từ xa nhìn lại như là giấu ở trong cây cối, lộ ra một góc mái hiên.
“Tuy rằng chỗ này hơi xa, nhưng hương vị đồ ăn mới là chính thống……” Ôn Dật Hàn không để ý tới sự lạnh nhạt của cậu, cười cười giới thiệu,”Vậy chúng ta sẽ thử mỗi loại một chút nhé.”
Lâm Lạc Ninh không yên lòng gật đầu, theo bồi bàn đi vào phòng. Bên trong thiết kế hòa nhã, nhưng cậu chẳng có tâm tình để ý, chỉ vì không có cách nào thoát thân, nên đành ngồi giết thời gian vậy.
Từ lần gặp người này ở quán bar, hắn cứ như ác mộng bò lên người mình. Luôn nói những lời trống rỗng lại khó hiểu khiến người ta hoảng hốt, cùng với ánh mắt thường xuyên không có chút thiện ý nào.
Cứ nghĩ sau khi về nước sẽ không gặp lại hắn, nhưng hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, trên khuôn mặt tà mị là ý cười giảo hoạt.”Tôi chuyển công ty đến đây, là vì em.”
Trong ánh mắt rõ ràng không có sự chân thành, nhưng lời nói lại cứ như thành thật.
Khi đó Lâm Lạc Ninh có chút kinh hãi, cậu không biết người đàn ông kia sẽ làm gì mình trong cái bối cảnh hắc đạo này, rồi sắp xếp gì đó.
Vài ngày sau, đối phương vẫn chẳng có hành vi đáng ngờ nào.
Tâm trạng đề phòng dần dần lơi lỏng, nhưng Lâm Lạc Ninh không muốn có quan hệ gì với người này.
Cho dù không phải bởi vì Tề Hạo.
Hắn toát ra một hơi thở đầy nguy hiểm, ánh mắt thâm thúy không nhìn rõ tâm tư. Người này che giấu quá sâu, sâu đến nỗi khiến người ta không dám tới gần.
Có đôi khi Lâm Lạc Ninh chợt hiện ra ảo giác ── chưa ai từng nhìn thấy bộ mặt thật của người kia.
Ngẫu nhiên và bất đắc dĩ mà ngồi ăn tối với hắn, nhưng chỉ đơn giản là ăn cơm, ngoài mấy câu nói tán tỉnh, thì không có hành động gì khiến mình chán ghét.
Nhưng, cứ lâu dài như vậy, cũng không có gì hay.
“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
Suy nghĩ bị chặt đứt, bị hắn mỉm cười nhìn chằm chằm, Lâm Lạc Ninh lúc này mới phát hiện bàn gỗ trước mặt đã bày đầy đồ ăn ── nhiều đến nỗi không còn chỗ để đặt ly rượu.
“Anh……”
Thấy cậu giật mình, Ôn Dật Hàn cười cười,”Không phải đã nói thử mỗi loại một chút sao? Chỗ này còn chưa được một nửa……”
Cậu thiếu chút nữa không nhớ rõ đối phương là người như vậy. Bất luận tốt xấu, nói là làm, hơn nữa không để tâm đến chuyện lãng phí cùng xa xỉ.
Bao gồm cá chín trăm chín mươi chín bông hồng bạch trước kia. Làm hại cậu hiểu lầm đó là quà sinh nhật của Tề Hạo.
Cậu không rõ vì sao hắn lại biết sinh nhật mình, tựa hồ chẳng có gì qua nổi mắt người này.
Vô luận là một khoảnh khắc nho nhỏ, hay là một đoạn tình cảm thầm mến xưa kia.
Danh sách chương