Không có ai quấy rầy, nhưng cũng ngượng ngùng vì bị người khác nhìn, Lâm Lạc Ninh hạ ánh mắt, vô thức xoay xoay cốc thủy tinh trong tay.
Có người bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ quái, cậu ngẩng đầu, là một gương mặt phương đông anh tuấn.
“Thật có lỗi, chỗ này đã có người.”
“Tôi không ngại.”
Câu trả lời vô lý khiến cậu khẽ nhíu mày, đồng thời nhận ra mình vừa nói tiếng Anh, mà người đàn ông kia lại trả lời bằng tiếng Trung.
“Đoán xem vì sao tôi biết cậu cũng là người Trung Quốc đi?” Người đàn ông cười cười châm điếu thuốc, tư thế tao nhã, tự nhiên, lại toát ra vẻ trầm ổn thành thục, một đôi mắt thâm thúy che giấu sự lợi hại.
Lâm Lạc Ninh không trả lời, chuyên tâm nhìn tài nghệ cao siêu của bartender, tự động xem nhẹ sự tồn tại của người bên cạnh. Cậu biết, đối với loại đàn ông nguy hiểm đầy tính xâm chiếm này, kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi) là cách hay nhất.
“Trực giác.” Giọng nói trầm thấp mang theo hương vị tán tỉnh.
Cố ý khiến bản thân không để ý tới lời nói của người đàn ông, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía toilet, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại có chút lo lắng, hy vọng Tề Hạo mau trở về.
“Trực giác còn nói cho tôi biết, người cậu đang chờ không yêu cậu……”
Tim hẫng một nhịp, thân thể vì không thể khống chế cảm xúc mà cứng đờ trong giây lát, tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên bên tai.
Rõ ràng biết chẳng qua hắn thuận miệng nói bậy, nhưng việc bị một người xa lạ nói trúng tim đen là điều sợ hãi nhất, hàn ý dần dần dâng lên tự đáy lòng.
Đây là giả thiết mà hồi lâu cậu vẫn chưa dám đối mặt.
Nếu Tề Hạo thật sự không yêu, thậm chí sau này cũng sẽ không yêu, như vậy tới lúc đó, bản thân có thể có dũng khí thừa nhận chuyện này hay không? Thân thể suy yếu như không còn sức lực, một lần nữa tự an ủi rằng người đàn ông kia vì muốn gây chú ý mà nói bừa đấy thôi, bởi nhìn thoáng qua cũng biết, sự ràng buộc giữa mình và Tề Hạo, chỉ cần khẽ chạm là sẽ rụng rơi.
“Chi bằng chúng ta đến bên nhau?” Người đàn ông bất động thanh sắc ghé sát vào, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy.
“Tôi nghĩ không cần thiết đâu.” Tận lực bình tĩnh đối diện với ánh mắt kia, Lâm Lạc Ninh siết chặt bàn tay đang run lên, không để cho hắn phát hiện.
Người đàn ông bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy tràn ngập khí khái, để lộ tất cả khí phách trên khuôn mặt.
“Tôi là Vincent, trực giác của tôi nói rằng, chúng ta còn có dịp gặp lại……” Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, lại cúi xuống kề tai cậu nói nhỏ,”Trực giác, luôn luôn chính xác.”
Lâm Lạc Ninh không biết người đàn ông rời đi từ lúc nào, phục hồi tinh thần lại, trước mắt chỉ có khuôn mặt lo lắng của Tề Hạo.
“Sao anh vừa đi một lát mà mặt đã tái nhợt thế này?”
Hai tay lạnh lẽo được một bàn tay ấm áp bao trùm, cậu miễn cưỡng tươi cười,”Không có việc gì, có lẽ chưa thích ứng được việc thay đổi múi giờ, nên hơi mệt……”
Không đợi cậu phản ứng, Tề Hạo đã nhanh chóng thanh toán, sờ sờ đầu cậu,”Đi thôi.”
Đến tận khi ra khỏi quán bar, cậu cũng không nhìn thấy người đàn ông kia nữa. Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mộng, chỉ để nói cho cậu rằng đừng lún sâu thêm nữa?
Kỳ thật, cậu cũng không muốn nghĩ nhiều.
Có lẽ chính là một câu kia, đã đủ để củng cố niềm tin sắp lung lay.
Tình yêu vốn tưởng rằng sẽ là vĩnh viễn, nhưng không biết tự khi nào đã bị sự bất an trong lòng khiến cho hao mòn. Cậu yêu anh, nhưng chẳng biết tình yêu không được đáp lại này còn có thể duy trì bao lâu.
Không phải không muốn biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng chuyện tương lai mà, có nói gì cũng đều vô nghĩa.
Nếu yêu, Tề Hạo sẽ không che giấu. Cậu có thể nhìn ra thâm ý từ khóe mắt kia. Mà hiện tại, trong ánh mắt ấy, có tình dục cùng quan tâm, nhưng không phải ánh mắt chăm chú nhìn người mình yêu thương.
“Mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay tha cho em đấy……” Đứng ở cửa phòng, Tề Hạo mỉm cười thấp giọng nói.
Không khỏi bị sự săn sóc nho nhỏ này làm cảm động, Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nhìn hành lang không có một bóng người, Tề Hạo kéo cậu lại, hôn một nụ hôn thật sâu rồi mới chịu buông ra.”Ngày mai em nhớ phải bồi thường cho anh……”
Đỏ mặt đóng cửa lại, cậu tựa trên cửa thở dài.
Trong tình yêu giả dối này mà vẫn cảm thấy hạnh phúc, đã không thể tự kiềm chế được nữa rồi.
Vốn nghĩ rằng vì mệt mỏi nên sẽ dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng phía sau không có người ôm ấp, trong lòng dấy lên một cảm giác tịch mịch.
Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ.
Bất đắc dĩ ra khỏi giường, kéo rèm che thưởng thức cảnh sắc của một quốc gia khác. Những áng mây muôn màu muôn vẻ, nhưng ánh chiều ảm đạm không chiếu tới.
Trước mắt đột nhiên hiện ra nụ cười của người đàn ông trong quán bar, thân thể bất giác lạnh như băng, cậu ôm chặt chính mình, chờ đợi ngày mai mau đến.
Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trở lại căn nhà thuộc về mình…… và Tề Hạo.
Có người bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh, cảm thấy có chút kỳ quái, cậu ngẩng đầu, là một gương mặt phương đông anh tuấn.
“Thật có lỗi, chỗ này đã có người.”
“Tôi không ngại.”
Câu trả lời vô lý khiến cậu khẽ nhíu mày, đồng thời nhận ra mình vừa nói tiếng Anh, mà người đàn ông kia lại trả lời bằng tiếng Trung.
“Đoán xem vì sao tôi biết cậu cũng là người Trung Quốc đi?” Người đàn ông cười cười châm điếu thuốc, tư thế tao nhã, tự nhiên, lại toát ra vẻ trầm ổn thành thục, một đôi mắt thâm thúy che giấu sự lợi hại.
Lâm Lạc Ninh không trả lời, chuyên tâm nhìn tài nghệ cao siêu của bartender, tự động xem nhẹ sự tồn tại của người bên cạnh. Cậu biết, đối với loại đàn ông nguy hiểm đầy tính xâm chiếm này, kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi) là cách hay nhất.
“Trực giác.” Giọng nói trầm thấp mang theo hương vị tán tỉnh.
Cố ý khiến bản thân không để ý tới lời nói của người đàn ông, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía toilet, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại có chút lo lắng, hy vọng Tề Hạo mau trở về.
“Trực giác còn nói cho tôi biết, người cậu đang chờ không yêu cậu……”
Tim hẫng một nhịp, thân thể vì không thể khống chế cảm xúc mà cứng đờ trong giây lát, tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên bên tai.
Rõ ràng biết chẳng qua hắn thuận miệng nói bậy, nhưng việc bị một người xa lạ nói trúng tim đen là điều sợ hãi nhất, hàn ý dần dần dâng lên tự đáy lòng.
Đây là giả thiết mà hồi lâu cậu vẫn chưa dám đối mặt.
Nếu Tề Hạo thật sự không yêu, thậm chí sau này cũng sẽ không yêu, như vậy tới lúc đó, bản thân có thể có dũng khí thừa nhận chuyện này hay không? Thân thể suy yếu như không còn sức lực, một lần nữa tự an ủi rằng người đàn ông kia vì muốn gây chú ý mà nói bừa đấy thôi, bởi nhìn thoáng qua cũng biết, sự ràng buộc giữa mình và Tề Hạo, chỉ cần khẽ chạm là sẽ rụng rơi.
“Chi bằng chúng ta đến bên nhau?” Người đàn ông bất động thanh sắc ghé sát vào, đôi mắt màu đen sâu không thấy đáy.
“Tôi nghĩ không cần thiết đâu.” Tận lực bình tĩnh đối diện với ánh mắt kia, Lâm Lạc Ninh siết chặt bàn tay đang run lên, không để cho hắn phát hiện.
Người đàn ông bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy tràn ngập khí khái, để lộ tất cả khí phách trên khuôn mặt.
“Tôi là Vincent, trực giác của tôi nói rằng, chúng ta còn có dịp gặp lại……” Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, lại cúi xuống kề tai cậu nói nhỏ,”Trực giác, luôn luôn chính xác.”
Lâm Lạc Ninh không biết người đàn ông rời đi từ lúc nào, phục hồi tinh thần lại, trước mắt chỉ có khuôn mặt lo lắng của Tề Hạo.
“Sao anh vừa đi một lát mà mặt đã tái nhợt thế này?”
Hai tay lạnh lẽo được một bàn tay ấm áp bao trùm, cậu miễn cưỡng tươi cười,”Không có việc gì, có lẽ chưa thích ứng được việc thay đổi múi giờ, nên hơi mệt……”
Không đợi cậu phản ứng, Tề Hạo đã nhanh chóng thanh toán, sờ sờ đầu cậu,”Đi thôi.”
Đến tận khi ra khỏi quán bar, cậu cũng không nhìn thấy người đàn ông kia nữa. Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mộng, chỉ để nói cho cậu rằng đừng lún sâu thêm nữa?
Kỳ thật, cậu cũng không muốn nghĩ nhiều.
Có lẽ chính là một câu kia, đã đủ để củng cố niềm tin sắp lung lay.
Tình yêu vốn tưởng rằng sẽ là vĩnh viễn, nhưng không biết tự khi nào đã bị sự bất an trong lòng khiến cho hao mòn. Cậu yêu anh, nhưng chẳng biết tình yêu không được đáp lại này còn có thể duy trì bao lâu.
Không phải không muốn biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng chuyện tương lai mà, có nói gì cũng đều vô nghĩa.
Nếu yêu, Tề Hạo sẽ không che giấu. Cậu có thể nhìn ra thâm ý từ khóe mắt kia. Mà hiện tại, trong ánh mắt ấy, có tình dục cùng quan tâm, nhưng không phải ánh mắt chăm chú nhìn người mình yêu thương.
“Mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay tha cho em đấy……” Đứng ở cửa phòng, Tề Hạo mỉm cười thấp giọng nói.
Không khỏi bị sự săn sóc nho nhỏ này làm cảm động, Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nhìn hành lang không có một bóng người, Tề Hạo kéo cậu lại, hôn một nụ hôn thật sâu rồi mới chịu buông ra.”Ngày mai em nhớ phải bồi thường cho anh……”
Đỏ mặt đóng cửa lại, cậu tựa trên cửa thở dài.
Trong tình yêu giả dối này mà vẫn cảm thấy hạnh phúc, đã không thể tự kiềm chế được nữa rồi.
Vốn nghĩ rằng vì mệt mỏi nên sẽ dễ chìm vào giấc ngủ, nhưng phía sau không có người ôm ấp, trong lòng dấy lên một cảm giác tịch mịch.
Thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ.
Bất đắc dĩ ra khỏi giường, kéo rèm che thưởng thức cảnh sắc của một quốc gia khác. Những áng mây muôn màu muôn vẻ, nhưng ánh chiều ảm đạm không chiếu tới.
Trước mắt đột nhiên hiện ra nụ cười của người đàn ông trong quán bar, thân thể bất giác lạnh như băng, cậu ôm chặt chính mình, chờ đợi ngày mai mau đến.
Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trở lại căn nhà thuộc về mình…… và Tề Hạo.
Danh sách chương