Edit + Beta: Vịt

Giao tình của Hàn Huấn và Rex, không tốt đến mức có thể nhiệt tình tán gẫu.

Nhưng người em trai cố gắng phản đối mình và Từ Tư Miểu ở bên nhau này, lần này thân thiết ngoài dự tính.

Bọn họ ngồi một chiếc xe thương vụ bình thường, Rex nhiệt tình như hướng dẫn viên du lịch.

"Di tích lịch sử của nước Anh rất có giá trị tham quan, bởi vì sự tồn tại của hoàng thất tất cả tăng thêm không ít sắc thái lãng mạn, điểm tham quan của Luân Đôn nhiều lắm, anh có thể quan sát cả sông Thames trên mắt Luân Đôn."

Cho dù Hàn Huấn im lặng, Rex cũng tận tình hỏi: "Anh muốn nghỉ ngơi ăn cơm trước, hay là đi thăm cảnh đẹp trước?"

Nhưng, Hàn Huấn vô cùng thẳng thắn, "Tôi muốn gặp Từ Tư Miểu."

Vẻ mặt Rex trong nháy mắt ngưng lại, do dự chốc lát giống như đang lắc lư giữa nói thật và nói dối.

Hàn Huấn nhìn ra được, lập tức nghiêm túc nói: "Tôi đến Anh không phải vì du lịch, cũng không phải vì lấy tư liệu, tôi có chuyện rất quan trọng muốn tìm hắn."

Đôi mắt xanh thẳm kia đông cứng trước nay chưa từng có, suy nghĩ một lúc lâu mới do dự hỏi: "...... Quan trọng lắm không?"

Hàn Huấn cười cười, trả lời ôn nhu: "Quan trọng đến mức không thể để người khác chuyển đạt thay."

Xe cộ chậm chạp đi về phía trước, kiến trúc lãng mạn thong dong của nước Anh lướt qua ngoài cửa xe.

Sự thẳng thắn của Hàn Huấn, khiến Rex không cách nào từ chối.

"Ok." Rex gật đầu, khẽ cau mày lặp lại, "Ok."

Hắn sau phiền não ngắn ngủi, cất giọng dùng tiếng Anh phân phó tài xế: "Về nhà."

Đương về nhà hiển nhiên rất dài, xe thương vụ của bọn họ lẳng lặng xuyên qua trung tâm Luân Đôn, ngoài cửa sổ xoẹt qua vô số kiến trúc dấu mốc, chầm chậm đi về phía vùng ngoại ô Luân Đôn.

Cảnh sắc hai bên đường tràn trề sắc xanh, an tĩnh thanh u.

Từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy một hồ nước trong suốt lam lục, bên cạnh bóng cây xanh um tươi tốt đứng sừng sững một trang viên uy nghiêm cổ kính.

Mà xe của bọn họ, dọc theo con đường duy nhất, chậm rãi đi về phía trang viên.

Hàn Huấn đánh giá thấp trình độ có tiền của Từ Tư Miểu.

Mặc dù gia tộc Roth trong truyền thuyết toàn bộ dựa vào nâng đỡ của Aylov, mới có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng trang viên trước mặt cậu, khả năng đã đủ cho Từ Tư Miểu tiêu xài cả đời.

Thảo nào Từ Tư Miểu mang em trai ra giả mạo Daniel Roth, cũng không muốn xuất đầu lộ diện.

Nếu như người cha ruột phá sản điên dại kia, biết người vợ mình vứt bỏ đang ở trong trang viên xa hoa giàu có ở nước Anh, có lẽ sẽ biến thành người đàn ông si tình hiếm thấy trên thế gian, kết hôn sinh con dây dưa với vợ cũ không ngừng.

Nghĩ thôi đã khiến người ta cau mày.

"Đó là mẹ tôi." Rex thấy mặt Hàn Huấn hướng về phía trang viên cau mày, đành phải lên tiếng nhắc nhở, "Lát anh phải gọi bà ấy là bà Roth...... không đúng, nên gọi là dì."

Hàn Huấn được nhắc nhở, mới phát hiện ở cổng chính của trang viên xa hoa này, một bóng người mảnh khảnh đứng đó.

Emma Roth mặc váy dài màu xanh nhạt, chờ bọn họ đến.

Xe dừng lại ngoài cửa chính, Emma tao nhã nghênh đón, Hàn Huấn mới coi như chính thức gặp mặt với mỹ nhân con lai truyền kỳ này.

Bà có một mái tóc dài màu nâu, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Hàn Huấn bên trong tràn đầy dịu dàng, nét mặt bà hơi ưu thương, nhưng cố gắng không lộ ra cảm xúc buồn, mà mang theo nụ cười thản nhiên.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, cho dù khóe mắt có lưu lại dấu vết năm tháng nhàn nhạt, vẫn lộ ra vô cùng trẻ tuổi.

Trẻ tuổi đến mức Hàn Huấn cũng ngại gọi là "Dì".

Lúc do dự, Hàn Huấn xấu hổ nói: "Bà Roth, chào bà."

Nhưng Emma xòe hai tay ra, ôm lấy Hàn Huấn, thân mật dán lên má Hàn Huấn.

Hàn Huấn chân tay luống cuống, nhất thời hoảng sợ đứng sững tại chỗ, không biết nên đáp lại thế nào.

Vẫn may, Emma không cần đáp lại gì cả.

Ánh mắt bà đau buồn nói: "Đứa nhỏ, cảm ơn cháu ngàn dặm xa xôi đến đây, chúng ta lựa chọn yên lặng tín nhiệm Adrian được không? Không cần hỏi gì cả, chúng ta cầu nguyện cho nó bình an trở về."

"Mẹ!" Rex ở một bên thấp giọng oán trách, "Anh ta vẫn chưa biết gì cả."

Emma sau kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức khôi phục vẻ mặt ôn nhu, cười nói: "Được rồi, đứa nhỏ, trang viên Roth chào đón cháu, bữa tối muốn ăn gì?"

Cho dù lời của Rex là tiếng Anh cấp tốc lại lắm lời, cũng không gây trở ngại Hàn Huấn nghe hiểu.

Cậu cau mày, hỏi: "Từ Tư Miểu đã xảy ra chuyện?"

"Không có." Emma và Rex cùng nhau lắc đầu.

Hàn Huấn lại hỏi: "Vậy anh ấy ở đâu?"

Emma vẫn cười nói: "Nó đang ở Anh bận việc, nếu không thì ở đâu được. Cháu đói chưa? Buổi tối muốn ăn steak hay cơm Trung? Đầu bếp chỗ bọn ta hình như đã lâu không nấu cơm Trung, không biết tay nghề có không thạo hay không."

Hàn Huấn cảm thấy, sở thích diễn kịch có lẽ là di truyền gia tộc, mở mắt nói dối còn vẻ mặt "Tôi không nghe hiểu cậu đang nói gì" "Vừa nãy tôi cũng không nói gì lỡ miệng", nhìn thế nào cũng giống Từ Tư Miểu phiên bản hai người ngoại quốc.

Nếu như là Từ Tư Miểu, anh nhất định sẽ đắc ý lại giảo hoạt nói: Được rồi, cậu đã muốn biết, vậy tôi liền từ bi nói cho cậu biết, ai bảo tôi thương cậu chứ.

Hiện tại, mẹ con Roth lại là vẻ mặt "Tôi không phải tôi không có cậu nghe nhầm rồi", kiên quyết không thừa nhận tin tức vừa rồi để lộ, Emma còn đang nhiệt tình giới thiệu thực đơn cơm Trung, thuận tiện dẫn theo Rex cùng nhớ lại.

Cho dù bầu không khí giả tạo nhẹ nhàng mà vui vẻ, Hàn Huấn bản năng biết, Từ Tư Miểu đã xảy ra chuyện.

Hơn nữa tình hình nghiêm trọng đến mức, mẹ ruột sẽ cảm ơn một người lạ ngàn dặm xa xôi chạy tới Anh.

Tâm trạng cậu trầm xuống, vốn nên thái độ nghiêm túc, ngữ khí cứng rắn yêu cầu biết chân tướng, nhưng lại quỳ gối trong ánh mắt trong suốt của Emma.

Trên đời này sẽ không có ai lo lắng đến an nguy của con cái hơn mẹ, nhưng trong đôi mắt kia tràn đầy đau thương và khẩn cầu, cố chống nụ cười, chờ câu trả lời của cậu.

Nhan khống đáng thương không có cách nào kháng cự lại nụ cười của mỹ nhân, trong lòng Hàn Huấn ai thán, bất đắc dĩ nói: "...... Buổi tối cháu muốn ăn cá rán."

Emma Roth là người ôn nhu xinh đẹp như tin đồn, cử chỉ ưu nhã thong dong, nói chuyện luôn mang theo nụ cười ấm áp, ngay cả Hàn Huấn cũng không tự chủ đi theo câu chuyện của bà, vui sướng đắm chìm trong cuộc nói chuyện.

Nhưng mà, tiếng dì kia vẫn không gọi ra khỏi miệng.

Nếu không, Hàn Huấn sẽ cảm thấy mình không biết xấu hổ giả bộ nai tơ, vậy mà gọi một người phụ nữ thoại nhìn cùng tuổi là dì, thật là nặng nghiệp.

Hàn Huấn rất khó tưởng tượng, bà tại sao thật lòng yêu Từ Quốc Xương, Từ Quốc Xương tại sao cam lòng vứt bỏ bà, lựa chọn một tiểu tam tướng mạo khó nói hết bằng một lời.

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Trên bàn ăn, Rex và Emma cả quá trình chú ý cảm thụ của Hàn Huấn, vậy mà tán gẫu truyện Hàn Huấn viết.

Rex nói: "Tôi sau khi kể tỉ mỉ《Hảo hán Lục Lâm》cho mẹ, bà ấy tuần trước nói đã xem đến tập 10."

"Tiến độ bây giờ là tập 18, cơ mà phim điện ảnh ta đã xem xong, đáng tiếc chỉ có một bộ." Emma cảm thấy hứng thú vô cùng với CD Rex mang về, bà thậm chí nói với Hàn Huấn, "Hàn Huấn, phim mới của cháu bao giờ chiếu trong nước thì báo trước cho ta, ta lặng lẽ về nước xem."

"Không được, không được." Rex cười nói, "Ba sẽ giết chúng ta, giống con Godzilla gầm gừ, san phẳng rạp chiếu phim."

Tiếng cười trong khoảng thời gian bữa tối, làm nổi bật bàn ăn ba người giống như tụ họp.

Bọn họ né tránh Từ Tư Miểu, Hàn Huấn cũng không hỏi.

Ở chỗ của người khác, phải biết thức thời chút, cho dù trong lòng lo lắng đến sắp châm lửa, vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn tính khí dung nhập vào trong vui vẻ giả tạo.

Phòng khách trang viên Roth có thể nhìn thấy rõ hồ nước lam đậm.

Buổi tối ánh đèn trong sân sáng lên, tôn lên cô độc và trống vắng của trang viên này.

Hàn Huấn dựa vào bên cửa sổ, định tiếp tục viết truyền kỳ sư tử nhỏ A Tư của cậu, nhưng, trong lòng cậu nghĩ đến bí hiểm của Emma và Rex, một mực không động tay được.

Bỏ qua câu chuyện sư tử nhỏ đáng yêu, Hàn Huấn tìm kiếm thông tin về nước Anh.

Tin tức về Roth không có, nhưng lại có tin tức biên giới nước Anh xảy ra vụ nổ, nhân viên tập đoàn tài chính Aylov thương vong, Rex Aylov mất tích.

Rex tóc vàng mắt xanh rõ ràng ở đây, như vậy mất tích là ai?

Hàn Huấn rốt cục nghĩ ra chỗ nào không đúng, Rex dùng thân phận "Daniel Roth" nhận đủ danh tiếng, như vậy tướng mạo con lai thuần túy như Từ Tư Miểu, chỉ cần nhuộm tóc vàng, là có thể hợp lẽ trở thành "Rex Aylov".

Sợ hãi trong lòng tăng lên, không đè xuống được nữa.

Hàn Huấn không có tâm tình suy nghĩ nguyên nhân làm như vậy, chỉ biết kết quả —

Từ Tư Miểu mà Emma và Rex tránh né, nhất định bị vây trong nguy hiểm!

Một khi hiểu rõ, Hàn Huấn sẽ cảm thấy không cách nào bình tĩnh coi như không biết gì cả.

Cậu lập tức ra khỏi phòng, muốn tìm Rex hỏi rõ, lại thấy Emma cấp tốc từ trên tầng đi xuống.

Nữ sĩ xinh đẹp quần áo chỉnh tề, bước chân vội vã đi xuống, cũng không chào hỏi với Hàn Huấn.

Ánh mắt bà mang theo mừng rỡ và bi thương, cảm xúc phức tạp đan xen trên mặt, khiến Hàn Huấn không tự chủ được đi theo.

Vừa tới sân, Rex hết sức kinh ngạc sự xuất hiện của Hàn Huấn.

"Mẹ nói cho anh ta biết rồi? Bà ấy tại sao lại nói cho anh biết!"

Rex rất không hài lòng về mẹ đối đãi thân thiết với Hàn Huấn, trong nhà nên cố gắng ngăn cản hai người đàn ông ở bên nhau mới đúng, bằng không bọn họ ở bên nhau, Hàn Huấn sau này còn có thời gian sáng tác sao.

"Nói cho tôi biết cái gì?" Hàn Huấn không rảnh để ý đến bất mãn của Rex, truy hỏi, "Là Từ Tư Miểu về rồi sao?"

"Về rồi." Sắc mặt Rex đông cứng hời hợt, ngữ khí lại bình tĩnh như thường, "Ba đích thân đi đón anh ấy, nhất định có thể còn sống trở về."

Còn sống trở về......

Hung hiểm Hàn Huấn não bổ ra, suýt chút nữa nổ tung trái tim cậu.

Cậu vượt qua khoảng cách hơn 10 nghìn cây số đến đây, chỉ muốn tỏ tình yên ổn, mà không phải tạm biệt.

Một đoàn xe lái vào, chiếc xe dẫn đầu đi xuống một người đàn ông tóc vàng cao lớn, hắn ôm lấy Emma chạy như bay về phía trước, cúi đầu hôn mái tóc nâu của Emma, giống như đang nhẹ giọng an ủi.

Nhưng, Emma ôn nhu lướt qua khuôn mặt hắn, lại nhìn về phía chiếc xe phía sau đi tới.

Không đến một lát, trong xe thương vụ cỡ dài của đoàn xe đi xuống mấy bác sĩ và hộ sĩ, khiêng ra ngoài một chiếc giường lăn.

Hàn Huấn suýt nữa không cách nào xác nhận đó là Từ Tư Miểu.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh, vải xô ở bả vai, bụng xử lý đơn giản rỉ ra vết máu, mái tóc ngắn nhuộm màu vàng ảm đạm phiếm nâu, đã không biết là phai màu hay là dính máu, chỉ có khuôn mặt tái nhợt để lộ ra anh phải chịu đau cỡ nào.

Hàn Huấn bỗng nhiên biết tại sao Từ Tư Miểu là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, trên người lại có vết thương cũ.

Bởi vì đây không phải nơi có thể để anh sống an tâm, tùy ý làm bậy.

Trong trang viên có phòng phẫu thuật đặc biệt, các bác sĩ đã quen ứng phó với tình huống đột ngột thế này.

Bọn họ tay chân vững vàng hành động nhanh chóng đẩy Từ Tư Miểu vào trang viên, ngay cả giải thích dư thừa cũng không có.

Một cuộc nghênh đón an tĩnh lại hỗn loạn, theo một chiếc giường bệnh đơn yếu ớt tiến vào phòng giải phẫu vẽ lên dấu chấm tròn.

Emma và Rex mở cửa phòng quan sát bên cạnh ra, chuẩn bị quan sát tình huống giải phẫu, duy chỉ có Hàn Huấn bị người chặn bên ngoài.

Adrian không phải là tính cách khách khí, hắn có thể tha thứ cho người lạ ra vào trang viên Roth, không có nghĩa là hắn cho phép người lạ vào phòng quan sát, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Emma.

"Xin lỗi đã để cậu nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn của nhà chúng tôi, nhưng mà, tiến thêm lên phía trước chính là phòng quan sát giải phẫu, xin hỏi cậu dùng thân phận gì đứng đây?"

Adrian không hỏi cậu là ai, cũng không hỏi mục đích đến của cậu, chuyên cơ của tập đoàn tài chính Aylov tiến vào khu vực nước Anh, tất cả tư liệu của Hàn Huấn, Adrian đều biết rõ.

Hàn Huấn còn chưa đích thân thổ lộ tâm ý với Từ Tư Miểu, đã phải đối mặt với phụ huynh đáng sợ của nhà Aylov.

Adrian Aylov vừa trải qua giao phong xơ xác tiêu điều, khí thế thị huyết toàn thân khác biệt hoàn toàn với ôn nhu của Emma.

Ánh mắt hắn sắc bén chất vấn Hàn Huấn.

Giống như một khắc sau, Hàn Huấn nói ra thân phận bạn bè, liền sẽ bị khuyên lui tại chỗ, để Hàn Huấn đàng hoàng ở vị trí mà bạn bè nên ở, ngồi ngoài phòng giải phẫu, chờ bác sĩ tuyên bố kết quả.

Thế là, Hàn Huấn cười nói: "Tôi là người yêu của Daniel Roth."

Tin tức chính thức đã chứng thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện