Edit + Beta: Vịt

Hàn Huấn lên tiếng, nhiệt độ của dư luận và lăng xê bên ngoài giảm xuống.

Truyền thông giải trí MG phía sau lại hành động.

Bọn họ tìm khắp nơi người có thể tìm, muốn bàn hợp đồng lớn rót tiền cho Ảnh thị Angus và đầu tư cho《Tôi không muốn đi làm》.

Lưu Dã thân kinh bách chiến, cười híp mắt nói: "Tôi chỉ là producer của công ty, thật sự không phải giám đốc gì, Angus chúng tôi là một công ty nhỏ, chỉ có một boss thôi."

Chòm râu của Văn Hạc Sơn rung loạn, giả bộ tai điếc hỏi: "Các người là công ty nào vậy? Công ty nào thế? À, MG à, tìm ai? Ai cơ? Từ gì? Chưa từng nghe thấy, không quen."

Điện thoại của Hàn Huấn không nhận.

Điện thoại của Từ Tư Miểu thì thuê bao.

Địa chỉ đăng kí của công ty Ảnh thị Angus nằm ở khu biệt thự rừng rậm, bọn họ đi ô tô đến, người không nhà trống, không rõ tung tích.

Tên Từ Tư Miểu phá sản này, lại còn khó hẹn hơn cả hồi chưa phá sản!

"Công ty rách này sao vẫn chưa đóng cửa!" Người đại diện nổi giận, hắn nhìn Tô Vong vẻ mặt khuất nhục, không thể không ôn tồn xoa dịu nói, "Tô Tô đừng sợ, chú đi tìm phim hay cho cháu, ảnh đế ảnh hậu đều làm vai phụ cho cháu, khẳng định hay hơn bộ phim nát này."

Mặt Tô Vong lộ vẻ khinh thường, nói: "Ngay cả phim tình cảm đô thị cũng không kéo được, chú trước đây nói thế nào? Có phải cháu nên đổi người đại diện rồi không."

Người đại diện bị hắn nói tới sắc mặt xanh lét, nếu không phải Tô Vong là con trai của giám đốc, người đại diện cũng không muốn chăm sóc tổ tông này!

"Được, được." Trong lòng người đại diện chửi thấu trời, trên mặt cũng phải tỏ vẻ đáng thương, "Tô Tô đừng lo, chúng ta nhất định có thể tìm được Từ Tư Miểu."

Nếu như không nhanh chóng quyết định Tô Vong diễn nam chính, tuyên bố vả mặt của Hàn Huấn thật sự biến thành vả mặt!

Giải trí truyền thông MG lục tung tìm Từ Tư Miểu.

Mà Từ Tư Miểu dẫn Hàn Huấn đi biển phiêu lưu.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

"Người điều khiển khinh khí cầu chuyên nghiệp?"

Từ Tư Miểu:......

"Thích nhất chính là tỏ tình trên không 5000m?"

Từ Tư Miểu:......

Hàn Huấn cười nhẹ một tiếng, "Hóa ra kỹ thuật của Từ tổng cũng chỉ như vậy.

"Thôi rồi, thầy Hàn." Từ Tư Miểu ngồi trong thuyền bơm khí, tiếp nhận toàn bộ trào phúng của Hàn Huấn, "Còn 5 phút nữa thuyền sẽ lái tới."

Lúc nãy khí đốt của khinh khí cầu xuất hiện trục trặc, vừa rồi quyết đoán nhận định nhanh chóng hạ xuống, thế là một đường tà tà tà rơi nhẹ trên mặt biển, cởi cái giỏ treo lớp ngoài ra, trực tiếp phồng lên thành thuyền bơm hơi dùng để cứu nạn.

Hai người hữu kinh vô hiểm phiêu lưu trên biển.

Đại dương sâu thẳm rộng lớn, bọn họ chỉ có một chiếc thuyền bơm hơi đủ chứa 2 người, hơi một cơn sóng cuồng đánh tới, liền phải tay trong tay trình diễn Titanic.

Hàn Huấn cảm thụ gió biển phẩy qua mặt và sóng lớn chập chùng phía dưới, "Từ tổng, hình như ở cùng với anh, cuộc sống liền sẽ phá lệ mạo hiểm."

Từ Tư Miểu cười cười, không sợ hãi nằm ngửa trong thuyền cứu nạn, nhắm mắt lại phơi nắng, "Đây tính là gì chứ, cậu chưa từng ở trong đêm tối toàn là sài lang hổ báo, cuộc sống mạo hiểm chân chính, sao có thể thong dong như vậy."

Cảm giác trôi trên biển, quả thực rất thong dong.

Đại dương sâu thẳm kinh khủng, xung quanh yên tĩnh không có ai, không có sự sống, trong mắt Hàn Huấn, chỉ có Từ Tư Miểu thoải mái nằm phơi nắng.

Làn da khỏe mạnh màu lúa mạch của anh, hẳn là quanh năm suốt tháng phơi dưới ánh mặt trời.

Tóc đen, lông mi dày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi bạc tình, hai cánh tay đè sau gáy, cơ bắp cánh tay căng chặt sức lực mười phần, cổ áo khẽ mở rộng không chút kiêng kị tản ra sexy trưởng thành của đàn ông.

Hàn Huấn thích đàn ông như vậy, chỉ nói bề ngoài, Từ Tư Miểu ở trong lòng cậu hoàn mỹ vô khuyết, không thẹn với khoác lác mà Từ Tư Miểu từng đối với mình.

Anh có tư cách khoác lác, thân thể cường tráng đẹp đẽ giống như báo con, mặc quần áo hơi bị nước biển bắn ướt lộ ra sức hấp dẫn trí mạng.

Hàn Huấn không thể nào động tâm, cũng không dám động tâm.

Cậu hiểu tính cách của Từ Tư Miểu, trong mắt người đàn ông trung thành với vui vẻ, tâm tư sâu lắng, tình cảm vĩnh viễn là thứ tùy thời có thể vứt bỏ.

Từ Tư Miểu của Ảnh Nghiệp Áo Pháp không hề tồn tại, nằm trước mặt cậu chính là Daniel Roth của đầu tư Roth.

Một người đàn ông trải qua cuộc sống xa hoa, bao quanh nịnh hót và ca tụng, vô luận mỹ nhân nào cũng sẽ đổ rụp anh.

Đúng như theo lời Từ Tư Miểu, tình yêu chính là lợi dụng lẫn nhau, không có giá trị lợi dụng thì nhất phách lưỡng tán, không thiếu nợ nhau.

Từ Tư Miểu không nợ cậu, mà cậu nợ nhân tình của Từ Tư Miểu, chắc là Từ Tư Miểu cũng không quan tâm.

Cho dù vị kim chủ lỗ mãng này, luôn đùa giỡn cậu, cũng chỉ là thích nghịch mà thôi.

Đàn ông thích nghịch tuổi thọ rất dài, nhưng tỉnh táo lại, sẽ tàn nhẫn đến vô tình.

Đàn ông kiệt ngao bất tuần như Từ Tư Miểu, chỉ sẽ càng thêm lạnh lùng.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Có lẽ là cảnh sắc quá đơn điệu, tiếng đại dương vô cùng thôi miên, Hàn Huấn chợt nhớ tới cảnh uy hiếp chết người mà Sầm Gia Hạo và An Dật trải qua.

Tính cách của An Dật không cho phép mình nói ra tin tức nội bộ gây tổn hại cho công ty, cho dù đó là công ty của Sầm Gia Hạo, không có bất cứ liên quan nào đến cô.

Nhưng Sầm Gia Hạo đứng ra nói: "Tin tức các cô muốn tôi đều biết hết, tôi là con riêng của Sầm Khang, ba tôi cái gì cũng nói với tôi, tôi cái gì cũng biết. Cô ta là đứa con ngu ngốc của nhà chúng tôi, ngoại trừ tiêu tiền thì cái gì cũng không biết, bỏ qua cho cô ta, tôi liền nói ra tin tức mà các cô muốn."

Người đàn ông hèn nhát vô năng, dũng cảm đánh bạc với tính mạng, quả thực có thể đủ làm cảm động lòng người. Hắn rất không tốt, cực kỳ không đúng, một khắc đó, An Dật quả thực động tâm.

Người như An Dật không thể động tâm, đã động tâm chính là vạn kiếp bất phục.

"Biểu cảm sao nghiêm túc vậy, chúng ta chỉ là lên thuyền, cũng không phải chờ chết!" Từ Tư Miểu thò chân đá cậu, "Không phải sợ, nếu như thuyền không tới, chúng ta lại chìm xuống, tôi nhất định cứu cậu trước."

Hàn Huấn không chớp mắt nhìn Từ Tư Miểu, còn tưởng Từ Tư Miểu biết mình đang nghĩ gì.

Phản ứng của cậu vô cùng kỳ quái, Từ Tư Miểu cau mày trở mình ngồi dậy, cánh tay thong dong khoát lên đầu gối, hỏi: "Ngơ ra gì vậy, cậu không nên biểu hiện một biểu cảm phi thường cảm động sao? Hoặc là cảm xúc bộc phát, làm một câu No Daniel, you jump, I jump! (Không, Daniel, anh nhảy, em liền nhảy)!"

Lời thoại kinh điển của Titanic, Từ Tư Miểu nói đến là trôi chảy, nhưng ở trong hoàn cảnh tràn đầy nguy hiểm đại dương này, có chút ý nghĩa sinh tử tùy tướng.

Hàn Huấn không nói chuyện, cậu chỉ hai tay bưng mặt, khuỷu tay chống trên đùi, thống khổ nói: "Tôi không có tâm trạng chơi với anh. Tôi khát nước, sao thuyền vẫn chưa tới?"

Từ Tư Miểu:......

Trong quãng thời gian chờ đợi của hai người phiêu lưu vô trợ này, thuyền cứu trợ rốt cục cũng đến.

Lên thuyền, bảo tiêu lập tức cầm máy truyền tin trên biển đến, Từ Tư Miểu vừa nhận được liền cau mày lại.

"Hàn Huấn, trở lại trên bờ cậu về nhà trước, tôi phải tối nay mới về được."

"Huh?" Hàn Huấn nhìn anh.

Từ Tư Miểu cau mày phiền não vuốt vuốt mái tóc rối, "Công ty giục tôi quay về làm."

Hàn Huấn tính toán thời gian, cách Từ Tư Miểu ngâm mình ở biệt thự gần biển chơi khinh khí cầu, đã qua 3 ngày.

Nói cách khác, người này, đã 3 ngày không đi làm!

Ánh mắt Hàn Huấn nhìn Từ Tư Miểu đều đã "An Dật", trước đây cảm thấy anh đáng tin đều là ảo giác.

Từ Tư Miểu đến công ty đầu tư Roth, vừa vào cửa công ty, trợ lý và quản lý đều vây quanh.

Công việc tích lại 3 ngày chất đống như núi, bọn họ trước tiên để Từ Tư Miểu ký tên, Từ Tư Miểu lật lật tài liệu xem từ mấu chốt, trực tiếp ký tên.

Rốt cục giải quyết văn kiện khẩn cấp, trợ lý vẫn đi theo sau, chuyên nghiệp đọc lịch trình kế tiếp.

Gì mà gặp mặt hội đàm với công ty Điện ảnh và Truyền hình, gì mà ăn cơm với giám đốc công ty giải trí, Từ Tư Miểu nói chung chung: "Để Lý Tra Đức đi, tôi không ra mặt."

Bất kỳ cuộc gặp mặt nào trong nước, anh cũng để quản lý ra tay, Lý Tra Đức một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh tiêu chuẩn vẻ ngoài cực kỳ hữu dụng, ai gặp cũng phải vui vẻ hô một tiếng "Roth tiên sinh, ngoan nghênh ngài đã đến".

Sắp xếp công việc (người khác làm) xong, trợ lý một đường chạy chậm đuổi theo Từ Tư Miểu, cẩn thận hỏi: "Tô tổng của giải trí MG dẫn nghệ sĩ dưới cờ đến, nói muốn bàn chuyện hợp tác."

"Hợp tác của công ty giải trí để hắn hẹn thời gian với Wendy, giao cho Ảnh Nghiệp Áo Pháp hoặc là Lục Chúng đều được, tôi không có ý kiến."

"Nhưng Tô tổng muốn trực tiếp bàn hợp tác với ngài, bởi vì nghệ sĩ hắn mang đến danh khí rất cao, nói ngài không gặp một lần nhất định sẽ hối hận."

Đến đầu tư Roth bàn hợp tác, phái cho bọn họ giám đốc Wendy ra mặt đã rất nể tình rồi, lại còn muốn gặp anh? Không biết anh trăm công nhìn việc, hàng ngày ngồi máy bay, căn bản không phải thân sĩ nước Anh ở trong nước sao?

"Nghệ sĩ nào?" Từ Tư Miểu cau mày, ánh mắt tràn đầy không biết điều.

Trợ lý khó xử nói: "Công tử của Tô tổng, Tô Vong."

Chọn vai của《Tôi không muốn đi làm》, đã chọn được trên là nữ chính dưới là diễn viên phụ rồi, chỉ trống nam chính.

Nhằm vào thử vai nam chính vẫn tiếp tục, Lưu Dã nói: "Thật ra chúng ta vẫn nhận được lời mời thử vai khác, cơ mà không phải diễn viên điện ảnh, là diễn viên kịch sân khấu."

Khái niệm của kịch sân khấu và điện ảnh khác nhau, cảm giác ống kính của diễn viên, ngôn ngữ tứ chi cũng không tương tự, cho nên thành công vượt qua giới hạn rất ít, phần lớn đều là diễn vô cùng khoa trương, chiếu phim trên màn ảnh chỉ bày ra lúng túng.

Nhưng mà, đã tình trạng này rồi, bọn họ không nên tiếp tục chọn ba lấy bốn nữa, Hàn Huấn nói: "Mặc kệ diễn viên nào, đều thử xem."

Người tiến vào tướng mạo tuấn tú, da trắng nõn, đôi mắt vô cùng trong suốt, hoàn toàn không giống có thể diễn Sầm Gia Hạo.

Hắn đi vào khách khí cúi người chào, nói: "Chào các thầy, tôi tên là Tống Giản, là một diễn viên kịch sân khấu, thỉnh thoảng cũng diễn phim ngắn, lần này đến thử vai nhân vật Sầm Gia Hạo."

Tự giới thiệu bản thân giống như học thuộc bản thảo, nói nhảm nhiều hơn mấy người đi đến nói xong tên liền bắt đầu thử vai.

Dễ khiến người ta cảm thấy hắn khẩn trương.

Tướng mạo không đủ ngạo mạn, ánh mắt không đủ thâm thúy, khí thế không đủ lớn mạnh, đối với Văn lão quen phán đoán diễn viên từ ấn tượng đầu tiên mà nói, thử vai của Tống Giản đã kết thúc.

Nhưng từ tôn trọng, bọn họ vẫn hô bắt đầu, chờ đợi diễn xuất của Tống Giản.

Trong nháy mắt bắt đầu, Tống Giản khí chất nhu hòa, bắt đầu cởi nút.

Cởi nút cổ tay áo sơ mi, sau đó xắn tới cánh tay, động tác lần lượt, cằm khẽ nhếch, khóe miệng chứa đựng ý cười, giống như đang đối diện gương chỉnh sửa trang dung.

Sau đó, hắn bắt đầu cởi nút cổ áo, vừa cởi, vừa chậm rãi đi dạo, ngạo mạn nói: "Cô nói đùa gì vậy, của cải tôi có kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng không tiêu hết, tôi cần đi làm?"

Đây là thiền ngoài miệng của Sầm Gia Hạo, hắn luôn là cậu ấm ngạo mạn lại phóng đãng.

Đoạn diễn này, bởi vì Tống Giản cởi nút trở nên có ý nghĩa, động tác thần thái, bắt mắt người khác hơn nói lời thoại đơn thuần.

Tiếp đó, Tống Giản sắc mặt đắc ý vỗ tay một cái, nói: "Đã chuẩn bị xong Aston Martin của tôi, tôi muốn đi đón baby của tôi."

Thử vai ngắn gọn, động tác nhỏ mà Tống Giản tự thêm vào, khiến Sầm Gia Hạo trở nên mới mẻ.

Lỗ mãng, ấu trĩ, không lúc nào không phải hình tượng nhị đại thiếu gia khoe của, thông qua từng động tác nhỏ, biểu hiện ra.

Đoạn tiếp theo, thử vai thể xác Sầm Gia Hạo, linh hồn An Dật.

Sầm Gia Hạo mà Tống Giản diễn ra không đủ hững hờ, nhưng ánh mắt rất tuyệt.

Ánh mắt hắn đảo qua đây, Hàn Huấn có thể cảm nhận được cảm giác tổng tài tinh anh nhìn thấu lòng người.

Diễn viên kịch sân khấu và diễn viên điện ảnh khác biệt rất lớn, chính là kịch sân khấu không có edit, bọn họ phải đảm bảo biểu diễn của mình làm cảm động người xem, hơn nữa, kỹ thuật diễn của Tống Giản, không thể nào là người mới lên sân khấu 1-2 năm.

Hàn Huấn tràn đầy tò mò với hắn, "Cậu diễn kịch sân khấu đã bao nhiêu năm?"

Hai chân Tống Giản đứng thẳng, cánh tay kề sát chỉ quần, lưng ưỡn thẳng mới đáp lại: "11 năm, cha mẹ tôi đều là diễn viên kịch sân khấu, tôi từ nhỏ đã học kịch sân khấu, 11 năm trước lần đầu lên sân khấu."

Diễn viên điêu luyện đã diễn 11 năm.

Hàn Huấn hơi kinh ngạc, có thể ở trên sân khấu tôi luyện 11 năm, khả năng đã không có nhân vật mà Tống Giản diễn không tốt.

Hàn Huấn nhìn hắn đứng nghiêm, bỗng rất muốn xem hình ảnh mà xác ngoài của Sầm Gia Hạo tuyệt đối sẽ không biểu diễn ra.

"Cái đó...... cậu có thể diễn một đoạn khóc lớn sụp đổ không?"

Tống Giản cười gãi gãi đầu, thật thà hỏi: "Thầy muốn là kiểu sụp đổ nghiêm túc hay là kiểu sụp đổ hài hước?"

Người này còn phân loại sụp đổ, còn muốn Hàn Huấn chọn.

Hàn Huấn cười, "Hài hước, muốn kiểu khóc sụp đổ mà khán giả vừa nhìn liền cười, không khống chế được."

Một giây sau, hội trường thử vai vang lên tiếng gào khóc giống như bò già kéo ống bễ.

Trên dưới phập phồng, kéo dài miên man.

Hàn Huấn suýt nữa cười giạng chân, kiểu khóc kèm theo BGM xen lẫn giọng trầm lặp lại này, Tống Giản phát ra thế nào đây!

Vua diễn xuất! Có thể bạo khóc cùng sân khấu với ảnh hậu Kiều!

Tiễn Tống Giản đi, cửa vừa đóng lại, Hàn Huấn rất hưng phấn, "Văn lão, Tống Giản thế nào, cảm giác ống kính diễn xuất của hắn bình thường, nhưng rất không đặt tự tôn xuống được."

Khóc lóc sụp đổ không cần diễn viên nam diễn, hắn khóc đến là ra dáng, phải cộng điểm.

Văn lão cười gật đầu, nói: "Ta cũng cảm thấy không tệ, chờ thử vai hôm nay kết thúc, chúng ta có thể xác định nam chính rồi."

Ảnh thị Angus thong dong tuyên bố vai nam chính mà mọi người chú ý, thông tin do Tống Giản diễn Sầm Gia Hạo, trực tiếp xông lên hot search, khiến người đi đường tò mò ấn vào xem xem ai là Tống Giản, ai là Sầm Gia Hạo.

Tống Giản: Diễn viên kịch sân khấu, fans Weibo 800, tiểu trong suốt siêu cấp mấy ngàn năm ánh sáng, từng diễn vô số nhân vật kịch sân khấu vô danh, nhưng, căn bản chưa từng quay phim điện ảnh, truyền hình!

Sầm Gia Hạo: Nam chính của《Tôi không muốn đi làm》.

Quần chúng ăn dưa nháo nhào bộc phát một trận tiếng cười thoải mái, bánh nướng chân chó mà Tô Vong liếm được, bị một tiểu trong suốt ngay cả tên cũng không có ăn!

Tiểu thịt tươi quốc dân tức không hả!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện