Edit + Beta: Vịt
Cậu lời lẽ không khách khí, một câu đâm trúng tử huyệt của đối phương.
Sắc mặt Tôn Hạo Nhiên đại biến: "Tiểu Huấn, cậu có ý gì?"
Hàn Huấn sửa sang nút áo thắt chặt, nói: "Mày vẫn không rõ ý tao? Tao sẽ không giống như trước đây giúp mày viết bất kỳ kịch bản nào làm bất cứ chuyện gì. Mày có thời gian thì suy nghĩ kịch bản cẩn thận, mà không phải suy nghĩ tính kế tao thế nào. Nếu từ nay về sau, thương hiệu Tôn Hạo Nhiên biến thành Lý Hạo Nhiên, Vương Hạo Nhiên, đó mới là lãng phí sắp đặt trăm phương ngàn kế ba năm qua của mày."
Ảnh Nghiệp Áo Pháp ngừng hạng mục《Hảo hán Lục Lâm》 Tôn Hạo Nhiên sớm biết, công ty tiếp nhận không có chút danh khí nào, hơn nữa vừa thành lập chưa được nửa tháng, chắc là Từ đại thiếu sau khi chơi chán, tùy tiện mở cho Hàn Huấn công ty làm xong hạng mục mà thôi.
Kiểu phương pháp xử lý của người có tiền, gã đã thấy nhiều.
Nhưng Hàn Huấn rời Từ Tư Miểu, vậy mà lại cấu kết với Văn Hạc Sơn.
Nghĩ tới đây, Tôn Hạo Nhiên nhích gần một bước, vẻ mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: "Tiểu Huấn, Ảnh Nghiệp Áo Pháp đã rút tiền《Lục Lâm》của cậu, cậu vẫn chưa hiểu sao? Cậu cho dù kết thúc, bộ phim này e là cũng không bán được, cậu không nên mắc thêm lỗi, lại liên quan không rõ với Văn lão...... Chúng ta viết kịch bản, chủ yếu nhất là hành động đoan chính, nếu như truyền ra lời đồn gì không tốt, tôi nghĩ cậu cũng sẽ không yên tâm đi?"
Tôn Hạo Nhiên cười đến vô cùng tham lam, tiếp tục giả vờ thân thiết nói: "Tiểu Huấn, nhìn ở phần cậu viết kịch bản cho tôi 3 năm, chỉ cần cậu quay lại, tôi không nhắc lại chuyện cũ coi như chưa từng xảy ra chuyện này. Hơn nữa tôi đảm bảo,《Hảo hán Lục lâm》sau khi kết thúc, ít nhất có thể chiếu trên mạng."
Hàn Huấn hiểu nguyên nhân Tôn Hạo Nhiên vẫn muốn tiếp tục hồ đồ, hỏi: "Tôn Hạo Nhiên, bộ dạng hận không thể giết tao còn muốn giữ hư tình giả ý này của mày, có phải đã không viết ra được kịch bản nữa hay không? Vừa nãy nghe đạo diễn Văn Hàng nói muốn sửa kịch bản, bộ dáng sợ hãi của mày...... chậc chậc."
Hàn Huấn lắc lắc đầu, "Hắn có phải hỏi quá nhiều vấn đề, mày không nghe hiểu cũng không đáp được, trở về tìm trợ lý nghiên cứu vài ngày, giao ra đáp án không vừa lòng hay không?"
Xoi mói của Văn Hàng, trong giới đều biết, không có cậu ở sau màn làm hộ, Tôn Hạo Nhiên sao có thể đạt tới yêu cầu của Văn Hàng, e là sửa đổi bản thảo đã khiến gã tính khí táo bạo, mới sẽ bày ra vẻ mặt này, muốn cậu về tiếp tục làm mua bán bẩn thỉu.
Quả nhiên, Tôn Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Huấn, cậu không nên quá đáng, tôi đã đích thân đến van cậu, cậu còn muốn thế nào! Tự cậu biết rõ, chỉ cần tập đoàn Lục Chúng còn đây, cậu đừng nghĩ muốn quay được bộ phim, cho dù quay ra được, chiếu phim cũng sẽ không có tên cậu! Từ Tư Miểu cũng không cần cậu nữa, cậu còn có thể làm sao?"
Tôn Hạo Nhiên sau khi kiềm lư kỹ cùng (*) chỉ có thể trở mặt.
((*) kiềm lư kỹ cùng: câu này bắt nguồn từ một điển tích, chuyện rằng trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu – Trung Hoa) vốn không có lừa, có người thích đa sự dùng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì liền bỏ mặc nó dưới chân núi. Lão hổ nhìn thấy nó (chưa bao giờ gặp lừa) là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ. Lão hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó. Sau đó lão hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận. Một ngày, còn lừa kêu dài một tiếng, lão hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa. Nhưng khi lão hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó. Từ đó lão hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng thủy chung không dám cùng con lừa đánh nhau. Dần dần lão hổ cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người khiêu khích nó. Con lừa phi thường phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ. Lão hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ: "Bản lĩnh con này (con lừa) cũng chỉ có vậy mà thôi". Thế là lão hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng con lừa rồi ăn thịt. Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị lão hổ thịt biến thành câu "Kiềm lư kỹ cùng" chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm. Nguồn: wwhomesky.wordpress)
Hàn Huấn nghe thấy tên tập đoàn Lục Chúng, chỉ cảm thấy trong bụng một mảnh trong suốt, cậu nói: "Mày quả nhiên biết chuyện tập đoàn Lục Chúng nhằm vào tao."
Tôn Hạo Nhiên vẻ mặt phẫn hận, giả bộ cháu trai hồi lâu cũng không cách nào xoay chuyển Hàn Huấn, chỉ có thể đổi thành uy hiếp, gã nói: "Hàn Huấn, phòng làm việc của tôi đã ký hiệp nghị hợp tác lâu dài với tập đoàn Lục Chúng, chỉ cần tôi viết kịch bản, bọn họ liền đầu tư quay. Cậu cho rằng vì cái gì? Cậu đừng tưởng kề cận người có tiền, là có thể vượt qua tập đoàn Lục Chúng. Từ Tư Miểu nhưng là hôn phu của Hàn Minh Châu, hắn sao có thể thật sự đứng bên cậu, bị người chơi còn không nhận được lợi...... Hàn Huấn, đừng ngu nữa! Còn không bằng về làm tay súng của tôi, ít nhất kịch bản của cậu còn có thể hoàn chỉnh chiếu phim!"
Hàn Huấn nói: "Phim của tao có thể chiếu hay không, không nhọc mày tổn trí. Thứ thuộc về tao, tao sớm muộn gì cũng cầm về, Tôn Hạo Nhiên mày vẫn là lo lắng cho bản thân nhiều đi. Quan hết thời cũng không phải từ khen ngợi gì."
Cậu xoay người muốn đi, Tôn Hạo Nhiên đi lên túm lấy tay cậu.
Tôn Hạo Nhiên lời lẽ âm độc, "Hàn Huấn, loại lão già như Văn Hạc Sơn cậu cũng để ý, còn không bằng quay về theo tôi!"
Trong lòng Hàn Huấn buồn nôn một trận, chính là tên cầm thú khoác da người xấu xí này, cầm cúp "Biên kịch xuất sắc nhất", đánh vào đầu cậu.
Tức giận bị đè nén hồi lâu khiến cậu ra tay trực tiếp hất tung Tôn Hạo Nhiên, lại nhấc chân một đạp, Tôn Hạo Nhiên không có chút phòng bị nào phát ra tiếng "ùm" cực lớn, ngã vào hồ bơi bên cạnh.
Tiếng cười đùa chung quanh đều ngừng lại, nghi ngờ không thôi nhìn sang bên này.
"Hàn Huấn!" Tôn Hạo Nhiên ngâm mình trong nước hết sức chật vật, bộ dạng ướt sũng.
Hàn Huấn lạnh nhạt đứng bên bờ, thấy gã lao lực đi tới bên cạnh bể, lúc Tôn Hạo Nhiên giơ tay lên níu thành bể muốn bò dậy, Hàn Huấn lại nhấc chân, liền đem cái đỉnh đầu hơi trọc này, đá trở lại nước tiếp tục tắm.
Trong tiếng hô kinh ngạc, mọi người đều nhìn thấy chàng thanh niên tuấn mỹ cả người lạnh lùng kia, không chút lưu tình đem biên kịch Tôn mà Văn Hàng dẫn đến, đá trở lại hồ nước.
Tôn Hạo Nhiên sặc mấy ngụm, cả người lạnh tới run lên, vừa ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của người đàn ông bên bể bơi.
Cậu không nói chuyện, nhưng dọa Tôn Hạo Nhiên không dám đến gần bờ hồ thêm nữa, chỉ có thể chờ người làm của biệt thự nhảy xuống hồ cứu mình.
Tôn Hạo Nhiên muốn phóng lời hung ác, nhưng nước bể bơi lạnh thấu xương, răng gã cũng đang run rẩy trên dưới, chỉ có thể hơi thở yếu ớt phô trương thanh thế nói một câu: "Mày chờ đấy."
Hàn Huấn cười cười, "Ừ, tao đang chờ."
Mặc dù tiệc đóng máy của《Giọt nước》không mời truyền thông, trên mạng vẫn có không ít tin tức.
Dù sao cũng là đạo diễn cấp Thái Đẩu, nhất cử nhất động đều tác động lòng người.
Song, tin tức bên lề mà trên mạng truyền ra, không phải diễn viên chính Ngao Phương Phỉ và Lữ Thừa, mà là tình nhân scandal trước đây của Từ Tư Miểu có ý định trả thù biên kịch nổi tiếng Tôn Hạo Nhiên.
Tin tức bên lề nói như thật, tỉ mỉ miêu tả biên kịch hạng 3 ỷ thế hiếp người, trâng tráo khiêu khích biên kịch Tôn Hạo Nhiên ký hợp đồng với tập đoàn Lục Chúng, hơn nữa đẩy mạnh gã xuống hồ bơi, khiến biên kịch thiên tài đáng thương giữa mùa đông chịu lạnh.
Bình xịt vốn lên án công khai《Hảo hán Lục Lâm》, bỗng nhiên tìm được mục tiêu công kích mới.
"Quá đáng thật, biên kịch bây giờ không cẩn thận viết kịch bản, ngày nào cũng làm chuyện xấu gì đấy!"
"Chỉ có thể nói hiện tại tiến vào bán kịch bản không dựa vào thực lực, dựa vào kim chủ?"
"Tôn Hạo Nhiên nói thế nào cũng là biên kịch thiên tài viết ra《Ký túc xá học sinh hư》《Thần thám thiên tài》《Bác sĩ động vật》! Hàn Huấn này một bộ phim cũng không có, chỉ có bộ phim "bom tấn" khoa học viễn tưởng trong truyền thuyết, đã dám giỡn đại bài, biên kịch này ngoài khuôn mặt còn có gì?"
"Tỉnh lại đi, Ảnh Nghiệp Áo Pháp cũng rút tiền rồi, cậu ta còn có thể có núi dựa gì, còn dám ra tay với người ta. Kiêu ngạo như vậy, ở trong phim cũng đấu cũng không sống được 2 tập."
Lời đồn tám nhảm bay đầy trời, tỉnh dậy, Hàn Huấn biến thành biên kịch hạng 38 dựa vào mặt thượng vị.
Từ Tư Miểu gọi cú điện thoại vượt biển, biểu đạt an ủi chân thành của mình, hơn nữa nghe ngóng xem Hàn Huấn và Tôn Hạo Nhiên mặt mũi bỉ ổi kia rốt cục có thù gì.
Hàn Huấn ở tổ phim bận tới bay lên, trên tay cậu cầm bút nhanh chóng viết xuống lời thoại muốn sửa, thuận miệng nói: "Phim của gã đều là của tôi."
"Hắn cướp?" Từ Tư Miểu suy nghĩ một chút, thả nào tập đoàn Lục Chúng coi trọng Tôn Hạo Nhiên như vậy, hóa ra là cá mè một lứa, "Cần tôi thuận tay bắt hắn giải quyết không?"
"Không cần." Hàn Huấn dừng bút, "Tôi sẽ đích thân cầm lại thứ thuộc về tôi. Không nói chuyện với Từ tổng nữa, ngài từ từ làm việc."
Nói xong, cậu cúp điện thoại, đứng lên hô với Chu Dịch Khôn: "Chu đạo khai máy đi, tôi sửa xong rồi."
Cực kỳ bận.
Bận rộn hơn nửa năm,《Hảo hán Lục Lâm》rốt cục đóng máy, tiến vào giai đoạn chế tạo hậu kỳ.
Thành phẩm vừa ra, đài truyền hình và video mạng dễ nói chuyện lại lần nữa ra tay, hơn nữa trở nên càng thêm chân thành cuồng nhiệt.
Lúc trước chỉ là nhìn vào mặt mũi Văn lão tùy tiện nói chuyện, chờ bọn họ thành phẩm, chính là biến thành một trận giành giật.
Nhưng người đại diện đàm phán của công ty điện ảnh truyền hình Angus, thái độ cực kỳ kiên quyết: Đầu tiên quyền phát sóng không thể duy nhất, kênh video và đài truyền hình đồng bộ phát sóng, sau này bản quyền phát lại vẫn phải bàn bạc khác, hơn nữa, nhất định phải kỳ hạn phân chia hợp đồng, bán đứt miễn bàn.
Yêu cầu quá hà khắc, người đại diện đàm phán rất lâu, rốt cục do TV Hoa Thị dùng yêu cầu tỷ số xem phá vỡ 1, ký xuống quyền phát sóng đài truyền hình.
Lại qua một tuần, kênh video ET giành được quyền phát sóng trên mạng, nhưng điều kiện kèm theo là,《Hảo hán Lục Lâm》phải phát sóng qua được 100 triệu.
"Tỷ lệ xem phá vỡ 1 và phát sóng hơn 100 triệu......" Hàn Huấn biết yêu cầu cuối cùng của hợp đồng, ánh mắt nhìn Từ Tư Miểu cũng bất thường, "Từ tổng, ngài biết hiện tại tỷ lệ xem phim truyền hình phá vỡ 1 và phát sóng hơn 100 triệu là khái niệm gì không?"
"Một kiểu trình độ đi." Từ Tư Miểu nói, "Bộ phim này của chúng ta, thế nào cũng là trình độ hạng nhất."
Hàn Huấn cảm thấy mục đích của Từ Tư Miểu quả nhiên là đốt tiền, cho dù rời xa Ảnh Nghiệp Áo Pháp, lại từ công ty nhỏ dùng tiền riêng của mình cũng không sửa được tính đốt tiền.
《Hảo hán Lục Lâm》sắp phát sóng, Hàn Huấn rất khẩn trương, mặc dù cậu có lòng tin với kịch bản của mình, cũng có lòng tin với bỏ ra của đoàn làm phim, nhưng cậu không tin với yêu cầu hà khắc của hợp đồng.
Bộ sitcom lần đầu chiếu, không chỉ có đại chế tác 100 triệu, hơn nữa còn phải đồng thời đạt đến yêu cầu tỷ lệ xem phá vỡ 1 và phát sóng mạng hơn 100 triệu, nghĩ thế nào cũng rất điên cuồng.
Sitcom không thể so với phim truyền hình, ngay cả phim truyền hình minh tinh lưu lượng tụ tập cũng không thể đảm bảo đạt tới yêu cầu rating và phát sóng hơn 100 triệu, huống chi sitcom.
Hơn nữa còn là đài truyền hình, kênh video đồng bộ phát sóng, trực tiếp phân tán lượng người xem, còn có vài điều kiện khách quan rối loạn. Kỳ vọng ban đầu của Hàn Huấn căn bản không bao hàm loại số liệu rating và lượng phát sóng.
Từ Tư Miểu ngược lại lòng tin tràn đầy, ngày đầu phát sóng, trực tiếp bao cả phòng phim mời cả tổ phim cùng xem phát sóng 8h tối.
Phòng phim đủ lớn, ngồi đầy thành viên tổ phim《Lục Lâm》.
Từ Tư Miểu cùng Hàn Huấn ngồi ở vị trí xem phim tốt nhất, không ngừng an ủi đại biên kịch khẩn trương không thôi.
Anh nói: "Không cần lo, thủy quân trên mạng tôi đều đã xử lý, nếu không phải cậu ngăn tôi xoát điểm về, công chiếu bộ phim này của chúng ta ít nhất là 8 điểm khởi bước đấy."
Hàn Huấn quan tâm không phải điểm số, cậu quan tâm chính là sự thành công chiếu phim của một bộ sitcom. Cậu nói: "Một kịch bản thành công, vốn không nên bị điểm số chi phối. Điểm thấp sẽ không để người yêu thích đi chửi nó, điểm cao cũng không khiến người ghét thay đổi cái này, chỉ sẽ mắng càng tệ hơn. Bắt đầu 8 điểm thì sao, trình độ thực sự của một bộ phim sẽ theo quan sát nhân số, đáp lại nó cấp bậc điểm nên có."
《Hảo hán Lục Lâm》mời composer xuất sắc, làm một ca khúc chủ đề phong cách hiện đại. Âm nhạc náo nhiệt gần như ồn ào cùng với nhịp trống, khả năng vừa mở màn đã khuyên lui vô số người xem chờ đợi xem một bộ phim võ hiệp giang hồ nghiêm túc đứng đắn.
Mỗi một cảnh đầu phim, đều là cảnh báo năng lượng cao, nhắc nhở mọi người đây là một bộ hài kịch.
Biểu tình khoa trương, biểu diễn chân thành cùng với bối cảnh trang phục guản dị, Hàn Huấn xem vô số lần, trong lòng không có gợn sóng.
"Tổng biên kịch: Hàn Huấn".
Hàng chữ 5 chữ đơn giản dừng lại trên màn hình, trái tim cậu bỗng dưng dừng lại, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Đây là kịch bản cậu biên soạn, mặc kệ từng gặp phải cái gì, cậu cũng cảm thấy đáng giá.
Mở màn tiêu chuẩn các nhân vật chính không quá 3 phút, bắt đầu cao trào cả bộ phim.
Trong phòng phim toàn là tiếng cười, cho dù bọn họ đích thân tạo ra bộ phim này, sửa đi sửa lại, cắt nối biên tập, nhìn thấy kỹ thuật diễn xuất thần của nhân vật chính, vẫn cười ra tiếng.
Bọn họ vừa xem, vừa thấp giọng thảo luận.
"Đây là bộ phim tôi xem nhiều lần, sao vẫn buồn cười vậy."
"Bởi vì chính là rất buồn cười."
Cậu lời lẽ không khách khí, một câu đâm trúng tử huyệt của đối phương.
Sắc mặt Tôn Hạo Nhiên đại biến: "Tiểu Huấn, cậu có ý gì?"
Hàn Huấn sửa sang nút áo thắt chặt, nói: "Mày vẫn không rõ ý tao? Tao sẽ không giống như trước đây giúp mày viết bất kỳ kịch bản nào làm bất cứ chuyện gì. Mày có thời gian thì suy nghĩ kịch bản cẩn thận, mà không phải suy nghĩ tính kế tao thế nào. Nếu từ nay về sau, thương hiệu Tôn Hạo Nhiên biến thành Lý Hạo Nhiên, Vương Hạo Nhiên, đó mới là lãng phí sắp đặt trăm phương ngàn kế ba năm qua của mày."
Ảnh Nghiệp Áo Pháp ngừng hạng mục《Hảo hán Lục Lâm》 Tôn Hạo Nhiên sớm biết, công ty tiếp nhận không có chút danh khí nào, hơn nữa vừa thành lập chưa được nửa tháng, chắc là Từ đại thiếu sau khi chơi chán, tùy tiện mở cho Hàn Huấn công ty làm xong hạng mục mà thôi.
Kiểu phương pháp xử lý của người có tiền, gã đã thấy nhiều.
Nhưng Hàn Huấn rời Từ Tư Miểu, vậy mà lại cấu kết với Văn Hạc Sơn.
Nghĩ tới đây, Tôn Hạo Nhiên nhích gần một bước, vẻ mặt lộ vẻ tiếc nuối nói: "Tiểu Huấn, Ảnh Nghiệp Áo Pháp đã rút tiền《Lục Lâm》của cậu, cậu vẫn chưa hiểu sao? Cậu cho dù kết thúc, bộ phim này e là cũng không bán được, cậu không nên mắc thêm lỗi, lại liên quan không rõ với Văn lão...... Chúng ta viết kịch bản, chủ yếu nhất là hành động đoan chính, nếu như truyền ra lời đồn gì không tốt, tôi nghĩ cậu cũng sẽ không yên tâm đi?"
Tôn Hạo Nhiên cười đến vô cùng tham lam, tiếp tục giả vờ thân thiết nói: "Tiểu Huấn, nhìn ở phần cậu viết kịch bản cho tôi 3 năm, chỉ cần cậu quay lại, tôi không nhắc lại chuyện cũ coi như chưa từng xảy ra chuyện này. Hơn nữa tôi đảm bảo,《Hảo hán Lục lâm》sau khi kết thúc, ít nhất có thể chiếu trên mạng."
Hàn Huấn hiểu nguyên nhân Tôn Hạo Nhiên vẫn muốn tiếp tục hồ đồ, hỏi: "Tôn Hạo Nhiên, bộ dạng hận không thể giết tao còn muốn giữ hư tình giả ý này của mày, có phải đã không viết ra được kịch bản nữa hay không? Vừa nãy nghe đạo diễn Văn Hàng nói muốn sửa kịch bản, bộ dáng sợ hãi của mày...... chậc chậc."
Hàn Huấn lắc lắc đầu, "Hắn có phải hỏi quá nhiều vấn đề, mày không nghe hiểu cũng không đáp được, trở về tìm trợ lý nghiên cứu vài ngày, giao ra đáp án không vừa lòng hay không?"
Xoi mói của Văn Hàng, trong giới đều biết, không có cậu ở sau màn làm hộ, Tôn Hạo Nhiên sao có thể đạt tới yêu cầu của Văn Hàng, e là sửa đổi bản thảo đã khiến gã tính khí táo bạo, mới sẽ bày ra vẻ mặt này, muốn cậu về tiếp tục làm mua bán bẩn thỉu.
Quả nhiên, Tôn Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn Huấn, cậu không nên quá đáng, tôi đã đích thân đến van cậu, cậu còn muốn thế nào! Tự cậu biết rõ, chỉ cần tập đoàn Lục Chúng còn đây, cậu đừng nghĩ muốn quay được bộ phim, cho dù quay ra được, chiếu phim cũng sẽ không có tên cậu! Từ Tư Miểu cũng không cần cậu nữa, cậu còn có thể làm sao?"
Tôn Hạo Nhiên sau khi kiềm lư kỹ cùng (*) chỉ có thể trở mặt.
((*) kiềm lư kỹ cùng: câu này bắt nguồn từ một điển tích, chuyện rằng trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu – Trung Hoa) vốn không có lừa, có người thích đa sự dùng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì liền bỏ mặc nó dưới chân núi. Lão hổ nhìn thấy nó (chưa bao giờ gặp lừa) là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ. Lão hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó. Sau đó lão hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận. Một ngày, còn lừa kêu dài một tiếng, lão hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa. Nhưng khi lão hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó. Từ đó lão hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng thủy chung không dám cùng con lừa đánh nhau. Dần dần lão hổ cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người khiêu khích nó. Con lừa phi thường phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ. Lão hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ: "Bản lĩnh con này (con lừa) cũng chỉ có vậy mà thôi". Thế là lão hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng con lừa rồi ăn thịt. Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị lão hổ thịt biến thành câu "Kiềm lư kỹ cùng" chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm. Nguồn: wwhomesky.wordpress)
Hàn Huấn nghe thấy tên tập đoàn Lục Chúng, chỉ cảm thấy trong bụng một mảnh trong suốt, cậu nói: "Mày quả nhiên biết chuyện tập đoàn Lục Chúng nhằm vào tao."
Tôn Hạo Nhiên vẻ mặt phẫn hận, giả bộ cháu trai hồi lâu cũng không cách nào xoay chuyển Hàn Huấn, chỉ có thể đổi thành uy hiếp, gã nói: "Hàn Huấn, phòng làm việc của tôi đã ký hiệp nghị hợp tác lâu dài với tập đoàn Lục Chúng, chỉ cần tôi viết kịch bản, bọn họ liền đầu tư quay. Cậu cho rằng vì cái gì? Cậu đừng tưởng kề cận người có tiền, là có thể vượt qua tập đoàn Lục Chúng. Từ Tư Miểu nhưng là hôn phu của Hàn Minh Châu, hắn sao có thể thật sự đứng bên cậu, bị người chơi còn không nhận được lợi...... Hàn Huấn, đừng ngu nữa! Còn không bằng về làm tay súng của tôi, ít nhất kịch bản của cậu còn có thể hoàn chỉnh chiếu phim!"
Hàn Huấn nói: "Phim của tao có thể chiếu hay không, không nhọc mày tổn trí. Thứ thuộc về tao, tao sớm muộn gì cũng cầm về, Tôn Hạo Nhiên mày vẫn là lo lắng cho bản thân nhiều đi. Quan hết thời cũng không phải từ khen ngợi gì."
Cậu xoay người muốn đi, Tôn Hạo Nhiên đi lên túm lấy tay cậu.
Tôn Hạo Nhiên lời lẽ âm độc, "Hàn Huấn, loại lão già như Văn Hạc Sơn cậu cũng để ý, còn không bằng quay về theo tôi!"
Trong lòng Hàn Huấn buồn nôn một trận, chính là tên cầm thú khoác da người xấu xí này, cầm cúp "Biên kịch xuất sắc nhất", đánh vào đầu cậu.
Tức giận bị đè nén hồi lâu khiến cậu ra tay trực tiếp hất tung Tôn Hạo Nhiên, lại nhấc chân một đạp, Tôn Hạo Nhiên không có chút phòng bị nào phát ra tiếng "ùm" cực lớn, ngã vào hồ bơi bên cạnh.
Tiếng cười đùa chung quanh đều ngừng lại, nghi ngờ không thôi nhìn sang bên này.
"Hàn Huấn!" Tôn Hạo Nhiên ngâm mình trong nước hết sức chật vật, bộ dạng ướt sũng.
Hàn Huấn lạnh nhạt đứng bên bờ, thấy gã lao lực đi tới bên cạnh bể, lúc Tôn Hạo Nhiên giơ tay lên níu thành bể muốn bò dậy, Hàn Huấn lại nhấc chân, liền đem cái đỉnh đầu hơi trọc này, đá trở lại nước tiếp tục tắm.
Trong tiếng hô kinh ngạc, mọi người đều nhìn thấy chàng thanh niên tuấn mỹ cả người lạnh lùng kia, không chút lưu tình đem biên kịch Tôn mà Văn Hàng dẫn đến, đá trở lại hồ nước.
Tôn Hạo Nhiên sặc mấy ngụm, cả người lạnh tới run lên, vừa ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn của người đàn ông bên bể bơi.
Cậu không nói chuyện, nhưng dọa Tôn Hạo Nhiên không dám đến gần bờ hồ thêm nữa, chỉ có thể chờ người làm của biệt thự nhảy xuống hồ cứu mình.
Tôn Hạo Nhiên muốn phóng lời hung ác, nhưng nước bể bơi lạnh thấu xương, răng gã cũng đang run rẩy trên dưới, chỉ có thể hơi thở yếu ớt phô trương thanh thế nói một câu: "Mày chờ đấy."
Hàn Huấn cười cười, "Ừ, tao đang chờ."
Mặc dù tiệc đóng máy của《Giọt nước》không mời truyền thông, trên mạng vẫn có không ít tin tức.
Dù sao cũng là đạo diễn cấp Thái Đẩu, nhất cử nhất động đều tác động lòng người.
Song, tin tức bên lề mà trên mạng truyền ra, không phải diễn viên chính Ngao Phương Phỉ và Lữ Thừa, mà là tình nhân scandal trước đây của Từ Tư Miểu có ý định trả thù biên kịch nổi tiếng Tôn Hạo Nhiên.
Tin tức bên lề nói như thật, tỉ mỉ miêu tả biên kịch hạng 3 ỷ thế hiếp người, trâng tráo khiêu khích biên kịch Tôn Hạo Nhiên ký hợp đồng với tập đoàn Lục Chúng, hơn nữa đẩy mạnh gã xuống hồ bơi, khiến biên kịch thiên tài đáng thương giữa mùa đông chịu lạnh.
Bình xịt vốn lên án công khai《Hảo hán Lục Lâm》, bỗng nhiên tìm được mục tiêu công kích mới.
"Quá đáng thật, biên kịch bây giờ không cẩn thận viết kịch bản, ngày nào cũng làm chuyện xấu gì đấy!"
"Chỉ có thể nói hiện tại tiến vào bán kịch bản không dựa vào thực lực, dựa vào kim chủ?"
"Tôn Hạo Nhiên nói thế nào cũng là biên kịch thiên tài viết ra《Ký túc xá học sinh hư》《Thần thám thiên tài》《Bác sĩ động vật》! Hàn Huấn này một bộ phim cũng không có, chỉ có bộ phim "bom tấn" khoa học viễn tưởng trong truyền thuyết, đã dám giỡn đại bài, biên kịch này ngoài khuôn mặt còn có gì?"
"Tỉnh lại đi, Ảnh Nghiệp Áo Pháp cũng rút tiền rồi, cậu ta còn có thể có núi dựa gì, còn dám ra tay với người ta. Kiêu ngạo như vậy, ở trong phim cũng đấu cũng không sống được 2 tập."
Lời đồn tám nhảm bay đầy trời, tỉnh dậy, Hàn Huấn biến thành biên kịch hạng 38 dựa vào mặt thượng vị.
Từ Tư Miểu gọi cú điện thoại vượt biển, biểu đạt an ủi chân thành của mình, hơn nữa nghe ngóng xem Hàn Huấn và Tôn Hạo Nhiên mặt mũi bỉ ổi kia rốt cục có thù gì.
Hàn Huấn ở tổ phim bận tới bay lên, trên tay cậu cầm bút nhanh chóng viết xuống lời thoại muốn sửa, thuận miệng nói: "Phim của gã đều là của tôi."
"Hắn cướp?" Từ Tư Miểu suy nghĩ một chút, thả nào tập đoàn Lục Chúng coi trọng Tôn Hạo Nhiên như vậy, hóa ra là cá mè một lứa, "Cần tôi thuận tay bắt hắn giải quyết không?"
"Không cần." Hàn Huấn dừng bút, "Tôi sẽ đích thân cầm lại thứ thuộc về tôi. Không nói chuyện với Từ tổng nữa, ngài từ từ làm việc."
Nói xong, cậu cúp điện thoại, đứng lên hô với Chu Dịch Khôn: "Chu đạo khai máy đi, tôi sửa xong rồi."
Cực kỳ bận.
Bận rộn hơn nửa năm,《Hảo hán Lục Lâm》rốt cục đóng máy, tiến vào giai đoạn chế tạo hậu kỳ.
Thành phẩm vừa ra, đài truyền hình và video mạng dễ nói chuyện lại lần nữa ra tay, hơn nữa trở nên càng thêm chân thành cuồng nhiệt.
Lúc trước chỉ là nhìn vào mặt mũi Văn lão tùy tiện nói chuyện, chờ bọn họ thành phẩm, chính là biến thành một trận giành giật.
Nhưng người đại diện đàm phán của công ty điện ảnh truyền hình Angus, thái độ cực kỳ kiên quyết: Đầu tiên quyền phát sóng không thể duy nhất, kênh video và đài truyền hình đồng bộ phát sóng, sau này bản quyền phát lại vẫn phải bàn bạc khác, hơn nữa, nhất định phải kỳ hạn phân chia hợp đồng, bán đứt miễn bàn.
Yêu cầu quá hà khắc, người đại diện đàm phán rất lâu, rốt cục do TV Hoa Thị dùng yêu cầu tỷ số xem phá vỡ 1, ký xuống quyền phát sóng đài truyền hình.
Lại qua một tuần, kênh video ET giành được quyền phát sóng trên mạng, nhưng điều kiện kèm theo là,《Hảo hán Lục Lâm》phải phát sóng qua được 100 triệu.
"Tỷ lệ xem phá vỡ 1 và phát sóng hơn 100 triệu......" Hàn Huấn biết yêu cầu cuối cùng của hợp đồng, ánh mắt nhìn Từ Tư Miểu cũng bất thường, "Từ tổng, ngài biết hiện tại tỷ lệ xem phim truyền hình phá vỡ 1 và phát sóng hơn 100 triệu là khái niệm gì không?"
"Một kiểu trình độ đi." Từ Tư Miểu nói, "Bộ phim này của chúng ta, thế nào cũng là trình độ hạng nhất."
Hàn Huấn cảm thấy mục đích của Từ Tư Miểu quả nhiên là đốt tiền, cho dù rời xa Ảnh Nghiệp Áo Pháp, lại từ công ty nhỏ dùng tiền riêng của mình cũng không sửa được tính đốt tiền.
《Hảo hán Lục Lâm》sắp phát sóng, Hàn Huấn rất khẩn trương, mặc dù cậu có lòng tin với kịch bản của mình, cũng có lòng tin với bỏ ra của đoàn làm phim, nhưng cậu không tin với yêu cầu hà khắc của hợp đồng.
Bộ sitcom lần đầu chiếu, không chỉ có đại chế tác 100 triệu, hơn nữa còn phải đồng thời đạt đến yêu cầu tỷ lệ xem phá vỡ 1 và phát sóng mạng hơn 100 triệu, nghĩ thế nào cũng rất điên cuồng.
Sitcom không thể so với phim truyền hình, ngay cả phim truyền hình minh tinh lưu lượng tụ tập cũng không thể đảm bảo đạt tới yêu cầu rating và phát sóng hơn 100 triệu, huống chi sitcom.
Hơn nữa còn là đài truyền hình, kênh video đồng bộ phát sóng, trực tiếp phân tán lượng người xem, còn có vài điều kiện khách quan rối loạn. Kỳ vọng ban đầu của Hàn Huấn căn bản không bao hàm loại số liệu rating và lượng phát sóng.
Từ Tư Miểu ngược lại lòng tin tràn đầy, ngày đầu phát sóng, trực tiếp bao cả phòng phim mời cả tổ phim cùng xem phát sóng 8h tối.
Phòng phim đủ lớn, ngồi đầy thành viên tổ phim《Lục Lâm》.
Từ Tư Miểu cùng Hàn Huấn ngồi ở vị trí xem phim tốt nhất, không ngừng an ủi đại biên kịch khẩn trương không thôi.
Anh nói: "Không cần lo, thủy quân trên mạng tôi đều đã xử lý, nếu không phải cậu ngăn tôi xoát điểm về, công chiếu bộ phim này của chúng ta ít nhất là 8 điểm khởi bước đấy."
Hàn Huấn quan tâm không phải điểm số, cậu quan tâm chính là sự thành công chiếu phim của một bộ sitcom. Cậu nói: "Một kịch bản thành công, vốn không nên bị điểm số chi phối. Điểm thấp sẽ không để người yêu thích đi chửi nó, điểm cao cũng không khiến người ghét thay đổi cái này, chỉ sẽ mắng càng tệ hơn. Bắt đầu 8 điểm thì sao, trình độ thực sự của một bộ phim sẽ theo quan sát nhân số, đáp lại nó cấp bậc điểm nên có."
《Hảo hán Lục Lâm》mời composer xuất sắc, làm một ca khúc chủ đề phong cách hiện đại. Âm nhạc náo nhiệt gần như ồn ào cùng với nhịp trống, khả năng vừa mở màn đã khuyên lui vô số người xem chờ đợi xem một bộ phim võ hiệp giang hồ nghiêm túc đứng đắn.
Mỗi một cảnh đầu phim, đều là cảnh báo năng lượng cao, nhắc nhở mọi người đây là một bộ hài kịch.
Biểu tình khoa trương, biểu diễn chân thành cùng với bối cảnh trang phục guản dị, Hàn Huấn xem vô số lần, trong lòng không có gợn sóng.
"Tổng biên kịch: Hàn Huấn".
Hàng chữ 5 chữ đơn giản dừng lại trên màn hình, trái tim cậu bỗng dưng dừng lại, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
Đây là kịch bản cậu biên soạn, mặc kệ từng gặp phải cái gì, cậu cũng cảm thấy đáng giá.
Mở màn tiêu chuẩn các nhân vật chính không quá 3 phút, bắt đầu cao trào cả bộ phim.
Trong phòng phim toàn là tiếng cười, cho dù bọn họ đích thân tạo ra bộ phim này, sửa đi sửa lại, cắt nối biên tập, nhìn thấy kỹ thuật diễn xuất thần của nhân vật chính, vẫn cười ra tiếng.
Bọn họ vừa xem, vừa thấp giọng thảo luận.
"Đây là bộ phim tôi xem nhiều lần, sao vẫn buồn cười vậy."
"Bởi vì chính là rất buồn cười."
Danh sách chương