- Trông như một kiểu phòng cách ly không khí.
Triệu Phong nói trong lúc đi sâu hơn vào căn phòng, giầy ống của nó nện uỳnh uỵch trên sàn sắt có rãnh.
- Nhúc nhích đi chứ!
Nó động viên Nguyễn Tuấn Tú một cách không cần thiết, vì Nguyễn Tuấn Tú đã bước theo nó vào trong phòng, và không cần đợi yêu cầu, Nguyễn Tuấn Tú đóng cánh cửa sau lưng tụi nó lại vặn nắm đấm cho cả ba nắm trở lại vị trí ban đầu.
Nó nói:
- Nên để mọi thứ ở nguyên trạng như khi mình tìm thấy. Để phòng hờ.
Sau khi cố gắng nhìn xuyên qua ô cửa sổ mờ mờ mà không thấy được gì cả, Triệu Phong xoay mở ba nắm đấm trên cánh cửa thứ hai và đẩy nó mở ra. Một tiếng xì nho nhỏ vang lên, như thể không khí bị xì ra vòi bơm săm xe hơi vậy. Nguyễn Tuấn Tú đưa mắt nhìn Triệu Phong thắc mắc, nhưng Triệu Phong phớt lờ, đi tiếp vào căn phòng nhỏ tiếp giáp. Rộng khoảng ba mét vuông, căn phòng này có tường giống như sống thuyền của một chiếc thuyền cũ, gồm những tấm kim loại gỉ sét chắp vá với nhau bằng những mối hàn thô thiển.
Nguyễn Tuấn Tú quan sát khi khóa lại cánh cửa thứ hai.
- Có một con số ở đây.
Một con số 5 to tướng được sơn lên cánh cửa phía dưới ô cửa kính mờ đã bị thời gian làm cho tróc ra và ố vàng.
Hai đứa thận trọng bước tới, ánh đèn của tụi nó soi vào cái gì đó ở phía trước tụi nó. Đó là một giàn mắt cáo đan bằng những thanh kim loại, chăng từ sàn đến tận trần và hoàn toàn chặn bít lối đi. Triệu Phong vừa cố rọi đèn xuyên qua từng mảng bóng tối bên kia vừa dùng tay đẩy mạnh tấm lưới. Cứng chắc và không suy suyển chút nào. Nó cất cây đèn, bám vào thanh kim loại ẩm, cố gắng áp sát đến mức tối đa.
Nó ngoái đầu lại nói:
- Tao có thể thấy mấy bức tường, và tao tin là tao có thể thấy cả nóc, nhưng... nhưng còn sàn thì...
- Rất sâu bên dưới.
Nguyễn Tuấn Tú cướp lời. Vành mũ của nó cạ vào lớp lưới mắt cáo khi nó cố nhìn cho rõ hơn.
- Tao có thể nói chắc với mày là trong bản đồ thành phố không có cái gì na ná cái này. Mày có nghĩ là tao lại bỏ sót một điều như vầy sao? Triệu Phong nói như thể để xua đi nỗi nghi ngờ của chính mình rằng biết đâu nó đã bỏ sót một công trình đáng chú ý như vậy trên bản đồ.
- Khoan đã, Triệu Phong! Nhìn mấy cái dây cáp kìa!
Nguyễn Tuấn Tú la to khi nó dò ra những đường dây cũ to thù lù xuyên qua giàn lưới. Nó phấn khởi nói thêm:
- Đó là đường thông thang máy!
Tinh thần nó bỗng phấn chấn lên hẳn khi nghĩ rằng cái mà tụi nó đang thám hiểm không phải cái gì đáng sợ đầy bí ẩn không giải thích nổi, mà là một thứ quen thuộc, nhận biết được. Đó là một đường thông thang máy! Lần đầu tiên kể từ lúc tụi nó rời khỏi không gian tương đối bình thường trong căn hầm của nhà Triệu Phong, Nguyễn Tuấn Tú cảm thấy an toàn, khi hình dung đường thông thang máy này đưa xuống một nơi nào đó thông thường, như đường xe điện ngầm chẳng hạn. Nó thậm chí tự cho phép mình nghĩ là điều này kể như kết thúc cuộc thám hiểm nông nổi của tụi nó.
Nó nhìn xuống bên phải nó, tìm một nắm đấm và giật mạnh, đẩy ô cửa trượt ngang. Nó nghiến lên khủng khiếp trên đường rãnh. Triệu Phong giật lùi một bước kinh ngạc: trong lúc hấp tấp nó đã không để ý là tấm lưới cản thực ra là một kiểu cổng trượt. Bây giờ nó đứng nhìn cánh cổng mở ra trước mắt. Khi Nguyễn Tuấn Tú đã đẩy tấm lưới lùi đến sát mí, tụi nó có được tầm nhìn không bị vướng suốt đường thông tối hù bên dưới: một vực thẳm.
Nguyễn Tuấn Tú rùng mình, níu chặt lấy cạnh của cánh cổng thang máy cũ kĩ khi cái nhìn chăm chú của nó bị chiều sâu thẳng đứng nuốt chửng.
- Rớt xuống là toi đời!
Triệu Phong đã thôi chú ý đến đường thông thang máy và bắt đầu nhìn quanh gian phòng sắt phía sau tụi nó. Đúng y như rằng, nó tìm thấy trên bức tường bên cạnh nó có gắn một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ đen, ở chính giữa nhô ra một cái nút đồng đã xỉn màu. Nó la lên đắc thắng:
- Đúng chóc!
Và không nói một lời với Nguyễn Tuấn Tú, Triệu Phong ấn cái nút, cảm giác nhờn nhờn dưới ngón tay.
Chẳng có gì xảy ra.
Nó thử lần nữa.
Và một lần nữa. Không có gì hết.
Triệu Phong hét, không thể nào kiềm chế cơn phấn khích.
- Nguyễn Tuấn Tú, đóng cổng lại, đóng lại!
Nguyễn Tuấn Tú đóng chặt cánh cổng và Triệu Phong đập mạnh lên cái nút một lần nữa. Có sự rung chuyển xa xa, và từ dưới sâu của đường thông vọng lên tiếng lanh canh. Và rồi dây cáp giật nẩy một cái hồi sinh và bắt đầu chuyển động, đường thông thang máy ầm ầm tiếng nghiến của thiết bị kéo bằng tời, có lẽ đặt không xa chỗ tụi nó lắm. Tụi nó lắng nghe vọng âm va chạm của chiếc thang máy đang tiến đến gần.
Nguyễn Tuấn Tú quay sang Triệu Phong, nét mặt nó có vẻ dè chừng.
- Dám cá là nó xuống tới trạm tàu điện ngầm.
Triệu Phong cau mày bực bội:
- Đời nào. Tao đã bảo là ở vùng này không có gì hết. Phải là một cái gì khác.
Niềm lạc quan của Nguyễn Tuấn Tú bốc hơi, mặt nó lại xìu xuống khi cả hai lại bước đến gần cổng thang máy, tựa đầu vào tấm lưới để cho ánh đèn soi trên mũ của tụi nó soi xuống đường thông tối ngòm.
Nguyễn Tuấn Tú nói:
- Này, nếu tụi mình không biết nó là cái gì... thì vẫn còn thời gian để quay trở lại.
- Thôi đi, chúng ta không thể bỏ cuộc. Không được bỏ cuộc lúc này.
Cả hai đứa đứng thêm hai phút lắng nghe cái thang máy đến gần, Nguyễn Tuấn Tú mới lại nói:
- Nếu có người trong thang máy thì sao?
Nó lùi xa cái cổng và lại bắt đầu hoảng hốt.
Nhưng Triệu Phong không thể nào tự kéo mình ra được:
- Khoan đã, tao không thể... vẫn còn tối quá... chờ tí! Tao có thể thấy nó rồi, tao thấy nó rồi! Nó giống như cái buồng thang máy của thợ mỏ!
Đăm đăm nhìn cái thang máy nhích từng phân ì ạch về phía tụi nó, Triệu Phong nhận ra nó có thể nhìn xuyên qua tấm lưới sắt dùng như cái nóc buồng thang máy. Nó quay sang nói với Nguyễn Tuấn Tú:
- Mày yên tâm chứ? Chẳng có ai trong đó.
Nguyễn Tuấn Tú tự ái cự lại:
- Tao đâu có thực sự tin là có.
- Ờ, phải. Mày đúng là ba phải.
Hài lòng rằng cái buồng thang máy trống trơn, lắc đầu thở dài nhẹ nhõm khi buồng thang máy lên tới nơi. Nó lắc lư rồi ngừng lại trong tiếng rổn rảng và Triệu Phong lập tức kéo cánh cổng ra để tiến mấy bước vào bên trong. Sau đó nó quay lại, Nguyễn Tuấn Tú vẫn còn do dự bên mép, mặt rõ ràng không thoải mái lắm.
Ánh mắt Nguyễn Tuấn Tú đảo quanh bên trong buồng thang máy, nó nói:
- Tao không biết, Phong à. Trông nó phiêu lưu quá.
Cái buồng thang máy này có vách và một cái sàn bằng thép tấm trầy trụa, và toàn bộ bị phủ một lớp bụi bặm và cặn dầu nhớp nháp có vẻ tích tụ nhiều năm rồi.
- Thôi mà, Nguyễn Tuấn Tú. Đây chính là thời điểm trọng đại!
Triệu Phong không hề dừng tới một giây để cân nhắc là chỉ có một hướng đi xuống mà thôi. Nếu nó đã phấn khởi sướng vui với việc khám phá ra hang động, thì giờ đây niềm say sưa phấn khích vượt xa mọi mong ước điên rồ nhất của nó. Nó cười vang:
- Tụi mình sắp nổi tiếng!
- Chắc vậy, tao có thể đọc thấy ngay lúc này… Hai cái chết trong tai nạn thang máy!
Nguyễn Tuấn Tú rầu rĩ đáp lại kèm động tác duỗi cánh tay trước mặt để điểm đầu đề tin trên báo.
- Trông nó chẳng có vẻ gì an toàn cả... có thể không được sử dụng nhiều năm rồi.
Không chút ngập ngừng, Triệu Phong nhảy tưng tung vài lần, giầy ống của nó nện canh canh trên sàn kim loại, cái thang máy đung đưa, Nguyễn Tuấn Tú ngó thấy mà hãi hùng.
- An toàn như một cái nhà ấy.
Triệu Phong nhe răng cười tinh quái. Đặt tay lên cái tay đòn bằng đồng bên trong thang máy, Triệu Phong nhìn vào mắt Nguyễn Tuấn Tú:
- Vậy mày có đi không... hay là quay lại đánh nhau với chuột?
Nhiêu đó là đủ để cho Nguyễn Tuấn Tú lập tức bước vào trong thang máy. Triệu Phong đóng cánh cổng lại, đẩy và đè tay đòn xuống, buồng thang máy lại một lần nữa lắc lư chuyển động và bắt đầu đi xuống. Xuyên qua song buồng thang máy tụi nó nhìn thấy, dù thường bị gián đoạn bởi những cửa tối thui ở các tầng khác, mặt đá từ từ lướt qua trong sự chuyển đổi màu thầm lặng, từ nâu sang đen rồi xám, màu son rồi vàng.
Một làn gió ẩm ướt thổi qua tụi nó, và có lúc Nguyễn Tuấn Tú rọi ngọn đèn của nó xuyên qua khung sắt bên trên buồng thang máy, soi lên đường thông và dây cáp, ánh đèn của nó trông như những tia laser đầy bụi mờ tắt trong không gian sâu thẳm.
Nguyễn Tuấn Tú hỏi:
- Theo mày thì nó sẽ đi xuống sâu cỡ nào?
Triệu Phong đáp sỗ sàng:
- Làm sao tao biết?
Thật ra mất đến năm phút cái thang máy mới ngừng lại đột ngột kèm một cái nảy tung suýt gãy xương khiến cho cả hai đứa té nhào vô vách buồng.
Triệu Phong ngượng ngùng nói:
- Lẽ ra tao nên thả cái tay đòn ra sớm hơn một tí.
Nguyễn Tuấn Tú trừng mắt nhìn thằng bạn không biểu lộ cảm xúc, như thể chả có gì thực sự quan trọng nữa, và cả hai đứa đã đứng dậy, ánh đèn của tụi nó rọi những hình chiếu hình thoi khổng lồ từ trong buồng thang máy lên những bức tường bên kia.
Nguyễn Tuấn Tú đẩy cổng rào thang máy ra thở dài:
- Lại một phen nữa.
Triệu Phong sốt ruột lách qua nó đi vào một căn phòng lát kim loại khác, vội vã băng ngang phòng để đến cánh cửa tuốt đầu kia.
Trong lúc bận bịu xoay trở với ba nắm đấm trên cánh cửa, Triệu Phong nhận xét:
- Cái này giống y như cái trên kia.
Cái này có vẽ một con số 0 to tướng.
Tụi nó đi vài bước thận trọng vào một căn phòng hình ống, giầy của tụi nó kêu lanh canh khi chạm vào cái sàn lát kim loại gồ ghề, và ánh đèn của tụi nó rọi lên một cánh cửa khác nữa.
Triệu Phong nói trong lúc đi sâu hơn vào căn phòng, giầy ống của nó nện uỳnh uỵch trên sàn sắt có rãnh.
- Nhúc nhích đi chứ!
Nó động viên Nguyễn Tuấn Tú một cách không cần thiết, vì Nguyễn Tuấn Tú đã bước theo nó vào trong phòng, và không cần đợi yêu cầu, Nguyễn Tuấn Tú đóng cánh cửa sau lưng tụi nó lại vặn nắm đấm cho cả ba nắm trở lại vị trí ban đầu.
Nó nói:
- Nên để mọi thứ ở nguyên trạng như khi mình tìm thấy. Để phòng hờ.
Sau khi cố gắng nhìn xuyên qua ô cửa sổ mờ mờ mà không thấy được gì cả, Triệu Phong xoay mở ba nắm đấm trên cánh cửa thứ hai và đẩy nó mở ra. Một tiếng xì nho nhỏ vang lên, như thể không khí bị xì ra vòi bơm săm xe hơi vậy. Nguyễn Tuấn Tú đưa mắt nhìn Triệu Phong thắc mắc, nhưng Triệu Phong phớt lờ, đi tiếp vào căn phòng nhỏ tiếp giáp. Rộng khoảng ba mét vuông, căn phòng này có tường giống như sống thuyền của một chiếc thuyền cũ, gồm những tấm kim loại gỉ sét chắp vá với nhau bằng những mối hàn thô thiển.
Nguyễn Tuấn Tú quan sát khi khóa lại cánh cửa thứ hai.
- Có một con số ở đây.
Một con số 5 to tướng được sơn lên cánh cửa phía dưới ô cửa kính mờ đã bị thời gian làm cho tróc ra và ố vàng.
Hai đứa thận trọng bước tới, ánh đèn của tụi nó soi vào cái gì đó ở phía trước tụi nó. Đó là một giàn mắt cáo đan bằng những thanh kim loại, chăng từ sàn đến tận trần và hoàn toàn chặn bít lối đi. Triệu Phong vừa cố rọi đèn xuyên qua từng mảng bóng tối bên kia vừa dùng tay đẩy mạnh tấm lưới. Cứng chắc và không suy suyển chút nào. Nó cất cây đèn, bám vào thanh kim loại ẩm, cố gắng áp sát đến mức tối đa.
Nó ngoái đầu lại nói:
- Tao có thể thấy mấy bức tường, và tao tin là tao có thể thấy cả nóc, nhưng... nhưng còn sàn thì...
- Rất sâu bên dưới.
Nguyễn Tuấn Tú cướp lời. Vành mũ của nó cạ vào lớp lưới mắt cáo khi nó cố nhìn cho rõ hơn.
- Tao có thể nói chắc với mày là trong bản đồ thành phố không có cái gì na ná cái này. Mày có nghĩ là tao lại bỏ sót một điều như vầy sao? Triệu Phong nói như thể để xua đi nỗi nghi ngờ của chính mình rằng biết đâu nó đã bỏ sót một công trình đáng chú ý như vậy trên bản đồ.
- Khoan đã, Triệu Phong! Nhìn mấy cái dây cáp kìa!
Nguyễn Tuấn Tú la to khi nó dò ra những đường dây cũ to thù lù xuyên qua giàn lưới. Nó phấn khởi nói thêm:
- Đó là đường thông thang máy!
Tinh thần nó bỗng phấn chấn lên hẳn khi nghĩ rằng cái mà tụi nó đang thám hiểm không phải cái gì đáng sợ đầy bí ẩn không giải thích nổi, mà là một thứ quen thuộc, nhận biết được. Đó là một đường thông thang máy! Lần đầu tiên kể từ lúc tụi nó rời khỏi không gian tương đối bình thường trong căn hầm của nhà Triệu Phong, Nguyễn Tuấn Tú cảm thấy an toàn, khi hình dung đường thông thang máy này đưa xuống một nơi nào đó thông thường, như đường xe điện ngầm chẳng hạn. Nó thậm chí tự cho phép mình nghĩ là điều này kể như kết thúc cuộc thám hiểm nông nổi của tụi nó.
Nó nhìn xuống bên phải nó, tìm một nắm đấm và giật mạnh, đẩy ô cửa trượt ngang. Nó nghiến lên khủng khiếp trên đường rãnh. Triệu Phong giật lùi một bước kinh ngạc: trong lúc hấp tấp nó đã không để ý là tấm lưới cản thực ra là một kiểu cổng trượt. Bây giờ nó đứng nhìn cánh cổng mở ra trước mắt. Khi Nguyễn Tuấn Tú đã đẩy tấm lưới lùi đến sát mí, tụi nó có được tầm nhìn không bị vướng suốt đường thông tối hù bên dưới: một vực thẳm.
Nguyễn Tuấn Tú rùng mình, níu chặt lấy cạnh của cánh cổng thang máy cũ kĩ khi cái nhìn chăm chú của nó bị chiều sâu thẳng đứng nuốt chửng.
- Rớt xuống là toi đời!
Triệu Phong đã thôi chú ý đến đường thông thang máy và bắt đầu nhìn quanh gian phòng sắt phía sau tụi nó. Đúng y như rằng, nó tìm thấy trên bức tường bên cạnh nó có gắn một cái hộp nhỏ làm bằng gỗ đen, ở chính giữa nhô ra một cái nút đồng đã xỉn màu. Nó la lên đắc thắng:
- Đúng chóc!
Và không nói một lời với Nguyễn Tuấn Tú, Triệu Phong ấn cái nút, cảm giác nhờn nhờn dưới ngón tay.
Chẳng có gì xảy ra.
Nó thử lần nữa.
Và một lần nữa. Không có gì hết.
Triệu Phong hét, không thể nào kiềm chế cơn phấn khích.
- Nguyễn Tuấn Tú, đóng cổng lại, đóng lại!
Nguyễn Tuấn Tú đóng chặt cánh cổng và Triệu Phong đập mạnh lên cái nút một lần nữa. Có sự rung chuyển xa xa, và từ dưới sâu của đường thông vọng lên tiếng lanh canh. Và rồi dây cáp giật nẩy một cái hồi sinh và bắt đầu chuyển động, đường thông thang máy ầm ầm tiếng nghiến của thiết bị kéo bằng tời, có lẽ đặt không xa chỗ tụi nó lắm. Tụi nó lắng nghe vọng âm va chạm của chiếc thang máy đang tiến đến gần.
Nguyễn Tuấn Tú quay sang Triệu Phong, nét mặt nó có vẻ dè chừng.
- Dám cá là nó xuống tới trạm tàu điện ngầm.
Triệu Phong cau mày bực bội:
- Đời nào. Tao đã bảo là ở vùng này không có gì hết. Phải là một cái gì khác.
Niềm lạc quan của Nguyễn Tuấn Tú bốc hơi, mặt nó lại xìu xuống khi cả hai lại bước đến gần cổng thang máy, tựa đầu vào tấm lưới để cho ánh đèn soi trên mũ của tụi nó soi xuống đường thông tối ngòm.
Nguyễn Tuấn Tú nói:
- Này, nếu tụi mình không biết nó là cái gì... thì vẫn còn thời gian để quay trở lại.
- Thôi đi, chúng ta không thể bỏ cuộc. Không được bỏ cuộc lúc này.
Cả hai đứa đứng thêm hai phút lắng nghe cái thang máy đến gần, Nguyễn Tuấn Tú mới lại nói:
- Nếu có người trong thang máy thì sao?
Nó lùi xa cái cổng và lại bắt đầu hoảng hốt.
Nhưng Triệu Phong không thể nào tự kéo mình ra được:
- Khoan đã, tao không thể... vẫn còn tối quá... chờ tí! Tao có thể thấy nó rồi, tao thấy nó rồi! Nó giống như cái buồng thang máy của thợ mỏ!
Đăm đăm nhìn cái thang máy nhích từng phân ì ạch về phía tụi nó, Triệu Phong nhận ra nó có thể nhìn xuyên qua tấm lưới sắt dùng như cái nóc buồng thang máy. Nó quay sang nói với Nguyễn Tuấn Tú:
- Mày yên tâm chứ? Chẳng có ai trong đó.
Nguyễn Tuấn Tú tự ái cự lại:
- Tao đâu có thực sự tin là có.
- Ờ, phải. Mày đúng là ba phải.
Hài lòng rằng cái buồng thang máy trống trơn, lắc đầu thở dài nhẹ nhõm khi buồng thang máy lên tới nơi. Nó lắc lư rồi ngừng lại trong tiếng rổn rảng và Triệu Phong lập tức kéo cánh cổng ra để tiến mấy bước vào bên trong. Sau đó nó quay lại, Nguyễn Tuấn Tú vẫn còn do dự bên mép, mặt rõ ràng không thoải mái lắm.
Ánh mắt Nguyễn Tuấn Tú đảo quanh bên trong buồng thang máy, nó nói:
- Tao không biết, Phong à. Trông nó phiêu lưu quá.
Cái buồng thang máy này có vách và một cái sàn bằng thép tấm trầy trụa, và toàn bộ bị phủ một lớp bụi bặm và cặn dầu nhớp nháp có vẻ tích tụ nhiều năm rồi.
- Thôi mà, Nguyễn Tuấn Tú. Đây chính là thời điểm trọng đại!
Triệu Phong không hề dừng tới một giây để cân nhắc là chỉ có một hướng đi xuống mà thôi. Nếu nó đã phấn khởi sướng vui với việc khám phá ra hang động, thì giờ đây niềm say sưa phấn khích vượt xa mọi mong ước điên rồ nhất của nó. Nó cười vang:
- Tụi mình sắp nổi tiếng!
- Chắc vậy, tao có thể đọc thấy ngay lúc này… Hai cái chết trong tai nạn thang máy!
Nguyễn Tuấn Tú rầu rĩ đáp lại kèm động tác duỗi cánh tay trước mặt để điểm đầu đề tin trên báo.
- Trông nó chẳng có vẻ gì an toàn cả... có thể không được sử dụng nhiều năm rồi.
Không chút ngập ngừng, Triệu Phong nhảy tưng tung vài lần, giầy ống của nó nện canh canh trên sàn kim loại, cái thang máy đung đưa, Nguyễn Tuấn Tú ngó thấy mà hãi hùng.
- An toàn như một cái nhà ấy.
Triệu Phong nhe răng cười tinh quái. Đặt tay lên cái tay đòn bằng đồng bên trong thang máy, Triệu Phong nhìn vào mắt Nguyễn Tuấn Tú:
- Vậy mày có đi không... hay là quay lại đánh nhau với chuột?
Nhiêu đó là đủ để cho Nguyễn Tuấn Tú lập tức bước vào trong thang máy. Triệu Phong đóng cánh cổng lại, đẩy và đè tay đòn xuống, buồng thang máy lại một lần nữa lắc lư chuyển động và bắt đầu đi xuống. Xuyên qua song buồng thang máy tụi nó nhìn thấy, dù thường bị gián đoạn bởi những cửa tối thui ở các tầng khác, mặt đá từ từ lướt qua trong sự chuyển đổi màu thầm lặng, từ nâu sang đen rồi xám, màu son rồi vàng.
Một làn gió ẩm ướt thổi qua tụi nó, và có lúc Nguyễn Tuấn Tú rọi ngọn đèn của nó xuyên qua khung sắt bên trên buồng thang máy, soi lên đường thông và dây cáp, ánh đèn của nó trông như những tia laser đầy bụi mờ tắt trong không gian sâu thẳm.
Nguyễn Tuấn Tú hỏi:
- Theo mày thì nó sẽ đi xuống sâu cỡ nào?
Triệu Phong đáp sỗ sàng:
- Làm sao tao biết?
Thật ra mất đến năm phút cái thang máy mới ngừng lại đột ngột kèm một cái nảy tung suýt gãy xương khiến cho cả hai đứa té nhào vô vách buồng.
Triệu Phong ngượng ngùng nói:
- Lẽ ra tao nên thả cái tay đòn ra sớm hơn một tí.
Nguyễn Tuấn Tú trừng mắt nhìn thằng bạn không biểu lộ cảm xúc, như thể chả có gì thực sự quan trọng nữa, và cả hai đứa đã đứng dậy, ánh đèn của tụi nó rọi những hình chiếu hình thoi khổng lồ từ trong buồng thang máy lên những bức tường bên kia.
Nguyễn Tuấn Tú đẩy cổng rào thang máy ra thở dài:
- Lại một phen nữa.
Triệu Phong sốt ruột lách qua nó đi vào một căn phòng lát kim loại khác, vội vã băng ngang phòng để đến cánh cửa tuốt đầu kia.
Trong lúc bận bịu xoay trở với ba nắm đấm trên cánh cửa, Triệu Phong nhận xét:
- Cái này giống y như cái trên kia.
Cái này có vẽ một con số 0 to tướng.
Tụi nó đi vài bước thận trọng vào một căn phòng hình ống, giầy của tụi nó kêu lanh canh khi chạm vào cái sàn lát kim loại gồ ghề, và ánh đèn của tụi nó rọi lên một cánh cửa khác nữa.
Danh sách chương