9 giờ tối.

Lúc này Phương Duyên đã về tới nhà, bận rộn viết luận văn của mình.

Vì để có thể gửi bản thảo sớm một chút, hắn lúc này hai tay liến thoắng, tâm tư hoàn toàn đặt ở mặt này.

Ục ục...!
Dưới ánh đèn sáng ngời, Phương Duyên cầm lấy một chén sữa bò nóng, uống một ngụm lớn.

Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Eevee cần bổ sung dinh dưỡng, hắn cũng cần nha.

Nhưng mà hắn uống sữa bò bình thường là được rồi, mỗi ngày uống sữa bò Miltank thực sự là quá xa xỉ, Phương Duyên tiêu không nổi...!
"Ồ."
Sau khi bỏ cốc xuống, Phương Duyên vô thức nhìn thoáng qua điện thoại, khi nhìn thấy một tin nhắn mới, hắn lập tức vui mừng.

Thầy Lý Thường: Chuyện em nói hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần Eevee không gây ra phiền toái gì là được.

Vì lợi dụng thời gian học văn hóa, Phương Duyên nghĩ ra một biện pháp, chính là để một mình Eevee ở trong phòng hoạt động câu lạc bộ, sắp xếp cho nó một vài nhiệm vụ huấn luyện.

Có điều do Phương Duyên lo lắng xảy ra sai lầm gì đó, cho nên trước khi làm vậy, hắn đã hỏi thăm thầy Lý một chút.

Nếu như thầy ấy cho phép, vậy cơ bản không có vấn đề gì.

Hiện tại, thầy Lý đã cho đáp án chắc chắn, Phương Duyên liền yên lòng.

Quả nhiên, có ô dù phía trên là sẽ bớt việc.


Kế tiếp nên cân nhắc làm sao nói rõ với Eevee chuyện này rồi.

Trước tiên cần phải để Eevee hiểu rằng cơ hội này là không dễ có, sau đó lại cùng nó đạt thành thỏa thuận...!
"Eevee này."
Nghĩ một hồi, Phương Duyên để điện thoại di động xuống, gọi Eevee đang chơi hai cái điện thoại trên giường.

"Ì vý?"
Cùng lúc đó.

Eevee sửng sốt một cái, sau đó lộn một vòng trên giường, sau khi mở khăn quàng lụa trên người ra, thì nhanh chóng nhảy xuống giường, rồi tới bên người Phương Duyên.

Nhìn Eevee, Phương Duyên thở dài.

"Eevee, nói thật với ta đi, mỗi ngày em phải chờ trong PokéBall quá lâu, có phải là rất nhàm chán hay không..."
"I vy!!"
Eevee lộ ra biểu lộ bi thống, nó đã quen chơi ở bên ngoài, mỗi ngày phải ở trong PokéBall lâu như vậy, làm nó chán gần chết.

Thế nhưng Eevee cũng biết, đây là quy định của trường, không chỉ có nó bị thế, mà Pokémon của bất kỳ học sinh lớp 12 nào cũng thế.

Nếu như trong giờ học văn hóa lại thả Pokémon ở bên ngoài, vậy toàn bộ phòng học sẽ lộn xộn.

Eevee còn dễ nói...!Vạn nhất có người có Pokémon là Grimer thì sao?
Cái này ai đỡ nổi.

Kỳ thật, đây cũng là sai lầm của Phương Duyên.

Nếu như không phải hắn nuôi dưỡng thói quen không thích vào PokéBall cho Eevee, thì hiện tại Eevee cũng sẽ không bài xích việc ở trong quả bóng như thế.

"Ta hiểu, ta hiểu mà..." Phương Duyên gật gật đầu.

"Nhưng mà em cũng biết đấy, đây cũng là chuyện không có cách nào khác..."
Eevee lộ ra vẻ khổ não.

Một người một Pokemon lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

"Thế nhưng cũng không phải không có cách nào." Phương Duyên đột nhiên nói: "Kỳ thật chỉ cần thay đổi mạch suy nghĩ, là sẽ có thể giải quyết chuyện này."
Eevee nghe vậy, mờ mịt ngẩng đầu lên, đây là có ý gì?
"Ta có thể lén thả em vào phòng hoạt động của câu lạc bộ tâm lý, trong lúc ta đi học, thì em yên tĩnh ở trong đó chơi điện thoại, chờ ta tới tiết ngoại khóa, thì lại dẫn em ra."
Phương Duyên vừa dứt lời, Eevee liền trừng to mắt.

Nghe không tệ nha.

Cứ như vậy...!Nó chẳng phải sẽ có thời gian dài chơi điện thoại mỗi ngày sao?
Có điều Eevee có chút không tin lại có chuyện tốt như thế rơi vào đầu mình.

Nó lui lại phía sau một bước, cẩn thận nhìn Phương Duyên...!cảm thấy Phương Duyên đang ủ mưu nguy hiểm gì đó.

"Hử?"
Phương Duyên xoa xoa huyệt thái dương, làm sao tính cảnh giác của Eevee đột nhiên tăng mạnh như vậy nhỉ.


Được rồi.

Cứ việc nói thẳng đi, lấy mức độ nghiện net hiện tại của Eevee, hẳn là sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

"Làm như vậy thật ra không có vấn đề gì, thế nhưng em cũng biết mà, chỉ đơn thuần chơi game, nghịch điện thoại, thì không tính là việc gì chính đáng."
"Nếu như bị thầy Lý phát hiện, em chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng."
Eevee nhẹ gật đầu, xem như công nhận cách nói này.

Trong trường học thì ngay cả học sinh cũng bị cấm xài điện thoại, nói chi là Pokémon.

"Nhưng mà nếu như em đang làm chuyện đứng đắn, vậy thì khác rồi."
"Đối với học sinh mà nói, chuyện đứng đắn chính là học tập, mà đối với Pokémon, chuyện đứng đắn chính là luyện tập."
"Thầy Lý có lẽ sẽ không cho em chơi điện thoại, nhưng ổng còn có thể cản em luyện tập sao?"
Eevee rơi vào trầm tư, sau đó thử kêu một tiếng với Phương Duyên.

Phương Duyên cười nói: "Thế nên nếu như việc em làm chủ yếu trong phòng hoạt động câu lạc bộ là tự rèn luyện bản thân, còn chơi điện thoại chỉ là phụ, vậy thì sẽ không thành vấn đề.

Ví dụ như trong 5 giờ chờ ở trong phòng hoạt động câu lạc bộ, em bỏ ra 4 giờ để luyện tập, còn lại 1 giờ thì len lén chơi điện thoại, chỉ cần cẩn thận một chút, đoán chừng sẽ không ai sẽ phát hiện cả."
"Ỉ vy?!"
Eevee đột nhiên phát hiện BUG, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, khóe miệng khẽ nhếch.

Ở trong phòng hoạt động câu lạc bộ, Phương Duyên sẽ không thể nào giám sát nó được.

Đến lúc đó, nó muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu, làm gì có ai biết?
Lau nước miếng bên miệng, Eevee lại một lần nữa xoay người lại, nghiêm túc nhìn Phương Duyên, nhẹ gật đầu.

Nó căn bản không từ chối được dụ hoặc này.

"I vy!"
Eevee nghiêm túc kêu một tiếng, xem như đồng ý yêu cầu của Phương Duyên.

"Rất tốt."
Phương Duyên hài lòng cười cười, ngay sau đó nói.


"Đúng rồi, Eevee, em biết cái giới hạn giờ chơi của trẻ em không?"
"I vỳ?" Eevee liền nghi hoặc.

"Cái gọi là giới hạn giờ chơi của trẻ em, chính là một phần mềm giới hạn thời gian giúp người ta phân phối thời gian hợp lý, không trầm mê điện thoại.

Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ thiết lập thời gian sử dụng cho điện thoại của em là 1 giờ, hết thời gian này, điện thoại sẽ tự động tắt, cần mật mã mới có thể tiếp tục sử dụng.

Cho nên em tuyệt đối đừng có nghĩ đến việc lười biếng." Phương Duyên cười.

Eevee nghe vậy tức khắc kinh hãi.

Đây là cái giới hạn độc ác gì vậy?
"Thế nhưng em cũng đừng lo thời gian chơi quá ít." Phương Duyên lộ ra nụ cười tà ác: "Thời gian chơi là có thể gia tăng, nếu như em luyện tập tốt, nó có thể kéo dài thành 2 giờ, thành 3 giờ, thậm chí kéo dài đến 5 giờ cũng không thành vấn đề."
"Kế tiếp, ta sẽ sắp xếp cho em mấy nhiệm vụ rèn luyện có thể tiến hành trong phòng."
"Mỗi khi em đạt được một giai đoạn mục tiêu, ta sẽ tăng thời gian chơi của em lên một chút, chỉ cần em có đủ cố gắng, thì sớm muộn gì cũng có một ngày 1 giờ này sẽ biến thành 2 giờ, 3 giờ, 4 giờ.

Cứ như vậy, có lẽ sau mấy tháng, thời gian em chơi điện thoại sẽ hơn xa thời gian em rèn luyện nha."
Eevee hiểu ra rồi.

Lật qua lật lại, Phương Duyên vẫn là muốn nó đi huấn luyện.

Còn bày ra cái thứ Giới hạn ác độc để đe dọa nó, quả thực là ma quỷ mà.

"I vỳ..."
Eevee rất muốn phản kháng, thế nhưng đảo mắt suy nghĩ, có thể ra ngoài chơi điện thoại là rất tốt rồi, bằng không cũng ở trong PokeBall đợi, như vậy thì càng chán.

Sau một hồi trầm tư...!Eevee lập tức nằm xuống xụi lơ, quả nhiên là không từ chối được a..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện