Sáng sớm, ánh thái dương chiếu lên khuôn mặt của Black. Khắp thân thể truyền đến cảm giác đau đớn, cậu thật khó khăn lắm mới cố mở được ánh mắt quan sát xung quanh.

Nơi này đã trở nên thật đổ nát.

Hiện giờ cậu bị kẹt lại nơi này không thoát thân ra được. Cẳng chân cậu bị một miếng đá của trần nhà thật to đè lên. Hai cánh tay cậu còn có thể hoạt động nhưng sợ rằng chẳng thể nâng được tảng đá to ra. Vùi trên đầu cậu giờ là một đống hỗn độn đất đá ngổn ngang. Cậu không biết chúng sụp đổ xuống từ bao giờ. Nhìn qua đám khe hở, cậu thấy nằm la liệt xung quanh thi thể pokemon, có điều may mắn cậu không thấy đám pokemon của mình.

Dù vậy cũng cũng thật lo lắng, không biết chúng lúc này thế nào, liệu có còn tính mạng hay không. Cậu cất tiếng kêu gọi nhưng không ai đáp lời. Trong lòng lo lắng rối bời nhưng thật sự là giờ cậu lại vô kế khả thi.

Cậu hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Cậu phải chiến đấu với một trong ba thủ lĩnh lớn nhất dưới tay ông trùm tổ chức Rocket. Và sau đó tất nhiên, cậu thảm bại.

Khi đó trong lòng cậu đã thật sự buông xuôi cho tất cả chờ đợi cái chết. Electabuzz của đối phương bóp nghẹt thở cậu, cậu lúc ấy như muốn ngất đi. Khi đó cậu còn nghĩ có lẽ sau khi ngất đi cậu sẽ chết một cách nhẹ nhàng hơn.

Có điều sau đó đối phương dừng lại rồi ném bay cậu đi. Tỉnh lại do đau đớn, bên tai là tiếng kêu gọi cầu khẩn của Butterfree, cuối cùng ý niệm cầu sinh lại trở lại trong đầu cậu. Cậu không muốn mình ra đi như vậy. Cậu phải sống sót. Phải dẫn đám pokemon của cậu rời đi nơi này.

Thế là cậu lại cố gắng quan sát xung quanh. Không bỏ qua bất cứ chi tiết gì.

Lặng lẽ nhanh chóng quan sát tất cả tình thế bây giờ, cậu ra cho mình một kết luận. Chỉ nhờ sức mạnh mà hiện nay cậu có là không thể thay đổi kết cục cái chết của cả đám sắp tới.

Nghĩ vậy có lẽ chỉ có nhờ sức mạnh ngoại lực rồi. Và thế là cậu đưa mắt tới Zapdos, kẻ đầu nguồn của mọi chuyện ngày hôm nay. Lúc này nó đang bị nhốt trong lớp áo giáp kim loại. Một đầu dây điện nối tới máy phát. Có vẻ như đám Rocket dùng chúng để ngăn cản Zapdos phản kháng. Điện năng của nó phóng ra sẽ theo dây điện truyền đi. Cơ thể thì bị lớp áo giáp ngăn chặn không cho phá hoại đường dây.

Nghĩ đến đây còn gì để chần chờ nữa.

Nhìn hiện trạng của cả đám pokemon bây giờ, cậu nhanh chóng lập ra kế hoạch cậu cho là có hiệu quả và khả năng thành công nhất mà cậu nghĩ ra được vào lúc này.

Rhyhorn bị điện giật cháy xém cả áo giáp, có điều thân thể to xác của nó vẫn còn dư lực, hiện giờ có lẽ chỉ là thiếu cổ vũ và chỉ thị hành động thôi. Một xuất tham gia kế hoạch cho Rhyhorn.

Beedrill đang dùng Rage (cơn thịnh nộ) điều khiển chuyển hóa tức giận thành sức mạnh bản thân. Dù hiện tại rất đau lòng nhưng Black cũng dằn lòng lại. cậu quyết định sau này nhất định sẽ phải huấn luyện nó nhiều hơn. Nhất định khiến nó thành chỉ Beedrill mạnh nhất thế giới mới thôi. Thêm một xuất tham gia cho Beedrill.

Fearow chịu hạn chế thuộc tính, lại bị thương khá nặng. Dù lúc này nó đã có chút sức lực nhưng lúc nữa nếu tấn công nhất định sẽ chịu đòn hệ điện đánh tới tiếp. Dù có được nó không lâu nhưng cậu cũng không muốn lỗi lầm gây ra với Beedrill lại lần nữa xuất hiện trên người nó. Cậu lo nếu lại trúng đòn sinh mệnh nó có lẽ sẽ không được bảo đảm. Fearow không cần tham gia.

Pikachu đang bị tóm cũng không được tính.

Cậu suy nghĩ như chớp giật. Butterfree bị thương từ đầu giờ vẫn còn chút sức lực, tính tình nó vốn hiền hòa nên giữa lúc đám pokemon gây ra động tĩnh thì nó lại không gây chú ý chút nào cho đối phương. Butterfree một xuất tham gia.

Cuối cùng là Magikarp rồi. Năng lực nó yếu nhất nên chẳng ai chú ý nó cả. Dù ban đầu nhìn nó là Shiny pokemon khiến người ta chú ý. Nhưng với kinh nghiệm huấn luyện lâu năm, cậu tin đối phương sẽ nhanh chóng mất đi chú ý đối với nó.

Shiny pokemon cũng không có nghĩa mãi mãi là mạnh mẽ. Chúng chỉ có điều là có thân thế khác thường chút thôi. Với huấn luyện viên giỏi và kinh nghiệm thì thật không quan trọng gì lắm. Magikarp một xuất tham gia.

Cuối cùng, kế hoạch bắt đầu, cậu lén ra lệnh cho Rhyhorn và Beedrill tấn công hấp dẫn chú ý. Kêu gọi Butterfree dùng Confusion (niệm lực) đưa Magikarp lén tới bên cạnh đường dây.

Đón lấy trong lúc đối phương tấn công Rhyhorn và Beedrill, Magikarp nhanh nhẹn cắn đứt dây nối.

Và thế là mọi chuyện tiếp theo thuận lợi xảy ra như cậu suy nghĩ. Zapdos tấn công cả đám pokemon của Surge, sau đó vì hao hết thể lực mà thoát đi. Black cũng như nguyện khi Surge không để ý tới cậu và đám pokemon mà bỏ đi đuổi theo Zapdos.

Mọi việc sau đó cứ tuần tự diễn ra mặc dù cậu đã bị đánh ngất đi. Ừ, ít ra vì thế mà cậu bị cho là đã chết đi.

Giờ phút này cậu đã an toàn. Có điều hiện tại cậu còn không biết rằng đám pokemon của cậu cũng đã bị đám Rocket lượm đi mất. Cậu còn đang lo lắng cho sức khỏe của chúng và làm cách nào để cậu có thể thoát khỏi nơi này.



Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua…

Mọi thứ không có gì thay đổi mới, Black dần tuyệt vọng.

Nơi này là nhà máy bỏ hoang, nếu không có người tới đây cậu sợ rằng mình sẽ không thể sống được lâu nữa.

Người của thế giới này cơ thể là rất biến thái. Đám đất đá đè lên người, cậu không sợ chúng. Nhưng cứ bị nhốt ở đây không ăn không uống cậu sẽ thật sự chết không có cách nào cứu vãn. Hơn nữa đám pokemon giờ ra sao. Cậu không nghe được tiếng chúng đáp lại.

Giờ phút này cậu thực sự sắp phát điên rồi.

Cha tác giả có thể tha cho cậu, không hành hạ người ta như vậy có được hay không. Mau mau thả cậu ra. Cậu đã chán cái map này lắm rồi.

“một thanh niên sắp phát điên vì bị vùi dập liên tục”



Tác giả: Kết thúc chương 43.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện