Ở một nơi nào đó trong rừng! Từ cổng làng Lâm Phàm quanh co một vòng lớn xong mới chạy đến đây.
Đám chó của Kakashi như nhắc nhở Lâm Phàm, đối phương còn có nhiều thủ đoạn để truy tung hắn.
Cũng may thời gian dài ra ngoài, đoạn thời gian gần đây còn cùng xà huynh tiếp xúc và liên tục ở lại địa bạn của xà huynh, nên khí tức và mùi vị của hắn đều biến đổi khác hẳn trước kia.
Dạng này nếu bị người nhận ra, hắn cũng sẽ không kì quái.
Cái mũi hít hít, thơm ngào ngạt mùi vị từ thân thể Kurenai tỏa ra khiến Lâm Phàm thư thái, nhưng thư thái rồi lại kèm chút bất đắc dĩ.
Bởi vì dạng này mùi thơm, dù là cho một con chó được huấn luyện gà mờ đi tìm cũng sẽ tìm được Kurenai vị trí. Nói gì đến trong trong làng Lá, hắn nhớ được còn có một bộ tộc lấy huấn luyện chó ninja làm cộng sự.
" Xem ra trước tiên phải chạy về hang ổ của sư huynh ta tránh một thời gian rồi tính."
Để thực hiện suy nghĩ tà ác trong đầu, Lâm Phàm tốn một phen công phu, lần nữa trở về địa bàn của Orochimaru, để tạm cắt đuôi đám ninja của làng Lá truy tung.
.....
Kurenai làm một hồi rất dài mộng!
Trong mộng, nàng cùng Lâm Phàm sống trong một chốn thần tiên, nơi đó có từng tòa đảo bay, có những sinh vật có bộ dạng kỳ quái nhưng đều rất thân thiện.
Nơi đó cảnh vật thật đẹp và trong lành.
Ngày ngày cả hai đều du sơn ngoạn thủy, bay hết từ tòa đảo bay này đến tòa đảo bay khác.
Biết nàng thích hoa, Lâm Phàm còn cùng nàng cùng nhau trồng hoa phủ kín một tòa đảo nhỏ trong đó, với đầy đủ các loài hoa.
Một căn nhà gỗ nhỏ dựng lên giữa "biển" hoa, ngày ngày cùng người mình yêu ngồi ngắm hoa. Đói hắn sẽ vì nàng nấu nấu chút gì, có khi sẽ là nàng nấu ăn để thể hiện mình quan tâm hắn.
Cuộc sống bình bình đạm đạm trôi qua, kèm theo là vô vàn hạnh phúc. Đây chính là cuộc sống mà dịu dàng Kurenai muốn có.
Điều đó khiến Kurenai không muốn thoát ra mộng cảnh và để mình chìm đắm trong đó.
Chỉ đến khi thế giới kia đột nhiên tan vỡ, nàng mở hốt hoảng mở ra đôi mắt mông lung.
Định thần lại, Kurenai mới nhớ mình là bị người dùng ảo thuật khống chế và xem tình huống lúc này, nàng hẳn là bị đối phương bắt đi rồi.
Bởi nàng đang bị nhốt trong một căn phòng kín, với ánh sáng lờ mờ. Chân tay bị buộc lại vào bốn góc giường, ép thân thể nàng thành hình chữ đại ( 大)
Không những thế, trong phòng còn đang đứng một người.
" Là ngươi... Mau thả ta ra... ngươi muốn đối với ta làm cái gì?"
Vừa vội vừa sợ, Kurenai vùng vằng thân thể, nhưng không tránh thoát được trói buộc.
Điều này khiến nàng nghĩ đến một khả năng đáng sợ, đó là thân thể sẽ bị loại người này làm bẩn.
Như vậy nàng làm sao còn có mặt mũi gặp lại Lâm Phàm đây. Dù cho hắn có thể sẽ không để ý, nhưng Kurenai tuyệt sẽ không cho phép mình, đem một thân thể đã bị vấy bẩn về gặp hắn...
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi, Kurenai nước mắt đã không ức chế được, khóc lên trong lặng im.
Tuy không gào thét, nhưng ánh mắt như chết lặng, không một chút ánh sáng và đã dần xuất hiện tử trí của Kurenai đã nói lên được, hiện tại nàng là đau khổ cỡ nào.
Vốn còn muốn hóa thân làm vai ác, trêu chọc một chút hiền dịu Kurenai, giả vờ diễn một hồi bá vương ngạnh thượng cung.
Nhưng khi thấy Kurenai nước mắt lã chã rơi xuống, ánh mắt không còn một chút ý chí sống, chứ đừng nói là phản kháng. Lâm Phàm lập tức sợ, nào còn tí ti suy nghĩ muốn trêu đùa.
Hắn vội vã cởi bỏ trang phục, lộ ra mặt thật, lao đến bên giường, một bên cởi trói một bên hô.
" Kurenai, Kurenai.. là ta.. là ta Lâm Phàm đây. Đừng sợ, cũng đừng nghĩ quẩn mà!"
Nước mắt làm nhòe hình ảnh trước mặt, đầy đầu là tử chí, đột nhiên nghe bên tai thanh âm quen thuộc của Lâm Phàm, khiến Kurenai như tìm được điểm sáng trong màn đêm u tối.
" Là mơ sao?"
Không dám tin tưởng vào thời điểm này gặp được Lâm Phàm, Kurenai ngu ngơ hỏi một câu.
Lúc này Lâm Phàm đã gấp gáp ngồi lên giường, bế Kurenai ôm vào lòng, lấy tay lau đi dòng nước mắt vẫn còn không ngừng chảy kia.
" Không phải mơ! Không phải mơ! Ngươi mau nhìn, nhìn ta... ta Lâm Phàm đây mà. Bằng xương bằng thịt Lâm Phàm."
Vừa nói hắn vừa đem bàn tay của Kurenai áp lên mặt mình, để nàng cảm nhận được lời nói của mình hoàn toàn là thật.
Cảm thụ được Lâm Phàm nhiệt độ, ánh mắt dần khôi phục một chút quang minh, Kurenai thấy được Lâm Phàm gương mặt.
Bớt đi thiếu niên ngây ngô đường nét, thêm vào là sự chững chạc của thanh niên lứa tuổi. Vẫn là góc cạnh rõ ràng, soái khí mười phần. Đôi mắt vẫn là như vậy sâu thẳm, nhưng hiện giờ đang tràn ngập lo lắng.
" Là hắn, thật là hắn..."
Nước mặt vừa ngừng một giây của Kurenai lại bất chợt tuôn rơi. Nhưng đó là những giọt nước mắt vui vẻ khi gặp lại được Lâm Phàm.
Nhưng lập tức Kurenai biến sắc!
" Không tốt! Lâm Phàm, có địch nhân ở đây, hơn nữa hắn còn rất mạnh. Anh mau trốn đi trước khi hắn quay lại, đừng lo cho em."
Nhìn Kurenai dạng này, trong đầu Lâm Phàm làm sao còn nổi lên được ý đồ xấu gì!
Thở dài một hơi, hắn bắt đầu an ủi và giải thích để trấn an Kurenai, mất một hồi mới làm cho nàng hiểu tất cả...
Lâm thời kế hoạch cũng bị thay đổi, hắn quyết định đi gặp Orochimaru, để đối phương giúp Shisui ghép lại mắt phải.
Sau đó là giúp mình tẩy đi trên thân loại này quỷ dị âm u mùi vị.
Đối với vấn đề này Orochimaru chắc chắn là cao thủ, bởi nếu không xà huynh cũng không thể liên tục hoàn mỹ giả trang thành hết người này đến người khác.
Làm xong những việc này hắn mới có thể đưa Kurenai trở về làng.
Một đêm vô sự, đơn thuần là ôm Kurenai ngủ một hồi. ( Các tín đồ dao sắc hẳn là thất vọng KK)
Ngày thứ hai Lâm Phàm liền đi tìm Orochimaru.
...
Một tháng sau!
Cổng làng, đang gác cộng nhóm ninja phát hiện, bị bắt cóc và mất tích đã một tháng nay Kurenai bình yên trở về rồi.
Chỉ có điều, Kurenai còn dẫn theo một đám người lạ mặt. Hơn nữa nàng còn thân mật ôm lấy cánh tay của một người trong số đó.
Một cô gái xinh đẹp, một tên thiếu niên mười bốn mười năm tuổi bộ dạng. Cùng hai tên thanh niên, một kẻ lưng đeo kiếm mặt mang mặt nạ không thấy được bộ dạng. Một kẻ thấy rõ bộ dạng, nhưng bọn họ cũng không nhận rõ được là ai.
Điều này lập tức được báo lại về phòng làm việc của Hokage.
Nhưng tin tức vừa đến nơi, nhóm người cũng đã đứng dưới cửa của Hokage đại lâu.
Đến đây bọn họ lập tức bị một nhóm ninja cản đường.
Đây cũng là khu vực trọng yếu của làng, dù có Kurenai trong đội, nhưng với việc cả đám bốn người đều không có thân phận là ninja của làng Lá chứng thực, đương nhiên không được phép tùy tiện ra vào.
Lâm Phàm không coi đây là chuyện, hướng về phía tầng cao nhất của đại lâu hô to " Sư phụ ta trở về rồi!"
" SƯ PHỤ!??? Hắn gọi ai là sư phụ? Không lẽ..."
" Đều tán đi đi."
Khi đám người còn đang mộng bức, ngây ra tại chỗ suy đoán, thì đệ tam xuất hiện ra lệnh cho đám ninja rời đi.
Tất cả chấp hành rời đi, nhưng còn không quên liếc Lâm Phàm nhìn nhiều vài lần. Biểu hiện kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, đồng thời trong đầu vài người dần hiện ra hình ảnh của một tên thiếu niên vài năm trước cũng gọi đệ tam là sư phụ.
Một lớn một nhỏ, cả hai hình ảnh dần dần trùng lặp và ăn khớp!
Lúc này bọn họ mới đều yên tâm rời đi.
" Ngươi còn dám trở về!!"
Trong phòng làm việc của mình, đệ tam mở miệng câu đầu tiên liền là trách cứ Lâm Phàm, biểu thị mình chứa đầy bụng oán khí.
Nhưng Lâm Phàm thì không coi đây là chuyện, cười hì hì đối diện đệ tam ánh mắt, nói.
" Ta có gì không dám trở về rồi, dù sao đây cũng là nhà của ta, cũng không phải đầm rồng hang hổ."
Một câu nói lập tức để đệ tam trong lòng yên tâm một chút, dù sao thiên tài loại này, bỏ nhà đi nhưng không biến chất, không có quên đây là mình gia liền tốt.
Sau một hồi tra hỏi của đệ tam, Lâm Phàm cũng thành công bàn giao và giải thích việc, làm sao gặp được mà mang Kurenai trở về.
Đương nhiên nói với đệ tam đều là lời nói dối, chỉ có nói với Kurenai mới là lời nói thật và cũng chỉ có Kurenai biết thân phận thực của hắn, nhưng chắc chắn nàng sẽ không nói ra.
Đệ tam mất một hồi đánh giá lại Lâm Phàm sau ba năm không gặp tên học trò này, đồng thời cũng đánh giá thực lực của Lâm Phàm qua lời hắn kể để cứu được Kurenai, trước một đối thủ có như phi lôi thần khả năng.
Cuối cùng tổng hợp lại vẫn là một chữ "Mạnh", mạnh đến để người ta hài lòng tình trạng.
Có điều không lọt đệ tam mắt là Lâm Phàm vậy mà không mang trên người băng đeo chứng thực ninja làng Lá.
" Như vậy băng đeo trán của ngươi đâu?" tuy yên tâm, nhưng thấy Lâm Phàm không có mang chứng thực ninja của làng Lá đeo lên, đệ tam vẫn là khó chịu hỏi.
" Trong một lần cùng người chiến đấu bị hủy mất. Sư phụ! Ngươi sẽ không vì chuyện này mà trách ta đi." Lâm Phàm dùng lý do chính đáng qua loa trả lời cho qua chuyện.
Đệ tam cũng thật đúng là tạm tin. Không tin cũng không có cách. Hơn nữa vậy cũng tốt, ít ra như vậy tiểu tử này làm chuyện xấu ở bên ngoài cũng sẽ không bôi đen thanh danh làng Lá và cho làng gây họa gì.
Móc ra một chiếc băng đeo trán mới, đệ tam ném nó cho Lâm Phàm, để hắn đeo lên. Lâm Phàm cũng tạm thời buộc lên trán thứ này.
Lúc này đệ tam mới rời sự chú ý qua ba người đứng sau lưng Lâm Phàm.
" Còn bọn họ là ai?"
Thân phận của nhóm mình, Lâm Phàm đã sớm nghĩ kỹ, Kimimaro và Hotaru là không cần ẩn dấu đệ tam, hắn biết gì nói đấy, chỉ ẩn giấu đệ tam về huyết kế giới hạn của Kimimaro.
Còn Shisui cần chế tạo cho hắn thân phận là một tên luyện kiếm cao thủ của làng sương mù, nhưng chưa vào ninja thể chế, bộ mặt xấu xí không dám gặp người nên thường đeo mặt nạ.
Tóm lại Shisui là tán tu, thấy hợp liền thu làm tiểu đệ.
Đối với lời của Lâm Phàm, đệ tam lựa chọn tin, bởi đệ tam tin Lâm Phàm bản thân là sẽ không đem người về hại làng.
Bởi ở đây còn có Kurenai!
Có điều, ngoài dự đoán của Lâm Phàm là, thay vì nghi vấn về Shisui thân phận chân thực, thì đệ tam lại hướng Hotaru biểu lộ nghi hoặc...
Đám chó của Kakashi như nhắc nhở Lâm Phàm, đối phương còn có nhiều thủ đoạn để truy tung hắn.
Cũng may thời gian dài ra ngoài, đoạn thời gian gần đây còn cùng xà huynh tiếp xúc và liên tục ở lại địa bạn của xà huynh, nên khí tức và mùi vị của hắn đều biến đổi khác hẳn trước kia.
Dạng này nếu bị người nhận ra, hắn cũng sẽ không kì quái.
Cái mũi hít hít, thơm ngào ngạt mùi vị từ thân thể Kurenai tỏa ra khiến Lâm Phàm thư thái, nhưng thư thái rồi lại kèm chút bất đắc dĩ.
Bởi vì dạng này mùi thơm, dù là cho một con chó được huấn luyện gà mờ đi tìm cũng sẽ tìm được Kurenai vị trí. Nói gì đến trong trong làng Lá, hắn nhớ được còn có một bộ tộc lấy huấn luyện chó ninja làm cộng sự.
" Xem ra trước tiên phải chạy về hang ổ của sư huynh ta tránh một thời gian rồi tính."
Để thực hiện suy nghĩ tà ác trong đầu, Lâm Phàm tốn một phen công phu, lần nữa trở về địa bàn của Orochimaru, để tạm cắt đuôi đám ninja của làng Lá truy tung.
.....
Kurenai làm một hồi rất dài mộng!
Trong mộng, nàng cùng Lâm Phàm sống trong một chốn thần tiên, nơi đó có từng tòa đảo bay, có những sinh vật có bộ dạng kỳ quái nhưng đều rất thân thiện.
Nơi đó cảnh vật thật đẹp và trong lành.
Ngày ngày cả hai đều du sơn ngoạn thủy, bay hết từ tòa đảo bay này đến tòa đảo bay khác.
Biết nàng thích hoa, Lâm Phàm còn cùng nàng cùng nhau trồng hoa phủ kín một tòa đảo nhỏ trong đó, với đầy đủ các loài hoa.
Một căn nhà gỗ nhỏ dựng lên giữa "biển" hoa, ngày ngày cùng người mình yêu ngồi ngắm hoa. Đói hắn sẽ vì nàng nấu nấu chút gì, có khi sẽ là nàng nấu ăn để thể hiện mình quan tâm hắn.
Cuộc sống bình bình đạm đạm trôi qua, kèm theo là vô vàn hạnh phúc. Đây chính là cuộc sống mà dịu dàng Kurenai muốn có.
Điều đó khiến Kurenai không muốn thoát ra mộng cảnh và để mình chìm đắm trong đó.
Chỉ đến khi thế giới kia đột nhiên tan vỡ, nàng mở hốt hoảng mở ra đôi mắt mông lung.
Định thần lại, Kurenai mới nhớ mình là bị người dùng ảo thuật khống chế và xem tình huống lúc này, nàng hẳn là bị đối phương bắt đi rồi.
Bởi nàng đang bị nhốt trong một căn phòng kín, với ánh sáng lờ mờ. Chân tay bị buộc lại vào bốn góc giường, ép thân thể nàng thành hình chữ đại ( 大)
Không những thế, trong phòng còn đang đứng một người.
" Là ngươi... Mau thả ta ra... ngươi muốn đối với ta làm cái gì?"
Vừa vội vừa sợ, Kurenai vùng vằng thân thể, nhưng không tránh thoát được trói buộc.
Điều này khiến nàng nghĩ đến một khả năng đáng sợ, đó là thân thể sẽ bị loại người này làm bẩn.
Như vậy nàng làm sao còn có mặt mũi gặp lại Lâm Phàm đây. Dù cho hắn có thể sẽ không để ý, nhưng Kurenai tuyệt sẽ không cho phép mình, đem một thân thể đã bị vấy bẩn về gặp hắn...
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi, Kurenai nước mắt đã không ức chế được, khóc lên trong lặng im.
Tuy không gào thét, nhưng ánh mắt như chết lặng, không một chút ánh sáng và đã dần xuất hiện tử trí của Kurenai đã nói lên được, hiện tại nàng là đau khổ cỡ nào.
Vốn còn muốn hóa thân làm vai ác, trêu chọc một chút hiền dịu Kurenai, giả vờ diễn một hồi bá vương ngạnh thượng cung.
Nhưng khi thấy Kurenai nước mắt lã chã rơi xuống, ánh mắt không còn một chút ý chí sống, chứ đừng nói là phản kháng. Lâm Phàm lập tức sợ, nào còn tí ti suy nghĩ muốn trêu đùa.
Hắn vội vã cởi bỏ trang phục, lộ ra mặt thật, lao đến bên giường, một bên cởi trói một bên hô.
" Kurenai, Kurenai.. là ta.. là ta Lâm Phàm đây. Đừng sợ, cũng đừng nghĩ quẩn mà!"
Nước mắt làm nhòe hình ảnh trước mặt, đầy đầu là tử chí, đột nhiên nghe bên tai thanh âm quen thuộc của Lâm Phàm, khiến Kurenai như tìm được điểm sáng trong màn đêm u tối.
" Là mơ sao?"
Không dám tin tưởng vào thời điểm này gặp được Lâm Phàm, Kurenai ngu ngơ hỏi một câu.
Lúc này Lâm Phàm đã gấp gáp ngồi lên giường, bế Kurenai ôm vào lòng, lấy tay lau đi dòng nước mắt vẫn còn không ngừng chảy kia.
" Không phải mơ! Không phải mơ! Ngươi mau nhìn, nhìn ta... ta Lâm Phàm đây mà. Bằng xương bằng thịt Lâm Phàm."
Vừa nói hắn vừa đem bàn tay của Kurenai áp lên mặt mình, để nàng cảm nhận được lời nói của mình hoàn toàn là thật.
Cảm thụ được Lâm Phàm nhiệt độ, ánh mắt dần khôi phục một chút quang minh, Kurenai thấy được Lâm Phàm gương mặt.
Bớt đi thiếu niên ngây ngô đường nét, thêm vào là sự chững chạc của thanh niên lứa tuổi. Vẫn là góc cạnh rõ ràng, soái khí mười phần. Đôi mắt vẫn là như vậy sâu thẳm, nhưng hiện giờ đang tràn ngập lo lắng.
" Là hắn, thật là hắn..."
Nước mặt vừa ngừng một giây của Kurenai lại bất chợt tuôn rơi. Nhưng đó là những giọt nước mắt vui vẻ khi gặp lại được Lâm Phàm.
Nhưng lập tức Kurenai biến sắc!
" Không tốt! Lâm Phàm, có địch nhân ở đây, hơn nữa hắn còn rất mạnh. Anh mau trốn đi trước khi hắn quay lại, đừng lo cho em."
Nhìn Kurenai dạng này, trong đầu Lâm Phàm làm sao còn nổi lên được ý đồ xấu gì!
Thở dài một hơi, hắn bắt đầu an ủi và giải thích để trấn an Kurenai, mất một hồi mới làm cho nàng hiểu tất cả...
Lâm thời kế hoạch cũng bị thay đổi, hắn quyết định đi gặp Orochimaru, để đối phương giúp Shisui ghép lại mắt phải.
Sau đó là giúp mình tẩy đi trên thân loại này quỷ dị âm u mùi vị.
Đối với vấn đề này Orochimaru chắc chắn là cao thủ, bởi nếu không xà huynh cũng không thể liên tục hoàn mỹ giả trang thành hết người này đến người khác.
Làm xong những việc này hắn mới có thể đưa Kurenai trở về làng.
Một đêm vô sự, đơn thuần là ôm Kurenai ngủ một hồi. ( Các tín đồ dao sắc hẳn là thất vọng KK)
Ngày thứ hai Lâm Phàm liền đi tìm Orochimaru.
...
Một tháng sau!
Cổng làng, đang gác cộng nhóm ninja phát hiện, bị bắt cóc và mất tích đã một tháng nay Kurenai bình yên trở về rồi.
Chỉ có điều, Kurenai còn dẫn theo một đám người lạ mặt. Hơn nữa nàng còn thân mật ôm lấy cánh tay của một người trong số đó.
Một cô gái xinh đẹp, một tên thiếu niên mười bốn mười năm tuổi bộ dạng. Cùng hai tên thanh niên, một kẻ lưng đeo kiếm mặt mang mặt nạ không thấy được bộ dạng. Một kẻ thấy rõ bộ dạng, nhưng bọn họ cũng không nhận rõ được là ai.
Điều này lập tức được báo lại về phòng làm việc của Hokage.
Nhưng tin tức vừa đến nơi, nhóm người cũng đã đứng dưới cửa của Hokage đại lâu.
Đến đây bọn họ lập tức bị một nhóm ninja cản đường.
Đây cũng là khu vực trọng yếu của làng, dù có Kurenai trong đội, nhưng với việc cả đám bốn người đều không có thân phận là ninja của làng Lá chứng thực, đương nhiên không được phép tùy tiện ra vào.
Lâm Phàm không coi đây là chuyện, hướng về phía tầng cao nhất của đại lâu hô to " Sư phụ ta trở về rồi!"
" SƯ PHỤ!??? Hắn gọi ai là sư phụ? Không lẽ..."
" Đều tán đi đi."
Khi đám người còn đang mộng bức, ngây ra tại chỗ suy đoán, thì đệ tam xuất hiện ra lệnh cho đám ninja rời đi.
Tất cả chấp hành rời đi, nhưng còn không quên liếc Lâm Phàm nhìn nhiều vài lần. Biểu hiện kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, đồng thời trong đầu vài người dần hiện ra hình ảnh của một tên thiếu niên vài năm trước cũng gọi đệ tam là sư phụ.
Một lớn một nhỏ, cả hai hình ảnh dần dần trùng lặp và ăn khớp!
Lúc này bọn họ mới đều yên tâm rời đi.
" Ngươi còn dám trở về!!"
Trong phòng làm việc của mình, đệ tam mở miệng câu đầu tiên liền là trách cứ Lâm Phàm, biểu thị mình chứa đầy bụng oán khí.
Nhưng Lâm Phàm thì không coi đây là chuyện, cười hì hì đối diện đệ tam ánh mắt, nói.
" Ta có gì không dám trở về rồi, dù sao đây cũng là nhà của ta, cũng không phải đầm rồng hang hổ."
Một câu nói lập tức để đệ tam trong lòng yên tâm một chút, dù sao thiên tài loại này, bỏ nhà đi nhưng không biến chất, không có quên đây là mình gia liền tốt.
Sau một hồi tra hỏi của đệ tam, Lâm Phàm cũng thành công bàn giao và giải thích việc, làm sao gặp được mà mang Kurenai trở về.
Đương nhiên nói với đệ tam đều là lời nói dối, chỉ có nói với Kurenai mới là lời nói thật và cũng chỉ có Kurenai biết thân phận thực của hắn, nhưng chắc chắn nàng sẽ không nói ra.
Đệ tam mất một hồi đánh giá lại Lâm Phàm sau ba năm không gặp tên học trò này, đồng thời cũng đánh giá thực lực của Lâm Phàm qua lời hắn kể để cứu được Kurenai, trước một đối thủ có như phi lôi thần khả năng.
Cuối cùng tổng hợp lại vẫn là một chữ "Mạnh", mạnh đến để người ta hài lòng tình trạng.
Có điều không lọt đệ tam mắt là Lâm Phàm vậy mà không mang trên người băng đeo chứng thực ninja làng Lá.
" Như vậy băng đeo trán của ngươi đâu?" tuy yên tâm, nhưng thấy Lâm Phàm không có mang chứng thực ninja của làng Lá đeo lên, đệ tam vẫn là khó chịu hỏi.
" Trong một lần cùng người chiến đấu bị hủy mất. Sư phụ! Ngươi sẽ không vì chuyện này mà trách ta đi." Lâm Phàm dùng lý do chính đáng qua loa trả lời cho qua chuyện.
Đệ tam cũng thật đúng là tạm tin. Không tin cũng không có cách. Hơn nữa vậy cũng tốt, ít ra như vậy tiểu tử này làm chuyện xấu ở bên ngoài cũng sẽ không bôi đen thanh danh làng Lá và cho làng gây họa gì.
Móc ra một chiếc băng đeo trán mới, đệ tam ném nó cho Lâm Phàm, để hắn đeo lên. Lâm Phàm cũng tạm thời buộc lên trán thứ này.
Lúc này đệ tam mới rời sự chú ý qua ba người đứng sau lưng Lâm Phàm.
" Còn bọn họ là ai?"
Thân phận của nhóm mình, Lâm Phàm đã sớm nghĩ kỹ, Kimimaro và Hotaru là không cần ẩn dấu đệ tam, hắn biết gì nói đấy, chỉ ẩn giấu đệ tam về huyết kế giới hạn của Kimimaro.
Còn Shisui cần chế tạo cho hắn thân phận là một tên luyện kiếm cao thủ của làng sương mù, nhưng chưa vào ninja thể chế, bộ mặt xấu xí không dám gặp người nên thường đeo mặt nạ.
Tóm lại Shisui là tán tu, thấy hợp liền thu làm tiểu đệ.
Đối với lời của Lâm Phàm, đệ tam lựa chọn tin, bởi đệ tam tin Lâm Phàm bản thân là sẽ không đem người về hại làng.
Bởi ở đây còn có Kurenai!
Có điều, ngoài dự đoán của Lâm Phàm là, thay vì nghi vấn về Shisui thân phận chân thực, thì đệ tam lại hướng Hotaru biểu lộ nghi hoặc...
Danh sách chương