Hắn vừa mới nói xong, Phượng Minh liền quái dị mà cười rộ lên, học theo La Đăng vỗ mạnh vào ngực mình, “Vấn đề này, có một phương pháp thú vị hơn chính là, thuyền cỏ mượn tên!”

Mọi người khó hiểu, cái gì gọi là ‘thuyền cỏ mượn tên’? Thuyền cỏ mượn tên là một câu chuyện nổi tiếng thời Tam Quốc, không biết đã được đưa vào bao nhiêu bộ phim cả điện ảnh lẫn truyền hình rồi. Nếu đổi lại là bất kỳ một người ở thời hiện đại nào, đều sẽ không xem cố sự được nhắc đi nhắc lại này là một kế sách.

Song, ở cái thời không ai biết Tam Quốc là gì, loại kế sách của Gia Cát Khổng Minh mà ngay cả tiểu hài tử cũng nắm rõ này, hiển nhiên có thể trở nên đáng giá!

“Phương pháp ấy người khác đã từng dùng, vừa hạy hiện tại có thể mang ra tham khảo, áp dụng trong trận đại chiến trước mắt của chúng ta.” Phượng Minh hớn hở nói: “Chúng ta bắn tên, thủy binh Đồng Quốc chẳng lẽ không bắn tên sao? Chúng ta buộc một đống người cỏ, dựng ở bờ cát ven biển, thủy quân Đồng Quốc từ xa đi tới, thấy những thân ảnh lay động phía trước, nhất định nghi thần nghi quỷ, điên cuồng phóng tiễn, khi đó… ”

Phượng Minh dừng lại, mím môi, nhìn đám người xung quanh rồi cười trộm.

Mọi người nhất thời bừng tỉnh, bật ra một tràng cười to.

“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!” Nhiễm Hổ cười đến mức không kịp lấy hơi, “Sư phụ nói rất đúng, thiếu chủ đích thực thông minh hơn bất cứ kẻ nào trên thế gian này. Chỉ một biện pháp vô cùng đơn giản đã lừa được tên nhọn của Đồng Quốc về tay, không những thế còn có thể làm cho bọn chúng tưởng rằng chúng ta có rất nhiều tri viện. Chuyện làm người cỏ xin để thuộc hạ đi lo liệu, nhất định sẽ làm cho thật thỏa đáng.”

Phượng Minh gật đầu đồng ý.

Nhiễm Thanh tương đối cao hứng, lộ ra vẻ mặt tò mò, hỏi: “Nếu vậy, nên gọi là ‘người cỏ mượn tên’ mới đúng, vì sao lại là ‘thuyền cỏ mượn tên’?”

Phượng Minh thần thần bí bí làm mặt quỷ, hạ giọng nói: “Đại chiến sắp tới gần, vừa rồi Dung Hổ đã giáo huấn ta không được lãng phí thời gian tán gẫu trong lúc luận bàn chính sự, cho nên lý do vì sao gọi là ‘thuyền cỏ’, chờ khi thương nghị xong ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Nhiễm Thanh làm bộ như phẫn nộ mà liếc mắt nhìn Dung Hổ một cái.

Dung Hổ cười khổ, tự thanh minh cho bản thân mình, “Làm sao ta dám giáo huấn Minh vương?”

Sau đó mọi người lại vui vẻ cười ha ha mấy tiếng.

Trước đại chiến bọn họ đều coi nhẹ sinh tử và thắng bại, ngay cả sự phân chia giữa các phe phái cùng tôn – ti cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Thượng Tái Tư thấy Nhiễm Hổ định rời đi, liền mở miệng nói với hắn: “Còn có những chuyện khác phải thương lượng, chờ sau khi bàn bạc xong hãy chia ra hành sự, tránh cho có gì thay đổi, lại phải tìm tới thông tri, lãng phí thời gian chuẩn bị ít ỏi trước khi lâm trận.” Hắn lại bộc lộ sự cẩn thận chu đáo hơn người một lần nữa.

Sau khi cười xong, nhân vật lớn tuổi nhất - La Đăng cũng bắt đầu đóng góp ý kiến: “Người cỏ mượn tên… A, ta cảm thấy người cỏ mượn tên nghe hay hơn so với thuyền cỏ mượn tên, ân, dù sao phương pháp kia đích thực rất tốt. Chính là, có vài vấn đề, trước hết chúng ta nên cẩn thận ngẫm lại.”

Thượng Tái Tư tán thành: ”La tổng quản nói rất đúng. Đầu tiên, cung tiễn thủ của địch nhân đương nhiên không phải kẻ mù, lúc vừa tiến vào phạm vi ngắm bắn, bọn chúng đương nhiên sẽ bị lừa gạt, bắn tên vào người cỏ. Thế nhưng khi tới gần hơn, tất sẽ nhìn rõ đối tượng mà mình đã bắn nhầm. Vì thế cho nên, lượng tên chúng ta có thể lừa được, e rằng chỉ là loạt tiễn bắn ra tại thời điểm bắt đầu thôi. Sau khi dùng hết, vẫn phải dựa vào chính mình nghĩ cách.”

Khúc Mại lập tức tiếp lời: “Theo ta thấy,” Mới nói ra ba chữ, hắn lại phát hiện dường như bản thân quá mức hưng phấn cho nên lớn giọng, vì thế xấu hổ mà nhìn Phượng Minh một cái, lộ ra bộ dáng cẩn trọng xin chỉ thị phi thường khoa trương, hỏi: “Thiếu chủ, ta cũng có thể lên tiếng chứ?”

Dưới sự dẫn dắt của một người căn bản không đem cấp bậc cao – thấp để vào trong mắt, lại thích tự do phóng khoáng, thúc đẩy mọi người tận lực bộc lộ tài hoa như Phượng Minh, ngay cả những cao thủ Tiêu gia luôn lấy trầm mặc nghiêm nghị mà lĩnh mệnh hành sự làm mỹ đức, cũng lộ ra tính cách hoạt bát sôi nổi của người trẻ tuổi.

Phượng Minh cười nói: ”Có chuyện thì nói mau, không được lãng phí thời gian, bằng không ngươi chính là đối tượng thứ hai bị Dung Hổ cảnh cáo.”

Khúc Mại nhận được chỉ thị, lập tức nhả lời vừa mới nuốt lại trở ra, “Theo ta thấy, chuyện cung tiễn, phải chuẩn bị ba phương diện.”

“A, còn có ba phương diện?”

“Nhiễm Thanh, ngươi đừng có chen miệng vào.” Khúc Mại cười cười, mắng Nhiễm Thanh một câu, sau đó tiếp tục nói: “Thứ nhất, không thể ký thác toàn bộ hy vọng lên tên mà địch nhân bắn về phía chúng ta, ngộ nhỡ bọn chúng không phóng tiễn thì làm thế nào? Vì vậy, vẫn phải huy động thợ thủ công, vừa làm người cỏ, vừa gấp rút chế tạo một đống cung tiễn.”

“Có đạo lý.” Phượng Minh gật đầu.

Được Phượng Minh xác nhận, Khúc Mại càng thêm tin tưởng, nói tiếp: “Thứ hai, ngoại trừ đặt người cỏ trên bờ cát, còn có thể đặt ở gần bục bắn tên tạm thời, thậm chí sóng vai cùng cung thủ thật. Cho dù những thứ này bị địch nhân phát hiện là người cỏ, cũng vẫn có tác dụng nhiễu loạn tầm mắt bọn chúng, che giấu cung thủ chân chính của chúng ta. Khi đó, bởi vì muốn tiêu diệt người thật, bọn chúng liền không thể không bắn tên về phía này.”

Dung Hổ mỉm cười nói: “Ý tưởng này hay lắm, nếu tên của ta hết, có thể thuận tay nhổ tên cắm trên người cỏ xuống dùng, tiết kiệm cả sức lực lẫn thời gian.”

Nhiễm Thanh hì hì cười, vỗ lên bả vai hắn, “Dung Hổ, thời điểm ngươi nhổ tên phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng nhổ chưa xong đã bị địch nhân coi thành người cỏ.”

Thượng Tái Tư nhíu mày, căn dặn: ”Đại quân địch nhân tới đây, căn bản nhân số quá đông, không phải lo đến thương vong. Chúng ta thì khác, tổng cộng chỉ có hơn chín trăm, thương tổn một người liền mất đi một nhân lực, các ngươi đều phải cẩn thận, bảo tồn sức chiến đấu là quan trọng nhất, cố gắng tránh để bị thương.”

“Ta có thể nói điểm thứ ba không?” Khúc Mại ho khan hai tiếng, tỏ vẻ chính mình còn muốn tiếp tục.

Nhiễm Thanh nhanh chóng ngừng tán phét, giải thích: ”Ta không chen miệng vào nữa, Khúc Mại đại ca, xin mời tiếp tục.”

Nhìn đám thủ hạ tích cực chủ động cân nhắc các phương diện thuộc về chiến sự, Phượng Minh bỗng nhiên cảm thấy có hơi cổ quái, thế nhưng lại rất mực tự hào. Tựa hồ có một giai đoạn lịch sử sống động đang bừng tỉnh và hiện lộ ngay trước mặt. Bên người vô số mưu sĩ trung thần, mà chính mình, nghiễm nhiên tọa trấn một phương, trở thành chủ soái được mọi người yêu kính. Nếu hiện tại có thêm một cây cờ soái và lều trướng vàng xanh rực rỡ, lại phối cùng hai hàng hộ vệ tay cầm trường thương, thân mặc khôi giáp uy phong lẫm liệt đứng bên, vậy thì lại càng thêm giống.

Đáng tiếc bọn họ vội vã lên thuyền, không ai kịp mang theo khôi giáp hay những vật dụng phòng hộ cồng kềnh. Sau khi đại chiến bắt đầu, phải đối mặt với toàn bộ quân đội Đồng Quốc cùng với viện binh của nước này, đội ngũ thiếu thốn trang bị của Phượng Minh hiển nhiên sẽ chịu nhiều thua thiệt.

Khôi giáp và lá chắn đều thiếu hụt, làm sao đối phó với cung thủ của địch nhân? Nghĩ đến nhóm thủ hạ trẻ tuổi trước mặt, không biết có bao nhiêu người có khả năng sống sót sau trận huyết chiến này, tâm tư Phượng Minh bỗng nhiên trầm xuống. Chính là, ngay sau đó hắn cắn mạnh răng một cái, cưỡng ép bản thân không được uể oải, phải tiếp tục buông bỏ mọi thứ, dùng tâm lý quyết tử để đối diện với tình thế hiện nay ──

Ống tay áo bỗng nhiên bị người giật giật, Thu Lam hoặc là Thu Tinh ở phía sau đang nhẹ nhàng lay động hắn.

“Thứ ba, hiển nhiên có liên quan tới người cỏ mà thiếu chủ đã nghĩ ra. Thượng thị vệ không phải đang lo lắng người cỏ sẽ nhanh chóng bị địch nhân nhìn thấu hay sao? Ta đã nghĩ ra một biện pháp, để người cỏ nhìn càng giống người thật hơn.”

Những hán tử tuổi trẻ này, bất kể thân phận cao thấp, năng lực mạnh yếu, bối cảnh khác biệt ra sao, cuối cùng đều bởi vì không thể không đối mặt với cường địch mà liên thủ chặt chẽ. Không một ai còn chất chứa băn khoăn cố kỵ, đều thi triển hết bản lĩnh của mình, nỗ lực cống hiến ý tưởng.

Phượng Minh đang định quay đầu hỏi xem Thu Lam và Thu Tinh có chuyện gì, lại nghe Khúc Mại nói thế, không khỏi bị thu hút, tò mò lên tiếng: “Làm thế nào để người cỏ giống người thật hơn?”

Khúc Mại chỉ vào La Đăng, nói: ”La tổng quản, trên thuyền không phải có một đống xiêm y vốn dĩ định đem đi nơi khác bán hay sao? Hiện tại, nếu đã không bán được, cũng đừng nên lãng phí, lấy ra để người cỏ mặc vào, hẳn là sẽ giống thật hơn nhiều lắm.”

Phượng Minh lập tức tán thành, “Tốt, bây giờ còn quan tâm kiếm tiền làm cái gì nữa? Nhanh lấy hàng hóa trên thuyền xuống đây đi!”

La Đăng thế nhưng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, ”Xiêm y nào? Thuộc hạ tuyệt đối không biết. Đội tàu là để đón đưa thiếu chủ, từ khi nào lại chất hàng hóa lên?”

“A!” Nhiễm Hổ vỗ đầu, nhớ ra, “Quả thật có một đống đồ vật như vậy, chúng được đưa tới vào lúc sư phụ rời thuyền mấy ngày trước, do đó ta đã nhận thay. Chất liệu của đống áo bông này cũng không phải quá tốt, ta vốn định không nhận, thế nhưng nghe nói là do thiếu chủ cố ý sai người chế tạo, để đưa tới Đông Phàm, còn cổ cổ quái quái căn dặn phải kín tiếng. Một đống áo bông rách nát, có cái bí mật gì để mà giữ? Thật là kỳ lạ.”

“A!” Phượng Minh phản ứng cực kỳ mãnh liệt, đột nhiên nhảy dựng lên, thiếu chút nữa nhào xuống bờ cát, may mắn được Dung Hổ đỡ lấy mới đứng vững lại. Hắn trừng lớn con mắt đen thui nói với Nhiễm Hổ: “Ngươi nhắc lại một lần nữa xem!”

Nhiễm Hổ nghĩ là mình đã phạm phải sai lầm to lớn nào đó, vì thế khẩn trương đáp: ”Trên thuyền có một đống áo bông, thuộc hạ liền… Có gì không đúng sao? Ai nha, lúc ấy thuộc hạ đã cảm thấy rất cổ quái, nên mới nhất thời sơ sẩy như vậy… Sớm biết thế, thuộc hạ đã cắn răng kiên quyết cự tuyệt kiện hàng kia… ”

“Không, không, không thể!” Phượng Minh kích động đến mức run rẩy tay chân, “Ngươi có biết đó là cái gì không? Miên giáp, là miên giáp! Lão thiên gia của ta ơi, chúng ta không có khôi giáp, nhưng lại có miên giáp!” Miên giáp là cơ mật quân sự, tuy rằng La Đăng biết rõ nội tình, nhưng lại bảo toàn bí mật, tình hình cụ thể ngay cả đồ đệ của mình cũng không hề hé răng.

Nhiễm Hổ vẻ mặt chẳng hiểu đầu cua tai nheo, ngây ngốc nhìn Phượng Minh, kỳ quái nói: “Miên giáp là cái gì?”

Phượng Minh mừng rỡ, cao hứng mà khua tay múa chân, chỉ hận không thể lăn mấy cái ở trên bờ cát này để biểu đạt tâm tình vui sướng của mình. Sau khi liên tục tiếp nhận một cái rồi lại một cái tin xấu, cuối cùng cũng có biến chuyển, một tin tức tốt lành cư nhiên từ trên trời rơi thẳng xuống!

“Chuyện quan trọng như vậy, vì sao các ngươi không nói sớm?” Sau khi phát điên một trận, Phượng Minh xoay người nhìn hai đại thị nữ sau lưng. Các nàng ấy mới là quý nhân chế tạo ra miên giáp, cho dù hàng hóa được chuyển tới thuyền, bởi vì La Đăng vắng mặt mà bị bỏ lỡ, nhưng phương pháp chế tác nhất định hai thị nữ này nắm rõ.

Thu Tinh ủy khuất nhìn Phượng Minh. Còn Thu Lam thì đỏ mặt, dùng thanh âm lí nhí như tiếng muỗi kêu, nói: ”Vẫn luôn ở trên thuyền trải qua đánh đánh giết giết, chúng nô tì làm sao còn nhớ tới miên giáp được?”

“Mới nói về chuyện cung tiễn, người ta đã nhớ ra, chính là muốn lên tiếng, nhưng Minh vương lại chỉ lo nghe Khúc Mại nói chuyện, không để ý tới chúng ta.” Thu Tinh ở bên cạnh Thu Lam cũng nhỏ giọng nói.

Vừa rồi người kéo tay áo Phượng Minh, xem ra chính là Thu Tinh. Phượng Minh lúc này cực kỳ cao hứng, hiển nhiên sẽ không so đo, vội vàng nhận sai, nói: ”Là ta không tốt, không nên tức giận. Hai người các ngươi đều là đại công thần, về sau ta phải luận công ban thưởng, nhất định cho các ngươi thăng quan tiến chức.”

Trong lúc hưng phấn ngập đầu, lời thoại trong mấy bộ phim đều bị hắn thốt ra.

La Đăng cũng phi thường phấn chấn, hỏi Nhiễm Hổ: ”Trên thuyền này có bao nhiêu kiện miên giáp?”

Cho đến bây giờ, Nhiễm Hổ vẫn không hiểu áo bông làm sao có thể biến thành ‘khôi giáp’ được, song vẫn âm thầm tính toán một hồi, đáp: ”Có ít nhất bốn trăm kiện được chuyển tới.”

Nụ cười trên mặt Phượng Minh nhất thời tắt lịm, ”Vậy chẳng phải chỉ có thể phát cho không đến một nửa nhân thủ hay sao?”

“Minh vương nghĩ nhiều rồi.” Thượng Tái Tư cười cười, tiếp lời, “Chúng ta tổng thể có chín trăm người, đương nhiên phải phân thành tuyến trước tuyến sau, không có khả năng toàn bộ đứng ở đầu sóng ngọn gió đối mặt với mưa tên bão kiễm. Chí ít, thợ thủ công phải ở đằng sau để tiện chế tạo binh khí, nữ nhân thì chiếu cố bệnh binh, chăm lo lương thực… ”

“Minh vương,” Dung Hổ bỗng nhiên cắt lời Thượng Tái Tư, tầm mắt liếc về bên trái, trầm giọng nói: “Thủy binh Đồng Quốc đến rồi.”

Sắc mặt mọi người khẽ biến, tất cả đồng loạt nhìn về một cao thủ Tiêu gia đang đứng trên tảng đá cao cao quan sát.

Trên tảng đá dốc đứng, người nọ đang liều mạng vẫy cờ, ý bảo với bọn họ, thuyền địch đã xuất hiện trong tầm nhìn. Trong nháy mắt, những tiếng hít thở cơ hồ ngừng bặt. Nhiễm Hổ là người đầu tiên đứng lên, ”Ta lập tức đi bảo thợ thủ công làm người cỏ, chế tạo cung tiễn.” Ngay cả cát dính trên người cũng không thèm phủi, hắn đã cấp tốc chạy đi.

La Đăng không cũng nấn ná thêm nữa, nói: ”Việc phân phát miên giáp cứ giao cho thuộc hạ, trước hết cẩn phải kiểm kê số lượng cụ thể một chút mới được.” Dứt lời, hắn cũng vội vã ly khai.

Tuy rằng Dung Hổ và Nhiễm Thanh chưa chính thức nhận nhiệm vụ, song vị trí cung tiễn thủ rõ ràng không dành cho hai người bọn họ thì còn có thể là ai. Vì thế cả hai phi thường ăn ý, chắp tay với Phượng Minh, nói, “Chỗ cao ở hai bên trái - phải liền giao cho chúng thuộc hạ.”

Phượng Minh vội tiếp lời: ”Cần mang theo bao nhiêu nhân thủ, các ngươi tự mình chọn đi.”

“Đã biết.” Nhiễm Thanh lớn tiếng đáp ứng, thời điểm rời đi liền thuận tay kéo Khúc Mại theo cùng, cười nói: ”Thiếu chủ bảo ta tự chọn người, ngươi liền theo ta đi bắn tên đi.”

Khúc Mại đương nhiên sẽ đáp ứng, sau khi cáo biệt Phượng Minh, liền nhiệt huyết sục sôi mà đi theo Nhiễm Thanh, Dung Hổ.

“Minh vương.” Thu Lam dắt Thu Tinh đi tới, cư nhiên cũng lộ ra vẻ mặt dứt khoát dị thường, ”Ta và Thu Tinh đã thương lượng rồi, hiện tại có tất cả mười hai thị nữ, chúng ta mỗi người phụ trách sáu người, một bên đi lo liệu chuyện cơm nước,…”

Phượng Minh kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn Thu Tinh. Thu Tinh nghe nói tới chuyện giết chóc, sắc mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng, ra vẻ mạnh mẽ cười nói: “Cơm nô tỳ nấu không sánh bằng Thu Lam, có điều tay chân cũng xem như lanh lợi, chuyện chiếu cố bệnh binh, xin Minh vương giao cho nô tỳ.”

Phượng Minh tha thiết mà nhìn hai thị nữ đã theo chân mình trong suốt một thời gian dài, âm thầm nói với bản thân, tuyệt đối không thể lộ ra mấy thứ cảm xúc yếu đối để bị mất mặt vào thời khắc này. Hắn nhịn xuống tâm tư đang sôi sục trong lòng, khen ngợi: ”Được! Các ngươi đều rất được! Đi đi, hai chuyện này liền phải nhờ đến các ngươi rồi.” Vung tay một cái, hắn đột ngột xoay người, quay về phía Thượng Tái Tư vẫn luôn trang nghiêm đứng bên cạnh, hào sảng nói: “Nào nào, chúng ta lên vách đá nhìn thử xem, đại quân Đồng Quốc rốt cuộc điều bao nhiêu chiến thuyền tới đây đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện