CHƯƠNG 22

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Dương

Đám Thu Lam thị hầu ngoài doanh trướng, hết lần này lượt khác nghe những thanh âm rên rỉ vừa đau đớn vừa trộn lẫn hạnh phúc, những thanh âm *** mi ngọt ngấy như tiếng tiêu tiên thần của Phượng Minh, dù đã sớm thành quen, nhưng vẫn không khỏi khiến trống ngực họ thi nhau đập rộn ràng. Sau gần cả canh giờ, Thu Nguyệt chợt ngáp dài: “Đại vương biết thân thể Minh vương chưa khoẻ hẳn, chắc sẽ không nhộn nhạo quá lâu đâu. Muội với Thu Tinh đi chuẩn bị bồn nước nóng trước đã nha.” Rồi cùng Thu Tinh đi mất.

Thu Lam một mình đứng canh ngoài cửa, chợt nghe có tiếng xào xạo, như thể đang có ai đó dẫm lên những sớ cỏ khô vàng dưới đất, nàng liền ngoái lại nhìn.

Đương lúc Thái Thanh đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Chỉ có mình tỉ tỉ đứng canh ở đây? Lạnh thế này, sao không gọi muội một tiếng?”

“Bọn Thu Tinh vừa mới chạy đi chuẩn bị mộc dục cho Đại vương cùng Minh vương đó mà.” Thu Lam ngó nghiêng sau lưng Thái Thanh: “Thái Thương đâu?’

“Ngủ rồi. Thằng nhỏ ấy, phải vất vả lắm mới dỗ nó ngủ được.” Thái Thanh áy náy nói tiếp: “Vì nó, mà muội suốt ngày chểnh mảng việc hầu hạ Minh vương, khiến các tỉ ai cũng phải vất vả.”

Thu Lam thấy nàng tuy được thăng làm đại thị nữ tuỳ thân của Minh vương, nhưng chưa bao giờ tỏ vẻ ngạo mạn, thậm chí lúc nào cũng có vẻ sợ sệt, mới chợt nghĩ có lẽ ngày xưa trong vương cung Thái Thanh thường bị mọi người khi dễ, mới muốn nhân dịp này trò chuyện gần gũi thêm với nàng đôi chút, mà ân cần nói: “Thái Thương là một đứa trẻ ngoan.”

Nhưng Thái Thanh lại tựa hồ có chuyện vướng bận, cứ không ngừng nhìn về phía trướng môn.

“Sao vậy?”

“Không ạ,” Thái Thanh cúi đầu, mãi sau mới ngẩng lên, rụt rè hỏi: “Thu Lam tỉ tỉ, Minh vương mới cưỡi ngựa có một lúc, đã kêu đau sống lưng. Người thân nam nhi trẻ tuổi, sao thân thể lại yếu như thế?”

Thu Lam thở dài, cũng chau mày ủ ê: “Sau khi trở về từ A Mạn giang, thân thể Minh vương đã hư nhược thế rồi. Giờ nhìn qua dẫu có vẻ bình thường, nhưng nguyên khí thực ra vẫn chưa khôi phục, cứ hoạt động một chút lại mệt mỏi. Ngày nào cũng hoạt náo không yên một chỗ, thực khiến người ta đôi lúc không biết phải làm sao.”

Hai người ai nấy đều ôm một bầu tâm sự riêng, cúi đầu không buồn lên tiếng. Hồi lâu sau, Thái Thanh mới cắn môi nói: “Minh Vương giống như đang…”

Được lưng chừng câu, cả hai người liền ngẩng phắt lên, những tiếng rên rỉ điềm mật trong doanh trướng dường như đã bắt đầu tan biến. Vừa lúc Thu Nguyệt cùng Thu Tinh trở về đến nơi, thấp giọng thì thào: “Kết thúc rồi?”

“Ừ.”

Thu Nguyệt tiến tới ngoài doanh trướng, cung kính cất giọng hỏi: “Mộc dục đã chuẩn bị xong, chúng nô tì tiến vào thị hầu được không ạ?”

Chỉ khắc sau, đã nghe tiếng Dung Điềm biếng nhác truyền ra: “Vào đi.”

“Nhanh nhanh…”

Thu Nguyệt chỉ huy, năm sáu thị vệ hè nhau bưng một chiếc thùng gỗ cực lớn vào trong doanh, lại có thêm hơn mười thị vệ khác nối tiếp nhau quẩy từng thùng nước ấm chạy vào, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, khiến đại doanh trướng của Dung Điềm nhất thời chìm ngập giữa một màn sương mịt mù.

Sau khi đám thị vệ thối lui, Dung Điềm cẩn thận ôm Phượng Minh đang kiệt sức cuộn giữa tấm thảm nhung dậy, nhẹ nhàng thả vào giữa làn nước ấm dịu.

Bốn tì nữ Thu Lam cùng tiến vào hầu hạ, giúp Dung Điềm cởi áo, đấm bóp, múc thêm nước, xoa lên người hắn những thứ hương liệu dùng để tẩy rửa. Phượng Minh thì trước nay họ thường không quản, chăm sóc cậu là đặc quyền của riêng Dung Điềm.

Phượng Minh giữa lúc mông mông lung lung, được làn nước ấm áp vây bọc tứ chi, nhất thời cảm thấy khoan khoái vô bỉ, liền mở hé mắt, duỗi duỗi tay chân, rù rì: “Trời sáng rồi?”

“Chưa đâu.” Làn môi Dung Điềm nhất thời dán sát lại, thừa cơ nhấm mút chút mật ngọt ngào của cậu.

“Ưm…”

“Ngươi mệt rồi, ngủ đi.” Những thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên tai, kèm theo những nụ hôn mơn trớn dây dưa quen thuộc.

“Dung Điềm…”

“Ta đây.”

“Ngươi đang tẩy rửa cho ta sao?”

“Ừ.”

Đôi con ngươi biếng nhác bất thần tròn xoe, đáng yêu như một chú mèo nhỏ. Phượng Minh líu ríu trong miệng: “Ta cũng muốn giúp ngươi tắm kia.”

Nhất thời, những bàn tay đang xoa bóp nhẹ nhàng trên lưng Dung Điềm chợt đông cứng lại, mấy nàng tì nữ mặt đối mặt đưa mắt nhìn nhau trân trối.

Nét cười khêu gợi chợt lan đi trên gương mặt tuấn tú của Dung Điềm, âm điệu lại có chút khàn đặc: “Ngươi giúp ta tắm?”

“Đúng a.”

“Thật chứ?”

Phượng Minh mơ màng cười ngọt ngào với hắn: “Đương nhiên là thật.”

Thật là dụ hoặc quá đỗi. Dung Diềm hơi cắn môi, cuối cùng cũng gắng gượng để lý trí đè chết dục vọng, vỗ về gương mặt Phượng Minh: “Mau ngủ đi, mai ngươi lại la hét đòi cưỡi ngựa đi chơi khắp nơi. Không có tinh thần thì du ngoạn sao được, không định trưng cặp mắt cú mèo ra ngoài để bị bẽ mặt đấy chứ? Ngươi xem ngươi đi, mệt đến hồ đồ rồi.” Lại thêm phần lưu luyến dùng mặt cọ nhẹ lên gương mặt bị nước hun ửng hồng của Phượng Minh.

“Ai mệt đến hồ đồ? Ta tuyệt đối không hồ đồ nha.” Phượng Minh bắt đầu ngọ nguậy ngồi dậy trong lòng Dung Điềm, nhãn thần quả nhiên đã có chút thanh tỉnh: “Đến, để ta tắm giúp ngươi. Ngươi giúp ta tắm bao nhiêu lần như thế, lần nào cũng thừa dịp ta ngủ quên để chiếm tiện nghi. Hừ, không được, lần này thế nào cũng phải đến lượt ta. Thu Lam, đưa vải chà lưng cho ta đi!”

Thu Lam sao dám trở ngại Đại vương hưởng thụ màn chủ động dâng hiến hiếm thấy của Minh vương, liền ngoan ngoãn dâng ngay chiếc khăn chà cho cậu.

“Ta muốn chà ở chỗ này.”

“Ừm…”

“Đau lắm hả?”

“Không phải…” Dung Điềm cau mày: “Ngứa quá.”

“Ngứa? Sao lại ngứa được?” Phượng Minh khó hiểu, dùng lực chà mạnh trên lưng Dung Điềm, “Thế này thì sao?”

“Nửa đêm ngươi tỉnh, để giày vò ta phải không?”

“Làm gì có? Bản Minh vương chẳng phải đang ra sức giúp ngươi tắm rửa sao? Nói chỗ nào ngứa, ta chà mạnh hơn là được.”

“… Tâm ngứa.”

Bốn nàng thị nữ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời khép mi hành lễ: “Chúng nô tì xin lui trước.” Đoạn nối gót lướt ra ngoài, không khỏi mím môi nén cười.

Lại đứng ngoài cửa chờ thêm một canh giờ nữa, tất cả mọi người bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Thu Lam nói: “Thái Thanh muội về nghỉ ngơi chút đi, để tỉ với bọn Thu Nguyệt luân phiên chợp mắt, đứng lại đây canh là được rồi.”

Thu Nguyệt gật đầu hưởng ứng: “Phải đó, bằng không Thái Thương tỉnh dậy sẽ khóc nháo mất. Ôi, phải chi có Dung Hổ hay Liệt Nhi ở đây thì tốt, để bọn họ trông hộ, đến lúc xong thì báo chúng ta một tiếng.”

Đang nói, chợt có một tiếng hô lớn từ trong trướng: “Người đâu.”

Bốn người vội vã tiến vào. Tóc Phượng Minh hơi rối, lười nhác tựa vào chiếc nệm lớn sau lưng, ngoại bào tuỳ tiện khoác hờ trên thân, ắt vừa bị Dung Điềm hoang *** vô độ nháo thêm một lần, nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, chẳng những không mệt mỏi, mà tựa hồ còn rất có tinh thần.

“Bên ngoài không mưa chứ?”

“Hồi bẩm Minh vương, trời không có mưa.”

“Có sao không?”

“…” Đám Thu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.

“Có sao không?”

“Có ạ.”

“Đẹp không?”

“Rất đẹp ạ.”

“Giúp ta thay y phục.” Phượng Minh hưng trí bừng bừng: “Ngắm sao trên bình nguyên là đẹp nhất đó, mà hiện tại nơi này còn chưa bị ô nhiễm, chắc chắn phải đẹp không gì bì kịp. Bình thường không có thời gian, hôm nay phải nhân dịp còn tỉnh táo, nhất định đi ngắm cho thoả thuê một phen.” Đoạn liên thanh thúc giục đám Thu Lam thay y phục.

Dung Điềm cau mày: “Ngươi không mệt à? Ngày mai…”

“Dù sao cũng phải đợi Dung Hổ quay về, mai không cần vội đi tiếp. Nếu mệt thì ngủ cả ngày cũng được mà.” Phượng Minh liếc xéo Dung Điềm: “Không được nói ta ấu trĩ, ngươi cũng phải đi ngắm cùng ta.”

Dung Điềm thấy cậu hiếm có dịp hưng phấn thế này, cũng không đành trái ý, liền gật đầu thuận theo: “Ngươi muốn thì đi xem vậy.”

Đám Thu Lam được Dung Điềm đồng ý, mới chịu giúp Phượng Minh thay y phục.

Dù nói là ngắm sao, nhưng hai người vừa ló đầu ra, đã kinh động không ít thị vệ.

“Chúng ta qua bên kia.” Phượng Minh vừa hạ lệnh, cả một kỵ đội liền hùng hổ rục rịch nhích đi.

Tới chỗ Phượng Minh chỉ, đã có một miếng cẩm bố được trải sẵn thuận tiện cho Dung Điềm và Phượng Minh ngồi ngắm sao. Hơn trăm thị vệ tay đan tay, lưng hướng vào trong, hình thành một vòng tròn vây xung quanh đám Dung Điềm Phượng Minh.

Bọn Thu Lam thân là thị nữ cũng tự nhiên được ở lại trong vòng, bưng từng đĩa điểm tâm cùng rượu ngon từ trong thực hạp ra, nhất nhất sắp một lượt trên tấm cẩm bố, để họ có thể dùng tuỳ nghi.

Phượng Minh nằm xoải ra trên nền vải trải, ngưỡng mộ cả một bầu trời sao lấp lánh bên trên, đôi con ngươi long lanh hơn cả những vì tinh tú, miệng không ngừng tấm tắc: “Không hổ là trời sao cổ đại, mỗi một ngôi sao đều sáng vô cùng. Ngày mai nhất định sẽ nắng đẹp, vì trên trời không có mây, sao mới sáng rõ. Không có mây, sẽ không có mưa.”

“Phải không?” Dung Điềm cũng học theo cậu nằm ngửa ra, “Mỗi một vì sao là mỗi một thần tiên, những vì sao đặc biệt sáng lúc đêm muộn, chính là đôi mắt đang dõi theo của các vị thần đấy.”

“Phải, họ dõi mắt theo, vì phát hiện được một đấng quân vương anh minh hiếm có từ cổ chí kim.”

“Không,” Dung Điềm trở mình, hai tay chống bên hai bên người Phượng Minh, nhìn cậu tha thiết, dịu dàng thì thầm: “Vì họ phát hiện được một đôi tình nhân hạnh phúc nhất cõi đời này.”

Gió nhẹ thoảng qua. Ánh sao lấp lánh chiếu xuống, càng khiến đường dáng dãy núi bật thêm sự hùng vĩ. Mọi thanh âm như rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn duy tiếng tim đập rộn ràng quyện hoà vào nhau.

Phượng Minh đỏ bừng mặt, chợt quay mặt đi, dùng thanh ấm lí nhí như muỗi kêu thì thào: “Nếu thế, hãy để thiên thần được thấy chúng ta yêu nhau thế nào đi.”

Dung Điềm sửng sốt.

Phượng Minh ngượng ngùng nhìn hắn: “Hôm nay… bỗng nhiên rất muốn được tận hưởng thoả thích tư vị được ngươi ôm ấp mà.” Cậu chủ động vươn tay, quấn quanh cổ Dung Điềm, hung hăng cắn mạnh một cái. “Ôm bao nhiêu lần cũng không sao cả.” Nói không hết sự quyến rũ mị nhân.

“Phượng Minh…”

Giữa những cơn gió lành lạnh, trên bình nguyên thấm đẫm sắc thu tàn, hai thân ảnh quyện lại làm một, mật ngọt lan tràn tứ phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện