CHƯƠNG 12
Tái biên: Sal
Dung Điềm là tên sắc lang. Từ khi Phượng Minh được phép xuống giường lại quen thói chui chung chăn nằm chung nệm, qua đêm đầu ấp tay gối. Ban đầu hắn còn chút cố kỵ vì đám thương tích của cậu, chỉ nâng khẽ chân chạm khẽ tay mà ôm ôm ấp ấp, thế nhưng cả hai lại như bó rơm khô bén lửa nhạy không nhẫn nhịn nổi, chưa được mấy ngày đã lại ý xuân mơn mởn tràn phòng hòa khúc hoan ca văng vẳng hằng đêm.
“Ah… Ô… Ô…” Bàn tay to bản đang lần mò khắp thân thể khiến Phượng Minh run rẩy.
Tây Lôi Minh Vương chìm ngập giữa bề bộn chăn tơ gối nệm. Làn da đùi non nớt vừa bị tách ra đã cảm nhận mạnh mẽ cái ve vuốt ấm nhuần mà thô ráp từ bàn tay ấy, cậu không ngừng rên rỉ kháng nghị lại từng cử chỉ đầy khiêu khích của Dung Điềm.
“Không công bằng! Hôm nay rõ ràng đến lượt ta ở trên.” Cậu thở hổn hển, ngó lơ những dấu hôn điểm xuyết chi chít trên làn da mỏng manh mà tiếp tục bất mãn vì quyền lợi vừa bị tước đoạt.
Dung Điềm cười khàn đục: “Nếu ngươi còn thẳng được lưng lên, ta cho ngươi lên trên.”
Những thanh âm nồng đượm như thiêu đốt từng hồi khát vọng chảy rần rật trong cơ thể, Phượng Minh bứt rứt xoay trở. Đôi mắt đen thẳm vì dục tình ươn ướt ngước nhìn Dung Điềm, xuân ý mơn man tản mát từ đáy mắt sâu hút càng khiến lòng người thêm cồn cào.
Ánh mắt Dung Điềm như lạc đi, tán thưởng không ngớt. Hắn cẩn trọng trườn lên phủ trên tấm thân yêu kiều bên dưới. Vóc người cường tráng dán sát vào làn da nõn nà ngà ngọc tựa như băng lửa thình lình va chạm, sáng lòa một thứ hào quang huyễn hoặc.
Cúc hoa nhỏ nhắn khe khẽ nở bung mang theo thứ sắc màu *** dật đợi chờ Dung Điềm đoạt lấy.
“Ưhm…” Vừa bị chạm đến vùng u cốc bí hiểm sau vùng bán nguyệt, mắt Phượng Minh như mê đi mơ màng, cổ họng ư ử những thanh âm nũng nịu khiến người nghe không thể kiềm chế. Chiếc cổ thon dài ưỡn về phía sau, như thể không chịu nổi sự chiếm đoạt mạnh mẽ của Dung Điềm, cả người cậu không ngừng run rẩy.
“Đừng mà.” Cậu nửa giả nửa thật rũ đầu, cố gắng hé mắt.
Dung Điềm cười giảo hoạt: “Đừng ư? Để ta xem.” Hắn dùng đầu gối len vào giữa đôi đùi bạch ngọc. Những ngón tay tinh nghịch sáp nhập giữa cúc hoa nhỏ nhắn còn vương dịch thể nhũ bạch, khẽ khàng dùng sức bài khai.
“Nói, được không?”
“Không được.” Phượng Minh lộ ra bộ dạng thách thức.
“Còn cãi bướng? Bản vương đã ghìm nén hai ngày nay. Bây giờ phải trừng phạt ngươi thật kỹ mới được.”
Nơi mẫn cảm nhất trên người bị hắn hung bạo ấn mạnh xuống, Phượng Minh rùng mình, hàng mi chau lại, không kiềm nén nổi bật ra những tiếng rên rỉ: “Ưm ưm… Không… Đừng… Dung Điềm…”
“Biết sự lợi hại của bản vương chưa?” Dung Điềm dịu dàng cười, khẽ day day vành tai nhỏ nhắn trên gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn: “Kêu thêm vài tiếng nữa đi.”
Lại thêm một ánh nhìn mơ màng động lòng người nữa phóng đến, Phượng Minh lười nhác xoay người, vòng tay qua cổ Dung Điềm: “Dung Điềm, Dung Điềm, Dung Điềm, Dung Điềm, ngươi nói đi, lần sau để ta lên trên.”
Dung Điềm cười khổ: “Lần trước là ai càu nhàu ở trên sẽ đau lưng?”
Nhắc lại mấy chuyện mất mặt hôm trước, Phượng Minh hậm hực hừ một tiếng. Hạ thể đột nhiên lọt phải ma trảo của Dung Điềm, dục hỏa rần rật không cách nào khống chế đang xộc thẳng đến tận đại não.
Dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của Dung Điềm, tư vị hoan ái đã sớm thấm nhuần vào người Phượng Minh. Thậm chí trên người cậu càng lúc càng tản mác ra thứ khí chất mị hoặc khiến lòng người ngứa ngáy khổ sở.
Khó chịu vặn vẹo vòng eo thanh mảnh, Phượng Minh tự động trườn lên người Dung Điềm, ý cười biếng nhác ẩn hiện bên môi.
Dung Điềm làm sao chịu đựng nổi. Thứ dục vọng bị kiềm nén bấy lâu hiên ngang ngóc thẳng đầu, hắn gầm nhẹ ưỡn thẳng người lên. Dị vật nóng bỏng bật tung nụ hoa chúm chím, lèn chặt giữa đường dũng đạo chật hẹp.
“A…” Bờ môi mọng đỏ ướt át của Phượng Minh bặm chặt lại, hàng mi cong cong thoáng run rẩy, dường như bị thứ trướng vật cực đại của Dung Điềm cưỡng đoạt toàn bộ hô hấp.
Khi từng hơi thở nhịp nhàng đầy tiết tấu đan xen giữa từng đợt ra vào cuồng loạn của Dung Điềm, Phượng Minh mới bắt đầu tìm lại được hơi thở mong manh của mình. Cậu thở hổn hển, tựa hẳn vào lòng Dung Điềm, hai chân bị kéo quá rộng khiến cậu phải bám víu lấy bờ vai vững chãi ấy.
Những tiếng rên rỉ ngây thơ đến ngọt ngào, cùng thứ thanh âm *** loạn của tứ chi triền quấn và dịch thể ướt át mập hợp, tất cả dây dưa cuộn lẫn với hương phần hương phiêu đãng khắp cung điện.
“Mệt quá đi.”
Sau cơn kích tình mãnh liệt, nghênh ngang để Tây Lôi vương bồng đến mộc dục, rồi lại để Dung Điềm một tay phục dịch từ thanh tẩy đến thắt lại xiêm y, Phượng Minh cứ chau mày nằm vật ra đó than vãn mệt mỏi hàng chục lần không ngớt. Tựa người trên giường, cậu hờ hững liếc qua những món ăn được bày biện cẩn thận trên mặt bàn, đoạn ngáp dài uể oải: “Ta không muốn uống canh bồ câu.”
“Không uống canh bồ câu?” Thu Lam ré lên: “Tại sao lại không dùng canh bồ câu? Bồ câu này tì nữ đã phải khổ sở suốt một tháng trời nhồi biết bao nhiêu thảo dược mới nuôi lớn được ngần này, sao Minh Vương lại không ăn? Minh Vương bất công quá! Tại sao bọn Thu Nguyệt Thu Tinh được phép đi Ly Quốc để hầu hạ Minh Vương, chỉ có tì nữ phải vò võ một mình ở đây…”
Xem ra Thu Lam thực sự vẫn còn ấm ức chuyện mình bị bỏ lại Tây Lôi. Từ hồi Phượng Minh trở về, nàng không biết đã lăn ra khóc lóc vì chuyện này đến bao nhiêu lần, cứ không ngừng tự trách bản thân khi Phượng Minh chịu khổ nạn lại không có mặt hầu hạ.
“Nếu có tì nữ nấu cơm khi Minh Vương ở Ly Quốc, thì sao người có thể gầy trơ xương như thế này…”
Phượng Minh vừa phát giác Thu Lam chuẩn bị ca bài ca bất diệt, tức thì cuống cuồng giơ tay phất cờ trắng đầu hàng: “Ta uống ta uống, ta uống là được chứ gì. Thu Lam, không dẫn ngươi tới Ly Quốc có phải lỗi của ta đâu, van ngươi đừng trách móc ta nữa.” Đoạn len lén liếc mắt cầu cứu Dung Điềm.
Thu Nguyệt cười ngây ngô: “Đúng đó! Là vì chúng muội có quan hệ với Thổ Nguyệt tộc nên mới được Đại vương dẫn đi đấy chứ.”
“Phải a. Có nhiều thị nữ đi theo chỉ thêm phiền toái thôi. Nói qua nói lại, nơi đó cũng rất nguy hiểm đó.” Thu Tinh gật đầu phụ họa.
Thu Lam trề môi ngúng nguẩy: “Tỷ cũng không sợ nguy hiểm.”
Dung Điềm phá lên cười ha hả: “Các ngươi lui xuống cả đi. Phượng Minh chỉ thấy nước mắt phụ nữ đã sợ lắm rồi.” Đoạn hắn đuổi ba nàng thị nữ ra ngoài, tự mình bưng bát canh lại gần.
“Há miệng nào.”
“Ngươi uống thử chút đi.”
Dung Điềm nếm một muỗng: “Mùi vị không tệ, nào.”
Phượng Minh lắc đầu, tựa người ra sau, nhăn mũi hừ chén canh trước mặt: “Uống thêm tý nữa đi.”
“Phượng Minh…” Dung Điềm sa sầm mặt.
‘Ta không thích loại bồ câu đấy. Đã là bồ câu còn ăn thảo dược, mùi vị rõ kỳ quái.” Nói xong liền bướng bỉnh rúc đầu vào trong chăn.
Dung Điềm vừa tức anh ách vừa buồn cười, kéo ngay mớ chăn ra.
Ầm ĩ nửa ngày trời, vất vả lắm mới dỗ được Phượng Minh uống hết một bát canh, và bắt đầu mơ màng ngủ gà ngủ gật.
“Mệt không?”
“Mệt lâu rồi.”
Hắn để Phượng Minh tựa vào ngực mình, đoạn rục rịch lựa lấy một tư thế thoải mái.
“Chuyện vừa qua đã khiến ngươi mệt mỏi rồi.” Dung Điềm âu yếm hôn lên gáy cậu: “Đều tại tên khốn Nhược Ngôn, khiến ngươi bệnh đến mức này.”
Vừa loáng thoáng nghe thấy tên Nhược Ngôn, Phượng Minh chợt mở choàng mắt, bất giác níu chặt lấy bàn tay to lớn của Dung Điềm, rồi mới như an tâm lại đôi chút mà nhẹ nhàng khép hờ cánh mắt.
“Có tin tức gì của Nhược Ngôn không?”
“Bên sườn trúng một mũi tên của ta. Hừ, mũi tiễn đó ta bắn mười phần lực đạo, hắn không chết cũng phải rụng nửa cái mạng. Nhưng Ly Quốc còn một tên Dị Nhân tinh thông y thuật, hẳn lúc này đang phải cuống cuồng vì thương thế của hắn.”
“Ly Quốc hiện giờ, chẳng lẽ do mình Diệu Quang chủ trì đại cục?”
“Võ có Lộc Vệ Trác Nhiên, văn có Diệu Quang Đông Phương Thiên, Ly Quốc tạm thời khó có thể loạn được.”
Vừa nhắc đến chuyện quốc gia đại sự, tinh thần Phượng Minh đã có phần nhẹ nhõm hơn hẳn. Cậu trở mình trong lòng Dung Điềm, ước đoán: “Nhược Ngôn bị trọng thương, thế cục không rõ ràng, là dịp tốt cho Tây Lôi ta nghỉ ngơi dưỡng sức. Muốn để Ly Quốc hỗn loạn không ngừng, ta biết một kẻ chúng ta có thể lợi dụng.”
“Ai?”
“Phồn Giai Long Thiên.”
Dung Điềm nhìn sững Phượng Minh một hồi, chợt cười váng lên, rồi cúi đầu cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đo đỏ ngọt ngào bên dưới, khen ngợi: “Quả nhiên có tiến bộ, suy nghĩ đồng nhất với ta. Long Thiên hiện nay vương quyền đang vững trong tay, lại phải chịu sự gò ép bó buộc của Nhược Ngôn, ắt phải có điểm khuất tất không cam lòng. Hắn nhất định tận dụng cơ hội này để vuột khỏi vòng kìm kẹp của Nhược Ngôn, tạo cho Ly Quốc kia một mớ phiền hà.”
“Nhưng nếu Nhược Ngôn đã dùng độc dược để khống chế Long Thiên, chẳng lẽ hắn còn dám làm loạn sao?”
“Giải dược chưa chắc chỉ nằm trong tay Nhược Ngôn. Chẳng qua trước đây khi Nhược Ngôn còn đó, Long Thiên không dám hó hé động đến giải dược. Giờ hắn xảy ra chuyện, với bản lĩnh của Long Thiên, chắc chắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đoạt giải dược vào tay. Một khi Nhược Ngôn đã không thể khống chế được Long Thiên, thì tên tâm phúc tân vương Phồn Giai với dã tâm hừng hực kia sẽ khiến Ly Quốc lâm vào đại họa thôi.”
Hai người điềm ngôn mật ngữ, ôm nhau bàn luận nửa ngày trời, nhưng đề tài vẫn chỉ loanh quanh mấy thứ quốc gia đại sự đau đầu nhức óc. Dung Điềm bật cười: “Chẳng phải đã nói mệt lắm rồi sao? Vừa nghe chính sự đã lại tỉnh hẳn rồi? Mau ngủ đi nào, ngươi đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, đừng quá lo nghĩ.”
“Ta muốn học tập một chút, bằng không tương lai sau này đường đường một Minh Vương như ta sao có thể giúp ngươi tranh bá thiên hạ?” Phượng Minh cau mày, dùng vẻ mặt hoang mang nhũn nhặn thỉnh giáo: “Làm sao có thể xộc thẳng vào tử huyệt?”
“Xộc thẳng vào tử huyệt?” Dung Điềm trầm ngâm trong chốc lát, chợt như sực nhớ chuyện cũ, liền nhẹ véo véo cái mũi nhỏ xinh của Phượng Minh: “Chẳng phải ngươi đã học được rồi hay sao? Kế hỏa thiêu liên hoàn thuyền lần này, đã là động đến nơi không thể động rồi.”
Nhắc đến biển lửa kinh hoàng bạt vía ngày ấy, Phượng Minh đến tận lúc này vẫn chưa thể trấn yên được thứ hồi ức bất kham đó, cậu lẳng lặng đáp: “Thì ra là như thế. Xem ra động đến tử huyệt cũng chính là khi bị kẻ khác dồn đến đường cùng.” Cậu mường tượng lại chuỗi ngày bị Nhược Ngôn giam hãm, với những nỗi đau cồn cào gan ruột khi vừa không biết tính mạng Dung Điềm ra sao và sự bất lực như chuột nhỏ bị bỡn cợt dưới móng vuốt tiểu hổ hung tàn của mình thế nào. Những ký ức rõ từng đường nét ấy khiến cậu bất giác rùng mình sởn gai ốc, không khỏi nhích sát vào lòng Dung Điềm kiếm tìm hơi ấm chở che.
Dung Điềm cúi đầu, bắt gặp ánh nhìn hoảng hốt chôn sâu trong đôi hắc bảo thạch. Hắn biết cậu đang nhớ lại những chuyện kinh hoàng ngày ấy, đôi bàn tay bất thần siết chặt lại, ghì chặt Phượng Minh vào sâu trong ***g ngực. Sự gầy yếu đơn bạc của người yêu dấu càng thêm đậm nét hơn so với ký ức khiến hắn đau như tan nát cõi lòng.
“Phượng Minh, ta thật có lỗi với ngươi.” Nếu không phải bản thân ta vô năng, làm sao lại hại Phượng Minh đến tận bước đường cùng ấy.
Ghì xiết lấy ái nhân khó khăn lắm mới tìm về được trong ***g ngực, cánh tay cường tráng của người quân vương mạnh mẽ ấy có chút run rẩy.
Phượng Minh nép mình trong ngực Dung Điềm, cố gắng hấp thụ tất thảy sự ấm áp an toàn trong đó.
“Chuyện đáng tội nhất của ngươi, chính là vứt bỏ ta vào thời khắc nguy hiểm nhất, mạo hiểm cả tính mạng để một mình đối diện với cung tiễn của Nhược Ngôn.” Phượng Minh ngưng lại, cậu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Dung Điềm, thì thầm: “Ngươi thề đi, sau này dẫu có thế nào cũng không được làm những chuyện ngốc nghếch như thế nữa.”
Thân hình Dung Điềm cứng ngắc lại, hắn lặng lẽ nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Phượng Minh.
Như một dòng nước lũ nóng bỏng hung hãn nhấn chìm toàn thân, hắn đắm mình trong làn thanh âm khẽ khàng của cậu.
Mãi một khoảng lâu sau, mắt Dung Điềm mới thoáng lay động, hắn thở dài.
“Được. Ta thề.” Dung Điềm nắm lấy tay Phượng Minh.
Những nụ hôn nóng rát in dấu lên mười đầu ngón tay thanh mảnh, khắc hằn lời thề của Tây Lôi vương.
Hắn dịu dàng nhìn Phượng Minh say trong giấc nồng, kiềm chế không nổi liền vội vã cúi xuống nhẹ nhàng hôn phớt lên bờ môi thơ ngây bên dưới, rồi mới gấp gáp xuống giường chạy đi xử lý quốc gia chính sự.
Bước vào sảnh nghị sự, các đại thần đã sớm đợi từ lâu.
“Đại vương.”
“Đại vương giá lâm.”
Đám đại thần đang mất hết kiên nhẫn đợi chờ vị vương trẻ thình lình quay nhìn về phía đại môn, lũ lượt quỳ xuống hành lễ.
Dung Điềm xua xua tay: “Ta tới trễ.”
Nhưng còn nguyên nhân tới chậm, trong lòng ai nấy lại không biết rõ? Họ len lén trao nhau những cái nhìn đầy ám muội.
Chỉ có Đồng tướng quân là thẳng thắn nhất, y bước ngay khỏi hàng chắp tay thưa: “Đại vương, thần có kiến nghị.”
“Nói đi.”
“Thỉnh Đại vương hãy để Minh Vương nghỉ ngơi dưỡng bệnh triệt để. Minh vương thân thể còn đang hư nhược, ngự y đã nói hiện tại người không nên quá lao lực.”
Mặt Dung Điềm đỏ rần lên, trong đầu hắn liên tục chớp nhá hàng loạt bộ điệu hoạt sắc sinh hương của Phượng Minh.
Đồng tướng quân tiếp tục lớn tiếng bẩm tấu: “Tây Lôi những năm gần đây chinh chiến liên miên, nội vụ ngoại giao đều cần chỉnh đốn, có rất nhiều nơi cần đến Minh Vương. Nếu có thể, thần thỉnh đại vương hãy để Minh Vương tham dự buổi…”
“Ta cũng biết bệnh tình của Phượng Minh không được phép quá lao lực. Những thứ hội nghị quân sự, có ta và mấy vị tướng quân các ngươi chủ trì là đủ rồi, tại sao còn cần cả Phượng Minh?” Dung Điềm chặn đứng ngay lời tấu của Đồng tướng quân.
Phượng Minh còn đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngay đến một lần hoan ái còn chịu không nổi, sao có thể để hắn mệt mỏi được. Mà sâu trong tâm can Dung Điềm cũng không muốn bộ dạng tuyệt mỹ của Phượng Minh bị mấy lão già này dòm ngó.
Chẳng ngờ Sở tướng quân cũng đứng dậy, khom người trình lên: “Đại vương, chiến dịch A Mạn giang, khả năng quân sự thiên bẩm của Minh Vương đã tận hiển, thực là bậc danh tướng cái thế của Tây Lôi ta. Lão tướng thỉnh đại vương hãy để Minh Vương tham gia hội nghị quân sự. Nếu người sợ Minh Vương hao tổn thần khí, cũng thỉnh Đại vương ân chuẩn để chúng thần được phép tới cầu kiến trước cửa thái tử điện khi có nan đề.”
Để mấy người các ngươi tới Thái tử điện phá hỏng tình thú chắc? Dung Điềm cau mày, vừa định mở miệng, Hách Thuế Trường – chưởng quản tài chính cũng đứng ra khỏi hàng nói: “Lần trước Minh Vương đã đề ra biện pháp thu thuế tô chiếu theo diện tích thổ địa, chúng tiểu thần đã cẩn thận xem xét qua. Vấn đề này vô cùng hữu ích với triều đình, có điều còn rất nhiều hạng mục nhỏ chúng tiểu thần chưa kịp tỉ mỉ thỉnh giáo Minh Vương. Minh Vương ngày ấy đột nhiên mất tích, giờ lại bị cấm không được phép rời Thái tử điện, tiểu thần vô cùng tha thiết muốn được tới Thái tử điện thỉnh an người một lần.”
“Khởi bẩm Đại vương,” Công đại nhân phụ trách chế tạo binh khí cũng vừa bước tới một bước: “Năm ngoái Minh Vương từng phân phó thần tạo ra vài thứ binh khí để chơi, giờ thần đã chế tạo đâu đấy. Nhưng khi cẩn thận xem xét, những thứ binh khí đó đều được thiết kế vô cùng tinh xảo, người thường khó nghĩ được, nếu có thể áp dụng trong quân đội Tây Lôi, có thể khiến thực lực quân ta vượt trội hơn bây giờ. Thần muốn được thỉnh giáo Minh Vương một chút về sự…”
“Đủ rồi.” Dung Điềm lắc đầu: “Mấy người các ngươi ai nấy đều đòi tới Thái tử điện, Phượng Minh sẽ chịu không nổi.”
Lướt qua một lượt những gương mặt cựu thần trong triều, Dung Điềm thốt nhiên phát hiện, Phượng Minh đã không còn là vị thái tử đớn hèn náu mình nơi Thái tử điện ngày ngày chỉ biết đợi chờ mình hắn tấn kiến. Cậu đã là một Minh Vương chân chính của Tây Lôi, được ngàn vạn thần dân sùng bái, được bách quan tín phục.
Thâm cung, đã không thể che khuất được ánh quang mang chói ngời nơi cậu.
Nhưng dáng vẻ kinh hoàng của Phượng Minh khi cậu rúc sát vào ***g ngực hắn vẫn còn vương lại trước mắt, Dung Điềm cuộn chặt tay.
Phượng Minh, ngươi đã trưởng thành rồi.
Ta đã hy vọng biết bao nhiêu ngươi có thể vĩnh viễn thuần đơn như thưở đầu ấy, chẳng cần biết đến thế gian lòng người ác hiểm, như thế, ngươi sẽ hạnh phúc hơn hiện tại rất nhiều.
Tâm tình phức tạp cự tuyệt mọi lời thỉnh cầu của quần thần, Dung Điềm cùng triều thần thảo luận một vài chính sách an định dân tâm, rồi lại đề cập đến vấn đề trồng trọt cày cấy. Đến khi kết thúc, đã chóng vánh qua hai canh giờ.
“Hôm nay chỉ nghị luận đến chừng này. Hãy chỉnh lý những điều vừa thương thảo thành văn, truyền cáo vương lệnh xuống toàn quốc.” Dung Điềm quay lại: “Kiếm Môn, chuyện tuyển bạt tân tướng sẽ do ngươi định liệu.”
“Tuân lệnh.”
Sau khi bàn luận chính sự, nghĩ Phượng Minh giờ này hẳn đã phải tỉnh rồi, hắn liền vội vã hướng về Thái tử điện.
Vừa đến nơi, chỉ thấy Thu Lam và Liệt Nhi đang đứng đó và chiếc giường trống không.
“Phượng Minh đâu?”
Liệt Nhi bẩm lên: “Hồi bẩm Đại vương, Minh vương vừa tỉnh đã cảm thấy hơi buồn chán nên muốn ra ngoài tản bộ một lát. Thu Nguyệt Thu Tinh đều đã theo sau hầu hạ.”
“Tản bộ ở đâu?”
Liệt Nhi lảng tránh không đáp, cố trưng ra bộ điệu nịnh nọt: “Minh vương nói Đại vương nghị sự về hẳn sẽ rất mệt, không cần phải đi tìm. Người chỉ loanh quanh một lát rồi sẽ về ngay.”
Dung Điềm dùng ánh mắt dò xét Liệt Nhi, thấy sắc mặt cậu là lạ, lòng đã hơi dao động, bất chợt cất giọng chất vấn: “Phượng Minh ở tẩm cung thái hậu?”
“Á?” Liệt Nhi ngẩng phắt lên, thấy sắc mặt Dung Điềm tối sầm, tim đập thình thịch, vội vã quỳ thụp xuống: “Đại vương bớt giận.” Cậu nhận lệnh của Phượng Minh ở lại để giữ chân Dung Điềm, ngăn không cho hắn xộc vào tẩm cung thái hậu khi Thái tử điện vắng tanh. Mà chẳng hiểu sao Dung Điềm lại lợi hại đến thế!
“Các ngươi lại giở trò quỷ gì?” Dung Điềm lạnh lẽo tra hỏi.
“Chuyện này…” Liệt Nhi cúi gằm xuống, vặn vẹo ngón tay ấp a ấp úng: “Minh vương nói, người muốn gặp Mị Cơ.”
“Sao không trực tiếp bẩm báo còn giả thần giả quỷ?”
Liệt Nhi bủn rủn tay chân, cuống quýt đáp: “Mị Cơ là ân nhân cứu mạng của Đại vương, tình sâu nghĩa nặng với người đã bao lâu, thậm chí còn là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Sau khi trở về, Đại vương cũng chưa từng hạ lệnh để nàng rời đi mà còn cho phép lưu lại trong tẩm cung thái hậu. Giờ Minh vương đến tìm nàng, chỉ sợ là…”
“Là gì?”
Liệt Nhi chau sít đôi mày thanh tú, con ngươi láo liên, mím chặt môi, đoạn hơi ngước lên nói: “Nếu Minh vương đối phó với Mị Cơ, Đại vương có giận không?”
Dung Điềm bình tĩnh lắc đầu: “Hắn chọc giận ta còn chưa đủ sao?” Đoạn quay đi dợm bước sang tẩm cung thái hậu.
“Đại vương!” Liệt Nhi lồm cồm bò dậy, chắn ngang đường Dung Điềm, sợ hãi nói: “Đại vương muốn ngăn Minh vương lại ư?”
“Gì?” Dung Điềm nhướn mày.
“Xin người cứ để Minh vương đuổi ả Mị Cơ kia đi. Vì Mị Cơ có ơn cứu mạng, nên người mới ngại ngần mở miệng bảo nàng rời đi. Nhưng… Nhưng Minh vương mới là người thích hợp nhất với Đại vương.” Liệt Nhi van xin: “Đại vương đừng để những nụ cười ngọt ngào của Minh vương đánh lừa. Kỳ thực từ khi biết Mị Cơ đang ngụ trong tẩm cung của thái hậu, lòng Minh vương không lúc nào không bồn chồn. Người hiện đang bệnh, thân thể lại yếu nhược, vạn nhất buồn bực tích trữ, chỉ e sau này càng thêm khó chữa trị.”
Liệt Nhi một lòng trung kiên, nắm tay xiết chặt, đôi mắt cương trực nhìn thẳng vào Dung Điềm.
Dung Điềm mừng thầm trước lòng nhiệt thành của Liệt Nhi, cậu thậm chí còn cả gan lên tiếng bênh vực Phượng Minh, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng mà nhếch mép chế giễu: “Ngươi sợ ta có tình ý với Mị Cơ?”
“Liệt Nhi không dám mạo muội phỏng đoán tâm tư Đại vương.” Liệt Nhi càng thêm cúi gằm xuống, cậu len lén liếc Dung Điềm, mãi sau mới đánh bạo hỏi một câu: “Nếu Đại vương đã không có ý gì với Mị Cơ, tại sao còn lưu ả lại vương cung? Tiểu nhân nghe nói khi mới đến Tây Lôi, ả vẫn ngụ tại Bắc Huy biệt quán kia mà.”
Dung Điềm lạnh lùng quét qua Liệt Nhi, đến khi cả da đầu cậu tê dại đi vì sợ, mới chịu buông lỏng thanh âm, cười nhạt: “Là thái hậu muốn Mị Cơ bầu bạn nên nàng mới vào tẩm cung.”
Thấy thái độ Dung Điềm có chuyển biến tốt đẹp, Liệt Nhi mới vội vàng hắt nước theo mưa, van vỉ: “Đại vương hãy sớm hạ lệnh để Mị Cơ mau biến đi. Tây Lôi hay Minh vương đều là của người, ả ta vô duyên vô cớ xen vào làm gì? Tranh sủng của Đại vương, những chuyện này khi tiểu nhân còn ở Vĩnh Ân đã thấy quá nhiều. Nếu không nhanh chóng giải quyết, hậu họa để lại sẽ khôn lường, không ai có được một ngày thảnh thơi.”
Những lời này của cậu đã chạm trúng nỗi phiền não trong lòng Dung Điềm.
Dung Điềm thở hắt ra.
Thâm tình bao năm giữa hắn và Mị Cơ, đâu phải chuyện một sớm một chiều có thể nói hết. Huống chi vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ấy đối với hắn thâm tình nặng nghĩa, còn trì hoãn bao năm thanh xuân đợi chờ. Nếu không có sự xuất hiện của Phượng Minh, có lẽ hắn đã lập Mị Cơ làm phi.
Lần này đích thân thỉnh Mị Cơ tới Bác Gian, lại nhận thêm ơn cứu mạng từ nàng, chẳng khác nào chính hắn đã thiếu nợ Mị Cơ một món hậu lễ quá sâu nặng. Mà tâm nguyện của Mị Cơ, xét cho cùng, cũng chỉ là một danh phận phi tử nhỏ nhoi. Một yêu cầu như thế, đâu thể tính là quá phận?
Nhưng Dung Điềm cũng thừa hiểu tính tình Phượng Minh, hắn cũng biết mình sẽ không bao giờ thú Mị Cơ. Chuyện này từ sau khi về lại Tây Lôi, hắn đã vài lần ngụ ý, chẳng ngờ, sự cố chấp của Mị Cơ vượt xa khỏi dự đoán của Dung Điềm. Nàng dẫu không thể thành phi tử, vẫn muốn tìm lấy một thân phận khác, một thân phận có thể giúp nàng đường hoàng lưu lại cạnh hắn.
Đau đầu nhất chính là, với thân phận ấy của Mị Cơ hay với cái ân sâu nghĩa trọng kia của nàng, nếu nàng không muốn, cũng chẳng ai có thể xét nét.
Phượng Minh và Mị Cơ cùng ở trong cung, chạm mặt chỉ là vấn đề sớm muộn. Nhưng điều hắn không ngờ nhất lại là Phượng Minh biết chuyện này quá sớm, thậm chí còn lẳng lặng tới tẩm cung thái hậu.
Một ôn nhu hiền đức, có ân có nghĩa; một khôn khéo nhạy cảm, tình ý mặn nồng, hai kẻ ấy chạm mặt, nghiêm trọng không khác đụng độ nơi sa trường. Trong thâm tâm Dung Điềm, hắn thực sự không mong bất cứ ai bị tổn thương.
“Đại vương…” Liệt Nhi nào hay biết nỗi phiền não trong lòng Dung Điềm, cậu chỉ lo Dung Điềm sẽ vì Mị Cơ mà khiến Phượng Minh đau lòng, nên chỉ lặng lẽ thăm dò nét mặt Dung Điềm.
Dung Điềm quắc mắt: “Ngươi đóng cửa tu dưỡng trong thái tử điện đi! Lần sau còn càn quấy nữa xem ta trừng phạt ngươi thế nào!” Không biết tình hình bên kia ra sao, hy vọng không xảy ra đại loạn. Phượng Minh và Mị Cơ đều là những kẻ khó chọc ghẹo, tranh giành một hồi e rằng khó ai xoa dịu nổi.
Lo lắng nhất vẫn là thân thể Phượng Minh, vạn nhất nóng giận lên, hậu quả thực không tưởng tượng nổi.
Hắn sải bước vội vã chạy qua tẩm cung thái hậu.
Vừa đến chính môn, đang định đẩy cửa bước vào, đã có một bóng người vội vã chạy ra từ chỗ ngoặt, đâm sầm vào hắn.
“Ối trời!” Bóng người la lên oai oái, tựa hồ sắp ngã lăn sang một bên, may có Dung Điềm nhanh tay đỡ lấy.
Vừa cúi đầu đã thấy hóa ra là Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt vừa thấy Dung Điềm, đã kinh hãi la lên: “Á! Là Đại vương.” Cuống quýt cúi đầu thi lễ.
“Phượng Minh đâu?”
Thu Nguyệt vừa nghe khẩu khí Dung Điềm đã biết hắn biết tỏng hành tung Phượng Minh. Nàng thầm rủa xả Liệt Nhi ngu ngốc không biết bao lần, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn chỉ điểm: “Minh vương đang ở bên trong so tài với mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.”
Dung Điềm ngờ nghệch người: “So tài?”
“Dạ.” Thu Nguyệt le lưỡi, lộ vẻ lúng túng: “Tì nữ cũng không biết tại sao nữa. Minh vương vừa thấy Mị Cơ thì một chữ cũng không nói, cứ đơ ra như khúc gỗ ngồi nhìn chằm chặp vào nàng ta, mắt cũng không chớp lấy một cái. Mà kỳ quặc nhất chính là Mị Cơ, nàng ta cũng im thin thít, căng mắt đấu lại Minh vương. Hai người họ cứ như thế đối mặt mãi, cứ như thể ai nhúc nhích trước sẽ thua vậy.”
Nàng vừa dứt lời, Dung Điềm liền nhớ lại phương pháp lúc trước từng dùng để đoạt lấy trái tim người thiếu nữ ấy. Tiểu tử Phượng Minh này, dám lặp lại bức họa nhảm nhí ấy, hại hắn không khỏi phì cười lắc lắc đầu.
Lặng lẽ len qua trắc thất, mùi hương đặc trưng của Mị Cơ xộc vào cánh mũi. Sa mạn cạnh bên, đã có sẵn hai ba bóng người rình rập, ngoại trừ thị tỳ Thu Tinh suốt ngày nhằng nhẵng bám theo Phượng Minh, còn thêm một người không thể tưởng tượng nổi.
“Thái hậu?” Ngay cả Dung Điềm cũng giật bắn người, gọi khẽ.
Thái hậu vội vàng đưa ngón tay lên miệng, ý bảo Dung Điềm chớ nói lớn, đoạn ngoắc tay gọi hắn đi qua. Hai người cùng dõi mắt nhìn trộm qua bức sa mạn mỏng mảnh.
Tẩm thất tĩnh lặng đến mức cảm nhận được từng dòng không khí đang khẽ khàng lưu động. Hai dáng tiêu sái thiên hạ ấy, một diễm lệ ôn nhu, quốc sắc thiên hương; một ngọc diện hồng thần, anh khí quấy động. Hai người cách nhau một bàn trà nho nhỏ, lặng lẽ đối diện, bất động đối mặt.
“Đã bao lâu rồi?” Dung Điềm nhỏ giọng hỏi.
Thái hậu cười khẽ nói: “Một canh giờ cũng nên.” Bà tuy là thái hậu, nhưng vì dưỡng nhan tỉ mỉ, nên gương mặt vẫn căng mịn không chút nếp nhăn. Quay sang nhìn vương nhi nay đã trưởng thành, lại ngày càng thể hiện được sự anh minh thần võ, trong mắt bà lấp lánh ánh nhìn từ mẫu hiền từ, đoạn thì thầm: “Đại vương hy vọng ai sẽ thắng?”
“Ai thắng cũng không tốt.” Đôi môi mỏng của Dung Điềm mím chặt lại, lộ xuất vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, giọng trầm hẳn: “Đây vốn không phải cách giải quyết.”
Nghĩ đến chuyện sớm hay muộn cũng phải đối diện với họ để đưa ra quyết định sau cùng, Dung Điềm thầm thở vắn than dài. Nếu lúc này Phượng Minh muốn hắn đuổi Mị Cơ đi ngay lập tức, thì hắn, cũng chỉ có thể vì thân thể yếu nhược của cậu mà gánh lấy cái danh vong ân phụ nghĩa. Nhưng tận sâu trong tâm khảm, Dung Điềm không hề muốn đối xử với một người đã hi sinh quá nhiều vì hắn như Mị Cơ theo kiểu đó.
Mị Cơ, nàng chỉ là một nữ tử thân cô thế cô, bằng mỹ mạo và trí tuệ chinh phục nam nhi thiên hạ. Sự sắc sảo và đức độ ấy chỉ có thể dùng đến hai chữ phi thường để mô tả. Nàng không đáng phải nhận sự thương tổn thế này.
Đang lúc Dung Điềm chìm trong suy tư, trận chiến trong câm lặng cuối cùng đã đến hồi kết thúc.
Phượng Minh là người đầu tiên không trụ được. Cậu chớp mắt, thở dài sườn sượt, đoạn đưa tay bưng chén trà đã nguội lạnh từ bao lâu lên, than vãn: “Không so được. Năm ấy sao tên Dung Điềm kia lại dùng đến biện pháp ngu ngốc thế này nhỉ? Đã thế còn kiên trì được những hai canh giờ? Ta cố trợn đến cay xè cả mắt rồi mà cũng không phá được kỷ lục của hắn.”
Mị Cơ xùy cười, che miệng khúc khích: “Nhưng sức chịu đựng của Minh vương cũng thật kinh người. Nam tử có thể ngồi yên nhìn Mị Cơ suốt một canh giờ, cũng đã rất khó kiếm rồi.” Nàng đã sớm nghe đại danh của Phượng Minh cho dù chưa một lần giao đàm. Duy chỉ có một lần được lướt qua, ấy là khi hai đoàn quân chạm trán trên A Mạn giang. Khi ấy tuy Dung Điềm vô cùng trấn định, oai phong lẫm liệt, nhưng cánh tay ôm sát vòng eo nàng lại run lên bần bật. Chỉ vỏn vẹn một chi tiết ấy đã khiến nàng biết, vị trí của Phượng Minh trong trái tim Dung Điềm lớn đến chừng nào.
Mị Cơ nhìn Phượng Minh ngửa đầu uống cạn chén trà nguội ngắt, vẻ tuấn mỹ bật lên khí chất phóng khoáng hiếm thấy. Nàng suy nghĩ một hồi, đoạn mấp máy làn môi son đỏ: “Ý đồ hôm nay của Minh vương, Mị Cơ đã hiểu.”
“Hả?” Phượng Minh nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, cặp mi thanh tú hơi nhướn lên, khúc khích bật cười: “Hạ Quản tiên sinh từng khen nàng ý tứ nhanh nhạy, rất hiểu tâm tư người khác. Vậy hôm nay ta xin được thỉnh giáo, ý đồ của ta khi đến đây là gì?”
Ánh mắt trong suốt của Mị Cơ như lóe lên vẻ dị thường, nàng tủm tỉm cười: “Đương nhiên là muốn Mị Cơ rời khỏi Tây Lôi.”
“Sao ta lại muốn nàng rời Tây Lôi chứ?” Phượng Minh nhẹ cười hỏi lại.
Mị Cơ nhìn xoáy vào Phượng Minh, khẽ khàng lên tiếng hỏi: “Minh vương cũng biết từ khi Mị Cơ tiến cung chưa từng gặp lại Đại vương phải không?”
Phượng Minh bình thản nhìn nàng, giữ nguyên ý cười đạm nhạt bên môi chờ đợi.
“Tình ý giữa Minh vương và Đại vương khắp thiên hạ ai ai cũng biết, nhưng sự ngưỡng mộ của Mị Cơ với Đại vương cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu Đại vương phải tuyển lựa một người duy nhất trong hai ta, Mị Cơ đương nhiên sẽ bại trận.” Mị Cơ cười chua xót, ánh mắt lạc lõng dừng trên gương mặt Phượng Minh: “Minh vương có muốn biết tại sao Mị Cơ dẫu biết mình sẽ thua, nhưng vẫn mặt dày mày dạn lưu lại chốn này chăng?”
Phượng Minh lắc đầu: “Không cần thiết.” Cậu nhớ lại thứ cảm giác nhoáng qua trong mình ngày ấy, khi Dung Điềm ôm Mị Cơ trong tay. Chỉ đơn giản như tất thảy mọi hy vọng đều tan biến, sống cũng như chết. Cậu không khỏi thở dài, ngâm nga một câu: “Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến lứa đôi thề nguyền sống chết*.” Hai câu ấy thực sự phát ra từ tâm cảm, hoàn toàn không có ý khoe khoang.
“Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến lứa đôi thề nguyền sống chết?” Mị Cơ biến sắc: “Minh vương quả nhiên thiên hạ vô song, có thể nói ra những lời khiến người khác phải xúc động tận tâm can. Thề nguyền sống chết, ôi, nếu có thể đồng sinh đồng tử, thì đã tốt biết bao.” Người mỹ nhân đệ nhất thiên hạ ấy cũng than thở hai tiếng, đoạn nhìn thẳng vào Phượng Minh nghiêm cẩn nói: “Minh vương thông tuệ hơn người, Mị Cơ chẳng dám giấu. Ta từng nghe nói Đại vương đã được sự chấp thuận của thái hậu, đáp ứng vĩnh viễn không bao giờ lập vương hậu. Thậm chí còn ban bố vương lệnh, không một thần tử nào được phép đề cập lại chuyện lập vương hậu nữa. Ấy đương nhiên là thâm tình của Đại vương đối với Minh vương. Nhưng Đại vương là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, không có hậu nhân cũng quá đáng thương. Sao Minh vương lại có thể nhẫn tâm đến mức để Đại vương sau này về già không tử không tôn? Mị Cơ chẳng dám cầu sâu cầu xa một danh phận phi tử, ta chỉ cầu được hầu hạ cạnh Đại vương, lưu lại huyết mạch cho người. Mị Cơ thề với trời, tuyệt sẽ không tranh giành sự sủng ái của Đại vương với Minh vương. Ta sẽ chỉ hầu hạ thầm lặng cạnh Đại vương mà thôi.”
Nàng thân là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, từ xưa đến nay được chúng nhân bảo bọc nâng niu. Không ngờ chỉ vì mối thâm tình không thể kiềm chế với Dung Điềm mà cam nguyện rút về phía sau, không màng danh phận. Những lời ấy thốt ra không chỉ khiến đám Dung Điềm ngầm nghe lén sau bức sa mạn kinh ngạc, mà ngay đến Phượng Minh cũng chấn động khôn cùng.
Mị Cơ lặng lẽ tiến tới trước mặt Phượng Minh, nhấc chân váy rườm rà, phủ phục xuống đất, thống thiết cất lời cầu khẩn: “Ta vốn đã nghe danh Minh vương quảng đại chi tâm, là kỳ nam khó thấy chốn hồng trần, nay ta chỉ xin người, cầu người hãy để Mị Cơ này được lưu lại đây đi.”
Phượng Minh sợ nhất đụng phải nước mắt nữ nhân. Thu Lam khóc lóc cậu còn phải bứt đầu bứt tai khổ sở, giờ lại đến Mị Cơ quỳ lạy van xin, càng thêm luống cuống không biết phải làm sao. Sự thong dong điềm tĩnh ban đầu cũng mất sạch, cậu vội vã nâng Mị Cơ dậy: “Nàng đừng khóc, ta đâu phải Tây Lôi vương, sao có quyền quyết định nàng ở hay đi?’
Hai hàng lệ châu trong suốt lăn dài trên gương mặt Mị Cơ, càng thêm phần mỹ lệ dụ hoặc: “Chỉ cần Minh vương lên tiếng, bất luận Đại vương có thế nào cũng sẽ tìm đủ mọi cách ép Mị Cơ rời đi.” Nàng đoán không sai.
Dung Điềm thầm nghĩ: Mị Cơ quả nhiên lợi hại, khoác lên mình vỏ bọc ân nhân, lại trang thêm bộ dáng thâm tình đậm nghĩa, so với đám nữ nhân suốt ngày chỉ biết tranh giành đánh ghen còn khó đối phó hơn vạn lần, chỉ e lần này Phượng Minh khó mà thắng nổi. Vốn định xen vào giải vây, lại không khỏi hiếu kỳ muốn xem bản lĩnh của Phượng Minh thế nào, hắn chỉ quay sang cười cười với thái hậu, lắc lắc đầu ngụ ý đợi lát nữa hẵng tính.
Phượng Minh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Mị Cơ hồi lâu, hồn phách bỏ chạy ban nãy mãi mới lò dò quay lại: “Đừng khóc nữa, ta đâu có nói nàng phải đi?” Cậu kéo Mị Cơ ngồi lên, do dự trong chốc lát mới lên tiếng: “Lần này đến đây, kỳ thực là muốn mời nàng tới thái tử điện ở.”
“Cái gì?!”
“Cái gì?!”
Hai tiếng “cái gì” đồng thời bật ra, một từ Mị Cơ, một xuất phát từ cặp tỉ muội song sinh Thu Nguyệt Thu Tinh đang núp sau bức mành nghe lén. Hai tỉ muội ấy tâm tư liên thông, thanh âm tương đồng, cùng lúc bật lên, tự nhiên kết hợp lại thành một tiếng “cái gì”.
Thu Nguyệt Thu Tinh vọt ra từ sau tấm mành, mặt ai nấy đều đỏ lựng, miệng mồm há hốc.
“Minh vương, tại sao lại muốn nữ nhân này dọn đến thái tử điện chứ?” Thu Nguyệt hằn học nhìn Mị Cơ.
Thu Tinh lầm bầm: “Tỳ nữ sẽ không bao giờ hầu hạ nàng ta…”
“Đừng vô lễ, ta nói chuyện cùng Mị Cơ mà các ngươi cũng dám nghe lén? Ra ngoài cả đi.” Phượng Minh mắng hai nàng mấy câu, hoàn toàn không biết sau tấm sa mỏng vẫn còn hai đại nhân vật đang chộn rộn. Cậu quay sang đối mặt với vẻ kinh ngạc không tin nổi của Mị Cơ: “Ta biết Dung Điềm hiện giờ đang rất khó xử. Một bên là ta, một bên là nàng, đổi lại ta là Dung Điềm, cũng sẽ không biết phải chọn lựa thế nào.”
Thu Nguyệt Thu Tinh lại cùng lúc the thé hét lên: “Đại vương đương nhiên sẽ chọn Minh vương! Tất cả chúng tì nữ đều biết!”
Phượng Minh trừng mắt cảnh cáo hai cô nàng thị nữ vừa thét lớn gào nhỏ kia, khiến họ chột dạ im thin thít, mới đứng dậy thong thả bước từng bước tới trước mặt Mị Cơ, đối diện với nàng nói tiếp: “Ta thực lòng thỉnh nàng tới thái tử điện. Nếu Dung Điềm động lòng, ta cam tâm rút lui.”
Cục diện bế tắc đột nhiên xuất hiện biến chuyển khiến tim Mị Cơ đập thình thịch trong ***g ngực, nàng yếu ớt hỏi dò: “Nếu Đại vương không động lòng, có phải Minh vương sẽ lại đề xuất chuyện đuổi ta đi? Nếu vậy, người phải ra kỳ hạn cho Mị Cơ.”
Phượng Minh mỉm cười thanh nhã: “Ta không đến để bàn luận điều kiện. Đó chỉ là một lời thỉnh cầu, đáp ứng hay không, hoàn toàn do nàng cả.”
Mị Cơ kinh ngạc hỏi lại: “Nhưng điều đó không có lợi cho Minh vương. Nếu ta lưu lại thái tử điện cả đời, chẳng phải Minh vương sẽ rất khó chịu hay sao?”
“Lòng ái nhân khó mà biện giải.” Phượng Minh thở dài: “Vị trí của nàng trong lòng Dung Điềm không nhỏ, lại có ân cứu mạng với hắn. Nếu phải để nàng ôm tiếc nuối rời đi, đó sẽ là nỗi day dứt vĩnh viễn trong lòng Dung Điềm. Mà đã như thế, ta thà mạo hiểm lưu nàng lại, hy vọng một ngày, tình thế giằng co này có thể tự cởi bỏ gút mắc mà kết thúc. Ý của ta, nàng hiểu chứ?”
Mị Cơ lặng lại cúi gằm xuống, gương mặt tuyệt mĩ lộ vẻ ưu tư, nàng nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ hiểu một chút, nhưng điều không hiểu lại vẫn quá nhiều…” Lén ngước lên nhìn Phượng Minh, con ngươi nâu nhạt chôn sâu bao thâm ý.
Nhưng đám Thu Nguyệt đứng thị hầu một bên đã sốt ruột đến độ không chịu nổi. Đem Mị Cơ vào thái tử điện, dưới mắt bọn họ còn đáng sợ hơn để lũ sài lang lọt vào tẩm thất, cả hai cuống quýt nhao nhao lên: “Không hiểu, chúng tiểu nữ có chết cũng không hiểu!”
Bên trong sóng ngầm cuồn cuộn, người ngoài cuộc cũng thấy rất rõ ràng.
Sự mẫn tiệp không ngờ của Phượng Minh chỉ qua một lời mời nho nhỏ, chẳng những không biểu lộ tâm tư, còn khiến Mị Cơ sinh lòng hổ thẹn, càng lúc càng khiến Dung Điềm thêm yêu thêm trọng, đồng thời còn mượn được một ví dụ, thể hiện cho toàn thiên hạ thấy: Minh vương không hề sợ sự khiêu chiến của nữ nhân.
Kế một mũi tên trúng ba con chim như thế, mới không hổ là Minh vương đại danh đỉnh đỉnh của Tây Lôi.
Dung Điềm ngoái đầu lại, chạm phải ánh mắt khen ngợi của thái hậu, đều hiểu rõ sự tán thưởng trong lòng nhau.
Dung Điềm bật cười khe khẽ, thì thầm với thái hậu: “Nơi này không cần đến chúng ta nữa rồi, hay đến phòng thái hậu nghỉ một chút đi.”
“Cũng phải.”
Hai người họ không để tâm thêm đến tình thế bên trong, chỉ lặng lẽ rời khỏi tiểu thất.
Sau khi nhập vào gian chính, Dung Điềm liền vỗ tay tán thưởng: “Phượng Minh càng lúc càng lợi hại, không biết học từ đâu được lắm loại bản lĩnh giảo hoạt như vậy?”
Thái hậu phì cười: “Bản lĩnh đều do trau dồi mà có. Nó cũng chịu khổ không ít rồi.”
“Khổ cho hắn rồi.” Dung Điềm thở dài sâu kín.
Thái hậu nâng chén trà còn nghi ngút hương lên miệng nhấp một ngụm nhỏ: “Nhưng chuyện này, Đại vương định xử trí ra sao?”
Dung Điềm cười khổ: “Bị một chiêu lùi một tiến ba này của Phượng Minh, nhi thần sao có thể nhẫn tâm trì hoãn? Phượng Minh dẫu có không lộ tư tâm, chỉ ung dung độ lượng, nhưng thực tế cũng là muốn ép nhi thần phải sớm giải quyết cục diện bế tắc này.”
Thái hậu mấp máy môi cố tình đào sâu thêm: “Đại vương cũng có thể không giải quyết. Cùng lúc có được cả hai, chẳng phải càng tốt hay sao?”
“Thái hậu đừng nói như chuyện cười vậy.” Dung Điềm trầm giọng: “Lúc nào Phượng Minh cũng khiến ta lo lắng. Chẳng hạn như hôm nay hắn một mình một ý cho phép Mị Cơ nhập thái tử điện, nhi thần đương nhiên sẽ không bao giờ phụ lòng hắn. Nhưng nếu Mị Cơ cứ lưu lại thái tử điện, sớm hay muộn cũng sẽ rước lắm chuyện phiền hà.”
“Đại vương hiểu rõ là tốt rồi.”
Trong phòng thưởng thức hương trà suốt nửa canh giờ, tận hưởng tình mẫu tử ngọt ngào, mãi đến khi ước chừng Phượng Minh đã trở về, Dung Điềm mới cáo từ, rời khỏi tẩm cung.
Phượng Minh hẳn phải không biết chuyện hắn đã nghe lén cuộc chiến kia. Hai tiểu thị nữ đã bị Dung Điềm hăm dọa cấm hó hé nửa lời, còn Liệt Nhi cũng đã bị hắn khiển trách, lại càng không dám ngọ nguậy mới phải.
Trở về thái tử điện, quả nhiên đã thấy Phượng Minh sẵn đó. Vừa sải bước qua đại môn, cậu đã vội vã kêu lên: “Dung Điềm, mau lại đây đi! Ta có chuyện này muốn nói.” Trong giọng nói lẫn lộn niềm hân hoan không thể che giấu.
Dung Điềm nghĩ thầm: chuyện ngươi cao hứng đảm bảo chỉ có thể khiến ta nhức đầu. Đoạn thấy Phượng Minh tung tăng chạy về phía mình, hắn chỉ làu bàu nhắc nhở: “Đừng chạy nhanh quá.” Rồi vội vã ôm choàng lấy.
“Hôm nay ta đã gặp một người.”
Note:
Hỏi thế gian tình ái là chi, khiến lứa đôi thề nguyền sống chết – Vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo sinh tử tương hứa
Hai câu thơ trên được trích từ Mộ Ngư Nhi – Nhạn Khâu của Nguyên Hiếu Vấn:
Hán Việt:
Vấn thế gian, tình thị hà vật,
Trực giáo sinh tử tương hứa?
Thiên nam địa bắc song phi khách,
Lão sí ki hồi hàn thử.
Hoan nhạc thú,
Ly biệt khổ,
Tựu trung canh hữu si nhi nữ.
Quân ứng hữu ngữ,
Miểu vạn lý tằng vân.
Thiên sơn mộ tuyết,
Chích ảnh hướng thùy khứ?
Dịch thơ từ Vi Nhất Tiếu (4rum Vietkiem)
Hỏi thế gian, tình là chi nhỉ,
Cùng nhau hẹn thề sinh tử?
Trời nam đất bắc cùng bay khắp,
Lạnh nồng bên nhau mấy độ.
Hoan lạc thú,
Ly biệt khổ,
Đều bởi có tình si nhi nữ.
Lời người dang dở,
Khuất bóng vạn tầng mây.
Ngàn non tuyết muộn,
Bóng lẻ về đâu chứ?
Sông Phần đó,
Tiêu trống năm xưa lặng lẽ,
Rừng hoang khói ***g xen kẽ.
“Chiêu hồn” cất lên nào còn kịp,
“Sơn quỷ” mịt mờ mưa gió.
Trời hẹp dạ,
Sao chửa rõ,
Yến oanh rồi cũng thành đất đỏ.
Ngàn sầu vạn cổ,
Lưu lại đợi khách thơ.
Ca cuồng uống khổ,
Tới thăm mồ nhạn cũ.
Chuyện kể rằng năm ấy Nguyên Hiếu Vấn đi thi, trên đường gặp một người bắt nhạn. Anh ta vừa bắt được một con nhạn và giết chết, còn một con may mắn thoát được nhưng cứ bồi hồi quanh quẩn trên không trung, kêu thảm thiết, bỗng nhiên lao mình xuống đất mà chết. Nguyên Hiếu Vấn cảm động, liền mua con nhạn đã chết ấy chôn cất bên bờ sông Phần Thuỷ, rồi lấy đá đắp lên đánh dấu ghi nhớ, gọi là “nhạn khâu” ( gò nhạn ). Những người cùng đi với ông đều tranh nhau làm thơ làm phú, ông cũng làm một bài, tức là bài theo điệu Mô ngư nhi ở trên.
Bài “Mô ngư nhi” này cứ trở đi trở lại trong “Thần điêu hiệp lữ” bằng giọng ca của Xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu với âm điệu thê lương ai oán. Có điều Kim Dung thay đổi đi một chút, “Thiên sơn mộ cảnh” thành “Thiên sơn mộ tuyết” càng thê lương hơn. Lý Mạc Sầu yêu Lục Triển Nguyên, nhưng y lại đi kết hôn, sinh con với kẻ khác, khiến nàng một đời trinh nữ cô đơn. Nỗi tiếc nuối đã biến thành oán hận, đến mức ko việc ác nào không làm. Ở Tuyệt Tình cốc nàng thấy Dương Quá trúng độc hoa tình, chứng kiến mối tình thắm thiết của Dương Qua và Tiểu Long Nữ, liền nhớ đến Lục Triển Nguyên khiến cho độc hoa tình phát tác. Nàng đã lăn mình vào ngọn lửa đang rừng rực cháy, ngạo nghễ vương mình đứng dậy, cất lời ca ai oán bài từ “Mô ngư nhi” của Nguyên Hiếu Vấn.
Dung Điềm đánh mắt sang Liệt Nhi, thấy cậu một mực nín thinh, rõ ràng chưa dám tiết lộ nửa lời về cơn lôi đình hôm nay của Dung Điềm. Hắn mỉm cười dịu dàng: “Hôm nay lại đi nghịch ngợm ở đâu?”
“Nghịch ngợm?” Phượng Minh trừng mắt: “Hôm nay ta đi gặp mỹ nhân đệ nhất thiên hạ của ngươi.” Cậu cười tinh quái, tự đắc ngó Dung Điềm: “Lo chúng ta xích mích hả?”
“Mị Cơ nhu thuận lại biết suy nghĩ, phong thái cũng cao quý hơn người, sẽ không thượng cẳng chân hạ cẳng tay đâu.” Dung Điềm buồn cười khích Phượng Minh.
“Hừ, còn ta thì không đức độ, biết suy nghĩ và cao quý đấy?” Phượng Minh làu bàu, nhưng miệng vẫn cười ngọt ngào: “Mị Cơ xinh đẹp ôn nhu, khiến ai nấy đều có thiện cảm. Ta đến để mời nàng tới thái tử điện. Nàng cũng đáp ứng rồi.” Cậu lén dò sắc mặt Dung Điềm, nhưng lại không phát hiện được chút ngạc nhiên nào mới chán nản chọt chọt vào sườn hắn: “Có phải ngươi đang rất thích thú không đấy?”
Cuối cùng cũng nghe được một câu ghen tuông thành thực.
Dung Điềm ôm Phượng Minh, trầm ngâm: “Mị Cơ hiện đang ở đâu?”
“Ngay trong thái tử điện, đêm nay sẽ cùng chúng ta dùng bữa.”
Những suy nghĩ trong đầu Dung Điềm cuộn xoáy không ngừng. Hắn nhìn Phượng Minh, đột ngột hạ quyết tâm, khí khái khiêu khuôn mặt non nớt của cậu lên, vỗ nhẹ má cậu, ôn nhu nói: “Đêm nay ta muốn nói chuyện riêng cùng Mị Cơ, ngươi lánh tới tẩm cung của ta được không?”
Hành động không lường được trước này đã giáng ngay một cú vào Phượng Minh.
Phượng Minh đờ ra mất một lúc mới phản ứng lại được, cậu gật đầu nói: “Được, đêm ngay ta sẽ nhường thái tử điện lại cho các ngươi.” Đoạn ngoái đầu lại nhìn khung cửa sổ gian phòng của Mị Cơ, châm biếm: “Có cần sai đám Thu Lam chuẩn bị sẵn mộc dục và các thứ khác không?” Lại thầm nghĩ: ta vừa đáp ứng với Mị Cơ chỉ cần Dung Điềm động tâm sẽ lập tức rút lui, hắn không định đổ luôn trong ngày đầu tiên đấy chứ? Thế này chẳng phải ta thông minh quá hóa dại, ăn trộm gà lại bị đập cho tơi bời hay sao.
“Nói lung tung gì đó? Ta chỉ nói chuyện cùng Mị Cơ, sao cần đến mộc dục?” Dung Điềm quở trách tét vào mông Phượng Minh một cái.
Được lời hứa hẹn của Dung Điềm, Phượng Minh cũng chẳng thèm lo lắng nữa, còn mơ hồ đoán được kế sách của mình đã thành công, mặt mày hí hửng đáp: “Thế thì tốt, ta sẽ ở tẩm cung đợi ngươi. Hì hì, đã bao lâu rồi giờ ta mới được ngủ lại trong tẩm cung Đại vương.” Đoạn hô lên: “Dung Hổ Liệt Nhi, Thu Lam Thu Nguyệt Thu Tinh, các ngươi theo ta cả đi.”
Thu Nguyệt đang nghe trộm hai người nói chuyện, định bụng lén núp lại, bằng mọi cách phá tan tành chuyện vui của Dung Điềm với Mị Cơ, mà giờ lại bị Phượng Minh điểm danh lôi đi, đành ủ rũ bước theo.
Liệt Nhi thấy Phượng Minh đi rồi mới rón rén chạy đến trước mặt Dung Điềm, săm soi cánh cửa sổ phía bên kia, đoạn nói với hắn: “Mị Cơ chẳng qua cũng chỉ đến thế, tiểu nhân thấy nàng sánh sao được với Minh vương. Nếu Đại vương chỉ nhất thời hứng chí…”
“Liệt Nhi, mau ra đây, lén lén lút lút trong đó làm gì?” Phượng Minh ở ngoài cửa gân cổ gọi vào.
Liệt Nhi hết cách, chỉ có thể lúp cúp chạy ra.
Bọn Thu Lam tuy im ru nhưng ai nấy đều trưng một bộ dạng ỉu xìu không cam tâm mà đi lướt qua người Dung Điềm để tới chỗ Phượng Minh.
Dung Hổ đi sau chót, chạy tới trước mặt Dung Điềm: “Đại vương…” Y hết mở miệng ra lại ngậm lại, thình lình dậm bịch cái xuống sàn, than thở: “Nếu ngay cả Đại vương cũng do dự, thì sau này tiểu nhân sẽ không bao giờ… dám thật lòng tin vào tình cảm nữa.” Y từ trước đến nay vốn rất cẩn thận dè dặt trước những xúc cảm trong lòng, nhưng hôm nay lại không thể kiềm nén được mà cả gan đứng trước mặt Dung Điềm dậm chân, có thể thấy lòng y đang cồn cào đến mức nào.
Dung Diềm bật cười: “Mấy người các ngươi, không ai thông minh được bằng Phượng Minh.” Đoạn vỗ vỗ vai Dung Hổ, bắt đầu bước lên từng bậc thang.
.
Dưới ánh mặt trời chói chang tháng mười, những tiếng vó ngựa rầm rập vang lên, một đoàn người đang rong ruổi phi qua. Dẫn đầu là hai người hứng chí bừng bừng, vừa lướt qua đã thấy tuyệt không phải hạng tầm thường. Tuấn mã một đôi hắc bạch, mao sắc sáng bóng, cực kỳ thần tuấn. Bốn năm thị tòng, thị nữ thanh tú lanh lợi bám sát đằng sau, kẻ nào kẻ nấy xiêm lụa y tơ, mắt đen lay láy. Sau chót là hai gã thị vệ thân hình vạm vỡ trì giữ hai cây đại kỳ phần phật đón gió uy phong lẫm liệt.
“Năm nay lại bội thu!!” Phượng Minh ghìm cương, ngồi trên lưng ngựa phấn chấn lia mắt khắp một vùng đồng lúa vàng rộm trải dài nơi chân trời, ngón tay chĩa ra.
“Phải, thê điền đã thực thi được hai năm, ngay cả những nơi hẻo lánh cũng đã có người tới mở mang và áp dụng. Đất đai canh tác ở Tây Lôi càng lúc càng nhiều, thật khiến người ta hứng khởi.” Dung Điềm nhìn đôi mắt sáng ngời của Phượng Minh, yêu thương dâng lên vô hạn, không ức chế được ham muốn thân thiết, lẳng lặng thúc ngựa tới gần, thình lình đề lực, nhảy phắt đến sau Phượng Minh, cánh tay siết chặt vòng eo thon.
Những nụ hôn quấy nhiễu bắt đầu lan tràn trên cổ.
“Làm cái gì đấy?”
“Cùng Minh vương thị sát thê điền đấy.” Cái miệng vương giả vẫn liên tục giở trò không đứng đắn.
Bạch Vân không hổ là thần mã. Trên người thình lình chịu thêm một sức nặng mà vẫn không thất kinh, chỉ ve vẩy cái đuôi, tựa hồ đang cảm thán: cựu chủ nhân lại bắt đầu giở trò ve vãn.
Trong tích tắc eo bị bàn tay thô ráp ve vuốt, cảm nhận được nhiệt khí dâng tràn toàn thân, Phượng Minh mơ màng, thanh âm nhuyễn ra: “Không được…” Cậu cố tóm lấy bàn tay không đứng đắn của Dung Điềm đang thừa cơ lẻn vào trong thắt lưng, lại càng vô vọng.
“Được.” Những tiếng cười khàn đục bên tai, vành tai nóng ran lại bị kẻ nào đó khẽ day day.
Nghe thấy giọng nói cuốn hút kia, thắt lưng Phượng Minh lại bắt đầu run lên.
Cậu nhíu mày, chật vật lắc đầu: “Ta không muốn, khó khăn lắm mới được xuất cung, ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi. Ta muốn…”
“Đêm qua chưa đủ…”
“Ngươi…” Nhớ lại sự phóng đãng điên cuồng đêm qua, mặt Phượng Minh nóng ran lên, chỉ bực không thể thụi Dung Điềm một cú: “Ngươi còn chưa đủ?”
Đêm qua, sau một hồi nhõng nhẽo đe dọa để Dung Điềm cho mình xuất cung, Phượng Minh lại bị Dung Điềm bắt nạt cả buổi tối. Nếu không có lý do thân thể còn chưa khỏi hẳn để chống chế, không biết Dung Điềm có định náo loạn tới tận hừng đông không nữa.
“Đương nhiên không đủ.” Hắn ngậm vành tai nhỏ xinh kia trong miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích, bật cười xấu xa: “Ta mà đòi đủ, chẳng phải ngươi sẽ khổ đến chết?”
Phượng Minh không chịu được ngứa ngáy râm ran, không ngừng vặn vẹo cổ: “Đừng dùng phép khích tướng. Mị Cơ đi rồi, ta sẽ không bao giờ ghen thêm nữa.”
“Thêm?” Dung Điềm rầu rĩ: “Thế tức là từng ghen rồi ư?”
“Hừ.” Chiếc mũi nhỏ khó khăn khịt một cái, Phượng Minh liếc xéo Dung Điềm: “Chẳng phải chính ngươi cứ dùng dằng dai không nhẫn tâm ngả bài với Mị Cơ sao? Sao tự nhiên cùng nàng tâm sự một đêm, lại ngoan ngoãn để Mị Cơ rời đi? Còn nữa, ngươi đã dùng phương pháp gì để tuyệt hết mọi hy vọng của nàng?”
“Nàng chịu rời đi, hơn phân nửa vì tri thức của ngươi quá thông tuệ. Thái hậu nói không sai, một khi sự mặc cảm đã manh nha trong lòng, Mị Cơ sẽ khó lưu lại. Huống hồ ta đã hạ quyết tâm cho nàng thấy, ta tuyệt đối sẽ không chung tình với nàng.” Dung Điềm dí tẹt chiếc mũi nho nhỏ của Phượng Minh, yêu chiều: “Chẳng phải rất đúng ý ngươi? Để mình làm một Minh vương phong độ cốt cách, bức Tây Lôi vương ta vác tội trên lưng. May mà trước khi đi Mị Cơ đã thấu suốt.”
“Nàng là kỳ nữ hiếm thấy khắp thiên hạ.” Nghĩ đến phong thái ung dung tự tại khi ra đi của Mị Cơ, ngay đến Phượng Minh cũng không khỏi bội phục. Chợt như nhớ ra điều gì, cậu lắc đầu quầy quậy: “Có một điểm ngươi sai rồi. Ta chưa từng có ý bức nàng và ngươi lật bài. Hạ bài là tự ngươi muốn, sao lại đẩy hết trách nhiệm cho ta? Ta lưu Mị Cơ lại thái tử điện vì không muốn ngươi mỗi lần nhớ tới nàng lại thở dài.”
“Nếu vì Mị Cơ mà khiến ngươi đau lòng thì ta còn thở dài nhiều hơn.” Dung Điềm liếc gương mặt đang ửng đỏ của Phượng Minh, ha ha cười lớn, đoạn khẽ giọng hỏi: “Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện. Tại sao ngày ấy khi ta giả vờ mất ký ức, ngươi vừa nhìn qua đã biết tỏng?”
Phượng Minh bị bàn tay thất đức của hắn mò mẫm đến nóng bừng cả người. Cậu dù sao cũng bệnh nặng mới dậy, rong ruổi một chốc đã thấm mệt, cứ thế ngả đầu tựa vào lòng Dung Điềm, biếng nhác trả lời: “Ta đây là thiếu niên anh tuấn vô song thiên hạ. Ngươi dẫu có lần đầu thấy ta, cũng không nhẫn tâm tới mức hạ lệnh bắn tên giết bỏ chứ?”
“Thật sự chỉ có thế?” Dung Điềm hoài nghi gặng hỏi.
Phượng Minh tinh quái cười váng lên: “Ta làm sao lại tự đại đến mức đó. Những điểm đáng ngờ tự bày la liệt ra đó thôi. Lúc áp sát A Mạn giang ai là kẻ năm lần bảy lượt nghĩ cách cứu ta? Ngươi dù có quên, thì chẳng lẽ đại thần thân tín hay thái hậu cũng không ai lên tiếng? Còn nữa, danh tiếng ta ở Tây Lôi cuồn cuộn, ngươi dám vong ân bội nghĩa lập vương hậu, quân lính đảm bảo sẽ không tán thành mà ca ngợi như vậy. Quy về một mối, ắt sẽ thấy điểm kỳ quái.”
Dung Điềm thoáng ngây người, đoạn thở dài: “Phượng Minh thật lợi hại. Ta vốn tưởng kế hoạch này không chút sơ hở, không ngờ trong mắt ngươi lại như trò trẻ nít. Không ngờ tầm nhìn của Nhược Ngôn vẫn còn kém xa ngươi.”
“Vấn đề không phải là thông minh hay không, ấy là sự khác biệt về tri thức. Ta đã từng đọc qua vô vàn cổ thư, những thí dụ thế này có quá nhiều, dẫu có ngu dốt đến mấy thì cũng phải biết sơ sơ chứ.”
Sau cổ lập tức bị kẻ kia hung hăng ngoạm một phát.
“Ngươi nói ta ngu dốt?”
Phượng Minh uất ức khịt khịt mũi: “Ta chỉ nói người cổ đại với người hiện đại tố chất khác biệt thôi.”
Vừa mới sơ ý, không kịp tóm chặt tay Dung Điềm, đã bị hắn ranh mãnh trượt ngay vào khố hạ. Bàn tay to lớn thô ráp chà sát trên da bụng non nớt của Phượng Minh, kích khởi hàng chuỗi phản ứng của cơ thể.
Khuôn mặt anh tuấn lập tức bị lớp phấn hồng *** dãng che mờ.
“Dù biết ta không mất trí nhớ, nhưng sao ngươi biết ta sẽ dùng kế hỏa thiêu liên hoàn thuyền?”
Hơi thở bắt đầu gấp gáp, Phượng Minh quay ngoắt lại trừng trộ hắn: “Ta đã lệnh cho Nhược Ngôn làm liên hoàn thuyền, trước đây lại còn kể cái cố sự đấy biết bao nhiêu lần. Nếu ngươi ngu ngốc đến mức thấy bên kia có liên hoàn thuyền mà bên này không biết phóng hỏa, thì cứ dâng vương vị Tây Lôi cho Nhược Ngôn làm cũng được lắm… Á!” Bàn tay chai sần cào đến trước ngực, nhéo tiểu khỏa trừng phạt, khiến Phượng Minh phải bật thét lên.
Những tiếng thở dốc càng lúc càng nặng, vùng eo Phượng Minh vô lực, chìm vào lòng Dung Điềm, mặt đỏ bừng chói hơn ráng chiều.
Liệt Nhi thúc ngựa tiến lên, nháy mắt: “Minh vương còn đang bệnh mà, Đại vương nên dịu dàng một chút mới phải.”
Dung Điềm cười ha hả: “Sao ngươi biết ta không dịu dàng?” Dưới lớp y phục, bàn tay hắn đang chầm chậm trườn bò hưởng thụ làn da mềm mại như tơ lụa thượng đẳng của Phượng Minh và thứ xuân ý miên man khiến người đắm đuối.
“Tiểu nhân đứng sau cũng nghe được giọng Minh vương thét lên ấy…” Liệt Nhi tinh quái cười trộm.
Vẻ phấn hồng trên mặt Phượng Minh tức thì thăng cấp lên thành lửa đỏ, cậu hung hăng thúc một khuỷu: “Đều tại ngươi!”
Dung Điềm phá lên cười, ôm chặt lấy Phượng Minh, chợt nghiêng người ngả về sau.
“Á!” Phượng Minh sợ hãi kêu lên.
Lưng Dung Điềm chạm xuống đất, hắn ôm Phượng Minh trong lòng, ngã khỏi lưng ngựa cố gắng không để cậu bị xây xước, lăn đi trên nền thảo địa bắt đầu trở màu vàng cháy. Lại nghiêng đi, đem Phượng Minh áp dưới thân.
Hai cánh tay chống bên thân Phượng Minh, hắn cẩn thận cúi xuống hôn như thể sợ cậu bị đè nặng.
“A A… Ừm… ưm… Có người…” Khuôn miệng nhỏ nhắn trong lúc hôn vẫn mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm.
Khóe miệng Dung Điềm khẽ nhếch lên: “Có người? Chỗ nào có người?”
“Rõ như ban ngày thế này, ánh mắt của mọi người đều…” Cậu cố tránh đầu lưỡi dây dưa của Dung Điềm, vừa muốn lên giọng giáo huấn, lại kinh ngạc phát hiện xung quanh đã quây ngay một lớp bố màn. Đám thị tòng quay ra ngoài, quây thành một vòng tròn, tay liền tay dựng thành một bức mành, mặc nhiên tạo thành một gian bố phòng cách biệt hẳn với bên ngoài trên nền thảo nguyên trống trải.
“Bản vương đã sớm chuẩn bị, phòng khi Minh vương đột nhiên muốn nghỉ ngơi ngay trên thảo nguyên.” Dung Điềm đắc ý nói.
Phượng Minh trợn tròn mắt, giật mình hiểu ra, nhất thời xấu hổ mặt nóng bừng như phát sốt: “Ta thấy cái phòng này là để phòng tính *** đãng của Đại vương thình lình nổi lên thì có?” Một quyền hung hăng đấm ngay vào vai Dung Điềm.
“Cứ cho là thế đi. Đừng tránh nữa, để chúng ta cùng nhau trân trọng đêm xuân.” Tiếng cười trầm khàn của Tây Lôi vương vang vọng trong túp lều: “Minh vương đã dạy, xuân tiêu một khắc trị thiên kim.”
“Ngươi ít dùng mấy câu này đi, ta… Ta thực hối hận đã dạy ngươi… A a… Dung Điềm…”
“Phượng Minh, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi vừa ngọt lại vừa ngon.”
“Ta là Minh vương, ta muốn thị sát… Ô… Thị sát…”
“Thê điền thì có cái gì hay mà thị sát? Đợi bản vương cẩn thận thị sát từng chỗ trên cơ thể Minh vương rồi lại bồi Minh vương đi thị sát thê điền.”
“Ah… Đừng… Ah… A… Nhẹ một chút…”
Những thanh âm tâm viên mãn ý, ri rỉ ra ngoài trướng.
Thu Nguyệt Thu Tinh quay ra làm mặt quỷ, sắc hồng phơn phớt lan ra.
“Đại vương thật là, hôm qua đã đùa đến tận nửa đêm.”
“Nhưng Minh vương cũng thích mà.”
“Hai người ấy thật không biết phải nói thế nào mới được.” Hai tỷ muội đồng thời thở dài.
Liệt Nhi một chút ngượng ngùng cũng không có, cứ ung dung châu vào nghe, còn tấm tắc khen lấy khen để: “Được Đại vương ngày ngày yêu thương, Minh vương càng lúc càng động lòng người, ngay đến tiếng rên rỉ cũng càng ngày càng mị hoặc. Cứ thế này ngay các đại vương khác cũng sẽ bị câu dẫn hết mất.”
Thu Nguyệt vội vã lắc đầu: “Thế cũng không hay, mỗi Nhược Ngôn thôi đã đủ phiền hà lắm rồi. Minh vương chỉ cần mê hoặc mình Đại vương của chúng ta thôi là được rồi.”
“Ừ, chúng ta cũng không thể để mấy đại vương nước khác nhòm thấy Minh vương được.” Thu Tinh gật đầu tán thành.
Dung Hổ đang khoanh tay đứng một bên cũng thở dài chen vào một câu: “Ôi, Minh vương càng tuấn mỹ bất phàm, trách nhiệm của chúng ta càng nặng. Còn nữa, sức khỏe Minh vương còn chưa hoàn toàn khang phục, phải tìm cơ hội khuyên nhủ Đại vương kiềm chế một chút mới được. Đấy nghe đi, Đại vương mạnh mẽ thế lại làm Minh vương lại phải mở miệng van xin rồi.”
Y vừa buột mồm, ba người còn lại liền trố mắt nhìn hắn quỷ dị.
“Sao? Làm gì mà mấy người các ngươi lại dòm ta chằm chằm thế?”
“Đại ca…” Liệt Nhi cười chua xót.
Thu Nguyệt Thu Tinh nhìn chăm chăm vào bộ dạng lo lắng bất an của Dung Hổ, lắc lắc đầu, buông lời than thở: “Ôi, thế mà hắn còn dám lên mặt giáo huấn chúng ta không được nghe lén Đại vương với Minh vương…”
04 Hưng suy dữ cộng – Phiên ngoại 32 kế sách
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Sal
Hoàng cung Tây Lôi lanh lảnh tiếng đọc sách. Phượng Minh đã cao lên không ít, thân vận cẩm bào thiển tự, tay cầm thư cuốn đứng hiên ngang giữa đại sảnh.
Làm thái phó kìa, mau mau mau mau.
“Kế thứ nhất trong ba mươi hai kế…”
“Minh vương,” Giữa ba cái đầu đang ngoan ngoãn chụm lại quanh Phượng Minh, Thu Tinh đột ngột giơ tay, nghiêng đầu hỏi: “Sao lại là ba mươi hai kế ạ?”
“Là vì chỉ có ba mươi hai kế.”
“Tiểu nhân nhớ…” Liệt Nhi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Lần trước Minh vương đã nói có đến ba mươi sáu kế kia mà.”
Mặt Phượng Minh đỏ rần lên, cậu khụ một tiếng: “Ta nói ba mươi hai là ba mươi hai.”
“Nhưng…”
“Không được cãi, phải chăm chú nghe giảng chứ! Liệt Nhi thật không hiểu chuyện. Các ngươi có biết các ngươi may mắn thế nào không? Đã được học loại binh pháp vĩ đại bậc nhất này, thế mà còn không biết trân trọng.”
Thu Nguyệt ngồi một bên gật gù, liếc xéo Liệt Nhi: “Minh vương mắng đúng lắm, Liệt Nhi không tế nhị gì hết! Rõ ràng là trí nhớ Minh vương không tốt, quên tiệt mất bốn cái trong ba mươi sáu kế, thế mà còn leo lẻo vạch ra.”
Thu Lam phì một tiếng, ôm bụng cười ha hả.
Mặt Phượng Minh càng lúc càng đỏ chín, liên tục khù khụ mấy tiếng, lắc đầu ra vẻ: “Các ngươi càng ngày càng vô phép. Ngày nào đó ta nhất định phải giáo huấn lại một lượt mới được.”
Thu Tinh thuần tính hơn cả, thấy Phượng Minh xấu hổ thì nén cười, chạy lại kéo cậu ngồi xuống. Thu Nguyệt cũng lăng xăng bay qua đấm bóp nịnh nọt: “Chúng tì nữ chỉ giỡn thôi mà, Minh vương đức độ nhất, sao lại giận mấy người chúng tì nữ được?”
“Phải nha, Đại vương còn dặn đi dặn lại là không được để Minh vương phải mệt nhọc. Nhớ mấy chục cái kế như thế mệt óc biết bao, phải đùa giỡn một tý mới xả hơi được chứ.”
Sắc mặt Phượng Minh hửng lên được một ít, lại quay ra trừng mắt nhìn Liệt Nhi đang không ngừng cười hinh hích một bên: “Lần nào ta nghiêm túc dạy ngươi cũng quậy phá! Tính tình hồ nháo không biết bao giờ mới đổi được. Lớn rồi, phải học được ít điềm tĩnh của ca ca ngươi đi chứ, không lộ thần sắc. Đấy ngươi xem, Dung Hổ có cười đâu!” Đoạn chỉ tay sang bên cạnh.
Mọi người quay qua, quả nhiên thấy Dung Hổ vẫn đang trầm ngâm ngồi một chỗ chăm chú đọc quyển sách trên tay.
Liệt Nhi lắc đầu: “Sao có thể so tiểu nhân với đại ca được? Hắn mê muội binh pháp thế, nói không chừng vừa được vứt cho cuốn sách đã nhập thần đến mức chẳng thèm để ý đến Minh vương nữa kìa.”
Thu Tinh với Thu Nguyệt trách móc: “Dung Hổ lắng nghe rất chuyên tâm, ngươi đừng đổ oan cho hắn.”
Vừa đụng phải trận bài xích của đám Thu Nguyệt, Liệt Nhi càng không phục, liền lồm cồm bò qua vỗ vỗ vai Dung Hổ: “Đại ca, huynh nói đi, sao lại chỉ có ba mươi hai kế?”
“Ba mươi hai kế?” Dung Hổ buông cuốn sách xuống, ngỏng lên.
“Phải đó, lần trước rõ ràng chúng ta nghe Minh vương bảo có ba mươi sáu kế. Thế mà giờ đã hô thành ba mươi hai mất rồi?” Liệt Nhi chớp chớp mắt với Phượng Minh.
“Liệt Nhi, đệ thực không biết gì.”
“Hả?”
“Những kế sách này đều do một tay Minh vương mang đến. Thiên hạ chỉ duy nhất mình Minh vương có thể nhớ kỹ đặng truyền dạy lại cho chúng ta thôi.”
Phượng Minh gật đầu mãnh liệt, lộ vẻ khen ngợi Dung Hổ.
Dung Hổ cảm kích nói thêm: “Xét trí nhớ của Minh Vương, người có thể nhớ kỹ được ba mươi hai kế mà không phải hai mươi ba kế đã là đại phúc của Tây Lôi ta rồi.”
….
Ngoài hoàng cung, hai tên hầu đang lấm la lấm lét trao đổi tin tình báo.
“¥×¥. . . #%. . . #. . . Bọn chúng canh giữ rất nghiêm, ngay cả lúc giảng bài cũng rất khó tiếp cận, tiểu nhân chỉ nghe lén được một chút.”
“Ba mươi hai kế?”
“Đúng đúng, là ba mươi hai kế.”
Tên cao to cau mày không vừa lòng: “Rốt cuộc là kế sách gì?”
Tên lùn xủn ấp úng: “Tiểu nhân chỉ loáng thoáng nghe được cái gì đó như là mỹ nhân kế.”
“Mỹ nhân kế? Là ý gì?”
“Tiểu nhân quả thật không rõ,” Tên lùn xủn quệt mồ hôi ri rỉ trên trán: “Nhưng sau này có nghe đám a đầu Thu Lam nhắc lại hai lần, tiểu nhân đoán ắt hẳn trong này có điểm phi thường trọng yếu.”
“Ờ, trong ấy hẳn phải tàng thâm ý, ngươi quay lại đó dò la thêm đi.”
“Thưa rõ.” Tên lùn khom người hành lễ, bợ đỡ: “Thỉnh đại nhân quay về nói vài lời tốt đẹp với Đại vương, độc trên người tiểu nhân sẽ phát tác rất nhanh…”
Tên cao xua tay khó chịu, hỉnh mũi lên : “Ngươi yên tâm, độc dược là do công chúa Diệu Quang quản ngạch. Công chúa làm việc rất chu đáo, đương nhiên sẽ không quên ngươi.”
“Vâng… Tiểu nhân biết.”
Nửa tháng sau, Diệu Quang nhận được mật báo từ phía gian tế bên Tây Lôi với nội dung như sau.
―――― Thuộc hạ thỉnh an Đại vương, thỉnh an công chúa: … (tỉnh lược ba ngàn từ a dua nịnh nọt)… Minh vương giảng bài trong thái tử điện, truyền dạy ba mươi hai kế, tựa Mỹ nhân kế, dưới đây xin trình lại tường tận để người xem xét.
Sau nhiều lần kiềm chứng, thuộc hạ nghĩ có thể là:
Một. Kế này cần phải có ba mươi hai mỹ nhân cùng hành động mới mong thành công.
Hai. Mỹ nhân trong kế này gọi là ba mươi hai ――― thần đoán nó hẳn phải là biệt hiệu.
Ba. Có ba mươi hai địa điểm mà các mỹ nhân trong kế này có thể xuất thủ, tỷ như dục trì hay trên giường.
Bốn. Minh vương là một tên quỷ háo sắc.
Năm. Minh vương đã biết bên ta có gian tế lẻn vào ―― chúng đang đùa giỡn chúng ta.
Sáu… …
… …
… …
Danh sách chương