CHƯƠNG 1
Phượng Minh đã chết.
Cả cậu ta cũng không nghĩ sinh mệnh của mình lại ngắn ngủi đến thế. Mười chín tuổi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu, lẽ ra không nên bị kết thúc.
Nhưng trên đường về nhà, cậu gặp một chiếc xe tải lệch khỏi đường cái, sắp tông vào một đứa bé trai, cậu lao tới ôm đứa bé lại ngay tức khắc, cảm giác trong phút chốc bản thân mình bay lên trời cao, giống như thiên sứ chao liệng trong không trung, hướng mắt nhìn xung quanh thấy mọi người đang xúm lại gần.
Cậu biết, cậu đã chết.
Mà người đã chết thì phải làm gì bây giờ? Phượng Minh ngỡ ngàng nhìn theo thi thể của chính mình đang được đưa vào nhà xác.
Không ai nhìn thấy cậu, cũng không ai nghe tiếng cậu gọi. Hết thảy như bị đông cứng trong cõi mộng. Đang lúc không biết làm sao, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng nói.
“Ngươi có còn ở đó không?”
Phượng Minh không biết lại có người sống có thể nói chuyện với mình, mà thanh âm nghe ra lại rất nghiêm túc, rõ ràng là đang nói chuyện cùng với Phượng Minh.
~Ta?~
Phượng Minh lại càng hoảng sợ: ~Ngươi đang nói chuyện với ta? Ngươi là ai? Thần? Hay là quỷ?~
Thanh âm phát ra tiếng cười: “Ta không phải thần, cũng không phải quỷ, ta đang đứng ở trước cửa nhà xác đây.”
Phượng Minh quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, tay đang ôm đứa trẻ mà cậu đã cứu khỏi chiếc xe tải.
Người đàn ông mở miệng, tựa như đang nói với không khí: “Ta là một học giả tâm linh, hơn nữa còn có siêu năng lực. Vì muốn cảm ơn ngươi, ta có thể trợ giúp ngươi một lần nữa có được sinh mệnh mới.”
Phượng Minh kinh ngạc nói: ~Thật sự có thể sao?~
“Có thể.” Người đàn ông gật đầu. “Hôm nay lại đúng vào lúc cánh cửa thời không mở ra, ta có thể tìm giúp ngươi trong đó một thân thể vừa mới chết, đương nhiên thân thể này không giống thân thể cũ của ngươi. Thân thể ngươi đã bị tổn thương nghiêm trọng, không thể phục hồi.”
~Nói vậy là ta phải đi đến một vùng không-thời gian khác?~
“Đúng vậy, cơ hội này khó có lại được lần nữa. Ngươi vận khí tốt, chẳng những gặp ta, còn gặp đúng thời khắc cánh cửa thời không mở. Nếu không, linh hồn ngươi mất đi cơ thể, chỉ tồn tại được mười hai canh giờ, sau đó sẽ tiêu tán.”
~Ta vận khí tốt? Ta còn tưởng ai chết đi cũng có thể sống lại chứ?~
“Cho dù chết cùng lúc cánh cửa thời không mở, cũng chưa chắc đã gặp được người có năng lực như ta để có thể tìm kiếm một thân thể mới. Nếu không phải vì ngươi đã cứu con của ta, ta cũng sẽ không ra tay giúp ngươi. Ngươi còn có gì lo lắng không?”
~Làm gì còn có chuyện lo lắng?~
“Nếu vậy chúng ta bắt đầu.”
~Đợi chút đã!~
“Còn chuyện gì nữa?”
~Nếu tìm thân thể, ta có thể lựa chọn không?~
“Ngươi muốn chọn lựa như thế nào?”
Phượng Minh nhăn nhó: ~Tất nhiên muốn tìm một gia đình tốt tốt chút, là đại thiếu gia càng tốt, ngàn vạn lần đừng đưa linh hồn ta đến cái xác phụ nữ nào đó. Còn nữa, đẹp trai cao lớn chút, ta không muốn thân người ngắn ngủn đâu!~
Người đàn ông thở dài: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
~Cái gì mà cố gắng hết sức?~
“Mọi việc không thể cưỡng cầu.”
Người đàn ông đột nhiên gấp gáp: “Không xong, cánh cửa thời không đã mở, ta phải bắt đầu ngay…”
Một tia chớp nhá lên trước mắt Phượng Minh, cậu cảm thấy toàn thân mình bị cuốn vào giữa một cơn bão lớn, bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ.
~A! A !A! Aaaaaaaaaa~~~!!!~ Phượng Minh thét lên, trước mắt chỉ còn những vòng xoáy cuộn vào nhau.
~*~
Tây Lôi Quốc, vương cung.
Tại thái tử điện hào hoa, tất cả nội thị lẫn cung nữ sắc mặt đều tái nhợt.
Thái tử đã xảy ra chuyện. Một đám thái y tiến đến, gương mặt nhăn nhó xấu xí đủ để hù chết người ta.
Cánh tay tất thảy đều buông thõng, run lẩy bẩy. Thái tử đã chết, tất cả người hầu sẽ buộc phải bồi táng.
“Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!” Tiếng gào khóc (do kinh sợ) truyền ra từ trong điện.
Trái tim tất cả mọi người phút chốc ngưng đập.
“Nhanh lên! Phái người báo cho nhiếp chính vương, thái tử điện hạ… thái tử điện hạ đã…”
Lão thái y khẩn trương đến nỗi hàm răng gõ lập cập, phái kẻ khác nhanh chóng báo tin. Lời còn chưa dứt, tiếng khóc đã chấn thiên. Bồi táng, mọi người ở đây phải cùng bồi táng. Đã có mấy cung nữ ngã lăn ra đất ngất đi.
Ngay trong lúc ấy, đột nhiên trong điện truyền đến một tiếng kêu kinh sợ.
“Thái tử… Thái tử đã tỉnh rồi! Thái y! Thái y!”
Trước cửa điện, vị thái y sắc mặt biến đổi không ngừng vì sợ nhiếp chính vương vấn tội, mặc dù biết khả năng hoang đường này không thể xảy ra, cũng khấp khởi gấp gáp bước vào. Trước mặt, trước cửa điện, tất cả nội thị cung nữ đều ôm hy vọng, cúi đầu, quỳ xuống.
Chỉ chốc lát, một nội thị thân cận hoa chân múa tay lao như bay ra ngoài, kêu lớn lên:
“Thái tử tỉnh rồi! Thái tử tỉnh rồi!”
Sự an tĩnh đi qua, nhường cho tiếng hoan hô điên cuồng chấn thiên động địa.
Thái tử không chết, thái tử đã tỉnh lại.
Phượng Minh cố gắng kềm chế cơn đau đầu mãnh liệt của mình, khẽ mở mắt ra.
“Thái tử? Thái tử điện hạ?”
Chung quanh cất lên tiếng gọi của rất nhiều người, người đầu tiên lọt vào mắt, lại là một lão nhân tóc bạc phơ phơ.
Ta đã tới chỗ nào vậy…?
Con ngươi khẽ nhúc nhích, chuyển đến tiểu cô nương xinh đẹp đang đứng phía sau lão nhân.
Phục sức giống như thời cổ đại?
Phượng Minh cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cất lời hỏi: “…Đây là đâu vậy?”
Những người chung quanh kinh ngạc, xoay lại nhìn nhau.
“Thái tử điện hạ?”
Lão nhân cẩn thận nhẹ giọng hỏi: “Người vừa hỏi điều gì ạ?”
Phượng Minh đảo mắt lơ mơ nhìn. Không sai, cậu ta đã nhập vào thân thể một người khác, đúng như người trung niên kia đã nói, đây chắc là cơ thể của một người vừa mới chết …
Tất nhiên chuyện này không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ bị xem là người điên mất.
“Ta nói…”
Phượng Minh chậm rãi quay đầu, nhìn xem bốn phía: “Ta là thái tử hả? Thái tử của nước nào?”
Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh? Triều nào cũng tốt, thái tử so với bình dân chẳng phải sung sướng hơn nhiều sao?
“Tây Lôi Quốc ạ.”
Tây Lôi? Là chỗ nào vậy?
Phượng Minh cau mày, gật đầu giả như đã được giải thích rõ ràng: “À, Tây Lôi. Ta biết rồi.”
Nhắm mắt lại một chút, mở ra thì phát hiện mọi người đã kéo nhau đến tụ tập trước giường, nhìn mình chằm chằm như nhìn động vật quý hiếm, cậu cảm thấy bực mình, quạu quọ gắt:
“Ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi đi, đi đi.”
“Tuân lệnh thái tử điện hạ…”
Mọi người lúc này mới vâng vâng, dạ dạ lui ra ngoài, chỉ còn lại hai ba cung nữ y phục xuất chúng ở lại chăm sóc.
Phượng Minh mới vừa vượt qua cửa thời không, cả người đau đớn khó chịu, bảo mọi người lui ra, rốt cục cũng không ngủ được. Đảo người lăn trái lăn phải, lại mở mắt ra, nhìn tiểu cung nữ đang đứng trước giường, hỏi: “Ngươi tên gì?” Suy nghĩ một chút, cậu vội vàng giải thích thêm, “ta mới ngủ dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ.”
Tiểu cung nữ cười đáp: “Cho dù không ngủ, thái tử cũng không nhớ nô tì tên gọi là gì. Tên nô tì là Thu Lam.”
“Không ngủ cũng không biết? Tại sao vậy?”
Thu Lam nhỏ nhẹ đáp: “Thái tử không thích nói chuyện, nô tì ở đây hầu hạ đã hai năm, cũng không nghe thấy người hỏi tên người khác.”
Thì ra là vậy. Phượng Minh thả lỏng người, nếu nói như vậy, cậu không nhận ra người khác cũng là chuyện đương nhiên, bây giờ không phải là lúc để lộ chân tướng.
Nhưng mà, đương kim thái tử trầm lặng như thế này cũng không phải chuyện tốt. Trong sách lịch sử cũng có nói, đại đa số các thái tử hướng nội đều khiến cho quốc gia xui xẻo dẫn đến mất nước.
“Ta không thích nói chuyện à?” Phượng Minh cười cười, “ta bệnh nặng quá, có lẽ sau này thích nói nhiều không chừng…”
Thu Lam kinh ngạc nhìn cậu.
“Ngươi làm sao vậy?” Phượng Minh thấy không ổn, hỏi một cách thiếu tự nhiên.
“Thái tử, ngài không bị bệnh nặng. Ngài bị té xuống sông, khi mang ngài lên chúng thần đều rất sợ hãi. Thái y đã bảo không còn cứu được nữa.”
“Té xuống sông?”
Phượng Minh gượng gạo cười khẽ: “Đúng vậy, đúng vậy, ta thấy khí trời tốt, muốn đi ra bờ sông dạo mát, kết quả không cẩn thận bị té xuống sông, may mắn các ngươi phát hiện kịp.”
Thu Lam cẩn thận đánh giá Phượng Minh, đôi con ngươi trong như thủy ngân linh hoạt lưu chuyển, khiến Phượng Minh cảm thấy không được thoải mái.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Thái tử, hôm nay người thật kỳ quặc!”
Như thế nào mới không kỳ quặc? Phượng Minh trong lòng ai thán. Ta cũng đâu hề nghĩ khi không chạy đến đây lại trở thành thái tử các người. Ai bảo gã thái tử đó đoản mệnh giống như ta? Một mình lọt qua cánh cửa thời không, đến cả cơ bản thường thức cũng không biết, lại đâm đầu vào giả mạo thân phận của một thái tử cao quý…
Ai da…
Phượng Minh nằm trên giường than vắn thở dài, dù sao trở thành một thái tử so với cái tuổi mười chín đã chết sớm vẫn tốt hơn, rốt cuộc miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
“Thu Lam, ta muốn uống nước.” Phượng Minh bộ dạng uể oải ngồi dậy, xương khớp toàn thân lập cập gõ vào nhau đau nhức không ngừng.
Không phải Phượng Minh bây giờ muốn bắt đầu ra dáng thái tử, bất quá chỉ là cậu đối với triều đại quốc gia này mọi thứ đều không hiểu rõ, cũng chẳng biết mấy người ở đây dùng cái gì để uống nước, chỉ sợ ngay lập tức bị người khác cho là đồ điên.
Thu Lam duyên dáng đi đến, trong tay cầm một cái bình bạc, rót một chén nước đưa đến tay Phượng Minh. Cậu nhìn kỹ động tác và đồ dùng nàng sử dụng, thở dài một hơi, dù sao cũng giống trong tưởng tượng của cậu tám chín phần rồi. Từ đó suy ra, cách đối đãi của triều đại này so với Đường triều cũng không sai biệt lắm.
Cổ họng rát bỏng, Phượng Minh tiếp nhận cái chén trong tay Thu Lam, uống một hơi cạn sạch.
Lập tức một luồng nhiệt lưu cay xè từ chóp mũi xộc xuống cuống họng, không ngừng đốt thẳng đến tận dạ dày, Phượng Minh lập tức ôm ngực liều mạng ói cái thứ vừa uống ra, nước mắt nước mũi hùa nhau tuôn rơi lã chã.
Cái quái gì vậy? Đừng nói cho ta biết đây là đồ uống thường nhật của Tây Lôi Quốc à…
“Khặc… Khặc… Khặc…”
Chật vật ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Thu Lam. Tiểu nha đầu này, ngươi dám trêu chọc thái tử à?! Mặc dù Phượng Minh là thái tử giả mạo, cũng không đáng bị đối xử như thế này. Hết sức vất vả kềm chế cơn ho lại, cậu mở miệng hỏi: “Đây… đây là cái gì vậy?”
Thu Lam vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phượng Minh: “Đây là rượu ạ.”
Rượu? Phượng Minh nhìn cái bình bạc trên tay nàng. Cậu mới mười chín, còn chưa đủ tuổi để uống rượu một cách hợp pháp.
Phượng Minh lắc đầu, quyết định khoan hồng độ lượng tha thứ cho sự sơ xuất của nàng: “Ta muốn uống nước, ngươi mang rượu đến để làm gì?” Cậu đã cố hết khả năng dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng. Không biết quốc gia này có giống lịch sử của các quốc gia khác hay không, đều nhất nhất tuân theo lời vương thất đã ban ra, nếu Phượng Minh nóng nảy quá, nói không chừng sẽ khiến tiểu nha đầu trước mặt sợ đến nỗi lập tức té xỉu.
Dám chọc giận thái tử à…?
Thu Lam ngây thơ xách bình rượu, nghiêng đầu lộ vẻ hoài nghi: “Nhưng thái tử từ trước tới giờ đều không uống nước, nên trong thái tử điện chỉ chuẩn bị rượu thôi ạ.”
“Hả?” Phượng Minh đảo lộn tròng mắt. Cho đến giờ chỉ uống rượu, không uống nước. Chẳng lẽ thái tử này là ma men à? Nói không chừng chuyện hắn lọt sông chính là do say rượu mà ra…
“Ờ… bác sĩ nói, không phải không phải, đại phu nói uống rượu khiến cho thân thể bất hảo, từ hôm nay bắt đầu, ta sẽ cai rượu.” Phượng Minh hướng thẳng đến Thu Lam nói: “Sau này ta kêu khát, ngươi mang nước tới là được rồi.”
“Cai rượu?” Thu Lam nhìn tới nhìn lui đánh giá Phượng Minh, tựa như đang thấy quỷ, sau đó cong môi hành lễ: “Vâng, nô tì đã hiểu.”
~*~