Lam Nguyệt giật mình, thanh âm này cực kỳ nhỏ, nếu nàng không phải vẫn luôn tập trung tinh thần, sợ là khó mà nghe được. Lam Nguyệt lập tức tiến đến bên bờ Vọng Thiên Nhai. Cô dùng dị năng nhìn thật kỹ bên dưới. Tinh thần lực ở chỗ này không thể thăm dò được bên dưới, nhưng lam đồng của nàng thì có thể xuyên qua lớp chướng khí mù mịt này.
Nàng nhìn thấy bên dưới, Tiết Thanh Hàn còn chưa có rơi xuống, hắn bám được vào một cành cây vươn ra, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết đã bám ở đó bao lâu.
Lam Nguyệt không nhiều lời, lập tức từ không gian giới chỉ lấy ra một sợi dây thừng dài, thả xuống. Nhưng Tiết Thanh Hàn bị thương quá nặng, không có sức bám vào dây thừng.
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nàng đem Thanh U thả ra người:
"Thanh U, ngươi ở đây canh chừng dây thừng."
"Vâng, chủ nhân."
Thanh U là linh thú cấp cao tiếp cận phi thăng Thần Thú, ở Lạc Nhật sơn mạch này nó chính là vương, bất kỳ một con ma thú nào cũng không dám đến. Lam Nguyệt cũng để Tiểu Mao ở lại, đem dây thừng cột vào một cây đại thụ không xa, một đầu cột vào eo, xoay người nhảy xuống. Nàng thả tốc độ chậm rãi, càng xuống bên dưới, nàng càng cảm giác được Linh lực trong cơ thể dần dần biến mất. Nàng không dám gây áp lực quá lớn lên vách vực, cuối cùng cũng đến được bên cạnh Tiết Thanh Hàn, may mắn hắn không rơi xuống quá sâu.
"Sư... sư tôn ?"
"Im lặng, không cần nói gì."
Lam Nguyệt trẩm giọng, đem một viên đan dược nhét vào miệng Tiết Thanh Hàn, nàng đạp vào một hòn đá nhô ra, một tay nắm dây thừng, một tay tháo dây trên eo ra, muốn cột vào eo của Tiết Thanh Hàn.
Nhưng mà lúc này, bản năng sát thủ khiến Lam Nguyệt đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, đưa tay bắt lấy tay của Tiết Thanh Hàn, đạp vào vách đá một cái, cả người bay ra xa vách đá. Từ dưới vực sâu không thấy đáy, một cái dây leo khổng lồ lao vùn vụt lên, đâm vào vách đá chỗ Tiết Thanh Hàn và nàng vừa ở, đất đá vỡ vụn. Lam Nguyệt rơi xuống bên cạnh không xa, mắt thấy dây leo kia lần nữa công kích qua, ánh mắt Lam Nguyệt chợt lạnh.
Tiết Thanh Hàn treo ở đây lâu như vậy, dây leo này cũng chưa từng công kích, nàng vừa xuống nơi này, nó liền xuất hiện.
Nó là hướng về phía nàng mà đến ! "Thanh U, bắt lấy !"
Lam Nguyệt hướng phía trên hét một tiếng, vận dùng toàn bộ sức lực đem Tiết Thanh Hàn ném lên. Dây leo quả nhiên cũng không tấn công Tiết Thanh Hàn trên không trung, toàn bộ lực công kích hướng về phía nàng.
"Nha đầu, là Quỷ U đằng, không ngờ ở đại lục xa xôi này lại tồn tại vật của Ma vực Thượng cổ !"
Ma vực thượng cổ !
Lam Nguyệt dùng thanh kiếm đỡ lấy công kích của Quỷ U đắng, thanh linh khí trung cấp kia lại trực tiếp vỡ vụn,
Lam Nguyệt hiểm hiểm mà né tránh.
"Hự."
Lam Nguyệt bị đánh vào vách đá, sau lưng truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn.
Vật mang chữ Thượng cổ, nàng không thể xem thường. Lam Nguyệt từ Phượng Linh Giới lấy thanh Băng Tuyệt kiếm ra. Hàn khí bức người vừa ra, nàng cảm giác Quỷ U Đằng có chút e ngại hơi chậm lại.
Ánh mắt Lam Nguyệt chợt lóe, một kiếm chém xuống, kiếm khí cường đại đem dây Quỷ U Đằng kia chém đứt, rơi ngược xuống Vọng Thiên Nhai không thấy đáy.
Lam Nguyệt không dám chẩn chờ, lập tức vận công, tung người bay lên. Nhưng nàng nhanh, Quỷ U Đăng càng nhanh hơn vừa rồi. Lần này bốn sợ Quỷ U Đằng nhanh như chớp lao lên, Lam Nguyệt vun kiếm chém đứt ba sợi, còn một sợi thế nhưng kéo lấy chân nàng, kéo xuống.
"Chủ nhân !"
"Chi chi !!"
Lam Nguyệt chỉ kịp nghe tiếng kêu của Thanh U và Tiểu Mao ở bờ vực, trước khi nàng bị kéo dưới lớp sương mù, hét lớn.
"Không được liều lĩnh, quay về !"
Thanh U và tiểu Mao gấp đến xoay vòng, Tiết Thanh Hàn dùng đan dược nhưng vẫn chưa tỉnh lại được, hai con thú nhìn nhau, Thanh U lên tiếng:
"Ta có khế ước với chủ nhân, có thể cảm ứng sinh tử của nàng, chúng ta quay về tìm cứu trợ."
"Chi chi !"
Tiểu Mao kêu hai tiếng, nhảy lên lưng Thanh U, Tiết Thanh hàn cũng được Thanh U ném lên lưng mình, nó vỗ cánh, lao nhanh về phía ngược lại.
Lam Nguyệt bị Quỷ U Đằng lôi xuống gần đến đáy Vọng Thiên Nhai, nàng tự thấy cách mặt đất đã không quá xa, dứt khoát dùng Băng Tuyệt chém đứt sợi dây đang quấn lẩy chân nàng. Mất đi lực của Quỷ U Đằng, Lam Nguyệt thẳng tắp rơi xuống. Nàng không có linh lực, chỉ có thể dựa vào thân thủ mà giảm lực rơi. Lam Nguyệt an toàn đáp xuống đất, nhưng gương mặt vô cùng âm trầm.
Xuống đến nơi này, Linh lực hay Tinh Thần lực nàng đều không dùng được, muốn sống sót ở nơi nguy hiểm rình rập này... nàng không có năm phần nắm chắc.
Liên hệ với Phượng Linh giới hay giới chỉ đều không được, nàng ở nơi này, cái gì cũng không biết, mỗi bước đi càng nguy hiểm hơn vạn phần. Có chút may mắn, còn có dị năng và võ lực không biết mất.
Cũng may nàng trước đây không có nhẫn trữ vật, có thói quen để một ít đan dược bên ngoài, ít nhất lúc bị thương có thể tạm thời có thuốc dùng.
Rơi xuống đây, Quỷ U Đằng đã không còn thấy nữa, Lam Nguyệt cũng thẩm than may mắn. Lúc này nàng mới đem ánh mắt dò xét xung quanh.
Ngoại trừ bẩu trời là một màn sương ẩm u bao phủ, nơi này cũng không mang cho nàng cảm giác âm u nguy hiểm như tưởng tượng. Nhưng sự yên tĩnh này càng khiến nàng càng thấy bất an.
Bỗng, một đoàn tử quang bắn ra, đem một đoàn hắc khí đen sì đang muốn tiếp cận phía sau Lam Nguyệt chém nát.
"Đây là..."
Hơi thở quen thuộc nhường cả người Lam Nguyệt chấn động, lập tức xoay người ra sau. Bóng dáng kia cũng không chút thay đổi, một thân tử y, quân lâm thiên hạ, rõ ràng không phải cá nhân. Người kia quay lưng về phía nàng nhưng cũng đủ khiền Lam Nguyệt biết là ai. Nàng có chút nghẹn ngào:
"Chàng."
Huyền Tịch xoa người lại, ánh mắt nhìn nàng đầy chăm chú, hắn bỗng mỉm cười, thanh âm trầm thấp mang theo một chút ôn nhu cùng hoài niệm:
"Ta đã nói sẽ ở bên cạnh bồi nàng, sau có thể cứ như vậy mà đi."
Nàng nhìn thấy bên dưới, Tiết Thanh Hàn còn chưa có rơi xuống, hắn bám được vào một cành cây vươn ra, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết đã bám ở đó bao lâu.
Lam Nguyệt không nhiều lời, lập tức từ không gian giới chỉ lấy ra một sợi dây thừng dài, thả xuống. Nhưng Tiết Thanh Hàn bị thương quá nặng, không có sức bám vào dây thừng.
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nàng đem Thanh U thả ra người:
"Thanh U, ngươi ở đây canh chừng dây thừng."
"Vâng, chủ nhân."
Thanh U là linh thú cấp cao tiếp cận phi thăng Thần Thú, ở Lạc Nhật sơn mạch này nó chính là vương, bất kỳ một con ma thú nào cũng không dám đến. Lam Nguyệt cũng để Tiểu Mao ở lại, đem dây thừng cột vào một cây đại thụ không xa, một đầu cột vào eo, xoay người nhảy xuống. Nàng thả tốc độ chậm rãi, càng xuống bên dưới, nàng càng cảm giác được Linh lực trong cơ thể dần dần biến mất. Nàng không dám gây áp lực quá lớn lên vách vực, cuối cùng cũng đến được bên cạnh Tiết Thanh Hàn, may mắn hắn không rơi xuống quá sâu.
"Sư... sư tôn ?"
"Im lặng, không cần nói gì."
Lam Nguyệt trẩm giọng, đem một viên đan dược nhét vào miệng Tiết Thanh Hàn, nàng đạp vào một hòn đá nhô ra, một tay nắm dây thừng, một tay tháo dây trên eo ra, muốn cột vào eo của Tiết Thanh Hàn.
Nhưng mà lúc này, bản năng sát thủ khiến Lam Nguyệt đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, đưa tay bắt lấy tay của Tiết Thanh Hàn, đạp vào vách đá một cái, cả người bay ra xa vách đá. Từ dưới vực sâu không thấy đáy, một cái dây leo khổng lồ lao vùn vụt lên, đâm vào vách đá chỗ Tiết Thanh Hàn và nàng vừa ở, đất đá vỡ vụn. Lam Nguyệt rơi xuống bên cạnh không xa, mắt thấy dây leo kia lần nữa công kích qua, ánh mắt Lam Nguyệt chợt lạnh.
Tiết Thanh Hàn treo ở đây lâu như vậy, dây leo này cũng chưa từng công kích, nàng vừa xuống nơi này, nó liền xuất hiện.
Nó là hướng về phía nàng mà đến ! "Thanh U, bắt lấy !"
Lam Nguyệt hướng phía trên hét một tiếng, vận dùng toàn bộ sức lực đem Tiết Thanh Hàn ném lên. Dây leo quả nhiên cũng không tấn công Tiết Thanh Hàn trên không trung, toàn bộ lực công kích hướng về phía nàng.
"Nha đầu, là Quỷ U đằng, không ngờ ở đại lục xa xôi này lại tồn tại vật của Ma vực Thượng cổ !"
Ma vực thượng cổ !
Lam Nguyệt dùng thanh kiếm đỡ lấy công kích của Quỷ U đắng, thanh linh khí trung cấp kia lại trực tiếp vỡ vụn,
Lam Nguyệt hiểm hiểm mà né tránh.
"Hự."
Lam Nguyệt bị đánh vào vách đá, sau lưng truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn.
Vật mang chữ Thượng cổ, nàng không thể xem thường. Lam Nguyệt từ Phượng Linh Giới lấy thanh Băng Tuyệt kiếm ra. Hàn khí bức người vừa ra, nàng cảm giác Quỷ U Đằng có chút e ngại hơi chậm lại.
Ánh mắt Lam Nguyệt chợt lóe, một kiếm chém xuống, kiếm khí cường đại đem dây Quỷ U Đằng kia chém đứt, rơi ngược xuống Vọng Thiên Nhai không thấy đáy.
Lam Nguyệt không dám chẩn chờ, lập tức vận công, tung người bay lên. Nhưng nàng nhanh, Quỷ U Đăng càng nhanh hơn vừa rồi. Lần này bốn sợ Quỷ U Đằng nhanh như chớp lao lên, Lam Nguyệt vun kiếm chém đứt ba sợi, còn một sợi thế nhưng kéo lấy chân nàng, kéo xuống.
"Chủ nhân !"
"Chi chi !!"
Lam Nguyệt chỉ kịp nghe tiếng kêu của Thanh U và Tiểu Mao ở bờ vực, trước khi nàng bị kéo dưới lớp sương mù, hét lớn.
"Không được liều lĩnh, quay về !"
Thanh U và tiểu Mao gấp đến xoay vòng, Tiết Thanh Hàn dùng đan dược nhưng vẫn chưa tỉnh lại được, hai con thú nhìn nhau, Thanh U lên tiếng:
"Ta có khế ước với chủ nhân, có thể cảm ứng sinh tử của nàng, chúng ta quay về tìm cứu trợ."
"Chi chi !"
Tiểu Mao kêu hai tiếng, nhảy lên lưng Thanh U, Tiết Thanh hàn cũng được Thanh U ném lên lưng mình, nó vỗ cánh, lao nhanh về phía ngược lại.
Lam Nguyệt bị Quỷ U Đằng lôi xuống gần đến đáy Vọng Thiên Nhai, nàng tự thấy cách mặt đất đã không quá xa, dứt khoát dùng Băng Tuyệt chém đứt sợi dây đang quấn lẩy chân nàng. Mất đi lực của Quỷ U Đằng, Lam Nguyệt thẳng tắp rơi xuống. Nàng không có linh lực, chỉ có thể dựa vào thân thủ mà giảm lực rơi. Lam Nguyệt an toàn đáp xuống đất, nhưng gương mặt vô cùng âm trầm.
Xuống đến nơi này, Linh lực hay Tinh Thần lực nàng đều không dùng được, muốn sống sót ở nơi nguy hiểm rình rập này... nàng không có năm phần nắm chắc.
Liên hệ với Phượng Linh giới hay giới chỉ đều không được, nàng ở nơi này, cái gì cũng không biết, mỗi bước đi càng nguy hiểm hơn vạn phần. Có chút may mắn, còn có dị năng và võ lực không biết mất.
Cũng may nàng trước đây không có nhẫn trữ vật, có thói quen để một ít đan dược bên ngoài, ít nhất lúc bị thương có thể tạm thời có thuốc dùng.
Rơi xuống đây, Quỷ U Đằng đã không còn thấy nữa, Lam Nguyệt cũng thẩm than may mắn. Lúc này nàng mới đem ánh mắt dò xét xung quanh.
Ngoại trừ bẩu trời là một màn sương ẩm u bao phủ, nơi này cũng không mang cho nàng cảm giác âm u nguy hiểm như tưởng tượng. Nhưng sự yên tĩnh này càng khiến nàng càng thấy bất an.
Bỗng, một đoàn tử quang bắn ra, đem một đoàn hắc khí đen sì đang muốn tiếp cận phía sau Lam Nguyệt chém nát.
"Đây là..."
Hơi thở quen thuộc nhường cả người Lam Nguyệt chấn động, lập tức xoay người ra sau. Bóng dáng kia cũng không chút thay đổi, một thân tử y, quân lâm thiên hạ, rõ ràng không phải cá nhân. Người kia quay lưng về phía nàng nhưng cũng đủ khiền Lam Nguyệt biết là ai. Nàng có chút nghẹn ngào:
"Chàng."
Huyền Tịch xoa người lại, ánh mắt nhìn nàng đầy chăm chú, hắn bỗng mỉm cười, thanh âm trầm thấp mang theo một chút ôn nhu cùng hoài niệm:
"Ta đã nói sẽ ở bên cạnh bồi nàng, sau có thể cứ như vậy mà đi."
Danh sách chương