Cảnh vật trên đường vô cùng náo nhiệt, Sơ Nghiên lại đột nhiên nhớ đến Cung Yến lần đầu nàng vào cung khi đến thế giới này. Mặc dù ban đầu có chút không thú vị, hôm đó cũng là ngày nàng cùng đám Thủy Y Họa kết bái, sau đó còn mời Bắc Minh dùng một bữa. Nói đến Bắc Minh, cũng đã lâu rồi không nhìn thấy hắn, có lẽ là đã rời khỏi Đông Nhạc quốc rồi đi? Cũng không biết hắn hiện tại thế nào.
Lam Nguyệt chợt muốn cười, nàng và hắn chẳng qua là ân tình cứu giúp một chút, người ta còn không hề cảm kích, hiện tại chắc gì đã còn nhớ nàng là ai.
Sau đó đến... ừm, nàng gặp hắn, nói mới nhớ, đó là lần duy nhất nàng thấy hắn mặc bạch y, ừm, so với tử y càng tiền khí hơn mười phần.
Đêm đó cùng ngắm bầu trời đêm rực rỡ nhất của Đông Nhạc Quốc, nàng rung động.
Ứ, chắc là từ lúc đó, hoặc là trước đó, nàng đối với hắn liền nhớ mãi không quên. Chờ ta đến Thượng giới rồi, phải lập tức đem người cướp về. Hắn ưu tú như vậy, phải cướp về trước rồi tính.
Nhắc đến người kia, khóe môi Lam Nguyệt lại bất giác nâng lên. Dung Tuyết và Phượng Lam Vũ nhìn Lam Nguyệt đột nhiên cười một mình, hai mặt nhìn nhau.
"Nguyệt Nhi, nghĩ đến cái gì mà cười ngốc như vậy ?"
Dung Tuyết ngồi ngay bên cạnh nàng, nhịn không được cười khẽ nói.
Lam Nguyệt hoàn hồn, nhìn hai người trong xe nhìn mình đầy nghi vấn, khẽ ho một tiếng,
"Ta không có, chỉ nghĩ đến lần nữa vào cung, mọi thứ đã khác."
Phượng Lam Vũ hơi ngẩn ra, Dung Tuyết lại có chút buồn rầu.
Phải rồi, trước đây Phượng Lam Nguyệt chịu biết bao tủi nhục mà lớn lên, ở Phượng tướng quân phủ, nàng còn thua cả một con chó.
Lam Nguyệt cười cười, nhắc đến Phong Mị Nhi và Phượng Lam Uyển, nàng ngược lại muốn biết kẻ đứng sau bọn họ là kẻ nào mà đến cả Phượng Lâm Thiên cũng kiêng ky như vậy.
Chỉ trong một thoáng thất thần, đoàn người đã đi đến cửa cung. Lam Nguyệt dìu Dung Tuyết bước xuống xe, đã gặp một vị thái giám đến chào hỏi:
"Phượng Vương gia, phu nhân, Quận chúa, các vị tiểu thư thiếu gia, nô tài ở đây chờ nhị vị đã lâu, mời theo hướng này."
Đoàn người các nàng đi theo vị công công kia đến chỗ tổ chức thọ yến. Trên đường đi, Lam Nguyệt liếc nhìn cảnh sắc hoàng cung một chút. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, muồn hoa nở rộ, bầu trời hoàng cung còn có một đôi hỷ thước bay lượn.
Ở Huyền Linh đại lục, hỷ thước là loài chim tượng trưng cho may mắn, phúc báo điểm lành. Tuy nhiên loài chim này cực kỳ khó tìm, số lượng cũng ít, nên rất quý hiếm, thế nhưng Đông Nhạc hoàng tộc lại sở hữu đến một đôi đúng là khiến nàng có chút bất ngờ.
Lam Nguyệt được dẫn đến vị trí chỗ ngồi của mình, vị trí này không thua cận thần là bao.
Nhìn Dung Tuyết thần sắc đạm nhiên ngồi xuống, ngó lơ những ánh mắt đánh giá lẫn kinh diễm, tò mò xung quanh, Lam Nguyệt cũng an tĩnh ngồi xuống vị trí bên cạnh.
"Bệ hạ giá đáo ! Quý phi nương nương giá đáo."
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, hoàng đế cùng tân quý phi chậm rãi đi vào điện. Hai thân ảnh song song mà đi, nam nhân đỡ lấy bàn tay của nữ tử, một bộ kim sắc long bào cùng một bộ hồng sắc cung trang.
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế, Quý phi nương nương thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế."
Vị quý phi nương nương này nghe nói là ba tháng trước được sắc phong, nghe nói xuất thân lại là một vũ cơ. Nửa năm trước trong tiệc cung yến cuối năm, vị quý phi nương nương này một điệu muốn kinh diễm thế nhân, Đông Nhạc Đế một lần liếc mắt liền nhất kiến như cố, đem người nạp vào hậu cung. Chưa đến ba tháng vị này từ một
Quý Nhân nâng thành Ngọc quý phi tôn quý nhất hậu cung. Nếu không phải hắn đã lập thệ không lập kế hậu, sợ là vị trước mắt sớm đã leo lên Hậu vị luôn rồi.
Lam Nguyệt hơi nâng mắt, nhìn bộ dạng ân cần ôn nhu của Long Vân Ngạo, nàng có chút ghé mắt tò mò nhìn vị
Ngọc quý phi trong truyền thuyết kia. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, ánh mắt không khỏi co rụt.
Vị Ngọc quý phi này, thế nhưng cùng mẫu thân có đến tám phần tương tự ! Người không biết còn tưởng là tỷ muội song sinh ! So với nàng còn giống mẫu thân của nàng hơn !
Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, Dung Tuyết không hề nâng mắt nhìn lên, tựa hồ không hề phát hiện. Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt có chút nghi hoặc, đợi Hoàng đế bước lên chủ tọa.
"Tất cả bình thân."
Lam Nguyệt nhìn như không có chuyện gì ngồi xuống, nàng vừa ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt của
Long Vân Ngạo nhìn đến, Lam Nguyệt hơi nâng mắt nhìn lại.
Ân, không phải nhìn nàng, mà nhìn người bên cạnh nàng.
Hắn hơi tái mặt, tựa hồ không ngờ Dung Tuyết lại xuất hiện ở đây, bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay của Ngọc quý phi vội vàng rụt lại.
"...Phù Dung, ta không biết hôm nay tỷ cũng đến, đã...đã lâu không gặp. Tỷ hiện tại thế nào ?"
Giọng điệu của Long Vân Ngạo có chút lúng túng, lại không giấu được hơi run rẩy.
Dung Tuyết lúc này mới nâng mắt, nhìn qua Long Vân Ngạo, nàng đứng dậy có chút cung kính nói:
"Bệ hạ, đã lâu không gặp. Chớp mắt đã mười năm, thần vẫn khỏe."
Ánh mắt Long Vân Ngạo có chút phức tạp, cười cười nói:
"Vậy thì tốt."
Dung Tuyết mỉm cười đáp một tiếng, hai người không nói gì nữa, Dung Tuyết liền ngồi xuống. Từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn qua Ngọc quý phi kia lấy một lần. Mọi nguồi nghe đối thoại giữa hai người, mặt dù không nói gì, nhưng ánh mắt mỗi người đều mang thần sắc khác nhau.
Phù Dung, ở Đông Nhạc này còn có ai có thể được hoàng để xưng một tiếng như vậy ? Nhìn bộ dạng của nàng cùng Nguyệt Hi quận chúa cũng có đến bảy phần tương tự, ai cũng tự nhiên nhìn ra thân phận của nàng.
Phương Thương Vương Phi, Phù Dung quận chúa, Dung Tuyết !
Nàng thế nhưng thật sự còn sống! Bọn họ còn tưởng chỉ là lời đồn nhảm.
Lúc này Thái hậu cũng đến, mọi người lại lần nữa đứng lên hành lễ, Long Vân Ngạo đích thân nước khỏi long ỷ xuống đỡ Thái hậu. Thái hậu hiển từ nhìn hắn cười, nhưng tựa hồ không thích Ngọc quý phi, Ngọc quý phi ân cần bên cạnh, sắc mặt Thái hậu càng lãnh đạm. Hoàng để lại vì sự xuất hiện của Dung Tuyết, lại đem Ngọc quý phi ném qua một bên,hoàng toàn không thấy mỹ nhân bị ủy khuất.
Hoàng đế lên tiếng, yến tiệc liền bắt đầu.
Một hàng vũ cơ theo tiếng nhạc tiến vào, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động đều mang theo một cỗ phong tình uyển chuyển.
Lam Nguyệt có chút nhàm chán ngồi thưởng thức, lại có chút tò mò nhìn vị thái hậu trên đài. Nói đúng ra đây là lần đầu tiên nàng gặp vị Thái hậu này, trước đây bà ta luôn ở một ngôi chùa ngoài cung một lòng hướng phật. Vị Thái hậu này tu vi không cao, hiện tại bộ dạng cũng là lão bà bà có hơn sáu mươi, bảy mươi tuổi.
Cũng không biết như thế nào đột nhiên trở lại, còn tổ chúc thọ yến cho Hoàng đế lớn như vậy.
Lúc này, Thái hậu lại đột nhiên đặt ánh mắt lên người Lam Nguyệt.
"Ngươi chính là nữ nhi của Phượng Lâm Thiên ?"
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi chuyển, hơi nghi hoặc lão thái bà này làm gì chú ý đến nàng, trong lòng nghĩ vậy, người cũng đã từ đến ngồi đứng lên.
"La tieu nนี.
Lam Nguyệt chợt muốn cười, nàng và hắn chẳng qua là ân tình cứu giúp một chút, người ta còn không hề cảm kích, hiện tại chắc gì đã còn nhớ nàng là ai.
Sau đó đến... ừm, nàng gặp hắn, nói mới nhớ, đó là lần duy nhất nàng thấy hắn mặc bạch y, ừm, so với tử y càng tiền khí hơn mười phần.
Đêm đó cùng ngắm bầu trời đêm rực rỡ nhất của Đông Nhạc Quốc, nàng rung động.
Ứ, chắc là từ lúc đó, hoặc là trước đó, nàng đối với hắn liền nhớ mãi không quên. Chờ ta đến Thượng giới rồi, phải lập tức đem người cướp về. Hắn ưu tú như vậy, phải cướp về trước rồi tính.
Nhắc đến người kia, khóe môi Lam Nguyệt lại bất giác nâng lên. Dung Tuyết và Phượng Lam Vũ nhìn Lam Nguyệt đột nhiên cười một mình, hai mặt nhìn nhau.
"Nguyệt Nhi, nghĩ đến cái gì mà cười ngốc như vậy ?"
Dung Tuyết ngồi ngay bên cạnh nàng, nhịn không được cười khẽ nói.
Lam Nguyệt hoàn hồn, nhìn hai người trong xe nhìn mình đầy nghi vấn, khẽ ho một tiếng,
"Ta không có, chỉ nghĩ đến lần nữa vào cung, mọi thứ đã khác."
Phượng Lam Vũ hơi ngẩn ra, Dung Tuyết lại có chút buồn rầu.
Phải rồi, trước đây Phượng Lam Nguyệt chịu biết bao tủi nhục mà lớn lên, ở Phượng tướng quân phủ, nàng còn thua cả một con chó.
Lam Nguyệt cười cười, nhắc đến Phong Mị Nhi và Phượng Lam Uyển, nàng ngược lại muốn biết kẻ đứng sau bọn họ là kẻ nào mà đến cả Phượng Lâm Thiên cũng kiêng ky như vậy.
Chỉ trong một thoáng thất thần, đoàn người đã đi đến cửa cung. Lam Nguyệt dìu Dung Tuyết bước xuống xe, đã gặp một vị thái giám đến chào hỏi:
"Phượng Vương gia, phu nhân, Quận chúa, các vị tiểu thư thiếu gia, nô tài ở đây chờ nhị vị đã lâu, mời theo hướng này."
Đoàn người các nàng đi theo vị công công kia đến chỗ tổ chức thọ yến. Trên đường đi, Lam Nguyệt liếc nhìn cảnh sắc hoàng cung một chút. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, muồn hoa nở rộ, bầu trời hoàng cung còn có một đôi hỷ thước bay lượn.
Ở Huyền Linh đại lục, hỷ thước là loài chim tượng trưng cho may mắn, phúc báo điểm lành. Tuy nhiên loài chim này cực kỳ khó tìm, số lượng cũng ít, nên rất quý hiếm, thế nhưng Đông Nhạc hoàng tộc lại sở hữu đến một đôi đúng là khiến nàng có chút bất ngờ.
Lam Nguyệt được dẫn đến vị trí chỗ ngồi của mình, vị trí này không thua cận thần là bao.
Nhìn Dung Tuyết thần sắc đạm nhiên ngồi xuống, ngó lơ những ánh mắt đánh giá lẫn kinh diễm, tò mò xung quanh, Lam Nguyệt cũng an tĩnh ngồi xuống vị trí bên cạnh.
"Bệ hạ giá đáo ! Quý phi nương nương giá đáo."
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, hoàng đế cùng tân quý phi chậm rãi đi vào điện. Hai thân ảnh song song mà đi, nam nhân đỡ lấy bàn tay của nữ tử, một bộ kim sắc long bào cùng một bộ hồng sắc cung trang.
"Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế, Quý phi nương nương thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế."
Vị quý phi nương nương này nghe nói là ba tháng trước được sắc phong, nghe nói xuất thân lại là một vũ cơ. Nửa năm trước trong tiệc cung yến cuối năm, vị quý phi nương nương này một điệu muốn kinh diễm thế nhân, Đông Nhạc Đế một lần liếc mắt liền nhất kiến như cố, đem người nạp vào hậu cung. Chưa đến ba tháng vị này từ một
Quý Nhân nâng thành Ngọc quý phi tôn quý nhất hậu cung. Nếu không phải hắn đã lập thệ không lập kế hậu, sợ là vị trước mắt sớm đã leo lên Hậu vị luôn rồi.
Lam Nguyệt hơi nâng mắt, nhìn bộ dạng ân cần ôn nhu của Long Vân Ngạo, nàng có chút ghé mắt tò mò nhìn vị
Ngọc quý phi trong truyền thuyết kia. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn, ánh mắt không khỏi co rụt.
Vị Ngọc quý phi này, thế nhưng cùng mẫu thân có đến tám phần tương tự ! Người không biết còn tưởng là tỷ muội song sinh ! So với nàng còn giống mẫu thân của nàng hơn !
Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, Dung Tuyết không hề nâng mắt nhìn lên, tựa hồ không hề phát hiện. Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt có chút nghi hoặc, đợi Hoàng đế bước lên chủ tọa.
"Tất cả bình thân."
Lam Nguyệt nhìn như không có chuyện gì ngồi xuống, nàng vừa ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt của
Long Vân Ngạo nhìn đến, Lam Nguyệt hơi nâng mắt nhìn lại.
Ân, không phải nhìn nàng, mà nhìn người bên cạnh nàng.
Hắn hơi tái mặt, tựa hồ không ngờ Dung Tuyết lại xuất hiện ở đây, bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay của Ngọc quý phi vội vàng rụt lại.
"...Phù Dung, ta không biết hôm nay tỷ cũng đến, đã...đã lâu không gặp. Tỷ hiện tại thế nào ?"
Giọng điệu của Long Vân Ngạo có chút lúng túng, lại không giấu được hơi run rẩy.
Dung Tuyết lúc này mới nâng mắt, nhìn qua Long Vân Ngạo, nàng đứng dậy có chút cung kính nói:
"Bệ hạ, đã lâu không gặp. Chớp mắt đã mười năm, thần vẫn khỏe."
Ánh mắt Long Vân Ngạo có chút phức tạp, cười cười nói:
"Vậy thì tốt."
Dung Tuyết mỉm cười đáp một tiếng, hai người không nói gì nữa, Dung Tuyết liền ngồi xuống. Từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn qua Ngọc quý phi kia lấy một lần. Mọi nguồi nghe đối thoại giữa hai người, mặt dù không nói gì, nhưng ánh mắt mỗi người đều mang thần sắc khác nhau.
Phù Dung, ở Đông Nhạc này còn có ai có thể được hoàng để xưng một tiếng như vậy ? Nhìn bộ dạng của nàng cùng Nguyệt Hi quận chúa cũng có đến bảy phần tương tự, ai cũng tự nhiên nhìn ra thân phận của nàng.
Phương Thương Vương Phi, Phù Dung quận chúa, Dung Tuyết !
Nàng thế nhưng thật sự còn sống! Bọn họ còn tưởng chỉ là lời đồn nhảm.
Lúc này Thái hậu cũng đến, mọi người lại lần nữa đứng lên hành lễ, Long Vân Ngạo đích thân nước khỏi long ỷ xuống đỡ Thái hậu. Thái hậu hiển từ nhìn hắn cười, nhưng tựa hồ không thích Ngọc quý phi, Ngọc quý phi ân cần bên cạnh, sắc mặt Thái hậu càng lãnh đạm. Hoàng để lại vì sự xuất hiện của Dung Tuyết, lại đem Ngọc quý phi ném qua một bên,hoàng toàn không thấy mỹ nhân bị ủy khuất.
Hoàng đế lên tiếng, yến tiệc liền bắt đầu.
Một hàng vũ cơ theo tiếng nhạc tiến vào, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động đều mang theo một cỗ phong tình uyển chuyển.
Lam Nguyệt có chút nhàm chán ngồi thưởng thức, lại có chút tò mò nhìn vị thái hậu trên đài. Nói đúng ra đây là lần đầu tiên nàng gặp vị Thái hậu này, trước đây bà ta luôn ở một ngôi chùa ngoài cung một lòng hướng phật. Vị Thái hậu này tu vi không cao, hiện tại bộ dạng cũng là lão bà bà có hơn sáu mươi, bảy mươi tuổi.
Cũng không biết như thế nào đột nhiên trở lại, còn tổ chúc thọ yến cho Hoàng đế lớn như vậy.
Lúc này, Thái hậu lại đột nhiên đặt ánh mắt lên người Lam Nguyệt.
"Ngươi chính là nữ nhi của Phượng Lâm Thiên ?"
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi chuyển, hơi nghi hoặc lão thái bà này làm gì chú ý đến nàng, trong lòng nghĩ vậy, người cũng đã từ đến ngồi đứng lên.
"La tieu nนี.
Danh sách chương