"Nha đầu ! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Ngươi nói bản thân có thể điều khiển Huyết Châu là sao hả ?"
Trong Hàn Nguyệt Điện, Quân Vô Nhai đi lại trước mặt Lam Nguyệt, một tay chỉ vào hỗn Độn huyết Châu đang được phong ấn ở giữa điện.
Lam Nguyệt ngồi tựa vào ghế quý phi, đưa tay chọc chọc bụng Tiểu Mao, mỉm cười nói:
"Nga, Không biết."
Quân Vô Nhai: "..."
Hắn muốn đánh chết nha đầu này có được không ? Quân Vô Nhai nắm chặt nắm tay, trán nổi đầy gân xanh, lại không thể làm người trước mặt. Hắn nổi giận đùng đùng chỉ vào Hỗn Độn Huyết Châu giữa điện nói:
"Bản tôn mặc kệ ngươi có điều khiển được nó hay không, nhưng Hồn Độn Huyết Châu vô cùng nguy hiểm, bản tôn cảnh báo ngươi lần cuối, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không động đến nó, có rõ không, hả !"
"Được, được, đã biết."
Lam Nguyệt nhìn bóng lưng tức giận lên lầu của Quân Vô Nhai, hơi nhíu mày.
"Tiểu Mao, ngươi có thấy Lão phượng hoàng hôm nay có chút mất kiểm soát không ?"
"Chi Chi ?"
Tiểu Mao nghiên đầu khó hiểu nhìn nàng, lại cọ cọ đầu vào lòng bàn Lam Nguyệt kêu thêm hai tiếng.
"Chủ nhân, có người đến viện của ngài."
Tiếng của Thanh U bên ngoài vang lên, Lam Nguyệt lập tức rời không gian. Vừa ra ngoài, nàng liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Tiểu thư, phu nhân đã tỉnh rồi."
Là tì nữ Thanh La bên cạnh Dung Tuyết qua đây thông báo.
"Ta lập tức qua đó ngay."
"Nương, người cảm thấy trong người thế nào ?"
"Ừm, nương thấy tốt hơn rồi."
Dung Tuyết bắt lấy tay Lam Nguyệt, mỉm cười nói.
"Vậy thọ yến ngày mai ở Hoàng cung, con thấy người nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần đi đâu."
Hơn nữa, chuyện của Long Vân Ngạo và mẫu thân nàng,... hai người họ lúc này gặp lại liệu có phải thời điểm phù hợp.
"Nguyệt Nhi, ta biết chuyện con lo lắng. Yên tâm, đó là chuyện của mười năm trước rồi, nhiều năm như vậy rồi, tình cảm nhiệt huyết thời niên thiếu đó của hắn, cũng đã bị thời gian làm mài mòn."
Lam Nguyệt trầm mặc, nói cho cùng, nếu mẫu thân muốn, nàng cũng không thể ngăn cản bà đi tìm hạnh phúc mới được.
"Ân, nương vừa uống thuốc, ngủ một chút đi. Buổi tối con lại đến bồi người dùng bữa."
"Được."
"Đợi người ngủ rồi, con mới đi."
Lam Nguyệt ngồi ở đầu giường, vừa sửa lại chăn cho bà, vừa nói.
"ปท."
Dung Tuyết dịu dàng đáp lại, từ từ nhắm mắt. Đợi tiếng hít thở đều đều phát ra, Lam Nguyệt mới đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.
"Sư tôn, đã liên hệ được với Lạc Y, người có muốn đến chỗ họ bây giờ không ?"
Nàng vừa ra khỏi Thanh Hà Viện, Tiết Thanh Hàn đã đợi sẵn bên ngoài lập tức lên tiếng, Lam Nguyệt nhìn sắc trời một chút, nói:
"Được rồi, vẫn còn kịp về dùng bữa tối."
Lát sau, một con Lam điều vỗ cánh bay trên bầu trời Đế Đô, chớp mắt đã bay về phương Nam.
"Hôm đó sau khi thoát khỏi truy binh, bọn họ trốn về Đông Nhạc, hiện tại đang ẩn nấp trong một ngọn núi ở sau thôn Vị Ương."
"Thôn Vị Ương sao ? Cái tên thật thú vị."
Thanh U bay đến phụ cận thôn liền hạ xuống, Thanh U cũng quay về không gian. Tiết Thanh Hàn nhìn một màn này, trong lòng càng thêm chấn động. Linh thú cao cấp như vậy, dù là ở Trung Châu cũng rất hiểm có. Sư tôn rõ ràng chỉ ở Huyền Linh đại lục nhỏ bé, lại có thể có một con Linh thú cấp cao như vậy.
Quả nhiên, lựa chọn của hắn có lẽ là đúng đắn. Đi theo người, hắn sẽ báo được thù cho muội muội !
"Thay đồ đi, trang phục của chúng ta quá gây chú ý, không phù hợp với thôn này."
Nói đến cái này, Lạc Y chọn vị trí ẩn nấp quả thật không tổi, nơi này cách thành thị khá xa, trong thôn đa số đều là người bình thường, không có linh giả, địa hình cũng thuộc loại dễ thủ khó công, đúng là không tệ. Xem ra thời gian học tập ở Cửu Môn, Lạc Y học tập được không ít.
Lam Nguyệt hơi dừng lại một chút, đột nhiên câu môi cười, lại bỏ thêm một câu.
"À, dịch dung một chút đi."
Lam Nguyệt và Tiết Thanh Hàn thay một bộ y phục vải thô, sau đó mới đồng hành đi vào thôn.
"Đệ tử đã hẹn với Lạc Y cô nương ở một quán trà trong quán, nơi ẩn nấp của họ hiện tại con cũng không rõ."
Hai người vừa bước vào thôn, Lam Nguyệt lập tức cảm nhận được ba đạo ánh mắt nhìn chằm chằm hai người. Tu vi không tồi, chỉ là ẩn nấp còn quá kém. Bọn họ cảnh giác cũng phải, nói cho cùng thôn này nằm ở vùng hoang vu vắng vẻ, cũng không phải thường xuyên có người ngoài đi vào.
Vừa bước vào quán trà, Lam Nguyệt đã chú ý một cô nương mặc áo vải thô ngồi một góc, dung mạo mặc dù rất thôn nữ bình thường, nhưng khí tức trên người này, là một linh giả.
Hơn nữa ở hai phía góc phòng còn có hai linh giả khác, nhìn có vẻ là không chút để ý, nhưng lại đang âm thầm theo dõi toàn bộ quán nước. Lúc nàng và Tiết Thanh Hàn bước vào, tinh thần lực của ba người này đều quét qua nàng.
Nói một cách đơn giản, quán nước nhỏ này, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ba người này.
Lam Nguyệt không nói lời nào, đi thẳng đến chỗ cô gái rồi ngồi xuống.
"Cô nương, ta có thể ngồi ghép bàn với cô không ?"
Nữ tử nhìn cô một cái, lại đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hơi lóe lên, khẽ gật đầu nói:
"Được, hai vị, mời ngồi."
Lam Nguyệt ngồi xuống đối diện, tiểu nhị lập tức tiến đến:
"Khach quan, ngai muon goi gi ?"
Lam Nguyệt hơi nhướng mày:
"Đem một bình trà ngon nhất của của quán lên đây đi."
"Vâng, vâng, lập tức có ngay."
Tiểu nhị rời đi, Lam Nguyệt lại hướng về thôn nữ ngồi cùng bàn bắt chuyện.
"Cô nương, nghe nói gần đây có một đám người lạ mặt đến Thôn Vị Ương, còn trốn đến sau núi ?"
Gương mặt của Thôn nữ hơi cứng lại trong nháy mắt, nhưng sau đó lại cười xòa cho qua:
"Sao có thể chứ ? Mấy ngày nay dân nữ không hề thấy người lạ mặt nào khác vào thôn, cũng chỉ có hai vị đây mà thôi."
Lúc này, tiểu nhị lần nữa trở ra, mang theo bình trà nóng đặt lên bàn, Tiết Thanh hàn lập tức rót cho nàng một ly.
Lam Nguyệt cẩm ly trà lên, mỉm cười:
"Vậy sao ? Dù sao mọi người đều là người dân bình thường, ta thấy trong thôn cũng không có quá nhiều linh giả, nếu bọn họ bất ngờ tập kích, sợ là mọi người trong thôn sẽ gặp nguy hiểm, cô nương vẫn nên cần thận một chút."
"Vậy sao ? Đa tạ vị tiểu thư này đã nhắc nhở."
"Phải rồi, không biết cô nương từng nghe qua Minh Hoàng Nhất tộc chưa ?"
"!!??"
Lời này vừa ra, tất cả người trong quán đều đồng loạt nhìn chẳm chẳm vào Lam Nguyệt, dường như đều trong trạng thái sẵn sàng nghênh địch.
"Hửm ? Sao vậy ? Chẳng lẽ mọi người đã nghe qua rồi ?"
Lam Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn xung quanh, Tiết Thanh Hàn cũng có chút nghi hoặc nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì. Sắc mặt của thôn nữ kia cũng càng ngày càng lạnh xuống, có thể thấy nàng ấy đang âm thầm vận linh lực, sẵn sàng cho Lam Nguyệt một kích trí mạng.
Lam Nguyệt giống như không hề phát giác, tiếp tục mở miệng:
"Nghe nói bọn họ hiện tại đang ẩn cư gần đây, hơn nữa ... trên người bọn họ còn mang theo nguyền rủa vô cùng khủng khiếp ?"
Trong Hàn Nguyệt Điện, Quân Vô Nhai đi lại trước mặt Lam Nguyệt, một tay chỉ vào hỗn Độn huyết Châu đang được phong ấn ở giữa điện.
Lam Nguyệt ngồi tựa vào ghế quý phi, đưa tay chọc chọc bụng Tiểu Mao, mỉm cười nói:
"Nga, Không biết."
Quân Vô Nhai: "..."
Hắn muốn đánh chết nha đầu này có được không ? Quân Vô Nhai nắm chặt nắm tay, trán nổi đầy gân xanh, lại không thể làm người trước mặt. Hắn nổi giận đùng đùng chỉ vào Hỗn Độn Huyết Châu giữa điện nói:
"Bản tôn mặc kệ ngươi có điều khiển được nó hay không, nhưng Hồn Độn Huyết Châu vô cùng nguy hiểm, bản tôn cảnh báo ngươi lần cuối, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không động đến nó, có rõ không, hả !"
"Được, được, đã biết."
Lam Nguyệt nhìn bóng lưng tức giận lên lầu của Quân Vô Nhai, hơi nhíu mày.
"Tiểu Mao, ngươi có thấy Lão phượng hoàng hôm nay có chút mất kiểm soát không ?"
"Chi Chi ?"
Tiểu Mao nghiên đầu khó hiểu nhìn nàng, lại cọ cọ đầu vào lòng bàn Lam Nguyệt kêu thêm hai tiếng.
"Chủ nhân, có người đến viện của ngài."
Tiếng của Thanh U bên ngoài vang lên, Lam Nguyệt lập tức rời không gian. Vừa ra ngoài, nàng liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Tiểu thư, phu nhân đã tỉnh rồi."
Là tì nữ Thanh La bên cạnh Dung Tuyết qua đây thông báo.
"Ta lập tức qua đó ngay."
"Nương, người cảm thấy trong người thế nào ?"
"Ừm, nương thấy tốt hơn rồi."
Dung Tuyết bắt lấy tay Lam Nguyệt, mỉm cười nói.
"Vậy thọ yến ngày mai ở Hoàng cung, con thấy người nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần đi đâu."
Hơn nữa, chuyện của Long Vân Ngạo và mẫu thân nàng,... hai người họ lúc này gặp lại liệu có phải thời điểm phù hợp.
"Nguyệt Nhi, ta biết chuyện con lo lắng. Yên tâm, đó là chuyện của mười năm trước rồi, nhiều năm như vậy rồi, tình cảm nhiệt huyết thời niên thiếu đó của hắn, cũng đã bị thời gian làm mài mòn."
Lam Nguyệt trầm mặc, nói cho cùng, nếu mẫu thân muốn, nàng cũng không thể ngăn cản bà đi tìm hạnh phúc mới được.
"Ân, nương vừa uống thuốc, ngủ một chút đi. Buổi tối con lại đến bồi người dùng bữa."
"Được."
"Đợi người ngủ rồi, con mới đi."
Lam Nguyệt ngồi ở đầu giường, vừa sửa lại chăn cho bà, vừa nói.
"ปท."
Dung Tuyết dịu dàng đáp lại, từ từ nhắm mắt. Đợi tiếng hít thở đều đều phát ra, Lam Nguyệt mới đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.
"Sư tôn, đã liên hệ được với Lạc Y, người có muốn đến chỗ họ bây giờ không ?"
Nàng vừa ra khỏi Thanh Hà Viện, Tiết Thanh Hàn đã đợi sẵn bên ngoài lập tức lên tiếng, Lam Nguyệt nhìn sắc trời một chút, nói:
"Được rồi, vẫn còn kịp về dùng bữa tối."
Lát sau, một con Lam điều vỗ cánh bay trên bầu trời Đế Đô, chớp mắt đã bay về phương Nam.
"Hôm đó sau khi thoát khỏi truy binh, bọn họ trốn về Đông Nhạc, hiện tại đang ẩn nấp trong một ngọn núi ở sau thôn Vị Ương."
"Thôn Vị Ương sao ? Cái tên thật thú vị."
Thanh U bay đến phụ cận thôn liền hạ xuống, Thanh U cũng quay về không gian. Tiết Thanh Hàn nhìn một màn này, trong lòng càng thêm chấn động. Linh thú cao cấp như vậy, dù là ở Trung Châu cũng rất hiểm có. Sư tôn rõ ràng chỉ ở Huyền Linh đại lục nhỏ bé, lại có thể có một con Linh thú cấp cao như vậy.
Quả nhiên, lựa chọn của hắn có lẽ là đúng đắn. Đi theo người, hắn sẽ báo được thù cho muội muội !
"Thay đồ đi, trang phục của chúng ta quá gây chú ý, không phù hợp với thôn này."
Nói đến cái này, Lạc Y chọn vị trí ẩn nấp quả thật không tổi, nơi này cách thành thị khá xa, trong thôn đa số đều là người bình thường, không có linh giả, địa hình cũng thuộc loại dễ thủ khó công, đúng là không tệ. Xem ra thời gian học tập ở Cửu Môn, Lạc Y học tập được không ít.
Lam Nguyệt hơi dừng lại một chút, đột nhiên câu môi cười, lại bỏ thêm một câu.
"À, dịch dung một chút đi."
Lam Nguyệt và Tiết Thanh Hàn thay một bộ y phục vải thô, sau đó mới đồng hành đi vào thôn.
"Đệ tử đã hẹn với Lạc Y cô nương ở một quán trà trong quán, nơi ẩn nấp của họ hiện tại con cũng không rõ."
Hai người vừa bước vào thôn, Lam Nguyệt lập tức cảm nhận được ba đạo ánh mắt nhìn chằm chằm hai người. Tu vi không tồi, chỉ là ẩn nấp còn quá kém. Bọn họ cảnh giác cũng phải, nói cho cùng thôn này nằm ở vùng hoang vu vắng vẻ, cũng không phải thường xuyên có người ngoài đi vào.
Vừa bước vào quán trà, Lam Nguyệt đã chú ý một cô nương mặc áo vải thô ngồi một góc, dung mạo mặc dù rất thôn nữ bình thường, nhưng khí tức trên người này, là một linh giả.
Hơn nữa ở hai phía góc phòng còn có hai linh giả khác, nhìn có vẻ là không chút để ý, nhưng lại đang âm thầm theo dõi toàn bộ quán nước. Lúc nàng và Tiết Thanh Hàn bước vào, tinh thần lực của ba người này đều quét qua nàng.
Nói một cách đơn giản, quán nước nhỏ này, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ba người này.
Lam Nguyệt không nói lời nào, đi thẳng đến chỗ cô gái rồi ngồi xuống.
"Cô nương, ta có thể ngồi ghép bàn với cô không ?"
Nữ tử nhìn cô một cái, lại đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hơi lóe lên, khẽ gật đầu nói:
"Được, hai vị, mời ngồi."
Lam Nguyệt ngồi xuống đối diện, tiểu nhị lập tức tiến đến:
"Khach quan, ngai muon goi gi ?"
Lam Nguyệt hơi nhướng mày:
"Đem một bình trà ngon nhất của của quán lên đây đi."
"Vâng, vâng, lập tức có ngay."
Tiểu nhị rời đi, Lam Nguyệt lại hướng về thôn nữ ngồi cùng bàn bắt chuyện.
"Cô nương, nghe nói gần đây có một đám người lạ mặt đến Thôn Vị Ương, còn trốn đến sau núi ?"
Gương mặt của Thôn nữ hơi cứng lại trong nháy mắt, nhưng sau đó lại cười xòa cho qua:
"Sao có thể chứ ? Mấy ngày nay dân nữ không hề thấy người lạ mặt nào khác vào thôn, cũng chỉ có hai vị đây mà thôi."
Lúc này, tiểu nhị lần nữa trở ra, mang theo bình trà nóng đặt lên bàn, Tiết Thanh hàn lập tức rót cho nàng một ly.
Lam Nguyệt cẩm ly trà lên, mỉm cười:
"Vậy sao ? Dù sao mọi người đều là người dân bình thường, ta thấy trong thôn cũng không có quá nhiều linh giả, nếu bọn họ bất ngờ tập kích, sợ là mọi người trong thôn sẽ gặp nguy hiểm, cô nương vẫn nên cần thận một chút."
"Vậy sao ? Đa tạ vị tiểu thư này đã nhắc nhở."
"Phải rồi, không biết cô nương từng nghe qua Minh Hoàng Nhất tộc chưa ?"
"!!??"
Lời này vừa ra, tất cả người trong quán đều đồng loạt nhìn chẳm chẳm vào Lam Nguyệt, dường như đều trong trạng thái sẵn sàng nghênh địch.
"Hửm ? Sao vậy ? Chẳng lẽ mọi người đã nghe qua rồi ?"
Lam Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc nhìn xung quanh, Tiết Thanh Hàn cũng có chút nghi hoặc nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì. Sắc mặt của thôn nữ kia cũng càng ngày càng lạnh xuống, có thể thấy nàng ấy đang âm thầm vận linh lực, sẵn sàng cho Lam Nguyệt một kích trí mạng.
Lam Nguyệt giống như không hề phát giác, tiếp tục mở miệng:
"Nghe nói bọn họ hiện tại đang ẩn cư gần đây, hơn nữa ... trên người bọn họ còn mang theo nguyền rủa vô cùng khủng khiếp ?"
Danh sách chương