Lam Nguyệt xoay người lại, vùi đầu vào lồ ng ngực rắn chắc của Huyền Tịch, nghe tiếng nhịp tim đập trầm ổn của hắn, dần dần bình ổn lại tâm tình.
"A !"
Đột ngột lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hét.

Lam Nguyệt, Huyền Tịch và Phượng Lâm Thiên đều đồng loạt quay lại.

Tên con rối sư vốn đã ngất kia, không biết đã tỉnh lại từ bao giờ.

Hắn cướp lấy Phượng Vân Long vác trên vai, sau đó hừ lạnh hướng về phía Phượng Lâm Thiên và Lam Nguyệt:
"Hừ, mặc dù kế hoạch thất bại, nhưng ít ra ngươi cũng không sống được bao lâu nữa.

Phượng Lam Nguyệt, chuyện này còn chưa dừng lại đâu, chúng ta sẽ còn gặp lại !"
Con rối sư vừa dứt lời, ánh sáng đã lóe lên, Con rối sư mang theo Phượng Vân Long đã ngất xỉu biến mất.
"Đây là Khế ước dịch chuyển, một khi khởi động thì không thể bị gián đoạn."
Huyền Tịch nhìn hắn biến mất, mới nhàn nhạt giải thích.

Lam Nguyệt cũng nhìn theo, nhưng hoàn toàn không có chút tức giận hay có ý định đuổi theo.
Phượng Lâm Thiên gắng gượng từ dưới đất đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hướng con rối sư kia biến mất.

Ông quay đầu hướng về phía Phượng Gia Quân quát lớn.
"Không được, Phượng Vân Long không thể đi, mau đuổi theo cho ta !"
"Không cần đuổi theo !"
Lam Nguyệt lên tiếng, cắt ngang mệnh lệnh của Phượng Lâm Thiên.
Phượng Lâm Thiên nhìn Phượng gia quân còn đang chần chờ, quay lại nói:
"Tuyệt đối không thể để nó đi ! Phượng Vân Long là một Ma Nhân vô cùng đặc biệt, nếu để nó sống hiểm họa vô cùng !"
"Khế ước dịch chuyển sẽ trực tiếp đưa tên kia đến chỗ của người khế ước.

Các ngươi truy cũng vô dụng."
Huyền Tịch liếc nhìn Phượng Lâm Thiên đang kích động, hảo tâm mà giải thích.

Khế ước dịch chuyển này Phàm nhân không thể sử dụng.

Kẻ thù của Nguyệt Nhi lại là người từ Thượng giới xuống sao ?
Phượng Lâm Thiên nghiến răng, một quyền đấm xuống đất.
"Chết tiệt ! Chết tiệt !!"
Lam Nguyệt nhìn ông ta như vậy, nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra.

Lúc mở mắt ra, đôi mắt đã biến thành màu đen như lúc bình thường, cảm xúc cũng đã hoàn toàn ổn định.
"Phượng Lâm Thiên, những năm qua ông ẩn nhẫn diễn kịch, rốt cuộc là đang điều tra cái gì ?"
Phượng Lâm Thiên nắm chặt quyền, cơ thể ông cũng run rẩy.

Nhưng chỉ chốc lát, ông liền buông lỏng tay, ngã người ra sau dựa vào cạnh ghế.

Ông đột nhiên cười một tiếng, lại lên tiếng.
"Điều tra về mẫu thân của con."
Lam Nguyệt nghe lời này, trái tim đập mạnh một chút, nàng lẩm bẩm hỏi:
"Vậy...!kết quả thì sao ?"
"Chết rồi."
Phượng Lâm Thiên đột nhiên chuyển giọng, thanh âm hết sức lạnh lùng.

Ông đưa mắt nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt kia mang theo sự nghiêm túc cùng quyết liệt:
"Nghe đây, Nguyệt Nhi, mẫu thân con, Phù Dung quận chúa, Dung Tuyết đã chết rồi ! Sau này con tuyệt đối không được điều tra bất kỳ thứ gì liên quan đến bà ấy nữa."
Lam Nguyệt rất kinh ngạc, kinh ngạc vì thái độ của Phượng Lâm Thiên.

Nàng cắn răng quay đầu đi, lẩm bẩm.
"Ông thì có tư cách gì yêu cầu tôi chứ."
Phượng Lâm Thiên cười khổ một tiếng, ông ôn hòa lên tiếng:
"Nguyệt Nhi, tiếp nhận Phượng gia quân đi.

Đây là mong ước cuối cùng của cha, hy vọng con có thể đáp ứng, nữ nhi của ta."

Bàn tay giấu dưới tay áo Lam Nguyệt nắm chặt, nàng há miệng muốn nói, lại không biết nói như thế nào.

Cuối cùng, Lam Nguyệt lạnh lùng xoay người rời đi, chỉ lại bỏ lại một câu.
"Tại sao tôi phải đáp ứng chứ."
Trước khi Lam Nguyệt rời đi, nàng đem Vạn Dặm Băng Phong thu hồi, để những khách nhân bị ngất lại cho bọn họ chữa trị, chỉ mang theo Lạc Y, thuộc hạ của Lạc Y mang theo cũng để lại.

Lam Nguyệt rời đi, Huyền Tịch cũng không có lý do gì để ở lại, đi theo phía sau nàng.
Phượng Lâm Thiên nhìn bóng dáng Lam Nguyệt rời đi, khẽ mỉm cười.

Tính cách của nó, giống hệt với mẫu thân nó.

Thái độ vừa rồi, đủ để biết nàng chắc chắn sẽ để tâm đ ến, chẳng qua vẫn còn cần thời gian tiếp nhận mà thôi.

Chỉ là...
"Nguyệt Nhi à, vi phụ không còn thời gian chờ lời tha thứ từ con nữa..."
Phượng Lâm Thiên đứng lên, lạnh lùng mở miệng:
"Phượng gia quân nghe lệnh ! Từ nay về sau, Chủ tử đời tiếp theo của các ngươi chính là Phượng Lam Nguyệt ! Khi nào các ngươi còn sống phải bảo vệ nàng chu toàn !"
"Rõ !"
Phượng gia quân đồng loạt đồng thanh đáp.

Ngay lúc này, Phượng Lam Vũ e dè lên tiếng:
"Tướng quân, còn người..."
"Tu vi của ta đã bị phế, bản thân ta cũng trúng phệ tâm độc, cùng lắm chỉ có thể gắng gượng được hết hôm nay, đã không thể tiếp tục dẫn dắt các ngươi nữa."
Đôi mắt Phượng Lam Vũ đỏ hoe, khóe mắt cũng đọng lại nước mắt.
Mặc dù Tướng quân không phải thật sự là phụ thân của nàng, nhưng hầu hết những người trẻ tuổi trong Phượng gia quân đều được Phượng Lâm Thiên chăm sóc dạy dỗ từ nhỏ.

Với bọn họ mà nói, Phượng Lâm Thiên chính là cha.
"Tướng quân, còn có chuyện này...."

Phượng Lam Vũ lần nữa lên tiếng, nàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt, cố gắng cười thật tươi.
"Chúng con có thể lần nữa, gọi người là cha không ?"
Phượng Lâm Thiên sững sờ, sau đó là ôn hòa mỉm cười, thanh âm từ tốn ấm áp vang lên.
"Đương nhiên, các con của ta."
"Phụ thân !"
Tất cả những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đóng giả nhi tử nhi nữ của Phượng Lâm Thiên đồng loạt kêu lên, nhìn một màn này, những người còn lại cũng nhịn không được rơi lệ.
Tướng quân của bọn họ, là một vị anh hùng trong lòng bọn họ.

Dù người khác có nói gì đi nữa, ngài ấy luôn là ánh sáng dẫn lối cuộc đời họ.
Mong muốn của tướng quân, bọn họ sẽ dốc toàn bộ sức lực hoàn thành !
"Phụ thân, người muốn đi đâu ?"
Phượng Vân Tường, cũng chính là người con trai thứ ốm yếu nhiều bên trong lời đồn đứng ra, hắn nhìn theo bước chân Phượng Lâm Thiên rời khỏi, không nhịn được lên tiếng.
Phượng Lâm Thiên dừng bước, ngửa đầu nhìn bầu trời mà nửa năm nay chưa được thấy, lên tiếng.
"Có một nơi ta muốn đến, nhất định phải đến ..."
Toàn thể gia quyến trong phủ đều đứng nhìn bóng dáng Phượng Lâm Thiên cô độc rời đi, đến khi bóng hắn khuất hẳn.
Xin lỗi Nguyệt Nhi, chuyện cha vẫn chưa giải quyết được, chỉ có để con tiếp tục đảm nhiệm mà thôi.

Hy vọng con nghe ta, đừng tìm mẫu thân con nữa...
Tuyết Nhi ....
Lúc này, bầu trời đầy mây, Phượng Lam Vũ ngẩng đầu nhìn trời.

Đột nhiên nhìn thấy cái gì đó lơ lửng rơi xuống, nàng nheo mắt, sau đó đưa tay lên.

Cảm giác mát lạnh thấm đẫm vào lòng bàn tay, khiến Phượng Lam Vũ hơi kinh ngạc.
Tuyết sao ?
Giữa tháng bảy lại có tuyết rơi ?
"Mọi người, mau nhìn đi ! Tuyết đang rơi kìa !"
Lúc này cũng đã có người kinh hô, Phượng Lam Vũ ngẩng đầu nhìn trời, từng bông tuyết trắng xóa từng bầu trời rơi xuống.
Nghe nói, năm đó Phù Dung quận chúa hạ sinh thiếu chủ, tuyết cũng rơi đầy trời.
"Trời ơi, tháng bảy tuyết rơi, đây là điềm đại hung đó !"
"Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa."
Phượng Vân Tường nhìn mọi người bàn tán, lớn tiếng nói:
"Được rồi, mọi người mau thu dọn đi."
Phượng Vân Tường mặc dù trẻ tuổi, nhưng hắn lại chính là người có tiếng nói nhất ở đây.


Hắn vừa lên tiếng, mọi người lập tức hô rõ, sau đó tản ra.
Gương mặt Phượng Lam Vũ tối sầm, nàng nắm chặt tay, lập tức chạy nhanh ra ngoài.
"A Vũ ! Muội đi đâu vậy !"
Phượng Vân Tường thấy nàng lao đi, sửng sốt một chút, nói với theo.
Nhưng Phượng Lam Vũ cũng không đáp lại, Phượng Vân Tường nhìn nàng biến mất sau cánh cửa, thở dài một tiếng.
Thôi, mặc kệ nàng vậy.
______
Lam Nguyệt đưa Lạc Y quay về Túy Nguyệt Lâu tìm Diệp Mộng.
"Cô ấy bị đóng băng, lại bị thương, cô giúp cô ấy điều trị đi."
"Vâng, chủ tử."
Diệp Mộng đáp lời, ra hiệu hai người đi theo phía sau đỡ Lạc Y vào phòng.

Nàng cũng hành lễ cáo lui.
"Mang cho ta vài bình rượu ngon nhất đi."
Huyền Tịch đứng cách nàng không xa, hắn đưa mắt nhìn Lam Nguyệt ngồi trên cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Mùa này mà lại có tuyết rơi sao ? Thế giới này thật kỳ lạ.
Huyền Tịch nhìn nàng uống hết một bình, lại có ý định tiếp tục, hắn mới lên tiếng:
"Không phải nàng nói sau này sẽ không uống rượu nữa sao ?"
Động tác mở nắp bình của Lam Nguyệt dừng lại, đúng rồi, tửu lượng của nàng không tốt, uống vào say rồi lại làm loạn.
Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm bầu rượu, bàn tay cũng nắm chặt.

Thật lâu sau, nàng mới lên tiếng, bàn tay cầm bầu rượu run khe khẽ, thanh âm mang theo sự hoang mang mờ mịt.
"Huyền Tịch, chàng nói ta phải làm gì bây giờ ?"
Huyền Tịch nhìn nàng như vậy, đau lòng mà thở dài.

Hắn tiếng lên đưa tay kéo nàng lại, ôm lấy.

Sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
"Làm điều mà nàng muốn làm, không cần để ý nhiều như vậy.

Nguyệt Nhi, số mệnh của nàng nằm trong tay nàng, không ai có quyền quyết định cuộc đời nàng hơn nàng."
Huyền Tịch buông nàng ra, hắn cúi người, hôn nhẹ lên trán Lam Nguyệt, lại đặt tay lên má nàng, nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt:
"Nói đi, hiện tại nàng muốn làm gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện