Linh lực trong người nàng !!!
Lam Nguyệt gục mặt, đột ngột quỳ xuống.

Xụi lơ trên mặt đất, giống như mất hết ý chí.
Phượng Lâm Thiên giả hơi gợi lên khóe môi, trong mắt chợt lóe.

Phong Mị Nhi lúc này lại đột ngột đứng lên, đôi mắt trừng lớn, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
"Tại sao Phù Ấn Thạch không có phản ứng !! Chẳng lẽ nói, quận chúa, nàng không phải nữ nhi ruột của vương gia !!?"
Bà ta vừa nói ra lời này, lập tức giả vờ bản thân lỡ lời, lập tức che miệng lại.

Phượng Lâm Thiên giả lập tức đen mặt, cơ thể run rẩy, tựa hồ đang chịu đả kích.

Ông ta nắm chặt nắm tay, giống như không thể chấp nhận được chuyện này, một cước hướng về phía Lam Nguyệt đá tới:
"Nghiệt chủng ! Quả nhiên tất cả chỉ là dối trá."
Đồng tử Lạc Y co rụt, nàng phát hiện tiểu thư tựa hồ gặp chút rắc rối, mắt thấy Phượng Lâm Thiên đối nàng ra tay, Lạc Y không chút chần chờ lao đến, đem nàng kéo ra, trách được một cước kia của Phượng Lâm thiên giả.
Phượng Lâm thiên giả lẫn Phong Mị Nhi bị một màn này làm cho bất ngờ, không nghĩ sứ giả của Cửu Môn lại đột ngột ra tay cướp người.

Phượng Lâm Thiên giả nhíu mày, Cửu Môn này thực lực tổng thể không cao, nhưng kỹ thuật ám sát quỷ dị khó đoán, hơn nữa vẫn chưa điều tra được rốt cuộc là kẻ nào đứng sau, ông ta cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.

Ông ta lạnh lùng nhìn Lạc Y, chất vấn:
"Các hạ đây là muốn xen vào chuyện gia đình của bổn vương sao ?"
Lạc Y đỡ Lam Nguyệt, lại phát hiện tiểu thư nhà nàng hoàn toàn bất động, ý thức tựa hồ cũng đã biến mất.

Nàng cắn răng, không khỏi trách bản thân quá khinh suất, để tiểu thư bị hại ngay trước mắt nàng.

"Phượng Thương Vương, người chỉ từ lời một phía vừa rồi của nữ nhân kia liền nhận định Nguyệt Hy quận chúa không phải nữ nhi của người, vì sao chưa nghĩ đến Phù Ấn Thạch kia có vấn đề ? Hay là nói, đây là do chính vương gia đây chuẩn bị kế hoạch từ trước ?"
Lời của Lạc Y nhường các khách nhân trong đại sảnh cũng nghi hoặc, ai cũng tò mò nhìn nhau, rốt cuộc cũng không biết lời người nào là chính xác.

"Vương gia, chuyện này chắc chắn có mờ ám, người nên thận trọng suy xét, chớ để tiểu nhân đắc ý."
Người lên tiếng là Thủy gia chủ, cũng chính là phụ thân của Thủy Y Họa.

Vài người nghe hắn nói, cũng đồng tình gật đầu tán đồng.
"Đúng vậy, vương gia nên kiểm tra lại thì hơn."
"Vương gia, chuyện này thận trọng, lại ảnh hưởng danh dự, người nên suy xét chu toàn."
"..."
Phong Mị Nhi âm trầm nhìn Lạc Y, đột nhiên xuất hiện một kẻ nằm ngoài tính toán, lại còn bao che cho Phượng Lam Nguyệt, chẳng những vậy còn lôi kéo đám đông ! Đáng chết !
"Các hạ nói đùa rồi, Vương gia sao có thể tự mình tạo tiếng xấu cho mình chứ ?"
Phong Mị Nhi lên tiếng, liền đem lỗ hỏng lớn chủ chốt của Lạc Y che lại.

Lạc y nhíu mày, cười nhạt.
"Vương gia còn chưa lên tiếng, một tiểu thiếp nhỏ bé như ngươi có tư cách gì lên tiếng ?"
Sắc mặt Phong Mị Nhi lập tức khó coi, giọng điệu này, lời nói này, cùng tiểu tiện nhân Phượng Lam Nguyệt trước kia giống nhau như đúc ! Quả nhiên là cùng một lũ sâu bọ như nhau sao, đều khiến người ta chán ghét như vậy !
Phượng Lâm Thiên giả lập tức lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo hơn:
"Mị Nhi là chính thất bổn vương đích thân lựa chọn, thận trọng lời nói của ngươi."
Lạc Y cười lạnh, hoàn toàn không sợ hãi uy áp Thiên Dương cảnh cường giả như Phượng lâm Thiên, nàng nói:
"Phải không ? Nhưng ta lại chưa từng nghe bà ta được phong cáo mệnh phu nhân, hay là nói thừa nhận chức vương phi của bà ta.

Ở vương phủ, bà ta là vương phi, nhưng đối với người ngoài, bà ta cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi."
"Ha, hahaha..."
Phong Mị Nhi đột nhiên lớn tiếng cười, hoàn toàn thu lại nét dịu dàng trên mặt.

Bà ta vỗ tay hai tiếng, tất cả mọi người đồng loạt cảm nhận rõ rệt một nguồn lực lượng khổng lồ đang đem toàn bộ vương phủ bao lại.
Phong Mị Nhi không che giấu nữa, uy áp tản ra, tất cả moị người đồng loạt biến sắc, cảm thấy máu trong cơ thể như đang sôi trào.

Thiên Dương Cảnh uy áp !

Phong Mị Nhi có tu vi cao như vậy từ bao giờ ! Rõ ràng trước đây bà ta chỉ là một Sơ Linh Cảnh yếu ớt !
Phong Mị Nhi liếc qua Phượng Lâm Thiên giả kia, ra hiệu một cái.

Phượng Lâm Thiên giả gật đầu, hắn chuyển động tay, mười ngón tay chuyển động một cách kỳ quái, ngay lập tức, mọi người trong đại sảnh đều có cảm giác kỳ quái.

Tất cả đều không cử động được, đồng thời đều ngã xuống.
"Chuyện gì xảy ra ! Tại sao ta lại không cử động được !? Aaa..."
"Cứu ta ! Aa, chuyện gì vậy ? Cơ thể ta không điều khiển được."
"Làm sao vậy !!!"
"..."
Lạc Y trừng mắt kinh ngạc.

Loại năng lực gì đây ? Đáng sợ quá...!nàng hoàn toàn không cảm nhận được gì !!
Nhưng tại sao nàng không bị gì hết ?
"Các ngươi đã làm gì !!"
Phong Mị Nhi đi đến chủ vị của Phượng Lâm Thiên ngồi xuống, hai chân bắt chéo, một tay chống đầu, nghiêng người tựa vào ghế, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi.
"Không bị khống chế ? Cũng không sao, oắt con hỗn láo, một Động Thiên Cảnh nhỏ bé như ngươi còn muốn ra oai trước mặt ta sao ?"
Phong Mị Nhi trừng mắt, một luồng linh lực cuồng bạo lập tức bay về phía Lạc Y, công kích nàng.

Đồng tử Lạc Y co rụt, nàng lập tức triển khai toàn thực lực, chống đỡ một đòn này.

Lạc Y che chở Lam Nguyệt phía sau cẩn thận, triển khai một lượt ba tấm khiên màu trắng hộ thân.

Tuy nhiên, ba tấm khiên kia chớp mắt đã vỡ nát, Lạc Y lẫn Lam Nguyệt đều bị đánh bật đi.

Cả hai văng vào tường, ngã xuống.


Lạc Y ho ra một ngụm máu, trong lòng lại kinh ngạc khó tin.

Đòn đánh nhìn như uy lực cực lớn kia, lại không khiến nàng bị thương quá nặng.

Chẳng lẽ nhìn bà ta có vẻ hùng hổ dọa người nhưng thực chất rất yếu ?
Phong Mị Nhi nhìn Lạc Y thế nhưng chỉ bị thương nhẹ, khẽ nhíu mày.
Một chiêu kia của bà, cũng dùng hơn bảy thành lực lượng, đáng ra nó phải không đứng lên nổi mới đúng, tại sao có thể còn tỉnh táo được chứ !
"Hừ, xem ra là ta xem thường ngươi rồi !"
Lạc Y cười lạnh, nàng đưa tay lau đi vết máu ở khóe miệng, nói:
"Bằng chút thực lực này, còn muốn giết ta ? Nằm mơ !"
Phong Mị Nhi liếc mắt, bà ta hơi nheo mắt, mở miệng:
"Ngươi là...!Lạc Y ? Là con nhóc tiện tỳ phiền phức kia ?"
Lạc Y cắn răng, bàn tay nắm chặt.

Cũng không có gì để che giấu nữa, nàng gỡ bỏ mặt nạ, lộ ra gương mặt xinh đẹp đang giận dữ.
"Phong Mị Nhi, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của tiểu thư, ta sẽ không tha cho ngươi !"
Phong Mị Nhi lần nữa tựa lưng vào ghế dựa, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng gõ nhẹ trên thành ghế, bà ta mở miệng, cười như không cười nói:
"Vậy sao ?"
Bà ta chuyển mắt sang Lam Nguyệt vẫn đang gục đầu xuống mà bất động ngồi dưới sàn nhà, giọng điệu mang theo ý cười đắc ý, bà ta nâng giọng âm dương quái khí nói:
"Phượng Lam Nguyệt, qua đây."
Phượng Lâm Thiên hơi động đầu ngón tay, Lam Nguyệt vẫn luôn bất động đột nhiên đẩy Lạc Y ra, rồi từ dưới đất đứng dậy.
"Tiểu thư ?"
Lạc Y kinh ngạc kêu lên, nhưng Lam Nguyệt tựa hồ không nghe thấy nàng nói, vẫn đi về phía trước.

"Tiểu thư, người làm sao vậy, tiểu thư ?"
Lam Nguyệt vẫn không trả lời, vẫn đi đến trước mặt Phong Mị Nhi.

Lạc Y nghiến răng, quay qua Phượng Lâm Thiên giả kia, nghiến răng nghiến lợi:
"Là ngươi đúng không ! Ngươi đã làm gì tiểu thư !!"
Phong Mị Nhi hừ lạnh, chỉ tay ra lệnh cho Lam Nguyệt:
"Giết ả đi."

Lam Nguyệt đưa tay, đột ngột tấn công Lạc Y.

Lạc Y phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy lên né tránh.
"Tiểu thư !!!!"
Lạc Y nhảy về sau, may mắn né tránh một đòn vừa rồi của Lam Nguyệt.

Lạc Y nhìn nền nhà bị linh lực đánh nát, hơi lạnh người.
Hoàn toàn không nương tay một chút nào luôn !
Tiểu thư thật sự bị khống chế sao ?
"Phong Mị Nhi, mục đích của bà rốt cuộc là gì ?"
Lạc Y lớn tiếng chất vấn, còn phải hiểm hiểm né tránh công kích của Lam Nguyệt.
Phong Mị Nhi cười nhạt một tiếng, không ngờ Phượng Lam Nguyệt cũng mạnh lên không ít.

Bà ta chăm chút hai bàn tay, chậm rãi mở miệng, thanh âm lạnh vô cùng lạnh lùng.
"Mục đích sao ? Đơn giản vì ta muốn các ngươi phải trả giá, ta muốn các ngươi phải khuất nhục mà sống !"
Cuộc đời của nàng hoàn toàn bị hủy, gia tộc ruồng bỏ, trong sạch bị hủy, đến người nàng yêu cũng bỏ rơi nàng thích nữ nhân khác !
Nàng trước giờ chưa làm chuyện xấu, cũng chưa từng hãm hại ai, lại phải chịu sự ức hiếp của huynh đệ tỷ muội trong gia tộc, bên ngoài cũng bị kẻ khác xem thường.

Thiên phú vốn cao, lại bị người vô tình mà tước đoạt, phụ mẫu cũng chết thảm.

Phong gia nợ nàng tuổi thơ, còn Phượng Lâm Thiên thì nợ nàng thanh xuân !
Tất cả mọi thứ, Phong gia năm đó đã bị nàng giẫm dưới chân, Dung Tuyết năm đó cũng bị nàng ép đến tự sát ! Hiện tại chính là Phượng Lâm Thiên ! Hay chính nữ nhi của hắn hay chính Phượng gia này, tất cả đều phải bị diệt ! Tất cả !
"Phượng Lâm Thiên hắn, mười mấy năm qua chưa từng thật lòng yêu ta ! Haha...!hắn vốn chưa từng quên được tiện nhân kia ! Hắn rước ta vào phủ, chẳng qua chỉ là lòng thương hại mà thôi !"
Nàng dùng mười mấy năm, vốn nghĩ có thể níu kéo trái tim của Phượng Lâm Thiên.

Nhưng vô vọng, trái tim của hắn, chưa từng hướng về nàng !
Nói nàng cố chấp sao ? Cũng không sai ! Nếu nàng không giành lấy được, vậy thì ai cũng đừng hòng có được ! Cùng nhau xuống địa ngục cả đi !
Phong Mị Nhi điên cuồng cười lớn, xung quanh bà ta lại tỏa ra hắc khí, mùi vị âm trầm cùng cực.
Lạc Y co chặt đồng tử, kinh ngạc.
Đây là ma khí sao ! Phong Mị Nhi, bà ta nhập ma rồi sao !!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện