Sau khi rời khỏi Thanh Lâm Viện, dọc đường Lam Nguyệt đều trầm mặc không nói.

Huyền Tịch an tĩnh đi bên cạnh, cũng không mở miệng nói chuyện.
Nàng muốn tìm hiểu chuyện năm xưa, nhưng dù là Phượng Lâm Thiên hay Phong Mị Nhi chắc chắn sẽ không kể cho nàng.

Hiện tại người nàng có thể khai thác, sợ là cũng chỉ có hoàng đế Long Vân Ngạo, nhưng có lẽ thông tin hữu dụng cũng không nhiều.

Theo nàng điều tra được, ông ta và Phượng Lâm Thiên lúc trẻ là huynh đệ vào sinh ra tử.

Chỉ là hiện tại cũng chỉ là quan hệ quân thần mà thôi.
Lam Nguyệt đột ngột dừng bước, nghiêng đầu nhìn Huyền Tịch, nói:
"Nè, Đại Thần, muốn uống rượu không ?"
Huyền Tịch nhìn nàng, liền biết tâm trạng nàng không tốt, khẽ gật đầu.
"Được."
_______
Lam Nguyệt không thích uống rượu, cũng rất ít đụng đến rượu.

Số lần nàng uống rượu, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người ngồi trên mái nhà của Thính Tuyết viện, vừa uống rượu vừa ngắm trăng sao.

Lam Nguyệt nhìn ngắm bầu trời đêm xinh đẹp, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
"Đại Thần, chàng nói xem tình cảm con người sẽ phai dần theo năm tháng sao ?"
Dù là tư liệu Cửu Môn điều tra được, hay trong trí nhớ mơ hồ của Phượng Lam Nguyệt lúc còn nhỏ, cha mẹ nàng xác thật đã từng rất yêu nhau, cũng rất hạnh phúc.
Nhưng rõ ràng yêu đến như vậy, phụ thân nàng vì sao lại phản bội ? Mẫu thân nàng vì sao phải biến mất ?
Khi có được rồi, con người sẽ không thấy quan trọng nữa sao ?
Huyền Tịch ưu nhã uống một ngụm rượu, nhìn nàng, suy ngẫm một chút mới chậm rãi mở miệng.
"Nếu vậy, chắc phải có một lí do nào đó."
Lam Nguyệt nghe hắn nói, cười:
"Đại Thần, chàng thật sự không biết an ủi người khác một chút nào."

Huyền Tịch không nói gì, đưa tay kéo nàng vào lòng, hắn cúi đầu khẽ vuốt nhẹ mái tóc Lam Nguyệt, nói:
"Đừng suy nghĩ lung tung, ngày mai không phải ngày nàng cập kê sao ?"
Lam Nguyệt cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lòng ngực hắn, cùng mùi hoa sen nhẹ nhàng quẩn quanh chóp mũi, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Có lẽ đêm nay chứng kiến quá nhiều chuyện khiến nàng bất ngờ, nên cảm xúc bị đả động cũng ảnh hưởng đến phán đoán.

Lam Nguyệt cũng trở tay ôm hắn, nhịn không được muốn trêu chọc Huyền Tịch một chút, nàng nói:
"Đại Thần, ngày mai lễ cập kê của ta thì sao ? Câu tiếp theo của chàng sẽ không phải muốn thổ lộ với ta chứ ?"
"Ừ."
"Bỏ đi, lễ cập kê này của ta chắc chắn bị phá đến...."
Lam Nguyệt dừng lại hai giây, đẩy Huyền Tịch ra, đối diện hắn hỏi lại:
"Vừa rồi chàng vừa nói cái gì ?"
Lam Nguyệt mở to mắt, nhìn gương mặt so bình thường không khác gì mấy của Huyền Tịch, nàng nghĩ vừa rồi bản thân chắc chắn nghe lầm.

Huyền Tịch bị nàng nhìn chằm chằm, trong lòng lại có chút xúc động muốn che mắt nàng lại.

Hắn quay mặt sang một bên, có lẽ vì là buổi tối ánh sáng yếu ớt, Lam Nguyệt không phát hiện vành tai hắn đang đỏ lên, hắn chậm rãi mở miệng.
"Ta...!thích nàng."
Lam Nguyệt đầu tiên là ngây người, sau đó khóe môi lập tức cong lên, một chữ thích này của Huyền Tịch, thật sự đủ khiến nàng hài lòng.

Với tính cách của hắn, chữ thích này, có ý nghĩa hơn rất nhiều so với chữ thích của người khác nói !
Một năm không gặp, Huyền Tịch trở nên chủ động hơn rất nhiều.

Lam Nguyệt vốn nghĩ bản thân nàng nghe mấy lời sếnh súa này, sẽ cảm thấy ngượng, hay thậm chí là ghê tởm.

Chỉ là từ miệng người này nói ra, nàng lại rất chờ mong.
Lam Nguyệt nhào đến, choàng tay qua cổ Huyền Tịch ôm lấy hắn.

Huyền Tịch lại bị hành động đột ngột của nàng làm mất thăng bằng, nhưng hắn cũng không ngã xuống, mà hoàn hảo giữ được Lam Nguyệt.
"Nàng..."

Lam Nguyệt nở nụ cười, nhìn gương mặt hoàn mỹ của hắn gần trong gang tất, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Có lẽ vì vừa uống rượu, trong hơi thở của hắn mang theo chút mùi hương men say khó cưỡng.

Lam Nguyệt cũng đã có chút say, nàng chậm rãi vòng tay ôm chặt hắn, nhẹ nhàng mở miệng.
"Nhìn chỗ khác nói không thể tính, nhìn thẳng vào ta mà nói a~."
Câu cuối được nàng kéo dài ra, mắt phượng hơi rũ, gương mặt vì rượu mà đỏ ửng, mang theo một cỗ mị lực khó lòng cưỡng lại.
Huyền Tịch nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt đen nhánh lại chậm rãi chuyển sang màu tím sẫm.

Yết hầu khẽ lăn lộn, hắn đưa tay giữ lấy cằm Lam Nguyệt, chậm rãi tiến đến gần.

Hai cánh môi chạm vào nhau trong nháy mắt, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Huyền Tịch.

Lần trước hôn, cũng chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, hơn nữa còn là trong tình huống bất ngờ.

Nhưng lần này là hắn chủ động, lại mang đến cảm nhận hoàn toàn khác.

Một tay hắn giữ lấy eo nàng, một tay chuyển ra sau ót, chậm rãi mà ôn nhu hôn sâu.

Triền miên và dây dưa không dứt lại dần dần trở nên nóng bỏng bá đạo, Lam Nguyệt vốn nheo mắt hưởng thụ cũng có chút theo không kịp.

Mà lúc này, một cỗ tà hỏa từ từ dâng lên trong lòng Huyền Tịch, hắn cảm thấy không đủ, không thỏa mãn, càng muốn nhiều hơn nữa !
Lý trí nháy mắt đem cỗ tà hỏa kia ép xuống, bàn tay Huyền Tịch giơ lên, giữ chặt Lam Nguyệt, đem đầu nàng ấn xuống, ôm vào lòng.
"A, chàng làm gì !"
Lam Nguyệt đột ngột bị đ è xuống, khó chịu lên tiếng giãy dụa.

Chỉ là với bộ dạng hiện tại của nàng sao có thể thành công thoát khỏi ? "Trật tự."
Huyền Tịch lập tức giữ chặt nàng, giọng nói của hắn khàn khàn vang lên.

Lam Nguyệt cũng từ từ ngưng giãy dụa mà im lặng, hắn rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy nha đầu của hắn tựa hồ chơi đã mệt, cứ vậy mà nhắm mắt tựa vào lòng hắn mà ngủ.
Huyền Tịch cười khẽ một tiếng, với đôi mắt tử sắc cùng nụ cười nhẹ tôn lên càng khiến dung nhan kia thêm phần lóa mắt.

Huyền Tịch đổi cách ôm, để Lam Nguyệt có thể nằm thoải mái một chút.

Cúi đầu nhìn dung mạo đang say ngủ kia, hắn lại nhịn không được cong khóe môi.

Không gặp sẽ nghĩ sẽ nhớ về nàng, gặp mặt trong mắt cũng chỉ có bóng dáng của nàng, luôn muốn cho nàng những thứ tốt nhất, không muốn nàng bị tổn thương dù chỉ một chút, ở gần nàng, hắn được nếm trải thứ gọi là d*c vọng mà xưa nay hắn chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra đây là cảm giác thích một người sao ?
Cuộc đời của Thần quá dài, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, hắn rung động trước một nữ tử.
"Huyền Tịch...!chàng, ngốc quá,...!đồ ngốc,...!ta...!chàng, rất là thích..."
Lam Nguyệt trở mình, nhẹ giọng lẩm bẩm mà nói mớ lời nói cũng không rõ ràng.
Huyền Tịch nghe nàng nói mớ, không khỏi gõ nhẹ vào trán nàng thở dài, quả nhiên nàng không hợp để uống rượu, còn dám nói hắn ngốc, hôm sau tỉnh lại chắc lại quên mất mọi chuyện.

Chỉ là hắn khó lắm mới có thể mở miệng, sao có thể để nàng quên đi như vậy được ?
Huyền Tịch đặt tay lên trán Lam Nguyệt, tử quang hơi lóe lên lại biến mất.

"Chi nha !"
Lúc này, một bóng đen lao vụt đến tập kích Huyền Tịch.

Chỉ là nó còn chưa kịp đến gần, đã bị Thần lực hộ thể của Huyền Tịch đánh bay.

Tiểu Mao văng ra, lăn vài vòng trên mái nhà rồi sắp rơi xuống.

May mắn nó nhanh trí dùng móng vuốt bám lại, mới không thẳng tắp rớt xuống.
"Chi chi nha nha nha !"
Huyền Tịch nâng mắt nhìn tiểu thú ồn ào, ánh mắt khẽ động, Tiểu Mao lập tức bị một lực lượng vô hình nâng lên, bay đến trước mặt hắn.
Tiểu Mao bốn chân huơ loạn trên không, vốn nó nhe răng gầm gừ nhìn Huyền Tịch, nhưng khi chạm vào ánh mắt hắn, lập tức co rụt người lại, một chút cũng không dám lộn xộn.
Huyền Tịch nhìn chằm nó hồi lâu, chậm rãi mở miệng:
"Ngươi là giống đực hay cái ?"
"...Chi chi."

Tiểu Mao nhỏ nhẹ kêu hai tiếng, Huyền Tịch khẽ nhíu mày, hắn lạnh lùng lên tiếng.
"Sau này không được tùy tiện chui vào áo chủ nhân ngươi, đã rõ chưa ?"
Huyền Tịch mặc dù là Thần, nhưng cho cùng vẫn là nam nhân, tính chiếm hữu cũng cực kỳ cao.

Tiểu Mao vội gần đầu liên tục, cuối cùng mới được Huyền Tịch thả xuống.

Thụy thú mặc dù không thể chiến đấu nhưng có khả năng tầm bảo vô cùng tốt, để nó đi theo nàng cũng có chút tác dụng.
"Đi đi."
Huyền Tịch mở miệng, Tiểu Mao lập tức kêu chi một tiếng, sau đó thoắt một cái biến mất.

Huyền Tịch ôm Lam Nguyệt lên, dịch chuyển về phòng của nàng.
Đặt người nằm xuống giường, hắn cũng chậm rãi ngồi xuống.

Huyền Tịch nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Lam Nguyệt, lại nhìn nàng thật lâu.

Hắn từ không gian của mình lấy ra một sợi dây chuyền, dây đeo màu trắng, mặt dây là một loại đá quý màu tím, tử quang lưu chuyển, nhìn qua vô cùng đẹp mắt, hắn đeo lên cổ Lam Nguyệt.

Nguyệt Nhi, thật sự mong mau chóng đến ngày nàng phi thăng.

Vốn hắn nghĩ mười năm Lam Nguyệt có thể phi thăng Thượng Giới, nhưng hiện tại xem ra khó mà nói trước được.

Nhân tộc sau khi phi thăng sẽ trở thành Tiên tộc, nhưng Lam Nguyệt lại là trường hợp đặc biệt.

Nàng có huyết mạch Thần tộc, khi độ kiếp sẽ trực tiếp bỏ qua một tầng Tiên tộc, trở thành Thần.
Thời gian, e là sẽ lâu hơn dự tính, độ khó của nàng lúc phi thăng cũng sẽ tăng cao hơn.

Mấy ngàn năm qua, xuất hiện Thần Nhân hỗn huyết vô cùng hiếm hoi, tỷ lệ độ kiếp thành công là không.
Huyền Tịch khẽ thở dài, hắn cuối đầu, hôn nhẹ lên trán Lam Nguyệt.
"Nguyệt Nhi, ngủ ngon."
Huyền Tịch nhẹ nhàng nói một câu, sau đó đứng dậy rời đi.
Chuyện quan trong hiện tại là để nàng giải quyết tốt nhân quả ở Hạ giới, nếu không đây sẽ là Tâm ma lớn nhất ngăn cản con đường tu luyện của nàng.
Hắn sẽ tìm mọi cách, Nguyệt Nhi của hắn, không thể chết dưới lôi kiếp được !


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện